Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Chương 112: Con Mụ Râu Đẹp Thông Minh Nhất
Tôn Vũ đang đi ở trên đường của một phố thợ rèn, phố thợ rèn bình thường náo nhiệt huyên náo, lúc này chẳng thấy được bóng ma nào. Bên đường cách đó không xa có một cửa hiệu nho nhỏ, cửa treo cờ nhỏ một mặt, trên cờ vẽ một cái cung lớn. Tôn Vũ thấy mặt cờ này, khẽ mỉm cười, nhấc chân đi vào.
Hóa ra Tôn Vũ tới đây để mua cung, ngày hôm qua sau khi hắn tiếp nhận “Vượng phu” của Mi Trinh, khí lực trở nên lớn hơn không ít, cung ba thạch kéo nhẹ đã gãy, vì vậy nhân lúc chưa có chiến tranh, định đến mua một cây cung lớn thật tốt, rất có thể trong cuôc chiến tiếp theo hắn sẽ phải dùng đến.
Tôn Vũ đi vào cửa hiệu, chỉ thấy cửa treo mấy cái cung gỗ Bạch Hoa xinh đẹp, thân cung hình giọt nước cho thấy tính cân đối hoàn mỹ, lập tức khiến Tôn Vũ có lòng tin nhất định với thực lực của chủ cửa hàng này.
Lại đi vào trong, chỉ thấy treo trên vách tường hai bên treo cung lớn đủ loại kiểu dáng, có rất nhiều cung làm gỗ Bạch Hoa, có rất nhiều làm từ trúc, có rất nhiều làm từ gỗ dương, còn có cung mây, cung gỗ liễu, cung gỗ sam, cung sừng trâu ... không hổ là cửa hàng Vũ An Quốc giới thiệu, cung ở đây có lẽ là tốt nhất quận Bắc Hải.
Một người nam nhân quay lưng về phía cửa tiệm, đang bện một dây cung, cảm giác được sau lưng có người đi vào, nam nhân cũng không quay đầu lại, giọng buồn bực nói: - Muốn cung nào tự chọn, chọn xong hỏi ta giá là được ...
Tôn Vũ mỉm cười nói: - Ta muốn một cây cường cung năm thạch trở lên!
- Năm thạch? - Nam nhân đang bệt cung mây quay phắt lại, hắn hiếu kỳ nhìn Tôn Vũ một cái, cười lạnh nói:
- Cung năm thạch phải lực cánh tay năm trăm cân mới có thể kéo ra, nam nhân không có võ tướng kỹ, nhiều lắm chỉ có thể kéo được cung ba thạch, ngươi muốn cung năm thạch làm gì?
- Hắc, cung ba thạch kéo liền gãy, chịu không được lực kéo của ta - Tôn Vũ cười nói:
- Chỉ có cung năm thạch trở lên ta mới có chút hứng thú.
Nam nhân bện cung đưa mắt lạnh lung nhìn Tôn Vũ một hồi, đột nhiên từ dưới mặt bàn lấy ra một cây cung lớn, ném cho Tôn Vũ nói:
- Tiếp lấy! Đây là cung ba thạch, ngươi có thể kéo ra, ta sẽ tìm cung năm thạch cho ngươi xem.
Tôn Vũ nhận lấy đại cung nhìn thử, đây là một cây cung gỗ du, khá nặng, hết sức đẹp. Hắn khẽ mỉm cười, để NM01 hoạt tính hóa tế bào của mình, sau đó đưa tay kéo, rắc một tiếng kéo cung ba thạch thành hai đoạn.
Nam nhân chế cung hơi kinh hãi, nam nhân có thể kéo ra cung cứng 300 cân, điều này thật đúng là mới nghe lần đầu, chứ đừng nói chi đến kéo gãy cung ba thạch. Hắn cẩn thận đánh giá Tôn Vũ, đột nhiên kích động mà chắp tay nói:
- Hóa ra ngươi chính là nam nhân biết võ tướng kỹ mà bọn dân quận Bắc Hải hai ngày gần đây đồn đại, tiểu nhân Trương Hằng, ra mắt Tôn tướng quân!
Tôn Vũ cười hì hì, cũng không nhiều lời.
Thợ chế cung Trương Hằng kia lại từ dưới bàn lấy ra một cây cung lớn ném tới, nghiêm túc nói:
- Đây là cung năm thạch Tôn tướng quân muốn!
Tôn Vũ nhìn kỹ, lần này là một cây cung cứng do gỗ sam tím chế thành, giữa cánh cung dùng cây mây quấn ra một chỗ tay vịn, dây cung thì dùng gân trâu cùng sợi kim loại xoắn thành, mang theo một loại hàn quang lạnh lẽo. Tạo hình của cây cung này vô cùng trang nhã mỹ thuật, cánh cung hình giọt nước đầy cân đối hoàn mỹ, vừa nhìn cũng biết là một cây cung tốt.
Tôn Vũ đang chuẩn bị giương cung, thợ chế cung Trương Hằng lại ném tới đây mấy thiết ban chỉ (ngón vịn bằng sắt), nghiêm túc nói:
- Đeo thiết ban chỉ lại kéo cung, lực dây cung khổng lồ 500 cân sẽ cắt ngón tay, nhất định phải dùng thiếu ban chỉ mới không bị thương.
Tôn Vũ nhẹ gật đầu, mang ban chỉ, sau đó tay trái vịn ở cánh cung, ngón tay phải dùng ban chỉ dùng sức kéo, cánh cung trong nháy mắt cung đến cực hạn, dây cung căng chặt, cả cây cung năm thạch được kéo ra một hình trăng tròn hoàn mỹ. “Vượng phu” phối hợp thêm NM01 quả nhiên bất phàm, Tôn Vũ kéo cung năm thạch ra, còn cảm thấy hơi nhẹ.
Có điều lượt kéo này cũng đủ dọa Trương Hằng chết khiếp, hắn kích động nói:
- Quả thật kéo ra ... nam nhân cũng có thể kéo được cung cứng năm thạch, trời ạ! Quá mạnh mẽ. Thợ chế cung đáng thương sau khi tạo ra cung năm thạch này, còn không ai có tư cách sử dụng nó, mà ngay cả tướng quân Vũ An Quốc mạnh nhất trong quận Bắc Hải, cũng không dùng được cung cứng mạnh như vậy, bởi vì bản lãnh của nàng là chơi chùy, không giỏi dùng cung.
Có điều Tôn Vũ còn chưa hoàn toàn thỏa mãn, hắn cười hắc hắc hai tiếng, nói với thợ chế cung Trương Hằng:
- Làm theo yêu cầu một cây cung bảy thạch phải mất bao lâu?
Trương Hằng trợn mắt há hốc mồm mà nói:
- Tiểu nhân tạo không ra ... cung năm thạch là cực hạn rồi.
Sặc, thật phiền phức, Tôn Vũ thất vọng nói:
- Vậy quên đi, ta liền mua cung năm thạch này trước đi - trên người hắn có chút tiền Vũ An Quốc đưa hắn, liền lấy ra cho thợ chế cung.
Thợ chế cung Trương Hằng kia thu tiền, lại nói:
- Vị tướng quân này, ngài đúng là niềm kiêu hãnh của nam nhân chúng ta. Tiểu nhân mặc dù không tạo ra cung tốt hơn, nhưng ta biết thiên hạ này có một người có thể tạo ra cung cứng vỏ sắt cao nhất mười thạch.
- Hả? - Tôn Vũ hứng thú, hỏi:
- Mười thạch, đây không phải là cần khí lực ngàn cân mới có thể kéo cung sao? Vậy phải yêu quái dạng gì mới có thể sử dụng đây? Vừa rồi ta kéo cung năm thạch mặc dù còn dễ dàng, lại cần khí lực gấp bội ta chắc chắn không đủ.
Trương Hằng cười bồi nói:
- Tướng quân thân là nam nhân, có thể kéo dễ dàng cung năm thạch đã rất giỏi rồi, cung mười thạch thì ... tiểu nhân cũng chưa từng nghe có ai có thể kéo được, tiểu nhân chỉ biết có người có thể chế ra.
- Là ai có thể chế được? - Tôn Vũ thuận miệng hỏi.
- Công Thần! - Thợ chế cung tự hào nói:
- Tất cả cơ quan khí cụ thiên hạ, Công Thần đều có thể tạo ra, hơn nữa đều có thể tạo ra tốt nhất, nàng là thần trong lòng thợ thủ công chúng ta.
Tôn Vũ vừa nghe lời này, lập tức vui mừng trong lòng: Một trong mười thần tướng? Trước mắt đã biết "Chiến thần" Quan Vũ, "Đấu thần" Trương Phi, "Y thần" Hoa Đà trong mười thần tướng, "Công thần" này chính là tên thứ tư rồi.
Hắn vội hỏi: - Công thần này ... người ở đâu? Họ gì tên gì?
Thợ chế cung Trương Hằng lắc đầu nói:
- Tiểu nhân cũng không biết nàng họ gì tên gì, chỉ biết nàng là nữ nhân, biết võ tướng kỹ tên "Công thần", dựa vào võ tướng kỹ này, nàng có thể chế tạo ra các loại vũ khí cùng cơ quan thần kỳ mà thường nhân không cách nào chế tạo. Về phần chỗ ở của nàng sao ... nghe nói lần trước nàng xuất hiện ở Trường Sa, làm một cây cung tốt cho nữ tướng của Hoàng Trung, sau đó lại không biết đi đâu rồi.
Ta thắt cổ đây, ngươi đây không phải nói giống như chưa nói sao? Tôn Vũ cực khó chịu, đừng nói là nàng chỉ xuất hiện một chút ở Trường Sa rồi không thấy tăm hơi nữa, cho dù nàng đợi ở Trường Sa không chạy loạn, ta bây giờ cũng không cách nào ngàn dặm xa xôi chạy đi tìm nàng chế cung nha. Định chơi xấu ta đây!
Tôn Vũ đeo cung năm thạch mới mua lên trên lưng, ra khỏi cửa hiệu, chậm chạp đi về đầu tường, vừa đi vừa nghĩ: Ta dùng cung năm thạch đi ám sát Dương Phụng, nói không chừng liền có thể giải vây, chỉ là Dương Phụng chưa hẳn dám đi tới trước trận hai quân, hay là đi đánh lén doanh trại giặc ban đêm?
Hắn vừa mới đi đến đứng cạnh Khổng Dung, chợt nghe được lính gác mừng rỡ kêu lên:
- Mau nhìn ngoài thành, trong quân khăn vàng xuất hiện khác thường ...
Tất cả mọi người trên đầu thành cùng hiếu kỳ mà nhìn về phía giặc khăn vàng ngoài thành, chỉ thấy một luồng ánh sáng vàng trâu bò ngất trời chợt lóe lên ở trong quân khăn vàng, giữa không trung giống như còn có một con Thanh Long bay lên, nhưng ngay sau đó ánh vàng cùng Thanh Long cùng biến mất không thấy gì nữa, soái kỳ chữ "Dương" trong quân khăn vàng rớt xuống đất.
Sau đó vô số giặc khăn vàng lớn tiếng khóc hô:
- Quái vật! Yêu quái! Có yêu quái giết chết Dương đại soái rồi! Chạy mau đi!
Một tiếng "Ồ", giặc khăn vàng ngoài thành giống như thủy triều tản đi khắp nơi, không lâu sau chạy sạch không còn một mống, chả còn bóng ma nào cả.
- Giặc khăn vàng đang làm trò gì vậy?
Tôn Vũ lấy làm kỳ.
Đương nhiên, ai cũng sẽ không nghĩ tới, mấy phút trước, Quan Vũ bị nhánh cây quét đứt râu mép nổi giận đùng đùng xông vào trong quân khăn vàng chem. giết, khăn vàng Bạch Ba liều mạng ngăn cản, nhưng Quan Vũ xuất ra kỹ năng chí bảo, trên Thanh Long Yển Nguyệt Đao bay ra một con Thanh Long cực lớn, quân phản loạn khăn vàng bị dọa sợ tới mức tè ra quần, căn bản không dám ngăn cản. Quan Vũ nhờ oai Thanh Long, đánh tan mấy vạn quân phản loạn khăn vàng, mở một đường máu, Thanh Long Yển Nguyệt Đao tám mươi hai cân vung lên, một đao chặt đứt đầu Dương Phụng...
Lúc này ba tỷ muội Đào viên Lưu, Quan, Trường lại quay về rừng rậm, đang đi lên hướng bắc. Trương Phi vừa uống rượu, vừa bĩu môi nói:
- Nhị tỷ, ngươi lại đi nhầm rồi, rõ ràng là dẫn đường trở về huyện Bình Nguyên, sao ngươi dẫn chúng ta vào trong núi Đại Hưng rồi?
Quan Vũ vuốt nhẹ râu giả của mình, đau lòng nhìn chỗ hai cọng bị đứt, mếu máo nói:
- Đi nhầm cũng tốt, chúng ta ban đầu từ Trác huyện xuống nam, không phải vì đến núi Đại Hưng giết chết Trình Viễn Chí, giải trừ uy hiếp Trác huyện sao? Bây giờ chỉ lạc chút đường, nhưng mục đích cuối cùng cũng thành.
Lưu Bị ở bên cạnh cười hiền một tiếng nói:
- Nhị muội nói rất có lý, đây gọi là sai hóa thành đúng, Trình Viễn Chí nhất định bị ba tỷ muội vườn đào chúng ta đánh ngã, đây chúng ta coi như là giúp đỡ Hán thất đi?
Quan Vũ kiên định gật gật đầu nói:
- Đúng, chúng ta phải giúp đỡ Hán thất! Đánh bại giặc khăn vàng trước, sau đó lại đi đánh hạ Lã Bố, đánh hạ Đổng Trác, đánh hạ tất cả đám bại hoại!
Trương Phi thoáng mất đi bộ dạng say rượu, hỏi:
- Nhị tỷ, vậy bây giờ chúng ta đang đi về chỗ nào?
- Chúng ta đang đi về phía nam
Quan Vũ rất chắc chắn nói:
- Huyện Bình Nguyên ở phía nam núi Đại Hưng, cho nên chúng ta đi hướng nam.
- Ồ, hóa ra là đang đi hướng nam
Lưu Bị cùng Trương Phi cùng khẽ gật đầu, khen:
- Nhị muội/ tỷ, vẫn là công phu tìm đường của ngươi là lợi hại nhất, hai người chúng ta đều không còn biết rõ phương hướng được nữa rồi.
Quan Vũ đắc ý nói:
- Ha ha, ta là con mẹ râu đẹp thông minh nhất thiên hạ Quan Vân Trường, tìm đường không phải là một việc nhỏ sao? Ha ha ha, đi theo ta về phía nam đi, chuẩn không sai đâu.
Ba người vừa nói chuyện phiếm, vừa đi về phía bắc.
Hóa ra Tôn Vũ tới đây để mua cung, ngày hôm qua sau khi hắn tiếp nhận “Vượng phu” của Mi Trinh, khí lực trở nên lớn hơn không ít, cung ba thạch kéo nhẹ đã gãy, vì vậy nhân lúc chưa có chiến tranh, định đến mua một cây cung lớn thật tốt, rất có thể trong cuôc chiến tiếp theo hắn sẽ phải dùng đến.
Tôn Vũ đi vào cửa hiệu, chỉ thấy cửa treo mấy cái cung gỗ Bạch Hoa xinh đẹp, thân cung hình giọt nước cho thấy tính cân đối hoàn mỹ, lập tức khiến Tôn Vũ có lòng tin nhất định với thực lực của chủ cửa hàng này.
Lại đi vào trong, chỉ thấy treo trên vách tường hai bên treo cung lớn đủ loại kiểu dáng, có rất nhiều cung làm gỗ Bạch Hoa, có rất nhiều làm từ trúc, có rất nhiều làm từ gỗ dương, còn có cung mây, cung gỗ liễu, cung gỗ sam, cung sừng trâu ... không hổ là cửa hàng Vũ An Quốc giới thiệu, cung ở đây có lẽ là tốt nhất quận Bắc Hải.
Một người nam nhân quay lưng về phía cửa tiệm, đang bện một dây cung, cảm giác được sau lưng có người đi vào, nam nhân cũng không quay đầu lại, giọng buồn bực nói: - Muốn cung nào tự chọn, chọn xong hỏi ta giá là được ...
Tôn Vũ mỉm cười nói: - Ta muốn một cây cường cung năm thạch trở lên!
- Năm thạch? - Nam nhân đang bệt cung mây quay phắt lại, hắn hiếu kỳ nhìn Tôn Vũ một cái, cười lạnh nói:
- Cung năm thạch phải lực cánh tay năm trăm cân mới có thể kéo ra, nam nhân không có võ tướng kỹ, nhiều lắm chỉ có thể kéo được cung ba thạch, ngươi muốn cung năm thạch làm gì?
- Hắc, cung ba thạch kéo liền gãy, chịu không được lực kéo của ta - Tôn Vũ cười nói:
- Chỉ có cung năm thạch trở lên ta mới có chút hứng thú.
Nam nhân bện cung đưa mắt lạnh lung nhìn Tôn Vũ một hồi, đột nhiên từ dưới mặt bàn lấy ra một cây cung lớn, ném cho Tôn Vũ nói:
- Tiếp lấy! Đây là cung ba thạch, ngươi có thể kéo ra, ta sẽ tìm cung năm thạch cho ngươi xem.
Tôn Vũ nhận lấy đại cung nhìn thử, đây là một cây cung gỗ du, khá nặng, hết sức đẹp. Hắn khẽ mỉm cười, để NM01 hoạt tính hóa tế bào của mình, sau đó đưa tay kéo, rắc một tiếng kéo cung ba thạch thành hai đoạn.
Nam nhân chế cung hơi kinh hãi, nam nhân có thể kéo ra cung cứng 300 cân, điều này thật đúng là mới nghe lần đầu, chứ đừng nói chi đến kéo gãy cung ba thạch. Hắn cẩn thận đánh giá Tôn Vũ, đột nhiên kích động mà chắp tay nói:
- Hóa ra ngươi chính là nam nhân biết võ tướng kỹ mà bọn dân quận Bắc Hải hai ngày gần đây đồn đại, tiểu nhân Trương Hằng, ra mắt Tôn tướng quân!
Tôn Vũ cười hì hì, cũng không nhiều lời.
Thợ chế cung Trương Hằng kia lại từ dưới bàn lấy ra một cây cung lớn ném tới, nghiêm túc nói:
- Đây là cung năm thạch Tôn tướng quân muốn!
Tôn Vũ nhìn kỹ, lần này là một cây cung cứng do gỗ sam tím chế thành, giữa cánh cung dùng cây mây quấn ra một chỗ tay vịn, dây cung thì dùng gân trâu cùng sợi kim loại xoắn thành, mang theo một loại hàn quang lạnh lẽo. Tạo hình của cây cung này vô cùng trang nhã mỹ thuật, cánh cung hình giọt nước đầy cân đối hoàn mỹ, vừa nhìn cũng biết là một cây cung tốt.
Tôn Vũ đang chuẩn bị giương cung, thợ chế cung Trương Hằng lại ném tới đây mấy thiết ban chỉ (ngón vịn bằng sắt), nghiêm túc nói:
- Đeo thiết ban chỉ lại kéo cung, lực dây cung khổng lồ 500 cân sẽ cắt ngón tay, nhất định phải dùng thiếu ban chỉ mới không bị thương.
Tôn Vũ nhẹ gật đầu, mang ban chỉ, sau đó tay trái vịn ở cánh cung, ngón tay phải dùng ban chỉ dùng sức kéo, cánh cung trong nháy mắt cung đến cực hạn, dây cung căng chặt, cả cây cung năm thạch được kéo ra một hình trăng tròn hoàn mỹ. “Vượng phu” phối hợp thêm NM01 quả nhiên bất phàm, Tôn Vũ kéo cung năm thạch ra, còn cảm thấy hơi nhẹ.
Có điều lượt kéo này cũng đủ dọa Trương Hằng chết khiếp, hắn kích động nói:
- Quả thật kéo ra ... nam nhân cũng có thể kéo được cung cứng năm thạch, trời ạ! Quá mạnh mẽ. Thợ chế cung đáng thương sau khi tạo ra cung năm thạch này, còn không ai có tư cách sử dụng nó, mà ngay cả tướng quân Vũ An Quốc mạnh nhất trong quận Bắc Hải, cũng không dùng được cung cứng mạnh như vậy, bởi vì bản lãnh của nàng là chơi chùy, không giỏi dùng cung.
Có điều Tôn Vũ còn chưa hoàn toàn thỏa mãn, hắn cười hắc hắc hai tiếng, nói với thợ chế cung Trương Hằng:
- Làm theo yêu cầu một cây cung bảy thạch phải mất bao lâu?
Trương Hằng trợn mắt há hốc mồm mà nói:
- Tiểu nhân tạo không ra ... cung năm thạch là cực hạn rồi.
Sặc, thật phiền phức, Tôn Vũ thất vọng nói:
- Vậy quên đi, ta liền mua cung năm thạch này trước đi - trên người hắn có chút tiền Vũ An Quốc đưa hắn, liền lấy ra cho thợ chế cung.
Thợ chế cung Trương Hằng kia thu tiền, lại nói:
- Vị tướng quân này, ngài đúng là niềm kiêu hãnh của nam nhân chúng ta. Tiểu nhân mặc dù không tạo ra cung tốt hơn, nhưng ta biết thiên hạ này có một người có thể tạo ra cung cứng vỏ sắt cao nhất mười thạch.
- Hả? - Tôn Vũ hứng thú, hỏi:
- Mười thạch, đây không phải là cần khí lực ngàn cân mới có thể kéo cung sao? Vậy phải yêu quái dạng gì mới có thể sử dụng đây? Vừa rồi ta kéo cung năm thạch mặc dù còn dễ dàng, lại cần khí lực gấp bội ta chắc chắn không đủ.
Trương Hằng cười bồi nói:
- Tướng quân thân là nam nhân, có thể kéo dễ dàng cung năm thạch đã rất giỏi rồi, cung mười thạch thì ... tiểu nhân cũng chưa từng nghe có ai có thể kéo được, tiểu nhân chỉ biết có người có thể chế ra.
- Là ai có thể chế được? - Tôn Vũ thuận miệng hỏi.
- Công Thần! - Thợ chế cung tự hào nói:
- Tất cả cơ quan khí cụ thiên hạ, Công Thần đều có thể tạo ra, hơn nữa đều có thể tạo ra tốt nhất, nàng là thần trong lòng thợ thủ công chúng ta.
Tôn Vũ vừa nghe lời này, lập tức vui mừng trong lòng: Một trong mười thần tướng? Trước mắt đã biết "Chiến thần" Quan Vũ, "Đấu thần" Trương Phi, "Y thần" Hoa Đà trong mười thần tướng, "Công thần" này chính là tên thứ tư rồi.
Hắn vội hỏi: - Công thần này ... người ở đâu? Họ gì tên gì?
Thợ chế cung Trương Hằng lắc đầu nói:
- Tiểu nhân cũng không biết nàng họ gì tên gì, chỉ biết nàng là nữ nhân, biết võ tướng kỹ tên "Công thần", dựa vào võ tướng kỹ này, nàng có thể chế tạo ra các loại vũ khí cùng cơ quan thần kỳ mà thường nhân không cách nào chế tạo. Về phần chỗ ở của nàng sao ... nghe nói lần trước nàng xuất hiện ở Trường Sa, làm một cây cung tốt cho nữ tướng của Hoàng Trung, sau đó lại không biết đi đâu rồi.
Ta thắt cổ đây, ngươi đây không phải nói giống như chưa nói sao? Tôn Vũ cực khó chịu, đừng nói là nàng chỉ xuất hiện một chút ở Trường Sa rồi không thấy tăm hơi nữa, cho dù nàng đợi ở Trường Sa không chạy loạn, ta bây giờ cũng không cách nào ngàn dặm xa xôi chạy đi tìm nàng chế cung nha. Định chơi xấu ta đây!
Tôn Vũ đeo cung năm thạch mới mua lên trên lưng, ra khỏi cửa hiệu, chậm chạp đi về đầu tường, vừa đi vừa nghĩ: Ta dùng cung năm thạch đi ám sát Dương Phụng, nói không chừng liền có thể giải vây, chỉ là Dương Phụng chưa hẳn dám đi tới trước trận hai quân, hay là đi đánh lén doanh trại giặc ban đêm?
Hắn vừa mới đi đến đứng cạnh Khổng Dung, chợt nghe được lính gác mừng rỡ kêu lên:
- Mau nhìn ngoài thành, trong quân khăn vàng xuất hiện khác thường ...
Tất cả mọi người trên đầu thành cùng hiếu kỳ mà nhìn về phía giặc khăn vàng ngoài thành, chỉ thấy một luồng ánh sáng vàng trâu bò ngất trời chợt lóe lên ở trong quân khăn vàng, giữa không trung giống như còn có một con Thanh Long bay lên, nhưng ngay sau đó ánh vàng cùng Thanh Long cùng biến mất không thấy gì nữa, soái kỳ chữ "Dương" trong quân khăn vàng rớt xuống đất.
Sau đó vô số giặc khăn vàng lớn tiếng khóc hô:
- Quái vật! Yêu quái! Có yêu quái giết chết Dương đại soái rồi! Chạy mau đi!
Một tiếng "Ồ", giặc khăn vàng ngoài thành giống như thủy triều tản đi khắp nơi, không lâu sau chạy sạch không còn một mống, chả còn bóng ma nào cả.
- Giặc khăn vàng đang làm trò gì vậy?
Tôn Vũ lấy làm kỳ.
Đương nhiên, ai cũng sẽ không nghĩ tới, mấy phút trước, Quan Vũ bị nhánh cây quét đứt râu mép nổi giận đùng đùng xông vào trong quân khăn vàng chem. giết, khăn vàng Bạch Ba liều mạng ngăn cản, nhưng Quan Vũ xuất ra kỹ năng chí bảo, trên Thanh Long Yển Nguyệt Đao bay ra một con Thanh Long cực lớn, quân phản loạn khăn vàng bị dọa sợ tới mức tè ra quần, căn bản không dám ngăn cản. Quan Vũ nhờ oai Thanh Long, đánh tan mấy vạn quân phản loạn khăn vàng, mở một đường máu, Thanh Long Yển Nguyệt Đao tám mươi hai cân vung lên, một đao chặt đứt đầu Dương Phụng...
Lúc này ba tỷ muội Đào viên Lưu, Quan, Trường lại quay về rừng rậm, đang đi lên hướng bắc. Trương Phi vừa uống rượu, vừa bĩu môi nói:
- Nhị tỷ, ngươi lại đi nhầm rồi, rõ ràng là dẫn đường trở về huyện Bình Nguyên, sao ngươi dẫn chúng ta vào trong núi Đại Hưng rồi?
Quan Vũ vuốt nhẹ râu giả của mình, đau lòng nhìn chỗ hai cọng bị đứt, mếu máo nói:
- Đi nhầm cũng tốt, chúng ta ban đầu từ Trác huyện xuống nam, không phải vì đến núi Đại Hưng giết chết Trình Viễn Chí, giải trừ uy hiếp Trác huyện sao? Bây giờ chỉ lạc chút đường, nhưng mục đích cuối cùng cũng thành.
Lưu Bị ở bên cạnh cười hiền một tiếng nói:
- Nhị muội nói rất có lý, đây gọi là sai hóa thành đúng, Trình Viễn Chí nhất định bị ba tỷ muội vườn đào chúng ta đánh ngã, đây chúng ta coi như là giúp đỡ Hán thất đi?
Quan Vũ kiên định gật gật đầu nói:
- Đúng, chúng ta phải giúp đỡ Hán thất! Đánh bại giặc khăn vàng trước, sau đó lại đi đánh hạ Lã Bố, đánh hạ Đổng Trác, đánh hạ tất cả đám bại hoại!
Trương Phi thoáng mất đi bộ dạng say rượu, hỏi:
- Nhị tỷ, vậy bây giờ chúng ta đang đi về chỗ nào?
- Chúng ta đang đi về phía nam
Quan Vũ rất chắc chắn nói:
- Huyện Bình Nguyên ở phía nam núi Đại Hưng, cho nên chúng ta đi hướng nam.
- Ồ, hóa ra là đang đi hướng nam
Lưu Bị cùng Trương Phi cùng khẽ gật đầu, khen:
- Nhị muội/ tỷ, vẫn là công phu tìm đường của ngươi là lợi hại nhất, hai người chúng ta đều không còn biết rõ phương hướng được nữa rồi.
Quan Vũ đắc ý nói:
- Ha ha, ta là con mẹ râu đẹp thông minh nhất thiên hạ Quan Vân Trường, tìm đường không phải là một việc nhỏ sao? Ha ha ha, đi theo ta về phía nam đi, chuẩn không sai đâu.
Ba người vừa nói chuyện phiếm, vừa đi về phía bắc.
Bình luận truyện