Mạng Xem Mặt Vũ Trụ
Chương 8: Gặp gỡ số 1 (6)
"Thông minh!" Số 1 nở nụ cười, tùy tay ném chi phiếu lên cửa sổ xe, sau đó xoay người, linh hoạt đè nặng tôi trong không gian nhỏ hẹp: "Thời gian rất dài, cần bốn năm giờ, sẽ làm cô vui vẻ cực hạn, nhưng sẽ không khiến cô kiệt sức nhập viện."
"Tôi tin anh!" Tôi cười lạnh một tiếng, dùng sức đẩy số 1 ra: "Nhưng tôi có yêu cầu, ngồi dậy trước, hãy nghe tôi nói rõ ràng. Nếu không tôi sẽ không đồng ý."
Tuy số 1 đè trên người tôi không quá nặng, nhưng đẩy kiểu gì cũng không ra. Số 1 nhíu nhíu mày, nếu không phải vừa rồi có kinh nghiệm, căn bản tôi sẽ không tin anh ta là người ngoài hành tinh.
"Lại sao nữa, sợ chi phiếu của tôi có vấn đề? Nếu chi phiếu có vấn đề, cô cứ việc lên web trách móc." Số 1 cười khinh khỉnh, ngón tay vân vê lọn tóc đen của tôi, cẩn thận đánh giá món đồ xa xỉ vừa mua được: "Vậy thì làm lâu một chút, đợi ngân hàng mở cửa tôi sẽ đi cùng cô. Thế nào? Đây là lần đầu tiên tôi đi rút tiền cùng phụ nữ, trước đây bọn họ đều đi một mình, sau đó điên cuồng mua sắm."
"Anh có tai không đấy, có nghe được gì không đấy?" Tôi rốt cuộc không thể chịu nổi, tức giận nói: "Anh không lăn xuống mau thì tôi bỏ đi bây giờ!"
"Được rồi, được rồi!" Số 1 vừa nghe không hề tức giận, ngược lại hứng thú dào dạt trở về chỗ cũ, ánh mắt màu xanh lục tỏa sáng cười nhìn tôi: "Nói đi, còn yêu cầu gì nữa?"
Tôi hít một hơi thật sâu, lại thở một hơi thật dài, thay đổi toàn bộ không khí trong lồng ngực. Sau đó cười lạnh: "Quả thật là một đêm phong lưu, nhưng không phải anh mua tôi, mà là tôi mua anh!"
Thừa dịp số 1 sững sờ, tôi lấy ví tiền trong túi giấy ra. Tuy chiếc ví này không phải hàng hiệu, nhưng cũng tốn đến ba mươi nhân dân tệ của tôi.
"Xin lỗi nhá, tôi đây thích bóc bánh trả tiền!" Mở ví, rút một xệp tiền lẻ đập vào cửa kính của chiếc xe Lamborghini trị giá bốn trăm vạn. Yên tâm đi, xe xịn thế này, cửa kính không xước được.
Mấy tờ tiền màu đỏ chảy xuống trên kính thủy tinh bóng loáng, tôi hung ác nham hiểm nhìn số 1: "Chỗ này đủ để tôi cởi một nút áo sơmi của anh chưa?" Nói xong, tôi cúi người xuống, cởi nút áo trên cùng của số 1.
"Cô?" Số 1 trừng lớn đôi mắt xanh xinh đẹp.
Tôi lại lấy một tờ một trăm ra, vỗ lên chiếc ghế bọc da thật: "Chỗ này có đủ cởi dây lưng của anh không?"
Dứt lời, tôi mạnh tay cởi dây lưng hàng hiệu của số 1.
"Chờ... Chờ một chút!" Số 1 có chút ngẩn người cúi đầu nhìn dây lưng bị cởi. Bụng không có chút thịt thừa, nếu anh ta là con người, vậy cơ thể này quả thực khiến tôi phát điên!
Tôi lại rút thêm một tờ một trăm, đập lên chiếc đùi rắn chắc của số 1, mặt mũi không hề tươi cười, vô cùng nghiêm túc nhìn anh ta: "Chỗ này đủ cởi thêm một chiếc cúc nữa chứ?"
"Chậm đã, chậm đã!" Số 1 vội vàng nắm bàn tay đang chuẩn bị cởi cúc áo của tôi, vẻ mặt kinh ngạc cùng bất lực.
Tôi rút tay về, cười nhạo: "Không đồng ý? May mà không đồng ý, hôm nay tôi chỉ có từng ấy tiền thôi, hết tiền rồi, vậy tôi đi!"
"Cô..." Số 1 cứng họng, rụt rè kéo tay tôi lại.
Đẹp trai thì sao? Đẹp trai nữa cũng không thể giẫm đạp lên lòng tự trọng của người ta như thế. Tôi bày ra vẻ mặt châm biếm, hung hăng mỉa mai cái tên dám coi thường phụ nữ trái đất này: "Xin lỗi nhá, tôi chỉ có từng ấy tiền thôi. Chẳng lẽ anh muốn bán thân lấy ba trăm tệ? Người ngoài hành tinh các anh cao giá quá đi, truyền ra ngoài sẽ khiến người khác cười rụng răng hàm!"
Gẩy bàn tay trắng nõn của số 1 ra, tôi mở cửa xe. Có kinh nghiệm vừa rồi, tôi rất thuận lợi tìm được tay nắm, ngẩng cao đầu bước xuống. Dùng sức đóng sập cửa lại, ngọn gió tươi mát hơn cả ban ngày lập tức ùa tới.
Quá sung sướng, không có năm trăm ngàn ngược lại mất ba trăm tệ, thế nhưng lại khiến tôi đắc ý hơn cả việc lấy được một anh chồng giàu có! Tôi nhanh chóng đi ra đường quốc lộ thông hướng nội thành. Tính toán trong ví tiền còn chưa đến mười lăm tệ, chỉ có thể ngồi taxi vào nội thành rồi tính tiếp. Hôm nay tổn thất lớn, tuy rằng tôi hãnh diện, nhưng vẫn rất đau lòng. Ba trăm tệ của tôi, tiền cơm trưa hơn một tháng của tôi.
Tôi đi trên đường quốc lộ, đi qua đều là xe tải, không có chiếc taxi nào. Cho dù taxi có người ngồi rồi, tôi cũng tính toán vẫy lại bằng được.
"Xin lỗi cô, vừa rồi tôi hơi khiếm nhã." Số 1 lái chiếc Lamborghini xa hoa loá mắt thong thả đi cạnh tôi, hạ cửa sổ xuống, thành khẩn nói lời xin lỗi.
Bây giờ không tìm được chiếc xe nào, có lẽ số 1 đã tỉnh ngộ, thôi thì tha thứ cho anh ta một lần, bằng không cứ đi trên đường quốc lộ tối om này, có khi tôi còn gặp phải chuyện gì nguy hiểm hơn cả người ngoài hành tinh.
Còn chưa chờ tôi mở miệng tha thứ, số 1 đã vội vàng nói: "Cô ra giá đi, một triệu hay hai triệu?"
Biến đi, ngồi UFO về hành tinh của anh đi! Lửa giận vừa vất vả áp chế lại hừng hực bùng lên. Tôi hất mặt không thèm nhìn số 1, tiếp tục đi nhanh về phía nội thành.
Nhưng phía trước mười lăm mét có một bảng hướng dẫn, trên bảng hướng dẫn có ghi, cách nội thành mười km. Khổ quá trời đất ơi, có lẽ đi đến hừng đông mới về nhà được, tôi còn đi giày cao gót!
"Lên xe đi, tôi đưa cô về." Số 1 mở cửa xe tiếp tục dụ dỗ, giọng điệu càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng yếu ớt: "Ba triệu... Thật sự không thể hơn được nữa, một đêm phất nhanh sẽ khiến cho người khác chú ý. Ba triệu, đủ cho cô tiêu cả đời!"
Tức chết tôi, thật sự tức chết tôi! Tôi căn bản không nghe lọt số 1 lải nhải những gì, nhìn xa xa có một chiếc xe cảnh sát đang chạy tới, ánh đèn xanh đỏ vừa liếc mắt là có thể nhận ra.
Tôi cắn răng một cái, chạy ra giữa đường, vẫy vẫy tay! Trong lòng hô to: đồng chí cảnh sát mau tới cứu tôi!
Nhất định phải rời xa anh chàng người ngoài hành tinh đầu óc rút gân này, ba triệu... Số tiền đủ để phá tan phòng tuyến tư tưởng của tôi bất cứ lúc nào, đủ khiến tôi làm ra những chuyện có lỗi với nhân loại, có lỗi với địa cầu, có lỗi với dải ngân hà! Sẽ làm số 1 đắc ý dào dạt nói với cô gái nào đó hám của hơn tôi rằng: Cô là người thứ năm tôi phải tiêu tiền. Có khi hắn còn đến những hành tinh khác khoe ra chiến tích chinh phục phụ nữ trái đất, nói phụ nữ trái đất vừa ngốc vừa háo sắc vừa ham tiền, hoàn toàn là động vật cấp thấp.
Cảnh sát thấy tôi vẫy tay, liền dừng xe cách tôi chừng năm thước. Tôi chạy lại gần, cửa sổ xe hạ xuống, một anh cảnh sát khó hiểu ngó đầu ra hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Xem ra số 1 không muốn gặp cảnh sát thật, đỗ xe ở xa xa.
"Tôi tin anh!" Tôi cười lạnh một tiếng, dùng sức đẩy số 1 ra: "Nhưng tôi có yêu cầu, ngồi dậy trước, hãy nghe tôi nói rõ ràng. Nếu không tôi sẽ không đồng ý."
Tuy số 1 đè trên người tôi không quá nặng, nhưng đẩy kiểu gì cũng không ra. Số 1 nhíu nhíu mày, nếu không phải vừa rồi có kinh nghiệm, căn bản tôi sẽ không tin anh ta là người ngoài hành tinh.
"Lại sao nữa, sợ chi phiếu của tôi có vấn đề? Nếu chi phiếu có vấn đề, cô cứ việc lên web trách móc." Số 1 cười khinh khỉnh, ngón tay vân vê lọn tóc đen của tôi, cẩn thận đánh giá món đồ xa xỉ vừa mua được: "Vậy thì làm lâu một chút, đợi ngân hàng mở cửa tôi sẽ đi cùng cô. Thế nào? Đây là lần đầu tiên tôi đi rút tiền cùng phụ nữ, trước đây bọn họ đều đi một mình, sau đó điên cuồng mua sắm."
"Anh có tai không đấy, có nghe được gì không đấy?" Tôi rốt cuộc không thể chịu nổi, tức giận nói: "Anh không lăn xuống mau thì tôi bỏ đi bây giờ!"
"Được rồi, được rồi!" Số 1 vừa nghe không hề tức giận, ngược lại hứng thú dào dạt trở về chỗ cũ, ánh mắt màu xanh lục tỏa sáng cười nhìn tôi: "Nói đi, còn yêu cầu gì nữa?"
Tôi hít một hơi thật sâu, lại thở một hơi thật dài, thay đổi toàn bộ không khí trong lồng ngực. Sau đó cười lạnh: "Quả thật là một đêm phong lưu, nhưng không phải anh mua tôi, mà là tôi mua anh!"
Thừa dịp số 1 sững sờ, tôi lấy ví tiền trong túi giấy ra. Tuy chiếc ví này không phải hàng hiệu, nhưng cũng tốn đến ba mươi nhân dân tệ của tôi.
"Xin lỗi nhá, tôi đây thích bóc bánh trả tiền!" Mở ví, rút một xệp tiền lẻ đập vào cửa kính của chiếc xe Lamborghini trị giá bốn trăm vạn. Yên tâm đi, xe xịn thế này, cửa kính không xước được.
Mấy tờ tiền màu đỏ chảy xuống trên kính thủy tinh bóng loáng, tôi hung ác nham hiểm nhìn số 1: "Chỗ này đủ để tôi cởi một nút áo sơmi của anh chưa?" Nói xong, tôi cúi người xuống, cởi nút áo trên cùng của số 1.
"Cô?" Số 1 trừng lớn đôi mắt xanh xinh đẹp.
Tôi lại lấy một tờ một trăm ra, vỗ lên chiếc ghế bọc da thật: "Chỗ này có đủ cởi dây lưng của anh không?"
Dứt lời, tôi mạnh tay cởi dây lưng hàng hiệu của số 1.
"Chờ... Chờ một chút!" Số 1 có chút ngẩn người cúi đầu nhìn dây lưng bị cởi. Bụng không có chút thịt thừa, nếu anh ta là con người, vậy cơ thể này quả thực khiến tôi phát điên!
Tôi lại rút thêm một tờ một trăm, đập lên chiếc đùi rắn chắc của số 1, mặt mũi không hề tươi cười, vô cùng nghiêm túc nhìn anh ta: "Chỗ này đủ cởi thêm một chiếc cúc nữa chứ?"
"Chậm đã, chậm đã!" Số 1 vội vàng nắm bàn tay đang chuẩn bị cởi cúc áo của tôi, vẻ mặt kinh ngạc cùng bất lực.
Tôi rút tay về, cười nhạo: "Không đồng ý? May mà không đồng ý, hôm nay tôi chỉ có từng ấy tiền thôi, hết tiền rồi, vậy tôi đi!"
"Cô..." Số 1 cứng họng, rụt rè kéo tay tôi lại.
Đẹp trai thì sao? Đẹp trai nữa cũng không thể giẫm đạp lên lòng tự trọng của người ta như thế. Tôi bày ra vẻ mặt châm biếm, hung hăng mỉa mai cái tên dám coi thường phụ nữ trái đất này: "Xin lỗi nhá, tôi chỉ có từng ấy tiền thôi. Chẳng lẽ anh muốn bán thân lấy ba trăm tệ? Người ngoài hành tinh các anh cao giá quá đi, truyền ra ngoài sẽ khiến người khác cười rụng răng hàm!"
Gẩy bàn tay trắng nõn của số 1 ra, tôi mở cửa xe. Có kinh nghiệm vừa rồi, tôi rất thuận lợi tìm được tay nắm, ngẩng cao đầu bước xuống. Dùng sức đóng sập cửa lại, ngọn gió tươi mát hơn cả ban ngày lập tức ùa tới.
Quá sung sướng, không có năm trăm ngàn ngược lại mất ba trăm tệ, thế nhưng lại khiến tôi đắc ý hơn cả việc lấy được một anh chồng giàu có! Tôi nhanh chóng đi ra đường quốc lộ thông hướng nội thành. Tính toán trong ví tiền còn chưa đến mười lăm tệ, chỉ có thể ngồi taxi vào nội thành rồi tính tiếp. Hôm nay tổn thất lớn, tuy rằng tôi hãnh diện, nhưng vẫn rất đau lòng. Ba trăm tệ của tôi, tiền cơm trưa hơn một tháng của tôi.
Tôi đi trên đường quốc lộ, đi qua đều là xe tải, không có chiếc taxi nào. Cho dù taxi có người ngồi rồi, tôi cũng tính toán vẫy lại bằng được.
"Xin lỗi cô, vừa rồi tôi hơi khiếm nhã." Số 1 lái chiếc Lamborghini xa hoa loá mắt thong thả đi cạnh tôi, hạ cửa sổ xuống, thành khẩn nói lời xin lỗi.
Bây giờ không tìm được chiếc xe nào, có lẽ số 1 đã tỉnh ngộ, thôi thì tha thứ cho anh ta một lần, bằng không cứ đi trên đường quốc lộ tối om này, có khi tôi còn gặp phải chuyện gì nguy hiểm hơn cả người ngoài hành tinh.
Còn chưa chờ tôi mở miệng tha thứ, số 1 đã vội vàng nói: "Cô ra giá đi, một triệu hay hai triệu?"
Biến đi, ngồi UFO về hành tinh của anh đi! Lửa giận vừa vất vả áp chế lại hừng hực bùng lên. Tôi hất mặt không thèm nhìn số 1, tiếp tục đi nhanh về phía nội thành.
Nhưng phía trước mười lăm mét có một bảng hướng dẫn, trên bảng hướng dẫn có ghi, cách nội thành mười km. Khổ quá trời đất ơi, có lẽ đi đến hừng đông mới về nhà được, tôi còn đi giày cao gót!
"Lên xe đi, tôi đưa cô về." Số 1 mở cửa xe tiếp tục dụ dỗ, giọng điệu càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng yếu ớt: "Ba triệu... Thật sự không thể hơn được nữa, một đêm phất nhanh sẽ khiến cho người khác chú ý. Ba triệu, đủ cho cô tiêu cả đời!"
Tức chết tôi, thật sự tức chết tôi! Tôi căn bản không nghe lọt số 1 lải nhải những gì, nhìn xa xa có một chiếc xe cảnh sát đang chạy tới, ánh đèn xanh đỏ vừa liếc mắt là có thể nhận ra.
Tôi cắn răng một cái, chạy ra giữa đường, vẫy vẫy tay! Trong lòng hô to: đồng chí cảnh sát mau tới cứu tôi!
Nhất định phải rời xa anh chàng người ngoài hành tinh đầu óc rút gân này, ba triệu... Số tiền đủ để phá tan phòng tuyến tư tưởng của tôi bất cứ lúc nào, đủ khiến tôi làm ra những chuyện có lỗi với nhân loại, có lỗi với địa cầu, có lỗi với dải ngân hà! Sẽ làm số 1 đắc ý dào dạt nói với cô gái nào đó hám của hơn tôi rằng: Cô là người thứ năm tôi phải tiêu tiền. Có khi hắn còn đến những hành tinh khác khoe ra chiến tích chinh phục phụ nữ trái đất, nói phụ nữ trái đất vừa ngốc vừa háo sắc vừa ham tiền, hoàn toàn là động vật cấp thấp.
Cảnh sát thấy tôi vẫy tay, liền dừng xe cách tôi chừng năm thước. Tôi chạy lại gần, cửa sổ xe hạ xuống, một anh cảnh sát khó hiểu ngó đầu ra hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Xem ra số 1 không muốn gặp cảnh sát thật, đỗ xe ở xa xa.
Bình luận truyện