Chương 20: Chương 20
Hứa Kình vội vàng chạy tới nơi kiểm tra đo lường với túi dược liệu trên người.
Người ở cơ quan kiểm tra ngạc nhiên khi nhìn thấy Hứa Kình đến, "Bạn nhỏ, sao ngươi trở lại đây vậy?"
Hứa Kình ngượng ngùng nói: "Ta mang theo dược liệu còn lại ở trong nhà đến đây, nghĩ muốn bán đi."
Sau khi đăng ký xong, nhân viên kiểm tra dẫn hắn vào phòng kiểm tra, Hứa Kình trong tay chỉ có năm khối sáu chỉ đủ để kiểm tra một cân dược liệu nên kiểm tra thạch hộc trước tiên.
Hứa Kình đã sớm có ý muốn bán dược liệu, nên huy động bọn Lương Lương Tử cùng đi hái dược liệu để kiếm tiền, hắn cùng Tề Vân Chi đã hái một đợt trước đó.
Thạch hộc chỉ sinh trưởng ở một số nơi số lượng lại không nhiều, nên hái xong qua xử lý chỉ thu được ba cân hai.
Hứa Kình đã yêu cầu người kiểm tra trước một cân.
Kết quả ngoài mong đợi của người kiểm tra, hắn nhìn dòng chữ trên bảng báo cáo cho thấy tất cả hàm lượng tia W của thạch hộc đều nằm trong giá trị an toàn, không khỏi hỏi: "Ngươi trước đó đã gửi thạch hộc đi kiểm tra đo lường rồi sao?"
Hứa Kình ngượng ngùng nói: "Chú của ta làm nhân viên kiểm định ở một khu vực sinh sống khác.
Sau khi hái thạch hộc, gia đình chúng ta đã gửi đến nơi đó để kiểm tra, nhưng chưa lãnh giấy chứng nhận an toàn".
Người kiểm tra như hiểu ra, "Không phải những dược liệu này được lựa chọn qua rồi đi? Ta nói mà, làm sao tất cả chúng đều nằm trong giá trị an toàn được?" Hắn ngồi trên bàn, quẹt thẻ và cấp giấy chứng nhận an toàn cho Hứa Kình, hỏi: "Ngươi là người ở đâu, tiếng phổ thông nói rất chuẩn."
Hứa Kình cười không trả lời, nhân viên kiểm tra cũng không quan tâm, đưa cho hắn giấy chứng nhận an toàn, "Ngươi một đứa nhỏ mang theo nhiều dược liệu quý giá như vậy cần phải chú ý an toàn."
"Vâng, cám ơn chú, sau khi bán thạch hộc ta sẽ quay lại để tìm người kiểm tra đo lường tiếp."
"Được rồi." Nhân viên kiểm tra thuận miệng đáp lại, mỗi ngày không có nhiều người tới kiểm tra cho nên hắn khá là buồn chán.
Hứa Kình đặc biệt chọn một hiệu thuốc lớn khác để bán thạch hộc, cách hiệu thuốc buổi sáng bọn Lương Lương Tử bán vài dãy nhà.
Hắn mang ra chính là thạch hộc hoang dã đích thực, thầy thuốc trong hiệu thuốc nhận lấy xem qua thấy Hứa Kình mang đến với số lượng lớn mà vui vẻ nói rằng muốn mua chúng.
"Số tiền trong tay ta chỉ đủ để kiểm tra một cân dược liệu, còn lại thì chưa có kiểm tra qua." Hứa Kình nhắc nhở.
Thầy thuốc cũng chỉ đơn giản nói: "Ta sẽ cùng ngươi đi kiểm tra, một khi kiểm tra xong ngươi chỉ cần bán dược liệu cho ta là được."
Nói xong vị thầy thuốc liền đeo kính để kiểm tra hàng hóa, "Để xem ngươi mang theo thứ gì, có hơn hai cân thạch hộc thứ tốt đấy, tất cả đều là cây hoang dã đúng không? Có để lại rễ hay không? Này, còn có rễ khỉ chất lượng cũng không tồi nó đủ lớn ta cũng không thua thiệt ngươi.
Nếu tia W của những cây rễ khỉ này nằm trong giá trị an toàn, những cây rễ khỉ lớn hơn ngón tay cái ta sẽ tăng gấp đôi giá với 64 khối một cân thì sao?"
"Còn có cỏ linh chi nha, linh chi này lại là loại mọc hoang dại tốt nhất." Ta sẽ trả ngươi 70 khối cho một cân thạch hộc, rễ khỉ lớn 64 khối nhỏ thì 32 khối một cân, còn cỏ linh chi 71 khối một cân mức giá như vậy toàn khu vực này không ai trả tốt hơn ta cả.
"
Hứa Kình tin vì buổi sáng hắn mới cùng bọn Lương Lương Tử đi bán một lô dược liệu.
Hắn gật đầu," Nếu không thấy phiền thì chúng ta cùng nhau đi kiểm tra đo lường đi.
"
Ngày nay, có tiền chưa chắc đã có thể mua được những dược liệu hoang dã tốt như thế này, đặc biệt số lượng mà Hứa Kình mang theo khá nhiều, làm vị thầy thuốc vui vẻ đồng ý cùng đi kiểm tra.
Các loại dược liệu trong tay Hứa Kình đã được hệ thống kiểm tra qua, tất cả các dược liệu đều đạt tiêu chuẩn.
Thạch hộc được bán với giá 224 khối, ba cân linh chi bán 210 khối, rễ khỉ lớn được bảy lượng bán 44, 8 khối, rễ khỉ nhỏ được bảy lượng bán 25, 6 khối.
Ở đây bán dược liệu, Hứa Kình đã kiếm được 504, 4 khối sau khi trừ đi phí kiểm tra đo lường 8 cân dược liệu là 25, 6 khối, Hứa Kình có tổng cộng 484, 8 khối trong tay, tính cả buổi sáng được chia cho 5, 6 khối đây thực sự là một số tiền khổng lồ, cho dù kiếp trước kiếm được số tiền gấp trăm gấp nghìn lần thì Hứa Kình cũng sẽ không cao hứng giống như hiện tại.
Tim hắn hiện tại đập rất nhanh, mặt có hơi đỏ lên.
Thầy thuốc cẩn thận đếm tiền đưa cho hắn, thấy hắn còn nhỏ mà mang theo khoản tiền lớn nên có chút lo lắng:" Người lớn trong nhà của ngươi đi nơi nào? Ta đưa ngươi đi tìm người lớn trong nhà? "
" Không cần, cám ơn nhiều nhà của cô ta sống ở ngay phía sau.
"
Sợ hắn hỏi thêm, Hứa Kình liền cất tiền vào túi cẩn thận, nắm chặt dây đeo túi vội vàng rời đi.
Thầy thuốc vội vàng hô phía sau lưng:" Lần sau nếu có dược liệu thì nhớ tới tìm ta, ta sẽ trả giá cao cho.
"
Hứa Kình vẫy tay với hắn rồi chạy nhanh đi.
Có một người hộ tống không ai nhìn thấy như Tề Vân Chi ở bên cạnh, đừng nói là hơn 400 mà cho dù cầm trong tay hơn 4000 hắn cũng không sợ.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của thầy thuốc, Hứa Kình dừng lại cười rạng rỡ với Tề Vân Chi.
Hắn lấy tiền ra cẩn thận đếm một lần, lấy ra 14, 8 khối số còn lại được gói cẩn thận rồi cho vào chiếc túi nhỏ mà Tề Vân Chi mang theo.
Tề Vân Chi bị niềm vui của hắn lây nhiễm, cúi đầu nhìn hắn vừa bước vừa nhét tiền vào trong túi mắt mang theo ý cười.
Hứa Kình cất tiền đi vỗ nhẹ rồi nói với Tề Vân Chi:" Anh Tề, anh phải bảo quản tốt số tiền của chúng ta.
"
Sau một lúc, Tề Vân Chi nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hứa Kình cầm lấy góc áo của Tề Vân Chi, rời khỏi con hẻm nhỏ vắng vẻ, đi đến một tiệm bánh bao lớn trên phố chính mua mười cái bánh lớn mỗi cái bánh có giá hai xu, bên trong chứa đầy thịt và nước dùng.
Vừa tươi ngon vừa thơm, Hứa Kình ăn hai cái rồi nhét hết tám cái còn lại vào tay Tề Vân Chi.
Nhìn thời gian đã gần ba giờ, Hứa Kình không dám chậm trễ mang theo Tề Vân Chi đi đến chợ, trước tiên mua một cái giỏ tre đựng đồ, sau đó mua một cái khóa và một cái nồi sắt nhỏ.
Một con dao làm bếp, thìa, đũa, đĩa và bát, nửa cân gia vị hỗn hợp như hoa hồi, lá nguyệt quế, cát và gừng, và một ít dầu, muối, nước sốt, giấm và rượu, lại mua thêm 20 cân gạo nữa, đưa cho Tề Vân rồi vội vàng quay đi tìm bọn Lương Lương Tử.
Mọi người trên tay ít hay nhiều đều cầm một ít đồ ăn, những thứ này bọn họ mang về để chia sẻ với mọi người trong.
Hứa Kình bước đi vào tiệm bánh mua bảy chiếc bánh bao lớn với giá một khối bốn.
Hắn hiện đang sống ở nhà họ Lương, kiếm được tiền cũng nên mua một ít đồ đem về nhà, nếu không cuộc sống hằng của hắn sẽ không dễ chịu.
Mua những thứ linh tinh đã chi hơn tám mươi khối, hiện còn dư lại 401, 2 khối Hứa Kình giấu trong túi của Tề Vân Chi.
Hắn tính toán đem số tiền này cất kỹ, một phần dùng làm tiền tiêu vặt phần còn lại thì giấu đi, chờ đến nghỉ đông có cơ hội dùng làm lộ phí đi đường, ngồi xe đi nhìn xem cha mẹ của hắn ở kiếp này như thế nào.
Bọn họ bốn giờ xuất phát từ khu vực Giác Loan trở lại khu vực Nhân Nguyên thì đã hơn sáu giờ, người lớn trong nhà rất vui vẻ khi thấy họ mang đồ ăn về nhà nên rất hiếm mà không mắng họ.
Hứa Kình về đến nhà họ Lương đem theo bánh bao thịt lấy ra, Lý Ngân Tú nghe thấy một cái giá hai xu, cau mày nói:" Một khối bốn gần đủ mua hai cân thịt, mua nhiều bánh bao cũng không có lời? "
Lời này nói ra làm người khác khó nói nên lời.
Quách Anh Trinh thấy sắc mặt của mẹ chồng không tốt lắm, không biết bà còn sẽ nói gì nữa nên vội vàng lên tiếng, sờ đầu Hứa Kình khen:" Tiểu Hòa thật có lòng, đi ra ngoài chơi mà còn nghĩ đến chúng ta.
"
Lương Tiểu Bảo không quan tâm đến bà nội nói gì, mà khát vọng nhìn những chiếc bánh bao thơm mùi tinh bột và thịt heo, ngẩng đầu hỏi:" Mẹ, chúng ta ăn bánh bao nhé? "
" Chờ cha cùng anh trai của con trở về rồi ăn.
"Lương Quốc Đào cùng Lương Đại Thạch còn đang làm việc trên ruộng chưa có trở về.
Quách Anh Trinh thấy bánh bao bị nguội, liền gọi Lương Nhị Muội:" Nhị Muội, đem bánh bao vào hấp lại đi.
"
Lương Nhị Muội đem bánh bao đi hấp, một lúc sau cả nhà họ Lương đều tràn ngập mùi thơm của bánh bao nhân thịt.
Nhà họ Lương trên bàn ăn hôm nay giống như ngày tết vậy, mọi người đều trân trọng ăn bánh bao trên tay của mình, hai vợ chồng Lương Quốc Đào và Lý Ngân Tú chỉ ăn nửa cái, còn lại để dành cho ba anh chị em của Lương Đại Thạch ăn.
Buổi tối chờ khi nhà họ Lương đã ngủ say, Hứa Kình cùng Tề Vân Chi lặng lẽ lên núi, trên đường đi Tề Vân Chi săn được ba con thỏ rừng và năm con chim, trong đó chỉ có hai con thỏ rừng và hai con chim có tia W ở mức an toàn.
Hứa Kình bán một con thỏ rừng và một con chim cho hệ thống, sau đó đem những con còn lại trở về căn nhà gỗ.
Đồ đạc trong nhà gỗ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, Hứa Kình mua một cái khóa mới khóa lại nhà gỗ, cho dù có người phát hiện bọn họ đang chiếm nhà gỗ nhưng có khóa thì người khác cũng không vào được, bọn họ cũng có thời gian chuyển đồ vật ra khỏi nhà để không bị tổn thất gì.
Hứa Kình đầu tiên vo gạo cho vào trong nồi đất nấu lên, rồi bảo Tề Vân Chi làm sạch sẽ thỏ cùng chim đã đem về, rửa sạch sẽ rồi chặt thành từng miếng cho chút tỏi ớt, hoa hồi, gừng cùng các loại gia vị vào xào trong chảo sắt, sau đó đổ rượu vào mùi thơm liền tràn ngập trong không khí.
Nhìn những miếng thịt trong nồi sôi lên, Hứa Kình cho xì dầu cùng nước suối núi vào, nấu cho đến khi nước sôi thì nêm lại cho vừa ăn, tiếp tục cho chút ớt tỏi băm vào xong dọn ra đĩa lớn, cùng Tề Vân Chi bới mỗi người một chén cơm ngồi vào bàn trong nhà ăn cơm.
Tề Vân Chi trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc khi ăn được món này.
Hắn nhanh chóng ăn cơm cùng với thịt, Hứa Kình chỉ ăn được nửa bát cơm đã ăn không nổi nữa mà ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn.
Tề Vân Chi ăn liên tiếp năm bát cơm, sau khi ăn xong vẻ mặt đầy thỏa mãn ngồi bên cạnh bàn.
Hứa Kình mỉm cười, thu dọn bát đĩa rồi ra suối bên ngoài rửa bát.
Tháng mười một thời tiết bên ngoài chỉ có vài độ, Hứa Kình đi phía trước Tề Vân Chi theo sau khi nhìn thấy hắn ngồi xổm xuống bắt đầu rửa bát, Tề Vân Chi liền vươn tay cầm lấy bát từ phía sau lưng hắn.
" Này.
"Hứa Kình vội vàng lấy lại thì Tề Vân Chi liền tránh đi, ngồi xổm một bên rửa bát thật lâu mới nói:" Trời lạnh."
Sau khi rửa bát đĩa sạch sẽ Tề Vân Chi đưa cho Hứa Kình đem vào nhà đặt gọn gàng, hắn chờ cửa khóa xong liền ôm Hứa Kình xuống núi.
Hứa Kình liền rút vào trong lòng ngực ấm áp của hắn chỉ một lúc liền thiếp đi, mặc cho bên ngoài gió lạnh thổi qua.
Tề Vân Chi điều chỉnh lại tư thế liền nhìn chằm chằm vào Hứa Kình, người đang nằm ngủ trong ngực mình thì nét mặt bỗng trở nên dịu dàng đi rất nhiều.
Hắn giữ chặt Hứa Kình, bước chân đi nhanh hơn so với bình thường cho nên chưa đến hai mươi phút đã về đến phòng, vững vàng đặt Hứa Kình xuống giường..
Bình luận truyện