Chương 27: 27: Châm Chước
Đồ ăn của nhà họ Hứa ngon hơn rất nhiều so với nhà Lương Quốc Đào, bữa tối trên bàn ăn có năm món mặn một canh mỗi món đều có thịt, mọi người trên tay bưng bát cơm bên trong đều là cơm trắng như tuyết.
Trước mặt mọi người Hứa Kình không tiện phân đồ ăn cho Tề Vân Chi, vì vậy hắn chỉ có thể để tay xuống dưới bàn ra hiệu cho Tề Vân Chi, chờ lần tới hắn sẽ nghĩ cách giải quyết.
Sau khi ăn xong bữa tối, nhà họ Hứa không có ngồi nói chuyện mà quay về phòng ngay khi đứng lên khỏi bàn ăn.
Hứa Thịnh Tường cùng Hứa Thịnh Nông muốn ở phòng khách, nhưng bị Hứa Kỳ Minh lôi kéo đi lên lầu trên mặt bọn họ hiện lên vẻ mặt không tình nguyện.
"Trời lạnh, nên đi ngủ sớm." Hứa Kỳ Minh nói trước khi lên lầu, lời này vừa nói ra liền lên quét về phía bốn người con, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo.
Lâm Mậu Hoa không nhìn ai mà bước lên lầu trước với vẻ mặt lạnh lùng, Hứa Cao Cách vội vàng đi theo sau còn thúc giục Hứa Kình, "Thịnh Hòa, con cũng nhanh đi ngủ đi."
Hứa Kình nhìn thoáng qua hắn, không nói gì đứng dậy bước qua hắn, đi lên lầu trở về phòng đóng cửa lại.
Căn nhà này cách âm không tồi, Hứa Kình khi trở về phòng cũng không nghe thấy âm thanh nào.
Hắn ngước mắt lên nhìn vào không trung, gọi hệ thống mở ra chức năng mới "Hệ thống, thu thập video trong phòng Hứa Cao Cách và mở âm lượng mà ta có thể nghe rõ, đồng thời mở ra chức năng cảnh báo khi có người đến gần phòng trong vòng năm mét liền nhắc nhở."
Hệ thống nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh của Hứa Kình, vài giây sau cảnh trong phòng của Hứa Cao Cách và Lâm Mậu Hoa đã hiện rõ ràng ở trước mặt Hứa Kình.
Lúc này Hứa Cao Cách đang ngồi trên giường, Lâm Mậu Hoa đang ngồi ở bàn làm việc, hai người nói chuyện với nhau nhưng vẻ mặt không được tốt cho lắm.
"..
Làm sao ta biết được Thịnh Hòa sẽ đột nhiên trở lại? Chị họ cũng không có báo cho ta tin tức gì."
Nhìn thấy Hứa Cao Cách lẩm bẩm, Lâm Mậu Hoa liền cao giọng nói "Con của chúng ta nhớ cha mẹ, tết trở về nhà thăm chúng ta còn phải được ngươi phép sao?"
Hứa Cao Cách nói: "Làm sao có thể? Ta chỉ lo Thịnh Hòa trở về một mình gặp nguy hiểm, nếu chẳng may bị lạc mất thì sao? Ngươi xem hắn, mới mười một tuổi mà lá gan lại lớn như vậy, nếu trên đường đi xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
Lâm Mậu Hoa cười lạnh, "Phải làm sao đây? Nhà các ngươi không phải ước gì hắn xảy ra chuyện sao, không cần nhìn thấy hắn liền tránh đi rắc rối sao?"
"Ngươi đây là nói cái gì, hắn chẳng lẽ không phải là con trai của ta sao?" Hứa Cao Cách cũng tức giận.
"Nếu thật sự là con trai của ngươi, vậy ngươi phải tính toán tốt cho hắn, đừng có mà cái gì có lợi lại để cho cháu trai của ngươi chiếm mất!" Giọng nói của Lâm Mậu Hoa trở nên sắc bén hơn, nàng nói xong liền đứng lên, "Ngươi nhìn hai vợ chồng anh cả đi, bọn họ như thế nào lại tính toán tốt như vậy? Dùng danh ngạch của nhà chúng ta, lại để cho cha người trả học phí, bọn họ cũng không cần phải lo lắng về bất cứ việc gì khi nuôi dưỡng đứa nhỏ! Hãy nhìn lại tiểu Hòa, bị trong nhà đưa đến nông thôn nhiều năm như vậy, cũng không thấy ai trong nhà này hỏi thăm qua hắn một lần."
Trầm lặng một hồi Hứa Cao Cách dịu giọng của mình xuống nói: "Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn thế nào?"
"Trả lại danh ngạch, để cho Thịnh Hòa trở về nhà sống, cái khác không nói nữa!"
"Phải đợi Thịnh Tường học xong học kỳ này, nếu không hắn mới học được một nửa thì phải làm sao bây giờ?"
"Phải làm gì sao? Chuyển trường học đi!" Lâm Mậu Hoa hai tay chống nạnh cười lạnh, "Vừa đúng lúc Thịnh Hòa chuyển về nhà ở, cũng thuận tiện cho hắn tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học."
"Làm sao có thể dễ dàng như vậy?"
"Này, ngươi nghĩ rằng làm cha hắn không dễ sao, vậy lúc trước ngươi đừng có như vậy mà sinh hắn ra?" Lâm Mậu Hoa lửa giận dâng lên trong lòng, kéo hắn đứng lên đẩy ra ngoài phòng, "Đừng có ở đây quấy rầy ta, hiện tại ngươi đi nói chuyện với cha ngươi, nếu ngươi không nói thì là một tên khốn khốn kiếp!"
Hứa Cao Cách còn muốn quay trở lại nói lý lẽ với nàng, Lâm Mậu Hoa "Phanh" một tiếng đã đóng sầm cửa lại trước mặt Hứa Cao Cách.
Hắn không biết làm sao, đứng ở cửa một lúc lâu rồi quay người hướng phòng Hứa Kỳ Minh đi đến.
Hiệu ứng âm thanh của hệ thống rất tốt, Hứa Kình thở dài một hơi, mẹ của hắn ở kiếp này bất mãn không phải là vì nhà này đã đưa hắn về nông thôn, cũng không phải vì chậm trễ hắn mà là bất mãn vì bị gia đình của anh trai cả lợi dụng.
Hứa Kình cau mày, nếu đã có mâu thuẫn thì sẽ có khuyết điểm để cho hắn lợi dụng.
Tề Vân Chi dường như hiểu được mối quan hệ giữa hai vợ chồng Hứa Cao Cách với Hứa Kình, nên có chút lo lắng mà nhìn hắn.
Hứa Kình cười với anh ta, nghĩ đến Hứa Cao Cách đi đến phòng của Hứa Kỳ Minh, liền vội vàng yêu cầu hệ thống thu thập hình ảnh và âm thanh từ phòng của Hứa Kỳ Minh.
Cuộc trò chuyện của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu, Hứa Kỳ Minh bảo đứa con trai ngồi vào ghế hỏi: "Đã trễ như vậy sao còn đến đây?"
Hứa Cao Cách cúi đầu, "Cha, trong lòng con rất rối."
"Rối cái gì? Mậu Hoa cùng với con cãi nhau sao?" Hứa Kỳ Minh nhướng mày liếc nhìn hắn có chút bất đắc dĩ, "Con thật là, cái gì cũng tốt nhưng mà không có chút chủ kiến gì cả.
Ngươi một người đàn ông cao lớn như vậy mà vẫn sợ Mậu Hoa, nói ra phải bị làm trò cười cho người khác."
"Không phải chuyện này." Hứa Cao Cách nhịn không được ngẩng đầu nói với cha mình: "Lúc nãy ăn cơm cha không cho chúng ta nói, cha nói đi việc của Thịnh Hòa ngài nghĩ như thế nào? Hắn từ nơi xa xôi như vậy đi đến đây, ngươi là ông nội còn ta là cha hắn, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp để hắn ở lại đây để học tập?"
Hứa Kỳ Minh vừa nghe đã biết suy nghĩ của đứa con này, không khỏi cau mày nói: "Thịnh Hòa thông minh, học ở đâu cũng như nhau.
Thịnh Tường đã học ở trường tiểu Tinh Tinh lâu như vậy rồi, hắn chuẩn bị lên lớp năm liền có thể thi vào trung học, ngươi làm chú như vậy thật nhẫn tâm? Cao Cách, đừng quên khi ngươi còn đi học anh trai ngươi đã bỏ học để kiếm tiền nuôi ngươi, ngươi lớn rồi cứ như vậy mà báo đáp hắn sao?"
"Không phải." Hứa Cao Cách không nhịn được cao giọng phản bác "Thịnh Hòa rất thông minh, vừa tỉnh táo liền có thể nhảy lớp để thi lên trung học, một đứa nhỏ như vậy nhà chúng không nuôi dưỡng cho tốt, không phải là làm trò cười cho người khác sao?"
"Trẻ con thông minh, đặt ở đâu cũng đều thông minh.
Trường trung học Nam Trần cũng tốt, ta nghe nói trường học ngày rất danh tiếng, hắn đi nơi đó học trung học, khi nào thi vào phổ thông thì chúng ta lại đón hắn trở về cũng như nhau thôi." Nói đến đây, giọng của Hứa Kỳ Minh liền nhẹ nhàng hơn "Ta có một người bạn học cùng lớp làm việc trong phòng giáo dục Nam Trần, đến lúc đó ta sẽ nói với bên đó một tiếng."
Hứa Cao Cách im lặng một lúc rồi nói: "Cha, ngươi cũng biết Thịnh Hòa thông minh, mặt dù hắn không nói gì nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ."
"Thịnh Tường được đi học là do chiếm danh ngạch của Thịnh Hòa, đây là do chúng ta đoạt đi danh ngạch Thịnh Hòa cấp cho Thịnh Tường, cho dù ta là ba không có ý kiến nhưng hắn đã trưởng thành không lẽ không nghĩ đến sao.
Đến lúc đó cha con chúng ta xa cách, ông cháu cũng như thế, Thịnh Hòa không có khả năng thành công thì không sao, nếu hắn trở thành nhân tài thì người chịu thiệt không phải là chúng ta sao?"
"Chúng ta có thể tìm cách khác bù đắp cho Thịnh Hòa nhiều hơn, hiện tại hắn đã hơn mười tuổi từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở nông thôn, cho dù hiện tại đón hắn trở về đây học thì cũng không thể thích nghi được."
Hứa Kỳ Minh chống hai tay lên đầu gối, thở dài một hơi "Ngươi cũng biết đứa trẻ hơn mười tuổi ở thời điểm này rất hay tự ái, bạn học đều có tài đàn piano, khiêu vũ, hội họa còn hắn thì không biết gì cả.
Đến lúc đó bị các bạn cùng lớp cô lập, nói không chừng có thể sẽ làm hại hắn, ta nghĩ vẫn là để hắn đi học ở trường trung học Nam Trần thì tốt hơn, đợi hắn lớn thêm một chút thì chúng ta lại đến đón hắn trở về."
Hứa Cao Cách không đồng ý đang định mở miệng nói chuyện, nhưng Hứa Kỳ Minh lại giơ tay lên ra hiệu cho hắn lắng nghe mình nói, "Cao Cách, cha biết việc này là ủy khuất cho con cùng Mậu Hoa, cũng là ủy khuất Thịnh Hòa, cha ở nơi này còn muốn suy nghĩ biện pháp khác."
"Mặc dù chúng ta ở khu vực sinh hoạt trung tâm thượng du tuy không tồi, nhưng nó lại kém xa trung du và hạ du, đặc biệt so với khu vực hạ du ở đây còn kém rất xa.
Ta có một người bạn học, có quan hệ với viện nghiên cứu nông nghiệp của khu vực trung du, ta muốn đến đó nhờ cậy để xem liệu có thể chuyển công tác của ngươi qua đó hay không."
Hứa Kỳ Minh lại thở dài, rồi nói tiếp: "Về phần Thịnh Hòa, ta biết hắn là người thông minh, chị họ của Mậu Hoa viết thư ta đã đọc qua.
Ta tính như thế này, tài sản của tổ tiên ở nông thôn sẽ được chuyển qua thành tên của Thịnh Hòa, hộ khẩu của hắn cũng sẽ chuyển qua bên đó, những đồ vật ấy coi như đền bù cho hắn những người khác sẽ không tranh giành."
Hứa Cao Cách có chút động tâm, nhưng mà đây là hai chuyện khác nhau không phải trong chốc lát là có thể quyết định được, hắn có chút do dự.
Hứa Kỳ Minh vừa nhìn thấy liền biết hắn đang nghĩ gì, liền thở dài nói: "Cao Cách, cha cùng ngươi thật có lỗi với anh trai ngươi.
Lúc đó khó khăn như vậy, bởi vì thành tích của ngươi rất tốt nhưng anh trai ngươi cũng không kém? Hắn liền kiên quyết bỏ học để ngươi tiếp tục đi học, nếu năm đó hắn không bỏ học thì với tài trí của anh trai ngươi, thì có thể thi đậu làm nhân viên nghiên cứu? Thì hiện tại làm sao phải đi thỉnh cầu người khác ở khắp nơi?"
"Hơn nữa, nếu lúc đó hắn không cung cấp học phí cho ngươi thì làm sao có thể thi đậu đại học và trở thành nhân viên nghiên cứu? Cao Cách, làm người phải có lương tâm một chút.
Mậu Hoa và anh trai của ngươi không phải là ruột thịt, nàng đối với ta có ý kiến nên nói lung tung như vậy ngươi đừng nghe."
Hứa Cao Cách bị cha nói một phen làm mặt đỏ bừng vì xấu hổ, Hứa Kỳ Minh tiếp tục nói "Ngươi là một người cha, ta cũng là một người cha, tất cả đều suy nghĩ cho đứa con của mình.
Hai người là anh em ruột, lớn lên khoảng cách ngày càng lớn nếu ta không giúp đỡ anh trai ngươi, về sau anh trai ngươi sẽ như thế nào?"
"Cha cũng không muốn lấy đồ vật này nọ để bù đắp cho anh trai ngươi, cha chỉ nghĩ anh em các ngươi nếu mỗi nhà có một đứa nhỏ được đi học thì sẽ tốt hơn, về sau có thể tiến xa hơn còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu Thịnh Hòa trước đây không bị ngốc nghếch, thì cha cũng sẽ để ta đến cái này, bởi vì tình huống của Thịnh Hòa như vậy căn bản không thể đi học được, ba cũng là thuận tiện mà làm như vậy thôi."
"Bây giờ Thịnh Hòa rất tốt, điều này rất đáng để vui mừng, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì Thịnh Tường đâu có làm gì sai? Đột nhiên hắn bị đưa đến một trường học kém hơn, ở chung với những người xa lạ tạo nên sự chênh lệch lớn như vậy, người lớn còn không thể chịu đựng được huống chi là đứa nhỏ.
Nếu không thể xử lý thỏa đáng, thì cuộc đời của Thịnh Tường sẽ bị hủy hoại, ngươi như vậy nhẫn tâm sao?"
Giọng Hứa Kỳ Minh khàn đặc khi nói ra, mắt Hứa Cao Cách cũng đỏ hoe không nói được gì.
Hứa Kỳ Minh vỗ vai con trai, "Này, con đi nghỉ ngơi đi, nếu con và Mậu Hoa thật sự không chấp nhận được, ba cũng sẽ không ép con."
Đôi mắt Hứa Cao Cách đỏ hoe, nhỏ giọng nói: "Ba, con nghe lời người, chờ khi có cơ hội con sẽ chuyển Thịnh Hòa trở về, đừng động đến Thịnh Tường đang đi học."
"Cha sẽ lại nghĩ cách giải quyết." Hứa Kỳ Minh thở dài vỗ vai con trai, tiễn hắn ra khỏi phòng.
Hứa Kình nhìn cảnh tượng được chiếu mà cảm thấy thật thất vọng.
Tất cả mọi người đều không có sai, chỉ là mỗi người đều có khoảng cách quá lớn nên không thể thân với nhau mà thôi..
Bình luận truyện