Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 338: Có Phúc Mà Không Biết Hưởng





Trương Mỹ Vân tới văn phòng làm việc của Chúng Thanh Phong với mục đích xin thôi việc.

Lá đơn xin thôi việc đã được viết và để sẵn trong túi xách của cô.

Cô không muốn có bất kỳ liên quan gì tới anh nữa.

Cả tâm trí và trái tim cô đều rất mệt mỏi rồi.

Cô muốn buông bỏ tất cả, trở lại cuộc sống lúc xưa.

Cuộc sống mà chưa có sự xuất hiện của Thẩm Toàn Đức, cũng không có bóng dáng của Chúng Thanh Phong.

Hít một hơi dài, Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong nghiêm túc nói: "Em có chuyện này cần nói với anh"
"Chuyện gì vậy?"
Chúng Thanh Phong nghiêng đầu nhìn Trương Mỹ Vân chờ đợi.

Trương Mỹ Vân vừa mở túi xách, còn chưa kịp lấy đơn xin thôi việc ra thì tiếng gõ cửa vang lên.

Theo phản xạ tự nhiên cả Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong cùng nhìn về phía cửa phòng làm việc.

"Mời vào!"
Chúng Thanh Phong lên tiếng.


Cánh cửa phòng làm việc mở ra, Sophia Ngô trang điểm xinh đẹp, quyến rũ như mọi khi bước vào.

Trên tay cô ta là một hộp bánh ngọt và chai sữa gạo.

Cô ta nở nụ cười tươi rói nói: "Thanh Phong, em đặt đồ ăn nhẹ cho mọi người trong phòng, nhân tiện mang cho anh một suất.

"
Nhưng nụ cười trên môi Sophia Ngô trở nên cứng đờ khi cô ta nhìn thấy Trương Mỹ Vân đang ngồi bên cạnh Chúng Thanh Phong.

Nếu hôm nay Sophia Ngô không xuất hiện thì Trương Mỹ Vân đã quên mất rằng cô còn một món nợ cần phải đòi cô ta.

Hơn nữa để đòi được món nợ này, Mỹ Vân buộc phải ở lại tập đoàn Tân Thế Giới.

Vì vậy tạm thời cô sẽ chưa đưa đơn xin thôi việc cho Chúng Thanh Phong.

Trước đây vì sợ sẽ gây ra điều tiếng cho Chúng Thanh Phong nên hết lần này tới lần khác Trương Mỹ Vân ngăn cản việc anh công khai mối quan hệ giữa hai người.

Nhưng giờ đây Mỹ Vân xác định sau khi giải quyết xong tư thù cá nhân với đám người này cô sẽ rời đi.

Sẽ chẳng còn ai biết Trương Mỹ Vân là ai nữa.

Do đó cô không ngại thể hiện chút thân thiết giữa mình và phó chủ tịch trước mặt mọi người.

Đặc biệt là Sophia Ngô.

Vì vậy Mỹ Vân cố tình khoác tay Thanh Phong, dựa dẫm vào anh giống như đang đánh dấu chủ quyền.

Ánh mắt Sophia Ngô dán chặt lên cánh tay Trương để cập nhật nội dung các bạn nhé! ngỡ Thanh Phong sẽ đẩy tay Mỹ Vân ra nhưng không ngờ anh lại để yên.

Biết rằng Trương Mỹ để cập nhật nội dung các bạn nhé! nhẹ nhàng từ chối: "Cảm ơn em, anh không thích ăn đồ ngọt.

"
Bị Chúng Thanh Phong từ chối hết lần này tới lần khác trước mặt Trương Mỹ Vân, Sophia Ngô vô cùng mất mặt.

Cô ta đang định mang đồ rời khỏi phòng làm việc của Thanh Phong thì đột nhiên giọng nói dịu dàng như nước của Trương Mỹ Vân vang lên: "Chị đã mất công mang tới rồi thì cứ để ở đây đi, dù sao tôi để cập nhật nội dung các bạn nhé! lại.

Mục đích của cô ta tới đây là để tiếp cận Thanh Phong, để lấy lòng anh chứ không phải cho Trương Mỹ Vân ăn.

Thay vì cho Mỹ Vân ăn, cô ta thà ném vào thùng rác còn hơn.

Nhưng Trương Mỹ Vân đã mở lời, hơn nữa Chúng Thanh Phong cũng đang ngồi bên cạnh cô ta nên đương nhiên Sophia Ngô không thể tỏ ra nhỏ mọn được.

Cô ta xoay người lại, nặn ra một nụ cười trên để cập nhật nội dung các bạn nhé! Mỹ Vân đang ngồi, nhẹ nhàng đặt hộp bánh ngọt và chai sữa gạo xuống.

"Chúc cô ăn ngon miệng!"
Trương Mỹ Vân khoác tay Chúng Thanh Phong chặt hơn.

Cô nở một nụ cười khách sáo đáp lại: "Cảm ơn chị!"

"Không có gì! Lần sau nếu cô muốn ăn cứ nói một tiếng, tôi sẽ đặt giúp.

"
"Chị thật tốt!"
Trương Mỹ Vân cố ý nhấn mạnh.

Sau khi Sophia Ngô rời đi rôi, Trương Mỹ Vân liên buông tay Chúng Thanh Phong ra.

Cô để cập nhật nội dung các bạn nhé! Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân, mỉm cười đùa: "Lợi dụng anh xong rồi quảng anh sang một bên à?"
Trương Mỹ Vân không đáp lại câu hỏi của Chúng Thanh Phong.

Cô lặng lẽ mở hộp bánh ra ăn thử một cái, mở chai sữa gạo ra nhấp một ngụm rồi khẽ gật gù: "Ngon thật! Đúng là có người có phúc mà không biết hưởng"
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân ăn một cách ngon lành, không buồn đếm xỉa gì tới mình liền hỏi: "Bánh đó ngon đến như vậy sao?"
"Rất ngon! Anh muốn ăn thử một miếng không?"
Chúng Thanh Phong chưa kịp trả lời, Trương Mỹ Vân đã nói luôn: "Ăn một miếng đi không lại phụ tấm lòng của người ta"
"Em đang ghen đấy à?"
Chúng Thanh Phong nghiêng đầu nhìn Trương Mỹ Vân tò mò.

"Em thì có tư cách gì mà ghen với người ta chứ?"
Giọng điệu này của Trương Mỹ Vân đích thị là không bình thường.

Chúng Thanh Phong có thể dễ dàng nhận ra điều đó.

Nghĩ rằng cô đang giận dỗi nên anh dốc sức nghĩ cách dỗ dành.

Nhưng lúc này anh chẳng có ý tưởng nào trong đầu hết.

Đột nhiên Chúng Thanh Phong nhìn chằm chằm vào miếng bánh Trương Mỹ Vân đang căn trên môi.

Một ý tưởng loé lên trong đầu anh.

Nhanh như cắt, Thanh Phong nghiêng đầu áp môi lên môi Mỹ Vân, căn một miếng bánh mà cô đang ăn dở.

Hành động mang tính bất ngờ và thân mật này của Chúng Thanh Phong khiến Trương Mỹ Vân cứng đờ người.

Lí trí nói Mỹ Vân phải bình tĩnh, tuyệt đối bình tĩnh, không được để Thanh Phong làm xao động.

Thế nhưng trái tim phản chủ của cô lại đập thình thịch như trống dồn trong lồng ngực.

Nuốt xong miếng bánh vừa "cướp"
được từ Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong thản nhiên nói: "Cũng khá ngon!"
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong không chớp mắt.

Nhưng dường như anh chẳng buồn quan tâm tới sự sững sờ của cô.

Thanh Phong lấy một miếng bánh khác, giơ lên định đút cho Mỹ Vân đề nghị: "Anh muốn ăn thêm một miếng nữa, để đánh giá lại xem bánh này ngon tới đâu.


Em giúp anh được không?"
"Biến thái!"
Trương Mỹ Vân đứng bật dậy, cầm túi xách đi thẳng ra ngoài.

Mặc kệ Chúng Thanh Phong vẫn đang nhìn theo bóng lưng cô, nhoẻn miệng cười.

Chúng Thanh Phong đút miếng bánh đang cầm trên tay vào miệng, ăn rồi lẩm bẩm một mình: "Sao không thấy ngon như miếng lúc nãy nhỉ?"
Trái ngược với thái độ vui vẻ của Chúng Thanh Phong, khi vừa quay người bước ra khỏi phòng làm việc của phó chủ tịch, Sophia Ngô liền thay đổi sắc mặt.

Có rất nhiều thiếu gia, công tử nhà giàu tán tỉnh, ngỏ ý muốn tìm hiểu Sophia Ngô nhưng cô ta đều thẳng thừng từ chối vì trái tim đã hướng về Chúng Thanh Phong.

Thế nhưng anh lại chẳng màng tới cô ta.

Điều đó khiến Sophia Ngô không cam tâm.

Ánh mắt Sophia trở nên thâm sâu.

Cô ta nghĩ thầm trong bụng: "Người mà tôi nhìn trúng, bằng giá nào tôi cũng sẽ phải có được"
Sau đó Sophia Ngô lại nghĩ tới Trương Mỹ Vân.

Vẻ mặt dương dương tự đắc vừa rồi của Mỹ Vân khiến cô ta ngứa ngáy trong lòng.

Dám ngang nhiên thách thức nhị tiểu thư của Ngô gia, một trong những gia tộc lớn ở đất Hà thành ư? E rằng Trương Mỹ Vân đã chọc nhầm người rồi.

Trên gương mặt xinh đẹp không tì vết của Sophia Ngô mang theo vẻ độc ác.

Cô ta lẩm bẩm: "Một đứa con gái tâm thường như cô dựa vào đâu mà muốn tranh giành với tôi? Cô không xứng để hít chung bầu không khí với Chúng Thanh Phong chứ đừng nói là ở bên cạnh anh ấy"
Nghĩ rằng có Chúng Thanh Phong chống lưng thì cô muốn hô mưa gọi gió thế nào cũng được sao? Đừng có mơ.

Sophia Ngô nhất định sẽ không chịu thua Trương Mỹ Vân.

Hai bàn tay Sophia Ngô vô thức nắm chặt lại hai bên hông.

Chúng Thanh Phong chắc chắn cô ta sẽ có được.

Còn Trương Mỹ Vân kia, sẽ bị cô ta huỷ hoại.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện