Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 13: Nghiên cứu



Bạn thân không để ý tới mình, Dạ Húc có chút chán chường. “A Bác, tiểu Dịch rốt cuộc cấp mấy?” Thây ma đỉnh phong cấp 2 mà dễ dàng bắt như vậy, đây là nghịch thiên đi?

Vấn đề này Mộc Bác cũng suy xét qua, bất quá trước mắt chưa có kết quả.

“Cậu cũng không biết?” Dạ Húc nhíu mày. Kỳ thật hắn vẫn có chút lo lắng, tại mạt thế, sau khi có thể nắm giữ được vận mệnh chính mình, trong lòng cường giả có bao nhiêu khó chịu khi đối mặt với cảm giác an toàn không thể xác định được.

Mộc Bác có thể hiểu suy nghĩ bạn thân, trấn an nói. “Tôi tin tiểu Dịch, em ấy sẽ không làm hại nhân loại.”



Trước kia từng nghi ngờ Thương Triệt, Mộc Bác đến nay còn đang day dứt. Bây giờ bạn thân vẻ mặt thế này, cũng tương đối khó xử. Hắn không thể yêu cầu bạn thân toàn tâm toàn ý tin tưởng tiểu Dịch như mình, nhưng ít nhất không thể để bạn thân tỏ thái độ hoài nghi tiểu Dịch trước mặt mình.

Dạ Húc cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh. Rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tình của mình.

“Hey! Đừng làm bộ dáng thâm cừu đại hận nhìn tôi, tôi còn chưa tệ đến mức như vậy, mạng của tôi là do chú cứu, cho dù ‘nộp’ cho tiểu Dịch cũng không oan uổng. Đương nhiên, nếu tôi bất hạnh, xin ngài đừng bận tâm nhiều, cứ cho tôi một kích dứt điểm, tôi cũng không muốn biến thành thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ.” Bạn thân có thể nuôi tiểu Dịch, không có nghĩa sẽ có nhiều thời gian như vậy đi nuôi mình. (Dung: Khôn đấy cưng, ngươi sao giống tiểu Triệt nhà người ta được)

Hơn nữa, nghĩ tới hỗ động vừa rồi giữa bạn thân và tiểu Dịch, đó căn bản không phải nuôi em trai mà là nuôi con trai.

Dạ Húc kiên định cho rằng ‒ hắn sẽ không yếu đuối đến nước đó.

Không biết đầu óc Dạ Húc đã phiêu đến đâu, Mộc Bác cũng không rảnh rỗi đi đoán. Bởi vì Thương thiếu đã tắm xong đi ra và tóc vẫn chưa lau như trước.

Tóc ướt sũng khiến Thương thiếu có chút bất mãn.

Mộc Bác bất đắc dĩ, từ sau lần trước Thương Triệt không lau tóc, hắn liền chuẩn bị máy sấy ở đây.

“Lại đây.” Thanh âm rất ôn hòa, lộ ra một cỗ bất đắc dĩ.

Thương Triệt nghe lời đi qua. Dạ Húc mắt trừng to, tại thời khắc toàn dân tộc bi ai, A Bác có thể đừng trình diễn cái loại phương thức sinh hoạt khác người này hay không? Điều này khiến cho người còn sinh hoạt ở địa cầu như hắn áp lực thật lớn a. (Dung: chỉ có mình ngươi ở địa cầu đấy à)

Đặc biệt là, loại ‘kỳ quan’ không khoa học này cũng chỉ có một mình hắn bị cưỡng ép ‘thưởng thức’, còn bị bắt phải tham dự trong đó.

Dạ Húc gương mặt đau khổ, vạn phần bi thống nhìn hình ảnh huynh hữu đệ cung, tương thân tương ái trước mắt này.

Tóc Thương Triệt rất mềm mại, sờ vào cảm giác rất rốt, Mộc Bác nhẹ nhàng sấy, đột nhiên nói. “Hơi dài.”

Thương Triệt nghi hoặc nhìn Mộc Bác, dài à? Ở Tinh tế, tóc cậu chưa bao giờ ngắn như vậy, độ dài hiện giờ còn chưa đạt đến trình độ phiêu dật trước kia a.  monganhlau.wordpress.com

“Có cơ hội anh sẽ dẫn em đi tìm thợ cắt tóc.” Trong căn cứ có mấy chục vạn người sống sót, thợ cắt tóc hẳn là sẽ không bi thúc đến nỗi toàn bộ bị tuyệt chủng hết đi a.

Dạ Húc đứng lên, lặng lẽ rót cho mình một ly nước, tự an ủi.

Ở đây, từ việc nhỏ đến việc lớn, Thương thiếu thường không phát biểu ý kiến, thấy anh trai đã có quyết định liền nhu thuận gật đầu đáp ứng. Sau đó tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ cảm giác anh trai xoa da đầu.

Mộc Bác cũng thích cảm giác những sợi tóc mềm nhuyễn quấn quanh ngón tay, nhất thời không nói chuyện, chỉ còn lại âm thanh máy sấy, không gian có vẻ yên tĩnh và bình thản.

Vẫn luôn tỏ vẻ không chịu nổi, Dạ Húc cũng không tìm chuyện để nói. Tình cảnh trước mắt khiến khóe mắt hắn hơi khô khốc. Tuy trước kia hắn rất ít ở chung với Mộc Dịch, nhưng vẻ mặt an bình và hạnh phúc của bạn thân hiện giờ đã rất lâu chưa thấy qua.

Có lẽ đây đều là tốt duy nhất đi.

Nhất định là cảm ứng và liên hệ đặc biệt giữa song sinh.

Nếu không Dạ Húc cũng không biết nên giải thích như thế nào. Thây ma nuôi nhà và thây ma hoang dại, sao lại khác nhau lớn như vậy a!

Trong chốc lát thì sấy xong, Thương Triệt ngoan ngoãn ngồi đợi anh trai cho ăn.

Mộc Bác cất máy sấy, tiếp đó theo thói quen đi rửa tinh hạch, lau đến lấp lánh mới đặt trước mặt Thương Triệt.

Tất cả đều là tinh hạch cấp 1, có tác dụng với Thương Triệt không lớn, nhưng trước mắt có thể điền đầy bụng Thương Triệt vẫn tương đối vừa lòng.

Trông thấy bạn thân còn chuẩn bị cho Thương Triệt một cái muỗng bạc, Dạ Húc hoàn toàn mất bình tĩnh. Trời ạ! Mức sinh hoạt này, tình trạng hưởng thụ này, so với người còn tốt hơn! (Dung: anh cưng em wá, dễ thương wá a!)

Chỉ vào Thương Triệt, thanh âm Dạ Húc có chút run rẩy. “Cậu…cậu đừng nói với tôi, tiểu Dịch mỗi ngày đều ăn cơm như thế này đi?”

Chú ý vệ sinh như vậy?

Mộc Bác biết Dạ Húc đang kinh ngạc cái gì, dù sao lúc trước hắn cũng bất khả tư nghị như thế.

Sủng nịch cười cười. “Tiểu Dịch yêu sạch sẽ.”

Dạ Húc càng cảm thấy trên đầu thì rớt xuống ba cái hắc tuyến, đỉnh đầu thì có nguyên một đám quạ đen bay qua.  

Trời ạ! Thây ma yêu sạch sẽ, thây ma yêu sạch sẽ…!

Bởi vì Dạ Húc đang rơi vào giai đoạn khiếp sợ, tay giữ nguyên tư thế chỉ vào Thương Triệt. Đây đối với Thương thiếu mà nói là hành vi rất không lễ phép.

Trong mắt hiện lên không vui, Thương thiếu tức giận phát động tinh thần lực đánh lên cánh tay Dạ Húc, đồng thời còn tặng theo một cái liếc mắt.

Dạ Húc “…” Chẳng những yêu sạch sẽ mà còn là thây ma có tính tình cổ quái.

Dùng sức xoa cánh tay tê dại. Tiểu quỷ chết tiệt, đánh mạnh như vậy làm gì, tuyệt không biết tôn kính người lớn… Khoan đã, năng lượng của tiểu Dịch vừa rồi là màu vàng đi?!

Dạ Húc lập tức hứng thú tăng vọt, nháy mắt bổ nhào vào đến trước mặt Thương Triệt. “Tiểu Dịch, cậu cũng là thây ma biến, ách…dị năng hệ kim?”

Thương Triệt tức giận ngẩng đầu, trong mắt mang theo không kiên nhẫn, bất quá mặt cậu vẫn luôn xanh trắng, ngược lại nhìn không ra cảm xúc gì.

‘Anh rất phiền!’ Thương Triệt dùng tinh thần lực viết lên bàn mấy chữ, viết xong liền không để ý tới Dạ Húc, tiếp tục hưởng thụ tinh hạch.

Chẳng lẽ hắn không biết quấy rầy người khác đang dùng cơm là hành vi rất mất lịch sự sao?

Thương thiếu lòng dạ hẹp hòi nghĩ.

Không có được đáp án mình muốn, Dạ Húc quay sang nhìn Mộc Bác, mong chờ bạn thân giải thích nghi hoặc của hắn. Làm một người vô cùng hứng thú nghiên cứu thây ma, gặp em trai thây ma kiêu ngạo là tổn thương không chịu nổi a!

Biết Dạ Húc lại nổi lên lòng hiếu kỳ, Mộc Bác bất đắc dĩ lắc đầu. “Tiểu Dịch không phải dị năng giả hệ kim.” Gần đây tổ nghiên cứu căn cứ đang gấp rút nghiên cứu dị năng thây ma, dị năng thây ma và dị năng giả cơ bản giống nhau, nhưng chúng nó giỏi vận dụng hơn mà thôi. Nhưng tiểu Dịch, quả thật không phải hệ kim.

“Cậu gạt người! Rõ ràng tôi thấy tiểu Dịch sử dụng dị năng màu vàng.” Trước mắt, có thể hiện ra ánh sáng màu vàng chỉ có hệ kim.  monganhlau.wordpress.com

Thương Triệt thật sự chịu không nổi tính cách truy nguyên* của Dạ Húc, mạnh đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Dạ Húc. Dạ Húc ban đầu còn tỏ vẻ kinh ngạc, dần dần trở nên hỗn loạn, Mộc Bác bên cạnh nhìn mà kinh hãi không thôi. (*: truy tìm căn nguyên nguồn gốc)

Đương nhiên Dạ Húc cũng không phải ăn hại, hỗn loạn chỉ vài giây liền khôi phục thanh minh, tức khắc lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt nhìn Thương Triệt, nói không nên lời.

Bị người giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm, loại cảm giác này không tốt lắm. Bất quá, cậu có anh trai mới không quan tâm đâu. Thương Triệt nhanh chóng quay đầu nhìn Mộc Bác, thấy trong mắt Mộc Bác ngoài kinh ngạc cũng không có cảm xúc gì khác mới yên tâm. Lúc nhìn Dạ Húc, ánh mắt tỏ vẻ coi thường ‒ đồ nhát gan!

Trời ạ!

Dạ Húc vỗ trán, em trai tiểu Dịch thật là trâu bò a, tính tình kỳ quái không nói, bây giờ ngay cả năng lực cũng kỳ quái, cũng chỉ có bạn thân mới có thể khống chế được.

Mộc Bác thấy sắc mặt Dạ Húc tốt lên không ít mới cười nói. “Thế nào? Bây giờ đã biết chưa?”

Dạ Húc im lặng nhìn bạn tốt của mình. “Cậu cố ý.” Nếu hắn sớm biết tiểu Dịch là hệ niệm lực biến thái này hắn sao có thể không đề phòng?! Đâu đến nỗi mất mặt như vậy! Bất quá…dị năng hệ niệm lực? Dạ Húc nóng lòng muốn thử, trước kia cũng từng gặp dị năng giả hệ này, thế nhưng năng lực quá yếu. Ngoài tinh thần mạnh hơn so với người khác một chút, cũng không làm được gì, trên cơ bản là một năng lực yếu.

Nhưng tiểu Dịch không giống, cùng là hệ niệm lực lại khác nhau rất lớn.(Dung: một trời một vực luôn ý!)

Dạ Húc muốn hảo hảo nghiên cứu em trai tiểu Dịch.

Mộc Bác đương nhiên biết tính cách bạn thân, nhưng không lo lắng em trai nhà mình chịu thiệt, lấy tính tình tiểu Dịch, ai chịu thiệt còn chưa biết đâu nha?!

“Em trai Tiểu Dịch.” Dạ Húc nịnh nọt cười với Thương thiếu vừa dùng cơm xong.

Thương Triệt mặt không đổi sắc nhìn hắn, nói thật, người da mặt dày như thế này, vậy mà lại là bạn thân anh trai, Thương Triệt đến bây giờ vẫn cảm thấy rất huyền huyễn. (vựng a!)

Xem nhẹ khinh thường trong mắt em trai tiểu Dịch, Dạ Húc một bộ anh trai tốt đứng bên cạnh em trai tiểu Dịch, vừa định đặt mông ngồi xuống (dưới ánh mắt áp bách em trai tiểu Dịch) lại đứng lên, đáng thương hề hề lấy ghế ngồi đối diện.

Vì nghiên cứu, ta nhẫn!

Dạ Húc chợt phát hiện, bản thân vì hạnh phúc toàn nhân loại, tinh thần co được giãn được thế này là cỡ nào cảm thiên động địa a.

Ca công tụng đức bản thân xong (tự sướng), Dạ Húc tiếp tục mục đích của mình. “Em trai Tiểu Dịch, có thể phát động dị năng công kích một lần nữa không? Lần này tôi nhất định sẽ hảo hảo lĩnh hội cảm giác khi bị công kích.” Dạ Húc muốn nghiên cứu, lúc nói chuyện cũng mang theo chờ mong, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Thương Triệt cảm thấy da đầu run lên, không thể tin nhìn anh trai nhà mình — đầu người này có vấn đề đi? Cư nhiên thích tìm ngược!

Hiểu kinh ngạc trong mắt em trai, Mộc Bác nhịn không được mặc niệm thay bạn thân. Sờ đầu em trai. “Đừng để ý tới hắn, hắn chính là cái loại một ngày không bị ai thu thập, tâm tình sẽ không tốt. Nói ngắn gọn chính là thiếu ngược!” (tiểu M)

Nghe anh trai nhà mình giải thích, ánh mắt nhìn Dạ Húc của Thương Triệt càng phát ra tò mò. Trên thế giới còn có người như thế?

Đúng rồi! Hình như trước kia cậu có nghe người ta nói qua, có một số người thích bị người khác ngược đãi. Nghĩ tới Dạ Húc cũng là người như thế, Thương Triệt nháy mắt kéo anh trai nhà mình cách xa Dạ Húc, sợ Dạ Húc lây bệnh cho anh trai nhà mình.

Lời nói bạn thân và hành động Thương Triệt khiến Dạ Húc bị kích thích. Chống lại tầm mắt tò mò Thương Triệt, khô khan giải thích. “Tôi không có khẩu vị nặng như vậy.” Ta không phải M a, hỗn đản ~

Có em trai thì rất giỏi a, em trai là dị năng hệ niệm lực thì rất giỏi a, chờ một ngày ta nhận một em trai, ta cũng thân thiết trước mặt các người!(Dung: ko cần buồn ngươi sắp có rồi)

Dạ Húc căm giận nghĩ, đột nhiên cảm thấy, hình như có cái gì đó bất thường đi?

Bất quá, còn đang đắm chìm trong bi phẫn, Dạ Húc tự động xem nhẹ ‘việc nhỏ’ này.

Thấy bạn thân bị em trai khi dễ đủ thảm Mộc Bác mới ho nhẹ một tiếng, hỏi em trai nhà mình. “Tiểu Dịch, trong căn cứ chúng ta cũng có dị năng giả hệ niệm lực, nhưng năng lực bọn họ rất yếu, đến nay mới đạt được trung giai cấp 1, ngoài kích phát dị năng, trên cơ bản không có tác dụng gì. Dị năng của bọn họ và em có gì khác nhau không?”

Thấy anh trai hỏi, Thương Triệt cẩn thận nghĩ nghĩ, kết hợp đáp án Không Không, dùng dị năng viết lên bàn. ‘Chuẩn xác mà nói, dị năng của em là tinh thần lực, trong đầu mỗi người đều có sóng tư duy, kỳ thật sóng tư duy cũng là một loại năng lực, có màu vàng, màu càng thuần năng lực càng mạnh. Đương nhiên, thuần này không phải thuần màu vàng, mà là sóng tư duy không tạp chất, có thể sử dụng tùy ý. Mà niệm lực các anh nói hẳn cũng là một loại sóng tư duy đi, em chưa thấy qua nên cũng không rõ ràng lắm.’

Người tinh cầu này vốn không biết sử dụng tinh thần lực, nên mặc dù có người kích phát, cũng không biết rèn luyện thế nào, căn bản vô pháp thăng cấp.

Nhìn một đám chữ xinh đẹp xuất hiện rồi biến mất, Dạ Húc càng bội phục năng lực Thương Triệt đến tột đỉnh, thở dài nói. “Em trai Tiểu Dịch, cậu đặc biệt vì đả kích người khác mà tồn tại.” Nhìn xem, dị năng giả trong căn cứ đến bây giờ còn hoài nghi niệm lực có tác dụng hay không, em trai tiểu Dịch đã có thể vô sự tự thông dùng tinh thần lực thay viết viết. Đây là chênh lệch a, có hiểu không?! monganhlau.wordpress.com

Khó trách em trai tiểu Dịch thông minh hơn thây ma khác, có liên quan đến tinh thần lực không? Dạ Húc đột nhiên nghĩ đến khả năng này, đồng thời Mộc Bác cũng nghĩ thế. Hai người nhìn nhau, liền biết đối phương nghĩ gì. Mộc Bác cười cười sờ đầu Thương Triệt. “Có lẽ anh nên cảm tạ dị năng của em là tinh thần lực.”

Thương Triệt nghe mà chẳng hiểu ra sao, lại càng cảm thấy kỳ quái khi thấy Dạ Húc đối diện cũng như trút được gánh nặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện