Mật Ngọt Trong Tim Anh
Chương 65: Ngoại truyện (5)🍓
Ngu Vãn giật mình.
Cô nghiêng đầu nhớ lại hơn một lúc, ký ức xa xăm và mơ hồ cuối cùng cũng rõ ràng lên từng chút!
Vào một đêm của năm nhất, cô nhìn thấy trên người anh xăm tên của mình thì đặc biệt cảm động, buột miệng thốt ra lời muốn tốt nghiệp sẽ kết hôn.
Ngu Vãn thật sự nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Cũng đã qua lâu như vậy, sao người này còn ngay cả ngày nào cũng nhớ rõ ràng như vậy ta, là sợ cô chơi xấu không nhận nợ sao?
Cô ngước mắt, đối diện với đôi mắt đen láy của thiếu niên, quai hàm anh siết chặt lại, vẻ mặt chăm chú đến gần như nghiêm túc.
“Được rồi, em sẽ thực hiện lời hứa.” Cô cười cong mắt lên, nói bằng giọng mềm mại.
Lục Thức cảm giác tảng đá mình mang theo trong lòng rơi xuống đất ngay lập tức.
Anh xách lên vài hộp quà trong cốp xe, đúng lúc này, một chiếc Bentley màu đen lái lại đây.
Phía sau truyền đến tiếng kinh ngạc của phụ nữ: “Vãn Vãn hôm nay cũng trở về.”
Cùng với một giọng con trai cũng xem như quen thuộc, bên trong thân mật lộ ra rất nhiều mất tự nhiên: “Vãn Vãn.”
Lục Thức quay đầu thì thấy Lục Thi Âm và Giang Triệt.
Lục Thi Âm lúc này mới nhìn thấy Lục Thức, trên gương mặt tràn đầy nụ cười xuất hiện một chút xấu hổ: “Tiểu Thức cũng lại đây à.”
Lục Thức thờ ơ ừ một tiếng.
Ngu Vãn cười với Lục Thi Âm, lễ phép nói: “Chào dì Lục.”
Ngược lại nhìn về phía Giang Triệt, cậu đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô với ánh mắt nhiệt liệt.
Kỳ thật kể từ khi nghĩ về những sự việc đã qua, trong lòng Ngu Vãn đã không còn ghét cậu như trước nữa.
Giang Triệt đã từng khiến cô rất khổ sở là thật sự, nhưng khi còn nhỏ nhiều năm làm bạn như vậy cũng là sự thật.
Tâm trạng của Ngu Vãn hiện tại đối đãi với cậu rất bình thản, có loại cảm giác mọi thứ đều kết thúc, hết thảy đều buông.
Nhưng tiếng kêu “anh Giang Triệt” rất nhiều năm kia không bao giờ có khả năng kêu khỏi miệng, cô hơi gật đầu với cậu, xem như là chào hỏi qua.
Sau đó choàng tay Lục Thức, ngẩng mặt, cười ngọt ngào với anh: “Chúng ta về nhà đi.”
“Được.”
Hai người dần dần đi xa, Lục Thi Âm và Giang Triệt cũng đi về phía biệt thự bên cạnh.
Lục Thi Âm bồi hồi: “Đã hơn một năm không gặp, Vãn Vãn lại xinh đẹp hơn.”
Nhìn con trai cúi đầu, buồn không lên tiếng bên cạnh, bà lại nhịn không được nhắc mãi: “Vãn Vãn là đứa trẻ tốt thế kia, vốn nên làm con dâu nhà chúng ta, hiện tại thì hay rồi, bị anh họ con đoạt lấy, con nhìn người ta bây giờ ngọt ngào cỡ nào.”
“Cái kia Lâm cái gì Hàn, có phải mẹ đã từng nói với con hay không, không phải thứ gì tốt. Quả nhiên mà, không chỉ có không phóng khoáng, vong ân phụ nghĩa, tâm tư còn ác độc. Tiểu Triệt à, mẹ thật sự không biết sao con lại thích loại người này, lúc ấy nếu con nghe mẹ nói thì sẽ không……”
Giang Triệt nghe mẹ niệm những lời này vô số lần, cho dù tốt tính cũng muốn phiền. Cậu nhíu mày ngắt ngang: “Mẹ, đừng nói nữa, chuyện cũng đã qua, nói những điều này nữa có ý nghĩa gì.”
“Này! Tính tình cái đứa nhỏ này thật là càng lúc càng lớn!”
Giang Triệt bực bội bước đi, đi về nhà trước một bước. Giúp việc trong nhà lập tức ra ngoài thay cậu đưa dép lê.
Giang Triệt thay giày lđi lên phòng ngủ trên lầu.
Lục Thi Âm cũng đã trở lại, nhớ tới gì đó nên nói với bóng lưng của cậu: “Chiều ngày mai con để trống thời gian, con gái dì Tôn đã từ nước ngoài trở về, con gặp con bé một lần. Con bé kia cũng rất ưu tú, mẹ từng xem ảnh chụp, vẻ ngoài rất xinh đẹp. Con cũng không nhỏ, nên chính thức quen bạn gái.”
“Con không gặp.” Giang Triệt cũng không quay đầu lại đi lên trên lầu, đóng cửa lại cái rầm rồi khóa trái.
Cậu lấy điện thoại ra, không muốn chơi game, cũng không biết làm gì, vừa lúc có WeChat của bạn cùng phòng tìm cậu, anh trả lời, thuận tay click mở vòng bạn bè lướt lướt.
Sau đó thì nhìn thấy một cô gái mà cậu không nhớ đã add vào lúc nào trước đó, cô ấy đăng một status mới nhất.
“Huhuhuhu trước khi tốt nghiệp còn có thể ăn một viên kẹo ngọt cuối cùng, tui mãn nguyện rồi!!!! [ hình ảnh ]”
Giang Triệt mím chặt môi, ngón tay nhấn vào bức ảnh kia.
Trong ảnh, cô gái nhỏ mặc đồng phục cử nhân đen được chàng trai áo trắng ôm chặt. Cô ngước khuôn mặt nhỏ lên cười rạng rõ với anh, đôi mắt sáng như những vì sao từ trên trời rơi xuống
Chàng trai kia cũng cúi đầu nhìn cô, trên mặt là nét mặt dịu dàng hiếm khi đối đãi với người ngoài.
Chung quanh còn có rất nhiều người, nhưng đều thành phông nền mờ ảo, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương.
Đôi mắt Giang Triệt bị bức ảnh này đâm vào.
Đau đớn như có bàn tay vô hình xé toạc trái tim cậu, lần đầu tiên cậu làm ra chuyện trái với cấp bậc gia giáo, đập chiếc điện thoại di động vào tường.
Một tiếng vang cạch, trong phòng ngủ quay về với tĩnh mịch, Giang Triệt ngửa đầu nằm trên giường.
Thật lâu sau, cậu đột nhiên nhớ tới gì đó, ảm đạm trong mắt bỗng chốc bốc cháy lên một tia sáng, cậu lập tức ngồi dậy.
Lúc vừa nãy nhìn thấy Ngu Vãn ở dưới, ánh mắt cô bé nhìn cậu mặc dù không thân mật giống như khi còn nhỏ nhưng cũng đã không có cảm giác xa lạ và phòng bị như lúc trước.
Trong lòng Giang Triệt hiện ra một suy đoán to gan, có thể cô cũng đã nhớ ra rồi hay không?
Lần mất trí nhớ đó vốn xảy ra quá đột nhiên, quá khó mà tin nổi. Sau đó cậu từng tìm bác sĩ tư vấn, bác sĩ nói não bộ của cô đúng là đã chịu bị tổn thương sau đó, chủ yếu vẫn là vấn đề về tâm lý.
Bác sĩ còn nói trước khi bị tai nạn xe cộ cảm xúc của cô dao động quá lớn, sau khi tỉnh lại có ý thức khiến bản thân quên mất đi những chuyện khó chịu đó. Chờ cô vượt qua được rào cản tâm lý đó thì cái gì cũng có thể nhớ ra.
Giang Triệt biết cô gái nhỏ nhớ nhất tình bạn cũ, ngay cả chú gấu bông nhỏ ôm ngủ rất nhiều năm khi còn nhỏ đều không nỡ ném, tất cả đều cất cho kỹ.
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu nặng như vậy, cậu không tin cô nói buông là có thể buông.
Trong lòng Giang Triệt dâng lên hy vọng một lần nữa.
*
Trong biệt thự nhà họ Ngu, hương thơm của thức ăn không ngừng bay ra khỏi phòng bếp.
Ngu Yến Thanh và Ôn Như biết buổi chiều con gái trở về nên đều sớm chờ ở trong nhà. Cô sẽ đến trường khi kết thúc kỳ nghỉ đông vào cuối tháng hai, nhoáng lên non nửa năm chưa gặp được.
“Ba giờ xuống máy bay, cũng bốn giờ rưỡi sao còn chưa tới?” Ngu Yến Thanh nhìn đồng hòi trên cổ tay, nhíu mày hỏi.
Ôn Như lấy kéo cắt tỉa bình hoa cát cánh, thuận miệng nói: “Ông còn không cho trên đường kẹt xe, hoặc là có chuyện gì chậm trễ một chút à.”
“Bây giờ ông không có việc gì làm thì đi lấy anh đào trong tủ lạnh ra cho mát.”
Ngu Yến Thanh được giao việc, lập tức đi đến lấy, hai khay anh đào đỏ tươi căng mọng được đặt trên bàn trà.
Chuông cửa lúc này vang lên, ông qua đó mở, Ngu Vãn kéo cánh tay Lục Thức với nụ cười dịu dàng: “Ba ơi con đã về rồi.”
Lục Thức cũng lập tức gọi người: “Con chào bác.”
Ngu Yến Thanh khụ khụ: “Mau tiến vào ngồi nghỉ ngơi một lát đi, trời nóng như vậy, các con một đường trở về vất vả rồi.”
Ôn Như nhìn Lục Thức xách theo hộp quà khéo léo các thứ thì giận bảo: “Tiểu Thức à con cũng thật là, tới là được, còn cầm nhiều đồ như vậy làm gì.”
Lục Thức ngồi nghiêm chỉnh, nhìn về phía bà, đáp với biểu cảm nghiêm túc: “Thưa bác gái, lần này con tới là có một chuyện muốn nhờ.”
Ôn Như nở nụ cười ấm áp, vội vàng xua tay: “Con cái đứa nhỏ này thật là, làm khách khí đến như vậy, có chuyện gì nói thẳng là được.”
Lục Thức gằn từng chữ: “Con muốn xin hai bác gả Vãn Vãn cho con.”
Ôn Như ngẩn người.
Ngu Yến Thanh nghe vậy phản đối: “Vãn Vãn quá nhỏ, mới 22 tuổi, bây giờ kết hôn thì quá sớm.”
Ông nhíu mày nói tiếp: “Vãn Vãn sắp tới còn muốn học nghiên cứu sinh, học cũng chưa học xong đâu, kết hôn cái gì.”
Ngu Vãn không ngờ ba sẽ phản đối mãnh liệt như vậy nên nhìn ông bằng đôi mắt trông mong: “Ba ơi, con muốn kết hôn với ảnh mà, hơn nữa cho dù kết hôn, con cũng sẽ không chậm trễ việc học tập sau này.”
Ngu Yến Thanh vẫn không đồng ý.
Không khí có hơi giằng co, Ôn Như đứng lên, cười dịu dàng với Lục Thức: “Tiểu Thức con ngồi trước một lát, dì và chú của con đến phòng làm việc nói chuyện.”
“Vãn Vãn, con lấy anh đào cho Tiểu Thức ăn nha con, cũng mới hái sáng hôm nay, rất tươi.”
Hai người đi lên trên lầu, Ngu Vãn cầm lấy một quả anh đào đút anh, xin lỗi giải thích: “Không phải là ba em không thích anh, nhất định là quá đột ngột, ba cũng chưa có chuẩn bị xong, anh đừng để trong lòng.”
Lục Thức nhìn vẻ mặt áy náy của bé cưng, sờ đầu cô nói với giọng mềm mỏng: “Không sao, anh có thể thông cảm với tâm trạng của bác trai.”
Anh cong môi, cố ý nói đùa chọc cô: “Chờ sau này bọn mình có con gái, nếu thằng nhóc thúi nào dám tới cầu hôn lúc con bé 22 tuổi, anh nhất định cầm cái chổi đánh nó ra ngoài.”
Ngu Vãn lập tức bị chọc cho đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh nói bừa cái gì đó.”
Cô nhét anh đào vào trong miệng anh lại, nhanh chóng quyết định đứng lên: “Không được, em muốn đi nghe xem ba mẹ nói gì đó.”
Lục Thức cảm thấy không tốt lắm, vốn dĩ vươn tay muốn kéo một chút, nhưng mà hoàn toàn không kịp.
Cô bé giống bé thỏ con, xỏ vào đôi dép lê đế mềm, trượt một tí đã chạy xa, ngay cả góc áo cũng chưa để anh chạm vào.
Lục Thức: “……”
*
Trong phòng làm việc.
Ôn Như hơi bất đắc dĩ, bà hiểu rõ nhất tính cách của chồng mình, cố chấp lên thật sự ai cũng không nói động.
“Tuổi Vãn Vãn có nhỏ chút, ông không nỡ để con gái chúng ta sớm như vậy đã gả ra ngoài, cái này tôi biết đến, nhưng con bé luôn có một ngày phải lấy chồng. Con bé và Tiểu Thức đã quen biết năm sáu năm, thời gian không tính là ngắn.”
Ôn Như khuyên nhủ: “Ông cũng nhìn ra được Tiểu Thức thật sự rất tốt với con gái của bọn mình. Vãn Vãn cũng muốn lấy nó, ông không thấy được ánh mắt trông mong cầu ông của con bé à, ông đó đồng ý đi, đừng làm đồ quỷ sứ chán ghét cầm gậy đánh uyên ương.”
Ngu Yến Thanh bình tĩnh hỏi lại: “Bây giờ nó tốt với Vãn Vãn, sau này thì sao?”
“Từ trước bọn nó ở trong trường học, hoàn cảnh đơn giản không phức tạp. Nhưng sau này Vãn Vãn phải về trường học tiếp tục học, thằng nhóc đó phải đi tiếp quản công ty. Người thừa kế của công ty nhà họ Lục, tuổi trẻ lại đẹp trai, bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, bao nhiêu phụ nữ tiếp cận trước mặt nó.”
“Tiểu Như.” Người đàn ông nói năng thành khẩn: “Chúng ta chẳng ai bảo đảm được tới lúc ấy nó còn có thể trước sau như một với Vãn Vãn của chúng ta.”
Ôn Như nghe vậy thì im lặng. Bà không thể không thừa nhận chồng nói có đạo lý.
Có quá nhiều ví dụ như vậy xung quanh. Ngay khoảng thời gian trước, trong giới có một đôi vợ chồng có tiếng là mặn nồng, lần này ly hôn ầm ĩ ra động tĩnh không nhỏ.
Người đàn ông kia ngoại tình, đối tượng ngoại tình là con gái dì giúp việc trong nhà, mới mười chín tuổi, còn không lớn bằng con trai của hai vợ chồng.
Nghe nói vẫn là cô gái kia thừa dịp bà chủ không ở nhà, cởi quần áo nằm đến trên giường bọn họ, hiện tại ngay cả con cũng có.
Đều nói tình cảm thời học sinh là trong sáng nhất, bởi vì một khi tới xã hội, cám dỗ sẽ quá nhiều.
Chờ cảm giác mới mẻ giữa hai người dần dần rút đi, đối mặt với nhiều oanh oanh yến yến chủ động nhào vào ngực như vậy, có mấy người trong số đó có thể kìm lòng đây?
“Ý nghĩ của tôi là chờ Vãn Vãn học xong nghiên cứu sinh rồi hẵng để bọn nhỏ lãnh chứng.” Ngu Yến Thanh châm chước: “Khi đó nó là dáng vẻ gì, chúng ta cũng nhìn ra được, lại quyết định muốn giao Vãn Vãn cho nó hay không.”
Ôn Như do dự.
Một mặt bà cảm thấy thời gian ba năm hơi dài, người ta cũng đã cầu hôn hơn một năm, hiện tại lại bảo anh chờ ba năm, làm sao cũng không thể nào nói nổi.
Nhưng nghe chồng phân tích như vậy, Ôn Như cũng không phải an tâm gả con gái ra ngoài sớm như vậy.
Bà hiểu rõ con gái mình có tính cách gì, khi thích một người đó là sẽ không giữ lại chút gì, ngây ngốc trao cả trái tim của mình ra ngoài.
Mà càng là người như vậy, mỗi lần bị thương sẽ càng sâu.
Trước đây chuyện của Giang Triệt bọn họ cũng còn chưa quên, từ trước hai đứa nhỏ chơi rất vui. Kết quả thì sao, còn không phải nói thay lòng đổi dạ là thay lòng đổi dạ sao.
Bà không nỡ để con gái chịu thêm một lần thương tổn nào nữa.
Ôn Như đang suy tư nên như thế nào mới tốt thì cánh cửa được đẩy nhẹ ra từ bên ngoài, hai vợ chồng đồng thời quay đầu nhìn lại.
Ngu Vãn đi đến trước mặt bọn họ: “Ba mẹ, cả hai không cần lo lắng Lục Thức sẽ thay lòng đổi dạ.”
“Anh ấy từng nói rằng đời này chỉ thích một mình con, anh ấy sẽ mãi luôn rất tốt với con.” Cô hơi ngửa khuôn mặt nhỏ, giọng điệu hết lòng tin theo không nghi ngờ.
Ngu Yến Thanh bị sự ngây thơ của con gái chọc cười, thở dài bảo: “Vãn Vãn con còn nhỏ, chưa tiếp xúc qua xã hội, con không biết đàn ông là cái dạng gì. Không phải ba phủ nhận sự thiệt lòng của nó với con, nhưng với đàn ông mà nói, thay lòng đổi dạ là một chuyện quá dễ dàng, hứa hẹn nhiều khi còn chẳng làm được mấy.”
Ngu Vãn lại lắc đầu, kiên trì nói: “Con không cần biết đàn ông khác ra làm sao, con chỉ cần biết Lục Thức là kiểu gì là được.”
“Ba ơi, ba không nhớ rõ vụ tai nạn giao thông trước kia sao, là anh ấy mạo hiểm mạng sống cứu con ra đó? Nếu không có anh ấy, có khả năng con đã chết ở vụ nổ kia rồi.”
Ánh mắt Ngu Yến Thanh di chuyển.
Lại nghe con gái tiếp tục nói: “Thành tích năm lớp 10 của ảnh kém biết bao, mỗi khối chỉ mười mấy hai mươi điểm, nhưng sau đó, anh ấy không chỉ thi đậu lớp A1 mà còn thi đậu cùng một trường đại học với con. Bởi vì anh ấy đã đồng ý với con, nói muốn cùng con.”
“Hai năm cuối cấp ba, mỗi ngày thời gian ngủ của anh ấy đều không vượt qua năm giờ, trên bộ quần áo nào cũng có mùi cà phê, giấy thi và đề luyện tập chất lên có mấy cái thùng giấy lớn.”
Hốc mắt cô bé đỏ hoe nói với sắc mặt nghiêm túc: “Anh ấy có thể cược tánh mạng đi cứu con, mỗi một chuyện từng đồng ý với con đều thực hiện được. Ba mẹ, vì sao còn muốn hoài nghi sự thật lòng của ảnh với con chứ?”
Ôn Như không nói chuyện phản bác.
Ngu Yến Thanh trầm tư hồi lâu, hơi thở ra: “Vậy ít nhất cũng phải chờ con học xong nghiên cứu sinh.”
“Nó sắp tiếp nhận công ty, còn phải bận rộn một đống chuyện, hai tháng sau con lại phải đến thành phố B học, hôn lễ cái gì cũng không dễ làm. Chờ sang năm ổn định, các con lại kết hôn cũng tiện. Nếu nó thiệt tình thích con, chờ nhiều thêm một năm cũng không sao.”
*
Ngu Vãn vô cùng áy náy.
Cô cảm thấy bản thân hiện tại là người vô dụng, chuyện đã đồng ý cũng không làm được.
Lục Thức ngược lại cười an ủi cô: “Không sao, một năm anh chờ nổi.”
“Chỉ cần có thể cưới được Vãn Vãn, chờ bao lâu cũng đáng giá.” Anh hôn lên mặt cô, cả gương mặt đều nhuốm nụ cười dịu dàng.
Nhưng mà anh càng tốt như vậy, thấu tình đạt lý như vậy, trong lòng Ngu Vãn lại càng không dễ chịu.
Đã gần một giờ đêm cô còn chưa ngủ, nằm trên giường lục tìm quà. Nhưng tìm tới tìm lui đều không có một cái vừa lòng.
Ngu Vãn buồn ngủ đến mức ngáp mấy cái, nhớ tới nhóm mấy bạn cùng phòng hằng năm tu tiên, thử thăm dò gửi tin nhắn qua đó.
… Các cậu đều đã ngủ chưa?
Mới gửi qua, chưa đến vài giây, trong nhóm đã náo nhiệt hẳn lên.
【 Lâm Du Nhiên 】: Không đâu, tớ đang xem tiểu thuyết.
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Ha ha ha ha tớ cũng không ngủ, mới vừa ăn bữa khuya xong, căng đến mức tớ ngủ không được.
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Hình ảnh.jpg
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Hình ảnh.jpg
【 Lâm Du Nhiên 】: A a a a a đêm khuya đăng ảnh đồ ăn thật sự quá đáng lắm luôn á!! Cậu có biết ý chí của một người đang giảm béo yếu đến cỡ nào hông!!!!
【 Văn Tĩnh 】: thầm cắn cậu.jpg
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Hì hì hì hi ~ đúng rồi Vãn Vãn bây giờ sao cậu còn chưa ngủ?
Ngu Vãn cầm điện thoại ngồi dậy từ trên giường, điều hòa thổi có hơi lạnh, cô trên kéo chăn bông qua vai, tay gác ở gối đầu gõ chữ…
Thì tớ muốn hỏi một chút, món quà các cậu tặng bạn trai khiến họ thích nhất là gì.
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Nintendo Switch chắc, năm trước sinh nhật ổng tớ tặng ổng một cái, bạn trai tớ quả thực mừng như điên rồi. Tớ thấy vẻ mặt kia của ổng còn vui vẻ hơn cái lúc tớ đồng ý lời tỏ tình của ổng.
Một tuần sau mỗi ngày ổng chơi game, cũng không thèm quan tâm đến tớ một chút, tớ cũng không biết rốt cuộc tớ tặng cái máy chơi game hay là tặng tình địch [ mỉm cười.jpg]
【 Văn Tĩnh 】: Lần trước mình tặng bạn trai mình một cái bánh kem tự tay làm, anh ấy trông rất vui vẻ.
Tay Ngu Vãn nâng mặt, cảm thấy kiến nghị của hai người này đều không tồi, có thể suy xét.
Điện thoại lại rung lên, cô cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Du Nhiên đã gửi một đoạn tin nhắn thật dài đến.
【 Lâm Du Nhiên 】: Tuy rằng trước mắt tớ là người độc thân duy nhất trong nhóm, nhưng tớ sẽ trả lời câu hỏi này ha ha ha ha! Tớ vừa mới đọc được trong tiểu thuyết, nữ chính vì dỗ nam chính vui vẻ nên bôi chocolate lên trên người mình, lén trốn trên giường nhà nam chính, chờ sau khi nam chính trở về bật đèn thì he he he he.
【 Văn Tĩnh 】:???
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Đệch, đây là nội dung mà tớ không trả phí có thể nhìn thấy sao??? Ngược lại cậu nói kỹ càng tỉ mỉ chút đi!
【 Lâm Du Nhiên 】: Tớ cũng muốn kỹ càng tỉ mỉ ớ, nhưng mà nam chính xốc chăn trên người nữ chính lên rồi bật đèn được chưa? Cốt truyện phía sau nói là điên loan đảo phượng, không biết trời trăng mây gió là vật gì á ha ha ha ha ha ha ha.
【 Lâm Du Nhiên 】: Vãn Vãn, cậu muốn suy xét đến món quà này hay không, nếu cậu tặng như vậy, anh nhà cậu tuyệt đối vui chết đi mất!
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Cậu đừng dạy hư Vãn Vãn, thật sự làm như vậy, Vãn Vãn sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không dư thừa!
【 Văn Tĩnh 】: Quả thực không dám nghĩ Vãn Vãn đến lúc đó sẽ bị ăn thảm biết bao, đau lòng.jpg
Ngu Vãn: “……”
Rõ ràng nhiệt độ của điều hòa còn rất thấp, má cô lại càng ngày càng nóng.
Thoa chocolate gì đó, thật sự rất kỳ quái, sau khi thoa lên trên người sẽ không dính dính sao? Làm đến trên chăn, sau đó giặt phiền phức biết bao nhiêu!
Cô trả lời một cái “Tớ muốn đi ngủ rồi mọi người ngủ ngon” thì ấn tắt di động, nhắm mắt nằm trên giường, kéo chăn che khuất gương mặt bỏng rát của mình.
An tĩnh trong đêm tối, cô có thể nghe được trong màn đêm yên tĩnh tiếng con tim mình đập thình thịch
Che kín lâu trong chăn có hơi oi bức, cô ló khuôn mặt nhỏ đỏ bừng ra, hít một hơi không khí trong lành bên ngoài.
Sau đó chịu đựng suy nghĩ thẹn thùng, nếu cô và anh như vậy, Lục Thức hẳn sẽ vui vẻ chứ nhỉ? Như lần trước dùng tay giúp anh một hồi, cảm giác anh rất hưng phấn.
Kỳ thật cô cũng không bảo thủ như vậy, không phải thế nào cũng phải chờ kết hôn mới sẵn lòng với anh như vậy.
Nhưng cô phải mở miệng cái kia như thế nào đây? Cũng không thể nói thẳng “Lục Thức, anh có muốn ngủ với em hông”!
Đêm nay nghĩ tới nghĩ lui, đến hai ba giờ sáng, cô mới thật sự buồn ngủ chịu không nổi, mơ mơ màng màng ngủ đi.
Ngày hôm sau cô tỉnh dậy cũng trễ.
Sau khi mở mắt ra, Ngu Vãn theo thói quen định cầm lấy di động, nhìn thời gian, đã gần 10 giờ rồi.
Trên màn hình còn rất nhiều tin nhắn chua đọc, có nhóm ký túc xá, còn có Lục Thức.
Tối hôm qua sau khi cô tắt điện thoại, nhóm bạn cùng phòng quay chung quanh đề tài chocolate, tiếp tục hứng thú bừng bừng thảo luận rất lâu, sau đó lại sinh ra bơ, mật ong, mứt trái cây này đó.
Ngu Vãn: “……”
Mặt cô đỏ lại đi xem tin nhắn của Lục Thức.
【 Lục Thức 】: Vãn Vãn tỉnh chưa? Sáng hôm nay anh phải đến công ty mở họp, có lẽ 10 giờ rưỡi mới qua đón em.
Ngu Vãn trả lời một câu “Em mới vừa tỉnh, dậy ngay đây”, lấy dây cột tóc tuỳ ý cột tóc, chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Trên bàn cơm đã dọn xong bữa sáng phong phú, thời gian này Ngu Yến Thanh và Ôn Như đều đi ra ngoài, trong nhà cô còn có dì giúp việc.
Ngu Vãn xuống đến lầu một, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, cầm cái muỗng trét bơ lên bánh mì, mới vừa cắn một miếng thì chuông cửa đã vang lên.
Cô xỏ dép lịch bịch qua đó mở cửa.
Lục Thức đứng ở ngoài cửa, thấy khóe môi cô bé dính một chút bơ thì cười trực tiếp vươn tay lau cho cô.
Gương mặt nhỏ của Ngu Vãn đỏ lên, ngượng ngùng: “Anh vào ngồi trước một lát nha, hôm nay em dậu muộn, còn đang ăn bữa sáng ạ.”
Cô dẫn theo anh đi vào, rót cho anh một ly nước ép kiwi: “Đây anh.”
Lục Thức uống một hớp, trưng cầu ý kiến của cô trước khi lấy điện thoại ra đặt vé: “Sáng ngày mốt bọn mình xuất phát, ở bên kia chơi một tuần, có thể chứ?”
Nửa năm qua anh bận rộn với dự án làng du lịch, thời gian bên cô đều ít, vừa lúc hiện tại đều làm xong, anh định dẫn theo cô bé đi quanh hòn đảo nhỏ gần đó để nghỉ dưỡng.
Ngu Vãn cắn miếng bánh mì, cong mắt cười đồng ý: “Được nha.”
Nghĩ đến gì đó, cô nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt ửng hồng, do dự cắn môi: “Sau khi chúng ta đến chỗ khách sạn đó, thì anh, cũng chỉ đặt một phòng thôi.”
Lục Thức nghe vậy ngẩn người, vài giây sau, mới nói: “Được.”
Ngu Vãn cảm thấy bản thân đã ám chỉ siêu rõ ràng, cô cũng đã nói muốn ở một phòng, tương đương với cô bằng lòng cái kia với anh.
Anh thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu!
Trong lòng cô nổi lên ngượng ngùng, đầu vùi thấp, làm bộ dường như không có việc gì cầm lấy bánh mì trong mâm tiếp tục gặm.
Lục Thức rất kích động, tính cách bé con thẹn thùng như vậy, có thể chủ động đưa ra ý đặt một phòng nhất định là rất tín nhiệm anh.
Mà anh, không thể phụ lòng sự tín nhiệm của cô! Anh phải chứng minh với cô, anh đáng tin, anh là thiệt lòng với cô, không phải cả đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện đó!
Vì lúc Ngu Vãn ăn xong bánh mì, lúc cầm lấy nước kiwi muốn uống thì nghe được chàng trai bên cạnh bảo đảm…
“Vãn Vãn em yên tâm, anh sẽ không miễn cưỡng em, cho dù ở một phòng khách sạn, anh cũng sẽ nhất định không làm gì đó với em.”
Ngu Vãn lập tức bị sặc đến, xoay đầu, nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Lục Thức vội vỗ lưng cho cô, khóe môi cong lên, giọng điệu kiêu ngạo và tự hào: “Anh nói rồi bằng lòng chờ một năm cưới em, cũng bằng lòng chờ sau một năm cùng em như vậy.”
Ngu Vãn: “……………”
Tác giả có lời muốn nói: Chờ đợi thỏ con phản công ~
Cô nghiêng đầu nhớ lại hơn một lúc, ký ức xa xăm và mơ hồ cuối cùng cũng rõ ràng lên từng chút!
Vào một đêm của năm nhất, cô nhìn thấy trên người anh xăm tên của mình thì đặc biệt cảm động, buột miệng thốt ra lời muốn tốt nghiệp sẽ kết hôn.
Ngu Vãn thật sự nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Cũng đã qua lâu như vậy, sao người này còn ngay cả ngày nào cũng nhớ rõ ràng như vậy ta, là sợ cô chơi xấu không nhận nợ sao?
Cô ngước mắt, đối diện với đôi mắt đen láy của thiếu niên, quai hàm anh siết chặt lại, vẻ mặt chăm chú đến gần như nghiêm túc.
“Được rồi, em sẽ thực hiện lời hứa.” Cô cười cong mắt lên, nói bằng giọng mềm mại.
Lục Thức cảm giác tảng đá mình mang theo trong lòng rơi xuống đất ngay lập tức.
Anh xách lên vài hộp quà trong cốp xe, đúng lúc này, một chiếc Bentley màu đen lái lại đây.
Phía sau truyền đến tiếng kinh ngạc của phụ nữ: “Vãn Vãn hôm nay cũng trở về.”
Cùng với một giọng con trai cũng xem như quen thuộc, bên trong thân mật lộ ra rất nhiều mất tự nhiên: “Vãn Vãn.”
Lục Thức quay đầu thì thấy Lục Thi Âm và Giang Triệt.
Lục Thi Âm lúc này mới nhìn thấy Lục Thức, trên gương mặt tràn đầy nụ cười xuất hiện một chút xấu hổ: “Tiểu Thức cũng lại đây à.”
Lục Thức thờ ơ ừ một tiếng.
Ngu Vãn cười với Lục Thi Âm, lễ phép nói: “Chào dì Lục.”
Ngược lại nhìn về phía Giang Triệt, cậu đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô với ánh mắt nhiệt liệt.
Kỳ thật kể từ khi nghĩ về những sự việc đã qua, trong lòng Ngu Vãn đã không còn ghét cậu như trước nữa.
Giang Triệt đã từng khiến cô rất khổ sở là thật sự, nhưng khi còn nhỏ nhiều năm làm bạn như vậy cũng là sự thật.
Tâm trạng của Ngu Vãn hiện tại đối đãi với cậu rất bình thản, có loại cảm giác mọi thứ đều kết thúc, hết thảy đều buông.
Nhưng tiếng kêu “anh Giang Triệt” rất nhiều năm kia không bao giờ có khả năng kêu khỏi miệng, cô hơi gật đầu với cậu, xem như là chào hỏi qua.
Sau đó choàng tay Lục Thức, ngẩng mặt, cười ngọt ngào với anh: “Chúng ta về nhà đi.”
“Được.”
Hai người dần dần đi xa, Lục Thi Âm và Giang Triệt cũng đi về phía biệt thự bên cạnh.
Lục Thi Âm bồi hồi: “Đã hơn một năm không gặp, Vãn Vãn lại xinh đẹp hơn.”
Nhìn con trai cúi đầu, buồn không lên tiếng bên cạnh, bà lại nhịn không được nhắc mãi: “Vãn Vãn là đứa trẻ tốt thế kia, vốn nên làm con dâu nhà chúng ta, hiện tại thì hay rồi, bị anh họ con đoạt lấy, con nhìn người ta bây giờ ngọt ngào cỡ nào.”
“Cái kia Lâm cái gì Hàn, có phải mẹ đã từng nói với con hay không, không phải thứ gì tốt. Quả nhiên mà, không chỉ có không phóng khoáng, vong ân phụ nghĩa, tâm tư còn ác độc. Tiểu Triệt à, mẹ thật sự không biết sao con lại thích loại người này, lúc ấy nếu con nghe mẹ nói thì sẽ không……”
Giang Triệt nghe mẹ niệm những lời này vô số lần, cho dù tốt tính cũng muốn phiền. Cậu nhíu mày ngắt ngang: “Mẹ, đừng nói nữa, chuyện cũng đã qua, nói những điều này nữa có ý nghĩa gì.”
“Này! Tính tình cái đứa nhỏ này thật là càng lúc càng lớn!”
Giang Triệt bực bội bước đi, đi về nhà trước một bước. Giúp việc trong nhà lập tức ra ngoài thay cậu đưa dép lê.
Giang Triệt thay giày lđi lên phòng ngủ trên lầu.
Lục Thi Âm cũng đã trở lại, nhớ tới gì đó nên nói với bóng lưng của cậu: “Chiều ngày mai con để trống thời gian, con gái dì Tôn đã từ nước ngoài trở về, con gặp con bé một lần. Con bé kia cũng rất ưu tú, mẹ từng xem ảnh chụp, vẻ ngoài rất xinh đẹp. Con cũng không nhỏ, nên chính thức quen bạn gái.”
“Con không gặp.” Giang Triệt cũng không quay đầu lại đi lên trên lầu, đóng cửa lại cái rầm rồi khóa trái.
Cậu lấy điện thoại ra, không muốn chơi game, cũng không biết làm gì, vừa lúc có WeChat của bạn cùng phòng tìm cậu, anh trả lời, thuận tay click mở vòng bạn bè lướt lướt.
Sau đó thì nhìn thấy một cô gái mà cậu không nhớ đã add vào lúc nào trước đó, cô ấy đăng một status mới nhất.
“Huhuhuhu trước khi tốt nghiệp còn có thể ăn một viên kẹo ngọt cuối cùng, tui mãn nguyện rồi!!!! [ hình ảnh ]”
Giang Triệt mím chặt môi, ngón tay nhấn vào bức ảnh kia.
Trong ảnh, cô gái nhỏ mặc đồng phục cử nhân đen được chàng trai áo trắng ôm chặt. Cô ngước khuôn mặt nhỏ lên cười rạng rõ với anh, đôi mắt sáng như những vì sao từ trên trời rơi xuống
Chàng trai kia cũng cúi đầu nhìn cô, trên mặt là nét mặt dịu dàng hiếm khi đối đãi với người ngoài.
Chung quanh còn có rất nhiều người, nhưng đều thành phông nền mờ ảo, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương.
Đôi mắt Giang Triệt bị bức ảnh này đâm vào.
Đau đớn như có bàn tay vô hình xé toạc trái tim cậu, lần đầu tiên cậu làm ra chuyện trái với cấp bậc gia giáo, đập chiếc điện thoại di động vào tường.
Một tiếng vang cạch, trong phòng ngủ quay về với tĩnh mịch, Giang Triệt ngửa đầu nằm trên giường.
Thật lâu sau, cậu đột nhiên nhớ tới gì đó, ảm đạm trong mắt bỗng chốc bốc cháy lên một tia sáng, cậu lập tức ngồi dậy.
Lúc vừa nãy nhìn thấy Ngu Vãn ở dưới, ánh mắt cô bé nhìn cậu mặc dù không thân mật giống như khi còn nhỏ nhưng cũng đã không có cảm giác xa lạ và phòng bị như lúc trước.
Trong lòng Giang Triệt hiện ra một suy đoán to gan, có thể cô cũng đã nhớ ra rồi hay không?
Lần mất trí nhớ đó vốn xảy ra quá đột nhiên, quá khó mà tin nổi. Sau đó cậu từng tìm bác sĩ tư vấn, bác sĩ nói não bộ của cô đúng là đã chịu bị tổn thương sau đó, chủ yếu vẫn là vấn đề về tâm lý.
Bác sĩ còn nói trước khi bị tai nạn xe cộ cảm xúc của cô dao động quá lớn, sau khi tỉnh lại có ý thức khiến bản thân quên mất đi những chuyện khó chịu đó. Chờ cô vượt qua được rào cản tâm lý đó thì cái gì cũng có thể nhớ ra.
Giang Triệt biết cô gái nhỏ nhớ nhất tình bạn cũ, ngay cả chú gấu bông nhỏ ôm ngủ rất nhiều năm khi còn nhỏ đều không nỡ ném, tất cả đều cất cho kỹ.
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu nặng như vậy, cậu không tin cô nói buông là có thể buông.
Trong lòng Giang Triệt dâng lên hy vọng một lần nữa.
*
Trong biệt thự nhà họ Ngu, hương thơm của thức ăn không ngừng bay ra khỏi phòng bếp.
Ngu Yến Thanh và Ôn Như biết buổi chiều con gái trở về nên đều sớm chờ ở trong nhà. Cô sẽ đến trường khi kết thúc kỳ nghỉ đông vào cuối tháng hai, nhoáng lên non nửa năm chưa gặp được.
“Ba giờ xuống máy bay, cũng bốn giờ rưỡi sao còn chưa tới?” Ngu Yến Thanh nhìn đồng hòi trên cổ tay, nhíu mày hỏi.
Ôn Như lấy kéo cắt tỉa bình hoa cát cánh, thuận miệng nói: “Ông còn không cho trên đường kẹt xe, hoặc là có chuyện gì chậm trễ một chút à.”
“Bây giờ ông không có việc gì làm thì đi lấy anh đào trong tủ lạnh ra cho mát.”
Ngu Yến Thanh được giao việc, lập tức đi đến lấy, hai khay anh đào đỏ tươi căng mọng được đặt trên bàn trà.
Chuông cửa lúc này vang lên, ông qua đó mở, Ngu Vãn kéo cánh tay Lục Thức với nụ cười dịu dàng: “Ba ơi con đã về rồi.”
Lục Thức cũng lập tức gọi người: “Con chào bác.”
Ngu Yến Thanh khụ khụ: “Mau tiến vào ngồi nghỉ ngơi một lát đi, trời nóng như vậy, các con một đường trở về vất vả rồi.”
Ôn Như nhìn Lục Thức xách theo hộp quà khéo léo các thứ thì giận bảo: “Tiểu Thức à con cũng thật là, tới là được, còn cầm nhiều đồ như vậy làm gì.”
Lục Thức ngồi nghiêm chỉnh, nhìn về phía bà, đáp với biểu cảm nghiêm túc: “Thưa bác gái, lần này con tới là có một chuyện muốn nhờ.”
Ôn Như nở nụ cười ấm áp, vội vàng xua tay: “Con cái đứa nhỏ này thật là, làm khách khí đến như vậy, có chuyện gì nói thẳng là được.”
Lục Thức gằn từng chữ: “Con muốn xin hai bác gả Vãn Vãn cho con.”
Ôn Như ngẩn người.
Ngu Yến Thanh nghe vậy phản đối: “Vãn Vãn quá nhỏ, mới 22 tuổi, bây giờ kết hôn thì quá sớm.”
Ông nhíu mày nói tiếp: “Vãn Vãn sắp tới còn muốn học nghiên cứu sinh, học cũng chưa học xong đâu, kết hôn cái gì.”
Ngu Vãn không ngờ ba sẽ phản đối mãnh liệt như vậy nên nhìn ông bằng đôi mắt trông mong: “Ba ơi, con muốn kết hôn với ảnh mà, hơn nữa cho dù kết hôn, con cũng sẽ không chậm trễ việc học tập sau này.”
Ngu Yến Thanh vẫn không đồng ý.
Không khí có hơi giằng co, Ôn Như đứng lên, cười dịu dàng với Lục Thức: “Tiểu Thức con ngồi trước một lát, dì và chú của con đến phòng làm việc nói chuyện.”
“Vãn Vãn, con lấy anh đào cho Tiểu Thức ăn nha con, cũng mới hái sáng hôm nay, rất tươi.”
Hai người đi lên trên lầu, Ngu Vãn cầm lấy một quả anh đào đút anh, xin lỗi giải thích: “Không phải là ba em không thích anh, nhất định là quá đột ngột, ba cũng chưa có chuẩn bị xong, anh đừng để trong lòng.”
Lục Thức nhìn vẻ mặt áy náy của bé cưng, sờ đầu cô nói với giọng mềm mỏng: “Không sao, anh có thể thông cảm với tâm trạng của bác trai.”
Anh cong môi, cố ý nói đùa chọc cô: “Chờ sau này bọn mình có con gái, nếu thằng nhóc thúi nào dám tới cầu hôn lúc con bé 22 tuổi, anh nhất định cầm cái chổi đánh nó ra ngoài.”
Ngu Vãn lập tức bị chọc cho đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh nói bừa cái gì đó.”
Cô nhét anh đào vào trong miệng anh lại, nhanh chóng quyết định đứng lên: “Không được, em muốn đi nghe xem ba mẹ nói gì đó.”
Lục Thức cảm thấy không tốt lắm, vốn dĩ vươn tay muốn kéo một chút, nhưng mà hoàn toàn không kịp.
Cô bé giống bé thỏ con, xỏ vào đôi dép lê đế mềm, trượt một tí đã chạy xa, ngay cả góc áo cũng chưa để anh chạm vào.
Lục Thức: “……”
*
Trong phòng làm việc.
Ôn Như hơi bất đắc dĩ, bà hiểu rõ nhất tính cách của chồng mình, cố chấp lên thật sự ai cũng không nói động.
“Tuổi Vãn Vãn có nhỏ chút, ông không nỡ để con gái chúng ta sớm như vậy đã gả ra ngoài, cái này tôi biết đến, nhưng con bé luôn có một ngày phải lấy chồng. Con bé và Tiểu Thức đã quen biết năm sáu năm, thời gian không tính là ngắn.”
Ôn Như khuyên nhủ: “Ông cũng nhìn ra được Tiểu Thức thật sự rất tốt với con gái của bọn mình. Vãn Vãn cũng muốn lấy nó, ông không thấy được ánh mắt trông mong cầu ông của con bé à, ông đó đồng ý đi, đừng làm đồ quỷ sứ chán ghét cầm gậy đánh uyên ương.”
Ngu Yến Thanh bình tĩnh hỏi lại: “Bây giờ nó tốt với Vãn Vãn, sau này thì sao?”
“Từ trước bọn nó ở trong trường học, hoàn cảnh đơn giản không phức tạp. Nhưng sau này Vãn Vãn phải về trường học tiếp tục học, thằng nhóc đó phải đi tiếp quản công ty. Người thừa kế của công ty nhà họ Lục, tuổi trẻ lại đẹp trai, bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, bao nhiêu phụ nữ tiếp cận trước mặt nó.”
“Tiểu Như.” Người đàn ông nói năng thành khẩn: “Chúng ta chẳng ai bảo đảm được tới lúc ấy nó còn có thể trước sau như một với Vãn Vãn của chúng ta.”
Ôn Như nghe vậy thì im lặng. Bà không thể không thừa nhận chồng nói có đạo lý.
Có quá nhiều ví dụ như vậy xung quanh. Ngay khoảng thời gian trước, trong giới có một đôi vợ chồng có tiếng là mặn nồng, lần này ly hôn ầm ĩ ra động tĩnh không nhỏ.
Người đàn ông kia ngoại tình, đối tượng ngoại tình là con gái dì giúp việc trong nhà, mới mười chín tuổi, còn không lớn bằng con trai của hai vợ chồng.
Nghe nói vẫn là cô gái kia thừa dịp bà chủ không ở nhà, cởi quần áo nằm đến trên giường bọn họ, hiện tại ngay cả con cũng có.
Đều nói tình cảm thời học sinh là trong sáng nhất, bởi vì một khi tới xã hội, cám dỗ sẽ quá nhiều.
Chờ cảm giác mới mẻ giữa hai người dần dần rút đi, đối mặt với nhiều oanh oanh yến yến chủ động nhào vào ngực như vậy, có mấy người trong số đó có thể kìm lòng đây?
“Ý nghĩ của tôi là chờ Vãn Vãn học xong nghiên cứu sinh rồi hẵng để bọn nhỏ lãnh chứng.” Ngu Yến Thanh châm chước: “Khi đó nó là dáng vẻ gì, chúng ta cũng nhìn ra được, lại quyết định muốn giao Vãn Vãn cho nó hay không.”
Ôn Như do dự.
Một mặt bà cảm thấy thời gian ba năm hơi dài, người ta cũng đã cầu hôn hơn một năm, hiện tại lại bảo anh chờ ba năm, làm sao cũng không thể nào nói nổi.
Nhưng nghe chồng phân tích như vậy, Ôn Như cũng không phải an tâm gả con gái ra ngoài sớm như vậy.
Bà hiểu rõ con gái mình có tính cách gì, khi thích một người đó là sẽ không giữ lại chút gì, ngây ngốc trao cả trái tim của mình ra ngoài.
Mà càng là người như vậy, mỗi lần bị thương sẽ càng sâu.
Trước đây chuyện của Giang Triệt bọn họ cũng còn chưa quên, từ trước hai đứa nhỏ chơi rất vui. Kết quả thì sao, còn không phải nói thay lòng đổi dạ là thay lòng đổi dạ sao.
Bà không nỡ để con gái chịu thêm một lần thương tổn nào nữa.
Ôn Như đang suy tư nên như thế nào mới tốt thì cánh cửa được đẩy nhẹ ra từ bên ngoài, hai vợ chồng đồng thời quay đầu nhìn lại.
Ngu Vãn đi đến trước mặt bọn họ: “Ba mẹ, cả hai không cần lo lắng Lục Thức sẽ thay lòng đổi dạ.”
“Anh ấy từng nói rằng đời này chỉ thích một mình con, anh ấy sẽ mãi luôn rất tốt với con.” Cô hơi ngửa khuôn mặt nhỏ, giọng điệu hết lòng tin theo không nghi ngờ.
Ngu Yến Thanh bị sự ngây thơ của con gái chọc cười, thở dài bảo: “Vãn Vãn con còn nhỏ, chưa tiếp xúc qua xã hội, con không biết đàn ông là cái dạng gì. Không phải ba phủ nhận sự thiệt lòng của nó với con, nhưng với đàn ông mà nói, thay lòng đổi dạ là một chuyện quá dễ dàng, hứa hẹn nhiều khi còn chẳng làm được mấy.”
Ngu Vãn lại lắc đầu, kiên trì nói: “Con không cần biết đàn ông khác ra làm sao, con chỉ cần biết Lục Thức là kiểu gì là được.”
“Ba ơi, ba không nhớ rõ vụ tai nạn giao thông trước kia sao, là anh ấy mạo hiểm mạng sống cứu con ra đó? Nếu không có anh ấy, có khả năng con đã chết ở vụ nổ kia rồi.”
Ánh mắt Ngu Yến Thanh di chuyển.
Lại nghe con gái tiếp tục nói: “Thành tích năm lớp 10 của ảnh kém biết bao, mỗi khối chỉ mười mấy hai mươi điểm, nhưng sau đó, anh ấy không chỉ thi đậu lớp A1 mà còn thi đậu cùng một trường đại học với con. Bởi vì anh ấy đã đồng ý với con, nói muốn cùng con.”
“Hai năm cuối cấp ba, mỗi ngày thời gian ngủ của anh ấy đều không vượt qua năm giờ, trên bộ quần áo nào cũng có mùi cà phê, giấy thi và đề luyện tập chất lên có mấy cái thùng giấy lớn.”
Hốc mắt cô bé đỏ hoe nói với sắc mặt nghiêm túc: “Anh ấy có thể cược tánh mạng đi cứu con, mỗi một chuyện từng đồng ý với con đều thực hiện được. Ba mẹ, vì sao còn muốn hoài nghi sự thật lòng của ảnh với con chứ?”
Ôn Như không nói chuyện phản bác.
Ngu Yến Thanh trầm tư hồi lâu, hơi thở ra: “Vậy ít nhất cũng phải chờ con học xong nghiên cứu sinh.”
“Nó sắp tiếp nhận công ty, còn phải bận rộn một đống chuyện, hai tháng sau con lại phải đến thành phố B học, hôn lễ cái gì cũng không dễ làm. Chờ sang năm ổn định, các con lại kết hôn cũng tiện. Nếu nó thiệt tình thích con, chờ nhiều thêm một năm cũng không sao.”
*
Ngu Vãn vô cùng áy náy.
Cô cảm thấy bản thân hiện tại là người vô dụng, chuyện đã đồng ý cũng không làm được.
Lục Thức ngược lại cười an ủi cô: “Không sao, một năm anh chờ nổi.”
“Chỉ cần có thể cưới được Vãn Vãn, chờ bao lâu cũng đáng giá.” Anh hôn lên mặt cô, cả gương mặt đều nhuốm nụ cười dịu dàng.
Nhưng mà anh càng tốt như vậy, thấu tình đạt lý như vậy, trong lòng Ngu Vãn lại càng không dễ chịu.
Đã gần một giờ đêm cô còn chưa ngủ, nằm trên giường lục tìm quà. Nhưng tìm tới tìm lui đều không có một cái vừa lòng.
Ngu Vãn buồn ngủ đến mức ngáp mấy cái, nhớ tới nhóm mấy bạn cùng phòng hằng năm tu tiên, thử thăm dò gửi tin nhắn qua đó.
… Các cậu đều đã ngủ chưa?
Mới gửi qua, chưa đến vài giây, trong nhóm đã náo nhiệt hẳn lên.
【 Lâm Du Nhiên 】: Không đâu, tớ đang xem tiểu thuyết.
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Ha ha ha ha tớ cũng không ngủ, mới vừa ăn bữa khuya xong, căng đến mức tớ ngủ không được.
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Hình ảnh.jpg
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Hình ảnh.jpg
【 Lâm Du Nhiên 】: A a a a a đêm khuya đăng ảnh đồ ăn thật sự quá đáng lắm luôn á!! Cậu có biết ý chí của một người đang giảm béo yếu đến cỡ nào hông!!!!
【 Văn Tĩnh 】: thầm cắn cậu.jpg
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Hì hì hì hi ~ đúng rồi Vãn Vãn bây giờ sao cậu còn chưa ngủ?
Ngu Vãn cầm điện thoại ngồi dậy từ trên giường, điều hòa thổi có hơi lạnh, cô trên kéo chăn bông qua vai, tay gác ở gối đầu gõ chữ…
Thì tớ muốn hỏi một chút, món quà các cậu tặng bạn trai khiến họ thích nhất là gì.
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Nintendo Switch chắc, năm trước sinh nhật ổng tớ tặng ổng một cái, bạn trai tớ quả thực mừng như điên rồi. Tớ thấy vẻ mặt kia của ổng còn vui vẻ hơn cái lúc tớ đồng ý lời tỏ tình của ổng.
Một tuần sau mỗi ngày ổng chơi game, cũng không thèm quan tâm đến tớ một chút, tớ cũng không biết rốt cuộc tớ tặng cái máy chơi game hay là tặng tình địch [ mỉm cười.jpg]
【 Văn Tĩnh 】: Lần trước mình tặng bạn trai mình một cái bánh kem tự tay làm, anh ấy trông rất vui vẻ.
Tay Ngu Vãn nâng mặt, cảm thấy kiến nghị của hai người này đều không tồi, có thể suy xét.
Điện thoại lại rung lên, cô cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Du Nhiên đã gửi một đoạn tin nhắn thật dài đến.
【 Lâm Du Nhiên 】: Tuy rằng trước mắt tớ là người độc thân duy nhất trong nhóm, nhưng tớ sẽ trả lời câu hỏi này ha ha ha ha! Tớ vừa mới đọc được trong tiểu thuyết, nữ chính vì dỗ nam chính vui vẻ nên bôi chocolate lên trên người mình, lén trốn trên giường nhà nam chính, chờ sau khi nam chính trở về bật đèn thì he he he he.
【 Văn Tĩnh 】:???
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Đệch, đây là nội dung mà tớ không trả phí có thể nhìn thấy sao??? Ngược lại cậu nói kỹ càng tỉ mỉ chút đi!
【 Lâm Du Nhiên 】: Tớ cũng muốn kỹ càng tỉ mỉ ớ, nhưng mà nam chính xốc chăn trên người nữ chính lên rồi bật đèn được chưa? Cốt truyện phía sau nói là điên loan đảo phượng, không biết trời trăng mây gió là vật gì á ha ha ha ha ha ha ha.
【 Lâm Du Nhiên 】: Vãn Vãn, cậu muốn suy xét đến món quà này hay không, nếu cậu tặng như vậy, anh nhà cậu tuyệt đối vui chết đi mất!
【 Đào Nhạc Nhạc 】: Cậu đừng dạy hư Vãn Vãn, thật sự làm như vậy, Vãn Vãn sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không dư thừa!
【 Văn Tĩnh 】: Quả thực không dám nghĩ Vãn Vãn đến lúc đó sẽ bị ăn thảm biết bao, đau lòng.jpg
Ngu Vãn: “……”
Rõ ràng nhiệt độ của điều hòa còn rất thấp, má cô lại càng ngày càng nóng.
Thoa chocolate gì đó, thật sự rất kỳ quái, sau khi thoa lên trên người sẽ không dính dính sao? Làm đến trên chăn, sau đó giặt phiền phức biết bao nhiêu!
Cô trả lời một cái “Tớ muốn đi ngủ rồi mọi người ngủ ngon” thì ấn tắt di động, nhắm mắt nằm trên giường, kéo chăn che khuất gương mặt bỏng rát của mình.
An tĩnh trong đêm tối, cô có thể nghe được trong màn đêm yên tĩnh tiếng con tim mình đập thình thịch
Che kín lâu trong chăn có hơi oi bức, cô ló khuôn mặt nhỏ đỏ bừng ra, hít một hơi không khí trong lành bên ngoài.
Sau đó chịu đựng suy nghĩ thẹn thùng, nếu cô và anh như vậy, Lục Thức hẳn sẽ vui vẻ chứ nhỉ? Như lần trước dùng tay giúp anh một hồi, cảm giác anh rất hưng phấn.
Kỳ thật cô cũng không bảo thủ như vậy, không phải thế nào cũng phải chờ kết hôn mới sẵn lòng với anh như vậy.
Nhưng cô phải mở miệng cái kia như thế nào đây? Cũng không thể nói thẳng “Lục Thức, anh có muốn ngủ với em hông”!
Đêm nay nghĩ tới nghĩ lui, đến hai ba giờ sáng, cô mới thật sự buồn ngủ chịu không nổi, mơ mơ màng màng ngủ đi.
Ngày hôm sau cô tỉnh dậy cũng trễ.
Sau khi mở mắt ra, Ngu Vãn theo thói quen định cầm lấy di động, nhìn thời gian, đã gần 10 giờ rồi.
Trên màn hình còn rất nhiều tin nhắn chua đọc, có nhóm ký túc xá, còn có Lục Thức.
Tối hôm qua sau khi cô tắt điện thoại, nhóm bạn cùng phòng quay chung quanh đề tài chocolate, tiếp tục hứng thú bừng bừng thảo luận rất lâu, sau đó lại sinh ra bơ, mật ong, mứt trái cây này đó.
Ngu Vãn: “……”
Mặt cô đỏ lại đi xem tin nhắn của Lục Thức.
【 Lục Thức 】: Vãn Vãn tỉnh chưa? Sáng hôm nay anh phải đến công ty mở họp, có lẽ 10 giờ rưỡi mới qua đón em.
Ngu Vãn trả lời một câu “Em mới vừa tỉnh, dậy ngay đây”, lấy dây cột tóc tuỳ ý cột tóc, chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Trên bàn cơm đã dọn xong bữa sáng phong phú, thời gian này Ngu Yến Thanh và Ôn Như đều đi ra ngoài, trong nhà cô còn có dì giúp việc.
Ngu Vãn xuống đến lầu một, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, cầm cái muỗng trét bơ lên bánh mì, mới vừa cắn một miếng thì chuông cửa đã vang lên.
Cô xỏ dép lịch bịch qua đó mở cửa.
Lục Thức đứng ở ngoài cửa, thấy khóe môi cô bé dính một chút bơ thì cười trực tiếp vươn tay lau cho cô.
Gương mặt nhỏ của Ngu Vãn đỏ lên, ngượng ngùng: “Anh vào ngồi trước một lát nha, hôm nay em dậu muộn, còn đang ăn bữa sáng ạ.”
Cô dẫn theo anh đi vào, rót cho anh một ly nước ép kiwi: “Đây anh.”
Lục Thức uống một hớp, trưng cầu ý kiến của cô trước khi lấy điện thoại ra đặt vé: “Sáng ngày mốt bọn mình xuất phát, ở bên kia chơi một tuần, có thể chứ?”
Nửa năm qua anh bận rộn với dự án làng du lịch, thời gian bên cô đều ít, vừa lúc hiện tại đều làm xong, anh định dẫn theo cô bé đi quanh hòn đảo nhỏ gần đó để nghỉ dưỡng.
Ngu Vãn cắn miếng bánh mì, cong mắt cười đồng ý: “Được nha.”
Nghĩ đến gì đó, cô nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt ửng hồng, do dự cắn môi: “Sau khi chúng ta đến chỗ khách sạn đó, thì anh, cũng chỉ đặt một phòng thôi.”
Lục Thức nghe vậy ngẩn người, vài giây sau, mới nói: “Được.”
Ngu Vãn cảm thấy bản thân đã ám chỉ siêu rõ ràng, cô cũng đã nói muốn ở một phòng, tương đương với cô bằng lòng cái kia với anh.
Anh thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu!
Trong lòng cô nổi lên ngượng ngùng, đầu vùi thấp, làm bộ dường như không có việc gì cầm lấy bánh mì trong mâm tiếp tục gặm.
Lục Thức rất kích động, tính cách bé con thẹn thùng như vậy, có thể chủ động đưa ra ý đặt một phòng nhất định là rất tín nhiệm anh.
Mà anh, không thể phụ lòng sự tín nhiệm của cô! Anh phải chứng minh với cô, anh đáng tin, anh là thiệt lòng với cô, không phải cả đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện đó!
Vì lúc Ngu Vãn ăn xong bánh mì, lúc cầm lấy nước kiwi muốn uống thì nghe được chàng trai bên cạnh bảo đảm…
“Vãn Vãn em yên tâm, anh sẽ không miễn cưỡng em, cho dù ở một phòng khách sạn, anh cũng sẽ nhất định không làm gì đó với em.”
Ngu Vãn lập tức bị sặc đến, xoay đầu, nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Lục Thức vội vỗ lưng cho cô, khóe môi cong lên, giọng điệu kiêu ngạo và tự hào: “Anh nói rồi bằng lòng chờ một năm cưới em, cũng bằng lòng chờ sau một năm cùng em như vậy.”
Ngu Vãn: “……………”
Tác giả có lời muốn nói: Chờ đợi thỏ con phản công ~
Bình luận truyện