Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi

Chương 45: Chương 45




Liêm theo bản năng lùi lại mấy bước, bảo trì khoảng cách an toàn nhất định với nhân loại này.
Đây là thị quân của Hắc Vũ, trên người có dấu hiệu và hơi thở đặc thù của giống đực, cũng là một loại tuyên cáo quyền sở hữu của trùng tộc, cảnh cáo, không cho phép những trùng nhân khác tới gần.
Hơn nữa hiện tại y sắp có bạn đời của riêng mình, căn bản không cần phải đi cướp đoạt những nhân loại khác, y cũng không muốn vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp với bất cứ một vị quân thượng nào.
Hành động của Liêm thực sự đã khiến thanh niên luôn rạng rỡ như ánh mặt trời kia lúng túng, nụ cười trên khuôn mặt cũng trở nên cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một trùng nhân không biết tốt xấu như vậy, uổng công hắn tỏ ra thân thiện, trong lòng thanh niên áo trắng mắng chửi không ngừng, coi sự tị hiềm của Liêm thành có mắt không tròng, nhưng ngoài mặt vẫn cười tủm tỉm, khéo léo nói: “Ngài thấy có được không Liêm quân thượng?”
Hắc Vũ phía sau hắn vẫn luôn không phát biểu ý kiến, ánh mắt chưa từng rời khỏi người thanh niên áo trắng này, vừa nghiền ngẫm vừa bừng bừng hứng thú, chẳng thể phân biệt nổi đến cùng thì loại nào mới là chân thật.
Liêm lạnh mặt, không muốn nói thêm bất cứ điều gì với người này nữa, trực tiếp cự tuyệt: “Phu nhân nhà ta rất mệt mỏi, cần phải tĩnh dưỡng, không thích gặp người ngoài.”
Thảo luận kinh nghiệm cái *beep* ấy…
Dựa vào cái gì mà phải nói cho mấy người? Suốt năm mươi năm trời y không sinh nổi một cái trứng cũng có thấy trùng nhân nào tới chia sẻ kinh nghiệm với y đâu?
Thanh niên áo trắng tức khắc cười không nổi nữa, khuôn mặt vẫn luôn tươi cười lập tức biến thành mặt cương thi, thế nhưng hắn vẫn không từ bỏ: “Tôi chỉ nhìn thôi, ngài thấy có được không?”
Nói tới đây Liêm đã muốn lệnh cho trùng nhân đuổi người này đi rồi, hắn dứt khoát làm lơ, quay sang đàm luận với Hắc Vũ và Man Mục.
Lúc này, Băng đứng ra, ngũ quan nhu mỹ điềm tĩnh của hắn dù đặt ở đâu cũng dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm, huống chi Băng lại vẫn luôn duy trì vẻ hiền hòa vô hại và nụ cười khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân kia.
Tuy rằng thẩm mỹ quan của dị tộc và nhân loại cũng có tồn tại một chút khác biệt, nhưng sau một thời gian dài ở chung, đại đa số hình người của dị tộc đều mang theo vẻ mê hoặc và mị lực, đẹp đẽ đến mức khiến người ta mất đi năng lực tự hỏi, đó cũng là một trong những pháp bảo để bọn họ có thể sống chung tốt đẹp với nhân loại.
Bất kể là hoàn cảnh nào, thời đại nào, có được giá trị nhan sắc cao thì ở bất cứ một phương diện nào cũng đều chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Xã hội xem mặt đâu có phân biệt niên đại hay nam nữ gì.
Nhóm dị tộc cũng dần dần phát hiện ra điều đó, ở rất nhiều thời điểm, một túi da hoàn mỹ phù hợp với thẩm mỹ của nhân loại giúp ích được rất nhiều, vì thế có không ít dị tộc đã học được việc: Lấy! Sắc! Dụ! Người!
Thường thường sẽ có rất nhiều người nhảy vào cái nhà giam này, mê đắm thật sâu.
Thời điểm thanh niên áo trắng nhìn thấy Băng, hơi khựng lại một chút, nụ cười của Băng quả thực quá có tính lừa gạt khiến hắn không khỏi ngây người.
Băng cười thực dịu dàng, tựa như cơn gió khẽ lướt qua mặt nước, hắn nhẹ giọng nói: “Thị quân đại nhân muốn thảo luận một chút kinh nghiệm cũng là chuyện bình thường, tôi rất hiểu.

Thế nhưng hôm nay phu nhân nhà chúng tôi thực sự không được khỏe, phải biết rằng, mấy ngày nay, những người có suy nghĩ giống như thị quân đại nhân thực sự không ít.”
Thanh niên áo trắng bất đắc dĩ cười cười: “Tôi hiểu, xem ra chuyến này đi uổng công rồi.”
Trương Trạch Giai vẫn luôn đứng ở bên cạnh, lịch sự văn nhã, cũng không nhiều lời, chỉ là, khi nhìn người thanh niên kia ánh mắt vô cùng rối rắm, khi thấy hắn liên tục bị cự tuyệt thì trong lòng thầm thở phào một hơi.
Cuối cùng, thấy không còn việc gì nữa, hắn liền ôm con gián bự vẫn luôn giãy dụa không yên trong lòng mình gật gật đầu với Băng, lôi kéo Man Mục nhà mình đã sớm không còn kiên nhẫn rời đi.
“Lần sau chúng tôi lại đến.” – Trương Trạch Giai nói với Băng.
“Được, nhất định phu nhân chúng tôi sẽ rất hoan nghênh ngài.” – Băng vẫn còn nhớ, lần trước vì chuyện bị cắn bị thương mà Nhạc Tử Mặc có chút giao lưu với người này, hẳn có thể tính là nửa người quen.
Man Mục đã không chờ nổi nữa, muốn rời đi, loại trùng nhân như hắn đặc biệt không thích những chỗ đông người, hắn chẳng hề muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
“Chúng ta đi trước, chờ tới ngày quân thượng các cậu kết hôn chúng ta lại tới.” – Man Mục nói như thế.
Liêm đang cùng Hắc Vũ nói chuyện với nhau.
Con ngươi hẹp dài màu đen đầy tà khí cười như không cười, trong ngữ khí có một loại cảm giác quái dị nói không thành lời: “Lần này ngươi đúng là may mắn, gặp được một nhân loại có năng lực sinh sản cao như thế, chỉ đáng tiếc là ngươi đã không còn tinh thạch cao cấp nữa.”
Khi đối mặt với Hắc Vũ có bản thể là nhện lang, thời thời khắc khắc y đều duy trì đề phòng cao độ, bình thường nhìn mười quân thượng như thể chẳng hề động chạm, quấy nhiễu lẫn nhau, cũng có không ít trùng nhân cấp cao là thiên địch cùng tồn tại, nhưng một khi gặp mặt, bản tính nguyên thủy nhất sẽ theo đó mà lộ ra.
Tuy rằng y và nhện lang không phải thiên địch của nhau, nhưng trên rất nhiều phương diện lại đối địch với nhau, tựa như địch nhân thuộc về số mệnh vậy, không có cách nào có thể hủy diệt.

“Đúng vậy, lần này ta đúng là may mắn, mà sau này cũng vẫn sẽ luôn như thế.”
Tà khí trên người Hắc Vũ ngày càng đậm hơn, cười cuồng vọng, hắn bình tĩnh nhìn Liêm một lúc thật lâu, đột nhiên phun ra một câu: “Ta đã cấp sáu, trong số thập quân, ta cảm thấy chẳng có mấy người có thể trở thành đối thủ của ta, tính ra cũng chỉ có một hai người, mà ngươi chính là một trong số đó.

Hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, hai người chúng ta có thể quyết phân cao thấp.”
Liêm: “Rất chờ mong ngày đó sẽ đến.”
Hắc Vũ không đoán được là Liêm sẽ phản ứng nhanh đến như vậy, lập tức sửng sốt, tà khí trong con ngươi nhảy nhót không thôi, chiến ý ngập trời hô lớn: “Được! Được! Được!”
Hắn nói xong thì nhanh chóng rời đi, thanh niên áo trắng vẫn đang tiếp tục nói chuyện với Băng, dáng vẻ chưa chịu từ bỏ ý định, khi được Băng nhắc nhở, nhìn thấy người đàn ông của mình thế mà mặc kệ hắn, cứ thế rời đi thì cực kỳ tức giận.
Có điều hắn biến sắc mặt rất nhanh, chỉ trong một hai giây, khuôn mặt đầy giận dữ lại biến thành dương quang sáng lạn, không hề để ý mà đuổi theo.
Chờ đến khi hai người đó thực sự rời đi, loại biểu cảm dịu dàng như nước kia trên mặt Băng đã biến mất hoàn toàn, sự lạnh nhạt so với Liêm còn nhiều hơn, nếu như để hai nhân loại trước đó nhìn thấy nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm.
Ánh mắt Băng trầm như nước, lo lắng sốt ruột đi đến bên cạnh Liêm, nhìn về phía quân thượng nhà mình đang ngây người, không khỏi lo lắng: “Đại nhân, Hắc Vũ đại nhân đã lên cấp sáu.”
Mà quân thượng nhà hắn thì không phải, tuy rằng cũng sắp cấp sáu nhưng số cấp không giống nhau, dù thế nào cũng sẽ cách biệt một trời một vực.

Mục đích thực sự của Hắc Vũ khi đến đây hôm nay rốt cuộc là khiêu chiến hay tuyên cáo đây?
“Không ngại.” – Liêm hoàn toàn chẳng thèm để ý – “Cho dù có là cấp sáu thì hắn cũng chỉ vừa mới lột xác, khi giao thủ với ta cũng chẳng chiếm được bao nhiêu ưu thế, ta và hắn sớm muộn gì cũng phải đánh với nhau một trận.”
Chỉ có thể nghênh chiến, không thể lùi bước.
“Đại nhân, vừa rồi nhân loại kia, vì sao ngài lại…” – Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được rằng đại nhân đang phòng bị một nhân loại.
Quân thượng nói dối còn thành thạo hơn cả một kẻ chuyên nói dối như hắn, lúc Băng nghe được, quả thực cũng không dám tin tưởng lỗ tai của chính mình.
Rút cuộc thì quân thượng nhà hắn bị làm sao vậy…
Liêm nhíu mày, trong đôi con ngươi màu đen kia tràn đầy sự chán ghét và căm hận: “Ta không thích nhân loại kia, cậu có còn nhớ sự kiện khiêu chiến quân thượng của mười năm trước không? Chính là do hắn làm ra.”
Băng có chút kinh ngạc: “Kẻ mà đại nhân nói chính là người vừa rồi sao?”
Liêm gật gật đầu, nguyên nhân sâu xa của chuyện kia chỉ được lan truyền giữa các quân thượng với nhau, những trùng nhân khác có lẽ không biết rõ.
“Nhân loại còn có bản lĩnh như vậy sao, thật sự là ghê gớm, tôi vẫn còn nhớ, trận chiến lần đó đã khơi mào chiến loạn giữa vài vị quân thượng…” – Hồi tưởng lại sự kiện kia, lúc ấy Băng vẫn là một trong số đông những người ủng hộ, đối với sự kiện này cũng chỉ cái biết cái không, chỉ biết là, khi ấy bởi vì chuyện này mà có hai vị quân thượng đã ngã xuống.
Quân thượng đều là giai cấp tối cao có vũ lực cường hãn nhất giữa đông đảo trùng nhân, cho dù là trên chiến trường tàn khốc nhất thì cũng không có khả năng khiến hai vị quân thượng tử vong cùng một lúc, ấy vậy mà khi đó lại xảy ra, chuyện này đã khiến trùng tộc rung chuyển không nhỏ.
“Nhân loại kia, có sự căm thù với trẻ con trùng tộc, cho nên vừa rồi hắn có ăn nói khép nép như thế nào đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không để hắn gặp Tiểu Mặc, người này quá nguy hiểm.

Năm đó cũng vì hắn hại chết đứa con đầu tiên của Man Mục cho nên mới khơi mào chiến tranh.” – Giọng nói của Liêm có chút thổn thức.
Băng thở dài.
Nhân loại căm ghét trùng nhân, điều này vẫn luôn tồn tại, mãi mãi không có cách nào cải biến được, có rất nhiều nhân loại không có khả năng làm tổn hại đến trùng nhân đã lựa chọn ra tay với những đứa trẻ nhỏ yếu, những năm về trước loại tình huống này vẫn thường xuyên xảy ra.
Trộm đem trẻ con trùng nhân còn chưa lột xác bí mật giết chết, bất kể là nhân loại hay nô lệ đều sẽ làm như vậy, cuối cùng bởi vì điều tra ra, loại chuyện này mới dần dần giảm bớt, đặc biệt là sau chuyện của Man Mục, loại chuyện này mới gần như biến mất.
Nhưng mà, vẫn luôn có một số người muốn tìm chết, muốn vượt qua ranh giới đó.
Cũng bởi vì sự xuất hiện của Man Mục mà con đường lựa chọn quân thượng giữa những trùng nhân đã xảy ra một bước ngoặt mới.
Lúc ấy Man Mục chỉ là một trùng nhân bình thường, bởi vì là nhóm trùng nhân tiến hóa đầu tiên cho nên hắn có được bạn đời từ rất sớm.


Không giống với những trùng nhân cấp cao, những trùng nhân bình thường đối với nửa kia tương lai của mình càng thêm quý trọng, bởi vì bọn họ biết, chỉ có trùng nhân cấp cao mới có quyền lựa chọn nhân loại, còn bọn họ thì không.
Vì thế, cho dù nhân loại có không sinh được trứng đi chăng nữa thì cũng có thể trở thành bạn đời của trùng nhân.
Thực ra có rất nhiều nhân loại mong muốn có cuộc sống như vậy, dù sao thì cũng tốt hơn là làm tù binh, hoàn toàn không có quyền lựa chọn.
Man Mục là một trùng nhân rất bình thường, hắn chỉ là một trùng binh, là một tùy tùng trong đại quân trùng tộc, thuộc về nhóm trùng nhân tiến hóa đầu tiên cho nên vẫn luôn ở lại Thác Trạch Mộc.

Hắn và Trương Trạch Giai đã kết thành bạn đời từ rất sớm, sinh ra một quả trứng, chỉ còn một năm nữa thôi là con gián nhỏ kia có thể lột xác thành hình người, nhưng còn chưa kịp lột xác thì đã bị người ta giết chết.
Trùng nhân đối với bạn đời và con cái có một mối liên hệ đặc thù, chỉ cần một chút khí vị rất nhỏ cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, cho dù là cách nhau rất xa, dựa vào sợi dây liên kết từ huyết mạch.
Khi đứa con đầu lòng của Man Mục bị giết chết, Man Mục đã đơn thân độc mã tìm tới cửa, bất cứ ai cũng không thể ngờ được rằng hung thủ lại chính là bạn lữ của một quân thượng!!!
Nếu là một trùng nhân bình thường thì sẽ cho rằng mình không may mắn rồi cho qua chuyện này, nhưng thật không ngờ đến rằng, trùng nhân bình thường kia lại đối với một vị quân thượng phát ra lời khiêu chiến, nếu không giao ra hung thủ hại chết con hắn thì hắn sẽ làm mọi cách để lôi kẻ kia ra.
Vị quân thượng kia ra nghênh chiến, ở đấu trường rộng lớn, dưới ánh mắt của mấy vạn trùng nhân, bị một trùng nhân bình thường chém thành vô số mảnh nhỏ, mà đầu sỏ gây tội, vì có năng lực sinh sản cao nên được một quân thượng khác nhìn trúng.

Sau đó, lại là khiêu chiến, lại một lần nữa, vị quân thượng này bị Man Mục hung tàn gặm cho không còn một mảnh.

Điều này đã khiến cho cả Thác Trạch Mộc đều khiếp sợ.
Cũng vì như vậy mà Man Mục, từ một trùng nhân nho nhỏ bình thường đã nhảy lên trở thành một vị quân thượng cao cao tại thượng.
Chính vì như thế, dị tộc mới biết được, thì ra trong số những trùng nhân binh thường kia cũng có những trùng nhân không hề tầm thường tồn tại, cũng từ đó, dần dần xảy ra chuyện trùng nhân khiêu chiến quân thượng, điều lệ cũng được thay đổi.
Cuối cùng, mặc dù là nhân loại có năng lực sinh sản rất cao, con của hai vị quân thượng kia cũng đều bị Man Mục dùng cách thức hung tàn nhất mà dã man giết chết.
Cho đến cuối cùng, kết cục của nhân loại kia ra sao, mọi người đều không biết, chuyện đó cũng dần dần chìm xuống.

Khi Băng và những trùng nhân khác nghe đến chuyện này thì đáng tiếc mà cảm thán thật lâu, ngay cả đương sự bọn họ cũng chưa từng được nhìn thấy.
Cho dù Băng đã từng gặp qua rất nhiều nhân loại, nhưng cũng không thể ngờ được rằng, người thanh niên trẻ tuổi giống như ánh mặt trời kia lại chính là người gây ra chuyện năm đó, thật là khó có thể tưởng tượng nổi.
“Không ngờ hắn lại ở trong tay Hắc Vũ đại nhân, thời gian này… chậc chậc, phỏng chừng là sẽ không dễ chịu rồi đây.” – Băng không khỏi cảm thán.
Mạch não của đại đa số trùng nhân đều thẳng tắp, nhưng trong đó cũng có ngoại lệ, ví dụ như trong số thập quân có nhện lang Hắc Vũ đại nhân và nhện hắc quả phụ Lưu Dạ quân thượng, họ không chỉ nổi tiếng vì có cấp bậc cao, mà còn là vì sự tàn nhẫn độc ác, tâm cơ thâm trầm, những trùng nhân khác căn bản chơi không lại bọn họ.
Chẳng biết vì sao Liêm lại thở dài một tiếng: “Sau này, bất kể người này có mục đích gì cũng không được phép để hắn tiếp cận phu nhân.”
Băng cực kỳ tán thành: “Tôi đã hiểu thưa đại nhân, ngài cứ yên tâm, việc này tôi biết phải làm thế nào… Đúng rồi, thuộc hạ vừa nghĩ ra, sau này người này có đến thì cũng có một người cực kỳ tốt có thể đối phó hắn.”
Liêm: “Người nào?”
Trên mặt Băng lộ ra nụ cười quen thuộc: “Người kia chính là tù binh mà A Lực mua về, vừa mới vài ngày mà A Lực đã bị đối phương làm cho mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo.

Ngay cả cái bóng của quả trứng ở đâu cũng chưa nhìn thấy mà A Lực đã muốn cùng hắn kết làm bạn đời.

Chậc chậc, tâm cơ không hề kém cạnh người trẻ tuổi kia một chút nào.


Dù sao hắn cũng đang có chuyện cần cầu cạnh phu nhân, một khi người kia tới thì cứ lôi Arnold ra làm bia chắn là được.

Giờ phút này, ở một hang động trong khu dân cư, trong một căn phòng ngủ treo đầy trân châu sáng rực rỡ có một người thanh niên nửa nằm trên giường, một chân gác lên, một chân duỗi thẳng, A Lực đang cần cù chăm chỉ, tận hết sức lực xoa bóp, hầu hạ bạn lữ nhà mình.

Mà Arnold thì lười biếng, chẳng chút hứng thú gặm gặm một loại trái cây mọng nước nào đó.
Hình thức ở chung của hai người bọn họ so với những dị tộc và nhân loại khác thật đúng là cách biệt một trời một vực, mà cái người đang nghiêm túc chịu khổ sai kia lại chẳng hề cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Khi nhìn thấy bạn lữ nhà mình đã gặm xong trái cây, A Lực lại đưa một miếng thịt nướng non mềm lên, cung kính đưa vào trong tay Arnold, lại còn bày ra dáng vẻ si mê, cực kỳ tri kỷ hỏi: “Em yêu, em có thấy nóng không, hay để tôi quạt cho em nhé…”
Arnold đột nhiên hắt xì một cái.
“…Cứ cảm thấy hình như có kẻ nào đó đang tính kế tôi vậy.” – Arnold lẩm bẩm, sau đó nằm bò ra nói: “Mau lại đây đấm lưng cho tôi.”
A Lực vui mừng rạo rực mà dính vào, gấp không chờ nổi nói: “Được được, tôi nhất định sẽ làm cho em thật thoải mái, thoải mái.”

Đến khi ra khỏi khu dân cư của Liêm, Man Mục mới phun ra một bụng hờn dỗi.
Thấy khoảng cách giữa mình và bạn đời có chút xa, cực kỳ bất dắc dĩ lại chẳng hề để ý hình tượng một chút nào mà ngồi xổm trên đất chờ.
Những người ủng hộ và thủ vệ đi theo rất muốn kéo quân thượng nhà mình dậy, ngồi cái dáng như đang đi ị thế này thực sự là rất xấu đó có biết không hả?
Mà mấu chốt là, ngài ngồi cái dáng này thì thôi đi, lại còn móc móc chân làm cái giống gì?
Ở trên đường cái móc chân, đây là chuyện mà một quân thượng có thể làm ra sao?
Lúc trước bọn họ như ong vỡ tổ mà tìm đến nương nhờ quân thượng, cái bọn họ thấy được căn bản không phải như thế này mà.

Năm đó quân thượng tư thế oai hùng xông tới, hào khí tận trời, một mình đấu với hai vị quân thượng, dùng thân thể nhỏ bé của mình mở đường máu giết tới, trở thành thần tượng mà vô số trùng nhân điên cuồng sùng bái…
Nhưng mà, hiện thực lại luôn tàn khốc như vậy đó, lần lượt chứng kiến cái sự không đáng tin cậy của quân thượng nhà mình, bọn họ đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi, thật đấy…
Phí lời, đó toàn bộ đều là nước mắt đó có biết không.
Một người ủng hộ tiến lên, hắn muốn nhắc nhở quân thượng nhà mình chút ý hình tượng một chút, đừng có ngồi xổm giữa đường cái móc móc chân nữa.
“Quân thượng, ngài…” – Trùng nhân kia vừa mới phát ra tiếng thì bị một màn trước mắt khiến cho triệt để cạn lời.
Man Mục vẫn đang trầm tư, suy nghĩ loạn vô cùng.

Tai mắt của trùng nhân cực kỳ linh mẫn, cho dù thanh âm cực kỳ bé hắn cũng có thể nghe được.
Chính vì vậy mà cuộc nói chuyện của Liêm và Hắc Vũ hắn cũng nghe được không ít.
Man Mục ngẩng đầu lên, không hiểu, dùng cái tay vừa mới móc chân của mình lên ngoáy ngoáy lỗ mũi đang ngứa: “Sao?”
“Không, không có gì.”
Trùng nhân ủng hộ nghiêm mặt chết lặng, hắn đã sớm biết như thế rồi mà, vì cái khỉ gì mà cố tình níu kéo chút hi vọng xa vời về quân thượng nhà mình kia chứ?
Đấy nhìn mà xem, đám ủng hộ với thủ vệ khác đã sớm ngộ ra, nhìn riết thành quen luôn rồi.
Quả nhiên chỉ có hắn suy nghĩ quá nhiều.
Bao nhiêu năm nay, hắn hẳn phải quen với vị quân thượng không hề câu nệ tiểu tiết, tác phong sinh hoạt lôi thôi này rồi chứ?
Mau xem phu nhân tới dạy dỗ hắn!
Trương Trạch Giai thấy hết toàn bộ, không thể nhịn được nữa hung hăng tiến đến nhéo lỗ tai hắn: “Anh có thấy tởm hay không hả? Cái thói quen này vẫn chưa chịu sửa à?”
Man Mục vẫn chưa hoàn hồn, thấy phu nhân nhà mình nổi giận thì chẳng hiểu ra làm sao: “Sao vậy? Sao vậy? Tôi chỉ ngồi xuống suy nghĩ chút chuyện thôi mà…”
Trương Trạch Giai cười lạnh, khuôn mặt nhã nhặn đầy vẻ trào phúng, Man Mục rụt cổ, rầu rĩ không nói lời nào.

“Mau về rửa cho sạch, không được ở bên ngoài làm chuyện mất mặt xấu hổ nữa.”
“A, biết rồi, phu nhân.” – Cùng lắm thì trốn luôn ở trong nhà thôi.
Đám thủ vệ và tùy tùng đi cách đó mười mấy mét yên lặng không nói lời nào, sau khi Man Mục suy nghĩ một lúc, rút cuộc nhận ra rằng phu nhân nhà mình đang tức giận, cực kỳ ngây thơ mà hỏi: “A Trạch, em đang giận đó hả?”
Trương Trạch Giai hừ một tiếng, ôm nhóc gián trong lòng nặng nề thở dài.
“Bỏ đi…” – Cái thói quen xấu này của Man Mục, bao nhiêu năm qua, lần nào cũng bị hắn răn dạy nhưng đến giờ cũng có đổi được đâu.
Man Mục nhỏ giọng lẩm bà lẩm bẩm cả nửa ngày, tới gần bên tai bạn đời nhà mình, tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Thực sinh lỗi, A Trạch, tôi còn chưa báo thù cho em, nhìn thấy người kia hẳn là em khó chịu lắm.”
Trương Trạch Giai nhấp môi, ánh mắt lấp lóe, hắn cúi đầu nhìn xuống con gián nhỏ cực kỳ xấu xí lại bốc mùi khó ngửi trong lồng ngực, chẳng hiểu sao mũi lại thấy cay cay.
Đã từng, hắn đã từng không biết quý trọng, không chịu để tâm, chờ đến khi thực sự xảy ra chuyện rồi lại hối hận không thôi.
“Không sao, anh đã làm rất tốt rồi, không cần nói như vậy…” – Trương Trạch Giai xua xua tay ý bảo Man Mục không cần nói nữa, cũng đừng nên tự trách.
Lúc ấy, hắn cũng có một nửa trách nhiệm.
Là một giống đực, lại là một giống đực có được bạn đời, trong số những dị tộc thì hắn cũng được coi là một sự tồn tại tương đối thành công.

Thế nhưng Man Mục vẫn luôn cảm thấy mình chưa làm tốt, nếu không có vì chuyện năm đó bức ép hắn cũng chẳng muốn lộ diện.
Lần này, nhân loại kia lại xuất hiện, lại còn dùng đến cách cũ…
“Tôi đã sớm biết hắn sẽ đến đây, vốn muốn nhắc nhở Nhạc Tử Mặc một chút, có điều có vẻ người đàn ông của cậu ấy đã biết chuyện năm đó rồi, tôi cũng cảm thấy yên tâm.

Chuyện của Man Tây lần trước cậu ấy không truy cứu, tôi vẫn luôn ghi tạc trong lòng.” – Thực sự thì Trương Trạch Giai vẫn luôn ôm suy nghĩ muốn làm bạn với Nhạc Tử Mặc.
Giữa các phu nhân và thị quân của quân thượng cũng sẽ kết thành nhóm, như vậy thì cho dù sau này có xảy ra chuyện cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Trong số những quân thượng của dị tộc thì tính cách của Man Mục khá ẩm ương, rất ít khi lui tới cùng những quân thượng khác, mà Man Mục cũng chẳng thèm để ý chuyện này.

Trương Trạch Giai cũng là nhóm nhân loại đến đây tương đối sớm, đại đa số đều ôm lòng phòng bị đối với sự tồn tại của hắn.

Có rất nhiều thị quân có vòng bạn bè của riêng mình, không cho phép những người khác dung nhập vào trong đó.
Nếu không thì chính là lòng dạ khó lường, rắp tâm bất lương.
Man Mục lại muốn ngoáy mũi, nhưng khi nhìn thấy phu nhân nhà mình thất thần thì lại nhịn xuống.
“A Trạch, chờ một thời gian nữa tôi thăng cấp, nhân loại kia sẽ không thể sống được…” – Man Mục đang nói thì đột nhiên dừng lại, hắn cảm nhận được có trùng nhân vô cùng mạnh mẽ đang hướng về phía hắn đi tới.
Là nhện lang nhất quân, Hắc Vũ.
Còn có thị quân của hắn, Bạch Vũ, cái tên này, cho dù đã qua rất lâu rồi Man Mục vẫn luôn nhớ rõ.

Khuôn mặt, bộ dáng, còn có cả tư thế đi đường của đối phương, hắn vẫn chưa từng quên.
Man Mục nhớ rõ, lúc đó hắn và Trương Trạch Giai đã ở bên nhau được ba năm, mãi mới sinh được một quả trứng, sau khi được hắn ấp, bé cưng ra đời, chỉ cần qua mấy ngày nữa thôi là có thể lột xác thành hình người.

Nhưng rút cuộc lại bị tên nhân loại độc ác tên Bạch Vũ này quăng thành thịt nát!
Hắn vẫn còn nhớ, khi ấy cả mặt Trương Trạch Giai đều là nước mắt, nghẹn ngào gào khóc: “Vì sao lại muốn giết chết con của tôi! Vì sao?!!”
Bộ dáng của Bạch Vũ khi đó cực kỳ thờ ơ, chán ghét không thôi: “Loại côn trùng có hại như gián này mà mày cũng coi là con à? Tao giết chết một con, chẳng biết có bao nhiêu người đến cám ơn đâu, tao đang giúp nhân loại diệt một con côn trùng có hại, mày thế mà lại có tình cảm với một con gián?”
Trương Trạch Giai gần như điên cuồng mà gào lên: “Thế còn mày thì sao?! Sao mày không tự giết chết con của mình luôn đi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện