Chương 66
Năm mới vui vẻ.
.
Sau khi nhiệm vụ phòng vệ sinh nữ hoàn thành, hệ thống lại bật nhắc nhở mới:
【Hệ thống nhắc nhở: Vào giảng đường của học viện Thông tin và Truyền thông ở tầng 14, tìm manh mối về bí mật của đại học Quỷ Sơn】
Thời Duyệt: "Tầng mười bốn, số cực xấu. Hơn nữa Hứa Ấu Diên, dao mổ lợn của chị đã bị cắn nát, kiếm gỗ đào của em cũng hỏng, nếu lại gặp quỷ thì phải làm sao bây giờ?"
Hứa Ấu Diên vỗ vỗ Khai Khai gần như đang ngủ trên đầu: "Mày nên tỉnh ngủ đi, chịu khó dự báo nguy hiểm."
Khai Khai mở đôi mắt mơ màng ngái ngủ, há to miệng ngáp một cái, dịch dịch người rồi lại nằm xuống, ngủ vô cùng an nhàn trên đầu Hứa Ấu Diên.
Thời Duyệt nói: "Thú cưng đi theo chủ càng lâu sẽ càng bị ảnh hưởng bởi tính cách của chủ. Nếu chị gan dạ, Khai Khai cũng sẽ càng ngày càng gan. Chị vốn không sợ ma quỷ, bây giờ còn có thể vung dao chém quỷ, Khai Khai cũng dự báo nguy hiểm chậm hơn. Nếu là nguy hiểm nhỏ có khi còn không làm gì, phải nguy cơ lớn nó mới hành động."
"Thật sao, vậy cũng tốt, miễn cho chỉ có một con quỷ bé tí cũng phun phân." Hứa Ấu Diên lấy tay cầm sửa chữa, thử sửa dao mổ lợn của mình, nhưng dùng nhiều lần cũng không có phản ứng.
"Dao mổ lợn này là kèm theo vẻ ngoài, sợ là tay cầm sửa chữa không sửa được."
"Được rồi." Hứa Ấu Diên bỏ cuộc, cô mua một con dao làm bếp bình thường từ thùng giao hàng, không biết có dùng tốt như mới không, hy vọng vẻ ngoài đồ tể có thể tăng sức mạnh cho dao làm bếp.
Hai người áp mu bàn tay vào nhau, đảm bảo ký hiệu không thay đổi, rồi bước đến trước thang máy.
Đến trước cửa thang máy, thang máy này mang lại cảm giác đã không được tu sửa từ lâu, hẳn là không thể sử dụng. Hứa Ấu Diên ấn bừa một nút, nhận ra màn hình vỡ nát bỗng phát sáng, thang máy ở tầng -3 từ từ đi lên, tốc độ rất chậm chạp, gần như một phút mới lên được một tầng.
"Với tốc độ này, chúng ta cần hơn mười phút mới lên được tầng mười bốn." Hứa Ấu Diên nhìn Thời Duyệt nói, "Ở trong này có thể gặp bất cứ chuyện gì."
"...chị lại bắt đầu dọa em!"
"Chị không dọa em, chỉ muốn em chuẩn bị tâm lý thật tốt. Dù sao trong phim kinh dị, thang máy vẫn là nơi dễ bắt gặp những chuyện ma quái nhất."
Hứa Ấu Diên vừa dứt lời, đèn pha trên người Thời Duyệt bỗng tối đi.
"Chuyện gì thế này!"
Hứa Ấu Diên tháo chiếc đèn trên đầu cũng đã trở tối xuống: "Lúc trước không đọc kỹ, thì ra đèn pha cũng có hạn sử dụng. Tổng cộng có ba vạch điện, bây giờ đã dùng hết một vạch rồi, hết sạch sẽ không thể sửa, chỉ có thể dùng một lần duy nhất."
Thời Duyệt: "Thùng giao hàng chỉ có tám cái đèn này, dùng hết sẽ không còn gì."
Thời Duyệt lập tức tháo sáu cái, tắt đi rồi cất vào thùng dụng cụ, chỉ để lại một cái trên đầu: "Nhất định phải giữ đèn, không có đèn thì không thể hoàn thành nhiệm vụ này."
"Một cái đèn không chống đỡ được quá lâu, quan trọng là phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ." Trong lúc Hứa Ấu Diên nói, thang máy đã lên đến tầng một, cửa thang máy từ từ mở ra.
Hứa Ấu Diên giơ con dao làm bếp, chuẩn bị tư thế tấn công, bất kể có thứ gì đi ra từ trong thang máy, cô nhất định sẽ chém ngay lập tức.
Thời Duyệt cũng không còn trốn sau lưng Hứa Ấu Diên. Cô đã biểu hiện quá cùi bắp trong bối cảnh kinh dị lần trước, Hứa Ấu Diên không chê cười cô, nhưng trong lòng nhất định có ý nghĩ đấy. Thời Duyệt không thể để hình tượng mình vất vả xây dựng bị sụp đổ quá nhiều ở nơi này.
Dù kiếm gỗ đào đã bị phá, cô vẫn còn bùa.
Thời Duyệt nắm một bó bùa dày, sẵn sàng ném vào mặt bất cứ thứ gì đang chuẩn bị đến.
Cửa thang máy mở ra, không có gì, chỉ có buồng thang máy vừa trống trơn vừa bẩn thỉu.
Hứa Ấu Diên không cất dao làm bếp, cô bước vào trước nhìn bốn phía và trên đầu một vòng, sau đó mới bảo Thời Duyệt vào.
"Thời điểm không chú ý nhất, chính là thời điểm điều đáng sợ dễ xảy đến nhất." Hứa Ấu Diên nói, "Cũng có nghĩa là chúng ta luôn sẵn sàng nghênh đón điều đáng sợ, điều đáng sợ ngược lại sẽ không xảy ra."
Thời Duyệt tựa lưng vào vách thang máy, một khắc cũng không ngừng nhìn xung quanh: "Tốt nhất là như vậy, dù sao em cũng sẵn sàng nghênh đón điều đáng sợ từng giây từng phút."
Hứa Ấu Diên đã được lĩnh ngộ sâu sắc đặc điểm của bối cảnh kinh dị, thang máy là nơi dễ xảy ra tình tiết hù dọa nhất, nhưng suốt mười lăm phút, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Quá trình thang máy chậm chạp đi lên chẳng qua là quá trình hao điện đèn pha, đến khi hai cô lên đến tầng mười bốn, độ sáng của chiếc đèn trên đầu đã tối hơn một phần.
Để đề phòng đèn đột nhiên vụt tắt không nhìn thấy gì, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên đều gắn hai chiếc đèn lên tay, tạm thời tắt, lúc cần sử dụng có thể lập tức bật lên.
Đến tầng 14, ra khỏi thang máy, hai cô dùng đèn pha chiếu sáng từng chiếc biển trên cửa phòng học, tìm kiếm giảng đường của học viện Thông tin và Truyền thông.
Tầng 14 lạnh hơn tầng 1, trên hành lang cũng có nhiều thứ hỗn loạn hơn. Ngoài hàng đống giấy vụn vương vãi lung tung và vết máu trước sau như một, còn có rất nhiều tóc của con gái và bàn học nghiêng đổ.
Hai người vất vả bước qua bàn học đi lên phía trước, Hứa Ấu Diên cúi đầu nhìn đống giấy vụn dưới chân, giống như một chồng bài thi. Cô nhặt bài thi lên, suy nghĩ.
"Hứa Ấu Diên, em tìm được giảng đường rồi." Thời Duyệt gọi chị đến.
"Đây." Hứa Ấu Diên nhét mấy tờ bài thi vào túi áo, chạy đến bên cạnh Thời Duyệt.
Thời Duyệt chiếu đèn lên biển phòng, đúng là nơi này.
Hứa Ấu Diên nói: "Manh mối quan trọng nhất của bối cảnh này hẳn là ở trong đó, chị đoán sau khi vào trong nhất định sẽ có nguy hiểm. Thời Duyệt, hay em ở ngoài chờ..."
"Không." Không đợi Hứa Ấu Diên nói xong, Thời Duyệt đã từ chối, "Em vào trong cùng chị. Yên tâm, em sẽ không cản trở chị, nếu có nguy hiểm, cũng có thêm một người giúp chị. Hơn nữa con người không thể mặc kệ khuyết điểm của mình mãi, đúng không, phải cho em cơ hội để học cách vượt qua."
Hứa Ấu Diên cười: "Em đã hoàn hảo như vậy, chỉ sợ ma mà thôi, không phải tật xấu, rất nhiều người cũng sợ."
Thời Duyệt tua lại câu Hứa Ấu Diên nói mình hoàn hảo hơn mười lần, lắc đầu: "Dù sao em cũng phải đi vào."
"Được, nhưng chúng ta hẹn trước, dù thấy cái gì, có sợ cũng không được kêu to, nếu không sẽ dọa chị."
Thì ra Hứa Ấu Diên khen cũng không phải thật lòng!
"Thái độ gì đấy, em là trẻ con bị dọa liền hét thất thanh à..."
Thời Duyệt đang nói, biển phòng bất ngờ rơi xuống đất "cạch" một tiếng, Thời Duyệt bắt lấy cánh tay Hứa Ấu Diên, sắc mặt trắng bệch.
Hứa Ấu Diên bị bóp đau, ngao một tiếng, làm A Song đang ngủ trong ổ cũng giật mình.
"Xin lỗi, em hơi bị kích động." Thời Duyệt xin lỗi rất chân thành, trong nội tâm lại vui mừng, suýt nữa đã thật sự kêu thành tiếng.
"Oắt con còn khỏe lắm, có thể giữ sức để đuổi ma quỷ không?" Hứa Ấu Diên vẩy vẩy tay, đi đến cửa, nhón chân nhìn vào giảng đường qua ô kính dơ bẩn.
Bố cục giảng đường rất kỳ quái, đa số bàn học đều đổ ngổn ngang dưới đất, chỉ có hai chiếc bàn đặt song song cạnh nhau, dường như trên mặt bàn có khắc chữ, ngoài ra còn có một bục giảng.
Chắc chắn bàn học và bục giảng có manh mối.
Hứa Ấu Diên thử đẩy cửa, cửa không khóa, chỉ khép, vừa đẩy liền mở ra.
Cửa mở ra, ngay khi đang chuẩn bị bước vào trong, Hứa Ấu Diên bỗng dừng bước, cánh tay đỡ cửa cũng ngừng lại.
Cảm giác được Hứa Ấu Diên đột nhiên dừng lại, Thời Duyệt đứng bên trái chị cũng lập tức đứng yên tại chỗ, khẽ hỏi: "Chị phát hiện ra gì?"
Mắt phải của Hứa Ấu Diên di chuyển, tỏ ý Thời Duyệt nhin ra đằng sau cánh cửa mà cô đang đỡ.
Lúc này cánh cửa đã bị Hứa Ấu Diên đẩy ra một góc tám mươi độ, gần như song song với hướng hai người tiến lên phía trước, có thể thấy cánh cửa đang cách bức tường phía sau hơn nửa mét.
Trên cửa chỉ có một ô kính nhỏ, một đôi mắt giăng đầy tơ máu lấp ló sau ô kính, đang nhìn chằm chằm hai cô bằng vẻ kinh hoàng tột độ.
Nói mắt, không bằng nói là nhãn cầu.
Thời Duyệt chỉ nhìn thoáng qua đôi nhãn cầu kia, lòng bàn tay toát mồ hôi.
"Chỉ cần chúng ta đi vào trong, ngay khi cửa vừa đóng lại, nó nhất định sẽ tấn công chúng ta." Hứa Ấu Diên gần như dùng khẩu hình nói chuyện cùng Thời Duyệt.
Thời Duyệt rất đồng ý với chị.
"Vậy..."
"Đừng đóng cửa lại."
Hứa Ấu Diên đẩy mạnh cửa về phía tường, Thời Duyệt vào giảng đường dịch một cái bàn. Dưới đất có nhiều bàn bị đổ, có thể xếp chồng lên đến độ cao của một người.
Lấy bàn chặn cửa, không cho cửa đóng lại.
Nữ quỷ trốn sau cửa bị kẹt, dùng sức đẩy không được, liều mạng chui cũng chui không ra.
Nữ quỷ: "Này...này! Thả ta ra!"
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên phủi bụi, vào trong giảng đường. Kiểm tra một vòng, không có gì bất thường, Hứa Ấu Diên chuyển tầm nhìn về phía bục giảng.
Là kiểu bục giảng Hứa Ấu Diên quen thuộc, rất rộng, hai bên là tủ, chính giữa có một không gian, hoàn toàn có thể giấu người, hoặc có thể giấu quỷ.
Hứa Ấu Diên đi lên bục giảng nhìn, quả nhiên có một khoảng trống rộng nửa mét, thế nhưng chỉ cao đến ngang đầu gối Hứa Ấu Diên, phía sau là bảng, đứng đây không nhìn rõ tình hình bên trong, chỉ khi ngồi xuống mới có thể nhìn được.
Linh cảm của Hứa Ấu Diên đã đúng.
Dưới bục giảng đang che giấu một con quỷ chết do rơi từ trên cao xuống, đầu của nó đã bị dập nát khi rơi xuống, chỉ còn lại một nửa bên trái, nó ôm đầu gối, biểu cảm u ám, với dáng vẻ không nguyên vẹn lại đáng sợ này, bất kể người bình thường nào nhìn thấy nó cũng sẽ sợ hết hồn.
Nó trốn ở đây chính là để dọa người ta.
Con người đều có tính tò mò, bản thân bục giảng cực lớn ở đây cũng đủ thu hút sự chú ý của người chơi, không gian cực dễ che giấu này càng là mồi nhử trêu ngươi, rất nhiều người đều muốn đến xem thử bên trong có quỷ hay không.
Chỉ cần ngồi xuống liếc mắt nhìn, đảm bảo sẽ bị dọa sợ mất hồn mất vía.
Có người đến, con quỷ nhìn đôi chân mặc quần đen và giày cao gót đi qua đi lại trước mặt mình, rốt cuộc, dừng lại.
Có thể thấy từ tư thế của đôi chân, người này rất vất vả mới hạ được quyết tâm, muốn ngồi xuống tìm ra sự thật.
Quỷ dưới bục giảng từ từ thò đầu ra, điều chỉnh trạng thái đáng sợ nhất, chờ nghe tiếng hét của người chơi.
Nhưng không có người chơi nào.
Thứ xuất hiện trước mặt con quỷ là một vật dài được kết thành chuỗi từ những hình trụ màu đỏ.
Quỷ: "?"
"Cùm cụp" một tiếng, một ngọn lửa nhỏ bốc lên trong bóng tối, con quỷ thấy rõ, trước mắt nó là một dây pháo một nghìn quả và một chiếc bật lửa muốn đốt cháy nó ngay lập tức.
Hứa Ấu Diên khuỵu gối, đèn pha trên đầu chiếu thẳng vào mắt con quỷ, con quỷ hét lên ngã ngửa về chỗ.
"Không có gì đâu." Hứa Ấu Diên nói, "Sắp đến năm mới rồi, năm mới vui vẻ nha."
Hứa Ấu Diên đốt pháo, ném vào trong bục giảng rồi bỏ chạy.
Đùng đùng, đùng đùng.
Âm thanh giòn giã náo nhiệt của pháo làm rung chuyển cả tòa giảng đường, thậm chí đưa cả núi Quỷ đã âm trầm không biết bao nhiêu năm vào bầu không khí tưng bừng rực rỡ.
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt bịt tai chạy khỏi bục giảng, tia lửa bắn ra khắp nơi từ bục giảng, con quỷ la hét thảm thiết không thôi.
Sau tiếng pháo nổ vang dội cuối cùng, toàn bộ núi Quỷ yên tĩnh trở lại, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đến bục giảng nhìn, con quỷ đã bị nổ thành đần độn.
Hứa Ấu Diên mở thùng giao hàng, thấy bên trong vẫn còn một dây pháo có thể mua, rồi nói với bọn quỷ ngoài giảng đường đang không ngừng ngó nghiêng vào đây:
"Còn đứa nào muốn thử sự lợi hại của cái này nữa không?"
Bọn quỷ lập tức chạy tán loạn.
"Hứa Ấu Diên, chị đúng là Quỷ Kiến Sầu* hàng thật giá thật." Thời Duyệt nhìn đám quỷ chạy sạch sành sanh, trong lòng cũng yên tâm hơn không ít.
*Quỷ Kiến Sầu: quỷ gặp cũng phải sầu.
"Mong là vậy." Hứa Ấu Diên lại không yên tâm, cô cảm thấy bí mật quan trọng nhất của bối cảnh này vẫn chưa hiện ra.
Hứa Ấu Diên kiểm tra ngăn tủ hai bên bục giảng, không có gì khác thường. Thời Duyệt đi đến hai chiếc bàn học kia, chiếu đèn, giật mình.
Trên hai chiếc bàn này đều đầy chữ viết, nhưng nội dung hoàn toàn tương phản.
Bàn học bên trái đều là những lời chúc viết bằng bút dạ:
"Chúc Tiểu Kiều mãi mãi xinh đẹp, mình sẽ luôn là fan của cậu."
"Tiểu Kiều là người xinh đẹp nhất thế giới!"
"Tốt nghiệp cũng không được quên mình nha."
"Sớm vạch rõ giới hạn cùng đứa lập dị kia đi nha! Yêu cậu!"
Còn có rất nhiều hình vẽ và trái tim, bàn học này hẳn là thuộc về một cô gái tên Tiểu Kiều.
Mà bàn học bên phải lại bị vật sắc nhọn khắc đầy những lời chửi rủa:
"Xấu như vậy còn không biết ngại mà sống trên đời."
"Đi chết đi đi chết đi đi chết đi."
"Đừng bắt tao phải nhìn thấy gương mặt xấu xí của mày nữa."
"Nỗi nhục của học viện Thông tin và Truyền thông."
Hứa Ấu Diên liếc qua: "Thật sự là ở đâu cũng có thể thấy bạo lực học đường."
Thời Duyệt tìm được một chiếc cặp trong ngăn bàn bên phải, trên cặp cũng bị vẽ bậy lung tung, bị bút dạ màu đỏ viết hai chữ "xấu xí" rất to, mở ra, trong cặp đầy keo đã đông lại.
Có thứ gì đó bị dính chặt trong lớp keo đặc, Thời Duyệt lấy ra đặt trên bàn học.
Lúc này đèn trên đầu hai người tắt phụt, chỉ còn lại sáu cái.
"Chủ nhân của chiếc cặp này tên là Thải Anh." Thời Duyệt chiếu đèn vào một tảng keo lớn, có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong là một thẻ sinh viên. Ảnh trên thẻ sinh viên không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đại khái đường nét trên khuôn mặt. Mặt chữ quốc (国), miệng khá rộng, tóc mái dày rủ trước mắt, gần như che kín nửa khuôn mặt. Nhưng ảnh chụp rõ hai vai, có thể thấy Thải Anh bị gù rất nặng.
"Dù là ở đất nước nào, bọn trẻ mới lớn cũng đều quá năng động, vậy mà không dồn sự năng động đấy để làm việc nghiêm chỉnh." Hứa Ấu Diên "hừ" một tiếng.
"Hả?" Hứa Ấu Diên bỗng nghĩ đến điều gì, lấy một tập bài thi từ trong túi, trải trên bàn học.
Thời Duyệt: "Đây là gì?"
"Bài thi chị tìm thấy trên hành lang, không còn trống, mà đã làm, còn có tên và mã sinh viên, nên chị nhặt lên. Nếu không phải manh mối quan trọng trong trò chơi thì đã không chi tiết như thế."
Hai người cùng trải đều những bài thi nhàu nát, đây là bài thi của Thải Anh, mã số 39, điểm còn không cao bằng mã số của cô ấy, xem ra Thải Anh không chỉ là nạn nhân của bạo lực học đường, mà còn là một sinh viên yếu.
"Đây là bài thi của Tiểu Kiều." Hứa Ấu Diên gõ vào một tập bài thi khác, Tiểu Kiều, mã số 04, điểm của bài thi tương tự là 129.
Nhìn đến mã số sinh viên "04" này, Hứa Ấu Diên nghĩ đến xe buýt số 404. Không biết hai con số gần giống nhau này có liên quan gì đến nhau không.
"Một giỏi một yếu, một đặc biệt được yêu quý, một bị chửi rủa hàng ngày." Thời Duyệt tiếp tục xem cặp sách của Thải Anh, "Xem ra hai người này có một câu chuyện dài, có lẽ chính là chuyện cũ thần bí của đại học Quỷ Sơn rồi. Hai người kia là đối thủ của nhau sao? Sinh viên giỏi thật ra là kẻ lòng dạ rắn rết, đầu sỏ của bạo lực học đường? Tập hợp những bạn học khác hại chết sinh viên yếu này? Hay là sinh viên yếu kia bị bắt nạt trong thời gian dài, nảy sinh tâm lý muốn trả thù sinh viên giỏi? Hứa Ấu Diên, chị cảm thấy sẽ là câu chuyện nào?"
Thời Duyệt vừa nói vừa móc một cuốn sổ dính đầy keo nhưng vẫn có thể mở. Tùy tiện lật trang, có hai tấm ảnh rơi xuống.
Hứa Ấu Diên nhặt một tấm lên, trong ảnh là hai cô gái, khuôn mặt của người cao gầy ăn mặc thời thượng hơn đã bị rạch nát, dùng sức rất mạnh, gần như chọc thủng tấm ảnh. Người này ôm một bả vai mập lùn. Cô gái mập lùn bị gù lưng rất nặng, không phải chính là Thải Anh sao?
Tóc mái của Thải Anh vẫn rất dày, nhưng có thể nhìn ra cô ấy đang mỉm cười.
Hứa Ấu Diên lật tấm ảnh, đằng sau viết "Tiểu Kiều & Thải Anh".
"Thời Duyệt, xem ra suy đoán của em hoàn toàn lệch rồi. Hai người kia hẳn là bạn thân."
Thời Duyệt nói: "Ít nhất là trước khi mặt của Tiểu Kiều bị rạch nát trong tấm ảnh này, quan hệ giữa hai người họ hẳn là không tồi. Để em đoán, có khi tình bạn này đã bị phản bội, hai người mới tan vỡ. Hứa Ấu Diên, chị xem tấm ảnh này đi, cũng rất đáng sợ."
Hứa Ấu Diên nhận tấm ảnh, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khoảnh khắc nhìn vào, cô vẫn cực kì khó chịu.
Đây là một bức ảnh tập thể, có vẻ là ảnh chụp tốt nghiệp, Thải Anh không có mặt, mà cô gái đứng ở chính giữa cũng bị vạch nát mặt. So sánh với chú thích ở dưới ảnh, người bị vạch lên mặt vẫn là Tiểu Kiều.
Điểm khiến người ta khó chịu nhất khi xem bức ảnh tập thể này không phải khuôn mặt bị vạch loạn của Tiểu Kiều, mà là biểu cảm của tất cả những người khác.
Bọn họ đều đang cười, nhưng cười rất miễn cưỡng, thậm chí mang theo vẻ sợ hãi rõ ràng, như thể nhìn thấy thứ gì đó rất khủng khiếp đúng lúc người chụp ảnh hô "cười", đến nỗi nụ cười cũng chưa kịp tắt.
Cất hai tấm ảnh này vào trong túi áo, Hứa Ấu Diên thấy Thời Duyệt lại lật cuốn sổ kia, thỉnh thoảng nhíu mày, dường như phát hiện ra chuyện thú vị.
"Hứa Ấu Diên chúng ta đều đoán sai. Hai người họ không phải kẻ thù, cũng không chỉ đơn giản là bạn thân." Thời Duyệt khẽ lắc cuốn sổ trên tay, "Thải Anh này thầm mến Tiểu Kiều rất nhiều năm, hơn nữa có lòng chiếm hữu với Tiểu Kiều cực mạnh, mạnh đến nỗi Tiểu Kiều chỉ cần nói mấy câu với người khác cô ta cũng có thể ghen. Thế nhưng từ đầu đến cuối cô ta đều chưa bao giờ nói với Tiểu Kiều chuyện này, là vì tự ti, cảm thấy mình quá xấu xí, dù tỏ tình cũng chỉ có thể bị từ chối."
Hứa Ấu Diên: "Vậy có lẽ Tiểu Kiều hoàn toàn không biết tâm tư của cô ta, chỉ coi cô ta là bạn thân. Đúng là rất dễ dẫn đến bi kịch."
"Cho nên, Hứa Ấu Diên, chị cảm thấy đại học Quỷ Sơn hoang phế như ngày hôm nay, có phải là do một tay Thải Anh gây ra không?"
"Rất có thể, tấm ảnh cho thấy nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra khiến cô ta hận Tiểu Kiều đến thấu xương, mới có thể vạch lên mặt của Tiểu Kiều trong ảnh. Hơn nữa chỉ Thải Anh là không có mặt trong tấm ảnh tập thể, ừm..." Hứa Ấu Diên lại lấy tấm ảnh tập thể, nhận ra mấy khuôn mặt quen thuộc.
"Đây không phải con quỷ ở phòng vệ sinh bị chị vẽ râu lên mặt sao?" Hứa Ấu Diên chỉ vào cô gái đứng bên phải Tiểu Kiều, tuy đã biến thành dáng vẻ khác, nhưng khuôn mặt cũng trở về tướng mạo vốn có sau khi bị vẽ râu, hơn nữa đuổi theo Hứa Ấu Diên lâu như thế, Hứa Ấu Diên vẫn có ấn tượng với khuôn mặt này.
Thời Duyệt cũng xác nhận: "Chính nó!"
"Còn có người này, chính là đứa trốn dưới bục giảng khi nãy." Hứa Ấu Diên nhận ra một người khác. Con quỷ dưới bục giảng chỉ còn nửa khuôn mặt, nhưng khóe miệng của nó có một nốt ruồi rất rõ.
Thời Duyệt nói: "Vậy rất có thể bạn cùng lớp của Tiểu Kiều đều đã chết, biến thành quỷ rồi."
Hứa Ấu Diên bảo cô lấy nhật ký của Thải Anh, giở luôn đến trang cuối cùng có chữ.
"Con khốn kia phản bội mình...
Đời này kiếp này tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nó! Mình muốn quên đi gương mặt của nó, quên đi tên của nó!
Còn những kẻ khác, tao sẽ cho chúng mày biết, thế nào là báo ứng!"
Chữ viết của Thải Anh trên trang cuối cùng rất nguệch ngoạc, rất lộn xộn, đè bút cũng rất nặng, trang giấy bị ngòi bút làm thủng mấy chỗ, gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đầy hận thù và cuồng điên của Thải Anh khi viết những chữ này.
"Được rồi, đã biết ai là hung thủ." Hứa Ấu Diên nói, "Chị đoán tiếp theo chúng ta sẽ phải nghĩ cách hóa giải oán niệm của Thải Anh."
Hứa Ấu Diên vừa dứt lời, nhắc nhở của hệ thống lại bật lên.
【Hệ thống nhắc nhở: Xuống tầng -3, lắng nghe oán niệm của người đã chết】
Lại phải vào thang máy, còn là xuống tầng -3, Thời Duyệt cảm thấy cả người khó chịu.
Thang máy đi xuống rất chậm, Hứa Ấu Diên cầm nhật ký của Thải Anh, định đọc từ đầu đến cuối một lần, hy vọng có thể tìm được ít manh mối.
Thang máy từ từ đi xuống, Thời Duyệt dựa vào Hứa Ấu Diên xem cùng chị. Đọc một lát, Hứa Ấu Diên cảm thấy mắt đều sắp hỏng, trên cổ có một luồng gió lạnh thoảng qua.
Cô che cổ nhìn về phía sau, không có gì.
Đọc hết nhật ký của Thải Anh, thang máy đã xuống đến tầng 1.
"Thải Anh vẫn luôn cảm thấy Tiểu Kiều là người bạn duy nhất của mình, vì Tiểu Kiều mà cô ấy đã dùng hết tất cả tiền tiết kiệm của bản thân, ôm quà đến tìm Tiểu Kiều muốn cho người kia một bất ngờ, lúc đó lại phát hiện Tiểu Kiều đang trò chuyện vui vẻ cùng mấy người luôn bắt nạt Thải Anh, còn vui vẻ lên xe buýt số 404, định vào thị trấn chơi." Hứa Ấu Diên đóng cuốn sổ nhật ký lại.
"Chính những kẻ đó đã đặt biệt danh cho Thải Anh là 'Quasimodo', người kéo chuông dị dạng xấu xí trong 《Nhà Thờ Đức Bà Paris》. Hai ngày trước đó bọn họ còn lấy trộm qυầи ɭóŧ Thải Anh phơi trong ký túc xá, treo lên cửa giảng đường, tất cả mọi người đi qua đều nhìn thấy. Hoàn cảnh gia đình của Thải Anh cũng không được tốt lắm, qυầи ɭóŧ chưa rách hỏng thì cũng chưa bỏ, chiếc qυầи ɭóŧ bị thủng một lỗ làm những người khác cười như điên, còn nói là qυầи ɭóŧ của bà già.
Bọn họ còn lừa Thải Anh vào trong thang máy, cắt tóc của cô ấy, làm lộ hoàn toàn khuôn mặt cô ấy dùng trăm phương ngàn kế để che đi.
Thải Anh rất hận những kẻ này, thậm chí muốn gϊếŧ chết bọn họ. Nhưng nghĩ thế giới này vẫn còn Tiểu Kiều, cô ấy mới có thể kìm nén thù hận, thử yêu thế giới này. Nhưng Tiểu Kiều lại chơi cùng những kẻ Thải Anh hận nhất sau lưng cô ấy, sinh nhật cũng nói dối có việc phải ra ngoài đến muộn mới về, nhất định là không muốn đón sinh nhật cùng Thải Anh, nhất định là ghét Thải Anh.
Đủ các chất xúc tác, Thải Anh cảm thấy Tiểu Kiều phản bội mình, thậm chí cảm thấy tất cả những việc trước kia đều là Tiểu Kiều cố tình làm để bảo vệ hình tượng tốt bụng của mình. Thải Anh cảm thấy bị lừa dối quá sức chịu đựng, quyết định trả thù."
Thang máy xuống đến tầng -3, cửa mở ra.
"Cô ấy muốn trả thù như thế nào?"
"Lúc còn sống cơ thể bị khiếm khuyết, muốn trả thù cũng không dễ dàng. Nhưng mà..." Hứa Ấu Diên nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ bên ngoài thang máy, âm thanh như bay bổng giữa khoảng không, bay vào trong thang máy, Hứa Ấu Diên rút dao làm bếp, "Nếu chết rồi biến thành ác quỷ đầy oán niệm, thì có thể làm được rất nhiều chuyện."
Không biết từ lúc nào đã có một bóng đen ở ngoài thang máy, bóng đen kia giống như hình người, cúi lưng, đang khóc.
"Thải Anh, là cô sao." Hứa Ấu Diên thử gọi tên.
Bóng đen đang nức nở từ từ ngừng thút thít, một con mắt đục ngầu xuất hiện sau mái tóc đen rối bù.
"Hai đứa...con gái...yêu nhau...là chuyện tao ghét nhất."
Khi giọng nói khàn khàn của nữ quỷ vang lên, trên đầu của nó cũng có thêm bốn chữ "Ác Quỷ Thải Anh", thế nhưng dưới tên nó không phải thanh máu, mà là một thanh oán niệm màu đen rất dài.
"Tao sẽ gϊếŧ một trong hai đứa chúng mày..." Ác quỷ Thải Anh cầm một cây dùi cực dài trong tay, "Chúng mày có mười giây để chọn, đứa nào sẽ ra đây nhận lấy cái chết...bây giờ, đếm ngược bắt đầu...hi hi hi...mười, chín, tám..."
Tiếng cười của ác quỷ Thải Anh không vào trong tai người ta, mà giống như chui vào trong xương cốt, làm người ta đau đớn từ tận trong xương.
Ác quỷ cười the thé, Hứa Ấu Diên cũng không hề kém cạnh, cất tiếng cười lớn như chuông vang.
Ác quỷ Thải Anh: "Cười cái gì?"
"Cô bảo ra đây chịu chết thì chúng tôi phải ra đây chịu chết à? Hệ thống cũng không nhắc nhở ok." Hứa Ấu Diên không thèm ra.
Ác quỷ Thái Anh: "Tao không tin chúng mày không ra đây!"
Mua hai cái ghế đẩu từ thùng giao hàng, Hứa Ấu Diên ngồi xuống tại chỗ: "Có giỏi thì vào đây xem nào."
Ác quỷ Thải Anh: "..."
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt ngồi đối diện nhau, mua cả đồng đồ ăn vặt từ thùng giao hàng, còn đun một nồi lẩu nóng hôi hổi, bắt đầu ăn.
"Cũng tạm được, mùi vị không tồi, nhưng ở dưới hơi cay." Hứa Ấu Diên gắp một miếng thịt bò, ăn đến hài lòng thỏa dạ.
Thời Duyệt vừa ăn vừa cảnh giác nhìn Thải Anh: "Cô ta thật sự sẽ không đột nhiên vào đây chứ?"
Hứa Ấu Diên lại thả thêm vài miếng tiết vịt: "Chị có đọc được trong nhật ký của cô ta, bị cắt tóc trong thang máy, thang máy hẳn là ký ức rất tồi tệ với cô ta, vì thế cô ta chưa bao giờ làm loạn trong thang máy. Chị đoán cô ta sẽ không vào trong này. Chúng ta không cần vội, tốn sức, cứ xem tiếp theo cô ta sẽ làm gì."
Hứa Ấu Diên nói đúng, Thải Anh thật sự không vào trong, chỉ bất lực đứng ở ngoài xem, ngửi mùi thơm từ nồi lẩu, thỉnh thoảng khẽ nuốt nước bọt.
Thời Duyệt cảm thấy có Hứa Ấu Diên bảo vệ mình rất yên tâm, ăn lấy ăn để, chợt đôi đũa gắp thịt ngừng lại.
"Phốc phốc", Khai Khai phun một viên phân.
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...hơn mười viên phân liên tiếp rơi xuống, Khai Khai vẫn luôn im lặng hồi lâu mở mắt ra, run rẩy vì sợ hãi, hơn nữa ánh mắt còn nhìn xuống.
Nó nhìn Hứa Ấu Diên.
"Hi hi hi hi..."
Tiếng cười của Thải Anh không phải ở ngoài thang máy, mà là ở đối diện Thời Duyệt.
Sắc mặt Thời Duyệt bỗng chốc trắng bệch, cô từ từ ngẩng đầu lên...
Ngồi ở đối diện cô, kiểu tóc của Hứa Ấu Diên đã thay đổi từ lúc nào không hay, tóc mái cực dài che khuất đôi mắt, giống hệt kiểu tóc của Thải Anh.
Bình luận truyện