Chương 4: Chương 4
Tia sáng kia rất chói mắt, Nhạc Tử Mặc không khỏi nheo mắt lại, tia sáng càng lúc càng lớn, vô số loại côn trùng, bò sát với những cái chân mảnh nương theo cát đá rơi xuống mà bò vào phát ra những tiếng sàn sạt khiến người nghe rùng mình.
Nhạc Tử Mặc nín thở.
Trước mắt dần dần sáng lên, trong số đủ loại côn trùng bò sát bò vào kia, có sâu bọ, có côn trùng bộ chân khớp, có bò sát thân mềm, có côn trùng bộ cánh cứng, vỏ ngoài cứng chắc xấu xí, còn có rất nhiều loại côn trùng từ trước tới giờ chưa từng thấy qua, lớn bằng ngón cái, ngực bụng mọc đầy chân nhỏ.
Đám côn trùng này dùng bàn chân nhỏ xíu của mình không ngừng đào bới, thời điểm phát hiện ra có nhân loại bị vùi trong đất, đột nhiên con nào con nấy đều dừng lại, chuyển động mắt đơn hoặc mắt kép của chúng, phần đầu xoay từ trước ra sau, một đám côn trùng cùng một lúc làm ra động tác như vậy, Nhạc Tử Mặc 囧 có chút không nói thành lời.
“Chi chi~” – Nơi này có nhân loại nè~
“Chít chít~~~~~ chít chít~~~~~” – Là giống đực đó nha, do tôi phát hiện~ Do tôi phát hiện đó, chúng ta có nên biến thân rồi moi hắn ra không nhể.
“Chít chít!” – Là tôi phát hiện mà!~
Đây nhất định chính là vợ yêu đại nhân tương lai của tôi rồi ~(≧▽≦)/~ Yeh yeh yeh.
Cuối cùng thì tôi cũng có chút manh mối của vợ yêu rồi.
“Chít chít!!!” – Đi chết đi đi chết đi! Đừng có ở đó khiến người buồn nôn nữa, bên ngoài còn có nhiều đại nhân như vậy, còn lâu mới tới phần của cậu!
“Gào gào!” – Chúng ta đào nhanh chút nữa đê, nhất định là còn có những nhân loại khác.
“Khà khà~” – Chúng ta đào được không ít nhân loại, chắc chắn chúng ta cũng được phân cho một người thôi~~~~~~~~~~
Thế là, Nhạc Tử Mặc được trông thấy cảnh những loại côn trùng không cùng loại ở chung với nhau một cách vô cùng hòa thuận, trong đó có một con côn trùng có vẻ ngoài rất giống dế cùng với một con khác trông giống bọ ngựa cầu nguyện, con này duỗi cái chân trước ra, con bọ ngựa kia cũng quơ quơ móng vuốt trước ngực lên đụng vào nhau một chút, rồi lại đụng vào nhau một chút, còn phát ra cả thanh âm tương tự như đang trò chuyện rất vui vẻ???
Quái, sao cậu cứ cảm thấy đám côn trùng này rất thông minh, là do cậu hoa mắt hay là đa nghi đây?
Những con côn trùng kia phát ra tiếng kêu cao vút của riêng mình, có vài con lăn lộn trên mặt đất một chút, đại quân côn trùng còn lại lần nữa đào đất cát.
Vốn dĩ Nhạc Tử Mặc còn đang kinh ngạc cùng sợ hãi nhưng khi nhìn thấy đại quân côn trùng này phân công rõ ràng đâu vào đấy cùng nhau chia sẻ công việc đào bới, vận chuyển, khai thông thì trong đầu chỉ còn lại đầy khiếp sợ cùng với khó mà tưởng nổi.
Chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần, cậu cùng với người thanh niên trẻ tuổi bị giam cùng trong lồng đã hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời, dưới chân bọn cậu là mảnh phế tích của căn cứ, giờ phút này đây, căn cứ đã hoàn toàn sụp đổ, bị phá thành từng mảnh nhỏ, có không ít đồ dùng hàng ngày của căn cứ cùng với một số vũ khí cần thiết bị lộ ra, nhưng hiện tại chúng đã không còn bất kỳ tác dụng gì, bởi vì cậu thấy được một màn càng đáng sợ, càng kinh dị hơn gấp nhiều lần.
Toàn bộ bầu trời, bốn phía xung quanh có thể nhìn đến được, không có một nơi nào mà cậu quen thuộc.
Lần này Nhạc Tử Mặc thật sự tin tưởng, đây không phải là thế giới cũ của mình, cậu đã xuyên đến một thời không khác.
Một nơi thuộc về côn trùng, động vật, chim chóc, còn có các loại sinh vật biển, một ít thực vật thân cỏ, nơi mà tất cả bọn chúng đều đã thành tinh.
Khác biệt hoàn toàn với những con côn trùng nho nhỏ kia, những con bên ngoài này có thân thể khổng lồ, cho dù là con có hình thể bé nhất thì cũng cao gần hai mét, lớn thì gần tới mười lăm mười sáu mét, cao như bốn tầng lầu, oai phong lẫm liệt, lớp giáp xác bên ngoài trông giống như một bộ giáp trụ rắn chắc, xương cốt mạnh mẽ của bọn chúng phân bố dày đặc hiện ra bên ngoài thân thể, đó chính là một con châu chấu.
Nó có một đôi cánh, sáu cái chân, hai cái chân sau vô cùng mạnh mẽ, hữu lực, dựng thẳng đứng lên, trên đầu nó có năm con mắt chuyển động linh hoạt, giống như đang quan sát toàn cảnh căn cứ, hai đôi cánh ở ngực không ngừng rung động phát ra từng trận tiếng vang.
Sau đó cậu còn nhìn thấy những con cá, tôm, cua bất kể là sinh vật nước ngọt hay là sinh vật biển vốn dĩ phải sống dưới nước lại có thể giống như kỳ tích mà chạy lên lục địa sinh hoạt.
Bạch tuộc, mực, sứa, thậm chí cậu còn trông thấy một con cá mặt trời*, cái thứ đồ chơi kia quá mức đáng sợ, tùy tiện đi tới chỗ nào thì chỗ đó tối tăm một mảnh.
*Cá mặt trời:
Còn có các loại chim lớn mọc ra mặt người, đúng vậy, cánh chim trên người được bao phủ bởi lông vũ rậm rạp, hai cánh cùng với móng vuốt cực kỳ sắc bén, đôi con ngươi dựng thẳng, tất cả bọn chúng đều có khuôn mặt của một con người.
Nhạc Tử Mặc: “…”
Những cái cây và hoa cỏ có thể đi lại triệt để đổi mới thế giới quan của cậu.
Ngơ ngác ngây ra, trong đầu là một mảnh nhão như tương hồ, cậu bị những thứ liên tiếp nhìn thấy, những chuyện liên tục gặp được giày vò đến mức gần như chết lặng, nhìn thấy những sinh vật xa lạ có trí tuệ, có ý thức độc lập của bản thân này, hiện tại Nhạc Tử Mặc bắt đầu hoài nghi, cậu còn có thể tiếp tục sống sót hay không.
“… Được cứu rồi.” – Người thanh niên vẫn luôn không lên tiếng bên cạnh cậu đột nhiên nhả ra một câu.
Cậu ta bị thương ở chân, bị một khối đá hình tam giác ngược đập thẳng vào, cơ bắp trên bắp chân bị tổn thương, máu thịt be bét, có không ít chỗ đã bắt đầu đen lại, máu cũng đã ngừng chảy, cậu ta dùng quần áo trên người xé xuống đơn giản mà thô bạo băng lại vết thương.
Nhạc Tử Mặc thấy sắc mặt cậu ta rất trắng, ngực phập phồng không thôi, hô hấp cũng rất nặng nhọc, mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không dám tiến đến: “Anh vẫn ổn chứ?” – Cậu vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc người này cho nên không dám có hành động đụng chạm gì, đã vậy lúc nào cũng phải bảo trì cảnh giác.
Người kia thản nhiên nói: “Không sao, nhưng mấy ngày tiếp theo…” – Cậu ta không nói tiếp nữa, dừng lại một chút, Nhạc Tử Mặc đang đợi cậu ta nói tiếp, muốn biết mấy ngày tiếp theo làm sao, đáng tiếc người thanh niên kia không chịu nói.
Có hai con côn trùng thân thể cường tráng, còn có một gốc cây biết đi, một con bạch tuộc đầy xúc tu, trên đầu con bạch tuộc lớn kia có hai con mắt cực kỳ to giống hệt như cái đèn lồng, cực kỳ đáng sợ, xúc tu của nó rất nhiều, thô to trơn nhẵn, lúc đi đường bị dính lên không ít đất cát.
Trên xúc tu của nó còn có vô số các giác hút giống như hình hoa cúc, tại nơi nào đó phát ra thanh âm ùng ục, có thứ gì đó giống như bọt biển trào ra, co lại theo nhịp điệu hô hấp của xúc tu.
Nhạc Tử Mặc nhìn thấy mà buồn nôn.
Răng rắc!
Chẳng cần tốn nhiều sức lồng sắc đã tùy tiện bị chẻ ra, hai con côn trùng cường tráng khua khua cái chân trước đã được rèn giũa đến mức sắc như loan đao, màu đen bóng loáng như kim loại, sắc bén đến mức chém sắt như chém bùn.
Tựa như là chặt cành cây vậy, lồng sắt giam giữ Nhạc Tử Mặc, còn có xích sắt trói tay chân cậu, xoẹt xoẹt mấy cái đã bị chém rơi xuống đất.
Đây là, đây là tự do rồi sao?
Đương nhiên không có khả năng!
Một cái xúc tu thô to vèo một cái vươn đến, rất nhanh đã quấn lấy một vòng quanh eo Nhạc Tử Mặc.
Nhạc Tử Mặc hoảng sợ gào thét, một cái xúc tu trắng nõn nà khác thì cuốn lấy hai chân đang điên cuồng đạp đá của cậu.
Dịch nhờn giống như nước mũi, cực kỳ tanh tưởi, buồn nôn muốn chết, cứ thế mà bọc lấy toàn thân cậu.
Nhạc Tử Mặc không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, thân thể Cậu đang không ngừng được đưa lên trên, đồng thời cậu còn cảm giác được hai cái xúc tu đầy thịt mềm kia đang dính sát, co lại siết chặt, ma sát da thịt toàn thân Cậu, loại tiếp xúc nhớp nháp, lạnh lẽo kia khiến toàn thân Nhạc Tử Mặc đều nổi da gà.
Bởi vì sợ hãi quá độ, cậu khàn giọng thét lên, giãy dụa càng thêm kịch liệt, nỗi sợ quá lớn khiến mồ hôi cậu tiết ra càng nhiều, sắc mặt cậu tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại.
“Aaaaa!!! Thả tao ra!!! Thả tao ra!!! Thả tao xuống mau!!!!”
Sau đó, nghênh đón cậu là càng nhiều xúc tu.
“Aaaaaa!!!!”
Khi cậu bị một đám xúc tu cuốn lấy, thời điểm chỉ còn lại một cái đầu lộ ra ở bên ngoài, lồng ngực, phần bụng, thậm chí cả nửa người dưới đều không thể động đây, có thể nói còn hơi có chút hít thở không thông, Nhạc Tử Mặc đã khàn cả giọng, không kêu la được nữa.
Không còn hơi sức, rốt cuộc Nhạc Tử Mặc cũng dừng lại, trong mắt của cậu không phải là nước mắt mà chính là mồ hôi.
Cậu nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh đều là những nhân loại bị xúc tu của bạch tuộc cuốn lấy, còn có mấy khuôn mặt quen thuộc, những người kia đều là những người cùng bị nhốt với cậu, đều là những người bị bắt để làm lương thực dự trữ.
Người nào người nấy đều bị xúc tu cuốn lấy giơ lên cao, có gần hai mươi người, biểu cảm của mỗi người bọn họ khi nhìn tới Nhạc Tử Mặc đều giống như đang nhìn thấy một thằng đần, một thằng điên vậy.
Đầu đất.
Ngớ ngẩn.
Đó chính là sắc mặt biểu hiện ra trên khuôn mặt họ.
Lúc lấy lại tinh thần, Nhạc Tử Mặc đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hết sức xấu hổ: “…”
Có thể quẹt ra chút mồ hôi để biểu thị sự chột dạ của Cậu không.
Thì ra không phải con bạch tuộc này muốn ăn cậu, cũng không phải muốn quấn lấy cậu, mà là đang vận chuyển…
Thảo nào những người này đều không biến sắc, vả lại, đa số đều chỉ bị một cái xúc tu cuốn lấy, chỉ duy nhất có cậu là… ờm, bị quấn tận năm cái.
Nhạc Tử Mặc lẳng lặng không nói lời nào, trong lòng cậu tự nhủ với chính mình, sau này bất kể là xảy ra chuyện gì, đầu tiên phải tỉnh táo một chút, nhìn xem phản ứng của những người khác, không thể hốt hoảng, không thể kêu loạn, càng không thể ngạc nhiên, cậu không muốn bị người khác phát hiện ra cậu đến từ một nơi không rõ, là dị loại bên trong dị loại.
Trải qua một phen tự ám thị cùng với tự an ủi bản thân, Nhạc Tử Mặc tức khắc thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng mà những cái xúc tu quấn quanh trên người cậu lại không có cái nào buông lỏng cả.
Con quái vật bạch tuộc to lớn đang dùng những cái xúc tu khổng lồ khác của nó để di chuyển, hơn nữa còn di chuyển rất nhanh, căn cứ không ngừng bị bỏ lại ở phía sau.
Bọn cậu bị cuốn lấy treo ở trên không, cao khoảng hai mươi mét, xoay xoay cổ, nghiêng đầu là có thể trông thấy tình huống bên dưới mặt đất.
Còn có không ít côn trùng đang đào bới trên đất, nhân loại mà các chủng tộc khác tìm ra được đặt nằm trên đống phế tích vỡ vụn của căn cứ, những người đó lẳng lặng mà nằm, không hề có động tĩnh.
Không ngừng có người được tìm ra, Nhạc Tử Mặc ngơ ngác nhìn qua, cậu phát hiện số người còn sống sót rất ít, đại đa số những người sống sót đều là những nhân loại bị nhốt trong lồng.
Đột nhiên Nhạc Tử Mặc hơi muốn cười.
Người trốn ở trong căn cứ thì đã chết, mà những kẻ bị bắt nhốt vào trong lồng sắt xem như lương thực thì lại còn sống không ít.
Tình huống dưới mặt đất vút qua, rất nhanh đã lui lại, Nhạc Tử Mặc không tiếp tục nhìn nữa, cậu nhìn về phía trước, ở nơi đó có vô số dị tộc, còn có rất nhiều rất nhiều nhân loại…
Bị lột sạch, trần truồng, xếp thành từng hàng mà đứng, như một cái trại tập trung lớn.
Rất nhiều người, nhìn không thấy điểm cuối, đều gầy nhom, làn da vàng vọt như nến, ánh mắt chết lặng, trống rỗng, ánh mắt như tro tàn nhìn những nhân loại đang không ngừng bị chở tới.
Bọn họ nhìn thoáng qua, rồi lại thu hồi ánh mắt của mình, lại nhìn qua một chút, lại thu ánh mắt lại, tuần hoàn, máy móc.
Đó chính là tù binh..
Bình luận truyện