Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp

Chương 6



Nàng cứu hắn?

Đương nghỉ ngơi qua một ngày sau, độc tính trong cơ thể Cảnh Vân Thiên đã giải, người cũng khôi phục thần trí.

Hắn chỉ nhớ rõ lúc ấy vì cứu Thường Đức Quang, trúng ám toán của Ngọc Hồ, mà hắn cũng đánh Ngọc Hồ một chưởng, trực tiếp bị mất mạng, tiếp theo, toàn thân hắn nóng nảy khó nhịn, lúc sau phát sinh chuyện gì, liền không nhớ rõ .

Theo như Thường Đức Quang cho biết, báo cho hắn biết mọi chuyện đã xảy ra, hắn không thể không sợ hãi.

Độc trên người hắn, đúng là nàng giải.

Trong lúc thần trí hắn đang hôn mê cuồng dại, nàng vì làm cho hắn nuốt vào giải dược, dùng hết phương pháp, chi tiết trong đó Thường Đức Quang không bỏ sót một chữ toàn bộ nói cho hắn nghe.

Cũng vì lẽ đó, nên,sau khi hắn khôi phục thần trí, liền lập tức đi vào Thiền Quyên Lâu.

"Ta muốn gặp nàng."

Cảnh Vân Thiên ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, lần này hắn đến, là thành tâm đăng môn đến thăm.

"Cảnh đầu mục bắt người a, ta van cầu ngài, nhóm đại nhân các ngài này đó ngồi ở chỗ này, chúng ta nơi này còn có thể buôn bán được sao?" Tôn đại nương tận tình khuyên bảo, chỉ kém không rơi ra hai giọt nước mắt thôi.

Đại sảnh tráng lệ của Thiền Quyên Lâu, tràn đầy ngồi một đám nha sai mặc quan phục, mỗi người uy mãnh, thắt lưng đeo đại đao, hùng dũng khí thế, tọa trấn ở trong đại sảnh, có vài khách nhân vừa vào cửa, lại sợ tới mức vội vàng lui ra ngoài.

Kỳ thật đám bộ khoái này là theo Cảnh Vân Thiên tới, đương đầu mục bắt người nói muốn tới, bọn họ tất cả đều theo đến đây, bởi vì bọn họ rất tò mò, Cảnh đầu mục cùng Quân Quân cô nương trong lúc đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn như hai người có cừu oán thâm sâu, lại trong lúc sinh tử, vì cứu đối phương mà liều lĩnh, quan hệ thật bí hiểm mờ ám, kẻ khác không hiểu được rõ ràng, làm người không hiếu kỳ mới là lạ.

Giang Nam tài tử Đường Thiệu cùng Cảnh Vân Thiên giao hảo đã lâu, cũng văn phong mà đến, nở nụ cười yếu ớt, phe phẩy cây quạt, ở một bên xem diễn.

"Tôn đại nương, Cảnh đại hiệp của chúng tôi muốn gặp Quân Quân cô nương, bà nên thanh toàn một chút đi."

"Đường công tử, không phải ta không cho gặp nha, Quân Quân của chúng tôi nói, không muốn gặp bất luận kẻ nào, ta cũng không có biện pháp nha."

"Ta đây chờ, đợi cho nàng bằng lòng gặp ta mới thôi."

Tôn đại nương muốn phát hỏa, Tiểu Chiêu tiến lên giữ chặt Tôn đại nương, ở bên tai bà thấp giọng nói nhỏ, sau đó quay sang Chỉ Nhi nháy mắt một cái.

Chỉ Nhi tiến lên, thái độ mặc dù không nóng lạc, nhưng là là đúng mực đắn đo thích đáng.

"Thỉnh giáo Cảnh đầu mục đại nhân, vì sao phải gặp tiểu thư nhà ta?"

"Ta. . . . . ." Cảnh Vân Thiên đang muốn mở miệng, bỗng dưng nhìn thấy toàn bộ những ánh mắt đều nhìn chăm chú vào hắn, tất cả đều là huynh đệ của hắn lần này vì tò mò theo tới.

Nhiều người nhiều miệng, hiểu biết phần đông, hắn đứng lên, cùng Chỉ Nhi đến một bên, mới đè thấp âm lượng nói: "Ta muốn gặp nàng, muốn giải thích những chuyện đã làm đối với nàng."

Đôi mi thanh tú của Chỉ Nhi giương lên, mắt đẹp sáng ngời, cẩn thận đánh giá Cảnh Vân Thiên, xem bộ dáng hắn hôm nay thành tâm, không gống khí thế hùng hổ trước đây, nhịn không được cảm thấy mừng thầm. Nàng sớm đoán trước, không đến ba ngày, Cảnh Vân Thiên nhất định sẽ tìm đến tiểu thư, quả nhiên nha.

Hơn nữa, tới đúng là thời điểm.

"Ngài thật là thành tâm?"

"Đúng vậy, thành tâm thành ý."

Chỉ Nhi đánh giá vẻ mặt hắn còn thật sự chân thành và vô cùng kiên quyết, gật đầu."Ngài đợi một chút."

Nàng đi hướng Tôn đại nương, ở bên tai nói nhỏ một chút.

Tôn đại nương mặt gặp nạn mầu, bất quá nếu Chỉ Nhi nói nàng sẽ phụ trách, bà lại muốn việc buôn bán, lập tức gật đầu đáp ứng. Sau đó, Chỉ Nhi lại đi trở về trước mặt Cảnh Vân Thiên , nhẹ nhàng phúc phúc."Cảnh đại nhân, mời theo ta đến."

Những bộ khoái khác vừa nghe, cũng lập tức đứng lên, nghênh ngang đi theo phía sau của Cảnh đầu mục, cũng muốn đi vào, nhưng lập tức bị Tiểu Chiêu cũng Chi Nhi bước đến ngăn cản.

"Từ từ, các ngài không thể vào."

Thường Đức Quang trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân xinh đẹp này."Tại sao?"

"Chúng ta lại chưa nói các ngài có thể gặp tiểu thư nhà ta."

"Cảnh đầu mục có thể đi, vì sao chúng ta không thể đi?"

"Ta nói không thể, chính là không thể, còn có a, nếu nơi này không có người mà các ngài muốn bắt, xin mời rời đi đi."

Nha hoàn này cũng thật hung a, cư nhiên không sợ thân phận bộ khoái của hắn.

Đôi mắt Thường Đức Quang nhìn chằm chằm nàng, phát hiện gương mặt trái xoan này trương thanh tú lệ, miệng hoa khéo léo, da thịt trắng nõn nà cùng thắt lưng mảnh khảnh, hoàn toàn không có khí chất nữ tử thanh lâu bình thường nhịn không được nhìn ngây người.

Tiểu Chiêu quay lại hắn liếc mắt một cái."Nhìn cái gì!"

"Ách. . . . . . Bọn đại gia muốn đến nơi này để uống rượu."

Dung nhan mỹ lệ kia lập tức nở ra một nụ cười vô cùng quyến rũ, giọng nói cũng chuyển sang mềm mại.

"Đại nhân muốn uống rượu, đương nhiên là được rồi, nhưng mà trước khi uống rượu, mời các ngài hãy thanh toán trước tiền trà nước mà các ngài đã ngồi ở đây đã nửa ngày rồi hãy nói sau.”

Thường Đức Quang sửng sốt."Tiền trà?"

"Đúng vậy, tổng cộng một trăm quan tiền, cám ơn."

"Mới ngồi có một chút như vậy lại tính một trăm quan? Này không phải hãm hại người sao?"

"Không đưa phải không? Không đưa thì xin mời quay về."

Trừng mắt Tiểu cô nương điêu ngoa này, nói cũng kỳ quái, nếu là người khác thì, Thường Đức Quang sớm nổi bão, nhưng hắn không có, vì không muốn cho Tiểu cô nương này xem thường , liền lấy tiền đến.

"Một trăm quan thì một trăm quan."

"A? Thường huynh, thật sự đưa?"

"Đương nhiên!" Không để ý mặt các huynh đệ khác kinh ngạc, hắn dũng cảm lấy bạc ra, hào phóng đưa cho nàng.

Vốn nàng chính là cố ý làm khó dễ, nhưng thật không ngờ đối phương lại đưa tiền, Tiểu Chiêu nhìn tiền, sau đó ngẩng lên nhìn cái người cao to kì quái này.

Thật sự là một người kỳ quái, muốn uống rượu, sao không đi tửu lâu mà uống? Một trăm quan tiền có thể uống vài chung nha.

Quên đi, nếu người ta nguyện ý đưa, nàng cũng vui vẻ nhận lấy, gương mặt vốn giận dử, lại đổi sang khuôn mặt tươi cười hé ra như hoa như ngọc."Đại gia, mời theo ta." Nhìn bóng dáng kia thướt tha thướt tha, Thường Đức Quang trong lòng nổi lên gợn sóng khác thường, ngơ ngẩn đi theo má lúm đồng tiền mà đi.

*********

Phó Quân Tú đang nằm ở nhuyễn tháp thượng, không ngừng ho khan.

Nàng vốn đã nhiễm chút phong hàn, sau khi cứu Cảnh Vân Thiên, bệnh tình càng thêm trọng , ba ngày nay, nàng không chỉ đau đầu, toàn thân cũng thật khó chịu, thậm chí bắt đầu cảm thấy rét run.

Ác, đáng giận! Nàng rất thoải mái, không thích loại cảm giác toàn thân đau như thế này, cũng chán ghét chính mình bệnh hoạn nhu nhược, nhưng sao nàng ăn cái gì đều ăn không vô.

Lúc trước, nàng là giận Cảnh Vân Thiên, tức giận đến ăn không vô.

Hiện tại, là nàng hoàn toàn không muốn ăn, cho nên ăn không vô.

Nàng là Phó Quân Tú, một nữ tử không dễ dàng bị đánh bại đâu, loại phong hàn tiểu bệnh này, mới không làm khó được nàng.

Vì muốn vực dậy thần, nàng miễn cưỡng đứng dậy, muốn hoạt động hoạt động gân cốt, đánh vài quyền, vận vận khí, định xua đi cái lạnh thấu xương bên trong cơ thể, nhưng mới vận công, hai chân liền mềm nhũn, không ngã xuống đất, ngược lại ngã vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp.

Nâng lên đôi mắt đẹp, bắt gặp một đôi mắt đen nhánh đang nhìn mình, nàng ngạc nhiên trừng mắt nhìn gương mặt mà ngay cả trong mộng cũng ám ảnh nàng.

Hắn xuất hiện, làm cho tim nàng lại đập sai nhịp, nàng không nghĩ tới hắn sẽ đến, càng nghĩ đến, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Cảnh Vân Thiên nhíu mày nhìn gương mặt tái nhợt của nàng."Nàng sinh bệnh ?"

"Huynh, huynh vào bằng cách nào?" Nàng nghĩ muốn thối lui, lại phát hiện thắt lưng của mình, bị vây ở cánh tay tráng kiện của hắn.

Sắc mặt nàng tái nhợt, làm hắn nhíu mày, bàn tay to lớn sờ nhẹ lên trán nàng.

"Nàng phát sốt ?" Cái trán nóng hổi, làm cho đôi mày rậm càng nhíu lại sâu hơn.

"Không liên quan đến huynh, buông! Khụ khụ ——"

"Nàng bị phong hàn." Nàng nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng mới hơi vừa rời khỏi cánh tay của hắn, một trận choáng váng lại ập đến, đem nàng cuốn vào trong bóng tối, thân mình mềm nhũn lần thứ hai, lại ngã quay về trong ngực hắn.

Cảnh Vân Thiên một tay ôm lấy nàng, đi nhanh bước vào trong phòng của nàng.

"Huynh muốn làm gì —— Thả muội xuống dưới ——"

"Người đang bị bệnh, phải nghỉ ngơi cho tốt."

"Muội mới không —— khụ, khụ khụ ——"

"Có còn có, đừng mạnh miệng."

Hắn đem nàng ôm trở về phòng, đặt ở trên chiếc giường mềm mại, hắn cũng thuận thế ngồi ở mép giường.

Từ lúc hắn xuất hiện, lòng của nàng lại nổi lên gợn sóng, vô cùng hỗn loạn, mà vẻ mặt hắn đột nhiên đối với nàng ôn hoà như thế, càng làm cho nàng không quen.

"Ai cho huynh vào trong phòng ta, mau cút ra ngoài!"

Mặc cho đôi mắt trợn to dọa người của nàng, hắn không thèm để ý."Cô nương gia không nên hung hãn như vậy."

Người khác nói nàng hung hãn, nàng không ngại, nhưng xuất ra từ trong miệng hắn, nàng liền ấm ức, nhịn không được trong ngực dâng lên cơn tức giận.

"Ta vốn cũng rất hung hãn, không được sao!"

"Không phải không được, là không tốt."

Nàng tức giận đến đánh ra một quyền, dễ dàng bị bàn tay to của hắn nắm giữ.

"Mới nói nàng hung hãn, lại động quyền khởi cước đến, khó trách bị người nói là nam nhân bà."

"Huynh, huynh dám mắng ta là nam nhân bà? !" "Ta không phải mắng, là nhắc nhở nàng."

Hắn là một vũ phu, nói chuyện sẽ không quanh co lòng vòng, có cái gì thì nói cái đó, không chú ý đến tâm sự của nữ nhân gia, cho rằng chính mình là hảo ý, không rõ nàng vì sao ngược lại còn giận hơn?

Nhìn thức ăn còn nguyên trên bàn, chút chưa động; Chỉ Nhi nói, cả ngày hôm nay nàng không ăn cơm, quả thế.

Vì thế hắn đi qua, đem thức ăn bưng tới trước mặt nàng, đặt ở trên bàn trà một bên, nghiêm mặt nói: "Nàng không ăn cơm, không có sức đâu."

"Không cần huynh làm gà mẹ!"

"Ta là muốn tốt cho nàng, hiện tại trên mặt nàng không có chút máu, rất giống một người chết."

Hắn nói thẳng không hề kiêng kị, giống một mũi tên bắn lén, bắn trúng nàng.

"Huynh. . . . . . Huynh nói ta giống người chết?"

"Không tin, nàng có thể nhìn vào gương, bộ dáng của nàng thật sự nhục nhã." ( >”< trời!!!! Huynh an ủi, hay muốn giết người vậy…?)

Lời nói của hắn làm cho nàng hít một hơi lạnh, khuôn mặt nháy mắt cứng ngắc.

Nhục nhã!

Nhục nhã!

Không! Nhìn! Được!

Đây là một lên án cỡ nào nghiêm trọng a, ba chữ này tựa như muối ăn, sát vào vết thương lòng đang rướm máu của nàng.

Cái tên nam nhân đáng chết ngàn lần này, dùng người chết để hình dung nàng thì thôi đi , còn dám phê bình nàng nhục nhã? !

Một ngọn lửa, ở trong cơ thể nàng mãnh liệt nổi lên.

Hắn nghi hoặc đích nhìn thẳng mặt của nàng."Sao? Nói sắc mặt của nàng trắng bệch giống người chết, nhưng tại sao bây giờ lại có điểm phiếm hồng?"

Đương nhiên, đó là kết quả của máu đã dồn lên đến tận não!

Bá một tiếng, nàng lại từ dưới giường, rút ra trường kiếm kia đem tự vệ.

"Uy uy uy —— Nàng tại sao lại lấy kiếm muốn chém người a?"

"Xem chiêu!" Đã biết được quan hệ sâu xa của hai người, cho dù hắn cùng với nàng không từng đính ước đi nữa, cũng là đồng hương, hắn đương nhiên sẽ không đối đich cùng nàng.

Mũi kiếm hướng mặt hắn đâm tới, hắn hiện lên vẻ thoải mái."Nữ nhân gia đụng chút là múa đao động thương, thật sự không tốt lắm."

Trường kiếm lại chém về hướng hắn, hắn lại gọn gàng né tránh.

"Nàng chính là rất dễ xúc động, mới có thể bị người ta nói là nam nhân bà."

Nàng giận đến điên rồi, đối hắn lại chếm, lại đâm, lại vung chưởng, chẳng những kiếm thức hỗn độn, cơ hồ là đánh đấm loạn xạ, mà hắn lại vô cùng thoải mái đông trốn tây né, còn có công phu thuận tiện dạy dỗ cho nàng.

"Nàng như vậy, cho dù không đem nam nhân dọa chạy, cũng ít nhất dọa đến bay mất ba hồn bảy vía."

"Chết tiệt ngươi ——" nàng căm giận giơ kiếm, tiếp tục tiếp theo ba thế công, nhưng lại một trận choáng váng bất thình lình lại ập đến, làm đột nhiên trước mắt nàng tối sầm, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.

Nhanh hơn, một đôi song chưởng trước khi nàng rơi xuống đất, liền đem nàng đỡ lấy, ôm vào trong lồng ngực rộng ấm áp của hắn.

"Nhìn nàng kìa, ngay cả môi cũng trắng bệch."

Trên mặt hắn khó nén loại tình cảm lo lắng này, chạy nhanh đem nàng ôm quay về trên giường.

Kỳ thật ý tứ của hắn là nói sắc mặt nàng không tốt, cũng không có ý tứ xấu muốn phê bình nàng, nam tử hán đại trượng phu, làm sao lại hiểu rành tâm tư của một nữ tử chứ tâm tư? Nữ nhân là tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho nam nhân phê bình dung mạo mình xấu xí, huống chi là từ một nam nhân nàng đã ngưỡng mộ trong lòng lâu rồi.

Trong mắt hắn, nàng đẹp đến ngây người, chỉ là chưa nói ra thôi.

Bỏ qua một bên lúc nàng hung hãn, trong lúc nàng giơ tay nhấc chân, tràn ngập hương vị tao nhã của một tiểu nữ nhân, cho dù ngay cả lúc sinh bệnh như thế này, càng thêm làm người đau lòng thương tiếc.

Sau khi đã hiểu rõ nàng là tiểu thư của Phó gia, có cùng mình đính ước qua, đối nàng đã không hề sinh khí, hơn nữa biết nàng vì cứu chính mình đã cố gắng làm những việc kia, càng thêm không thể bỏ mặc nàng.

"Đi ra ngoài, huynh đi mau ~~" yếu đuối nắm chặt tay, không để tâm đến kháng nghị của nàng, quật cường đánh vào trong ngực hắn, vừa vặn bị một bàn tay to nắm lấy.

Bàn tay kia vốn hoàn mỹ không tỳ vết, lại có một dấu răng, đó là kiệt tác của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé bị thương kia, mày rậm cau sâu.

Nàng bắt tay rút về, giấu đi không để cho hắn xem. Nàng mới không nghĩ lấy vết thương ở tay để cầu xin sự đồng cảm thương xót của hắn a, nàng có tự tôn của nàng, không cần sự thương hại của hắn, cho dù hiện tại toàn thân nàng vô lực, khó chịu đến chết được, nàng cũng dứt khoát ngẩng đầu ưỡn ngực, không để lộ sự yếu ớt của mình.

"Xem đủ chưa, xem đủ thì đi ra, ta còn muốn nghỉ ngơi a!"

Bất luận nàng dùng ngôn ngữ như thế nào kích thích hắn, hắn cũng không hề nhúc nhích, bởi vì hắn đã hiểu được, sự quật cường chính là nàng dùng để phòng vệ đối với sự công kích của người khác, trên thực tế, tâm địa nàng mềm mại thiện lương, cứu hắn, cũng không chịu kể công.

"Trừ phi nàng đem cơm ăn xong, nếu không ta không đi."

"Uy không đi, ta sẽ kêu người đến! Tiểu Chiêu ~~ Chỉ Nhi ~~"

Sẽ có người đến mới là lạ, nàng không hiểu được, hai nha hoàn đã sớm thương lượng với nhau xong, mặc kệ tiểu thư kêu như thế nào, là sẽ không bao giờ lên tiếng, và đã dặn dò bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy rầy bọn họ.

Mặc kệ nàng gọi như thế nào, chính là không nửa người đến.

Đáng chết! Các nàng chạy đi đâu na ?

Ngày thường hai nha đầu lanh lợi, cư nhiên kêu như thế nào đều không thấy trả lời.

"Đem bát thuốc này uống vào đi." Hắn đem bát, đưa đến trước mặt nàng."Đem đi!"

Nàng vung tay lên, ý đồ muốn hất bát thuốc trong tay hắn, cho hắn mất mặt mà rời đi, nhưng nhanh hơn, tay hắn gọn gàng chợt lóe, liền dễ dàng tránh thoát, làm cho nàng vung vào khoảng không, bát thuốc kia lại đưa đến trước mắt nàng.

Nàng không tin, lại vung tay lần nữa, lại bị hắn rất nhanh tránh né.

Cố tình mặc kệ nàng vung tay như thế nào, chính là không chạm được bát thuốc trên tay hắn, liên tiếp vung tay vai lần, hại nàng thở hồng hộc, bát thuốc kia vẫn như cũ êm đẹp ở trước mắt nàng, thuốc trong bát, một giọt chưa cũng không rơi ra ngoài.

"Đem thuốc uống vào đi."

Vẻ mặt hắn kiên quyết, hiển hiện rõ rằng, nếu nàng không nghe theo, hắn sẽ ở đây với nàng suốt đêm cũng không sao.

Không thể hiểu nổi! Nàng không uống thuốc, liên quan gì đến hắn?

Quan tâm nàng như vậy, không khỏi quá mức già mồm cãi láo! Nàng không cảm kích, bởi vì, nàng không muốn tự mình đa tình!

"Ta, Không, Uống, đói chết cũng không ăn, khát chết cũng không uống, bệnh chết cũng không uống thước, huynh muốn như thế nào?"

Gương mặt hắn ngày thường vốn uy nghiêm, mà khi hắn nhướng mày, lại uy vũ khiếp người.

"Thật không uống sao?"

"Hừ!" Nàng quay mặt sang một bên, bỏ qua không chịu, cũng không tin người này có thể làm gì nàng.

Bất quá, nàng tuyệt đối không thể tưởng được chính mình xem nhẹ hắn, thân là đầu mục bắt người, bình thường có nghị lực sắt thép, người có sự chịu đựng phi thường, một khi hắn quyết định làm chuyện gì, hắn sẽ quyết tâm làm cho bằng đượctuyệt không bỏ qua.

"Được rồi, một khi đã như vậy, tại hạ đành phải thất lễ ."

Nàng không yên bất an trừng mắt, giống như ngửi được bầu không khí không ổn."Huynh muốn làm sao?"

"Nàng không chịu ăn, ta chỉ cón một cách dùng miệng để đút cho nàng." Lời này thiếu chút nữa đem nàng sợ tới mức tim nàng nhảy vọt ra ngoài "Huynh, huynh nói cái gì?"

"Đại trượng phu được người khác thi ân, cho dù chết xuống hoàng tuyền cũng phải báo đáp, nàng có thể dùng miệng đút ta uống thuốc, ta đương nhiên cũng có thể dùng miệng để đút lại cho nàng."

Vẻ mặt hắn còn thật sự nghiêm túc, hoàn toàn cũng không có ý tứ nói đùa, ánh mắt vô cùng kiên nghị, gương mặt chậm rãi tới gần mặt của nàng, bộ dáng như tùy lúc đều muốn ăn nàng.

"Huynh dám!"

"Nàng xem ta có dám hay không."

Thanh âm của hắn rất nhẹ, thực nhu, lại hàm chứa khí phách không bỏ qua cho nàng, làm nàng chân tay luống cuống đứng lên, dáng vẻ ương ngạnh lập tức tiêu tan không ít

"Huynh, huynh đừng lại đây, ta, ta tự mình ăn!"

"Không sao, không cần khách sáo, ta rất thích ý." Hơi thở của hắn, phà lên da mặt xanh tái của nàng, giống một con báo, đang ngửi mùi vị của con mồi.

Sau lưng của nàng là vách tường, cơ hồ lui không thể lui."Ta, ta phải tự mình ăn!"

"Thật sự?"

"Thật sự!"

"Ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng nha."

"Ta thích tự mình ăn, đem đến đây!" Nàng giơ tay đoạt lấy cái bát trong tay hắn, cầm lấy thìa múc thức ăn lên miệng, gương mặt đỏ hống cơ hồ phải vùi vào trong bát, không dám nhìn hắn.

Cảnh Vân Thiên cố ý hít một hơi thật lớn, ra dáng như tếc nuối lắm vậy, kỳ thật cực lực nhịn xuống ý xúc động muốn cười, lúc này hắn càng thêm khẳng định, thật sự trong lòng nàng hoàn toàn không như ở mặt ngoài vậy xảo quyệt không thể nói lý.

Nàng kỳ thật là đáng yêu, khuôn mặt kia toàn bộ đỏ hồng, sớm đã biểu hiện rõ lòng của nàng ra hết rồi .

Nhìn nàng, hắn nhịn không được nghĩ đến, nếu lúc trước biết thê tử mà mình sắp kết hôn, là cô nương gia như vậy, có lẽ hắn sẽ không đào hôn, hắn sẽ thích có thê tử như thế này đích làm bạn.

Cố ý uy hiếp muốn dùng miệng đút cho nàng, đáy lòng hắn rất rõ ràng, chính mình là nói thật, đôi môi đỏ mọng mê người kia, không biết hôn sẽ có mùi vị như thế nào nhỉ?

Hắn lại vì thế dấy lên một cỗ dục hỏa, cũng thật sâu cảm thấy được tiếc nuối, ngày đó chính mình hoàn toàn không nhớ rõ giai nhân là dùng miệng đút hắn uống thuốc như thế nào.

Tưởng tượng đến đôi môi mê người kia, từng áp lên miệng mình, liền nhịn không được nhiệt huyết sôi trào.

Hắn cứ ngắm chết sống, nhìn chằm chằm người ta, mà nàng đang cố gắng ăn, nhưng dưới ánh mắt như hổ rình mồi của hắn, chẳng những đem tất cả đồ ăn xong, ngay cả thuốc cũng uống đến một giọt không dư thừa.

Từ đầu đến cuối, nàng cho rằng, hắn đối nàng như vậy, chính là nghĩ muốn bù lại sự thua thiệt của nàng thôi, mới sẽ không ngốc đến mức cho rằng hắn thật sự muốn dùng miệng đút nàng. Nhưng nàng vẫn là động tâm, cũng giận chính mình sao cứ mơ mộng. Hắn chính là đang báo ân thôi. Trong lòng nàng, vẫn cố gắng nhắc nhở mình như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện