Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 62: Nhất niệm thành ma 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Chết mẹ mày đi!". Tiểu Mã định tiến vào trong phòng thì bị Diệp Thiếu Dương kéo lại.

"Ngươi làm gì thế? Ngươi đã quên đây chỉ là ảo giác thôi sao, chỉ là chuyện đã từng xảy ra, ngươi vào trong đấy làm gì, muốn trở lại bảy mươi năm trước để cứu nàng ư?"

"******, cầm thú, cầm thú!". Vành mắt của Tiểu Mã đỏ lên, to tiếng chửi bới, chẳng biết là chửi đại tá, hay là chửi kẻ phụ tình Đông Dã kia.

"Kể từ giờ khắc này, Phùng Tâm Vũ ngây thơ hiền lành, đã chết.". Bạch y nhân thì thào nói, lần thứ hai phất tay, sau đó đẩy cửa phòng, đại tá đã đi mất, chỉ còn lại Phùng Tâm Vũ quần áo xốc xếch ngồi trên giường, trên cổ đầy những vệt máu, khóe miệng cũng có một vệt máu đỏ tươi, khóc tức tưởi, khóc đến đau đớn tâm can, khóc đến vô tận tuyệt vọng.

Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, hắn có thể lý giải tâm trạng của Phùng Tâm Vũ lúc này, sự tuyệt vọng của nàng, không chỉ riêng gì bị cường bạo, quan trọng hơn, đó chính là bị bạn trai phản bội, đẩy nàng vào vực sâu, vào biển lửa…

Không biết qua bao lâu, nàng đã dừng khóc, leo đến đầu giường, mò lấy một con dao trên đầu tủ, vén mái tóc rối lên, cất tiếng cười to, trong ánh mắt không hề có sự thống khổ và bi thương, chỉ có lòng đoạn tuyệt, chỉ có thù hận, tất cả như liệt hỏa thiêu đốt.

"Đông Dã, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!".

"Phụt" một tiếng, dao giải phẫu ghim sâu vào bụng, máu huyết phun ra, nàng phảng phất quên đi đau đớn, vẫn liên tục cười to, cố sức đẩy dao giải phẫu cắm sâu trong bụng.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn tình cảnh bi thương ấy.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một bóng đen bước đến tựa như một chiếc bóng dưới ánh mặt trời, có đầy đủ hình thể và ngũ quan, thế nhưng cả người đen kịt, vóc dáng vô cùng cao lớn, ít nhất cũng phải hai mét, lại gầy như que củi, tứ chi cực nhỏ và cực dài, hai bên đầu là hai vật thể trông như sừng trâu.

Nó tiến gần tới Phùng Tâm Vũ, thừa dịp nàng còn không còn khí người, ngồi xổm xuống trước mặt, hé miệng, thổi vào người nàng một hơi.

"Đây là...". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn bạch y nhân.

"Âm sanh tà linh, từ lòng đất ngoi lên, vốn nằm trong âm sào”.

Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: "Ở đâu ra âm sào?".

"Lúc đó đã có rồi, tòa nhà này chí ít cũng đã có mười mấy người chết, chừng nào ra ngoài ta sẽ kể cho ngươi nghe, giờ thì cứ xem đi!”.

Tà linh thổi xong một hơi, đứng qua một bên, mặt đất dưới chân chợt rung động, nứt ra, từng luồng hắc khí trào lên, lượn lờ dưới chân Phùng Tâm Vũ, bao lấy nàng, sau đó dần dần thu lại, hút nàng vào trong khe.

Một quỷ thi đã ra đời như vậy. Nó không hề có một tia thiện niệm, chỉ có lòng thù hận không dứt.

Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, trong lòng dâng lên nhiều dư vị hỗn tạp, bị một cảm giác mơ hồ không rõ ràng ôm lấy, bế tắc rất khó chịu.

Bạch y nhân lại lần nữa phất tay, cục diện biến đổi, trời tối, vẫn là căn phòng ấy, thế nhưng bài trí trong phòng đã thay đổi, một nữ y tá đang ngồi trên giường, trên đầu giường có treo một tấm gương, hai bên trái phải đốt hai ngọn đèn dầu.

Nữ y tá soi gương chải đầu, trong lúc bất chợt, nàng cảm giác được cổ mình hơi ngứa ngáy, dường như bị một ai đó thổi vào, vội vàng quay đầu lại, chẳng thấy gì, nữ y tá nhíu mày, tiếp tục chải đầu, hừ nhẹ một tiếng.

Trong gương, bàn tay đang cầm lược của nàng bị một bàn tay trắng noãn thon thả khác nắm lấy, nữ y tá bất giác sợ hãi, nhìn trong gương, chỉ thấy một mái tóc đen dài từ sau lưng mình chậm rãi trồi lên, kế tiếp là một khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ như máu, dưới ánh nến phảng phất một tầng quỷ dị.

"Tâm Vũ!". Nữ y tá sợ đến mức nhảy dựng, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Phùng Tâm Vũ mặc váy trắng, tư thế quái dị, ngồi xổm trên giường, cầm chiếc lược của nàng huơ huơ, khóe miệng hiện lên một nụ cười giả tạo, dùng thanh âm khiến kẻ khác rét run nói: "Chị tới giúp em chải đầu.".

Nữ y tá sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, cả người run lên, khóc lóc kêu: "Tâm Vũ tỷ, lúc còn sống chị rất tốt với tôi, tôi cũng chưa từng hại chị, lúc chị chết tôi còn lén đốt giấy cho chị, chị đừng làm tôi sợ!"

Phùng Tâm Vũ vẫn cười tà ác, trong mắt không có một tia thương hại, nhàn nhạt nói rằng: "Vậy hãy đi cùng chị!".

Nàng vặn vẹo thân thể như một động vật thân mềm, leo đến trước mặt nữ y tá, hé miệng, đầu lưỡi cư nhiên như rắn chia ra làm ba, liếm mặt nữ y tá một cái, nhanh chóng lột một lớp da thịt.

"Ááá!!!”. Nữ y tá hét lên thảm thiết.

Phùng Tâm Vũ cười khanh khách, bàn tay trắng noãn mơn trớn gương mặt nàng, đột nhiên dùng sức, hai ngón tay cắm thẳng vào đôi mắt, máu huyết phun ra, khóe miệng Phùng Tâm Vũ giật một cái, ngón tay cắm ngập vào đầu nàng, vừa rút ra, lòng bàn tay cầm lấy một khối óc nóng hổi trắng bóng, đặt dưới mép tham lam liếm láp...

Tiểu Mã không đành lòng nhìn nữa, cúi đầu, thở dài thật sâu.

"Có muốn xem nữa không?". Bạch y nhân hỏi.

"Xem tiếp!". Diệp Thiếu Dương cắn răng nói: "Ta muốn xem hai tên khốn kia chết như thế nào!".

"Rất thảm.". Bạch y nhân nói, lại phất tay, hình ảnh vừa chuyển, biến thành phòng làm việc của đại tá.

Hoàng hôn, trong phòng làm việc sáng đèn, đột nhiên Xẹt…xẹt… vài tiếng, đèn điện đang sáng chợt chớp tắt liên hồi, lúc sáng lúc tối, sau đó tối hẳn, đại tá sờ soạng châm đèn dầu trên bàn, sửa sang văn kiện xong, lấy tay kéo ngăn kéo, đột nhiên nhướng mày, phát hiện trong ngăn kéo có một nhúm tóc dài của phụ nữ, đại tá sửng sốt, kéo hết ngăn ra xem.

Khuôn mặt của Phùng Tâm Vũ ngay trong ngăn kéo ngửa lên, cười ngọt ngào với đại tá.

Đại tá "Á" một tiếng, lập tức đóng ngăn kéo lại, hất văng chiếc ghế, chạy đến cửa, muốn mở cửa chạy ra ngoài, thế nhưng làm thế nào cũng không thể mở ra, kinh khủng quay đầu lại nhìn, một đôi tay trắng noãn đẩy ngăn kéo, sau đó đầu Phùng Tâm Vũ bay đến trước mắt, hai viền mắt trống không, không có nhãn cầu, bên trong còn có hai con giun ngọa nguậy.

Khóe môi đại tá cứng ngắc, gần như muốn nôn ra.

Thân thể Phùng Tâm Vũ tựa như rắn không ngừng uốn lượn, từ trong ngăn kéo chui ra ngoài, được phân nửa, nàng chợt nhíu mày, bàn tay thọc ngược vào trong ngăn kéo, Rắc một tiếng, quăng một khối da thịt đầy máu xuống đất, với vào trong, lại Xoẹt một tiếng, xé tiếp một mảng... Xé đến khi trên mặt đất chất đầy thịt nát, hai tay nàng chợt dùng lực, từ trong ngăn lấy ra một cái mông và hai cái bắp đùi bị xé nham nhở, xương đùi trắng hếu lộ ra ngoài, bò qua chỗ đại tá, da thịt bên ngoài hai cái bắp chân lắc lư, máu tươi nhễu Tóc...tóc…tóc…

Tiểu Mã che miệng lại, trong bụng nhộn nhạo, suýt chút nữa nôn ra.

Nhìn Phùng Tâm Vũ chầm chậm bò tới, đại tá tuyệt vọng quát to một tiếng, rút ra bội đao, bổ xuống đầu Phùng Tâm Vũ, máu bắn tứ tung, đầu Phùng Tâm Vũ bị chém thành hai nửa, bên trong không có não, chỉ có vô số giòi bọ màu đen hòa lẫn với huyết tương, bò tới bò lui bên trong.

"Oẹ...". Tiểu Mã rốt cuộc không nhịn được nữa khom lưng ói một bãi, kết quả chẳng ói ra được gì, chợt nghĩ có thể là bạch y nhân đã làm phép, khiến cậu trong mộng không đến mức chật vật, vì vậy ngẩng đầu lên xem tiếp.

Phùng Tâm Vũ giơ hai tay lên, gắn đầu vào người, ôm lấy cổ của đại tá, vươn ba cái lưỡi liếm mặt gã một cái, kéo xuống một miếng da, nhai nhóp nhép.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: "Nước Hoa có câu ngạn ngữ, hận không thể ăn thịt ngươi, không ngờ nàng làm thật!”.

"Ha ha, ha ha...". Phùng Tâm Vũ cất tiếng cười to, liếm một cái, lỗ tai rớt xuống, lại liếm một cái, mũi rơi ra, liếm tiếp, da đầu bị lột một mảng... Đại tá cứ kêu lên thảm thiết từng tiếng, như là đang phối hợp cùng tiết tấu của Phùng Tâm Vũ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện