Mẹ Kế Zombie

Chương 54



Y Ninh khiếp sợ nhìn Vương Kiệt và Yusuke Miyazaki đang nhanh chóng rời đi bằng đường nhỏ: "Em chưa từng nghĩ rằng bọn họ sẽ là người như vậy!" Ả lẩm bẩm, "Đồng bạn sẽ đối đãi với nhau như vậy sao?"

Vương Hiểu Thư lạnh nhạt nhìn ả: "Đó là bởi vì cho tới bây giờ người khác đều không coi các người là đồng bạn, mà các người cũng như vậy."

Y Ninh nhìn Vương Hiểu Thư, hốc mắt hơi đỏ lên: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cô có được hết thảy?"

Đúng vậy, hết thảy vốn nên là của ả, nếu không phải Vương bánh bao đổi linh hồn, biết trước tình tiết, còn có bàn tay vàng mở lớn là Z... Nhưng mọi việc đều đã xảy ra, nói này đó còn có tác dụng gì?

Vương Hiểu Thư không để ý ả, hiện tại cô chỉ quan tâm đến vấn đề của Giải An Quân, dù sao hắn và Z ra từ cùng một phòng thí nghiệm, còn từng động tay chân với dụng cụ không chế trong cơ thể Z, cô thật sự không thể bỏ qua.

Lúc này Giải An Quân đã suy nghĩ cẩn thận hết thảy, chỉ số thông minh của hắn không cần đề cập đến, cho nên dù Z không tỏ vẻ gì hắn cũng biết hôm nay mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mà, có người cho dù chết, cũng không muốn cho bạn thoải mái.

Vẻ mặt Giải An Quân bỗng trở nên vặn vẹo, không biết hắn nói gì đó với Y Ninh, biểu cảm của Y Ninh luống cuống, giống như vô cùng khổ sở, kháng cự lắc đầu với hắn.

Giải An Quân vỗ vỗ tay ả, không nói gì nhiều, chỉ dùng ánh mắt nói cho ả quyết tâm của hắn, Y Ninh im lặng một hồi, bỗng xoay người chạy theo hướng ngược lại với Yusuke Miyazaki và Vương Kiệt, lựa chọn của ả vô cùng đặc biệt.

Vì tranh thủ thời gian cho Y Ninh, Giải An Quân bước về phía Z: "Tôi sống cho tới hôm nay, đã là trộm đến rồi." Hắn nhếch miệng, cười thật tà ác, "Nếu Tiểu Nhạc đã không có hi vọng, tôi sống cũng không có ý nghĩa nữa."

Hắn đi tới gần Z, Z hoàn toàn không thèm để ý, vốn không có ý định lùi về sau, thản nhiên chờ hắn, càng không có chút ý định muốn đuổi theo Y Ninh, trước mắt trừ bỏ Giải An Quân mới là việc cấp bách đối với Z.

"Tôi biết anh luôn luôn muốn bức tử tôi, tồn tại của tôi là chỗ bẩn của anh, anh không thể chấp nhận có cá lọt lưới dưới tay mình, hơn nữa con cá này còn uy hiếp đến an nguy của anh." Giải An Quân cười tự giễu, "Tuy rằng anh không nói ra, nhưng tôi biết anh cũng sợ, anh là kẻ biến thái, anh biết không, Z?"

Hắn không biết là đang khóc hay đang cười: "Anh muốn nhìn tôi tuyệt vọng thống khổ, nhìn tôi hối hận vì sao lúc trước lại chạy trốn, anh muốn cho tôi hiểu rõ chỉ có cái chết mới là giải thoát."

Z lạnh nhạt nghe hắn nói xong, gật đầu: "Anh thật thông minh, đây là chỗ đáng giá duy nhất trên người anh làm tôi hơi chút để ý, nhưng trí thông minh của anh thật hữu hạn." Hắn nhìn đồng hồ, "Đã đến giờ rồi, còn muốn đi làm chút việc giúp Tiêu phó thống đốc, cho nên anh hãy chào tạm biệt đi."

"Không!" Giải An Quân hô to trước khi Z ra tay, giống như mất đi tất cả sức lực, hắn đã đứng không nổi nữa, hầu kết lồi ra, có thứ gì đang di chuyển trong đó, hẳn là dụng cụ khống chế.

Ngay cả giọng nói của hắn cũng như bị bóp méo: "Anh nghĩ rằng tôi thật sự không có cách nào thương tổn đến anh sao? Anh quá tự phụ, Z."

Giải An Quân cười rộ lên một cách lập dị, té trên mặt đất nói: "Căn nguyên khiến tôi thống khổ là anh, mà căn nguyên khiến anh thống khổ chắc chắn sẽ là tôi, tôi biết rằng bằng bản lĩnh của anh có thể lấy ra dụng cụ khống chế, cho nên..." Hắn há to mồm, hàm răng đầy máu, "Chờ coi đi, tôi sẽ cho anh nếm thử sự đau khổ hôm nay của mình, một ngày nào đó, anh không thể không rời khỏi người trong lòng, nhìn người trong lòng chết trước mặt mình, hoặc là... Tự tay giết người mình yêu nhất."

Hắn rời mắt về phía Vương Hiểu Thư đã hoàn toàn bị khiếp sợ, có ngụ ý nói: "Tuy rằng tôi chết, nhưng chỉ cần anh còn sống một giây, tôi tuyệt đối sẽ không để anh tốt hơn."

Đây có lẽ là lời cuối cùng Giải An Quân muốn nói, nói ra một âm cuối cùng, hắn gục xuống đất, mất đi sinh mệnh.

Yết hầu của hắn vỡ tan, có thứ gì đó nhảy ra, bắn vài cái, dừng ở bên cạnh giày da của Z.

Z dùng mũi giày đá dụng cụ khống chế đầy máu sang một bên, quay đầu nhìn về phía Vương Hiểu Thư và Tiêu Trà: "Diễn đẹp mắt sao?"

Tiêu Trà giống như khinh thường bình luận, lạnh lùng quay đầu đi, một chữ cũng chưa nói.

Vương Hiểu Thư hơi há mồm nhưng không phát ra tiếng, cảnh tượng vừa rồi thật sự rất rung động, cũng chỉ có loại tâm lý như Z mới có thể lạnh nhạt như vậy...

Z cũng chưa nói gì, đi về phía trước vài bước như muốn đến bên cạnh Vương Hiểu Thư, nhưng hắn đi được một nửa thì dừng lại, mày nhíu chặt, trong con ngươi đen nhánh có một tia sáng đỏ mỏng manh.

"Tuy rằng tôi chết, nhưng chỉ cần anh còn sống một giây, tôi tuyệt đối sẽ không để anh tốt hơn."

Lời nói lúc trước của Giải An Quân còn vang bên tai, Z hít thở sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại trái tim đang đập dồn dập, nhưng dù hắn làm thế nào cũng không có tác dụng, hắn chỉ cảm thấy trái tim như muốn nổ mạnh, nhanh chóng nhảy lên với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, trong mạch máu như có thứ gì sắp chui ra, vô cùng nguy hiểm.

Z lui về phía sau, hắn nhìn Vương Hiểu Thư với ánh mắt thật đáng tiếc, hắn cách xa ít nhất mười mét, sau đó thở dài.

Hắn cảm thấy hiện tại mình vô cùng chật vật, thậm chí cảm thấy cả đời mình chưa từng mất mặt giống như lúc này. Hắn biết thân thể mình đã có vấn đề nghiêm trọng đến mức không thể ở lại đây nữa, hắn không có khả năng giải quyết vấn đề này trong thời gian ngắn, ở lại đây nói không chừng hắn sẽ tự tay giết chết Vương Hiểu Thư giống như lời của Giải An Quân, đến lúc đó hết thảy sẽ không còn cách nào bù lại, nhưng...

Dù vậy, hắn vẫn rất muốn ở lại, chẳng sợ giống như một con chuột chui rúc trong cống rãnh nhìn cô qua song sắt rỉ, hắn cũng không muốn rời khỏi.

"Tiêu Trà." Z bỗng nói, nhìn lướt qua Vương Hiểu Thư, "Mang cô ấy đi, đến một nơi an toàn, tôi sẽ đưa em gái anh hoàn hảo không có việc gì đến trước mặt anh, nếu không về sau anh chỉ có thể đốt chút tiền giấy vào giờ này hàng năm cho cô ta, nếu khi đó anh còn sống."

Tiêu Trà hơi sửng sốt, nhíu mày: "Anh có ý gì?"

Z không để ý hắn, nhanh chóng nói với Vương Hiểu Thư đã nhìn ra manh mối: "Đừng tới tìm anh." Hắn xoay người, gió thổi bay một góc áo dài trắng, bóng dáng của hắn nhanh chóng biến mất ở thảm thực vật dày đặc.

Vương Hiểu Thư muốn đuổi theo hắn, nhưng người máy vẫn đứng im bỗng động đậy, nó chắn trước mặt cô, nói, "Xin nghe theo tiên sinh, phu nhân."

"....." Vương Hiểu Thư không biết hình dung cảm xúc lúc này của cô như thế nào, tóm lại cô thật sự vô cùng... Vô cùng mất hứng!

"Nghe ngươi đại gia!" [1] Vương Hiểu Thư phẫn nộ vượt qua nó, vọt vào trong rừng cây, cách đó không xa dường như có tiếng đánh nhau, cô tăng tốc độ chạy lên phía trước, rốt cuộc chạy tới nơi đó kịp thời, thấy được một hình ảnh vô cùng khó hiểu.

[1] Mắng người nào đó đại gia, tương đương mắng bát đại tổ tông của đối phương.

Ba người Z, Yusuke Miyazaki, Vương Kiệt đứng thành một vòng, Yusuke Miyazaki đứng rất gần Z, trạng thái của Z vô cùng hỏng bét, ánh mắt hắn đỏ ngầu, súng trên tay bị hắn nắm thật chặt, Vương Kiệt đã trúng một phát súng, ngồi phịch dưới đất thở dốc kịch liệt.

"Hiểu Thư?!" Vương Kiệt giống như thấy cứu tinh nói, "Nhanh chút, mang kẻ điên này đi!"

Tiêu Trà vì câu nói trước khi rời đi của Z mà không thể không chạy theo Vương Hiểu Thư, lúc này thấy Vương Hiểu Thư muốn đến bên cạnh Z, không khỏi bất đắc dĩ giữ cô lại: "Cô nhìn cẩn thận xem, hắn rất không bình thường, hiện tại cô đi lên có khi sẽ bị bắn chết."

Yusuke Miyazaki khó khăn giằng co với Z, nếu không phải hắn nhân cơ hội chế trụ cổ tay nắm súng của Z, chỉ sợ hiện tại bọn họ đều bị Z giết sạch, tuy rằng đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, cho tới bây giờ hắn cũng chỉ đè lại Z chưa đến một phút, nhưng hắn đã không chịu được nữa.

Đôi tay của Z vô cùng thích hợp để đánh đàn dương cầm, nhưng nó lại có thể dễ dàng cướp đi sinh mệnh của mọi người.

Vương Hiểu Thư rất muốn khóc, bộ dáng này của Z làm cho lòng cô vô cùng khó chịu, cô cắn môi dùng sức đẩy Tiêu Trà: "Tôi tự có chừng mực, anh kệ tôi." Cô không để ý ngăn trở tiến lên, nói với Yusuke Miyazaki, "Anh đè lại hắn, một phút là được rồi."

Yusuke Miyazaki không hiểu nhìn cô, cô không để ý hắn, nhanh chóng tiến lên đoạt súng trong tay Z, sau đó tập trung tinh thần dùng sức đập xuống gáy hắn, công kích có chứa dị năng làm con ngươi Z chợt lóe, nhắm mắt lại đình chỉ chống cự.

Vương Hiểu Thư nhanh chóng kéo hắn vào lòng mình, lùi về sau vài bước kéo ra khoảng cách với mọi người, giơ súng lạnh nhạt nhìn bọn họ: "Còn sống rời đi, hoặc là chết tại đây, các người tự chọn."

Yusuke Miyazaki sững sờ nhìn cô, giống như không thể tiếp thụ nổi biến hóa nhanh chóng như vậy, hắn suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, một mình rời đi trước.

Tiêu Trà nhíu mày nói: "Tôi sẽ không làm hại mọi người, nhưng tôi phải chờ hắn tỉnh lại, hỏi rõ tình huống của Nhã Nhã rồi đi."

Vương Hiểu Thư lườm hắn, không thèm đếm xỉa, nhìn về phía Vương Kiệt: "Còn ông?"

Vương Kiệt đăm chiêu nhìn Z, bỗng nở nụ cười: "Hiểu Thư, con nghĩ rằng vì sao ta lại là cha của con?"

Vương Hiểu Thư hơi nghi hoặc, nhưng một giây sau cô liền hiểu rõ ý tứ của hắn, rất nhiều quân mai phục của Lượng Tử tập kích từ bốn phía, cô không kịp suy xét, nhanh chóng nổ súng xử lý một đám người, súng giật làm tay cô run lên.

"Con còn có bao nhiêu đạn?" Vương Kiệt ôm vết thương ở vai, cười lạnh, "Con có thể chống lại nhiều người như vậy?"

Vương Hiểu Thư khó hiểu nhìn hắn: "Ông thật sự là một người cha sao?"

Vương Kiệt sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy Vương Hiểu Thư trực tiếp ném súng đã hết đạn đi, một tay ôm lấy Z, dùng cách thức khó có thể tưởng tượng, tay không xử lý tất cả binh lính Lượng Tử muốn tiến lên bắt sống tù binh, việc này phải cảm tạ Z, dị năng hắn cho cô dùng thật sự rất tốt, nhanh chóng, trí mạng, hơn nữa vô hình.

Vương Kiệt nhanh chóng quyết định, cao giọng nói: "Không cần lưu người sống, trực tiếp giết sạch!" Dù sao bọn họ chết thì hắn có thể niêm phong phòng thí nghiệm để tìm vật hắn cần, chỉ cần Z đã chết là được, chỉ cần hắn chết...

Đáng tiếc, Z nhất định không chết được, tuy rằng Vương Kiệt hạ mệnh lệnh không để lại người sống, nhưng đã quá chậm, lòng tham của hắn làm hắn mất đi cơ hội thắng lợi tốt nhất, người máy Z chế tạo chạy tới, dễ dàng tiêu diệt đám ô hợp này, nâng Z và Vương Hiểu Thư vào trong buồng điều khiển, chuyển thành trạng thái phi cơ chở bọn họ, nhanh chóng rời khỏi.

Vương Kiệt núp trong bụi cỏ, ngơ ngác nhìn thứ này bay đi, vẻ mặt chăm chú mà khát vọng.

Nếu thứ kia nghe lệnh hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện