Mạt Thế Chi Trọng Sinh
Chương 93: Vô đề
“Lão đại, không tốt, ở trên vừa mới thông tri xuống công hội!” Lăng Cảnh vội vã tìm Ngao Mộ Thiên khắp nơi, lại không nghĩ rằng người muốn tìm đang nhàn hạ thoải mái đi dạo.
“Chuyện gì?” Ngao Mộ Thiên tiếp nhận văn kiện trên tay Lăng Cảnh, Dịch Nhiên bên cạnh nhìn đầu văn kiện màu đỏ, không biết vì sao có loại dự cảm bất hảo.
Quả nhiên, chỉ là đơn giản quét mắt, Ngao Mộ Thiên sau một khắc liền đem văn kiện tạo thành một đoàn, bởi vì quá dùng sức, ngón tay trở nên trắng bệch, đang muốn nói gì đó nhưng không ngờ thấy được Dịch Nhiên ở một bên hiếu kỳ, vội vàng bình phục tức giận, “Lăng Cảnh, cậu về trước đi, một hồi tôi tới tìm cậu.”
“Nhưng…” Lăng Cảnh nhìn Dịch Nhiên.
“Lăng Cảnh!”
Rất ít thấy Ngao Mộ Thiên đối với mình nghiêm khắc như vậy, Lăng Cảnh lập tức rụt trở về, “Lão đại, tôi trở về, nhưng anh nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.”
“Mộ Thiên, chuyện gì?” Đợi Lăng Cảnh đi rồi, Dịch Nhiên hỏi.
Ngao Mộ Thiên nhìn về phía Dịch Nhiên, trong mắt là sủng nịch trước sau như một, “Chỉ là trong đoàn xảy ra chút ít chuyện mà thôi, một hồi anh đi xử lý thì tốt rồi.”
“A.” Tuy nói như thế, lông mày Dịch Nhiên lại nhíu lại, cậu có thể khẳng định Mộ Thiên tuyệt đối có việc, hơn nữa việc này còn cùng cậu có liên quan, chỉ là, hiện tại Mộ Thiên không muốn nói cho cậu biết, Dịch Nhiên trong nội tâm buồn bực, cậu không thích loại cảm giác bị Mộ Thiên gạt.
Sau một khắc, mội cái tay to vò rối tóc Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, thật sự không có chuyện gì, anh có thể xử lý tốt.”
Không có đi kéo tay kia xuống, Dịch Nhiên trầm mặc gật đầu, Mộ Thiên đã nói như vậy, mình nên tin tưởng anh ấy, “Vậy anh trước đi xử lý, em thấy bộ dáng Lăng Cảnh rất gấp gáp.”
“Tiểu Nhiên…”
“Hửm?”
Ngao Mộ Thiên nhìn thật sâu Dịch Nhiên, ánh mắt càng ôn nhu, “Anh chưa từng giống như hiện tại muốn cảm ơn bản thân, cảm ơn kiên trì của mình, rốt cục chờ được em…”
“…” Không nghĩ tới Ngao Mộ Thiên đột nhiên ở bên đường nói lời này, tai Dịch Nhiên đỏ bừng, nhìn chung quanh.
Ngao Mộ Thiên thấy Dịch Nhiên như vậy, cười khẽ hai tiếng, dù cho trước kia nằm mơ hắn cũng không có to gan như vậy vọng tưởng qua, Tiểu Nhiên sẽ vì hắn suy nghĩ… “Tiểu Nhiên, anh đây đi trước, em đi dạo đủ rồi thì sớm một chút về nhà.”
“A.” Còn đang không được tự nhiên, Dịch Nhiên không có chú ý tới Ngao Mộ Thiên lời này rõ ràng là đang dỗ tiểu hài tử.
Không chỉ muốn xoa tóc Dịch Nhiên, kỳ thật Ngao Mộ Thiên càng muốn hôn nhẹ, nhưng thấy Dịch Nhiên như vậy, phỏng chừng hắn một khi hôn xuống cũng sẽ lập tức đưa vào bệnh viện, cho nên vẫn là giữ lại buổi tối cùng tính một lượt a.
“Mộ Thiên!” Ngao Mộ Thiên vừa đi hai bước chợt nghe thanh âm Dịch Nhiên, kinh hỉ lập tức quay đầu trở về, Tiểu Nhiên cũng không nỡ để hắn đi sao?
Dịch Nhiên làm ra vẻ nhìn chân trời, ho nhẹ hai tiếng, “Cái kia… Anh buổi tối muốn ăn cái gì?”
——————————
Đi chết đi! Cái gì gọi là Tiểu Nhiên thích ăn anh đều thích ăn!! Bảo trì tai đỏ bừng, Dịch Nhiên đá viên đá ven đường, đúng lúc này, điện thoại vang lên, lấy ra xem xét, một dãy số rất lạ lẫm, “Ai?”
“Ngài Dạ?” Dịch Nhiên khiêu mi, sau đó nhìn chung quanh một chút, đi đến một góc không có người, “Có chuyện gì?”
“Tôi không muốn biết, nếu tôi muốn biết, Mộ Thiên tất nhiên sẽ nói cho tôi biết.” Dịch Nhiên nghiêng người dựa vào trên tường.
“Cám ơn anh nhiệt tình, đương nhiên nếu anh không dùng giọng nói xem cuộc vui thì rất tốt.”
“Ngại quá, tôi không muốn biết cũng không muốn thiếu nợ nhân tình anh.”
“!! Thật sự?” Nghiêng người dựa vào tường, Dịch Nhiên đột nhiên đứng thẳng người, sắc mặt càng ngưng trọng.
“Được rồi, tuy rất cảm tạ anh cung cấp tin tức, nhưng do anh đơn phương lộ ra cho nên tôi không cho rằng mình thiếu nợ nhân tình anh.”
“Đã không có việc gì, tôi cúp máy.” Không đợi đối phương trả lời, Dịch Nhiên cúp điện thoại, trên khóe miệng giương lên, trong mắt lại không vui vẻ, Mộ Thiên, em nên làm gì với anh đây?
Bị cúp điện thoại, Dạ Lê cũng nở nụ cười, ha ha, tiểu tử này càng ngày càng có cá tính, bất quá, có cá tính vẫn bị Thẩm cáo già xếp đặt, dù sao bắt lấy nhược điểm của đối phương tiến hành lợi dụng chính là sở trường của Thẩm cáo già.
Nhưng cười thì cười, Dạ Lê sắc mặt ảm đạm xuống, nhìn một điểm trên bản đồ như có điều suy nghĩ.
————
“Tiểu Nhiên, đợi lâu a?” Ngao Mộ Thiên vừa mở cửa ra đã thấy đồ ăn trên bàn nấu xong, nhưng trong nội tâm có một tia tiếc nuối, nếu như mình mạnh hơn thì Tiểu Nhiên có thể an tâm làm đại thiếu gia, Tiểu Nhiên của hắn, hắn tình nguyện sủng ái em ấy mỗi ngày không làm việc gì, cũng không muốn nhìn em ấy vất vả, mặc dù biết mình như vậy đem Tiểu Nhiên làm hài tử, nhưng luôn nhịn không được, mười một năm ở chung không phải nhất thời có thể thay đổi.
Dịch Nhiên đứng dậy, nhếch miệng, “Ăn cơm đi.”
Tiếp nhận chén, Ngao Mộ Thiên nhìn Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, có chuyện gì sao?” Tuy Dịch Nhiên biểu hiện vô cùng bình thường, nhưng hắn vẫn nhìn ra Dịch Nhiên đang tức giận, nhưng tại sao phải tức giận? Rõ ràng buổi chiều tách ra vẫn chỉ là mặt đỏ tai hồng a, chẳng lẽ thật sự chọc giận em ấy sao?
Vừa nghĩ ra đáp án này, Ngao Mộ Thiên không khỏi bắt đầu nghĩ một hồi nói như thế nào thuyết phục Dịch Nhiên đừng hủy bỏ phúc lợi buổi tối.
Nhìn Ngao Mộ Thiên ăn cơm đều có thể ăn đến nhộn nhạo, Dịch Nhiên rất muốn đi lên gõ tỉnh anh ta, chẳng lẽ biểu tượng anh minh bất phàm thật sự chỉ là cho người ngoài xem sao?
Hai người yên lặng cơm nước xong, Dịch Nhiên rất ít nói chuyện, mà Ngao Mộ Thiên thì lo lắng đang ăn cơm nói chuyện sẽ đem Tiểu Nhiên nghẹn, cho nên bình thường đều lựa chọn sau khi ăn xong mới nói.
“Mộ Thiên.” Dịch Nhiên tựa cửa nhìn Ngao Mộ Thiên rửa chén.
“Sao?” Cầm nước rửa chén nhỏ vào trong chén, Ngao Mộ Thiên đáp.
“Anh tính đi sao?”
“Đúng vậy a.” Chuyên tâm rửa chén, Ngao Mộ Thiên thuận miệng đáp, sau một khắc mới kịp phản ứng Dịch Nhiên hỏi cái gì, chén trên tay ‘bốp’ một tiếng rơi trên mặt đất nát bấy, đầy tay bọt khí nhìn Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, em biết?”
“Em không hy vọng anh đi.” Cả phòng bếp chùi sạch sẽ, Ngao Mộ Thiên ngồi vào bên cạnh Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên khép lại sách trên tay, “Nhưng đã muộn, nhiệm vụ này căn bản chính là nhằm vào em, bởi vì anh muốn đi, cho nên em cũng sẽ đi, Thẩm cáo già vừa mới bắt đầu thì đánh trúng cái chủ ý này.”
Nói cái gì săn bắn đoàn phải hoàn thành nhiệm vụ cấp trên chỉ định, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách xây đoàn, rồi người không phù hợp quy định cũng phải trục xuất khỏi nội thành, trên thực tế căn bản chính là buộc Mộ Thiên phải nhận nhiệm vụ đi T thị, mình làm phiền hà Mộ Thiên, rõ ràng nói đời này đối tốt anh ta, kết quả vẫn là tìm phiền toái.
“Nếu không…” Ngao Mộ Thiên kéo Dịch Nhiên, “Nếu không, chúng ta cứ như vậy đi thôi, một lần nữa tìm một chỗ hảo hảo sống cuộc sống của chúng ta.”
“Anh có thể vứt bỏ những người khác?”
“Anh…” Ngao Mộ Thiên đầu tiên là dừng lại, hồi phục lại, đoạn tuyệt nói, “Có thể, trừ em ra, anh cái gì cũng có thể không cần.”
“Ngu ngốc.” Dịch Nhiên tựa trong ngực Ngao Mộ Thiên, tuy nói như thế nhưng cậu hiểu được Mộ Thiên, nếu quả thật cùng cậu đi anh ta vẫn sẽ lo lắng cho những người khác, cho nên ngay từ đầu cậu đã không muốn Ngao Mộ Thiên cùng cậu trốn vào trong không gian gắn bó đến già, không bỏ xuống được cũng mang không được, cho nên, vẫn là làm thỏa mãn tâm nguyện người khác, “Chúng ta đi a.”
“Được, em muốn đi đâu? Tây nam? Bên kia khí hậu ôn nhuận, nếu không đi XZ, chỗ đó độ cao so với mặt biển cao hơn, tìm chỗ không có tang thi hẳn là không khó…” Tuy có thể mang theo những người khác, nhưng nghĩ cũng biết Thẩm thượng tướng khẳng định sẽ đề phòng bọn họ, phỏng chừng còn chưa tới cửa thành sẽ xuất hiện quân đội bắt người, mà hai người bọn họ thì có thể mượn nhiệm vụ đi ra ngoài lại đi vòng địa phương khác, hắn chán ghét người khác xếp đặt Tiểu Nhiên, so với xếp đặt mình còn chán ghét hơn.
Dịch Nhiên cắt đứt lời Ngao Mộ Thiên nói, “Chúng ta đi T thị.”
“Được, T thị không tồi, bên kia gần biển… T thị? Tiểu Nhiên, em nói không nhầm chứ?”
“Không có, Mộ Thiên, chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ a, bên ngoài đều là nguy hiểm giống nhau, như vậy những thành thị khác cùng T thị có khác gì nhau chứ, mà chúng ta đi T thị ít nhất còn có cái B thị làm đường lui, cho nên, chúng ta đi T thị a.”
“… Em là muốn hoàn thành nhiệm vụ sao?”
“Đúng, chỉ là điều tra, em nghĩ không khó.”
“Nhưng, có cái này, về sau sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…”
“Nếu quả thật như vậy.” Dịch Nhiên xoay người giang chân ở trên đùi Ngao Mộ Thiên, khóe mắt nhướn lên, “Chúng ta giết Thẩm cáo già, chiếm B thị ~~”
Duỗi tay điểm điểm cái mũi Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên nở nụ cười, “Dạ, tiểu nhân tuân mệnh.”
“Hắt xì!” Thẩm thượng tướng xoa xoa cái mũi của mình, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy lạnh lên.
“Trưởng quan, muốn đi phòng y tế lấy chút thuốc không?” Từ Vinh lo lắng nói.
Thẩm thượng tướng khoát khoát tay, “Không cần, ta đều đã già thành thế này, vẫn là đem thuốc để cho người càng cần a.”
“Nhưng…”
“Từ Vinh, đừng nói nữa, vẫn là ngẫm lại nếu như Dịch tiểu tử thực sự trở mặt, chúng ta làm thế nào chứ.”
“A? Dịch đội dám…”
“Vẫn không thể xác định, nhưng chúng ta phải suy nghĩ đến vẫn đề xấu nhất.” Aiz, nhân tài a, nếu thật sự có nhiều chút, ông cần gì phải bức Dịch Nhiên như vậy? Nhưng hiện tại lại không thể không làm như vậy, T thị cách B thị không xa thế nhưng cũng không gần, Đội 2 vẫn ở gần B thị thế nhưng đều bị giết, nếu thật sự đi đánh lại gặp phải tang thi tập kích thì toàn thành làm sao? Vì sao đến hiện tại, còn có người có lòng tham như vậy?
“Dạ, trưởng quan.”
——————————
“Vu Đồng.” Tuy điện thoại đặc chế rất ít người có được, nhưng vì là thành viên Dị năng đội Quốc gia, phúc lợi ngược lại không tệ.
“Dịch ca, có chuyện gì sao?” Vừa đi ra cửa chính quân khu, Vu Đồng vừa đi vừa nghe, thật là xui xẻo, sao trùng hợp như vậy gặp phải phòng bị cháy? Còn bị kéo đi hỏi, aiz, nếu không phải mình phản ứng mau bày ra giấy chứng minh thân phận, chỉ sợ cũng bị nhìn thành tên phóng hỏa.
“A? Anh cùng Ngao lão đại muốn đi T thị? Chỉ hai người? … Một đường cẩn thận.” Từ sau khi trở về, Vu Đồng bắt đầu gọi Ngao Mộ Thiên là Ngao lão đại, dù sao người ta thực lực mạnh như vậy, hơn nữa đối xử với Dịch ca cũng tốt, “Đúng rồi, Dịch ca, giúp tôi đánh nhiều vài cái, aiz, vì sao tôi cứ yếu như vậy, nếu như tôi cũng cấp 4, có thể cùng đi.”
“Chuyện này a, được, Dịch ca yên tâm đi, cam đoan sau khi anh trở lại sẽ thấy Đội 7 rất sạch sẽ, ừ, tôi sẽ cùng Liễu ca thương lượng … Dịch…” Đang nói chuyện, Vu Đồng trong lúc lơ đãng thấy một chiếc xe hơi lái vào quân đội, không có kính thủy tinh che cửa sổ xe, nhìn rất rõ ràng một nam nhân khoảng 30 tuổi.
“A… Không có việc gì.” Vu Đồng dừng lại, đưa mắt nhìn chiếc xe kia đi xa, giống như đang lầm bầm lầu bầu, lại như đang trưng cầu ý kiến, “… Dịch ca, nếu có một người đã từng làm hại anh cửa nát nhà tan, anh sẽ làm như thế nào?”
“A, cám ơn, Dịch ca, được, tạm biệt.” Cúp điện thoại, trong mắt Vu Đồng không còn là thanh tịnh trước kia, mà là mang theo sắc bén huyết tinh, nhìn hướng chiếc xe kia biến mất, trên khóe miệng giương lên, đã lâu không gặp…
——————————
“Làm sao vậy?” Ngao Mộ Thiên nhìn Dịch Nhiên sau khi cúp điện thoại ngược lại có chút nghi hoặc.
“Không biết vì sao em cảm thấy Vu Đồng giống như có chuyện.” Dịch Nhiên thuần thục xuất ra giấy, bắt đầu viết gì đó.
“Tiểu tử kia có thể xử lý tốt chuyện mấy người kia sao?” Ngao Mộ Thiên bĩu môi, tuy lần này trở về Vu Đồng đối với hắn đổi xưng hô, nhưng chỉ cần nghĩ đến tiểu tử này theo Dịch Nhiên từ S thị đến đây, trong nội tâm liền không thoải mái, so với người theo từ N thị càng không thoải mái.
Nhìn ra Ngao Mộ Thiên ghen tuông, Dịch Nhiên an ủi hôn nhẹ khóe miệng kiên nghị, “Chớ xem thường hắn, dầu gì cũng là dị năng giả cấp 3, hơn nữa mặc dù chuyện nhỏ làm không được tốt lắm, nhưng chuyện lớn lại có thể tỉnh táo xử lý, bằng không chỉ dựa vào em, hắn có thể sống lâu như vậy sao.”
“Anh không thích em khen nam nhân khác.” Ngao Mộ Thiên càng ghen tị, kéo Dịch Nhiên, đừng nghĩ đốt lửa rồi bỏ chạy.
Bị Ngao Mộ Thiên hôn bắt đầu choáng váng, Dịch Nhiên vội vàng tránh đối phương, “Đừng làm rộn, đơn xin nghỉ em còn chưa có viết.”
“Đợi làm xong chính sự lại viết ~~” Một phen ôm lấy Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên đi về hướng phòng ngủ, từ ngày mai trở đi phải bắt đầu đi, hôm nay nói như thế nào cũng muốn làm đủ!
Hết chương 93.
“Chuyện gì?” Ngao Mộ Thiên tiếp nhận văn kiện trên tay Lăng Cảnh, Dịch Nhiên bên cạnh nhìn đầu văn kiện màu đỏ, không biết vì sao có loại dự cảm bất hảo.
Quả nhiên, chỉ là đơn giản quét mắt, Ngao Mộ Thiên sau một khắc liền đem văn kiện tạo thành một đoàn, bởi vì quá dùng sức, ngón tay trở nên trắng bệch, đang muốn nói gì đó nhưng không ngờ thấy được Dịch Nhiên ở một bên hiếu kỳ, vội vàng bình phục tức giận, “Lăng Cảnh, cậu về trước đi, một hồi tôi tới tìm cậu.”
“Nhưng…” Lăng Cảnh nhìn Dịch Nhiên.
“Lăng Cảnh!”
Rất ít thấy Ngao Mộ Thiên đối với mình nghiêm khắc như vậy, Lăng Cảnh lập tức rụt trở về, “Lão đại, tôi trở về, nhưng anh nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.”
“Mộ Thiên, chuyện gì?” Đợi Lăng Cảnh đi rồi, Dịch Nhiên hỏi.
Ngao Mộ Thiên nhìn về phía Dịch Nhiên, trong mắt là sủng nịch trước sau như một, “Chỉ là trong đoàn xảy ra chút ít chuyện mà thôi, một hồi anh đi xử lý thì tốt rồi.”
“A.” Tuy nói như thế, lông mày Dịch Nhiên lại nhíu lại, cậu có thể khẳng định Mộ Thiên tuyệt đối có việc, hơn nữa việc này còn cùng cậu có liên quan, chỉ là, hiện tại Mộ Thiên không muốn nói cho cậu biết, Dịch Nhiên trong nội tâm buồn bực, cậu không thích loại cảm giác bị Mộ Thiên gạt.
Sau một khắc, mội cái tay to vò rối tóc Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, thật sự không có chuyện gì, anh có thể xử lý tốt.”
Không có đi kéo tay kia xuống, Dịch Nhiên trầm mặc gật đầu, Mộ Thiên đã nói như vậy, mình nên tin tưởng anh ấy, “Vậy anh trước đi xử lý, em thấy bộ dáng Lăng Cảnh rất gấp gáp.”
“Tiểu Nhiên…”
“Hửm?”
Ngao Mộ Thiên nhìn thật sâu Dịch Nhiên, ánh mắt càng ôn nhu, “Anh chưa từng giống như hiện tại muốn cảm ơn bản thân, cảm ơn kiên trì của mình, rốt cục chờ được em…”
“…” Không nghĩ tới Ngao Mộ Thiên đột nhiên ở bên đường nói lời này, tai Dịch Nhiên đỏ bừng, nhìn chung quanh.
Ngao Mộ Thiên thấy Dịch Nhiên như vậy, cười khẽ hai tiếng, dù cho trước kia nằm mơ hắn cũng không có to gan như vậy vọng tưởng qua, Tiểu Nhiên sẽ vì hắn suy nghĩ… “Tiểu Nhiên, anh đây đi trước, em đi dạo đủ rồi thì sớm một chút về nhà.”
“A.” Còn đang không được tự nhiên, Dịch Nhiên không có chú ý tới Ngao Mộ Thiên lời này rõ ràng là đang dỗ tiểu hài tử.
Không chỉ muốn xoa tóc Dịch Nhiên, kỳ thật Ngao Mộ Thiên càng muốn hôn nhẹ, nhưng thấy Dịch Nhiên như vậy, phỏng chừng hắn một khi hôn xuống cũng sẽ lập tức đưa vào bệnh viện, cho nên vẫn là giữ lại buổi tối cùng tính một lượt a.
“Mộ Thiên!” Ngao Mộ Thiên vừa đi hai bước chợt nghe thanh âm Dịch Nhiên, kinh hỉ lập tức quay đầu trở về, Tiểu Nhiên cũng không nỡ để hắn đi sao?
Dịch Nhiên làm ra vẻ nhìn chân trời, ho nhẹ hai tiếng, “Cái kia… Anh buổi tối muốn ăn cái gì?”
——————————
Đi chết đi! Cái gì gọi là Tiểu Nhiên thích ăn anh đều thích ăn!! Bảo trì tai đỏ bừng, Dịch Nhiên đá viên đá ven đường, đúng lúc này, điện thoại vang lên, lấy ra xem xét, một dãy số rất lạ lẫm, “Ai?”
“Ngài Dạ?” Dịch Nhiên khiêu mi, sau đó nhìn chung quanh một chút, đi đến một góc không có người, “Có chuyện gì?”
“Tôi không muốn biết, nếu tôi muốn biết, Mộ Thiên tất nhiên sẽ nói cho tôi biết.” Dịch Nhiên nghiêng người dựa vào trên tường.
“Cám ơn anh nhiệt tình, đương nhiên nếu anh không dùng giọng nói xem cuộc vui thì rất tốt.”
“Ngại quá, tôi không muốn biết cũng không muốn thiếu nợ nhân tình anh.”
“!! Thật sự?” Nghiêng người dựa vào tường, Dịch Nhiên đột nhiên đứng thẳng người, sắc mặt càng ngưng trọng.
“Được rồi, tuy rất cảm tạ anh cung cấp tin tức, nhưng do anh đơn phương lộ ra cho nên tôi không cho rằng mình thiếu nợ nhân tình anh.”
“Đã không có việc gì, tôi cúp máy.” Không đợi đối phương trả lời, Dịch Nhiên cúp điện thoại, trên khóe miệng giương lên, trong mắt lại không vui vẻ, Mộ Thiên, em nên làm gì với anh đây?
Bị cúp điện thoại, Dạ Lê cũng nở nụ cười, ha ha, tiểu tử này càng ngày càng có cá tính, bất quá, có cá tính vẫn bị Thẩm cáo già xếp đặt, dù sao bắt lấy nhược điểm của đối phương tiến hành lợi dụng chính là sở trường của Thẩm cáo già.
Nhưng cười thì cười, Dạ Lê sắc mặt ảm đạm xuống, nhìn một điểm trên bản đồ như có điều suy nghĩ.
————
“Tiểu Nhiên, đợi lâu a?” Ngao Mộ Thiên vừa mở cửa ra đã thấy đồ ăn trên bàn nấu xong, nhưng trong nội tâm có một tia tiếc nuối, nếu như mình mạnh hơn thì Tiểu Nhiên có thể an tâm làm đại thiếu gia, Tiểu Nhiên của hắn, hắn tình nguyện sủng ái em ấy mỗi ngày không làm việc gì, cũng không muốn nhìn em ấy vất vả, mặc dù biết mình như vậy đem Tiểu Nhiên làm hài tử, nhưng luôn nhịn không được, mười một năm ở chung không phải nhất thời có thể thay đổi.
Dịch Nhiên đứng dậy, nhếch miệng, “Ăn cơm đi.”
Tiếp nhận chén, Ngao Mộ Thiên nhìn Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, có chuyện gì sao?” Tuy Dịch Nhiên biểu hiện vô cùng bình thường, nhưng hắn vẫn nhìn ra Dịch Nhiên đang tức giận, nhưng tại sao phải tức giận? Rõ ràng buổi chiều tách ra vẫn chỉ là mặt đỏ tai hồng a, chẳng lẽ thật sự chọc giận em ấy sao?
Vừa nghĩ ra đáp án này, Ngao Mộ Thiên không khỏi bắt đầu nghĩ một hồi nói như thế nào thuyết phục Dịch Nhiên đừng hủy bỏ phúc lợi buổi tối.
Nhìn Ngao Mộ Thiên ăn cơm đều có thể ăn đến nhộn nhạo, Dịch Nhiên rất muốn đi lên gõ tỉnh anh ta, chẳng lẽ biểu tượng anh minh bất phàm thật sự chỉ là cho người ngoài xem sao?
Hai người yên lặng cơm nước xong, Dịch Nhiên rất ít nói chuyện, mà Ngao Mộ Thiên thì lo lắng đang ăn cơm nói chuyện sẽ đem Tiểu Nhiên nghẹn, cho nên bình thường đều lựa chọn sau khi ăn xong mới nói.
“Mộ Thiên.” Dịch Nhiên tựa cửa nhìn Ngao Mộ Thiên rửa chén.
“Sao?” Cầm nước rửa chén nhỏ vào trong chén, Ngao Mộ Thiên đáp.
“Anh tính đi sao?”
“Đúng vậy a.” Chuyên tâm rửa chén, Ngao Mộ Thiên thuận miệng đáp, sau một khắc mới kịp phản ứng Dịch Nhiên hỏi cái gì, chén trên tay ‘bốp’ một tiếng rơi trên mặt đất nát bấy, đầy tay bọt khí nhìn Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, em biết?”
“Em không hy vọng anh đi.” Cả phòng bếp chùi sạch sẽ, Ngao Mộ Thiên ngồi vào bên cạnh Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên khép lại sách trên tay, “Nhưng đã muộn, nhiệm vụ này căn bản chính là nhằm vào em, bởi vì anh muốn đi, cho nên em cũng sẽ đi, Thẩm cáo già vừa mới bắt đầu thì đánh trúng cái chủ ý này.”
Nói cái gì săn bắn đoàn phải hoàn thành nhiệm vụ cấp trên chỉ định, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách xây đoàn, rồi người không phù hợp quy định cũng phải trục xuất khỏi nội thành, trên thực tế căn bản chính là buộc Mộ Thiên phải nhận nhiệm vụ đi T thị, mình làm phiền hà Mộ Thiên, rõ ràng nói đời này đối tốt anh ta, kết quả vẫn là tìm phiền toái.
“Nếu không…” Ngao Mộ Thiên kéo Dịch Nhiên, “Nếu không, chúng ta cứ như vậy đi thôi, một lần nữa tìm một chỗ hảo hảo sống cuộc sống của chúng ta.”
“Anh có thể vứt bỏ những người khác?”
“Anh…” Ngao Mộ Thiên đầu tiên là dừng lại, hồi phục lại, đoạn tuyệt nói, “Có thể, trừ em ra, anh cái gì cũng có thể không cần.”
“Ngu ngốc.” Dịch Nhiên tựa trong ngực Ngao Mộ Thiên, tuy nói như thế nhưng cậu hiểu được Mộ Thiên, nếu quả thật cùng cậu đi anh ta vẫn sẽ lo lắng cho những người khác, cho nên ngay từ đầu cậu đã không muốn Ngao Mộ Thiên cùng cậu trốn vào trong không gian gắn bó đến già, không bỏ xuống được cũng mang không được, cho nên, vẫn là làm thỏa mãn tâm nguyện người khác, “Chúng ta đi a.”
“Được, em muốn đi đâu? Tây nam? Bên kia khí hậu ôn nhuận, nếu không đi XZ, chỗ đó độ cao so với mặt biển cao hơn, tìm chỗ không có tang thi hẳn là không khó…” Tuy có thể mang theo những người khác, nhưng nghĩ cũng biết Thẩm thượng tướng khẳng định sẽ đề phòng bọn họ, phỏng chừng còn chưa tới cửa thành sẽ xuất hiện quân đội bắt người, mà hai người bọn họ thì có thể mượn nhiệm vụ đi ra ngoài lại đi vòng địa phương khác, hắn chán ghét người khác xếp đặt Tiểu Nhiên, so với xếp đặt mình còn chán ghét hơn.
Dịch Nhiên cắt đứt lời Ngao Mộ Thiên nói, “Chúng ta đi T thị.”
“Được, T thị không tồi, bên kia gần biển… T thị? Tiểu Nhiên, em nói không nhầm chứ?”
“Không có, Mộ Thiên, chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ a, bên ngoài đều là nguy hiểm giống nhau, như vậy những thành thị khác cùng T thị có khác gì nhau chứ, mà chúng ta đi T thị ít nhất còn có cái B thị làm đường lui, cho nên, chúng ta đi T thị a.”
“… Em là muốn hoàn thành nhiệm vụ sao?”
“Đúng, chỉ là điều tra, em nghĩ không khó.”
“Nhưng, có cái này, về sau sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…”
“Nếu quả thật như vậy.” Dịch Nhiên xoay người giang chân ở trên đùi Ngao Mộ Thiên, khóe mắt nhướn lên, “Chúng ta giết Thẩm cáo già, chiếm B thị ~~”
Duỗi tay điểm điểm cái mũi Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên nở nụ cười, “Dạ, tiểu nhân tuân mệnh.”
“Hắt xì!” Thẩm thượng tướng xoa xoa cái mũi của mình, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy lạnh lên.
“Trưởng quan, muốn đi phòng y tế lấy chút thuốc không?” Từ Vinh lo lắng nói.
Thẩm thượng tướng khoát khoát tay, “Không cần, ta đều đã già thành thế này, vẫn là đem thuốc để cho người càng cần a.”
“Nhưng…”
“Từ Vinh, đừng nói nữa, vẫn là ngẫm lại nếu như Dịch tiểu tử thực sự trở mặt, chúng ta làm thế nào chứ.”
“A? Dịch đội dám…”
“Vẫn không thể xác định, nhưng chúng ta phải suy nghĩ đến vẫn đề xấu nhất.” Aiz, nhân tài a, nếu thật sự có nhiều chút, ông cần gì phải bức Dịch Nhiên như vậy? Nhưng hiện tại lại không thể không làm như vậy, T thị cách B thị không xa thế nhưng cũng không gần, Đội 2 vẫn ở gần B thị thế nhưng đều bị giết, nếu thật sự đi đánh lại gặp phải tang thi tập kích thì toàn thành làm sao? Vì sao đến hiện tại, còn có người có lòng tham như vậy?
“Dạ, trưởng quan.”
——————————
“Vu Đồng.” Tuy điện thoại đặc chế rất ít người có được, nhưng vì là thành viên Dị năng đội Quốc gia, phúc lợi ngược lại không tệ.
“Dịch ca, có chuyện gì sao?” Vừa đi ra cửa chính quân khu, Vu Đồng vừa đi vừa nghe, thật là xui xẻo, sao trùng hợp như vậy gặp phải phòng bị cháy? Còn bị kéo đi hỏi, aiz, nếu không phải mình phản ứng mau bày ra giấy chứng minh thân phận, chỉ sợ cũng bị nhìn thành tên phóng hỏa.
“A? Anh cùng Ngao lão đại muốn đi T thị? Chỉ hai người? … Một đường cẩn thận.” Từ sau khi trở về, Vu Đồng bắt đầu gọi Ngao Mộ Thiên là Ngao lão đại, dù sao người ta thực lực mạnh như vậy, hơn nữa đối xử với Dịch ca cũng tốt, “Đúng rồi, Dịch ca, giúp tôi đánh nhiều vài cái, aiz, vì sao tôi cứ yếu như vậy, nếu như tôi cũng cấp 4, có thể cùng đi.”
“Chuyện này a, được, Dịch ca yên tâm đi, cam đoan sau khi anh trở lại sẽ thấy Đội 7 rất sạch sẽ, ừ, tôi sẽ cùng Liễu ca thương lượng … Dịch…” Đang nói chuyện, Vu Đồng trong lúc lơ đãng thấy một chiếc xe hơi lái vào quân đội, không có kính thủy tinh che cửa sổ xe, nhìn rất rõ ràng một nam nhân khoảng 30 tuổi.
“A… Không có việc gì.” Vu Đồng dừng lại, đưa mắt nhìn chiếc xe kia đi xa, giống như đang lầm bầm lầu bầu, lại như đang trưng cầu ý kiến, “… Dịch ca, nếu có một người đã từng làm hại anh cửa nát nhà tan, anh sẽ làm như thế nào?”
“A, cám ơn, Dịch ca, được, tạm biệt.” Cúp điện thoại, trong mắt Vu Đồng không còn là thanh tịnh trước kia, mà là mang theo sắc bén huyết tinh, nhìn hướng chiếc xe kia biến mất, trên khóe miệng giương lên, đã lâu không gặp…
——————————
“Làm sao vậy?” Ngao Mộ Thiên nhìn Dịch Nhiên sau khi cúp điện thoại ngược lại có chút nghi hoặc.
“Không biết vì sao em cảm thấy Vu Đồng giống như có chuyện.” Dịch Nhiên thuần thục xuất ra giấy, bắt đầu viết gì đó.
“Tiểu tử kia có thể xử lý tốt chuyện mấy người kia sao?” Ngao Mộ Thiên bĩu môi, tuy lần này trở về Vu Đồng đối với hắn đổi xưng hô, nhưng chỉ cần nghĩ đến tiểu tử này theo Dịch Nhiên từ S thị đến đây, trong nội tâm liền không thoải mái, so với người theo từ N thị càng không thoải mái.
Nhìn ra Ngao Mộ Thiên ghen tuông, Dịch Nhiên an ủi hôn nhẹ khóe miệng kiên nghị, “Chớ xem thường hắn, dầu gì cũng là dị năng giả cấp 3, hơn nữa mặc dù chuyện nhỏ làm không được tốt lắm, nhưng chuyện lớn lại có thể tỉnh táo xử lý, bằng không chỉ dựa vào em, hắn có thể sống lâu như vậy sao.”
“Anh không thích em khen nam nhân khác.” Ngao Mộ Thiên càng ghen tị, kéo Dịch Nhiên, đừng nghĩ đốt lửa rồi bỏ chạy.
Bị Ngao Mộ Thiên hôn bắt đầu choáng váng, Dịch Nhiên vội vàng tránh đối phương, “Đừng làm rộn, đơn xin nghỉ em còn chưa có viết.”
“Đợi làm xong chính sự lại viết ~~” Một phen ôm lấy Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên đi về hướng phòng ngủ, từ ngày mai trở đi phải bắt đầu đi, hôm nay nói như thế nào cũng muốn làm đủ!
Hết chương 93.
Bình luận truyện