Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 30: Chưa bao giờ động thủ với phụ nữ



“ha ha, nhưng mà…” tóc mái dài bay theo gió có chút che khuất mắt trái tà mị của bạn áo đen, hắn nâng tay chạm vào cái đuôi ngựa của Tô Tiểu Mạt, mái tóc bay loạn trong gió, động tác của hắn cực kì dụ hoặc vuốt ve mái tóc đen của cô, ngón tay quấn một lọn tóc, dụ hoặc liêu nhân khôn nên lời.

Tô Tiểu Mạt cảm thấy trình độ yêu nghiệt của tên này có thể liều mạng cùng ông ba yêu nghiệt nhà cô, nhất cà mấy cái hành động câu nhân phong tao nói không nên lời, trước kia khi ở nhà, mỗi lần nhìn thấy nhìn thấy ba yêu nghiệt nhíu mày một cái, mẹ liền đầu hàng vô điều kiện, những lúc như thế cô đều cảm thấy trên đời này nhất định không có người đàn ông nào có thể kiều mị hơn ông ấy, hôm nay cuối cùng cô cũng gặp được một tên đàn ông còn kiều mị hơn, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nếu để ba yêu nghiệt của cô biết chuyện này không biết có vui tới chết hay không, cuối cùng thì ba cũng có người kế nghiệp rồi!

Tô Tiểu Mạt rơi vào trầm tư, đôi mắt đẹp của cô nhìn chằm chằm vào cặp mắt yêu nghiệt của hắn liên tục lóe ra mâu quang phong tình vạn chủng, tuy cô không thể ngăn được sắc đẹp dụ dỗ nhưng Tô Tiểu Mạt cô cũng không phải là người lâm trận bỏ chạy, càng gặp chướng ngại không thể vượt ra cô lại càng hứng thú, cô trực tiếp đón nhận ánh mắt của hắn, “Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà tôi chưa bao giờ động thủ với phụ nữ, nhất là đối với người phụ nữ mà tôi cảm thấy hứng thú” thân thể của bạn áo đen có xu hướng chồm lên phía trước, tiến sát lại gần vành tai của Tô Tiểu Mạt phát ra âm thanh câu hồn mị hoặc.

“Tốt thôi, anh không động thủ với tôi thì cứ việc động thủ với bọn họ, tôi ở một bên làm khán giả là được rồi” Tô Tiểu Mạt lui một bước né tránh sự quyến rũ của người nào đó, nhíu mày nói.

“Thú vị, thú vị” bạn áo đen thấy Tô Tiểu Mạt thờ ơ với mọi biện pháp trêu chọc quyến rũ của hắn thì nhướng mày một cái, hai tay tùy ý bỏ vào túi quần, “Nếu cô muốn xem thì tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô, nhưng khi xem xong thì phải đáp ứng một điều kiện của tôi”.

Tô Tiểu Mạt nghĩ làm chuyện này mà cũng nói điều kiện nữa sao? Cô vốn nghĩ trên đời này chỉ có một mình Trữ Hằng thích tính toán người khác như thế, không ngờ ở đây cũng có một tên không kém, Tô Tiể Mạt miễn cưỡng liếc bạn áo đen một cái, “Điều kiện gì, tôi muốn nghe trước”.

“Nếu tôi thắng, cô là của tôi” bạn áo đen tùy ý nâng tay lên, ngón tay thon dài chỉ vào Tô Tiểu Mạt, sau đó chỉ ngón tay về phía mình, sâu kín nói.

“A, chuyện của các anh thì liên quan gì tới tôi?” Tô Tiểu Mạt cười lạnh một tiếng, đầu tên náy chắc chắn có vấn đề, nếu không thì sao có thể nói ra mấy chuyện vô lí thế được.

“Vậy thì quên đi, tôi mệt rồi, đi ngủ đây” bạn áo đen nhún vai một cái tỏ vẻ nuối tiếc, sau đó nhìn Tô Tiểu Mạt, “Mang tôi tới phòng cô đi”.

“Anh… liên quan gì tới tôi chứ, tôi mặc kệ, chuyện của anh và bọn họ sao lại kéo tôi vào, anh muốn ngủ chỗ nào thì bảo bọn họ xử lí, đừng làm phiền tôi” Tô Tiểu Mạt cảm thấy cô không nên tiếp tục ở chỗ này nữa nếu không sẽ bị tên này chọ cho tức chết, vẫn là nên về phòng thôi.

“Ai nói không liên quan, chân của tôi là cô bắn, tôi cũng bị cô bắt tới đây, khăn mặt của tôi cũng là cô lấy xuống, sao cô dám nói không liên quan được chứ?” bạn áo đen lại thay đổi sắc mặt, bộ dạng đáng thương hề hề nhìn Tô Tiểu Mạt, quả thực rất giống một đứa nhỏ bị người ta vứt bỏ.

“Này, đâu phải chỉ có mình tôi bắt anh đâu, tôi nổ súng chẳng qua là vì anh ra tay trước thôi mà, còn khăn mặt là vì anh tháo ra phân nửa rồi, tôi chỉ giúp anh một chút thôi, vậy thì liên quan gì tới tôi?”Tô Tiểu Mạt thật sự kgo6ng hiểu cấu tạo não của anh ta là làm từ cái gì nữa, sao lại có nhiều ý tưởng kì quái tới thế chứ, hơn nữa còn cực kì vô lại, sao cô có thể trêu chọc tên phiền toái này hả trời, nghĩ tới đây thôi cô thật muốn nổi điên, nhịn không được xoay người nhìn năm tên còn lại trong phòng rống to, “Các anh có thấy tôi lấy khăn bịt mặt của tên này xuống không vậy?”

“Tôi không nhìn thấy cái gì hết á” Trữ Huyễn lười biếng nói.

“Không có” Trữ Hạo lạnh lùng nói.

“Cô có lấy cái gì xuống à?” Trữ Tích hỏi ngược lại Tô Tiểu Mạt.

“Mắt của tôi không được tốt” Trữ Hằng tiến lên kéo Tô Tiểu Mạt về phía mình, trừng lớn mắt nhìn bạn áo đen.

“Không phát hiện” Trữ Dã ôn hòa nói.

“Anh còn dám nói tôi lấy khăn bịt mặt của anh à?” Tô Tiểu Mạt chống hai tay ngang hông, trừng mắt nhìn bạn áo đen, lần đầu tiên trong đời có xúc động muốn đánh tơi bời một tên đàn ông.

“Aiz, bọn họ đều bao che cho cô cả” bạn áo đen sâu kín thở dài một tiếng, điềm đạm đáng yêu bĩu môi nhìn Tô Tiểu Mạt.

“Trữ Hạo, người là do anh mang tới, các anh muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm, dù sao đây cũng là ngày đầu tiên tôi tới đây, những chuyện nên làm tôi đã làm cả rồi, tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây” Tô Tiểu Mạt thực sự chịu không nổi tên áo đen này, nhưng lại lười so đo với hắn, nếu tiếp tục nữa không chừng cô lại lọt vào cái bẫy nào đó mà hắn giăng sẵn lúc nào không hay, Tô Tiểu Mạt cô có thể co được giãn được, có thể chịu thiệt một chút, tên kia cô tuyệt đối không nên đụng vào, nói xong cô cụng không nói thêm gì nữa mà lên thẳng lầu ba.

Trong đại sảnh sau khi nghe thấy một loạt tiếng bước chân tức giận của Tô Tiểu Mạt cùng một tiếng đóng cửa thật lớn thì lâm vào yên lặng.

Bạn áo đen vẫn tà tà liếc qua một lượt sắc mặt của mọi người, “Các người muốn đợi như vậy sao?”

“Anh rốt cuộc là ai? Sao lại tới cổ bảo? Mục đích của anh là gì?” Trữ Dã tiến lên một bước, bắt đầu cuộc nói chuyện.

“Tôi là ai thì về sau các cậu sẽ biết, mục đích chính xác tôi đến đây thì trong lòng các cậu hẳn là cũng có đáp án, có bao nhiêu người tìm kiếm trong vô vọng, nghĩ tới sứt đầu me3 trán cũng không tìm ra chỗ này để lấy được mấy thứ trong tay các cậu, và tôi chính là một trong số đó” bạn áo đen vừa dứt lời thì tiêu sái thổi tóc mái xõa trên trán, sau đó rất tự nhiên thẳng tiến ngồi lên sô pha nhà người ta. “Nếu các cậu muốn giết người diệt khẩu thì tôi cũng không khách khí”.

“Nếu thả anh đi ra ngoài, cổ bảo này sẽ bị biết bao nhiêu người hỏi thăm nữa, tụi tôi cũng không thích phiền toái, không thích có người tự ý xâm nhập vào nơi này” dưới tình huống thế này mà Trữ Dã còn có thể tiêu sái tùy ý, chứng tỏ hắn cũng không tầm thường.

“Anh chắc chắn có thể giết được tôi sao?” bạn áo đen nâng mắt lên nhìn về phía Trữ Dã hỏi.

“Sao anh có thể tìm được chỗ này?” Trữ Dã nghĩ, nếu hắn có thể tìm được thì sẽ có rất nhiều người dùng phương pháp tương tự hắn ta mà tìm được, nhưng mấy thập niên gần đâykhông ai có thể tìm ra chỗ này, hơn nữa người vô tình tình được đều đẽ trở thành đống xương trắng cả rồi, tên áo đen bí ẩn này sao có thể tìm được chứ? Hắn có nói vị trí này cho ai khác chưa?

“Thiên cơ bất khả lộ” bạn áo đen tà mị nói, “Nếu tôi đã tới đây rồi thì đương nhiên có nghĩ biện pháp rút đi, hôm nay tôi đã may mắn diện kiến chủ nhân của cổ bảo này, hi vọng sau này chúng ta có thể gặp lại”.

“Nếu anh đã thấy được năm người tụi tôi rồi thì anh cảm thấy mình có thể sống sót mà ra khỏi đây à?” hai tròng mắt vốn ôn hòa của Trữ Dã ngưng kết thành một tầng băng dày, quanh thân tỏa ra sát khí lạnh băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện