Manh Hệ Tướng Công
Chương 31: Tướng công, nương tử gặp nạn
Edit: Sabj
“Của ta… ” Bạch Hoàng Chúc cúi đầu nói.
“Ta biết là của chàng, nếu không con chim kia cũng sẽ không đứng trên đầu chàng.” Minh Sơ híp mắt, tiếp tục hỏi: “Ta muốn hỏi thư đó là ai gửi cho chàng? Vì sao phải gửi cho chàng? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Hoàng Chúc ho nhẹ một tiếng, vừa nhìn Cảnh Ly vừa nhìn Minh Sơ nói: “Nàng xem đi.” Nói xong hắn lấy phong thư trên bàn đưa tới trước mặt Minh Sơ. Minh Sơ cúi đầu đọc, trên phong thư chỉ viết hai chữ to ngay ngắn nắn nót có thể thấy được dụng tâm của người viết.
Hai chữ to đó là: Quỷ Chúc.
“Là thư viết cho Quỷ Chúc?” Minh Sơ nhíu mày, trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng mở thư ra đọc.
Giấy viết thư rất mỏng, Minh Sơ nhận ra tờ giấy này không hề tầm thường, nàng ở Hồng Diệp trai nhiều năm, sao không thể nhìn ra đây là loại giấy chỉ phú thương ở Giang Nam mới có thể dùng. Nhưng phong thư này lại qua chim đại bàng gửi trực tiếp cho Bạch Hoàng Chúc mới là điều đáng kinh ngạc.
Minh Sơ nhìn nội dung trong thư, vẻ mặt trở nên phấn khích trong nháy mắt. Nàng ngước mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Bạch Hoàng Chúc, xác nhận lại với hắn: “Người này, hắn muốn Quỷ Chúc đi giết… Bạch Hoàng Chúc?”
Những lời này nghe buồn cười cỡ nào, Quỷ Chúc chính là Bạch Hoàng Chúc, rõ ràng người kia không hề biết chuyện này.
Bạch Hoàng Chúc vô tội nói: “Trong thư viết như vậy mà.”
Trong thư chỉ có mấy chữ ít ỏi, đó là muốn thiên hạ đệ nhất sát thủ trong nửa tháng giết chết Hoàng Chúc, sau đó sẽ nhận được một khoản tiền lớn.
Nhưng mà… trong lòng Minh Sơ vẫn tồn tại rất nhiều điều khó hiểu.
“Không phải chàng đã không làm sát thủ từ lâu rồi sao? Vì sao vẫn còn có người tìm chàng muốn chàng giết người hộ hắn?”
Bạch Hoàng Chúc đáp: “Ngày trước ta có nuôi một con chim ưng… Chính là con vừa rồi ở trên đầu… Nó giúp ta truyền tin, thường xuyên có người qua con chim này mà nhờ ta giết người. Nhưng cách này đã lâu không ai biết, không biết sao người kia tìm được con chim này.”
“Rốt cuộc thì người muốn giết chàng là ai?” Minh Sơ nhíu mi.
“Không biết.” Bạch Hoàng Chúc chỉ một dòng chữ dưới tờ giấy, nội dung đại khái là, sau khi xong chuyện gặp nhau ở Cảnh Ngọc lâu Lạc Dương, lạc khoản* chỉ có một chữ, Lâm.
(*Lạc khoản: là phần trên bức Thư pháp hoặc tranh vẽ đề tên, tên hiệu, ngày tháng, lời giải thích, thơ văn … đồng thời có đóng ấn chương)
Chữ Lâm này có thể là chữ ở giữa trong tên của người đó.
Bạch Hoàng Chúc nhớ lại: “Hình như rất lâu trước đây ta đã giao dịch với người này một lần rồi, lúc ấy hắn muốn ta giết một quan lớn trên triều đình, khi đó ta chỉ để ý tới việc giết người, vì vậy không nghĩ nhiều.”
Những lời này khiến Minh Sơ lâm vào trầm tư, may người này tìm đến thiên hạ đệ nhất sát thủ là Bạch Hoàng Chúc để họ có sự chuẩn bị. Nếu người đó tìm những người khác, Bạch Hoàng Chúc có thể bình yên vô sự hay không vẫn là chuyện khó nói trước.
“Chuyện lần này chàng tính sao?” Minh Sơ suy nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi.
Bạch Hoàng Chúc cười nhạt nhìn Minh Sơ: “Tất nhiên là… giết Bạch Hoàng Chúc rồi đi lĩnh thưởng.”
Minh Sơ cũng nở nụ cười nhàn nhạt, hiểu ý của Bạch Hoàng Chúc. Nếu người này muốn thiên hạ đệ nhất sát thủ ra tay giết Bạch Hoàng Chúc, như vậy họ sẽ khiến người này nghĩ Bạch Hoàng Chúc đã chết rồi.
Trong thư người kia muốn ra tay trong vòng nửa tháng, mà Bạch Hoàng Chúc trong lòng đã có tính toán, cũng không sốt ruột. Trong mấy ngày này, Minh Sơ tiếp tục những tháng ngày dài đằng đẵng trong phòng thu chi, còn Bạch Hoàng Chúc vẫn tái diễn cuộc sống nhàm chán như cũ.
Đặt cây bút trong tay xuống, Minh Sơ dụi dụi mắt nói: “Bạch Luyện, bây giờ là giờ gì?”
Trong quá trình Minh Sơ quản lý, Bạch Luyện gần như lúc nào cũng đứng ở bên cạnh nàng để nàng tiện hỏi về các chuyện lớn bé trong Bạch gia, vì vậy Minh Sơ nàng mở miệng hỏi theo thói quen, chẳng qua sau một lúc lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, nàng mới giật mình phát hiện hôm nay Bạch Luyện không đứng bên người.
Minh Sơ mặc dù tò mò nhưng cũng không truy cứu quá nhiều. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Minh Sơ đứng dậy đi đến trước cửa sổ phòng thu chi, nhìn cành lá đang rung rinh trước gió, trong lòng đột nhiên dâng lên chút cảm xúc.
Nàng vô tình nhớ lại mấy tháng trước đây, khi đó nàng và Bạch Hoàng Chúc vẫn còn ở tại Hồng Diệp trai, hai người chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày rời khỏi Hồng Diệp trai, trải qua một cuộc sống khác biệt hoàn toàn so với trước kia, nhưng sau một trận hỏa hoạn, tất cả đều thay đổi. Bạch Hoàng Chúc chẳng phải một tên ngây thơ không biết kiếm tiền, mà là thiên hạ đệ nhất sát thủ, là Bạch đại thiếu gia trong bát đại thế gia. Mà nàng cũng không thể trốn tránh thân phận là người duy nhất sống sót của Lãm Nguyệt cung, mang trọng trách báo thù trong người.
Hai người không thể trở về những ngày đó, mặc dù cuộc sống hiện tại không khó khăn túng thiếu, nhưng Minh Sơ vẫn nhịn không được nghĩ nếu vẫn là quá khứ thì tốt biết bao.
“Bạch thiếu phu nhân.” Một giọng nói từ ngoài cửa sổ vang lên.
Tầm mắt của Minh Sơ vẫn đang dừng trên những chiếc lá đang đu đưa, sau khi nghe thấy thì quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, ở đó, một nữ tử hồng y đang nở nụ cười quyến rũ nhìn nàng. Nữ tử này có dáng vẻ rất đẹp, một vẻ đẹp khác hoàn toàn vơi Minh Sơ. Lông mày của nàng vừa mỏng vừa dài, nếu có người dùng từ lá liễu để miêu tả một đôi lông mày đẹp, lông mày của nữ tử này thuộc loại xinh đẹp nhất.
Minh Sơ biết người này, từ khi còn rất nhỏ nàng đã nhớ kĩ tướng mạo của nàng ta. Nữ tử này tên là Doanh Cơ, là người đáng sợ nhất trong tám sứ giả của Hắc Y giáo, là người từng khiến Minh Sơ gặp ác mộng suốt mấy năm, là người giết phụ thân của Minh Sơ. Minh Sơ đã từng nghĩ cho dù chết mình cũng không thể quên được khuôn mặt của người này, vì vậy trong giây phút tái ngộ, một chút tình cảm trong lòng bộc phát ra không thể kìm nén.
Hai tay Minh Sơ vốn đặt trên khung cửa sổ, lúc này hơi hơi run rẩy, nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài, nàng chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Nụ cười trên mặt nữ tử tên Doanh Cơ dần dần mở rộng, sau đó nàng ta nghiêng đầu hỏi: “Ta… hình như đã từng gặp ngươi ở đâu đó thì phải?”
Minh Sơ cố gắng để mình bình tĩnh, sau đó nàng cũng mỉm cười, tuy rằng nụ cười hơi cứng nhắc. Nàng nói: “Không biết vị cô nương này… là ai?”
“Doanh Cơ.” Doanh Cơ không hề che giấu thân phận bản thân.
Dù Minh Sơ đã biết trước thân phận của Doanh Cơ, nhưng lúc này nghe chính miệng nàng ta nói ra sắc mặt vẫn hơi biến đổi. Đầu ngón tay của nàng bấu chặt vào khung cửa sổ, trong lòng suy nghĩ, Minh Sơ biết bản thân mình căn bản không phải đối thủ của nữ tử này, nếu mục đích nàng ta tới đây là nàng, như vậy nàng chỉ có một cách duy nhất là kéo dài thời gian.
Kéo dài tới lúc Bạch Luyện hoặc hạ nhân nào đó đi qua đây.
Khẽ cười một tiếng, Minh Sơ nói: “Không biết ngươi tới đây là có chuyện gì?”
Nụ cười của Doanh Cơ càng thêm quỷ dị, nàng ta từ từ vươn tay về phía Minh Sơ để Minh Sơ thấy thứ trong tay. Đó là một dải lụa màu đỏ sẫm đang lay động trong gió, Minh Sơ nhìn tấm lụa mỏng kia, không hiểu mục đích của Doanh Cơ.
Trong lúc Minh Sơ cứ nhìn như vậy, Doanh Cơ cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng ngọt ngào đến phát ngấy: “Bạch thiếu gia đã không đơn giản rồi, thì ra thiếu phu nhân cũng không đơn giản theo.”
“Doanh Cơ.” Minh Sơ nhíu mày, chân đã lùi về phía sau.
Lông mày thanh mảnh của Doanh Cơ nhướn lên, dáng vẻ chợt vỡ lẽ: “À… Ta nhớ ra rồi, hình như ngươi là tiểu cô nương của Lãm Nguyệt cung đúng không?”
Minh Sơ không nói gì, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Doanh Cơ trước mắt, giống như lơ đãng lui về phía sau. Từ khi nàng biết người ám sát Bạch Hoàng Chúc ngày đó chính là Doanh Cơ thì nàng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng mà đến lúc này nàng vẫn hơi hoảng hốt.
Doanh Cơ tiếp tục nói: “Ta vốn nghĩ muốn đối phó với Bạch thiếu gia thì phải bắt Bạch thiếu phu nhân trước, thật không ngờ thì ra thiếu phu nhân có lai lịch lớn như vậy.”
Khi nghe thấy câu này, ý nghĩ duy nhất trong đầu Minh Sơ không phải chạy trối chết mà là một chuyện khác. Bạch Hoàng Chúc nói có người muốn thiên hạ đệ nhất sát thủ giết Bạch đại thiếu gia, mà bây giờ Doanh Cơ cũng muốn đối phó với Bạch đại thiếu gia. Thoạt nhìn đã có hai thế lực nhắm vào Bạch Hoàng Chúc, mà hai thế lực này, rốt cuộc là ai?
“Thiếu phu nhân đang suy nghĩ gì thế? ‘” Doanh Cơ nhàn nhạt mở miệng, dải lụa mỏng trong tay như có sinh mệnh bắt đầu nhảy múa.
_________________
“Của ta… ” Bạch Hoàng Chúc cúi đầu nói.
“Ta biết là của chàng, nếu không con chim kia cũng sẽ không đứng trên đầu chàng.” Minh Sơ híp mắt, tiếp tục hỏi: “Ta muốn hỏi thư đó là ai gửi cho chàng? Vì sao phải gửi cho chàng? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Hoàng Chúc ho nhẹ một tiếng, vừa nhìn Cảnh Ly vừa nhìn Minh Sơ nói: “Nàng xem đi.” Nói xong hắn lấy phong thư trên bàn đưa tới trước mặt Minh Sơ. Minh Sơ cúi đầu đọc, trên phong thư chỉ viết hai chữ to ngay ngắn nắn nót có thể thấy được dụng tâm của người viết.
Hai chữ to đó là: Quỷ Chúc.
“Là thư viết cho Quỷ Chúc?” Minh Sơ nhíu mày, trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng mở thư ra đọc.
Giấy viết thư rất mỏng, Minh Sơ nhận ra tờ giấy này không hề tầm thường, nàng ở Hồng Diệp trai nhiều năm, sao không thể nhìn ra đây là loại giấy chỉ phú thương ở Giang Nam mới có thể dùng. Nhưng phong thư này lại qua chim đại bàng gửi trực tiếp cho Bạch Hoàng Chúc mới là điều đáng kinh ngạc.
Minh Sơ nhìn nội dung trong thư, vẻ mặt trở nên phấn khích trong nháy mắt. Nàng ngước mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Bạch Hoàng Chúc, xác nhận lại với hắn: “Người này, hắn muốn Quỷ Chúc đi giết… Bạch Hoàng Chúc?”
Những lời này nghe buồn cười cỡ nào, Quỷ Chúc chính là Bạch Hoàng Chúc, rõ ràng người kia không hề biết chuyện này.
Bạch Hoàng Chúc vô tội nói: “Trong thư viết như vậy mà.”
Trong thư chỉ có mấy chữ ít ỏi, đó là muốn thiên hạ đệ nhất sát thủ trong nửa tháng giết chết Hoàng Chúc, sau đó sẽ nhận được một khoản tiền lớn.
Nhưng mà… trong lòng Minh Sơ vẫn tồn tại rất nhiều điều khó hiểu.
“Không phải chàng đã không làm sát thủ từ lâu rồi sao? Vì sao vẫn còn có người tìm chàng muốn chàng giết người hộ hắn?”
Bạch Hoàng Chúc đáp: “Ngày trước ta có nuôi một con chim ưng… Chính là con vừa rồi ở trên đầu… Nó giúp ta truyền tin, thường xuyên có người qua con chim này mà nhờ ta giết người. Nhưng cách này đã lâu không ai biết, không biết sao người kia tìm được con chim này.”
“Rốt cuộc thì người muốn giết chàng là ai?” Minh Sơ nhíu mi.
“Không biết.” Bạch Hoàng Chúc chỉ một dòng chữ dưới tờ giấy, nội dung đại khái là, sau khi xong chuyện gặp nhau ở Cảnh Ngọc lâu Lạc Dương, lạc khoản* chỉ có một chữ, Lâm.
(*Lạc khoản: là phần trên bức Thư pháp hoặc tranh vẽ đề tên, tên hiệu, ngày tháng, lời giải thích, thơ văn … đồng thời có đóng ấn chương)
Chữ Lâm này có thể là chữ ở giữa trong tên của người đó.
Bạch Hoàng Chúc nhớ lại: “Hình như rất lâu trước đây ta đã giao dịch với người này một lần rồi, lúc ấy hắn muốn ta giết một quan lớn trên triều đình, khi đó ta chỉ để ý tới việc giết người, vì vậy không nghĩ nhiều.”
Những lời này khiến Minh Sơ lâm vào trầm tư, may người này tìm đến thiên hạ đệ nhất sát thủ là Bạch Hoàng Chúc để họ có sự chuẩn bị. Nếu người đó tìm những người khác, Bạch Hoàng Chúc có thể bình yên vô sự hay không vẫn là chuyện khó nói trước.
“Chuyện lần này chàng tính sao?” Minh Sơ suy nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi.
Bạch Hoàng Chúc cười nhạt nhìn Minh Sơ: “Tất nhiên là… giết Bạch Hoàng Chúc rồi đi lĩnh thưởng.”
Minh Sơ cũng nở nụ cười nhàn nhạt, hiểu ý của Bạch Hoàng Chúc. Nếu người này muốn thiên hạ đệ nhất sát thủ ra tay giết Bạch Hoàng Chúc, như vậy họ sẽ khiến người này nghĩ Bạch Hoàng Chúc đã chết rồi.
Trong thư người kia muốn ra tay trong vòng nửa tháng, mà Bạch Hoàng Chúc trong lòng đã có tính toán, cũng không sốt ruột. Trong mấy ngày này, Minh Sơ tiếp tục những tháng ngày dài đằng đẵng trong phòng thu chi, còn Bạch Hoàng Chúc vẫn tái diễn cuộc sống nhàm chán như cũ.
Đặt cây bút trong tay xuống, Minh Sơ dụi dụi mắt nói: “Bạch Luyện, bây giờ là giờ gì?”
Trong quá trình Minh Sơ quản lý, Bạch Luyện gần như lúc nào cũng đứng ở bên cạnh nàng để nàng tiện hỏi về các chuyện lớn bé trong Bạch gia, vì vậy Minh Sơ nàng mở miệng hỏi theo thói quen, chẳng qua sau một lúc lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, nàng mới giật mình phát hiện hôm nay Bạch Luyện không đứng bên người.
Minh Sơ mặc dù tò mò nhưng cũng không truy cứu quá nhiều. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Minh Sơ đứng dậy đi đến trước cửa sổ phòng thu chi, nhìn cành lá đang rung rinh trước gió, trong lòng đột nhiên dâng lên chút cảm xúc.
Nàng vô tình nhớ lại mấy tháng trước đây, khi đó nàng và Bạch Hoàng Chúc vẫn còn ở tại Hồng Diệp trai, hai người chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày rời khỏi Hồng Diệp trai, trải qua một cuộc sống khác biệt hoàn toàn so với trước kia, nhưng sau một trận hỏa hoạn, tất cả đều thay đổi. Bạch Hoàng Chúc chẳng phải một tên ngây thơ không biết kiếm tiền, mà là thiên hạ đệ nhất sát thủ, là Bạch đại thiếu gia trong bát đại thế gia. Mà nàng cũng không thể trốn tránh thân phận là người duy nhất sống sót của Lãm Nguyệt cung, mang trọng trách báo thù trong người.
Hai người không thể trở về những ngày đó, mặc dù cuộc sống hiện tại không khó khăn túng thiếu, nhưng Minh Sơ vẫn nhịn không được nghĩ nếu vẫn là quá khứ thì tốt biết bao.
“Bạch thiếu phu nhân.” Một giọng nói từ ngoài cửa sổ vang lên.
Tầm mắt của Minh Sơ vẫn đang dừng trên những chiếc lá đang đu đưa, sau khi nghe thấy thì quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, ở đó, một nữ tử hồng y đang nở nụ cười quyến rũ nhìn nàng. Nữ tử này có dáng vẻ rất đẹp, một vẻ đẹp khác hoàn toàn vơi Minh Sơ. Lông mày của nàng vừa mỏng vừa dài, nếu có người dùng từ lá liễu để miêu tả một đôi lông mày đẹp, lông mày của nữ tử này thuộc loại xinh đẹp nhất.
Minh Sơ biết người này, từ khi còn rất nhỏ nàng đã nhớ kĩ tướng mạo của nàng ta. Nữ tử này tên là Doanh Cơ, là người đáng sợ nhất trong tám sứ giả của Hắc Y giáo, là người từng khiến Minh Sơ gặp ác mộng suốt mấy năm, là người giết phụ thân của Minh Sơ. Minh Sơ đã từng nghĩ cho dù chết mình cũng không thể quên được khuôn mặt của người này, vì vậy trong giây phút tái ngộ, một chút tình cảm trong lòng bộc phát ra không thể kìm nén.
Hai tay Minh Sơ vốn đặt trên khung cửa sổ, lúc này hơi hơi run rẩy, nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài, nàng chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Nụ cười trên mặt nữ tử tên Doanh Cơ dần dần mở rộng, sau đó nàng ta nghiêng đầu hỏi: “Ta… hình như đã từng gặp ngươi ở đâu đó thì phải?”
Minh Sơ cố gắng để mình bình tĩnh, sau đó nàng cũng mỉm cười, tuy rằng nụ cười hơi cứng nhắc. Nàng nói: “Không biết vị cô nương này… là ai?”
“Doanh Cơ.” Doanh Cơ không hề che giấu thân phận bản thân.
Dù Minh Sơ đã biết trước thân phận của Doanh Cơ, nhưng lúc này nghe chính miệng nàng ta nói ra sắc mặt vẫn hơi biến đổi. Đầu ngón tay của nàng bấu chặt vào khung cửa sổ, trong lòng suy nghĩ, Minh Sơ biết bản thân mình căn bản không phải đối thủ của nữ tử này, nếu mục đích nàng ta tới đây là nàng, như vậy nàng chỉ có một cách duy nhất là kéo dài thời gian.
Kéo dài tới lúc Bạch Luyện hoặc hạ nhân nào đó đi qua đây.
Khẽ cười một tiếng, Minh Sơ nói: “Không biết ngươi tới đây là có chuyện gì?”
Nụ cười của Doanh Cơ càng thêm quỷ dị, nàng ta từ từ vươn tay về phía Minh Sơ để Minh Sơ thấy thứ trong tay. Đó là một dải lụa màu đỏ sẫm đang lay động trong gió, Minh Sơ nhìn tấm lụa mỏng kia, không hiểu mục đích của Doanh Cơ.
Trong lúc Minh Sơ cứ nhìn như vậy, Doanh Cơ cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng ngọt ngào đến phát ngấy: “Bạch thiếu gia đã không đơn giản rồi, thì ra thiếu phu nhân cũng không đơn giản theo.”
“Doanh Cơ.” Minh Sơ nhíu mày, chân đã lùi về phía sau.
Lông mày thanh mảnh của Doanh Cơ nhướn lên, dáng vẻ chợt vỡ lẽ: “À… Ta nhớ ra rồi, hình như ngươi là tiểu cô nương của Lãm Nguyệt cung đúng không?”
Minh Sơ không nói gì, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Doanh Cơ trước mắt, giống như lơ đãng lui về phía sau. Từ khi nàng biết người ám sát Bạch Hoàng Chúc ngày đó chính là Doanh Cơ thì nàng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng mà đến lúc này nàng vẫn hơi hoảng hốt.
Doanh Cơ tiếp tục nói: “Ta vốn nghĩ muốn đối phó với Bạch thiếu gia thì phải bắt Bạch thiếu phu nhân trước, thật không ngờ thì ra thiếu phu nhân có lai lịch lớn như vậy.”
Khi nghe thấy câu này, ý nghĩ duy nhất trong đầu Minh Sơ không phải chạy trối chết mà là một chuyện khác. Bạch Hoàng Chúc nói có người muốn thiên hạ đệ nhất sát thủ giết Bạch đại thiếu gia, mà bây giờ Doanh Cơ cũng muốn đối phó với Bạch đại thiếu gia. Thoạt nhìn đã có hai thế lực nhắm vào Bạch Hoàng Chúc, mà hai thế lực này, rốt cuộc là ai?
“Thiếu phu nhân đang suy nghĩ gì thế? ‘” Doanh Cơ nhàn nhạt mở miệng, dải lụa mỏng trong tay như có sinh mệnh bắt đầu nhảy múa.
_________________
Bình luận truyện