Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Chương 26: Thức ăn



Edit: Thanh Thạch

Lăng Thanh Vân gần như dùng hết sức lực ôm chặt eo Trang Thành, chỉ sợ cậu phác lên giết hai ông bà kia. Chính hắn đã không sợ chuyện giết người, lúc trước đi theo Trương Nghị làm nhiệm vụ, mặc kệ là đội viên bị lây nhiễm hay người sống muốn cướp đoạt tài nguyên hắn đều giết qua, hắn cũng không dám cam đoan về sau mình sẽ không giết người vô tội, nhưng hắn không muốn trên tay Trang Thành dính máu!

Trang Thành cho dù biến thành tang thi cũng phải sạch sẽ!

“Thành Thành, Thành Thành…” Lăng Thanh Vân liên tục gọi Trang Thành, kết quả đối phương chống cự càng ngày càng yếu, một lúc lâu sau, rốt cuộc cậu yên lặng, không nhào về phía hai người kia nữa.

Thở phào một hơi, trán Lăng Thanh Vân đã ướt đẫm mồ hôi, hắn cầm lấy tay Trang Thành, sau đó cho tay vào ngực, làm động tác lấy đồ, kỳ thật là lấy từ trong không gian ra hai hộp sữa, đưa cho hai ông bà.

Hiện tại bọn họ tuyệt đối là cần thức ăn dễ nuốt lại có thể bổ sung năng lượng như thế.

“Cháu trai, cảm ơn, cảm ơn! Cháu là người tốt!” Ông lão vội vã mở miệng, tiếp nhận hộp sữa.

“Được hai điểm công đức.” Bên tai Lăng Thanh Vân lại vang lên giọng nói, mà hắn căn bản không biết sao mình lại nhận được hai điểm công đức.

Hắn ngẩn người, sau đó nhìn thấy ông lão tay run cầm cập muốn mở cái hộp, hai cánh tay run rẩy, có lẽ do thiếu thức ăn, phần da đầu ngón tay nhão ra, ngay cả mở nắp cũng không có sức.

Thấy vậy, Lăng Thanh Vân vội vàng mở giúp ông, rồi nhìn hai người từng ngụm từng ngụm uống, uống đến một nửa lại dừng – bọn họ tiếc không dám uống hết.

“Cảm ơn cháu nhiều…” Hai người liên tiếp nói cảm ơn, ngữ khí chân thành, đối với cậu thanh niên bên cạnh Lăng Thanh Vân, chắc là con trai đúng không? Cũng không để trong lòng — Ở mạt thế, loại người gì chả có? Dù sao hiện tại hai cái thân già này cũng chỉ có tang thi mới để ý, cái gì cũng không có, căn bản không sợ người khác có ý xấu.

“Nơi này không phải đã từng có người đến cứu viện sao? Sao ông bà không đi?” Lăng Thanh Vân hỏi, hai ông bà lão… ở mạt thế, bọn họ nhất định không sống được bao lâu.

“Xe quân đội không chứa được hết người, chúng ta gần này tuổi rồi liền không đi, dù sao đi cũng là gánh nặng.” Ông lão nói. Tình hình lúc đó vô cùng loạn, xe không chở được nhiều người, ông và bạn già nghĩ có chạy đi cũng trở thành liên lụy của các con, không đi thì trong nhà chỉ còn chút thức ăn, bọn họ đã ăn hết tất cả những gì có thể ăn, cuối cùng không chịu nổi mới muốn ra ngoài một phen.

Kỳ thật đi ra rồi, ông liền hối hận, ở nhà đói chết còn hơn bị quái vật trên đường ăn thịt, vừa rồi trốn dưới cái tủ ông thật sự cảm thấy mình sẽ chết.

“Ông…” Lăng Thanh Vân nhíu mày, hắn không có khả năng mang theo hai người này rời đi…. Ở mạt thế, cho dù hắn không để ý bản thân cũng phải suy nghĩ cho Trang Thành.

“Không sao, cháu trai, chúng ta về nhà thôi, vốn nghĩ bên ngoài có thể tìm được đồ ăn, hiện tại xem ra đều bị lấy hết… Cháu không cần suy nghĩ cho hai lão bất tử này đâu.” Ông lão nói. Người luôn sợ chết, càng tới gần tử vong thì càng sợ, cho dù đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng ở thời điểm cuối cùng bọn họ vẫn sẽ nhịn không được mà muốn ra ngoài kiếm ăn.

Nhưng bọn họ vẫn có lý trí, tuổi lớn rồi, chạy cũng không chạy nổi, ngoại trừ chờ chết thì còn có thể làm gì? Có thế nào cũng chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi.

“Ông ơi, nhà ông ở đâu? Cháu đưa ông bà về.” Lăng Thanh Vân nhìn bà lão vẫn không nói chuyện, hai mắt bà rõ ràng đã đục mờ, hẳn là cũng không nhìn rõ nữa? Lúc trước bà hắn cũng bị đục thủy tinh thể nhưng vẫn vào bếp nấu cơm cho hắn ăn…

“Chúng ta ở chỗ kia, tầng hai, không xa lắm.” Ông lão chỉ một tòa nhà bên cạnh.

“Đi thôi!” Lăng Thanh Vân một tay nắm tay Trang Thành, một tay nhấc lên gậy nanh sói, sau đó mang theo hai ông bà trở về. Trên đường không hề thiếu xác tang thi, bốc lên mùi khó ngửi. Mới đi đến dưới lầu, Lăng Thanh Vân liền nhìn thấy một tang thi chạy tới, đó là một cô bé ba bốn tuổi, tuy là mùa đông, mặc quần áo thật dày nhưng vẫn là chiếc váy xinh đẹp, hai chân đi một đôi giầy đỏ, chắc hẳn đã từng là công chúa nhỏ được bố mẹ yêu chiều.

Nhưng hiện tại, nó là một tang thi!

Ngửi được mùi người sống, nó lật đật chạy tới, Lăng Thanh Vân không chút do dự dùng gậy trong tay đập chết nó.

“Ôi… Đó là cháu gái ông Vương…” Ông lão giật giật khóe miệng, cô bé dễ thương từng nhảy múa trước mặt mình giờ biến thành cái dạng này… Ông thấy rất khó chịu, nhưng thời thế bây giờ… “Cháu trai à, khẳng định là ông trời tức giận, ông ấy không cho chúng ta đường sống nữa!”

Lăng Thanh Vân ngược lại không để ý lời ông nói. Bởi vì mạt thế thình lình xảy ra, rất nhiều người bắt đầu tín ngưỡng tôn giáo, lúc trước hắn ở khu an toàn cũng đụng phải người truyền giáo, nhưng khi đó hắn không quan tâm sống chết, mà hiện tại hắn cảm thấy, cho dù ông trời muốn giết chết bọn họ, hắn cũng phải sống sót, mang theo Trang Thành cùng sống sót!

Đi đến dưới lầu, trong lúc vô ý ngẩng lên, Lăng Thanh Vân nhìn thấy ban công tầng một có một thi thể thắt cổ, xem ra là tự tử, có lẽ cũng là một người già không được mang đi khu an toàn.

Trách không được số lượng người già ở khu an toàn không nhiều lắm, phần lớn đều là thanh niên với trẻ nhỏ, đối với một xã hội đang dần già hóa là có chút không bình thường, thì ra những người này nhường cơ hội cho con trẻ…

Mà khu an toàn… theo hắn biết, khu an toàn cho cô nhi không ba không mẹ thức ăn nhưng sẽ không cấp cho người già, hắn hiểu, trẻ con chính là hi vọng cho nhân loại.

Hai ông bà mở cửa phòng, Lăng Thanh Vân đi trước nhìn xem bên trong có gì nguy hiểm không, không ngờ Trang Thành đang bị hắn nắm tay lại đột nhiên giãy giụa.

“Thành Thành!” Lăng Thanh Vân theo phản xạ ôm lấy Trang Thành, lại phát hiện Trang Thành dường như muốn chạy lên lầu, phỏng chừng là ngửi được mùi của người sống!

“Gừ gừ!” Trang Thành gắt gao nhìn tầng trên, cậu ngửi được mùi thức ăn!

Lăng Thanh Vân biết hiện tại nếu Trang Thành dùng hết sức còn lợi hại hơn cả mình, nhưng mỗi lần Trang Thành đều cố nén không ra tay với hắn, hắn cũng không khách khí, vác người lên vai liền vào phòng.

Trong phòng không có gì nguy hiểm, giữa phòng có một đống tro, chắc hai người đốt đồ sưởi ấm.

“Cháu phải đi rồi, cháu cũng không có gì nhiều…” Lăng Thanh Vân lấy ra mấy gói bánh bao đặt lên bàn – tuy quần áo hắn rộng nhưng cũng không thể lôi hết thứ này thứ kia ra, phải che giấu không gian, chỉ có thể lưu lại bấy nhiêu, về phần nước, xem tình hình hai ông bà có vẻ tích không ít.

“Thật sự cảm ơn cháu…. Đúng rồi, bạn của cháu…” Hành vi của Trang Thành quá mức kỳ quái, ông lão không có khả năng không phát hiện.

“Cậu ấy… Hiện tại trạng thái không tốt lắm.” Lăng Thanh Vân định nói tinh thần có vấn đề, nhưng chợt phát hiện mình căn bản không muốn nói Trang Thành như vậy, chỉ có thể trả lời chung chung.

“Đều là người đáng thương a! Nhà tầng trên kia rất khổ, em bé mới sinh biến thành quái vật khiến mẹ nó phát điên…” Ông lão đồng tình nhìn Trang Thành, lại cảm thán một tiếng Lăng Thanh Vân tốt, nếu hắn không tốt, làm sao có thể che chở người bạn bị tâm thần như vậy?

Cả bọn họ nữa… Nay ít lương thực như vậy mà còn nguyện ý lưu lại cho bọn họ… Bọn họ vốn không nên cầm, dù sao người trẻ tuổi này sống sót mới có hy vọng, nhưng thật sự là rất đói… Thân thể bạn già ông vốn không tốt, nếu không ăn, khẳng định không chống đỡ được… Cầm chặt hai hộp sữa trong tay, ông thật sự không nói được câu trả lại.

Lăng Thanh Vân hàm hồ đáp liền khiêng Trang Thành ra ngoài, ông lão không có yêu cầu gì quá phận, thời điểm đóng cửa còn nói cảm tạ, nhưng Lăng Thanh Vân không nghe vào, bởi vì Trang Thành đã chạy lên tầng!

“Thành Thành!” Vì không để hai ông bà từ mắt mèo nhìn ra cái gì, Lăng Thanh Vân ôm Trang Thành đi xuống lầu, ngồi ở chân cầu thang.

Vừa kêu tên Trang Thành, hắn vừa không nhịn được đỏ mắt, Trang Thành biến thành tang thi, không thể kiềm chế được bản tính tang thi, ngẫm lại cũng biết lúc nãy Trang Thành chịu đựng không ăn hai ông bà kia sẽ khó chịu cỡ nào, nhưng mà… làm sao hắn có thể để Trang Thành ăn thịt người? Nếu cậu thật sự ăn thịt người, về sau tỉnh lại sẽ cảm thấy thế nào?

Trang Thành vốn luôn giãy giụa lúc này dần an tĩnh lại, nhìn Lăng Thanh Vân, từ cổ họng phát ra tiếng “Xì xì”.

“Thành Thành… Chúng ta đi giết tang thi, kiếm tinh hạch cho em ăn!” Lăng Thanh Vân kéo Trang Thành đứng lên. Trang Thành vẫn còn một phần bản tính con người, Trang Thành vẫn nguyện ý nghe lời hắn, phát hiện điều này, hắn cảm giác mình giết tang thi thêm tám tiếng nữa cũng được!

Bị Lăng Thanh Vân kéo ra ngoài, Trang Thành dùng bàn tay đeo găng thật dày đẩy đẩy mũ bảo hiểm trên đầu, thức ăn của cậu thật đáng ghét!

Gừ gừ! Lúc trước không cẩn thận suýt nữa thì ăn hắn là không đúng, nhưng không phải cậu đã không phản đối đội cái thứ phiền toái này lên đầu sao? Tại sao thức ăn của cậu không cho cậu ăn?

Tuy rằng hai thức ăn vừa rồi mùi vị không ngon lắm, không bằng một phần mười thức ăn của cậu, nhưng trên tầng còn có một thức ăn thơm ngào ngạt a….

Cậu thật đói, thật muốn ăn… Tại sao thức ăn không cho cậu ăn?

Cậu muốn bóp nát cái thứ trên đầu, sau đó đi bắt thức ăn thơm tho trên tầng đến ăn, nhưng thứ phiền phức này là thức ăn đội cho cậu… Cậu làm hỏng rồi thức ăn có mất hứng không?

Lúc nãy thiếu chút nữa cậu liền cắn thức ăn một cái, nếu không có cái này, thật sự sẽ cắn được… Cái này tuy xấu ơi là xấu, nhưng cũng có tác dụng nhỉ? Nhưng thức ăn không cho cậu ăn gì… Ô….

Tâm tình không tốt, đột nhiên cậu phát hiện thứ đeo trên tay bị móng tay nhọn đâm thủng rồi, vội vàng rụt về.

Đồ thức ăn đeo cho cậu bị thủng một lỗ, không sao chứ?

Không biết vì sao, cậu không muốn để thức ăn nhìn thấy móng tay sắc nhọn, rõ ràng, kia hẳn là một thứ rất quan trọng rất quan trọng…

Đói quá, thức ăn thật thơm, so với thức ăn trên tầng còn thơm hơn nhiều, thật muốn cắn một cái…

Phát hiện đầu mình đang rướn lên, cậu lập tức rụt về, lại không biết tại sao mình lại rụt về…

Đói quá! Cậu muốn ăn! Nếu thức ăn không cho cậu ăn cái gì, cậu nhất định sẽ ăn hắn! Nhất định!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện