Chương 48: Nhớ lại 🍓
Editor: Mứt Chanh
Ngu Vãn đang sấy tóc, bên tai là tiếng tạp âm vù vù của máy sấy, cũng không nghe rõ dưới lầu có người đang gọi tên mình.
Ngược lại đã cảm nhận được điện thoại trên bàn đang rung.
Cô cầm lấy xem.
【 Lục Thức 】: Vãn Vãn, bây giờ anh đang ở dưới ký túc xá.
Cô sửng sốt, mang dép lê chạy bình bịch đến cửa sổ ban công, nhú đầu ra bên ngoài xem thì thật sự thấy anh!
Ngu Vãn xoay người chạy ra bên ngoài.
Chạy được một nửa mới ý thức được bây giờ mình đang mặc váy ngủ, lập tức lại về phòng ngủ, kéo cửa ngăn tủ ra tiện tay cầm một bộ nhanh chóng thay ra.
"Tớ đi xuống một chuyến nha."
Cô thay giày xong, đứng lên vừa định đi, kết quả bị bạn cùng phòng túm được cổ tay.
Lâm Du Nhiên có lòng tốt khuyên nhủ: "Vãn Vãn cậu đừng đi xuống, nhiều người ồn ào như vậy, cậu từ chối cũng phiền toái, dứt khoát giả bộ không nghe thấy là được rồi."
Vẻ mặt Ngu Vãn ngơ ngác: "Ơ? Thổ lộ gì cơ?"
Lâm Du Nhiên cũng sửng sốt: "Dưới lầu có người đang tự tỏ tình với cậu, không phải cậu muốn đi xuống đáp lại sao?"
"Không phải mà." Ngu Vãn lắc đầu, cười ngọt ngào, giọng nói cũng tựa như được rót mật: "Bạn trai tớ đã về rồi, chờ tớ ở phía dưới."
Lâm Du Nhiên:???
Đào Nhạc Nhạc:!!!!
Thổ lộ va vào trước mặt bạn trai người ta, đây là cốt truyện tình tay ba xấu hổ trước công chúng cỡ lớn nào đây!
Ngu Vãn một hơi chạy xuống 5 tầng, thở hồng hộc đứng trước mặt Lục Thức, ngẩng mặt lên nhìn anh bằng đôi mắt rạng rỡ.
Cô thở hổn hển, khẩn trương lại cẩn thận từng li từng tí hỏi anh: "Giải phẫu thành công chứ?"
Tiếng lòng vẫn luôn căng thẳng mấy ngày này của Ngu Vãn ngay lập tức được thả lỏng.
Xung quanh có rất nhiều người, nói chuyện cũng không tiện cho lắm, cô chủ động nắm tay anh rồi nói với giọng mềm mại: "Anh còn chưa ăn cơm phải không, em dẫn anh đi ăn sủi cảo siêu ngon ở cổng trường."
"Được."
Hai người tay nắm tay, ngọt ngọt ngào ngào rời đi.
Người qua đường vây xem tỏ tình:????
Tiền Tung - người vẫn đang ôm một bó hoa hồng lớn trong lòng:???
Cậu đang bày tỏ thổ lộ với cô đơn lạnh lẽo ư?
Tiền Tung ngơ ngác đứng tại chỗ hoài nghi nhân sinh thì dì quản lý ký túc xá đã nghe tin, xách theo một cây chổi hấp tấp chạy tới.
Thấy tình trạng lung tung lộn xộn ở nơi đây, dì quản lý ký túc xá mới không thèm đếm xỉa đến trái tim thiếu niên đang tan nát, mắng cho một trận: "Làm dưới đất bừa bộn như vậy, dọn cũng không uổng ha!"
Tiền Tung:????
Tiền Tung cúi đầu nhìn cây chổi trong tay rồi lại nhìn những đóa hồng và ngọn nến xếp thành hình trái tim lớn dưới đất.
Trời ơi! Đất hỡi! Mệnh cậu sao có thể khổ như vậy!
Quần chúng vây xem: "......"
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha đây nhất định là tình huống tỏ tình thất bại hài hước nhất mà bọn họ từng thấy!
*
Con phố ăn vặt trước cổng trường bây giờ còn đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều học sinh tụm ba tụm năm kết bạn ra ngoài kiếm ăn, náo nhiệt thật sự.
Ngu Vãn dẫn theo anh đến quán sủi cảo, mặt tiền của cửa hàng hơi nhỏ nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp.
Hai người ngồi xuống, bà chủ đi tới, cười hỏi: "Mấy đứa muốn sủi cảo gì?"
Ngu Vãn nhìn về phía Lục Thức: "Lần trước em ăn nhân tam tiên (*), ăn rất ngon, anh muốn nếm thử cái này hay không?"
(*) 三鲜: Tam tiên chia thành tam tiên, cây tam tiên, nước tam tiên. Tam tiên tức là đậu tằm, rau dền, dưa leo ( một loại được cho là rau dền, lúa mì thanh khoa, đậu tằm, cũng có thể là rau dền, đậu tằm, cọng hoa tỏi non ); cây tam tiên tức anh đào, quả sơn trà, hạnh ( một loại được cho là cây mơ, hạnh, anh đào, cũng có thể là cây mơ, anh đào, cây hương thung ); nước tam tiên là cá tráp biển, cá nóc, cá cháy ( cá cháy, cá chim, cá hoa vàng, cũng có thể là cá cháy, cá bạc, cá cơm ). (baidu)
"Được." Anh cong môi dưới, nói với bà chủ: "Chúng cháu hai phần sủi cảo nhân tam tiên."
Sủi cảo đều được chiên trên chảo, lại văn lửa nóng là được, chưa đến vài phút, hai đĩa sủi cảo đã được bưng lên bàn.
Lục Thức muốn lên đi pha gia vị thì Ngu Vãn đứng lên trước anh một bước: "Em đi cho, anh ngồi máy bay mười mấy tiếng, rất vất vả."
Nói xong cô đi đến chiếc bàn vuông nhỏ đặt nước chấm, cầm lấy chén sứ trắng nhỏ đổ nước tương và giấm, lại múc một chút sa tế vào.
Cô trở về ngồi xuống bàn, đặt chén nhỏ đĩa tới trước mặt anh: "Anh ăn nhanh đi."
Lục Thức gấp gáp trở về nên cũng hơi thấy đói bụng, anh cầm lấy đũa bẻ ra, một lần một cái sủi cảo, chẳng mấy chốc đã ăn xong một mâm sủi cảo rồi.
Bụng có bảy phần no, anh lấy giấy lau miệng, ngước mắt thì nhìn thấy cánh tay cô bé gác trên bàn, đôi tay đỡ má cũng nhìn anh.
Mắt hạnh cong lên, ánh mắt mềm mại trong trẻo, có một nụ cười nhẹ trên môi.
Lục Thức cảm thấy mười mấy tiếng bôn ba này mỏi mệt đều tan biến trong nụ cười dịu dàng của cô.
Ngu Vãn thấy anh buông đũa xuống mới hỏi: "Không phải anh đã nói mấy ngày nữa mới làm phẫu thuật sao? Sao cũng không nói cho em trước hả."
"Anh sợ em biết rồi thì lại khẩn trương ngủ không yên." Anh cười nói.
Tựa như lần tra điểm thi đại học đó, vì tra được thành tích của anh, hơn 3 giờ sáng, cô còn canh giữ ở trước máy tính không chịu ngủ.
Tốt đến mức khiến anh mềm lòng và đau lòng.
Ngu Vãn phồng má, thôi được rồi, cái này là lời nói thật, cô không thể phản bác.
Nếu cô biết ngày hôm qua anh làm phẫu thuật thì thật sự tâm trạng không yên cả một ngày.
"Vậy lần này em sẽ không trách anh gạt em."
Trong lòng Ngu Vãn rất vui vẻ, những chuyện không tốt đã từng khiến anh khó chịu cuối cùng cũng đã qua.
Cô bĩu môi nhưng giọng điệu vẫn nhịn không được cất cao lên: "Nhưng sau này có cái gì, anh không được như vậy nữa."
"Ừm." Lục Thức cười một cái, đồng ý với cô: "Vãn Vãn thật tốt."
11 giờ ký túc xá phải khóa cửa, hai người ăn xong sủi cảo phải ngồi xe trở về.
Lục Thức đưa cô đến dưới ký túc xá, thừa dịp còn chưa đến thời gian khóa cửa, anh lại nắm lấy tay cô dính nhau hơn một lúc.
Tách ra mười ngày này, mỗi ngày hai người đều trò chuyện qua WeChat, gọi điện thoại, nhưng cảm giác vẫn khác với đối mặt trò chuyện thực sự.
Lúc 11 giờ kém năm, dì quản lý ký túc xá đứng ở trước cửa kêu: "Cô bé con có đi lên hay không, dì phải khóa cửa!"
Kêu lớn tiếng, Ngu Vãn đỏ mặt vẫy tay nói lời tạm biệt với anh rồi lập tức chạy về khu ký túc xá.
Trở lại phòng ngủ, Lâm Du Nhiên phấn khích nói: "Vãn Vãn cậu nhất định còn chưa xem đoạn video đang lan truyền trên nhiều nhóm khác nhau trong trường, tớ gửi cho cậu, cậu mau xem nha!"
Cô ấy vừa dứt lời, điện thoại của Ngu Vãn đã vang lên, một tin nhắn WeChat mới hiện lên.
Tiêu đề có nội dung "Màn tỏ tình thê thảm thất bại hài hướng nhất và công khai tuyên bố chủ quyền khí phách MAN nhất!!!"
Ngu Vãn mờ mịt nhấp vào để vào liên kết.
Lúc đầu video hơi rung nhưng dần dần hình ảnh mới ổn định.
Cảnh tượng bên trong rất quen thuộc, ở phía dưới ký túc xá của bọn cô, dưới đất dùng hoa hồng và ngọn nến bày ra một trái tim lớn.
Chàng trai đứng trong trái tim tình yêu, dùng bật lửa từng bước một thắp sáng ngọn nến, sau đó cầm loa hét to...
"Ngu Vãn! Anh thích em! Em làm bạn gái của anh đi!"
Ngu Vãn: "......"
Hóa ra đây là anh chàng vừa nãy muốn tỏ tình với mình.
Lúc ấy trời quá tối, cô cũng không thấy rõ gương mặt của cậu.
Ngu Vãn không ngờ còn có người quay video, trong lòng lập tức rất xấu hổ, muốn thoát ra.
Lâm Du Nhiên nhìn ra ý đồ của cô nên lập tức nói: "Vãn Vãn cậu kiên trì một chút, phía sau còn có bất ngờ đó nha!"
Đào Nhạc Nhạc cũng ồn ào bên cạnh: "Đúng vậy! Sắp đến phần xuất sắc nhất rồi!"
Ngu Vãn đành phải xem tiếp.
Chàng trai trong video nói xong thì cô đã nhìn thấy Lục Thức đi qua, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, giọng điệu cũng rét buốt: "Đừng gào."
Tiếp theo vang lên giọng chàng trai kia: "Cậu là ai? Cậu là ai? Tôi tỏ tình liên quan gì cậu? Yêu đương tự do cậu có hiểu hay không!"
Ngu Vãn nhíu mày.
Cô cũng không thích việc tỏ tình gióng trống khua chiêng một chút nào, tình cảm là chuyện của hai người, cãi cọ làm ầm ĩ này kia có ý nghĩa gì đâu.
Mấu chốt nhất chính là rõ ràng đều chưa quen biết nhau, cũng chưa nói lời nào, vậy đã có thể thích rồi sao?
Cô nghĩ như vậy thì nghe thấy bạn trai mình trả lời trong video.
"Cô gái cậu gọi là vợ của tôi."
"Cậu nói xem có liên quan đến tôi không?"
Ngu Vãn: "?"
Vợ, vợ?
Cô nghe lầm sao? Anh nói...... chắc là bạn gái chứ!
Lâm Du Nhiên nắm lấy tay cô phấn khích gào khóc: "Vãn Vãn bạn trai cậu nói chuyện khá lắm! Trực tiếp kêu vợ, còn cưng chiều hơn là đặt nickname cục cưng này kia."
Ngu Vãn: "......"
Video còn đang tiếp tục phát, chàng trai kia cầm một cây chổi bị hỏng, bị dì quản lý ký túc xá giám sát thu dọn tàn cục.
Còn kèm theo bgm 《 Một Nhành Mai 》, có khôi hài và thảm thiết.
Lâm Du Nhiên và Đào Nhạc Nhạc đến gần cô để cùng xem, hai người này xem đã lần thứ hai rồi vẫn bị chọc cười, cười ha ha ha đặc biệt vui vẻ.
Tâm tư của Ngu Vãn đã sớm không ở trên video, tiếng vợ anh gọi không ngừng văng vẳng bên tai.
Vành tai cô đỏ lên từng chút, cuối cùng hoàn toàn đỏ ửng lên.
May mắn là đèn đã tắt nên nhóm bạn cùng phòng không nhìn thấy.
Cô bò lên trên giường, dùng chăn che lại mặt rồi gọi một cú điện thoại cho Lục Thức.
"Vừa rồi ở dưới lầu, anh nói bừa cái gì dạ." Giọng cô nho nhỏ.
Lục Thức biết rõ cô nói cái gì nhưng lại cố ý giả ngu: "Anh nói gì cơ?"
Ngu Vãn đỏ mặt, càng nhỏ giọng nói: "Thì, thì anh nói với bạn nam kia, nói......"
"Nói cái gì?" Anh cười ranh mãnh truy hỏi đến cùng.
Cô cắn răng, chịu đựng thẹn thùng đáp: "Là, nói em là vợ anh."
Đầu bên kia của điện thoại, nụ cười trong giọng nói của chàng trai càng rõ ràng hơn, đê đê trầm trầm tựa lông chim quét qua vành tai cô.
"Sao không thể nói như vậy, chẳng lẽ sau này em không định lấy anh sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Vãn ửng đỏ rối rắm: "Vậy, cũng là chuyện sau này."
"Được." Lục Thức cười nói, "Anh nhớ kỹ, Vãn Vãn đã đồng ý sau này lấy anh, nói lời phải giữ lấy lời."
Ngu Vãn: "......"
Này? Làm sao cô cảm thấy như mình bị lừa vậy.
*
Huấn luyện quân sự tiến hành tổng cộng trong mười lăm ngày, sau lễ tốt nghiệp buổi sáng, Ngu Vãn và bạn cùng phòng trở lại phòng ngủ, chuyện thứ nhất chính là kéo rèm cửa.
Sau đó bốn người đều nhịp cởi giày, bò lên trên giường, nhắm mắt ngủ.
Cơm trưa mọi người cũng chưa ăn, ngủ l một giấc đến bốn giờ chiều, cuối cùng bù lại năng lượng đã tiêu hao quá mức trong khoảng thời gian này.
Ngày hôm sau là chủ nhật, không có tiết.
Lục Thức đang có kế hoạch đi nơi này chỗ đó chơi với cô bé thì đã được cô bé báo cho: "Ngày mai là sinh nhật của bạn cùng phòng em, bọn em đã đồng ý cùng cậu ấy đi chơi."
Lục Thức: "......"
Trong lòng Ngu Vãn cũng cảm thấy có lỗi, ôm cánh tay anh lắc qua lắc lại, nói bằng giọng điệu mềm mại: "Đây là lần đầu tiên em và bạn cùng phòng ăn sinh nhật á, chờ cuối tuần sau, chúng ta lại đi ra ngoài chơi, được không mà?"
Lục Thức bị cô bé nhõng nhẽo không còn chút nóng nảy nào.
Được thôi, cuối tuần sau thì cuối tuần sau.
Vì thế buổi sáng ngày hôm sau, Ngu Vãn và ba bạn cùng phòng khác cùng nhau ra ngoài.
Các cô dạo trung tâm thương mại trước, giữa trưa đi ăn buffet, sau đó đến rạp chiếu phim xem phim.
Các cô đến xem phim một cách ngẫu hứng nên đến muộn, lúc ngồi xuống thì phim đã sắp bắt đầu rồi.
Trong lòng Ngu Vãn ôm một hộp bắp rang, vừa ăn vừa xem.
Đây là bộ phim về tình yêu được chữa lành mới ra mắt được đánh giá khá tốt, kể về nữ chính biết múa ba lê không may bị gãy mất một chân sau một vụ tai nạn giao thông, trong một lần tiêu cực chán đời đã sinh ra ý định tự sát.
Cuối cùng dưới sự trợ giúp của nam chính, từ từ lấy lại hy vọng sống.
Phim vừa mới bắt đầu, một chùm đèn chiếu xuống, bức màn sân khấu được mở ra, nữ chính nhảy hồ thiên nga trên sân khấu.
Trong một tràng vỗ tay, nữ chính chào bế mạc xuống sân khấu, cảnh quay thay đổi, cô ấy đi vào chung cư nơi bạn trai ở, kết quả thấy hắn ta quấn lấy người phụ nữ khác.
Nữ chính tức giận cãi nhau với bạn trai, cuối cùng tức giận lái xe rời đi.
Vào một ngày mưa tầm tã, cô ấy lái xe rất nhanh, lúc cúi người nhặt thứ gì đó thì không cẩn thận va chạm với một chiếc xe tải lớn đang chạy tới.
Tiếng mưa rơi lộp độp, cửa sổ bị ướt nhẹp, hoàn toàn mơ hồ, máu đỏ chảy dọc theo trán cô ấy xuống.
Tay cầm bắp rang của Ngu Vãn khựng lại, cảm giác hình ảnh này đó rất quen thuộc.
Trong phim tiếng còi xe cứu thương ò e vang lên, điểm nào đó ở nơi sâu thẳm trong ký ức cô hình như bị thứ gì đó xúc động.
Một vài hình ảnh đã bị lãng quên rất lâu tựa như đèn kéo quân lóe lên trong đầu từng cái một.
Một ghế còn trống, hết ánh đèn flash này đến ánh đèn flash khác vụt tắt.
Ánh mắt thất vọng của chàng trai, âm thanh chói tai lúc phanh gấp, hoa dành dành nhuộm đầy máu dưới đất.
Còn có cơn đau đớn do va chạm mạnh.
"Không khẩn trương, Vãn Vãn tuyệt nhất, anh ở bên dưới với em."
"Hồi còn nhỏ em rất khéo hiểu lòng người, sao bây giờ lại biến thành như vậy?"
Hai giọng nói của cùng một người vang lên bên tai cô.
Những chuyện khiến cô không vui, muốn quên đi, hiện tại đã nhớ ra toàn bộ.
Bình luận truyện