Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 7: Sinh vật quý phải bảo tồn
Tôi nhất thời choáng váng, không phải vì câu nói của anh đẹp trai kia mà là vì tiếng hét vừa rồi. Rõ ràng là tôi chưa nói gì hết, không biết mồm miệng đứa nào mà to kinh khủng, dọa anh đẹp trai đứng trước mặt tôi hồn phách lên mây, tóc dựng ngược luôn rồi.
Cái đứa vừa rồi hình như đã biết tội, bị tôi quét ánh mắt "mày chuẩn bị tinh thần đi con ạ" qua thì lấy tay bụm miệng, lủi ra sau đám khỉ đột kia.
Quay lại với anh đẹp trai, tôi thấy anh ta hình như hồn vía vẫn chưa về, tôi ngước lên nhìn xung quanh xong nói vu vơ: "Anh gì ơi, về đi." Chính xác là tôi đang triệu hồn anh ấy về đấy.
Anh ta nghe tôi gọi bằng giọng từ cõi âm vang lên thì giật mình thức tỉnh, hồn về với xác. Tôi giả bộ như lúc nãy chưa nghe thấy gì, khẽ nhíu mày rồi hỏi lại: "Nãy anh nói gì ấy nhỉ?"
"À, anh bảo anh muốn hẹn hò với em."
Lần này, để bảo toàn hồn xác của anh ta, tôi liếc mắt về phía bọn kia trước khi anh ấy kịp trả lời cho nên bọn nó im re.
"Ngại quá, anh lộn địa chỉ rồi thì phải?"
Còn phải hỏi, đẹp trai thế mà kêu muốn hẹn hò với con lùn vừa dốt vừa xấu này thì chỉ có lộn địa chỉ. Không phải tôi tự chê mình đâu, làm gì có ai muốn tự chê bai bản thân mình vậy chứ. Nhưng mà thôi, có sao nói vậy, mình là người sống thật mà.
"Không lộn, người anh tìm là em, Trần Ngọc Thảo Huyền lớp 6B."
Nghe anh ta chỉ đích danh tên mình, tôi mới ngớ ra. Hình như đấy là tên tôi thì phải, cái tên bị quên lãng đã lâu đây mà. Lần này thì hồn tôi tự động lìa khỏi xác. Đến khi anh ta huơ tay trước mặt gọi về tôi mới tỉnh ra. Tôi còn chưa kịp trả lời thì trống vào tiết. Anh ta nói tôi cứ suy nghĩ đi, hôm sau lại qua. Tôi lắc đầu, bỏ vào lớp trước mấy chục con mắt đang nhìn tôi kiểu như tôi là anh hùng vừa trở về từ vũ trụ vậy.
Tôi trở về chỗ ngồi, cô giáo cũng vừa vào lớp. Tôi thấy anh Tí vẫn ngủ nên đưa tay lay lay gọi: "Anh về tới nhà chưa?"
Nghe tôi gọi, anh Tí nhổm đầu dậy. Cái vẻ mặt đẹp trai, ngây ngô lúc vừa mới ngủ dậy của anh ấy làm tôi ngẩn ra mấy giây. Quả thật là anh ấy đẹp trai lắm. Da trắng, tóc màu đen bóng mượt bồng bềnh cắt theo kiểu soái ca undercut. Sóng mũi thẳng tắp khiến cho khuôn mặt càng trở nên tuấn tú hơn. Đôi mắt màu xám tro, đôi mắt khiến tôi luôn bị hút hồn mỗi khi nhìn vào đấy, đôi mắt mang vẻ mơ hồ, bí ẩn.
"Mày nhìn anh vừa thôi, nhìn nữa mày cũng không đẹp bằng anh được đâu."
Mặt tôi xuất hiện mấy vạch đen, lia đôi mắt híp lại ti hí như mắt lươn lườm anh ấy. Đang định gân cổ cãi lại thì cô giáo vào lớp nên đành im lặng đứng dậy chào.
Tôi đang chống cằm uể oải nghe cô giáo giảng bài, đột nhiên anh Tí quay sang hỏi: "Thằng đấy nó qua kiếm mày làm gì vậy?"
"Kêu muốn hẹn hò với em."
"Rồi mày trả lời sao?"
"Em chưa trả lời, anh ta kêu mai lại qua."
Anh Tí chép chép miệng lắc đầu nhìn tôi bảo: "Tội nghiệp cái thằng đấy thật. Kể ra cũng đẹp trai mà bị điên."
Tôi cau mày: "Sao lại điên?"
"Không điên thì đời nào lại đòi hẹn hò với con xấu hoắc như mày."
Tôi cay cú lắm rồi. Hở ra là kêu tôi xấu. Có cần chê bai tôi đến vậy không chứ? Tôi ấm ức: "Em xấu lắm à?"
"Không." Đột nhiên anh Tí lại phủ nhận làm tôi mừng rơn, nghĩ là anh ấy đã nhìn ra cái vẻ đẹp tiềm ẩn của tôi rồi.
"Người ta bảo không có người phụ nữ xấu, chỉ có những người phụ nữ không biết mình xấu thôi. Mày nằm trong số đó đó."
Một gáo nước lạnh tạt vô mặt, tôi bị tổn thương nặng nề.
Được rồi, mặc dù rất muốn giơ tay đấm cho phát, nhưng tôi không thể ra tay với anh ấy được. Vì sao ư? Vì tôi thích anh ấy. Phải, thích từ hồi còn bé cơ. À không, chắc thích từ hồi còn trong trứng luôn ý. Tôi không biết lí do vì sao mình lại thích anh ấy. Nói chung là thích.
Tôi hếch mặt lên đáp lại: "Trời cho em nhan sắc sơ sài để che giấu cái thiên tài bên trong."
"Bây giờ anh mới phát hiện ra."
"Sao? Phát hiện ra em thiên tài rồi đúng không?"
"Phát hiện ra mày đã xấu lại còn điên."
Mặt tôi hầm hầm, gào lên: "Anh mới điên ý."
"Này cái em kia, ở trong lớp mà la hét cái gì? Đi ra cửa đứng mau."
Nghe tiếng quát của cô giáo, tôi giật mình thu người co rúm như con tôm. Cả lớp quay xuống nhìn tôi, tôi quay sang nhìn anh Tí, sau đó rời khỏi chỗ đi ra cửa đứng. Bọn kia cứ cúi gằm mặt không dám nhìn tôi. Tôi hận. Tôi hận.
"Em kia, vào đây!"
Tôi đang lơ đãng đứng ngoài cửa, đột nhiên cô dạy Toán gọi làm tôi giật mình, lững thững đi vào trong.
"Lên làm bài này cho tôi!"
Tôi ngước lên bảng nhìn cái đề bài "Chứng minh ba điểm A, B, C cùng nằm trên một đường thẳng." Tôi khẽ nhíu mày, bước lại cầm cây thước và cục phấn tiến về phía bảng. Loay hoay một hồi vẽ vẽ viết viết, sau đó trở về chỗ. Vừa ngồi vào chỗ, anh Tí nhìn tôi chằm chằm như kiểu tôi là sinh vật ngoài hành tinh ý.
"Lùn, mày ăn cái gì mà thông minh vậy?"
Tôi ngước nhìn lên bảng, sau đó quay sang nhìn anh Tí vênh váo trả lời: "Thì ăn cơm chứ ăn gì? Em thông minh từ trong trứng rồi."
"Mày đúng là thiên tài Lùn ạ!"
Tôi cười khẩy. Còn phải nói, tôi đúng là thiên tài mà.
"Theo hình vẽ, ta có ba điểm A, B, C cùng nằm trên một đường thẳng. Trần Ngọc Thảo Huyền, em giỡn mặt với tôi phải không?" Đột nhiên, mặt cô giáo phừng phừng như mấy người đang mắc ấy ngồi trong nhà xí mà rặn ấy ấy quay xuống trừng mắt nhìn tôi.
Cô ơi, coi chừng ra quần...
Cái này là tôi nghĩ vậy thôi, chứ mà nói ra thì chắc cô dạy Toán xuống bóp cổ tôi chết tươi luôn quá. Tôi đứng dậy nhìn cô lắp bắp: "Ơ, dạ thưa cô, em lấy thước đo đi đo lại mấy lần rồi đó cô. Tuyệt đối chính xác vô cùng."
Chẳng hiểu sao cô giáo vẫn nhìn tôi bằng khuôn mặt ấy. Lúc nãy anh Tí còn khen tôi là thiên tài mà. Không lẽ sai chỗ nào?
"Em giỏi quá rồi, giỏi hơn cả mấy nhà Toán học luôn rồi đấy. Về chép phạt định nghĩa ba điểm cùng nằm trên một đường thẳng một trăm lần cho tôi."
Một trăm lần sao? Vậy chả gãy tay mà chết à?
Tôi cắn cắn môi, lệnh cô như lệnh vua, làm sao cãi. Tôi dạ dạ vâng vâng rồi ủ rũ ngồi xuống.
"Bây giờ anh lại phát hiện ra thêm một thứ nữa rồi lùn ạ!"
Nhìn thấy khuôn mặt vênh váo bên cạnh tôi lại cáu, quay sang gắt: "Lại cái gì nữa?"
"Anh phát hiện mày vừa xấu, vừa điên lại còn vừa ngu nữa. Cả thế giới này chắc chỉ còn tồn tại duy nhất mày thôi. Đúng là sinh vật quý phải bảo tồn mà."
Cái đứa vừa rồi hình như đã biết tội, bị tôi quét ánh mắt "mày chuẩn bị tinh thần đi con ạ" qua thì lấy tay bụm miệng, lủi ra sau đám khỉ đột kia.
Quay lại với anh đẹp trai, tôi thấy anh ta hình như hồn vía vẫn chưa về, tôi ngước lên nhìn xung quanh xong nói vu vơ: "Anh gì ơi, về đi." Chính xác là tôi đang triệu hồn anh ấy về đấy.
Anh ta nghe tôi gọi bằng giọng từ cõi âm vang lên thì giật mình thức tỉnh, hồn về với xác. Tôi giả bộ như lúc nãy chưa nghe thấy gì, khẽ nhíu mày rồi hỏi lại: "Nãy anh nói gì ấy nhỉ?"
"À, anh bảo anh muốn hẹn hò với em."
Lần này, để bảo toàn hồn xác của anh ta, tôi liếc mắt về phía bọn kia trước khi anh ấy kịp trả lời cho nên bọn nó im re.
"Ngại quá, anh lộn địa chỉ rồi thì phải?"
Còn phải hỏi, đẹp trai thế mà kêu muốn hẹn hò với con lùn vừa dốt vừa xấu này thì chỉ có lộn địa chỉ. Không phải tôi tự chê mình đâu, làm gì có ai muốn tự chê bai bản thân mình vậy chứ. Nhưng mà thôi, có sao nói vậy, mình là người sống thật mà.
"Không lộn, người anh tìm là em, Trần Ngọc Thảo Huyền lớp 6B."
Nghe anh ta chỉ đích danh tên mình, tôi mới ngớ ra. Hình như đấy là tên tôi thì phải, cái tên bị quên lãng đã lâu đây mà. Lần này thì hồn tôi tự động lìa khỏi xác. Đến khi anh ta huơ tay trước mặt gọi về tôi mới tỉnh ra. Tôi còn chưa kịp trả lời thì trống vào tiết. Anh ta nói tôi cứ suy nghĩ đi, hôm sau lại qua. Tôi lắc đầu, bỏ vào lớp trước mấy chục con mắt đang nhìn tôi kiểu như tôi là anh hùng vừa trở về từ vũ trụ vậy.
Tôi trở về chỗ ngồi, cô giáo cũng vừa vào lớp. Tôi thấy anh Tí vẫn ngủ nên đưa tay lay lay gọi: "Anh về tới nhà chưa?"
Nghe tôi gọi, anh Tí nhổm đầu dậy. Cái vẻ mặt đẹp trai, ngây ngô lúc vừa mới ngủ dậy của anh ấy làm tôi ngẩn ra mấy giây. Quả thật là anh ấy đẹp trai lắm. Da trắng, tóc màu đen bóng mượt bồng bềnh cắt theo kiểu soái ca undercut. Sóng mũi thẳng tắp khiến cho khuôn mặt càng trở nên tuấn tú hơn. Đôi mắt màu xám tro, đôi mắt khiến tôi luôn bị hút hồn mỗi khi nhìn vào đấy, đôi mắt mang vẻ mơ hồ, bí ẩn.
"Mày nhìn anh vừa thôi, nhìn nữa mày cũng không đẹp bằng anh được đâu."
Mặt tôi xuất hiện mấy vạch đen, lia đôi mắt híp lại ti hí như mắt lươn lườm anh ấy. Đang định gân cổ cãi lại thì cô giáo vào lớp nên đành im lặng đứng dậy chào.
Tôi đang chống cằm uể oải nghe cô giáo giảng bài, đột nhiên anh Tí quay sang hỏi: "Thằng đấy nó qua kiếm mày làm gì vậy?"
"Kêu muốn hẹn hò với em."
"Rồi mày trả lời sao?"
"Em chưa trả lời, anh ta kêu mai lại qua."
Anh Tí chép chép miệng lắc đầu nhìn tôi bảo: "Tội nghiệp cái thằng đấy thật. Kể ra cũng đẹp trai mà bị điên."
Tôi cau mày: "Sao lại điên?"
"Không điên thì đời nào lại đòi hẹn hò với con xấu hoắc như mày."
Tôi cay cú lắm rồi. Hở ra là kêu tôi xấu. Có cần chê bai tôi đến vậy không chứ? Tôi ấm ức: "Em xấu lắm à?"
"Không." Đột nhiên anh Tí lại phủ nhận làm tôi mừng rơn, nghĩ là anh ấy đã nhìn ra cái vẻ đẹp tiềm ẩn của tôi rồi.
"Người ta bảo không có người phụ nữ xấu, chỉ có những người phụ nữ không biết mình xấu thôi. Mày nằm trong số đó đó."
Một gáo nước lạnh tạt vô mặt, tôi bị tổn thương nặng nề.
Được rồi, mặc dù rất muốn giơ tay đấm cho phát, nhưng tôi không thể ra tay với anh ấy được. Vì sao ư? Vì tôi thích anh ấy. Phải, thích từ hồi còn bé cơ. À không, chắc thích từ hồi còn trong trứng luôn ý. Tôi không biết lí do vì sao mình lại thích anh ấy. Nói chung là thích.
Tôi hếch mặt lên đáp lại: "Trời cho em nhan sắc sơ sài để che giấu cái thiên tài bên trong."
"Bây giờ anh mới phát hiện ra."
"Sao? Phát hiện ra em thiên tài rồi đúng không?"
"Phát hiện ra mày đã xấu lại còn điên."
Mặt tôi hầm hầm, gào lên: "Anh mới điên ý."
"Này cái em kia, ở trong lớp mà la hét cái gì? Đi ra cửa đứng mau."
Nghe tiếng quát của cô giáo, tôi giật mình thu người co rúm như con tôm. Cả lớp quay xuống nhìn tôi, tôi quay sang nhìn anh Tí, sau đó rời khỏi chỗ đi ra cửa đứng. Bọn kia cứ cúi gằm mặt không dám nhìn tôi. Tôi hận. Tôi hận.
"Em kia, vào đây!"
Tôi đang lơ đãng đứng ngoài cửa, đột nhiên cô dạy Toán gọi làm tôi giật mình, lững thững đi vào trong.
"Lên làm bài này cho tôi!"
Tôi ngước lên bảng nhìn cái đề bài "Chứng minh ba điểm A, B, C cùng nằm trên một đường thẳng." Tôi khẽ nhíu mày, bước lại cầm cây thước và cục phấn tiến về phía bảng. Loay hoay một hồi vẽ vẽ viết viết, sau đó trở về chỗ. Vừa ngồi vào chỗ, anh Tí nhìn tôi chằm chằm như kiểu tôi là sinh vật ngoài hành tinh ý.
"Lùn, mày ăn cái gì mà thông minh vậy?"
Tôi ngước nhìn lên bảng, sau đó quay sang nhìn anh Tí vênh váo trả lời: "Thì ăn cơm chứ ăn gì? Em thông minh từ trong trứng rồi."
"Mày đúng là thiên tài Lùn ạ!"
Tôi cười khẩy. Còn phải nói, tôi đúng là thiên tài mà.
"Theo hình vẽ, ta có ba điểm A, B, C cùng nằm trên một đường thẳng. Trần Ngọc Thảo Huyền, em giỡn mặt với tôi phải không?" Đột nhiên, mặt cô giáo phừng phừng như mấy người đang mắc ấy ngồi trong nhà xí mà rặn ấy ấy quay xuống trừng mắt nhìn tôi.
Cô ơi, coi chừng ra quần...
Cái này là tôi nghĩ vậy thôi, chứ mà nói ra thì chắc cô dạy Toán xuống bóp cổ tôi chết tươi luôn quá. Tôi đứng dậy nhìn cô lắp bắp: "Ơ, dạ thưa cô, em lấy thước đo đi đo lại mấy lần rồi đó cô. Tuyệt đối chính xác vô cùng."
Chẳng hiểu sao cô giáo vẫn nhìn tôi bằng khuôn mặt ấy. Lúc nãy anh Tí còn khen tôi là thiên tài mà. Không lẽ sai chỗ nào?
"Em giỏi quá rồi, giỏi hơn cả mấy nhà Toán học luôn rồi đấy. Về chép phạt định nghĩa ba điểm cùng nằm trên một đường thẳng một trăm lần cho tôi."
Một trăm lần sao? Vậy chả gãy tay mà chết à?
Tôi cắn cắn môi, lệnh cô như lệnh vua, làm sao cãi. Tôi dạ dạ vâng vâng rồi ủ rũ ngồi xuống.
"Bây giờ anh lại phát hiện ra thêm một thứ nữa rồi lùn ạ!"
Nhìn thấy khuôn mặt vênh váo bên cạnh tôi lại cáu, quay sang gắt: "Lại cái gì nữa?"
"Anh phát hiện mày vừa xấu, vừa điên lại còn vừa ngu nữa. Cả thế giới này chắc chỉ còn tồn tại duy nhất mày thôi. Đúng là sinh vật quý phải bảo tồn mà."
Bình luận truyện