Chương 53: Chân tướng🍓
Editor: Mứt Chanh
Buổi tối Lục Thức có tiết, Ngu Vãn và nhóm bạn cùng phòng cùng nhau tự học ở thư viện.
Cô đang cúi đầu làm bài thi cấp 4, Đào Nhạc Nhạc bên cạnh học bài mệt mỏi nên cầm điện thoại lướt diễn đàn một xíu để thả lỏng.
Cô ấy lướt đến bài đăng nào đó thì ấn vào, đôi mắt trừng lớn, cầm lòng không đậu mà phát ra một tiếng cảm thán mịa nó.
Một tiếng này của cô ấy không tính là lớn nhưng trong thư viện yên tĩnh vẫn rất rõ ràng, chung quanh không ít người ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy.
Đào Nhạc Nhạc vội chắp tay trước ngực, nhỏ giọng nói xin lỗi mọi người.
Chờ đến khi bọn họ cúi đầu đi làm chuyện của mình thì cô ấy đặt điện thoại đến trước bài thi của Ngu Vãn: "Vãn Vãn! Cậu mau xem cái này!"
Lâm Du Nhiên ngồi bên trái Ngu Vãn cũng tò mò nhích đầu lại gần, muốn nhìn một chút xem đã xảy ra chuyện gì.
Chủ thớt: Các bạn có biết hoa khôi mình chọn ra kỳ thật cởi mở cỡ nào không? Đây là hình ảnh mình ngẫu nhiên chụp được ở ngoài trường vào tối hôm trước. Lúc ấy là 8 giờ rưỡi tối, hoa khôi và bạn trai cô ta tay nắm tay đi khách sạn. Vào buổi tối, một đôi đi khách sạn là làm gì, nói vậy mọi người cũng có thể đoán được rồi ha.
Mình nhớ rõ hoa khôi mới 18 tuổi, tuổi còn trẻ như vậy đã gấp không chờ nổi mà muốn đi mướn phòng với trai, là không chịu nổi tịch mịch đến cỡ nào, cũng không đứng đắn gì cho cam.
Trước kia mình vẫn luôn cảm thấy hoa khôi rất trong sáng, không ngờ chỉ là bề ngoài mà thôi, trong xương cốt hèn hạ không tự trọng như vậy. Cũng không biết đây là lần thứ mấy cô ta như vậy, nói không chừng lần đầu tiên ngủ với trai cũng chưa thành niên đâu đấy.
Lầu 1: Hình ảnh.jpg
Lầu 2: Cmn!!!! Mấy ngày nay sao nhiều drama như vậy??? Ngày hôm qua bài đăng hot một nghìn comment tôi còn chưa lướt xong, hôm nay lại tới một cái à???
Lầu 3: Đoán trước bài đăng này sẽ hot, đặt một gạch ở đây.
Lầu 4: Mới lên năm nhất thôi đấy đã đi ra ngoài thuê phòng với con trai? Không nói chuyện gì khác, lỡ như không làm biện pháp an toàn, chẳng phải là muốn lớn bụng học xong đại học à?
Lầu 5: Tuy rằng người trưởng thành rồi có quyền tự do làm việc này nhưng tui còn cảm thấy có hơi không tốt lắm, mẹ tui vẫn luôn nhấn mạnh với tui rằng con gái quan trọng nhất chính là tự tôn tự trọng. Nếu tui dám như vậy, về nhà tuyệt đối sẽ bị mẹ tui đánh gãy chân.
Lầu 7: Nhìn câu trả lời của mấy lầu trên thật tình là tôi cảm thấy rất hoang mang??? Bây giờ tôi đang sống ở năm 2021 sao?? Làm sao lại có cảm giác tỉnh mộng Đại Thanh!!!
Lầu 8: Lầu trên ơi!!! Làm một người trưởng thành, đi khách sạn với bạn trai mình, sao lại không tự trọng?? Người nói lời này, tôi đặc biệt tò mò, các người bây giờ còn bọc chân nhỏ không?? Một hai người đầu óc như có bệnh nặng vậy!
Lầu 9: Lầu trên đừng nói chuyện đụng chạm như vậy được không? Nếu con gái bạn sau này mới vừa thành niên đã đi khách sạn mướn phòng với bạn trai, bạn có thể vui ư??
Lầu 10: Ngại ghê, chỉ cần con gái của tui tâm trí thành thục hơn nữa không hối hận với quyết định của mình, tui thực sự không có ý kiến gì. Đều đã là năm 2021 rồi, không cần thiết phải nhục nhã bôi nhọ con gái với gà.
Lầu 11: Không phải...... Mọi người đều đang tranh luận hoa khôi mới vừa thành niên có nên đi khách sạn với bạn trai hay không, chỉ có mình em cảm thấy ship cp này nhỉ QAQ
Lầu 12: Yên lặng giơ móng vuốt nhỏ, tôi còn đắm chìm trong bài đăng tỏ tình rải đường của hoa khôi và bạn trai hồi trước, hiện tại chỉ có một cảm giác: Tôi thích cp này quá!!!
......
Bài đăng này còn đang không ngừng được phản hồi, cách vài giây sẽ được đổi mới và nhiều thêm mấy bình luận, nhìn ra là sẽ phát triển theo hướng hot.
Lâm Du Nhiên tức chết rồi: "Ai ăn no rửng mỡ đăng bài này! Hèn hạ hết chỗ nói!"
Đào Nhạc Nhạc cũng mang vẻ mặt căm giận: "Đúng đó! Đây là tiếng người sao? Quả thực ghê tởm!"
Lại an ủi Ngu Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng để những bình luận đó ở trong lòng, chúng ta không tranh luận với kẻ ngu."
Ngu Vãn lắc đầu với họ rồi nhẹ giọng nói: "Tớ không sao, các cậu đừng lo lắng."
Màn hình di động sáng lẻn, một tin nhắn WeChat hiện lên.
【 Lục Thức 】: Vãn Vãn bây giờ em ở đâu?
Cô cầm lấy di động trả lời: Thư viện.
Gần như là giây tiếp theo, tin nhắn của anh lại tới nữa.
【 Lục Thức 】: Anh tới tìm em.
Ngu Vãn biết thời gian này hẳn là anh còn chưa tan học, anh nhất định cũng thấy được bài đăng kia.
Cô trả lời: Dạ, em chờ anh ở cái đình nhỏ bên cạnh thư viện.
Ngu Vãn nói một tiếng với bạn cùng phòng rồi dọn sách và bút trên bàn vào cặp.
Cô đến cái đình nhỏ hóng gió, ngồi xuống lại lấy di động ra để vào diễn đàn của trường, tìm được bài đăng kia rồi ấn vào báo cáo bịa đặt.
Bên tai vang lên tiếng bước chân vội vàng, Ngu Vãn ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lục Thức chạy tới.
Cô hé môi, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị anh ôm chặt lấy.
Phòng học của anh ở khu dạy học đầu tiên, cách thư viện thật sự xa, lại đây ít nhất phải mười lăm phút nhưng năm sáu phút anh đã đi đến đây.
Trên người chàng trai có mồ hôi, áo thun màu đen thấm ướt, nhiệt độ cơ thể rất nóng, lồng ngực phập phồng dữ dội dưới lớp quần áo, anh đặt tay lên trên đầu cô. Ngu Vãn cảm giác được trái tim anh đang đập rất nhanh.
Trên đầu vang lên giọng rầu rĩ của anh: "Vãn Vãn xin lỗi em."
Ngu Vãn hoang mang thở dài một tiếng, cô nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao anh lại xin lỗi em?"
Lục Thức mang vẻ mặt áy náy và nói với giọng khàn khàn: "Bài đăng kia."
Anh ngừng lại, nói không nổi nữa.
Lúc anh xem những lời trên bài đăng đó thì máu anh đã sôi lên, hận không thể lôi những người sau cáp mạng ra đánh một trận.
Cô bé anh thích muốn chết, bị nói như vậy, chỉ cần tưởng tượng đến bài đăng kia bị cô nhìn thấy thì trái tim anh đau đến chết đi được.
Ngu Vãn trợn tròn đôi mắt hạnh, vừa tức giận vừa buồn cười nên trừng anh: "Việc này cũng không liên quan đến anh, anh đừng có ôm trách nhiệm gì lên người mình cả, anh có ngốc hay không!"
Lục Thức mím chặt môi.
Lúc anh ở bên cô thì đã âm thầm thề trong lòng rằng phải vĩnh viễn bảo vệ cô cho tốt, để bé con cả đời vui vẻ không chịu một chút ấm ức nào.
Bây giờ bởi vì anh, cô bị nói như vậy, anh cảm thấy đây là trách nhiệm của anh.
Ngu Vãn cảm nhận được người anh căng cứng, trái tim vẫn đập rất nhanh như là có một cơn tức giận không thể kiềm chế được sắp bùng phát bất cứ lúc nào.
Vì thế đôi tay cô ôm lấy eo anh, vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực anh giống con thú nhỏ làm nũng làm nịu.
Lục Thức cảm nhận được gương mặt mềm mại của cô gái, hơi thở nhẹ nhàng của cô mang theo vị ngọt của mật đào, cơ thể căng cứng của anh không tự giác thả lỏng lại.
"Em cũng đã bấm vào báo cáo, hẳn là bài đăng kia sẽ nhanh chóng bị xóa bỏ. Tuy rằng việc tư bị thêm mắm thêm muối lấy ra nói, em hơi không vui nhưng bình tĩnh suy nghĩ thêm thì em cảm thấy việc này thật ra chẳng sao cả."
"Anh xem, cũng không phải em sống trong miệng người khác, em là kiểu người gì, tự em biết, bạn bè bên cạnh em cũng biết. Em không cần phải vì những người vô cùng nhàm chán đó mà ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Em cũng không yếu ớt đến vậy, những lời này không thể làm tổn thương em."
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nở một nụ cười ngọt ngào nhẹ nhàng với anh rồi níu góc áo anh, làm nũng: "Cho nên anh cũng đừng tức giận, được không mà?"
Lục Thức nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô gái.
Anh đặt tay trên đầu cô, chạm khẽ vào cô, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Được."
*
Quả thực bài đăng kia đã bị xóa ngay lập tức nhưng mà Lục Thức không có khả năng buông tha cho bất luận người nào muốn tổn thương đến cô.
Vào đêm hôm đó, anh không về ký túc xá mà đến khách sạn kia.
Cũng rất trùng hợp, khách sạn hàng đầu này là sản nghiệp dưới danh nghĩa của công ty nhà họ Lục, anh vừa qua đó, giám đốc cung kính bước ra chào đón với gương mặt tươi cười: "Cậu Lục nhỏ."
Trên người anh tỏa ra sự lạnh lẽo, trầm giọng bảo: "Tôi muốn xem camera tối hôm trước."
*
Lâm Tri Hàn ngủ rất muộn, hiếm khi không phải học tập mà là đang xem điện thoại.
Cô ta biết loại bài đăng này sẽ bị xóa, những lời mắng Ngu Vãn cô ta đã sớm chụp mà hình lưu trữ. Trong bóng tối, màn hình điện thoại phát ra ánh sáng trắng.
"Không biết xấu hổ" "Không tự trọng" "Hèn hạ" "Không đứng đắn"......
Xem những lời đó khiến tâm trạng cô ta rất tốt.
Tựa như nhìn nàng tiên nhỏ vẫn luôn được mọi người nâng lên cao ngã xuống thần đàn, rơi xuống vũng bùn lầy lội, trở nên chật vật chịu không thấu.
Cơn tức vẫn luôn kìm nén trong lòng Lâm Tri Hàn cuối cùng cũng được trút ra vào hôm này.
Đêm đã khuya, cô ta cuối cùng cũng buông điện thoại xuống đi ngủ.
Một giấc này cô ta ngủ rất ngon, không có một chút áy náy nào mà chỉ có kɦoáı ƈảʍ cuối cùng cũng trả thù được Ngu Vãn.
Sáng hôm sau có tiết, Lâm Tri Hàn từ trước đến giờ không đi cùng bạn cùng phòng, bản thân đến lớp trước rồi ngồi vào chỗ ở hàng phía trước.
Cô ta đi học vẫn luôn rất chuyên chú, nghiêm túc nghe giảng ghi chép, đây là đạo lý mà từ nhỏ cô ta đã hiểu, đọc sách là đường ra duy nhất của cô ta.
Bên cạnh không biết là ai nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên một câu: "Trời ạ! Mày mau vào diễn đàn xem!"
"A a a a thế nhưng xoay ngược lại!"
Mỗi người đều nén giọng nhưng hội hợp thì không thể bỏ qua, tiếng động trong phòng học càng lúc càng lớn.
Giảng viên ho khan nhắc nhở: "Đang lên lớp, các em có chuyện gì thì tan học rồi hẵng nói."
Lúc này mọi người mới bình tĩnh lại nhưng thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện khe khẽ với nhau vang lên. Lâm Tri Hàn cau mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Chuông tan học vang lên reng reng, giảng viên giao xong bài tập thì xách máy tính và sách vở lên rời đi.
Lúc này mọi người không có cố kỵ, trong phòng học ồn ào nhốn nháo như một nồi nước sôi sùng sục.
"Đệch! Có vài người trình độ không biết xấu hổ thật sự vượt quá tưởng tượng của tui!"
"Tao cho rằng lấy oán trả ơn đoạt bạn trai người ta đã đủ không biết xấu hổ, không ngờ nó còn có thể đột phá điểm mấu chốt hơn nữa."
"Đây xem như là bịa đặt hả ta, internet không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, không phải trong nhà hoa khôi rất giàu có sao? Mau tìm luật sư kiện cô ta đi!"
"Chúng ta đi nhanh đi, tôi cũng cảm thấy khó chịu khi ở cùng một phòng học với con nhỏ đó."
Vô số ánh mắt xem thường đổ dồn về phía cô ta, Lâm Tri Hàn nhanh chóng cất sách giáo khoa vào cặp, bước ra ngoài phòng học như chạy trốn.
Trên hành lang còn có rất nhiều bạn học chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta, nhìn vào ánh mắt cô ta cũng là khinh thường chán ghét hệt như cô ta là một con chuột qua đường.
Lâm Tri Hàn trốn vào buồng vệ sinh.
Cô ta vội vàng lấy di động ra ấn vào diễn đàn, bài đăng làm sáng tỏ đã được ghim lên đầu trang chủ.
Chủ thớt: [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Lầu 1: A a a a ngày hôm qua mới hóng được xíu drama hôm nay thế nhưng đã có xoay chuyển!! Tôi còn là người ngồi xổm!!! Kíƈɦ ŧɦíƈɦ!!!
Lầu 2: Còn chưa kịp xem, nhưng mị muốn nói một câu, đây thật sự là bài đăng làm sáng tỏ ngắn gọn nhất mà mị từng xem hahahaha ~
Lầu 2: Chỉ có một mình tui cảm thấy toàn bộ bài đăng chính đều thể hiện ra một phong cách "Tôi lười lý luận với những kẻ ngu ngốc có thời gian mò mẫm dọa nạt thì không bằng mở to mắt ra mà nhìn" sao???
Lầu 3: Ha ha ha ha lầu trên +1! Quả nhiên rất phù hợp với khí chất người hung ác không nói nhiều của bạn trai hoa khôi.
Lầu 4: Phỏng chừng có bạn học ở trong lớp không load ra hình ảnh, tui tới giải thích một chút nhe.
Hình ảnh thứ nhất là ảnh chụp màn hình hoa khôi và bạn trai ẻm nắm tay đi khách sạn, thời gian hiện thị bên trên là: 20:27.
Hình ảnh thứ hai là ảnh chụp màn hình bọn họ nắm tay rời đi, thời gian hiểm thị bên trên là 20:53.
Bức ảnh thứ ba là ảnh chụp đoạn chat giữa hoa khôi và bạn cùng phòng vào đêm đó, thời gian là 20:42.
Nói tóm lại, bọn họ ở trong phòng khách sạn không đến nửa tiếng, trên đường hoa khôi còn tám WeChat với bạn cùng phòng. Mau thu hồi ý nghĩ xấu xa trong đầu mấy người đi!!!
Lầu 5: eooooooo những người bảo vệ đạo đức lắm mồm trước đó còn ở đây khum ta??? Có thể ra đây nói lời xin lỗi hông dạ?
Lầu 6: Em càng quan tâm bài bịa đặt trước đó là ai đăng? Hận thù cỡ nào với hoa khôi, đều là con gái, chẳng lẽ không có một chút đồng cảm sao???
Lầu 7: Diễn đàn trường chúng ta là nặc danh, muốn lôi ra là ai rất khó. Nhưng mặc kệ thế nào, tôi muốn nói một câu: tung tin đồn nhảm cmn không có nhà!!!
Lầu 8: Ôi ôiiiiiii tui muốn biết là con khốn nào tạo tin đồn nhảm này quá!!!
Lầu 9: [ hình ảnh ][ hình ảnh ]
Lướt đến nơi đây, Lâm Tri Hàn hệt như bị thứ gì đó bóp lấy cổ, hơi không thở nổi, đầu ngón tay cô ta run rẩy bấm vào hai tấm hình này.
Hình ảnh tải rất chậm.
Một tấm là ảnh chụp màn hình giám sát ven đường nhưng lần này người trong màn hình giám sát là cô ta. Ảnh chụp cô ta đang cầm di động chụp ảnh khách sạn.
Một tấm khác là lịch sử duyệt web của web trường, biểu hiện vào 19:37 ngày hôm qua, cô ta đã đăng nhập vào diễn đàn của trường.
Mà thời gian này vừa lúc là thời gian post bài đăng kia.
Hai bức ảnh này có ý nghĩa gì, không cần nói thì ai cũng biết.
Lâm Tri Hàn vội vàng nhìn lướt qua, bình luận phía dưới đều là đang mắng cô ta với các lời khó nghe nguyền rủa.
Tiếng bước chân vang lên, hai cô gái vừa nói chuyện vừa đi vào.
"Bài đăng kia khiến tớ tức muốn nổ phổi, trên thế giới này sao lại có người khốn nạn đến như vậy? Tâm lý của đứa họ Lâm kia cũng quá âm u ha??"
"Phải đó! Một người không liên quan như tớ, nhìn thấy bài đăng kia cũng muốn đánh nó một trận! Lấy mấy trăm nghìn trong nhà hoa khôi đóng học phí, đoạt bạn trai hoa khôi, bây giờ còn hắt nước bẩn mắng hoa khôi phóng túng, lặp lại những gì nó đã làm cũng khiến tớ buồn nôn!"
"Cậu nói rõ một chút coi, hoa khôi trước đây bị tai nạn xe cộ cũng không thoát được liên quan đến nó! Nói thật, nó không sợ có báo ứng sao?!"
Lâm Tri Hàn tránh trong buồng, không dám đi ra ngoài, lúc này, điện thoại vang lên, cô ta sợ khiến người khác chú ý nên luống cuống tay chân nghe máy.
Cô ta có tật giật mình nên nén giọng: "Alo."
Đầu bên kia là giọng đàn ông trầm ổn uy nghiêm: "Xin chào cô Lâm, tôi là luật sư của văn phòng luật sư Tín Hằng, tôi đã gửi thư khởi tố liên quan đến chuyện cô tung tin đồn và xúc phạm thân chủ của tôi cho cô, giấy triệu tập của tòa án sẽ được gửi đến cô trong thời gian sớm nhất......"
Lúc Lâm Tri Hàn nghe thấy mấy từ "Luật sư" "Toà án" "Giấy triệu tập" thì đầu ong ong tựa như muốn nổ tung.
Cuối cùng cô ta cũng không nghe rõ người này nói gì sau đó.
Cô ta chỉ muốn nhìn Ngu Vãn bị mọi người dùng lời khó nghe nhục nhã, làm sao cũng không ngờ được việc này sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.
Tiếng chuông vang lên, Lâm Tri Hàn còn có tiết nhưng cô ta không dám đi ra ngoài, những ánh mắt chán ghét đó giống như từng cây gai đâm vào cô ta.
Cô ta ấn mở điện thoại một lần nữa, gọi một cú điện thoại khác, giọng nói run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở tuyệt vọng.
"A Triệt, bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp em."
Bình luận truyện