Mê Muội

Chương 27



Hàn Phái vẫn vuốt vuốt lưng Tần Thư, dựa trán mình vào trán cô, đau lòng nói: “Nghỉ một lúc thì sẽ tốt thôi.”

Anh không biết cô đã chạy 2 3 km, cho rằng cô vừa leo thang bộ lên đây thì chắc chắn rất mệt, đặc biệt cô lại là người không thích vận động, nhưng chắc không đến nỗi phải thở oxy, từ từ sẽ bình thường trở lại thôi.

Hơn nữa, đối với người bình thường mà nói thở oxy hay không cũng như nhau, không có tác dụng gì cả.

Hai mắt Tần Thư đẫm lệ mông lung, tức ngực khó thở, sắp chịu không nổi nữa rồi, gần như là hét vào mặt Hàn Phái: “Không được! Sao anh nói nhảm nhiều thế?”

Hàn Phái: “…”

Thu Lam nhận ra cô bé này, chính là cô gái đàn hát trêu chọc Hàn Phái ở quán bar ngày hôm đó.

Không ngờ nhanh như vậy mà hai người này đã cấu kết với nhau. Bây giờ cô gái này đang hét vào mặt người đàn ông, không có chút đoan trang nào, leo cầu thang cũng có thể mệt đến mức phải thở oxy.

Thật đúng là làm màu.

Hàn Phái trấn an cảm xúc của Tần Thư, “Được, đầu giường có, đưa cho em ngay đây.” Rồi quay ra bảo Thu Lam gọi y tá đến đây.

Thu Lam liếc mắt nhìn Tần Thư, không tình nguyện ra ngoài tìm y tá.

Tần Thư ngồi dưới đất, lại bắt đầu rơi nước mắt.

Hàn Phái sửng sốt, lau nước mắt cho cô, “Y tá sắp đến rồi, kiên nhẫn một chút thôi, không cho phép em khóc nữa.”

Tần Thư cũng không muốn khóc, lớn thế này rồi cô rất ít khi rơi nước mắt, ngay cả khi Hạ Cánh Nam từ chối cô, cô cũng nhẫn nhịn không rơi một giọt nước mắt nào.

Đôi mắt cô không tốt, không thể khóc lâu, nhưng hôm nay làm thế nào cũng không thể ngăn được.

Nhìn thấy cánh tay của anh bị thương, liền cảm thấy khó chịu.

Người gặp tai nạn là anh, nhưng người sống sót sau tai nạn lại là cô.

“Vẫn khóc à!” Hàn Phái xoa nhẹ đôi mắt cô, đôi mắt cô không tốt, anh không chịu nổi khi nhìn cô khóc, giọng nói cũng hơi cao một chút.

Tần Thư lập tức cảm thấy một cơn tức giận không biết từ đâu đến, chỉ muốn bộc phát ra: “Em không phải khóc vì anh, em khóc cho chính em đấy!”

Hàn Phái: “…”

Lòng đau nhưng không nhịn được bật cười, “Khóc cho chính em làm gì?”

Tần Thư ngửa đầu nhìn anh, dùng sức xoa ngực, vẫn cảm thấy rất đau đớn, không nhịn được nói một câu thô tục: “Mẹ nó, em sắp mệt chết rồi đây, em chạy hơn hai mươi phút mới đến bệnh viện, lại chạy từ tầng một lên đây.”

Cô lớn thế này rồi cũng chưa từng phải chạy như thế bao giờ, từ nhỏ mắt cô đã không tốt, thể chất cũng kém, việc chạy bộ đúng là muốn lấy mạng của cô mà.

Hàn Phái trố mắt, không nghĩ cô phải chạy quãng đường xa như vậy.

Anh cũng không biết là miệng vết thương đau hay là vùng ngực bị bầm tím kia đau, cũng có thể là đau ở nơi khác, nói tóm lại toàn bộ lồng ngực đều khó chịu.

Kiểu khó chịu này chỉ xuất hiện một lần khi ông nội bị đẩy vào phòng cấp cứu.

Tần Thư lau nước mắt: “Hàn Phái, đều tại anh, đổi lại là người khác xem, dù có chết em cũng không chạy thế đâu, vì người khác mà chà đạp tính mạng của bản thân, đáng giá không?! Không đáng giá! Vừa nãy lúc ngồi dưới đất, em cảm thấy như sắp xong thật rồi, em liền nghĩ, sao mà em ngốc thế, ngộ nhỡ em chết thật thì sao, liệu về sau anh có lấy vợ sinh con, rồi quên em là ai luôn không, em liều mạng như thế vì cái gì chứ!”

Càng nói, cảm xúc của cô càng suy sụp.

Trên đường chạy đến đây, cô luôn sợ anh sẽ không xong thật.

Lớn thế này rồi, lần đầu tiên trải qua sinh ly tử biệt, đau đớn tận xương cốt, đau thấu tâm can.

Lúc chạy đến phòng bệnh, nhìn thấy anh tỉnh táo đứng đó, đột nhiên cô cảm thấy rất tủi thân, chính cô cũng không hiểu nổi cảm xúc của mình, có lẽ là thật sự sợ rằng từ nay sẽ mất anh.

Cô biết những tai nạn xe xảy ra trên đường cao tốc tỷ lệ sống rất thấp, vì tốc độ xe quá nhanh, đặc biệt là người ngồi đằng sau, hầu như không ai thắt dây an toàn, một khi xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ mất mạng.

Hàn Phái nhẹ nhàng ấn đầu cô vào lồng ngực, anh hiểu tại sao cô lại kích động như vậy, mệt mỏi suốt quãng đường đến đây, lại còn lo lắng hãi hùng.

Anh đã từng cảm nhận những cảm xúc đó, lúc trước khi ông nội bị đẩy vào phòng cấp cứu, anh cũng chạy một mạch đến bệnh viện, lúc ấy dù thang máy không có ai, anh cũng quên luôn có thể đi thang máy lên.

Anh sờ đầu cô: “Nếu em chết thật, anh sẽ không kết hôn đâu.”

Tần Thư đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh: “Đấy là bây giờ em vẫn còn sống, nếu em chết thật, chắc chắn anh sẽ không nói như thế, hừ! Em còn không hiểu bọn đàn ông các anh sao?”

Hàn Phái: “…”

Vốn dĩ, anh là một người cứng rắn cũng bị lời này của cô làm cho tức đến bật cười.

Hàn Phái lau mồ hôi cho Tần Thư, “Đứng lên, mặt đất lạnh lắm.”

Tần Thư ôm cổ anh, bất động, “Không đứng dậy nổi.”

Hai cái đùi giống như không phải của chính mình, tim đau, cả người như sắp hư thoát.

Hàn Phái nửa đứng dậy, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy eo cô, muốn nâng cô lên, lại bị Tần Thư cự tuyệt: “Anh đừng dùng sức, cánh tay anh còn bị thương kìa, không cần anh đỡ, em nghỉ ngơi một lúc rồi tự đứng dậy cũng được.”

Bây giờ, cô không bò dậy nổi, toàn thân xụi lơ, vừa bị mệt vừa bị dọa.

Chính cô cũng bội phục bản thân mình, sao lại có thể kiên trì chạy xa được như thế. Hồi học đại học, rất nhiều lần cô đã từ bỏ việc thi chạy 800m, chạy một vòng đã chịu không nổi. 

Hôm nay dù mệt sắp chết, cô cũng không dừng lại. Sợ tới chậm một giây, có lẽ kiếp này cô sẽ bỏ lỡ anh.

Nếu không phải bị thương rất nghiêm trọng hoặc không thể cứu chữa được nữa, cô nghĩ Phương Mộ Hòa không đến mức mới sáng sớm đã bảo cô nhanh chóng tới bệnh viện.

Trên đường tới đây, cô đã tính đến trường hợp xấu nhất, cuối cùng cô cũng hiểu, những người nhà đứng ngoài phòng cấp cứu gào khóc, bởi vì biết rằng không còn hy vọng nữa, bản thân dần sụp đổ.

Cuộc đời con người, có lẽ chỉ khi chính mình trải qua những việc sinh ly tử biệt ngoài ý muốn, mới có thể thật sự hiểu rõ, cái gì là chỉ cần còn sống đã tốt lắm rồi, không cần so đo những việc khác nữa.

“Anh buông tay ra, không sao, em không lạnh, chạy cả quãng đường bây giờ người em toàn mồ hôi.” Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Hàn Phái hoàn toàn không nghe, sợ cô ngồi dưới đất lạnh, vẫn ôm chặt lấy, cánh tay bị thương cũng dùng sức kéo cô đứng dậy.

Hai chân Tần Thư run lên, cả trọng lượng cơ thể dựa hết vào người anh, sợ làm đau anh, cô muốn tự mình đứng dậy, nhưng lại bị Hàn Phái ôm vào lòng, nói: “Anh không sao.”

Trên mặt Tần Thư toàn nước mắt và mồ hôi, cô cọ cọ vào ngực anh.

Hàn Phái nửa ôm cô, dịch đến mép giường.

Thu Lam và y tá cùng lúc đi vào, Hàn Phái hỏi Tần Thư: “Có cần thở oxy nữa không?”

Tần Thư: “Cần, tế bào toàn thân đều thiếu oxy, sẽ chuyển biến xấu mất.”

Hàn Phái: “…”

Người bị thương là Hàn Phái nhưng người nằm trên giường thở oxy lại là Tần Thư.

Thu Lam nhìn thấy hình ảnh này chỉ cảm thấy buồn cười, cô ta khinh thường nhìn Tần Thư.

Qủa nhiên đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa uống.

Hàn Phái đứng trước giường, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào ấn đường đang nhíu chặt của Tần Thư.

“Còn khó chịu không?” Anh hỏi.

Tần Thư hữu khí vô lực gật đầu, đâu chỉ khó chịu, tưởng muốn chết luôn ấy chứ, nhưng so với vừa nãy thì đã tốt hơn nhiều rồi.

Hàn Phái khom lưng, nắm chặt tay cô, “Sau này, phải chạy bộ với anh mỗi ngày đấy nhé.”

Tần Thư trợn mắt, véo anh: “Anh muốn mưu sát em hả?”

Hàn Phái: “…”

Một lần nữa anh lại bị chọc tức đến bật cười: “Với thể chất của em…” Nghĩ đến Thu Lam vẫn còn đứng bên cạnh, anh liền không nói nữa.

Tần Thư bày ra dáng vẻ xoi mói: “Thể chất của em thì làm sao? Hả?” Còn nhấc chân đá anh một phát.

Hàn Phái không lên tiếng, vẫn luôn nhìn vào mắt cô, ánh mắt cô vừa khiêu khích vừa không đứng đắn, anh biết là vì sao, Thu Lam đang ở đây, cô bắt đầu không nói lý lẽ.

Anh nhìn rồi lại nhìn, nở một nụ cười đầy ý vị.

Thể chất làm sao?

Về sau, hai người ở bên nhau, có lẽ anh phải để mấy cái bình oxy ở đầu giường mất thôi.

Thu Lam ôm tay, yên lặng không lên tiếng nhìn hai kẻ đang ve vãn đánh yêu nhau.

Bên kia, hai người còn đang nháo loạn, Thu Lam nhìn cánh tay Hàn Phái, anh bắt lấy tay Tần Thư, Tần Thư tức giận rút tay về, lại bị anh bắt lấy, cô lại tránh thoát.

Tới tới lui lui nhiều lần, cuối cùng còn bị Tần Thư đạp cho vài cái, Hàn Phái không có chút mất kiên nhẫn nào, vẫn muốn nắm chặt tay Tần Thư.

Từ khi nào anh nguyện ý đi dỗ dành con gái vậy?

Thu Lam hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nhói đau.

Vừa rồi, khi Hàn Phái băng bó vết thương, cô ta chủ động đưa tay ra cho anh, anh không thèm liếc lấy một cái.

Đúng lúc này bác sĩ đi vào, Thu Lam quay đầu lại, “Bác sĩ, cô ấy không có vấn đề gì lớn chứ ạ?” Cũng không phải cô ta quan tâm Tần Thư, chỉ là cảm thấy Tần Thư chuyện bé xé ra to, giả vờ giả vịt trước mặt Hàn Phái.

Một khi phụ nữ tỏ vẻ yếu đuối, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa, đàn ông sẽ mềm lòng, sau đó là đau lòng.

Bác sĩ không trả lời ngay lập tức, mà hỏi bây giờ Tần Thư cảm thấy thế nào.

Tần Thư nói đã tốt hơn so với vừa nãy.

Bác sĩ gật đầu, “Sau này phải chú ý hơn, người thể chất kém lại ít vận động, trường hợp đột tử sau khi chạy nhanh một quãng đường dài cũng không phải không có.”

Hàn Phái dùng sức xoa đầu Tần Thư, ánh mắt anh tràn ngập tự trách và lo lắng, Thu Lam nhìn thấy hết cả.

Sau khi bác sĩ rời đi, Tần Thư tháo mặt nạ oxy, thở phào nhẹ nhõm.

“Hít mấy phút nữa đi.” Hàn Phái lại muốn mạng mặt nạ lên cho cô.

Tần Thư ngăn lại: “Không cần nữa.” Bây giờ, cô cảm thấy bình thường rồi, muốn xuống giường, “Anh nghỉ ngơi một chút đi.”

Hàn Phái: “Anh không sao, em nằm lên đi.”

“Có muốn uống nước không?” Thu Lam tiến lên mấy bước, khách khí hỏi Tần Thư.

Tần Thư cười nhẹ: “Cảm ơn chị, không cần đâu ạ.”

Lúc này Hàn Phái mới giới thiệu hai người với nhau, “Đây là Thu Lam, bạn học của anh, đây là Tần Thư.” Rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Tần Thư mỉm cười gật đầu, khóe miệng Thu Lam cứng đờ.

Tần Thư?

Trong đầu Thu Lam đột nhiên nhớ tới hình đại diện Wechat của Hàn Phái.

Một đàn một sách. Không phải hài âm chính là Tần Thư hay sao?

Lúc trước cô ta còn buồn bực, từ khi nào mà Hàn Phái lại để ý đến cái hình đại diện Wechat vậy?

Cô ta nhớ rõ, từ khi Hàn Phái có wechat đến nay, hình đại diện vẫn luôn là logo của tập đoàn Vạn Hòa, trước nay chưa bao giờ thay đổi.

Cũng không cần phải ở lại nữa, Thu Lam tìm cớ rời đi.

Ra khỏi phòng bệnh, cô ta không nhịn được gọi cho bạn tốt Doãn Nhất Kiều.

“Chị à, bây giờ mới mấy giờ? Cuối tuần mà có thể thể để em ngủ ngon được không?”

Tối qua, Doãn Nhất Kiều tăng ca đến 11 rưỡi mới về, bây giờ rất buồn ngủ.

Thu Lam không có tâm trạng trêu chọc cô ta, “Anh ấy có bạn gái rồi.”

Doãn Nhất Kiều sửng sốt, chắc tại chưa tỉnh ngủ nên hỏi một câu hơi ngu: “Ai có bạn gái?”

Thu Lam không đi thang máy, đi thang bộ xuống, tiếng giày cao gót lộc cộc chói tai vang lên trong không gian.

“Thu Lam?” Doãn Nhất Kiều không nghe thấy tiếng cô ta, gọi một câu.

Thu Lam: “Vẫn còn sống đây.”

Doãn Nhất Kiều ngồi dậy, xoa bóp huyệt thái dương, “Hàn Phái có bạn gái hả?”

Thu Lam: “Ừ.”

Bây giờ làm gì cũng vô dụng, Doãn Nhất Kiều nói: “Trên thế giời này không phải chỉ có Hàn Phái là đàn ông.”

Cô ta mặc áo ngủ đi đến bên cửa sổ cho tỉnh táo. Lấy bản thân làm ví dụ: “Năm đó khi mình ly hôn, giống như bóc một lớp da vậy, hiện tại thì sao? Không phải cũng rất tốt sao? Suy sụp trong tình cảm khiến phụ nữ lột xác, hiểu không? Đừng khiến nó trở thành sự đả kích hủy diệt cậu, trên đời này chả ai rời khỏi ai là sẽ không sống được cả?”

Đây là lần đầu tiên Doãn Nhất Kiều chủ động nói đến chuyện ly hôn năm đó, lúc trước cô ta kiêng kị nhất người khác hỏi đến việc ly hôn.

Thu Lam hiểu tâm trạng Doãn Nhất Kiều lúc đó, trước nay cô ta không bao giờ hỏi, chỉ yên lặng uống rượu với Doãn Nhất Kiều.

Đến nỗi, năm đó vì sao Doãn Nhất Kiều và Hạ Cánh Nam ly hôn, cô ta cũng không biết.

Thu Lam hỏi, “ Sau này làm sao cậu vượt qua được?” Nói xong liền im lặng: “Thôi, không đề cập đến việc không vui nữa.”

Doãn Nhất Kiều cũng không muốn nhắc lại những việc đã qua, nói sang chuyện khác: “Sao cậu biết Hàn Phái có bạn gái? Gặp rồi à?” 

Thu Lam: “Ừ.” Rồi tóm lược lại sự việc Hàn Phái bị thương, “Nhìn thấy rồi, chính là tối hôm đó mình gọi điện thoại cho câu, bảo rằng mình gián tiếp thổ lộ với Hàn Phái, lúc ấy cô gái ấy đánh đàn trong quán bar, bộ mặt lẳng lơ.

Doãn Nhất Kiều cười: “Sao mình nghe thấy mùi chua thế? Cái gì gọi là bộ mặt lẳng lơ? Đó gọi là gợi cảm có hương vị phụ nữ, cậu thì hiểu cái P gì.”

Thu Lam: “… Mình nói này rốt cuộc cậu là bạn của ai vậy hả?! Khuỷu tay xoay ra bên ngoài!”

Vừa nãy chút nữa là chết sặc vì câu nói đó của Doãn Nhất Kiều.

Doãn Nhất Kiều dừng trò đùa, không trêu cô ta nữa, “Vậy bây giờ cậu tính làm sao? Tiếp tục kế hoạch ngủ với Hàn Phái hả?”

Thu Lam không tiếp lời, sau khi im lặng một lúc lâu thì thở dài.

“Dù da mặt tớ có dầy đến đâu cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tiểu tam nhé.” Cô ta nói: “Mình không thể để tình trường không như ý mà thương trường cũng vậy được đúng không?”

Thu Lam quá hiểu Hàn Phái, nếu thật sự cô ta không biết tốt xấu, thì việc hợp tác với Hàn Phái cũng từ đây chấm dứt luôn.

Ai có thể từ chối tiền được chứ? Phụ nữ có tiền mới có thể tự do tài chính, mới có vốn để mà kiêu ngạo.

Doãn Nhất Kiều vẫn không nhịn được nói hai câu: “Cũng không phải mình nói cậu đâu, nhưng sao không sớm thực hiện đi, để đến lúc bản thân sắp thành bà thím già mới nhớ tới ngủ với Hàn Phái.”

Thu Lam há mồm, muốn phản bác vài câu, lại cảm thấy không thú vị, bây giờ nói gì thì cũng đã chậm.

Lúc đi học không có cơ hội, khi học sơ trung vì tuổi còn nhỏ, trong nhà lại quản lý nghiêm ngặt, không nghĩ nhiều như thế, chỉ cảm thấy anh rất đẹp trai, muốn làm bạn với anh, về sau người lớn hai nhà quen biết nhau, cô ta gặp anh khá nhiều lần, nhưng chỉ giới hạn trong quan hệ bạn bè.

Năm lớp mười không ngờ lại được phân đến cùng một lớp, năm lớp 11 phân ban, anh chọn lý, các môn khoa học tự nhiên của cô ta không tốt, vì để có thể học cùng anh, cô ta dành tất cả thời gian để bù lại toán lý hóa.

Lớp 11 như ý nguyện lại học cùng lớp với anh, nhưng chưa bao giờ có cơ hội ngồi cùng bàn với anh.

Năm lớp 12, quan hệ giữa anh và bạn ngồi cùng bàn rất tốt, nhưng cô ta nhìn thấy cô bạn đó liền cảm thấy đặc biệt khó chịu, đồng thời tỏ ra bất mãn với anh, mỗi lần anh giảng bài cho bạn ngồi cùng bàn, cô ta sẽ đi loạn bên cạnh, cũng xen vào hỏi.

Bây giờ nhớ lại, cảm thấy rất buồn cười vì sự ấu trĩ đó.

Khi ấy anh tính sau khi tốt nghiệp cao trung sẽ đi du học, sau này tất cả sự chú ý của cô ta đều đặt vào việc học tập, hy vọng có thể học cùng trường đại học với anh.

Lên đến đại học, các cô gái theo đuổi anh đều ưu tú hơn cô ta, cô ta nào dám thổ lộ. Mấy năm nay cô ta hợp tác làm ăn với anh nên mới liên lạc nhiều hơn.

Nhưng cũng không phải có thể gặp mặt thường xuyên, có khi ba năm tháng không nhìn thấy anh.

Trong mấy năm hợp tác với anh, cô ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào bên cạnh anh.

Cô ta vẫn luôn cho rằng, sự có mặt của cô ta sẽ là sự lựa chọn cuối cùng của anh.

Nào ngờ, thế mà anh lại giống mấy người đàn ông khác, thích những cô gái trẻ tuổi.

Doãn Nhất Kiều lên tiếng: “Cậu có thể nghĩ thoáng thì mình yên tâm rồi, thật sự không cần từ bỏ lòng tự tôn vì một người đàn ông.”

Thu Lam ‘Ừ’ một tiếng, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu: “Nhìn dáng vẻ cô gái đó rất đáng ghét, mình khẳng định cũng sẽ không để cô ta sống thoải mái đâu.”

Doãn Nhất Kiều: “Ý gì?”

Thu Lam: “Mình quyết định, sau này mình sẽ an phận hợp tác kinh doanh với Hàn Phái, không có việc gì cũng đi tìm anh ấy, khiến cô ta tức chết.”

Doãn Nhất Kiều: “…Cậu, mẹ nó, có chút tiền đồ này thôi hả?!”

Thu Lam khổ sở đến nỗi phun ra một câu thô tục: “Mẹ nó, mình không ngủ được với Hàn Phái, đến mấy câu trút giận mình cũng không được nói hả!”

Doãn Nhất Kiều: “Có thể nói, tiếp tục đi, chị nghe đây.”

Phòng bệnh.

Tần Thư đưa tay cho Hàn Phái: “Không phải anh muốn nắm tay sao, đây, cho anh đó.”

Hàn Phái đang cẩn thận thả ống tay áo sơ mi xuống, liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì.

“Vừa nãy không phải rất hăng sao, em không cho anh nắm, anh nhất định phải nắm lấy, bây giờ cho anh cơ hội anh lại không cần, người đàn ông này, ai nuông chiều ra cái tật xấu này của anh vậy hả?! Thiếu đòn đúng không!” Tần Thư giáo huấn như thật.

Hàn Phái: “Thu Lam đã đi rồi, không ai xem diễn, có cần diễn lại không.” Vừa rồi lúc Thu Lam ở đây, trạng thái của cô giống như bị tiêm máu gà, anh muốn nắm chặt tay cô, cô liều mạng đối đầu với anh.

Không còn cách nào khác, anh đành nhẫn nại dỗ cô.

Tần Thư cười, vẫn duỗi tay ra: “Muốn hay không?”

Hàn Phái chỉnh xong tay áo, đánh tay cô hai cái: “Vừa nãy sao nóng tính thế.”

Tần Thư: “Không thể nhìn nổi anh ở cùng với người phụ nữ khác.” Cô ngoắc ngoắc ngón tay. “Lại đây, lại gần em một chút.”

Hàn Phái cúi người, một tay chống trên đầu giường, nửa vây cô trong lòng, “Lại muốn làm gì nữa?”

Tần Thư nhìn cánh tay bị thương của anh, “Có phải bị thương rất sâu không?”

Hàn Phái không nói thật: “Bị thương một chút ngoài da thôi.”

Hai tay cô nhẹ nhàng xoa xoa ngực anh: “Cơ bắp chỗ này bị bầm tím rồi đúng không?” Cô đi xe, biết rằng sau khi bị va chạm, đây là chỗ dễ bị thương nhất.

Hàn Phái hôn mắt cô, “Tạm ổn.” Hỏi cô: “Có muốn uống nước không?”

Tần Thư gật đầu: “Anh vừa nói em mới thấy khát.” Cô xốc chăn xuống giường, “Em tự rót, anh nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Hàn Phái nhìn chân cô: “Lại không đi tất, mấy ngày nay anh đi công tác, có phải em cứ thế này ứng phó đúng không?”

Tần Thư: “Chỉ có hôm nay không đi thôi, biết tin anh ở bệnh viện cấp cứu, em nào còn tâm tư đi tất,  mặc quần áo tóc tai bù xù vội chạy ra khỏi nhà, mặt cũng chưa rửa.”

Cô chỉ chỉ lên đầu: “Anh không thấy rối bù lên đây à?”

Lúc ở trên xe, tiện tay buộc lại, đây là lần thứ hai cô lôi thôi lếch thếch như vậy trước mặt anh.

Hàn Phái rót cho cô nửa ly nước ấm, “Phương Mộ Hòa nói với em à?”

Tần Thư: “Vâng.”

Cô rất cảm kích Phương Mộ Hòa, nếu không phải chính mình trải qua chuyện thế này, chắc cô sẽ không sớm biết Hàn Phái quan trọng thế nào với cô.

Tần Thư không cầm lấy ly nước, nắm cổ tay anh, đè xuống uống mấy ngụm, trong lòng mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, chải tóc gọn gàng.

Lúc ra ngoài, Hàn Phái đang dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động liền mở mắt, duỗi tay về phía cô, ý bảo cô đi qua.

Tần Thư ngồi dựa gần vào anh, Hàn Phái ôm cô vào trong ngực, “Chốc nữa đi mua bữa sáng cho em nhé.”

Đã đến mức này rồi mà anh còn nhớ đã nhận lời mua bữa sáng.

Tần Thư ngẩng đầu, ôm cổ anh, sáp lại gần ngậm lấy môi trên của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện