Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 2: Mẹ ruột cho cậu sống lại



Bỗng nhiên hai mắt mở ra, đập vào mi mắt chỉ có một mảnh hôn ám.

Hôn ám quái dị?!

Dịch An Thần trừng mắt nhìn, cũng không thể nào nói rõ nguyên cớ được, sở dĩ thấy kỳ quái, là bởi vì cậu luôn cảm thấy, cảnh tượng trước mắt dị thường quen thuộc, nhưng lý trí lại nói cho cậu biết, cậu tuyệt đối chưa từng tới nơi này.

Trong không khí truyền đến một trận âm khí quỷ dị, cậu không khỏi rùng mình một cái, lúc này An Thần mới ý thức được, địa phương mà mình đang nằm không chỉ đặc biệt lạnh lẽo, lại còn đặc biệt an tĩnh, chỉ có một mảnh trầm trầm tĩnh mịch, cực kỳ giống với bãi tha ma.

Cậu lầm bầm một chút rồi bò dậy khỏi giường, nương theo ánh sáng nhàn nhạt trên đỉnh đầu, sau khi cậu thấy rõ vật thể chung quanh, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Mọe nó, thế mà lại là nhà xác!? Cậu bất khả tư nghị mở to hai mắt, chẳng lẽ sau khi cậu chết, đã có một người hảo tâm nào đó đi ngang qua đưa thi thể của cậu đến nơi này, chuẩn bị tùy ý hoả táng? Thượng Đế, đây tuyệt đối là loạn hết rồi a! 

An Thần xuống giường, đi hai bước, nhưng bước chân cứ chệnh choạng, đầu cũng không khỏi choáng váng một chút. Cậu biết, sợ rằng cái thân thể này đã nằm ở đây lâu lắm rồi, có chút khí hư (cơ thể yếu nhược, hay mệt mỏi, chóng mặt, hoa mắt, xanh xao, dễ chảy mồ hôi…), tốt nhất vẫn là nên nằm xuống nghỉ ngơi một chút nữa rồi đi tiếp.

Thế nhưng… Bất kể là thiên thời (mạt thế), địa lợi (nhà xác), nhân hòa (tang thi?), cũng không phù hợp a, đờ mờ. 

Được rồi, quên đi! Nếu không chết, cậu liền trở về tìm đại ca và tam đệ, còn có Đường Văn Triết và Tào Tư Viễn nữa nè.

Cũng may là mình nằm ngủ trong nhà xác, nơi này âm khí rất nặng, tạm thời đám tang thi kia còn chưa ngửi ra được mùi vị của cậu, như vậy cậu mới có thể bảo toàn được một cái mạng nhỏ này đây.

Bậy rồi! 

Bỗng nhiên An Thần dừng cước bộ lại, cậu vẫn còn nhớ rất rõ ràng… Mình đã chết, đúng vậy, không phải bởi vì tang thi, mà là chính cậu đã nã một phát súng vào đầu của mình, chết đến triệt triệt để để, rõ ràng, nếu đã chết rồi thì không thể chết lại nữa, làm sao mà còn có thể hoạt bát nhảy loạn như hiện tại chứ nhở?

Này không khoa học a!

Cậu theo bản năng nâng tay lên sờ sờ lên lồng ngực cảm nhận nhịp tim của mình, lại thử thử hô hấp phía dưới mũi, chạm vào huyệt thái dương trơn bóng, tốt lắm, tất cả đều bình thường. Không có máu me với lỗ thủng nào cả.

Chẳng lẽ… Là trùng sinh? Cặp mắt An Thần lóe lên, chính là quyết định rời khỏi nơi này trước rồi lại nói sau, hơn nữa cậu cũng rất lo lắng cho tình huống của đại ca.

Mới vừa đi tới cửa nhà xác, bỗng nhiên trước mắt cậu mờ đi, còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, nhất thời tay chân đều trở nên mềm nhũn, cả người nằm úp sấp về phía trước.

Nếu như có những người khác ở đây, từ đầu tiên thoáng qua trong đầu bọn họ, tuyệt đối chính là ba chữ “ngã lộn nhào”.

Giữa lúc hốt hoảng, An Thần lại giống như đang ngủ.

Dường như cậu đã tiến vào một địa phương rất khó lường, bầu trời xám tro, bốn phía ảm đạm, một con lại một con tang thi chậm rãi tới gần phía mình, mùi hôi do cơ thể bị phân hủy chân thực lại rõ ràng —— nơi này là mạt thế? Ngoại thành?

An Thần có chút hiếu kỳ, tại sao bản thân lại nằm mơ thấy mình đến nơi này vậy kìa? Trên thực tế, trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi cậu vừa mới tiến nhập vào mạt thế, cậu vẫn luôn lắc lư ở trong thành thị mà.

Cảnh tượng trong đầu chuyển đổi thật nhanh, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một nam nhân đầu tóc y như cái mào gà, hắn ta cười híp mắt đưa cho mình một mẩu bánh mì ngọt, bày ra một bộ dáng rất quen thuộc với mình: “Đến, Tử Hiên, trước ăn chút này đỡ đi, đừng để quá đói bụng.”

Vây xung quanh cậu còn có mấy người nữa, hình như mọi người cũng tương đối quen thuộc lẫn nhau.

Nhưng mà vào một giây kế tiếp, bỗng nhiên cảnh tượng lại bị chuyển đổi, đồng dạng cũng là những người này, nhưng trên gương mặt của bọn họ đã không còn thân thiết như trước đây, chỉ có đầy rẫy dữ tợn mà thôi.

“Nếu mày không chết, như vậy bọn tao đều phải chết!!!” Nói rồi, hắn ta vung tay lên, bỗng dưng đẩy An Thần một cú, An Thần vốn dĩ đang đi ở sau cùng không ngoài dự đoán bị té ngã.

Một lần cuối cùng, cậu nhìn thấy sự lạnh lùng trong đáy mắt của đám người đã đồng hành cùng mình.

Đúng lúc này, rõ ràng có một con tang thi biến dị tốc độ xông tới, vươn móng vuốt ra ra đâm xuyên qua lồng ngực của cậu, trong miệng đầy mùi máu tươi khiến cậu không thở nổi.

An Thần cảm thấy không được bình thường… Đây là mơ sao? Trong mơ làm gì có khả năng logic, chân thực như vậy được chứ!?

Rõ ràng đây là một đoạn ký ức!

An Thần cực kỳ kinh ngạc —— Là ký ức của người nào? Hay là cậu đã đi lầm vào cảnh trong mơ của người khác rồi?

Bỗng chốc cảnh tượng quay cuồng trời đất, cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, đó là nỗi thống khổ do bị tang thi ăn tươi ngay trước mặt, không ngờ rằng chủ nhân của ký ức này, ấy vậy mà cũng có một đoạn trải nghiệm kinh khủng hệt như cậu.

Chẳng biết thứ gì đó đã chui vào cổ họng, cắm trong thực quản của cậu, tiến thối không được, hô hấp cũng trở nên ngày càng khó khăn, giống như là một con cá sắp chết vậy, bỗng dưng An Thần nhảy bắn lên từ dưới đất ——

Trợn mắt, là ánh mặt trời chói chang, tiếp ngay sau đó, lại là đau đớn kịch liệt khiến cho thần kinh của bất kỳ người nào cũng đều không chịu đựng nổi…

An Thần ôm đầu rên rỉ một tiếng, hô hấp đau đớn càng thêm dồn dập, ngay cả một câu cũng không nói được.



——— —————— —————— —————— —————— ————

Dịch An Thần đánh giá chính mình trong gương, đây là một vị thiếu niên mới mười tám tuổi, có một khuôn mặt thanh tú lanh lợi.

Người nọ khung xương tinh tế, đuôi mày cong vút, lông mày rậm tiêu sái, có một đôi mắt đào hoa hút hồn người, đuôi mắt dài nhỏ vểnh lên, hai hàng mi dày, bao quanh ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của người nọ, làm cho gương mặt này trở nên hài hòa dị thường.

Thân thể thanh niên tái nhợt, vừa cao vừa gầy, nhưng không phải cái kiểu gầy trơ xương, xoa xoa cánh tay, còn có thể cảm nhận được thịt nhuyễn hồ hồ, toàn thân nhìn không thấy chút khí khái nam tử nào cả.

Rất khó tưởng tượng, chủ nhân của cái thân thể này vậy mà lại là sinh viên có xuất thân từ nông thôn, có lẽ nên nói, người bà ngoại đã chăm sóc nuôi nấng y lớn khôn, thật sự là đã quá mức nuông chiều y, tựa như đang nuôi một thiếu gia sống trong thành phố vậy.

Bình tĩnh mà xem xét kỹ lại thì, lúc này Dịch An Thần cảm thấy vẫn là mình kiếm được một món hời rồi, tốt xấu gì cái thân thể này so với chính mình còn trẻ hơn vài tuổi, mà quan trọng nhất là, cậu đã có một sinh mệnh mới để bắt đầu lại từ đầu rồi.

Tuy nói là tá thi hoàn hồn, nhưng cảm giác này… Quả thực cũng đủ kỳ diệu ha. Bất quá nói thiệt tình thì cái thân thể này còn yếu ớt hơn gấp mấy lần so với thân thể cũ của cậu nữa kìa, dựa theo tiêu chuẩn của Dịch gia, chỉ nói một câu phế vật, đã là khích lệ y rồi.

Lại nói tiếp, kỳ thực nguyên chủ Lâm Tử Hiên này cũng quá xui xẻo đi. Cho dù không rõ ràng cha của mình là ai thì cũng coi như xong, thế mà lúc mới sinh ra, mẹ lại chết ở bụi cỏ lau, nghe nói là do tự sát.

Về sau chính là nhờ ông ngoại bà ngoại thu dưỡng y, năm y 6 tuổi ấy, ông ngoại cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền chỉ còn dư lại một mình bà ngoại ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng y khôn lớn.

Y còn một người cậu, thỉnh thoảng cũng sẽ đến phụ phụ bà ngoại, nhưng con gái của cậu y —— chị họ của y —— Lâm Tử Ngữ, đối với y cũng không có bao nhiêu hòa nhã, luôn dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ăn bám để nhìn y.

Nhưng cái người Lâm Tử Hiên này cũng không chịu thua kém, cứ thế bay ra khỏi cái thung lũng nghèo nàn kia, trở thành sinh viên của một trường đại học danh tiếng, nào ngờ còn chưa kịp trải qua bao nhiêu ngày vui vẻ, lại bị tai nạn giao thông, biến thành người sống đời sống thực vật. Sau khi bà ngoại nghe được tin tức này, liền thương tâm quá độ mà tử vong.

Trong nhà lại không có người nguyện ý bỏ tiền ra để nuôi một người thực vật, liền quyết định để y chết mà không phải chịu đau đớn, ai biết trời xui đất khiến thế nào, còn chưa có kịp chích cho y, đã bị trực tiếp chuyển vào nhà xác rồi.

Cũng không biết là do y may mắn hay bất hạnh, ngay thời điểm Lâm Tử Hiên nằm chung với rất nhiều thi thể khác đợi cùng nhau hoả táng, bên ngoài bùng nổ mạt thế, đương nhiên, cũng sẽ không còn ai nhớ tới nơi này còn một đống thi thể đang chờ hỏa táng đâu.

Bởi vậy Lâm Tử Hiên mới bảo toàn được tính mạng của mình, đồng thời rất may mắn vào một tháng sau mạt thế, tự mình thức tỉnh, từ đó trở đi bắt đầu những ngày rong ruổi điên cuồng trong mạt thế.

Đoạn ký ức mà Dịch An Thần vừa mới được tiếp xúc này, chính là chuyện đã xảy ra trong vòng mười năm tại mạt thế mà Lâm Tử Hiên đã trải qua, nhưng vào lúc cuối cùng, hiển nhiên là y cũng bị đồng bạn vứt bỏ, đẩy vào đàn tang thi, bị chúng nó chia nhau ra ăn cho đến chết.

Về phần tại sao hiện tại cậu lại trở về mười năm trước của thân thể này, lúc vừa mới thức tỉnh chính là đang ở trong nhà xác, cũng bởi vì, nguyên chủ đã không thể trở về được nữa, rồi còn bị cậu cưu chiếm thước sào. 

Cưu chiếm thước sào: chim cưu là một loại bồ câu hết sức vụng về, không biết làm tổ, thường dùng vũ lực để chiếm đoạt tổ của chim khách; nghĩa bóng: một người dùng sức mạnh hoặc thủ đoạn để cướp lấy nhà cửa hoặc vị trí của người khác

Những thứ này cũng không phải là vấn đề mà Dịch An Thần quan tâm, hiện tại chuyện khiến cậu phải lo lắng, là tiếp theo nên làm cái gì bây giờ đây?

Nếu như ký ức không bị sai lệch, hiện tại cũng đã là một tháng sau mạt thế rồi, như vậy thời gian cậu tách khỏi Dịch Hạo Thiên cũng gần 2 tuần đi, hiện tại đại ca của cậu ra sao rồi nha?

Trong tiềm thức An Thần thầm hi vọng, cho dù đại ca đã thực sự biến thành tang thi, cũng có thể sống thật tốt trong cái phòng nghỉ kia. Không có bị kẻ khác giết chết.

Dịch Hạo Thiên… Chờ một chút, Dịch Hạo Thiên?!

Thì ra, vào thời điểm Dịch An Thần nhớ tới đại ca của mình, trong trí nhớ của Lâm Tử Hiên, cũng tự động phát ra một đoạn ký ức về Dịch Hạo Thiên, hơn nữa đó còn là phần ký ức lúc sau mạt thế.

Một trong mười đại bá chủ truyền kỳ được tương truyền trong mạt thế —— người đã khiến cho đất trời rung chuyển: Dịch Hạo Thiên.

Thế nhưng, chuyện này không khoa học nghen!  

An Thần nhớ rất rõ đại ca vì muốn cứu mình, rõ ràng cũng đã… Chờ một chút, thì ra là như vậy, bị tang thi quào trầy, có lẽ là do tinh thần bị kích thích mãnh liệt, thế mà cũng có tỷ lệ nhất định sẽ nhận được dị năng nữa đó.

Nói như thế thì, Dịch Hạo Thiên không chỉ không bị biến thành tang thi, còn thu được song hệ dị năng?!

An Thần xoa xoa huyệt thái dương, vừa nãy vẫn còn vô cùng lo lắng nghĩ muốn chạy trở về, thần kinh căng thẳng, cuối cùng cũng chậm rãi thư giãn xuống rồi. Nếu toàn bộ ký ức này đều là sự thật, như vậy, tất nhiên hiện tại Dịch Hạo Thiên đã không còn ở trong phòng nghỉ nữa rồi, nhưng là vì để ngừa vạn nhất, cậu vẫn quyết định quay trở về nhìn xem sao.

Lại nói trước khi về chỗ đó, tất nhiên là phải ghé thăm cái siêu thị kia một chút, để có thể dễ dàng sống sót, An Thần nghĩ vẫn là nên cầm theo vài món này nọ cũng không tệ.

Đương nhiên, đến lúc đó, trước tiên nhất định cậu phải tìm hiểu về sức chiến đấu của mình một chút đã! Dịch gia có huấn luyện về chuyên môn cận chiến, cho nên hiện tại thân thể của cậu đã không còn rắn chắc được như trước đây nữa rồi, nhưng cũng may cái thân thể này mang theo sức mạnh của người tiến hóa, so với người bình thường thì sức chịu đựng cao hơn nhiều, thể chất miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể được thông qua không khác trước đây là bao.

Theo nguyên tắc thì con người được chia làm ba loại, loại thứ nhất chính là người bình thường, không bị mạt thế ảnh hưởng, những người như thế thường có năng lực miễn dịch rất cao, thích hợp rèn luyện theo kiểu thông thường, sẽ thăng cấp rất nhanh.

Loại thứ hai được gọi là người tiến hóa, bọn họ cũng giống với người bình thường nhưng trong thân thể sẽ có một hoặc vài bộ phận khác tiến hóa hơn, chẳng hạn như mắt, tai, khí lực, thậm chí là hệ thống bạch huyết (bạch huyết là dịch trong suốt bao bọc các mô của cơ thể, giữ cân bằng chất lỏng, và loại bỏ vi khuẩn khỏi các mô). Người tiến hóa được tiến hóa bộ phận nào chính là do ngẫu nhiên, không thể nào nghiên cứu ra được, chuyện này cũng dẫn đến đa số người tiến hóa thiếu hoàn thiện, trình độ tiến hóa không cao.

Tỷ như cái thân thể này, chân tay nhỏ xíu, lại tiến hóa sức mạnh, đây rõ ràng là tương phản mà. Cho nên khẳng định độ tiến hóa của cậu không vượt quá 20%. Có người tiến hóa theo phương hướng phù hợp với cơ thể của mình, liền có thể tiến hóa đến mức 100%, như vậy tuyệt đối người nọ chính là nhân tài kiệt xuất trong nhân tài rồi.

Còn có loại thứ ba, được gọi là người thức tỉnh, thường thì bọn họ sẽ được kích phát một thuộc tính nào đó, tỷ như kim, thủy, mộc, hỏa, thổ, lôi điện, phong, ánh sáng, bóng tối,… thậm chí còn có một cái hi hữu nhất chính là không gian. Tuy rằng dị năng của bọn họ nhìn qua thì cường hãn nhất, nhưng phần năng lượng bị tiêu hao cũng không kém.

Cùng một loại dị năng, tuy nhiên năng lực lĩnh ngộ của mỗi người cũng tùy theo đó mà khác nhau, hơn nữa bởi vì trình độ tu luyện bất đồng, dẫn đến chuyện mặc dù cùng một loại, cùng nguồn gốc nhưng lực lượng của mỗi người lại khác xa nhau.

An Thần tự mình biết mình, hiện tại bản thân mình chẳng qua chỉ là một người tiến hóa chưa khai phá được đến 20% sức mạnh. Nếu muốn tự mình sống sót trong mạt thế, dữ lắm thì cũng chỉ đạt đến trình độ đóng vai vật hy sinh mà thôi.

Thế nhưng, sao mà cậu có thể sống một mình cho được đây! Tuy rằng đã biến thành Lâm Tử Hiên, nhưng cậu vẫn là một Dịch An Thần chuẩn 100% như cũ đấy, có một đại ca là Dịch Hạo Thiên, một đệ đệ là Dịch Hạo Nam. Còn có hai người bạn —— Đường Văn Triết, Tào Tư Viễn nữa kìa.

Trở về! Là một lựa chọn tất nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện