Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 14-1: Thức Tỉnh



Editor: Fuurin


* Bung lụa một lúc vài chương cho mấy bạn đọc cho thích :))) yêu thương tớ thì hãy vote hoặc để lại đôi lời nhắn nhủ giúp tớ có thêm động lực eidit nhóe *moa* 


Không khí cổ xưa lập tức ùa tới, Diệp Man mở cánh cổng ra, mùi bùn đất nhẹ nhàng tràn ra trong không khí.


A Bố hấp ta hấp tấp từ trong chậu hoa nhảy xuống, dùng rễ cắm mạnh xuống đất, cắp một cục đất bự lên ném về phía Diệp Man.


Diệp Man hơi nghiêng ra sau tránh được cục nó, lớn tiếng xin tha: "Thôi mà đừng quậy nữ..." Còn chưa dứt lời, một cục đất đỏ sậm đã đập toẹt vào trán cô rồi từ từ rớt xuống, tạo thành một vệt màu đỏ sậm trên mặt cô.


"Sa sa..." A Bố thấy thế lập tức phát ra âm thanh tựa như đang khoe khoang, từ tiếng cười gian "sa sa" nó phát ra và cành hoa trên đầu đang đong đưa phối hợp dáng vẻ của nó, có thể nhìn ra oán niệm của nó dành cho Diệp Man đã phát triển tới mức nào.


Diệp Man mạnh mẽ chùi đi bùn đất dính trên mặt, hung ác nhìn chằm chằm A Bố đang cười nghiêng ngả vì sung sướng khi người gặp họa, được lắm A Bố, ngay cả một cái cây cũng đều không dễ chọc! Cái không gian tùy thân này quả thật là của nợ mà.


Diệp Man chạy đến bên ao nước, tỉ mỉ rửa vết bẩn trên mặt đi. A Bố lạch bạch chạy tới chìa ra một cái khăn mặt, đưa cho Diệp Man. Thấy Diệp Man giơ tay lấy khăn xong, nó còn vội vàng phất phất tay, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, ra vẻ "A Bố rất rộng rãi nha, A Bố không thèm chấp chị đâu."


Diệp Man tức điên luôn.


Chấp chấp cái con khỉ! Diêp Man cô đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, mà xui xẻo tới mức ngay cả cây xương rồng cũng đi ăn hiếp cô chứ! Mà giận xong lại còn bày ra dáng vẻ khoan dung độ lượng nữa! Chính cô lại còn không thể đi so đó với A Bố nữa. Nếu một cái cây nó không thèm chấp mình, mà mình lại đi so đo với nó, chẳng phải là cô liền không bằng một cái cây sao? Bởi vậy cô có thể đi chấp một cái cây sao? Có thể saohông như sao! Như vậy ngươi còn có thể cùng 1 khỏa thực vật so đo sao? Có thể sao?


A Bố chẳng thèm quan tâm tới tâm trạng bi phẫn của Diệp Man, nhảy tùm một phát vào ao nước, làm nước bắn tung tóe hết cả lên. Quần áo Diệp Man lập tức ướt một mảng lớn.


"A Bố!" Diệp Man phẫn nộ gào lên, giũ giũ quần áo ướt nhẹp, A Bố nghe thấy cũn giả bộ làm lơ, rễ của nó không ngừng hút nước trong ao, sau đó giơ lên phun vào Diệp Man!


"Trời ạ, không thèm chấp cưng nữa!" Cái cây xương rồng này quả thực chính là điển hình cho lòng dạ hẹp hòi, hẹp giống như gai nhọn trên người nó vậy - nhỏ li ti li ti. Cả chủ nhân là cô, mà cũng dám ăn hiếp đấy!


Diệp Man oán hận mắng, rồi phải chạy ra xa mấy chục mét mới khó khăn tránh khỏi mấy cột nước phun tới. Cô hung dữ liếc A Bố đang tưới nước cho Zombie, sau đó xoay người đi vào nhà trúc thay quần áo.


Thay đồ xong đi ra, liền thấy A Bố tung tăng chạy khắp đồng ruộng. Bộ rễ vô cùng dẻo dai của nó xới xới đất, nhìn dáng vẻ A Bố như vậy, công việc xới đất của cô có thể miễn làm rồi.


Trong ruộng, hạt táo vừa mới gieo xuống giữa trưa hôm qua nay mới một ngày đã không chỉ nảy mầm, mà còn mọc lên một cây con cao tới bắp đùi Diệp Man. Cách đó mất chục mét, trên đầu Zombie đang ngủ say sưa có một quả màu trắng sữa. Trái đó tỏa ra ánh sáng trong suốt nhưa ngọc, còn lấp lánh chói mắt như châu báu. Nhìn qua giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo vậy.


Thật ra Diệp Man rất hiếu kỳ, trái cây mọc ra từ đỉnh đầu Zombie sẽ như thế nào đay? Thậm chí cô còn có ý nghĩ kỳ lạ tỷ như trái này sẽ có những công dụng mà con người không thể nào tưởng tượng nổi như là thay da đổi thịt nè, hoặc là cho người ta có năng lực đặc biệt gì đó nè, đương nhiên là chỉ nghĩ nghĩ vậy thôi, chứ cô vẫn chưa sống ảo tới mức đó. Có điều, lòng hiếu kỳ trong cô lại là sự thật.


Dưới sự điều khiển của lòng hiếu kỳ mãnh liệt, không hiểu sao Diệp Man lại giơ tay đụng vào trái cây màu trắng đó. Dường như cùng lúc tay cô vừa chạm vào vỏ nó, một cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay truyền thẳng vào lòng cô. Diệp Man theo phản xạ rụt tay lại, trái cây bỗng nhiên rụng từ trên đầu Zombie xuống, rơi bẹp trên đất, biến thành một bãi nước màu trắng đục như sữa rồi thám mất tiêu vào trong đất.


"Grào —— "


Diệp Man còn chưa kịp phản ứng, thì bên tai đã truyền đến một tiếng gào thét hưng phấn, Zombie bỗng nhiên mở mắt ra, một cánh tay trồi lên khỏi bùn đất, nó hơi dùng lực một tí, đất đai xung quanh bỗng dạt ra, rồi cứ thế, nó dễ dàng nhấc người lên mặt đất.


Zombie chớp chớp con người màu đỏ tươi, hơi chậm chạp lắc lắc cơ thể, giũ đi bùn đất. Sau đó nó bước sang trái một bước, bỗng dưng giật mình, ánh mắt nhìn về phía Diệp Man bỗng sáng lên, ngửa cổ kêu lên từng tiếng "ừng ực", rồi đột nhiên nhào tới chỗ cô!


Hỏng bét rồi...


Cùng lúc, Diệp Man đột nhiên kinh hãi, cả người cứ ngơ ngác đứng như trời trồng tại chỗ.


Cô nhìn con Zombie đang lại gần mà khóc không ra nước mắt, đầu óc trống rỗng, vô ý thức nhắm nghiền mắt lại trốn tránh, không muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng bản thân bi thảm phơi thây ngay tại chỗ.


Một lực khổng lồ ập xuống, Diệp Man không hề đề phòng nên bị áp xuống đất theo quán tính, một mùi thơm ngát bỗng chốc xông vào mũi. Hai tay thô ráp của Zombie nắm chặt lấy hai vai mảnh khảnh của cô, móng tay sắc bén như kim loại lập tức xuyên qua quần áo, chạm tới da thịt Diệp Man, chỉ cần nó dùng lực một xíu nữa thôi, là có thể đâm thủng vai cô dễ như trở bàn tay.


Lúc này, nội tâm Diệp Man vô cùng căm hận lòng hiếu kỳ của mình, đúng là tò mò hại chết mèo mà, người xưa đúng là nói cấm có sai. Cái tay hư hỏng của mày, cho mày đi đụng trái cây nè, giờ thì gặp quả báo rồi nè?


Âm thanh "ừng ực ừng ực" đầy hưng phấn phát ra ừ cổ họng của con Zombie văng vẳng bên tai cô, toàn thân Diệp Man trở nên cứng ngắc, không thể động đậy dù chỉ một chút.


Yên tĩnh.


Yên tĩnh một cách kỳ cục.


Cơ thể đã cứng ngắc tới chết lặng.


Móng vuốt sắc nhọn không có đâm thủng cơ thể cô như trong tưởng tượng, nếu không phải cơ thể đang bị đè nặng nhắc nhở cô rằng con Zombie vẫn còn ở đây, chắc Diệp Man sẽ cho rằng từ nãy đến giờ chỉ là ảo giác!


Một cơn gió nhẹ thổi phất qua mặt, chiếc lá khẽ rơi theo cơn gió, cách đó không xa vang lên tiếng cười "sa sa" của A Bố, trong tiếng cười tràn ngập ý vui sướng khi người gặp họa.


Bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, Diệp Man đột ngột mở to mắt, ngay sau đó cô há hốc mồm, ngẩn cả người ra, xém chút nhảy dựng lên ngay tại chỗ!


Cùng lúc mà Diệp Man mở mắt ra, liền đối mặt với gương mặt phóng đại cùng với đôi mắt đỏ đáng sợ như sắp chảy máu tới nơi của con Zombie!


Cái đầu mà than chì của Zombie đang dán sát trán của cô, cặp mắt màu đỏ tươi chớp chớp, thấy Diệp Man mở mắt, lập tức hưng phấn kêu "ừng ực", thè cái lưỡi hồng tươi ra sau đó bẹp một tiếng, đầu lưỡi cong lại liếm một phát lên mặt Diệp Man!


Cảm giác ẩm ướt, nhẵn nhụi khiến Diệp Man đột nhiên ngẩn ra, cô đờ đẫn nhìn khuôn mặt xám xịt đang gần trước mắt, cả cơ thể cứng ngắc như nước đá, mắt cứ duy trì tư thế trợn trừng. Nhưng ngay sau đó, cô chợt phục hồi lại tinh thần, hầu như dùng hết sức lực hét một tiếng chói tai "Á", rồi luống cuống tay chân đẩy con Zombie đang đè trên người ra, tiếng hét bén nhọn xuyên thủng không khí, muốn phá luôn cả màng nhĩ người khác.


Má ơi, âm thanh thật đáng sợ! A Bố lấy tay che đầu, lật đà lật đật dùng rễ đào một cái hố to trong ruộng, sau đó cuộn tròn người lại chui xuống đó, vậy mà cơ thể nó vẫn còn tiếp tục run rẩy.


Zombie không hề đề phòng gì nên bị Diệp Man đẩy ngã lăn xuống đất, nó mờ mịt chớp chớp mắt, nhìn Diệp Man đang hoảng hốt chạy bừa bốn phía, trong đôi mắt đỏ bỗng hiện ra thần sắc ủy khuất.


----- Hết chương 14.1 -----






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện