Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 138



Bộ Phi Yên gật đầu một cái, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Ta định sẽ chế hai khẩu súng bỏ túi, thích hợp để đôi tay nhỏ của bọn họ dụng được, cũng không cần phải dùng quá nhiều sức, khi nắm được kỷ xảo, thì rất dễ dàng. . . . . ."

"Đồng ý. . . . . ." Đêm 13 mãnh liệt đồng ý, an toàn làm đầu.

Đối với thân phận hiện tại của An Bình An Tĩnh bọn họ nhất định là phải học được điều này, bất kể bởi vì bọn họ là thiên tài nhi đồng, hay bởi vì bọn họ là con trai của Trình Quân Hạo.

Tuổi càng nhỏ, càng cần những khảo nghiệm tàn khốc.

Trong thời rỗi rãnh hai người gian trá thương lượng với nhau, quyết định hành hạ một cái hai cậu nhóc này thật hiệu quả.

Đều nói mười năm trồng cây trăm năm trồng người, chỉ cần hai người bọn họ hợp sức, chỉ cần trong một thời gian ngắn, An Bình An Tĩnh nhất định có thể thành tài.

*

Jack gần như là đóng đô ở ngoài cửa trông chừng Trình Quân Hạo, sợ hắn thật sự kích động chạy vào trong phòng quay phim, đang lúc Trình Quân Hạo sắp thật sự vọt vào thì cảnh quay hôn nhau trong phòng quay phim kết thúc.

Mọi người từ trong phòng đi ra ngoài nghỉ ngơi, vừa nhìn thấy Trình Quân Hạo nhìn chằm chằm thẳng vào trong phòng, thì như điện giật cái một lập tức tránh ra.

Jack đi theo phía sau anh, sợ anh kích động mà đánh vai nam chính, hiện tại phim đang quay đến thời khắc mấu chốt, ngộ nhỡ vai nam chính bị thương, bộ phim này còn làm sao mà quay tiếp được chứ? !

"Trình Quân Hạo, cậu phải bình tĩnh. . . . . ." Jack bất đắc dĩ nhỏ giọng nhắc nhở.

Trình Quân Hạo nổi giận đùng đùng, liền đi thẳng vào hằn hộc nhìn chằm chằm Phó Vũ Hằng, lúc anh sắp đến trước mặt Phó Vũ Hằng thì Jack vội vàng tiến lên đứng ngăn ở giữa hai người, anh ta hướng Phó Vũ Hằng nháy mắt, "Đi ra ngoài trước. . . . . ."

Phó Vũ Hằng như rơi vào trong sương mù, chẳng hiểu tình trạng này là sao, nhưng vừa thấy sắc mặt của Trình Quân Hạo không tốt, cũng thức thời tránh ra, đi nhanh ra ngoài.

Trình Quân Hạo liều mạng kiềm chế cảm xúc, mới khắc chế không cho mình phát tác, mấy ngày nay tâm tình vẫn khó chịu, nghĩ đến đây tính khí liền có dấu hiệu không khống chế được nữa.

Jack kéo Trình Quân Hạo, "Bình tĩnh chút đi, chờ quay hoàn thành bộ phim cậu có thể đánh hắn. . . . . ."

(⊙_⊙)

Trình Quân Hạo vạch đen rơi đầy đầu, nhìn chằm chằm Jack nói, "Cậu thật đúng là âm hiểm, cái gì cũng ưu tiên cho công việc của mình mà suy tính, tớ nên cảm kích cậu hay là đánh cậu một trận đây? !"

Jack cười hì hì, "Không phải tớ đây đã giúp cậu hết giận rồi đó sao, cậu cũng đừng giận lây sang tớ à. . . . . ."

Trình Quân Hạo trừng mắt nhìn anh ta một cái, rồi hướng An Tâm Á đi tới, Jack cười hì hì nói: "Bình tĩnh một chút nha, đừng có mà ngay cả nữ chính cũng đánh, gánh hậu quả không nổi đâu. . . . . . Đừng quá tức giận, coi chừng tổn thường nguyên khí đó, cùng lắm thì tớ hy sinh một chút, buổi tối cùng cậu uống rượu giải sầu. . . . . ." Giọng điệu này sao lại có chút mùi vị vui sướng khi người khác gặp họa vậy kìa.

=.=! !

Chân Trình Quân Hạo lảo đảo một cái, cắn răng quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta, có một chút kích động muốn đánh người.

Tên Jack đáng chết, người như anh mà lại đi đánh phụ nữ sao, ngay cả phát giận với phụ nữ cũng không có nữa là? ! Huống chi còn là phụ nữ của anh.

Jack cảm thấy Trình Quân Hạo thật là đáng yêu, nhất là vẻ mặt khi quay đầu lại trừng người khác, vô cùng vô cùng đáng yêu. Anh ta cười hì hì đi phía bên cạnh, chuẩn bị xem náo nhiệt.

Trình Quân Hạo nhận thấy ý đồ của anh ta, liền tiến lên kéo An Tâm Á hướng phòng nghỉ ngơi đi vào.

An Tâm Á sững sờ, còn chưa phản ứng kịp liền bị anh kéo vào phòng nghỉ ngơi, đóng cửa rồi khóa lại, ngăn cách không gian chỉ còn lại hai người bọn họ, An Tâm Á cảm thấy có một chút bực mình, hít thở không thông.

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại có chút sợ việc đơn độc ở chung một chổ với anh rồi. Tâm, có chút đau.

Cằm bị anh nâng lên, cô bị buộc phải nhìn về phía đôi mắt đen sâu thẩm của anh, trong ánh mắt kia có chút tức giận, An Tâm Á có cảm giác muốn né tránh cái nhìn chăm chú của anh, trong lòng có chút đau thương.

"Tâm Á. . . . . ." Trong lòng Trình Quân Hạo càng ngày càng buồn bực, anh nhìn đôi môi khẽ sưng đỏ của cô, ghen tức cùng nhớ nhung đan xen vào nhau, anh không chút do dự, cúi đầu hôn môi của cô, triền miên dữ dội.

An Tâm Á sửng sốt, muốn tránh càng tránh không thoát, cuối cùng đành dứt khoát thuận theo anh.

Cảm thấy cô buông lỏng, anh cạy mở hàm răng cô ra, tiến quân thần tốc, răng môi giao hòa, cho đến khi khó thở rồi, anh mới buông môi cô ra, thâm tình nỉ non, "Tâm Á, Tâm Á, anh nhớ em. . . . . . Rất nhớ em. . . . . ."

Rõ ràng gần đây ngay trước mắt, nhưng lại giống như sắp mất đi, rõ ràng đang ở trước mặt, nhưng sự nhớ nhung này cứ như nước lũ cuồn cuộn cuốn lấy thể xác cũng như tinh thần của anh, An Tâm Á cảm nhận được sự lo lắng của anh, ánh mắt của cô đau xót, nước mắt thiếu chút nữa tuông trào.

"Anh ghen, anh ghen tỵ. . . . . ." Trình Quân Hạo tự lẩm bẩm, "Anh hối hận, anh không nên để cho em đóng phim , cái tên Phó Vũ Hằng đó có thể quang minh chánh đại hôn em, anh không thích, không vui. . . . . ."

An Tâm Á để anh tùy ý ôm sát, không nói câu nào, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

"Hắn còn sờ mặt của em nữa chứ, ghê tởm, cái tên họ Phó này, chờ quay phim xong, anh nhất định sẽ đánh hắn một trận. . . . . ." Trình Quân Hạo làm nũng nói: "Nếu không quả thật không cam lòng, Tâm Á, em chỉ thuộc về anh, chân chân chính chính chỉ thuộc về anh, hắn còn dám hôn em nữa, anh nhất định đánh hắn. . . . . ."

An Tâm Á nghe lời nói tương tự với trẻ con của anh, nhưng lại rất cảm động.

Nghe lời nói ngang ngược giống như không muốn hiểu chuyện của anh, trong đó lại lộ ra tình yêu đối với mình.

Lòng An Tâm Á dâng lên sự đau đớn, cúi xuống đầu, đôi mắt trở nên ướt đẩm lệ.

"Tâm Á, em làm sao vậy? !" Trình Quân Hạo kinh ngạc khi nhìn thấy khóe mắt cô ngấn lệ, vội vàng hỏi cô, "Không lẽ là anh hôn đến nỗi làm em đau chứ, thật xin lỗi, anh không phải cố ý. . . . . ."

Nhớ tới lúc cô trở lại sau khi bị bắt cóc, anh nóng nảy nhưng thần sắc lại rất mừng rỡ, An Tâm Á lại lần nữa tránh đi ánh nhìn chăm chú của anh, "Em không sao. . . . . ."

"Tâm Á. . . . . ." Trình Quân Hạo cảm giác có cái gì đó không đúng, "Tại sao lại tránh không nhìn vào mắt anh? Còn em nữa tại sao hai ngày nay một mực lẫn tránh anh, tại sao? ! Đã xảy ra chuyện gì? Có phải là bởi vì chuyện lần trước mà trách anh hay không, anh. . . . . ."

"Không phải, thật không phải. . . . . ." An Tâm Á trong lòng đau khổ, "Em chỉ là, quay phim hơi mệt. . . . . ."

"Có muốn xin nghỉ phép hai ngày hay không? !" Trình Quân Hạo đau lòng nói: "Hai ngày nay thật sự đã khiến em mệt chết, cũng làm cho em sợ hãi nữa. . . . . ."

"Trình tổng, em muốn nói cho anh một việc. . . . . ." An Tâm Á cúi đầu.

Trình tổng? !

Trình Quân Hạo vì cách gọi này, cảm thấy lạnh nhạt, khẽ không vui.

"Em, với An Bình An Tĩnh đã thương lượng với nhau rồi, quyết định muốn dời ra ngoài ở. . . . . ." An Tâm Á tận lực dùng giọng bình thản của mình để nói với anh chuyện này.

"Cái gì. . . . . ." Giống như sét đánh ngang tai, Trình Quân Hạo bị thiên lôi đánh đến nổi trong sống ngoài khê, hoàn toàn không biết làm sao.

Vẻ mặt của anh trở nên rất thống khổ, đứng xửng sờ một chỗ không nhúc nhích.

An Bình An Tĩnh quyết định vứt bỏ anh, bọn họ đã thuyết phục An Tâm Á. Trình Quân Hạo biết, lần này, anh chắc chắn bị vứt bỏ rồi. Mà Tâm Á chỉ là đến thông báo cho anh mà thôi.

Anh biết chuyện lần trước khiến An Bình An Tĩnh bất mãn, nhưng lại không ngờ tới, biến cố tới nhanh như vậy.

"Tâm Á. . . . . ." Trình Quân Hạo thống khổ khẽ gọi tên của cô, ngay cả những câu nói để giữ lại đều nói không ra lời. Anh nói như thế nào đây? !

An Bình An Tĩnh có là lý do để phản bác lập trường của anh. Bây giờ anh là một người mà bọn họ không cần đến nữa rồi.

Sự đau đớn này khiến trái tim Trình Quân Hạo gần như muốn ngưng đập.

An Tâm Á cho rắng anh sẽ nổi đóa, lại không ngờ tới lúc này anh lại yên tĩnh như thế, yên tĩnh đến nỗi làm cô đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện