Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 10: Mở hội nghị



Hai người tới nhà thôn trưởng.

Bên trong nhà nhỏ của thôn trưởng đã ngồi không ít người, tới đều là gia chủ của những nhà trong thôn, có điều đại đa số đều là phụ nữ, chỉ vì thanh niên trai tráng đã ra ngoài làm công hết, còn chưa trở về.

Nghiêm Nhuệ Phong cùng Nghiêm Phi cũng ở trong đó.

Nghiêm Phi đầu tiên liền chú ý tới Cảnh Lâm, nhìn bé trai xinh xắn ngủ say trong lồng ngực cậu, gương mặt có mấy phân tương tự, trong lòng bỗng nhiên hụt hẫng, nghĩ thầm không thể nào, nhìn còn trẻ như vậy đã có con lớn nhường này?

Cảnh Lâm đương nhiên cũng chú ý tới Nghiêm Phi. Hết cách rồi, cái đầu người này cao như vậy, cho dù ngồi ở chỗ đó, cũng là hạc trong bầy gà. Bất quá cậu cũng chỉ liếc mắt nhìn qua mà thôi, sau đó cùng Triệu Chí Văn tìm chỗ riêng lẻ ngồi xuống.

Thôn trưởng là một trung niên gầy gò, tướng mạo hiền lành, chỉ là lúc này đang đứng một bên bưng cốc trà uống, mặt ủ mày chau. Lục tục, lại có người được thông báo đến, không ít người nói cười vui vẻ cùng nhau trò chuyện, mãi đến tận lúc thôn trưởng hắng giọng một cái, mọi người mới yên tĩnh lại.

Thôn trưởng nói: “Hôm nay gọi mọi người đến đây, kỳ thực có một chuyện. Nói vậy tất cả mọi người đã biết chuyện cắt điện xe hỏng rồi, rất nhiều người bao gồm cả tôi lúc trước không để bụng chút nào, thế nhưng, hôm nay cậu Nghiêm từ thành phố lớn trở về, nói với tôi một số chuyện, tình hình về sau có khả năng sẽ càng nghiêm trọng.”

Bầu không khí vốn còn thoải mái nhoáng cái trở nên nghiêm túc, Nghiêm Nhuệ Phong dưới sự ra hiệu của thôn trưởng đứng lên từ băng ghế, nói với thôn dân: “Rất nhiều bà con không đi ra ngoài nên có khả năng không rõ ràng, chúng tôi một đường từ tỉnh Z trở về, hết thảy thành phố đi qua đều bị mất điện mất nước, dọc đường đều là xe chết máy nằm la liệt, cũng không chỉ có chỗ chúng ta mới xảy ra tình huống như vậy. Điều này đại biểu cho cái gì, có nghiêm trọng không, tôi nghĩ mọi người ngồi đây trong lòng đã rõ ràng rồi. Bà con đều có thói quen tích trữ lương thực, nguồn nước cũng được lấy từ nước giếng nhà mình, nhưng trong thành thị không giống vậy, thường ngày ăn uống đều dựa vào chuyện mua sắm. Hiện tại không lấy được tiền từ trong ngân hàng, rất nhiều người kết đội đi phá ngân hàng đoạt tiền, không giành được tiền liền đi cướp siêu thị, cướp tạp hóa, sau đó còn không biết sẽ loạn thành thế nào nữa. Mọi người cũng biết tôi từ khi còn trẻ đã ra ngoài xông pha giành đến chút danh tiếng, nhận thức mấy bằng hữu có bối cảnh, cho nên chúng tôi về thôn ta, cũng là tình thế bức bách. Bởi vì có bằng hữu tiết lộ cho tôi, tình hình sau đó chỉ có thể càng thêm ác liệt, do đó mọi người bây giờ có thể tích trữ được lương thực bao nhiêu thì tích thêm bấy nhiêu, có thể liên lạc được người nhà bạn bè thì mau chóng gọi bọn họ về nhà.” Cuối cùng ông nhìn một vòng người đang ngồi đây, “Tôi tuy hai mươi mấy năm không về thôn chúng ta, nhưng một vài cô dì chú bác ngồi đây đã nhìn tôi lớn lên trưởng thành, nể phân tình cảm này, tôi cũng sẽ không bịa lời nói dối lừa gạt mọi người, lại nói tôi lừa mọi người cũng chẳng có chỗ tốt gì. Có tin hay không tùy mỗi người, nếu sau đó quả thực xảy ra chuyện gì, cũng không cần nói không có ai nhắc nhở.”

Nghiêm Nhuệ Phong sự nghiệp thành công nhiều năm, khí thế trên người người bình thường không thể so được, nói ra những lời này, mọi người cơ bản đều tin, lúc này có vài người phụ nữ hoang mang nói chồng con họ đều đang ở bên ngoài.

Thôn trưởng đè xuống thanh âm huyên náo của mọi người, nói: “Chuyện cũng đã nói xong, nên làm như thế nào, bà con tự mình trở lại thương lượng, chuyện này cũng có thể nói một chút với thân thích của mình, chuẩn bị nhiều thêm một chút cũng không hỏng.”

Đám Cảnh Lâm trước đó thái độ đối với việc tích trữ đồ còn có chút hờ hững, giờ khắc này liền lập tức thương lượng, sáng sớm ngày mai lại đi mua đồ, không đi trấn trên nữa, đi lên huyện.

Sự tình bàn xong, mọi người cũng nên tản đi, thời điểm rời nhà thôn trưởng, Nghiêm Phi không tự giác tăng nhanh tốc độ bước chân, đi tới bên người Cảnh Lâm, không chút biến sắc hỏi cậu: “Đây là con cậu à? Thật đáng yêu, sao lại cứ ngủ mê mệt vậy?”

Cảnh Lâm khó hiểu liếc y một cái, thầm nghĩ hai người bọn cậu không quen thuộc đến như vậy đi, bất quá vẫn trả lời: “Không phải, đây là cháu ngoại của tôi, thân thể có chút không thoải mái.”

Nghiêm Phi: “Là bị cảm sao? Nhà anh có đủ thuốc cho trẻ nhỏ, cần dùng không?”

Tình huống của Nhạc Nhạc căn bản không dám dùng thuốc linh tinh, Cảnh Lâm lắc đầu cự tuyệt, bất quá ý tốt của đối phương, cậu cũng nói lời cảm tạ.

Cảnh Lâm là kẻ đối người quen cũng nói rất ít, huống chi là một nam nhân xa lạ mới gặp mặt lần thứ hai, cậu luôn cảm giác ánh mắt đối phương nhìn mình quá có tính xâm lược, vì vậy càng không nguyện ý nói chuyện cùng đối phương, liền nói hẹn gặp lại, ôm Nhạc Nhạc đuổi kịp Triệu Chí Văn đi hơi nhanh đằng trước.

Nghiêm Phi cũng biết mình quá đột ngột, tiếc nuối không nói thêm được vài câu nữa với Cảnh Lâm, có điều điểm tiếc nuối ấy rất nhanh bị tin tức Cảnh Lâm chưa kết hôn phá tan rồi.

Nghiêm Nhuệ Phong ở đằng sau mắt lạnh nhìn con trai nhà mình hứng thú bừng bừng tiêu sái đi đến bên người ta đáp lời, chờ Cảnh Lâm rời đi, ông mới tiến lên vịn vai con mình, xung quanh còn có người, không dám dạy bảo quá lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng răn dạy: “Mày xem bộ dáng dung tục của mày, đứa nhỏ tốt như thế đừng có làm hỏng con người ta!”

Nghiêm Phi thích nam nhân, thời điểm y học trung học đã nói rõ với người nhà, náo loạn một trận thật lớn, trong nhà có đoạn thời gian nháo nhào nhào. Cha mẹ phản đối, Nghiêm Phi kiên quyết, hai bên giằng co mấy năm liền, lúc Nghiêm Phi học đại học sắp tốt nghiệp đến nơi, hai người thấy thực sự không bẻ thẳng được thằng con, lại thêm chuyện Nghiêm Lộ ở bên giúp anh nàng khuyên bảo, hai người cũng nhận mệnh. Ngươi nói thích nam nhân liền thích nam nhân đi, nhưng đợi Nghiêm Phi công tác mấy năm liền, cũng chưa thấy hắn tìm một đứa trở về, hỏi tới luôn nói không thấy ai hợp mắt, duyên phận chưa tới. Ngươi nói con trai mình nếu như yêu thích nữ nhân, còn có thể sắp xếp xem mắt gặp gỡ cái gì, đằng này yêu thích nam nhân, hai người thật sự có chút không chỗ xuống tay. Hiện tại Nghiêm Phi sắp 30 đến nơi rồi, yêu đương còn chưa đàm qua một lần.

Tuy nóng lòng vấn đề cá nhân con mình, thế nhưng Nghiêm Nhuệ Phong không thể khoan dung con trai mình đi gieo rắc tai vạ cho con nhà người khác. Cảnh Lâm vừa nhìn đã biết là một đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, cha mẹ nhà nào có đứa con như vậy nhất định sẽ cực kỳ bảo bối, nếu bị con trai mình mang hỏng rồi, sau đó ở trong thôn cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hoàn toàn không có cách nào giải thích a.

Nghiêm Phi dở khóc dở cười, xoa xoa nơi bị cha nện cho một đấm, “Cha, con mới nói chuyện với người ta một chút, cha đã căng thẳng cái gì a.”

Nghiêm Nhuệ Phong “Hừ” một tiếng: “Liền ngươi bình thường cái dạng rắm thối bát can tử đả bất xuất ấy, đột nhiên đi tìm người ta nói chuyện có thể là chuyện tốt sao?”

(Bát can tử đả bất xuất: tám gậy tre đánh không ra một lời, ý chỉ người ít nói, không hay nói)

Nghiêm Phi bất đắc dĩ nói: “Con trai của cha cũng không phải mãnh thú hồng thủy, lại nói tiếp, con cảm giác cậu ấy giống với con.”

“Chuyện này ngươi còn có thể cảm giác được?” Nghiêm Nhuệ Phong hoài nghi nguýt y.

Vấn đề này nói cùng với người thế hệ trước sẽ không thể rõ ràng được, Nghiêm Phi cũng không giải thích nhiều, chỉ gật đầu.

Nghiêm Nhuệ Phong biết rõ phẩm hạnh con trai nhà mình, tuy rằng thích nam nhân, nhưng những phương diện khác cũng khỏi phải nói, luôn luôn là “Con nhà người khác”, từ nhỏ tới lớn giúp hai người bọn ông nở mày nở mặt không ít lần, cũng không phải kẻ nói dóc không phân biệt phải trái kia, bất quá vẫn dặn dò một câu: “Nói chuyện có thể, thế nhưng đừng mù quáng trêu chọc, làm hỏng con nhà người ta, rồi cha mẹ người ta đến đánh chết ngươi.”

Nghiêm Phi chỉ phải bất đắc dĩ gật đầu, cũng không nghĩ cha mình quan tâm chuyện đâu đâu gì, cha cũng là muốn tốt cho y đấy, dù sao về sau còn ở lâu dài trong thôn, gây ra chút chuyện không hay ho, ông lo lắng cũng là có đạo lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện