Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 32: Khẩu vị nặng? Lão tử có súng lớn



”Thời tiết bây giờ thật là lạnh, thời gian này lúc trước chỉ bằng nhiệt độ phòng thôi, bây giờ lại lạnh run, Manny ngươi nói có đúng hay không do tận thế… Nếu không thời tiết sao lại quái dị như vậy?” Mạc Quý xuống xe, xoa mạnh hai tay, chóp mũi đỏ lên, thở cũng tỏa khói.

Manny nghe vậy, tức giận liếc mắt nói: ”Tang thi cũng xuất hiện rồi, cậu còn ảo tưởng đang sống ở thế giới xinh đẹp như trước kia? Hay cậu cho rằng tang thi và dị thú còn chưa đủ phiền toái, muốn tìm thêm chút đau khổ?” Thật không biết đầu thằng nhỏ này như thế nào, trước kia chỉ nói nhiều một chút, giờ mất luôn cả chỉ số thông minh, nếu không phải hắn lúc nào cũng nhìn kỹ nói không chừng ngày nào đó liền chủ động đưa mình cho tang thi ăn!

”Ách…” Nghe Manny nói như vậy, Mạc Quý im lặng, che kín tai dậm chân, trước kia dù trời có lạnh cũng không lạnh giống như giờ. Thời tiết nói đổi liền đổi, ngay cả dấu hiệu cũng không có, bỗng nhiên hạ nhiệt độ đối với bọn họ mà nói không phải chuyện gì tốt.

Tang thi không có cảm giác đau, không nhạy cảm với nhiệt độ, nên chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến nó! Nhưng bọn họ lại là người sống bình thường, nhiệt độ này đã thấp hơn nhiệt độ phòng rồi, không biết còn có thể hạ xuống nữa không?

Hai chiếc xe đậu ở một nơi tránh rét, trước mắt là một căn nhà đầy bụi, tường trắng ngói xanh, mười năm trước ở mạt thế còn có thể được xem là sạch sẽ. Bây giờ qua mười năm, ngói xanh dường như đã dằm mưa phơi nắng trăm ngàn năm, hư hại không ít, mà tường trắng lại có không ít vết máu nhạt, bạc màu, tróc sơn, đinh ốc trên cửa gỗ rơi không ít, nửa mất nửa còn, nhìn qua vô cùng tiêu điều.

”Mạc Quý, đi đến gần đây xem thử có chút rau dại không?” Trương Như Anh nói, sau khi thành lập liên minh, chuyện đầu tiên làm chính là chỉnh sửa và phổ cập kiến thức về nông nghiệp, hiện tại già trẻ lớn bé của liên minh đều có một quyển sách, vì không gian sinh tồn của nhân loại mà phát huy trình độ lớn nhất.

Mạc Quý xuống xe, đi về phía sau căn phòng, nhà này xây ở bên cạnh quốc lộ, trước không thôn sau không có cửa hàng, phần lớn đồ ăn đều được lấy từ mảnh vườn sau nhà, nói vậy đằng sau nhà này nhất định có khối đất trồng rau.

Manny khiên hỏa thần pháo, mở cửa tính đi vào nhà, ‘Rắc—‘ một tiếng, cửa lớn bằng gỗ lung lay sắp đổ kia đã nằm trong tay Manny. Tay của hắn còn đang nắm chặt cánh cửa, há hốc nhìn cánh cửa bị mục một phần ba nằm trong tay mình, khóe miệng run rẩy, lấy lại tinh thần bước nhanh vào phòng ở.

Mấy người ở ngoài nhìn Manny lộ ra gương mặt bí hiểm, nhưng tai đã đỏ như máu, lại làm bộ như không có chuyện gì bước vào trong phòng.

”Manny đi đường so với bình thường nhanh gấp hai, nhất định là thẹn thùng!” Chó điên nở nụ cười, tiếng cười kia nghe thế nào cũng thật đáng khinh, làm người ta nhịn không được muốn né tránh!

Ba người khác đều gật đầu, thấy vậy Diệp Thần da đầu tê rần, trong đầu hồi tưởng lại Manny thân cao một mét chín, gần như hai mét, nhất thời cảm thấy rét lạnh! Không thể tưởng tượng được hán tử tráng kiện cao gần hai mét kia thẹn thùng là bộ dạng gì, hừ hừ! Thần linh hỡi…

Ôm Garfield trên tay và cầm thêm một con cá, đi vào trong phòng, đồ vật trong phòng đều cũ, trung gian là nhà chính, hai bên là phòng ngủ, nhà bếp và WC ở phía sau. Nội thất trong nhà đều đã nghiêng ngả, nơi nơi đều có vết máu, trong phòng đều có một mùi vị chết chóc, trong góc còn có những phần tay chân bị cụt, bị Manny dọn ra ngoài. Cửa sổ khắp nơi đều được mở ra, Trương Như Anh cầm hai khối thịt dị thú đi về phía nhà bếp.

”Manny, nơi này có thứ tốt hơn, anh muốn không?” Chó điên ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt là một ngăn tủ đang mở ra, bộ mặt đáng khinh kia của chó điên hiện tại có chút nhộn nhạo, khiến mọi người muốn hung hăng tát hắn mấy cái.

Tay lau hỏa thần pháo của Manny cứng đờ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, chó điên là dị năng giả hệ thủy, là một bác sĩ, dị năng hệ thủy hắn thức tỉnh khác với những dị năng giả khác, dị năng của hắn chủ yếu dùng để trị liệu, bất quá bộ dáng của hắn đánh khinh và biến thái vô cùng. Mạc Quý nói hắn là tiểu xử nam, việc này không giả, bất quá ngoại trừ chuyện này thì những biểu hiện khác của hắn mọi người chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung ‘biến thái’. Trong đội ngũ, ngay cả chú Đường trầm ổn lạnh lùng cũng không nói chuyện với chó điên, e sợ trêu chọc chút liền chọc đến hắn!

”Chậc chậc…Thực không có hứng thú! Đáng tiếc quá.” Chó điên vui vẻ lấy ra cuốn sách hình vẽ cao H nam nam, thấy mùi ngon Diệp Thần vốn không để ý lúc này liền liếc mắt nhìn qua, dừng lại ở trên tranh nam nam cao H đó, ánh mắt nhất thời có chút khác thường.

Trước kia lúc cậu còn đi làm nhiệm vụ, tâm cậu luôn mặc định mình là thẳng nam. Sau khi tỉnh lại trong thân thể này, Diệp Thần cảm thấy nhận định thẳng nam trong nội tâm của cậu đã bị đánh nát…

Khuôn mặt yêu nghiệt kia đi đến trước chó điên, cúi đầu, để sát vào nhìn…

Chó điên dại ra nửa ngày, cảm nhận độ ấm thản nhiên bên người, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gần người khác đến như vậy, trừ bỏ người bệnh nằm trên bàn giải phẫu, nhất thời có chút ngây ngốc! Không biết nên làm như thế nào, nên nói cái gì? Nghẹn một hơi, khuôn mặt đáng khinh dần đỏ lên, mấy cuốn sách rơi xuống mặt đất cũng không phản ứng.

Diệp Thần nhìn nửa ngày đột nhiên cảm thấy chó điên bên cạnh có chút không thích hợp, vì thế ngẩng đầu nhìn lên, thấy khuôn mặt đỏ bừng của chó điên, lông mi của cậu run lên có chút vui mừng không giấu, nói: ”Có rất nhiều…” Chỉ vào đống trong ngăn tủ, rõ ràng vừa rồi chó điên còn nhắc nhở Manny lại xem, chẳng lẽ nãy giờ hắn không nhìn?

”Không…không phải, cậu, cậu xem đi…Tôi đi tìm chị Trương.” Nói xong chạy về phía sau phòng bếp, lưu lại mấy người trong phòng nhìn nhau, không hiểu ra sao.

”Cậu…cậu làm gì?” Manny hiếu kỳ nói. Có thể khiến cho chó điên thất kinh chạy trốn, năng lực của Diệp Thần này không nhỏ a! Phải kết giao, sau khi thân thiết thì phải hỏi cho ra chiêu này, lần sau chó điên còn muốn tìm ngược, mình liền có thể phản kích dễ dàng hơn!

Đón nhận khuôn mặt hứng thú dào dạt của Manny, khóe miệng Diệp Thần co rút, cầm trong tay hai cuốn tranh nam nam cao H nhét vào trong tay Manny, nghiêm túc nói: ”Hắn thích thứ này, lần sau thử xem.” Lấy danh nghĩa thẳng nam của cậu mà thề, chó điên tuyệt đối cong, còn là loại thuần khiết!

”Nga! Sách gì đây?” Manny buông súng trong tay, mở sách Diệp Thần nhét vào tay hắn ra xem, vừa mở khuôn mặt tuấn tú giống như là pháo hoa nổ tung, thú vị cực kỳ! Sửng sốt một chút, chỉ vào thân thể trần trụi, bại lộ hoàn toàn trong cuốn nam nam cao H, một tiểu công đang áp một tiểu thụ lên cửa sổ, quần áo nửa có nửa không trên người, hung khí thô to của tiểu công đang ở trong mông nhỏ của tiểu thụ, tình sắc tiên diễm, khiến người xem đỏ mặt tai hồng, Manny nói lắp: ”Này, này, này…”

Diệp Thần nhíu mày, lấy sách trên tay Manny nhìn qua, thấy trang sách mà hắn đang nhìn, thấu hiểu nói: ”Thì ra anh cũng thích xem cái này, bất quá vừa xem liền coi ngay loại này…Manny khẩu vị của anh thực nặng!”

Nghe Diệp Thần nói như vậy, Manny có xúc động muốn phun máu, ai thích xem thứ này chứ? Cậu mới khẩu vị nặng! Cả nhà cậu đều khẩu vị nặng!

Chú Đường mở mắt, liếc nhìn Manny, rồi đảo mắt qua mấy cuốn sách nam nam cao H khẩu vị nặng trên tay Diệp Thần, nét mặt vốn vô cùng bình thường, đột nhiên vặn vẹo một chút, khàn giọng nói: ”Tiết chế, rất nguy hiểm!”

Rõ ràng là năm chữ nhẹ nhàng, nhưng hình như Manny có thể nghe hiểu hàm ý trong đó?

Nhất định là phương thức hắn lau súng không đúng!

”Không cần trốn tránh, tuy rằng sở thích này thực ‘đặc biệt’, chúng ta cũng sẽ không cười nhạo anh, cho dù anh thích làm người ở dưới…cũng không sao! Ngắn nhỏ không phải tội!” Diệp Thần nói xong, bỗng nhiên vi diệu tạm dừng một chút, tầm mắt nghi ngờ nhìn về hướng Manny vài lần, người này cũng cao gần hai mét, thích làm người nằm dưới, sở thích thật kỳ quái! Bất quá Tống Tiểu Ngọc cũng thích nằm dưới, việc này…thật sự…không có gì kỳ lạ!

Manny cả người hóa đá, sở thích ‘đặc biệt’, thích nằm dưới, không có vấn đề gì…ha hả, những chữ này tách ra thì hắn hiểu, còn ghép lại thì hắn nghe không hiểu gì hết? Còn có Diệp Thần kia đáng nói đột nhiên tạm dừng là sao? Chỗ tạm dừng kia thật sự không có gì sai sai đi?

Thấy Manny cứng người, Diệp Thần cùng chú Đường nhìn nhau, đồng thời nhìn phía dưới hắn.

Oa, này không có lịch sự tí nào đâu!

Sau một lát, Manny mới lấy lại tinh thần, hiểu rõ ý tứ trong lời của Diệp Thần, lập tức thẳng lưng, thở gấp, nhanh chóng đứng dậy, kéo thắt lưng, lấy ra đại gia hỏa ở giữa hai chân, rống lớn nói: ”Mẹ nó ai nói tôi vừa nhỏ vừa ngắn, lão tử chính là có một cây súng lớn, một khi vác súng ra trận, đạn lên nòng…có làm cũng phải ở trên, nhưng thế nào lại nằm dưới hả?”

Manny tức đến điên rồi, một chút cũng không hạ giọng, một cái rống này không chỉ làm cho Diệp Thần và chú Đường choáng váng, ngay cả mấy người Trương Như Anh ở sau bếp cũng nghe rõ ràng. Nghĩ rằng đã xảy ra chuyện, lập tức bất chấp đồ ăn đang chuẩn bị, lấy vũ khí chạy ra, chỉ thấy Manny đang cởi quần, tay đang cầm cậu nhỏ, mạnh mẽ đón gió, kiêu ngạo đến cực điểm!

”…”

Trương Như Anh cầm súng sinh hóa, đầu đầy hắc tuyến nhìn Manny hào phóng cầm cậu nhỏ của mình ra khoe, 囧囧 không biết làm gì nói: ”Manny, thiếu tình thương thì nhớ tìm chỗ ‘không người’, chúng tôi không có hứng thú với cậu em của anh!” Nói xong, xoay người vào phòng bếp, từ nhỏ lớn lên ở quân doanh, Trương Như Anh đối với tình huống này thấy nhưng không thể trách, cô không cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘không ai’, chỉ muốn nhắc nhở Manny một tiếng, ở đây người xem không ít đó…

”Yêu! Bảo bối nhà Manny không tệ nha, con mẹ nó gì mà vác súng ra trận, đạn lên nòng…Ha ha!” Thấy Manny đang 囧 liền thật vui vẻ a, vỗ mạnh lên đùi mình, chỉ thiếu lăn trên đất cười bò!

Diệp Thần lau mồ hôi trên trán, bình tĩnh nói: ”Ân, cây súng lớn? Thấy được, không tồi. Ở trên hay dưới là tự do của anh, chúng tôi không dám ý kiến, thật đó!”

Chú Đường trực tiếp nhất, quay đầu, cái gì cũng chưa nói, bất quá thỉnh thoảng giật giật bả vai. Không khó nhìn ra, bình thường chú Đường lạnh lùng ít lời, lúc này có chút xíu thay đổi thấy rõ.

Mấy người vừa nói xong, cùng đồng thời xoay người vào phòng bếp, lưu lại một mình Manny cầm cậu nhỏ của mình, khuôn mặt của hắn vặn vẹo như quỷ dạ xoa. Cúi đầu nhìn cây gậy mình cầm trên tay, Manny cười khổ mà tát mình một cái, ”Này rốt cục là chuyện gì xảy ra…” Đến cuối cùng, Manny cũng chưa nghĩ ra, hắn như thế nào lại đem quần của mình cởi ra, còn làm chuyện không có giới hạn như vậy?

Nhớ tới câu nói của Trương Như Anh, ‘Thiếu tình thương thì tìm nơi ‘không người’…thiếu tình thường thì tìm nơi ‘không người’…Aaaaaa! Thanh danh của hắn, trinh tiết của hắn…toàn bộ không còn!”

Lúc ăn cơm chó điên nhìn Manny, còn cười to một cái, làm cho Mạc Quý không rõ tình hình mà khó hiểu, chó điên thì không dám chọc, mặt Manny thì đen thui. Chị Trương cùng chú Đường hắn cũng không dám trông chờ sẽ hỏi ra được cái gì. Vì thế, Mạc Quý đem mục tiêu tập trung trên người Diệp Thần, bưng chén chậm rãi đến bên cạnh Diệp Thần, thấp giọng nói: ”Diệp Thần, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Như thế nào mà biểu tình mọi người lại kỳ quái như vậy? Có phải hay không các người dấu ta làm chuyện gì?” Hắn ở sau vườn tìm được không ít rau dại, trong đó còn có không ít loại mà trong liên minh không có, Trương Như Anh còn đưa cho hắn một cái chậu nhỏ dùng để gieo trồng, để khi đến khu nuôi trồng giao cho khoa nông nghiệp bộ nuôi trồng.

Nghe tiếng, Manny đưa chân qua, trực tiếp đá Mạc Quý lẫn cái chén bay ra ngoài, lạnh lùng nói: ”Ngủ không nói, ăn không nói.”

Mạc Quý bị đá ra, hận không thể phun một họng máu, mẹ nó, ngủ không nói, ăn không nói. Sao trước kia không nghe anh nói mấy thứ này? Manny tuyệt đối là nhìn mình không vừa mắt…

Mạc Quý gào khóc hai tiếng, vui vẻ chạy trở về, đồ ăn trong bát cũng không đổ ra ngoài, tuyệt kỹ nha! Thấy vậy Diệp Thần liền cảm thán, nhân tài a! Con gián đánh hoài không chết hẳn là để chỉ người như Mạc Quý! Xương cốt cứng rắn vô cùng, nấu không chín, cắn không nát.

”Manny, lão tử làm gì? Anh lại đạp tôi như vậy, một ngày không đạp tôi thì anh chết a!” Mạc Quý lầm bầm hai tiếng, duỗi đũa gắp một khối thịt dị thú, trốn khỏi Manny càng xa càng tốt, vừa ăn còn vừa nhìn chân của Manny.

“Không chết nhưng tôi thích!” Manny lạnh lùng nói.

Diệp Thần buông đũa, ngẩng đầu liếc nhìn Manny cùng Mạc Quý, nhẹ nhàng nói: ”Đánh là thương, mắng là yêu! Manny, anh còn nói mình không có khẩu vị nặng! Này tuyệt đối là cấp bậc hạn chế, nhi đồng không nên xem, tuy rằng ở chỗ chúng ta không có trẻ em nhưng…chú ý hình tượng!”

Diệp Thần nói nhẹ nhàng, những người khác trên bàn ăn đều gật đầu, Mạc Quý tuy rằng tuy rằng không rõ nhưng hắn không ngại đối nghịch cùng với Manny, gật gật đầu đồng thời còn không quên kêu gào: ”Manny nếu anh còn dám đạp tôi, về sau tôi có bị gì thì anh phải chịu trách nhiệm a?”

”Mấy người…” Manny run rẩy chỉ vào mấy người họ, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng cũng không thể thở ra hơi, nghẹn khí mà hôn mê.

”Phù phù!” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận âm thanh, mấy người nhìn nhau, đều buông chén đũa trên tay, đứng dậy đề phòng, chó điên nhấc chân đạp Manny, nói: ”Đứng lên, đừng nằm giả chết, có động tĩnh!”

Manny mới vừa tỉnh lại, nghe lời chó điên nói, nhất thời càng nghẹn khí. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Thần càng tối hơn vài phần, mẹ nó, không đánh không mắng không yêu, tên Mạc Quý kia không hiểu gì hết liền nhận cùng hắn tương thân tương ái!

”Mạc Quý.” Trương Như Anh bĩu môi, ý bảo hắn quan sát tình hình của địch. Những người khác đều tự giữ cương vị, ngắn ngủi trong nháy mắt, mọi người đều ẩn núp, trừ bỏ đồ ăn trên bàn còn tỏa ra hơi nóng, cả phòng lạnh ngắt như tờ, im lặng vô cùng.

”Có người đến đây!” Khuôn mặt búp bê của Mạc Quý trầm xuống, ra hiệu với đám người Trương Như Anh, phương hướng giống như bọn họ, có thể cũng là hướng về phía Diêm Hồ.

”Đại khái bao nhiêu người?” Trương Như Anh nhẹ giọng nói, cho dù là người cô cũng không dám hạ thấp cảnh giác, ở khu hoang dã gặp phải người, hậu quả cũng tương đương với gặp phải tang thi và dị thú.

”Ba?” Mạc Quý kinh ngạc nói, hiển nhiên chuyện đối phương chỉ có ba người làm cho hắn giật mình. Tiến vào khu hoang dã đa số đều là hành động theo tổ đội, dù sao khu vực này có tỉ lệ gặp phải tang thi và dị thú rất cao! Hơi vô ý liền có thể chết, người sống càng lâu mạng cũng càng lớn.

Đương nhiên cũng không phải tuyệt đối, có một vài người hành động đơn lẻ thường xuyên qua lại trong khu hoang dã.

”Ba?” Trên mặt Trương Như Anh không khỏi hiện lên chút màu sắc, ba người mà dám đi lại trong khu hoang dã, khẳng định có chỗ dựa, chỉ là không biết là bạn hay thù. Bây giờ còn không có chút tin tức của Tiếu Nam, điều này làm cho cô có chút lo âu, không thể không hoài nghi, có phải Tiếu Nam đã xảy ra chuyện hay không?

Diệp Thần im lặng nhìn Trương Như Anh, trong mắt của cô lúc này có chút thần sắc lo âu, là bởi vì Tiếu Nam sao? Ngẫm lại, nếu không phải vì Tiếu Nam, thân là hòn ngọc quý của Trương gia thì cô nhất định không có khả năng xuất hiện tại khu hoang dã nguy hiểm như thế này. Ấn tượng của cậu đối với cô không xấu, có lẽ nên tìm cơ hội thích hợp để lộ ra chút chuyện của Tiếu Nam và Hứa Kham, để cho Trương Như Anh có chút ít phòng bị.

”Đúng, là ba người.” Mạc Quý gật đầu, nhẹ nhàng xoay người nhìn ra ngoài mở miệng.

Không thể mở miệng nói thêm nữa, xe của ba người đó dừng lại, đi về hướng chỗ bọn họ. Cho dù là vẫn còn một khoảng cách nhưng bọn người Diệp Thần đã nhạy cảm thấy được hơi thở đè ép trong không khí, cường giả, là một trong những người cực mạnh! Cho dù là Diệp Cẩn, cũng chưa chắc làm cho cậu cảm giác thở dốc.

Nghe tiếng bước chân từ từ tiến đến, tất cả mọi người khẩn trương hơn, không tự chủ mà ngừng thở, lo lắng gây ra tiếng ồn? Địch sáng ta tối, loại tình huống này đối với bọn họ là có lợi!

Long Tường Thiên giúp Lý Huân chậm rãi đi về hướng ngôi nhà, Mạt Điểm im lặng chậm rãi theo ở phía sau phụ trách cảnh giới, Mạt Điểm là dị năng giả do một tay Long Tường Thiên dạy dỗ, khi y không ở bên cạnh Lý Huân thì hắn thay y bảo vệ Lý Huân an toàn.

Lý Huân thở ra mấy hơi, người hơn ba mươi tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ giống như hai mươi mấy tuổi, trên mũi mang kính mắt màu bạc, trên người mang đầy hơi thở học giả, quanh thân có khí chất nho nhã khiêm tốn, khiến người ta không thể dời được ánh mắt. Long Tường Thiên ở bên cạnh cẩn thận che chở cho hắn, thân hình cao lớn, cũng có chút giống như Manny, thân thể cường tráng, ngũ quan thâm thúy, ánh mắt lợi hại làm cho người ta không dám nhìn thẳng, khí chất của hai người đi tới hoàn toàn trái ngược, lúc này đi cùng nhau lại có sự ấm áp vô cùng hòa hợp.

”Chịu không nổi rồi đi? Đều đã nói anh đừng xen vào chuyện này, anh lại không nghe.” Long Tường Thiên nghiêm mặt, biểu tình vô cùng không tốt nhưng động tác lại vô cùng ôn nhu, điển hình là kiểu khẩu thị tâm phi.

”Sự tình lần này liên lụy quá lớn, không tự đi một chuyến thì tôi không an tâm, chuyện thực nghiệm trên cơ thể sống trong liên minh không ai rõ ràng hơn so với tôi. Văn kiện bị phá hủy của Quốc An Cửu Cục năm đó là do tôi tuyên bố, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, tôi phải chịu trách nhiệm.” Lý Huân nhẹ nhàng giải thích, ngữ khí mang theo một chút sầu lo, chỉ hy vọng chuyện lần này thật sự chỉ là hiểu lầm, thực nghiệm trên cơ thể sống cũng không phải trò đùa, năm đó tư liệu trong tay của bác sĩ Đường Ngân hắn đã tận mắt nhìn thấy nó bị tiêu hủy, vì cái gì cách vài năm sau còn có trí thi xuất hiện? Hắn không thể không hoài nghi có phải hay không đã có người trộm đi?

Mặc kệ như thế nào, hắn đều phải tự mình đi một chuyến, sau khi xác nhận mới có thể chân chính an tâm.

”Tùy anh, tôi cũng không nói lại anh.” Thấy Lý Huân nói như vậy, Long Tường Thiên không thể phản bác, đột nhiên dừng chân, hai mắt run lên, đem Lý Huân bảo vệ sau người, ”Người nào trong nhà? Đi ra, ta là Long Tường Thiên của liên minh.”

Long Tường Thiên vừa lên tiếng, Mạt Điểm cũng đề phòng hẳn lên.

Đám người Diệp Thần ở trong phòng nghe được ba chữ ‘Long Tưởng Thiên’ liền kích động, trong liên minh Hoa Hạ có ai không biết Long Tường Thiên là ai? Võ giả cấp nhân, dị năng giả lôi điện cấp chín của liên minh, người cầm đầu của Long gia. Ba chữ Long Tường Thiên đại biểu cho dị năng giả cực mạnh của liên minh Hoa Hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện