Chương 51: Chương 51
Lâm Siêu giật mình.
Sống?
Sao có thể!
Lúc trước anh không hề nghe thấy tiếng tim đập nào, rõ ràng là một bộ thi thể thực sự, kể cả tiếng mạch đập hay máu chảy cũng đều không có!
Ngay lúc thi thể này mở miệng, Lâm Siêu bỗng nghe thấy tiếng tim và mạch đập trong cơ thể anh ta khôi phục trở lại như xác chết sống lại, hơi thở sự sống dào dạt tỏa ra từng lỗ chân lông.
Sắc mặt của Lâm Thi Vũ và Phạm Hương Ngữ khá kỳ lạ, người này bị rắn khổng lồ nuốt chửng, không chỉ không chết vì ngạt thở mà còn ngủ thiếp đi sao?
Lâm Siêu giật một miếng vảy rắn che bộ phận nhạy cảm của người này lại, sau đó vỗ mặt anh ta.
“Nói rồi mà, đừng nghịch…” Người này nghiêng đầu đi, đang chuẩn bị ngáy o o tiếp thì chợt nghĩ ra gì đó, bỗng mở choàng hai mắt, lập tức trông thấy những khuôn mặt xa lạ.
“Các người là…” anh ta ngạc nhiên ngồi dậy, phát hiện ở chỗ này ngoài nhóm nam nữ lạ mặt này ra còn có thi thể rắn khổng lồ nồng nặc mùi gay mũi.
Miếng vảy màu lửa cháy này như khơi gợi lại một ký ức nào đó được chôn sâu trong đầu anh ta, anh ta giật nảy mình, hoảng sợ hỏi: “Không phải tôi bị nó nuốt rồi sao? Nó, nó làm sao mà chết?”
Lâm Siêu hoàn toàn không có hứng thú trả lời loại câu hỏi vô giá trị này, anh quan sát người thanh niên này, mắt hơi sáng lên.
Đây là một người tiến hóa tự thức tỉnh, hơn nữa năng lực đặc biệt của anh ta lại có liên quan đến phương diện sinh tồn, nếu không, chắc chắn cơ thể không thể nào lành lặn không có chuyện gì được.
“Đương nhiên là bị chúng tôi giết chết.” Phạm Hương Ngữ khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh ta từ trên cao xuống, hỏi: “Chắc anh là người tiến hóa phải không? Không ngờ anh có thể ngủ trong bụng nó, dây thần kinh trơ thật đấy, anh tên là gì? Năng lực đặc biệt của anh là gì?”
“Người tiến hóa gì cơ?” Người thanh niên gãi đầu một cái, nói: “Không hiểu cô đang nói gì.
Tôi là Vưu Tiềm, năm nay 24 tuổi, tôi...!Ôi!” anh ta bỗng nhìn thấy cả người mình đang trần truồng, không khỏi giật mình suýt nhảy dựng lên, lập tức lấy miếng vảy rắn Lâm Siêu để lên che cậu nhỏ lại.
Phạm Hương Ngữ không nhịn được nói: “Được rồi được rồi, gào cái gì chứ, có mỗi chút xíu như thế, tôi đã nhìn sạch từ lâu rồi.”
Vưu Tiềm ấm ức ra mặt, nói: “Sao cô lại như vậy, tôi vẫn còn trinh nguyên đó, chưa kết hôn, chưa có người yêu, cô… Ấy khoan, rốt cuộc các người là ai? Con rắn khổng lồ này là các người giết à? Sao có thể như vậy được, các người giết nó bằng gì? Súng à? Ồ, không có súng, chẳng lẽ là dùng **? Các người...”
“Câu hỏi ở đâu ra mà nhiều thế.” Phạm Hương Ngữ bực bội ngắt lời anh ta, hỏi: “Nói vậy nghĩa là ngay cả năng lực đặc biệt của mình là gì anh cũng không biết hả?”
Vưu Tiềm bối rối đáp: “Tôi có năng lực đặc biệt à? Sao tôi không biết...”
Phạm Hương Ngữ trợn ngược mắt, chẳng muốn để ý đến anh ta thêm nữa.
“Nghĩa là chắc hẳn anh đã tự tiến hóa mà ngay chính anh cũng không hề hay biết.
Anh thử xem có thể điều khiến những món đồ xung quanh hay không đi.” Lâm Thi Vũ đẩy gọng kính, hướng dẫn anh ta.
Vưu Tiềm lẩm bẩm: “Nhóc con xem phim hoạt hình nhiều quá rồi phải không? Điều khiển đồ vật hả? Nhóc nghĩ anh có siêu năng lực hay gì!”
Lâm Thi Vũ siết chặt ngón tay, nhe bộ răng khểnh, hung dữ nhìn anh ta, nói: “Bảo anh điều khiển thì anh điều khiển đi, có nghe thấy không!”
“Bị anime tẩy não, thật đáng thương.” Vưu Tiềm nhún vai ra chiều thương tiếc.
Vụt!
Một ánh dao găm màu bạc kề vào cuống họng của anh ta, hơi lạnh tỏa ra từ lưỡi dao sắc như kim châm kích thích phần da cổ của anh ta nổi gai ốc.
“Làm theo đi.” Lâm Siêu lạnh lùng nói.
Nếu là người tiến hóa tự thức tỉnh bình thường thì anh hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu.
Năng lực đặc biệt trên đời này muôn hình vạn trạng, hoàn toàn không có gì lạ, nhưng năng lực đặc biệt của người này dường như có phần khác thường.
Theo như Lâm Siêu biết, trong số các hệ năng lực đặc biệt mà người đời sau đã tổng hợp được thì không có bất kỳ năng lực nào có thể làm được chuyện bị rắn khổng lồ nuốt chửng mà không chết ở giai đoạn cấp F.
Phải biết rằng, nhiệt độ trong cơ thể của con rắn khổng lồ này rất cao, duy trì ổn định trong khoảng 90 độ C, hơn nữa trong dạ dày còn có cực ít dưỡng khí, ngoài ra, dịch dạ dày của nó ít nhất có thể ăn mòn được sắt thép.
Nếu muốn sống sót trong cơ thể nó thì cần tối thiểu ba loại năng lực đặc biệt mới được.
Chúng lần lượt là “không khí”, “tái sinh”, “điều khiển lửa”.
Chỉ khi có ba loại năng lực này cùng một lúc thì mới có thể sống sót.
Nếu không, ngay cả với thể chất của Lâm Siêu, nếu bị nuốt vào bụng thì cũng không thể sống nổi.
Cảm nhận được hơi lạnh của lưỡi dao, Vưu Tiềm sợ dựng tóc gáy, nói ngay: “Được, được, tôi nghe lời anh, anh bỏ con dao ra trước đi, cẩn thận một chút, đừng run tay…”
Đợi Lâm Siêu bỏ con dao găm ra, Vưu Tiềm mới thở phào nhẹ nhõm.
anh ta không còn dám nhiều lời, ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn của Lâm Siêu, sử dụng sức mạnh ẩn chứa trong tế bào của cơ thể, cảm nhận các vật chất trong không khí xung quanh.
Gió, ánh sáng, lửa...
Dưới sự hướng dẫn của Lâm Siêu, Vưu Tiềm lần lượt thử nghiệm tất cả nhưng đều không đem lại hiệu quả gì, chắc hẳn anh ta không phải hệ thần bí.
Lâm Siêu lại bảo anh ta thử nghiệm tiến hành hệ chiến đấu, tăng cường tốc độ, tăng cường sức mạnh...
Trải qua nhiều thử nghiệm, tất cả đều không có gì khởi sắc.
“Không phải là hệ đặc biệt à?”
Lâm Siêu nhíu mày, năng lực hệ đặc biệt cực kỳ phức tạp, có rất nhiều loại năng lực kỳ lạ liên quan tới vô cùng vô tận lĩnh vực, về cơ bản không thể nào dò ra.
Hơn nữa, xem dáng vẻ của Vưu Tiềm thì rất có thể năng lực của anh ta là dạng bị động!
Như năng lực dạng chủ động, tế bào cơ thể sẽ bắn ra tín hiệu cho đại não, đại não tiếp nhận tín hiệu xong sẽ cảm giác được sơ bộ tác dụng của năng lực của mình.
Điều này giống như cánh tay trên cơ thể, sinh ra đã biết phải đưa tay lên, nắm tay lại như thế nào, hoàn toàn là một loại bản năng.
Nhưng dạng bị động thì khác.
Dạng này chỉ được kích hoạt trong điều kiện đặc biệt nào đó, năng lực dạng bị động cực kỳ hiếm, rất nhiều người có năng lực dạng bị động tới lúc chết vẫn không biết mình có khả năng đặc biệt.
Lâm Siêu nhìn chằm chằm Vưu Tiềm, ánh mắt lộ vẻ suy tư.
Vưu Tiềm nhìn thấy ánh mắt của Lâm Siêu, bất giác co người lại, ấm ức nói: “Anh, anh không có sở thích đặc biệt gì đấy chứ?”
Lâm Siêu hoàn toàn không bị anh ta ngắt ngang mạch suy nghĩ.
Lúc anh đang tập trung suy nghĩ thì rất hiếm khi phân tâm bởi yếu tố bên ngoài.
Cho dù bị lửa xém vào người, anh vẫn có thể tiếp tục tập trung suy nghĩ.
Một lát sau, Lâm Siêu nghĩ ra một cách.
Anh lấy một bộ quần áo trong không gian độc lập ra cho Vưu Tiềm, sau đó tiện tay lấy bản đồ của thành phố này ra, nhanh chóng xác định vị trí một bệnh viện hạng A ở gần đây.
“Hóa ra anh biết làm ảo thuật.” Vưu Tiềm thấy anh ta tự dưng biến ra được quần áo thì lẩm bẩm một câu, sau đó nhanh chóng trốn ra sau thi thể rắn khổng lồ để mặc.
Lâm Siêu ngồi xổm xuống tiếp tục mổ xẻ, lấy vảy rắn, sau khi toàn bộ vảy rắn trên mình rắn khổng lồ đều đã được lấy hết, Lâm Siêu bảo Phạm Hương Ngữ và Lâm Thi Vũ dẫn Diệp Phỉ và Vưu Tiềm đi trước, sau đó anh cho toàn bộ vảy rắn và xác rắn vào trong không gian độc lập.
Xác rắn lớn này đủ để bồi dưỡng chó hoàng kim tới giai đoạn trẻ trưởng thành.
Xử lý những chuyện này xong, Lâm Siêu đứng dậy đi về phía bệnh viện hạng A ở gần đây.
Chỉ cần lấy được kính hiển vi ở đó là có thể thí nghiệm đặc điểm năng lực cụ thể của Vưu Tiềm.
Năng lực này rất có thể là năng lực dạng bị động hàng đầu chưa từng xuất hiện ở tương lai.
Nếu không phải anh giết chết con rắn khổng lồ này thì cùng với sự tiến hóa và trưởng thành của rắn khổng lồ, cho dù sức mạnh đặc biệt của Vưu Tiềm có khả năng sinh tồn rất mạnh mẽ, cuối cũng vẫn không tránh khỏi cái chết.
Anh rất muốn biết trong vòng xoay cuồn cuộn của bánh xe lịch sử, một người vốn dĩ đáng ra đã chết trong lịch sử của tương lai nhưng được anh vô tình cứu sống lại, rốt cuộc người này là một hạt bụi nhỏ bé hay là một tảng đá lớn có thể làm kẹt bánh xe!.
Bình luận truyện