Manh Phi Đãi Gả

Quyển 4 - Chương 22: Mượn đao giết người



Edit: Boringrain

Khi cả kinh thành còn đang chìm sâu trong giấc ngủ, mấy vạn tinh binh đã hành quân ồ ạt đổ vào con đường lớn dẫn từ cổng thành, nương theo bóng đêm, dưới sự chỉ huy của viên thống lĩnh, bủa vây Thủy phủ và Trương phủ không chừa một kẽ hở.

Sáng hôm sau, vừa mở cửa nhà, dân chúng kinh thành được phen hoảng hồn khiếp vía đến mức vội vã đóng sập cửa, then chốt cẩn thận chẳng dám ló mặt ra đường. Cũng bởi ngoài phố không khí căng thẳng bao trùm, đâu đâu cũng có quân binh tuần tra kiểm soát, cổng thành thường ngày mở rộng nay cũng bị khép kín im lìm, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Kinh thành phồn hoa là thế, qua một đêm bỗng trở nên quạnh quẽ đến lạ kỳ!

Ai nấy nơm nớp lo sợ, e phong ba ập lên đầu mình.

Cùng lúc ấy tại Giang gia

Vô Tâm phi thân chạy vào phòng khách, ngước nhìn chủ tử đang ngồi trên ghế trêu đùa tiểu chủ tử, bèn cúi đầu cung kính bẩm báo: “Một vạn tinh binh tả doanh chia nhau khống chế các tuyến đường trong kinh, phong tỏa cổng thành, đồng thời vây chặt Thủy phủ và Trương phủ.”

Giang Dĩ Bác không hề ngẩng đầu lên, cầm khăn tay chuyên chú lau khóe môi nhễu nước bọt của Tiểu Miêu, thuận miệng hỏi: “Ngoài kinh thì sao?”

“Bẩm chủ tử, ở ngoại ô có mười vạn binh của tả doanh đóng giữ, còn hữu doanh vẫn chưa thấy động tĩnh gì.”

Giang lão phu nhân ngồi cạnh, nghe tình hình như vậy thì hai mắt lóe sáng tinh tường, bà nhìn Giang Dĩ Bác ướm hỏi: “Cháu định thế nào?”

Giang Dĩ Bác nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt, sát khí lan tỏa nồng đậm trong đáy mắt. Điều nàng ấy muốn là cơ hội khơi ngòi chiến tranh… Còn đấu thế nào, phải xem bản lĩnh của Trữ Thiên Khang thôi. Thật ra, hắn cũng rất hy vọng vào trận chiến này.

Triều sớm

Thái hậu mặc bộ phượng bào đoan trang mà cao quý, ung dung sánh bước cùng hoàng thượng lên triều. Dẫu lòng bà còn nhiều lo lắng, nhưng đã đến nước này, tên lên dây rồi không thể không bắn. Bằng không, ngày tháng sau này, trước những ánh mắt thèm khát ngôi vị đế vương như lang sói, hoàng nhi của bà sao có thể kê cao gối ngủ ngon? Trận này, quyết phải thắng!

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Thấy buổi triều hôm nay có cả hoàng thượng lẫn thái hậu, khí thế uy nghiêm trấn áp quần thần, hết thảy văn võ bá quan đều ngầm hiểu, hoàng thượng đã chính thức hành động. Phong ba đã nổi.

Trữ Thiên Kỳ quét mắt nhìn sự kính bái của triều thần, khi chạm đến Trữ Thiên Khang, đáy mắt hắn bỗng trở nên thâm trầm.

“Chúng ái khanh bình thân!” Uy nghi tọa trên long ỷ, hắn nheo mắt nhìn khắp cả đại điện.

“Tạ ơn hoàng thượng!” Mọi người lục đục đứng dậy, nhưng đầu vẫn cúi sát chứ chẳng hề ngẩng lên.

“Tiểu Lý Tử!” Trữ Thiên Kỳ nhàn nhạt gọi thái giám tổng quản đứng phía sau.

“Dạ.” Lý công công vội vã lấy thánh chỉ từ ống tay áo, mở ra rồi tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Thủy Băng Tuyền hiền nhu thục lương, nay sắc phong làm hoàng hậu, ba ngày sau cử hành đại điển phong hậu, khâm thử!” (Đoạn này trong bản gốc của bạn bị thiếu, vì trước mắt bạn vẫn chưa tìm được bản text gốc khác, chỉ có bản pic, mà bạn lại không biết đọc tiếng Trung, nên đành chém gió^^)

Đại điện sững sờ trong tĩnh lặng. Việc phong hậu này trái với cương thường, ngược với lòng dân. Nhưng chẳng một ai can đảm lên tiếng khuyên can. Hoàng thượng quyết tâm như vậy, còn bày bố thế cục như này, đã nói rõ lên rằng, người cả gan ngăn cản, kết cục chỉ có một chữ: Chết mà thôi

Kinh thành lúc này đều bị binh lính khống chế, ngay đến lâm triều mà cấm quân cũng lăm lăm gương giáo sẵn sàng, như chực chầu chém xuống đầu kẻ bất tuân vậy…

“Hoàng thượng, thần phản đối!” Trữ Thiên Khang thoáng nhìn chúng đại thần mồ hôi lạnh chảy ròng, dáng vẻ hiên ngang không sợ chết tiến ra trước nói.

Trữ Thiên Kỳ không hề ngạc nhiên, chỉ trầm giọng nhắc nhở: “Khang Vương, trẫm đây là chiêu cáo, chứ không phải hỏi ý kiến các khanh. Bãi triều!”

“Hoàng thượng đường đường là quân vương một nước, lại lật lọng cường ép em dâu, lẽ nào không sợ chuốc tiếng nhơ muôn thuở?” Trữ Thiên Khang lớn giọng chất vấn.

Nét mặt Trữ Thiên Kỳ thoáng giãn ra, hắn nở nụ cười lạnh lùng xảo quyệt, như thể đang đợi những lời này của Trữ Thiên Khang. Đoạn, hắn đánh mắt bốn cao giọng nói: “Người đâu, Khang Vương gia kháng chỉ cuồng ngôn, lập tức tống vào thiên lao, đợi sau đại điển phong hậu xét xử!”

“Dạ.” Cấm quân đợi sẵn hai bên lập tức lôi Trữ Thiên Khang ra ngoài.

Kinh thành biến ảo, triều đình chính biến!

Chẳng mấy chốc, tin tức Khang vương chỉ trích hoàng thượng rồi bị đày vào đại lao như mọc thêm cánh, tung bay trên khắp các nẻo đường, đến mọi ngóc ngách của Thanh Lăng, khiến thiên hạ chấn động.

Tình thế bên ngoài cấp bách căng thẳng, nhưng Thủy Băng Tuyền lúc này, lại đứng giữa một cung điện xác xơ lạc lõng cách biệt với mọi thứ trong hoàng cung. Khuôn mặt nàng mơ hồ nhuốm vẻ thê lương, trái tim vốn đã bình yên lại xót xa thổn thức. Ở đây, chàng đã sống gần như cả cuộc đời mình. Thiên Hợp…

Thủy Băng Tuyền nhắm mắt nhẩm đến từ một đến mười, sau đó mở mắt ra, lưu luyến nhìn thêm một vòng rồi dứt khoát quay lưng đi thẳng.

“Cảnh Trúc, bên ngoài ra sao rồi?” Nàng hơi ngoái đầu ra sau, nhàn nhạt hỏi.

“Kinh thành đã bị lính tả doanh vây kín, Thủy phủ và Trương phủ đều không thể ra vào. Lâm triều hôm nay, hoàng thượng chiêu cáo ba ngày sau sẽ tiến hành đại điển phong hậu.”

Ba ngày? Trữ Thiên Kỳ hắn muốn tốc chiến tốc thắng ư?

Chỉ là…

Thủy Băng Tuyền ngước mi, hé ra đáy mắt sắc lạnh rợn người. Vân La Y, nợ tình này ngươi đã muốn trả chưa?

Tin tức phong hậu nhanh chóng được truyền vào hậu cung. Những phi tần địa vị thấp kém hiển nhiên không có quyền bàn luận hỏi han, chỉ đành chờ Quý phi nương nương và Thục phi nương nương ra mặt.

Đáng tiếc, lúc này đây, Phương Vu lại tỏ ra bình tĩnh đến thản nhiên, ngoài chiếc khăn lụa bị vò nát trong tay, thì nàng ta vẫn là Thục phi ôn nhu thường ngày.

“Nương nương…”

“Bản cung thấy mệt, các ngươi lui hết đi.” Phương Vu phất tay, cho thái giám cung nữ hầu hạ ra ngoài, còn lại mình nàng trong gian điện rộng lớn, gắng sức bình tâm.

Tấm lưng tuyệt vọng thả dài xuống ghế nằm, trong mắt xon xót cay cay, nàng chớp mắt liên hồi vẫn không ngăn được dòng lệ chảy dài qua gò má. Chỉ cần thoáng nghĩ đến ánh mắt chàng dịu dàng khi nhìn người con gái khác, thì trái tim nàng đã nghẹn thắt như có bàn tay vô hình tàn nhẫn siết chặt, đau đến mức hận không thể phá hủy cả thế gian.

Nàng yêu chàng bằng cả trái tim mình, yêu sự ngạo nghễ toát ra từ cốt cách, yêu những cử chỉ ưu nhã thong dong, mang khí thế bất phàm. Vị trí sủng phi này sao có thể thỏa được ước mong làm Giang phu nhân đứng cạnh chàng? Nhưng chàng lại không cần.

Vốn cho rằng hy vọng đã cạn, lửa tình đã tắt, từ nay về sau nàng chỉ là Thục phi vẫy vùng trong hậu cung, lấy lòng hoàng đế, trở thành mẫu nghi thiên hạ, giúp con trai tranh quyền đoạt vị…

Vì sao? Vì sao còn để nàng gặp người phụ nữ có được mọi thứ mà nàng cố gắng mấy cũng không giành được?

“Ha…ha…ha….” Phương Vu bật cười tự giễu trong làn nước mắt nhạt nhòa. Tình yêu ấy, ngỡ đã chôn sâu tận đáy lòng, lại lần nữa ào ạt trào ra như cơn lũ, nhấn chìm nàng trong nỗi đau khốn cùng.

Đố kỵ! Nàng đố kỵ! Ả Thủy Băng Tuyền đó, dựa vào gì độc chiếm tình yêu của chàng? Dựa vào gì dễ dàng nắm lấy những hạnh phúc dù nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ tới?

Thêm nữa! Cả vị đế vương kia cũng vì ả mà điên cuồng.

“Ha… ha… Thủy Băng Tuyền, ngươi là ai mà khiến nam nhân thiên hạ quỳ rạp dưới chân? Nói ta biết ngươi là ai?” Phương Vu cười đến điên dại, nước mắt ướt đẫm mỹ nhan xinh đẹp.



Vân La Y ngẩn ngơ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương đồng, đoạn hé môi cười, rồi nàng bắt đầu tỉ mẩn trang điểm.

“Nương nương?”

“Giúp bản cung thay y phục!” Đặt lược gỗ lên bàn, nét mặt nàng vẫn giữ nguyên nụ cười tuyệt mỹ.

“Dạ.” Cung nữ hai bên vội mang y phục tới, giúp nàng mặc vào.

Nhìn người con gái thướt tha trong gương, Vân La Y hài lòng cười gật đầu, đoạn nàng ngoái ra sau hỏi: “Bắc Vương phi đang ở đâu?”

Cung nữ kia giật mình bất an, thấp thỏm trả lời: “Hoàng hậu nương nương đang tản bộ trong ngự hoa viên ạ!”

Vân La Y khựng lại. Hoàng hậu nương nương? Ha hả, đúng vậy, nàng quên mất, ba ngày nữa là đại điển sắc phong rồi.

….

Thủy Băng Tuyền chăm chú đánh giá Vân La Y trước mặt mình, mỉm cười hài lòng. Nữ nhân hậu cung là vậy, không yêu thì sẽ hận.

“Lui cả đi!” Vân La Y nhàn nhạt quét mắt qua những cung nữ thái giám bên cạnh, giọng điệu uy nghiêm, lạnh lùng.

“Dạ thưa… Quý phi nương nương, hoàng thượng có dặn…” Thái giám bên cạnh Thủy Băng Tuyền cúi đầu lắp bắp, ra chìu khó xử.

“Bản cung và nương nương là bằng hữu, nói vài câu riêng tư chẳng nhẽ cần đến kẻ nô tài như người quản?” Lúc này Thủy Băng Tuyền bèn ném cái nhìn sắc lạnh ra tên thái giám kia, chậm rãi nói.

“Chuyện này? Hoàng hậu… À không, Bắc vương phi, hoàng thượng đã căn dặn nô tài không được rời Bắc vương phi nửa bước.” Tiểu thái giám này xem chừng cũng là một kẻ cứng đầu, vẫn kiên trì giải thích.

Thủy Băng Tuyền không buồn lên tiếng nữa, chỉ chờ xem Vân La Y làm thế nào. Vừa rồi nàng mở lời, là muốn cứu hắn một mạng, nhưng kẻ này sống trong hậu cung lại ngu ngơ không biết nhìn mặt chủ nhân, ngay sát khí ngùn ngụt trên người Vân La Y cũng không nhận thấy thì chết cũng đáng.

Vân La Y liếc nhìn Thủy Băng Tuyền, mỉm cười như hoa, nét mặt không chút dao động, đôi môi đỏ thắm hé mở: “Vậy ư? Bản cung lại chẳng thể sai khiến một tên nô tài? Người đâu, lôi tên cẩu nô tài này ra đánh chết cho ta.”

“Nương nương tha mạng…” Tiểu thái giám nọ tái mặt, ngước nhìn Bắc vương phi cầu cứu, lại nhìn Quý phi nương nương với vẻ mặt khẩn thiết, rốt cuộc cũng biết đại họa giáng xuống đầu.

Hắn ỷ là người do hoàng thượng phái tới, còn ỷ chủ nhân của mình là hoàng hậu tương lai, mà quên mất thân phận vẫn chỉ là một gã nô tài.

“Dạ.” Vài thị vệ phía sau nghe lệnh bèn nhanh chóng lôi tên thái giám đó đạp xuống đất, rồi dùng đại bản to dài thẳng đánh đánh xuống chẳng chút lưu tình.

Thủy Băng Tuyền nhếch môi, giơ tay ra hiệu: “Mời nương nương!”

“Bắc vương phi, mời!” Vân La Y điềm nhiên đi lên phía trước cùng Thủy Băng Tuyền, lần này chẳng ai dám đứng ra ngăn cản nữa, điều biết điều mà đứng cách phía xa.

Hai người chậm rãi thả bộ đến giữa những khóm hoa, cung nữ thái giám thì dừng lại phía xa, không dám tùy tiện đến gần.

Hai người thả bộ đến giữa nhưng khóm hồng, Thủy Băng Tuyền nhẹ ngắt một đóa đang nở rộ, cười hỏi: “Đã nghĩ thông suốt chưa?”

Vân La Y nheo mắt nhìn Thủy Băng Tuyền: “Cô với Phương Vu rốt cuộc có thâm thù đại hận gì vậy?”

“Thâm thù đại hận ư? Không có!” Có chăng là người đó muốn nàng chết, còn nàng lại ham sống, nên đành tiên hạ thủ vi cường thôi.

Vân La Y chăm chú nhìn gương mặt tươi cười thản nhiên của Thủy Băng Tuyền, như muốn tìm ra được chút biến đổi nào trong nụ cười ấy, lát sau, nàng ta thôi không nhìn nữa, quay sang hướng khác, nhàn nhạt nói: “Ta có lợi gì?”

“Thế cô muốn gì?” Thủy Băng Tuyền nhướng mày cười, ánh mắt thản nhiên không dao động, như thể hai người họ đang bàn luận tiết trời vậy.

Vân La Y nghiêm mặt: “Bảo toàn Vân gia!”

“Thành giao!” Thủy Băng Tuyền nhoẻn môi nở nụ cười tinh khôi trong trẻo tựa như đóa tiết liên nở rộ trong trời đông.

Vân La Y thâm thúy đánh giá Thủy Băng Tuyền, đột nhiên bật cười. Lúc này, nàng đã hiểu, dẫu trận chiến này kéo dài bao lâu đi nữa, phần thắng nhất định không phải là của hắn. Tiên đế qua đời, không biết có bao nhiêu đôi mắt chòng chọc nhìn vào hắn, đợi cơ hội gạt hắn khỏi ngôi cửu ngũ đó. Một năm nay, chẳng qua chỉ là giấc mộng hoàng lương. Mộng tàn người tỉnh, không phải chưa tỉnh, chẳng qua không muốn tỉnh lại mà thôi.

Xoay người đối diện với Thủy Băng Tuyền, Vân La Y cười nói: “Giang đại ca đã yêu là cả đời. Cô thật có phúc.”

“Đúng vậy.” Thủy Băng Tuyền nhún vai cười, đáp không chút ngượng ngùng e thẹn.

“Ta thấy, ngươi chưa từng yêu hắn! Chuyện từ hôn đó, ngươi cầu còn không được, đúng chứ?”

Thủy Băng Tuyền vân vê cánh hoa đỏ thắm đến nhàu nát, chất nước màu đó dính trên tay nàng, nàng thản nhiên rút khăn lau, thản nhiên đáp: “Quả là thông minh như ta nghĩ.”

Vân La Y cúi thấp đầu che giấu nét mặt, đáp nhẹ bẫng như tự nói với chính mình: “Thông minh ư? Có lẽ vậy.” Đoạn nàng ngước nhìn Thủy Băng Tuyền: “Đi thôi, cho cô xem kịch hay.” Ở hậu cung này, ngoại trừ vấy máu đôi tay, nàng chẳng làm được gì cả.

Thủy Băng Tuyền giật mình, rồi cười hiểu ý: “Được thôi!” Tình yêu của phụ nữ vốn cực đoan như vậy, khi yêu sẽ toàn tâm toàn ý, hận rồi sẽ phá hủy không tha. Ai đúng ai sai, ai phải ai trái, sao phân rõ được đây?

……..

Phương Vu lúc này nghe tin Vân La Y đánh chết tên thái giám bên cạnh Thủy Băng Tuyền trong ngự hoa viên thì hàng mày nhướng cao nghi hoặc.

Vân La Y làm gì vây? Không những muốn đắc tội với hoàng thượng mà còn công khai chống đối Thủy Băng Tuyền?

“Ngươi nói lúc đó Bắc vương phi chẳng những không ngăn cản mà có nhàn nhã tản bộ với quý phi nương nương?” Phương Vu quay sang cung nữ hỏi lại.

“Bẩm nương nương, đúng vậy ạ!’

Bỗng có nỗi bất an dậy lên trong lòng. Vân La Y không phải yêu hoàng thượng sâu đậm ư? Sao có chuyện bắt tay với Thủy Băng Tuyền?

Còn Thủy Băng Tuyền rốt cuộc đang tính toán điều gì?

“Người đâu, bãi giá từ thánh cung. Ta muốn đến vấn an thái hậu!”

Nhưng lời vừa dứt, đã có giọng thái giám cao vút truyền báo: “Bắc vương phi đến! Quý phi nương nương đến!”

Phương Vu hoảng hốt, suy nghĩ một hồi bèn gọi tiểu cung nữ phía sau, ghé vào nhỏ giọng dặn dò: “Đợi lát nữa, ngươi tìm cơ hội nhanh chóng chạy đi báo thái hậu nương nương, mời người tới đây.” Kẻ đến hôm nay chắc chắn không có ý tốt.

“Dạ, nương nương.” Cung nữ nọ cuống quít gật đầu.

Hé cửa cung, thấy xa xa đã có bóng người thấp thoáng, nàng ta bất giác cúi đầu tự trách bản thân sơ sót, đoạn nói thêm: “Nếu ngươi có thể tìm thái hậu đến cứu bản cung, bản cung nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!” Lòng bất an khiến Phương Vu cau mày nhăn mặt. Xem ra Vân La Y này bị Thủy Băng Tuyền khích tướng đến đối phó với nàng đây.

“Nô tỳ không dám, nô tỳ nhất định sẽ đưa thái hậu đến cứu giá!”

Nhưng Phương Vu lại lạnh lùng cười không đáp, nắm chặt tay thành quyền, nàng ta nghĩ, cùng lắm thì hy sinh đứa trẻ trong bụng, nhưng Thủy Băng Tuyền nhất định phải chôn chung với nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện