Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 96: C96: Chương 96



Lúc Tiết Ni tìm được Trịnh Vãn ở bể bơi, từ trong miệng cô biết được cô đã yêu đương với Nghiêm Quân Thành.

“Tôi biết ngay mà!” Mặt Tiết Ni đỏ bừng, cô đã thay áo tắm, động tác nhẹ nhàng bước vào bể bơi: "Anh ấy tỏ tình với cậu rồi à?”

Trịnh Vãn không thích đội mũ bơi, mái tóc dài buộc cao vén lên, vẫn có vài sợi tóc dán lên khuôn mặt trắng nõn.

Trên má cũng có những giọt nước.

Sau kỳ thi năm ngoái, cô muốn học bơi nên bố mẹ đã đăng ký cho cô một lớp. Nhưng chưa học xong, năm nay tiếp tục. Từ nhỏ Tiết Ni đã biết bơi, cũng làm thẻ tới đây chơi.

May mắn là lúc này Trịnh Vãn ở trong nước, cho dù cô đỏ mặt, cũng có thể chui đầu xuống hạ nhiệt độ, sẽ không bị bạn bè nhìn thấy.

“Ừ.” Đôi mắt cô sáng ngời gật đầu.

Tiết Ni còn kích động hơn cả cô, còn không ngừng truy hỏi chi tiết: "Anh ấy nói như thế nào? Cậu trả lời như thế nào?”

“Thì anh ấy nói như vậy.” Trịnh Vãn nhỏ giọng trả lời: “Sau đó tôi đồng ý.”

Không cách nào không đồng ý.

Đã tiến triển đến mức đó rồi, nếu cô lại từ chối anh thì khó tránh khỏi quá tệ rồi chứ?

Cô cho anh số điện thoại bàn trong nhà, bọn họ nói chuyện cả nửa kỳ nghỉ hè.

Anh hẹn cô, cô còn ra ngoài, còn bôi nước đuổi muỗi cho anh.

Cho nên khi anh nói thích cô, muốn ở bên cô, chẳng lẽ cô còn lắc đầu nói không được sao?

Cô không thể làm được.

Tiết Ni gào khóc kêu loạn, lại cầm cánh tay trong nước của cô hỏi: "Các cậu làm cái kia chưa?”

Trịnh Vãn ra vẻ không hiểu: "Cái nào.”

Tiết Ni nhẹ nhàng bĩu môi: "Cái này.”

Trịnh Vãn không muốn để ý tới cô ấy, đẩy tay cô ấy ra muốn đi bơi, Tiết Ni hiểu rồi, lại gào khóc hồi lâu: "Tôi biết mà!”

“Tôi biết anh ấy là người có làm chuyện lớn mà!” Sau khi cô bơi lại, Tiết Ni nắm lấy cô, hai nữ sinh ghé vào bên cạnh bể bơi xì xào bàn tán: "Nó có cảm giác gì?"

Trịnh Vãn mím môi cười, không muốn trả lời.

Tiết Ni vươn tay, ngón tay chạm vào môi cô: "Rất mềm. Anh ấy có biết không?”

“Cậu đừng hỏi nữa.” Trịnh Vãn nhẹ giọng nói: “Không có gì để nói.”


“Sao lại không có gì để nói! Thứ tôi muốn nghe nhiều lắm.” Tiết Ni vừa hâm mộ vừa phiền muộn nói: “Đáng tiếc tôi không thích ai…”

“Cậu không thích anh ta à?" Trịnh Vãn chần chừ hỏi.

Tiết Ni thích Tôn Lăng Phong.

Cô đã biết từ lâu, chẳng qua Tôn Lăng Phong thích bạn qua thư của anh ta.

Tâm tư thiếu nữ rất khó che giấu, có thể Tôn Lăng Phong cũng nhận ra, nên số lần nói chuyện với Tiết Ni cũng ít đi rất nhiều. Anh ta dùng cách thức của mình lặng lẽ rời xa.

“Người ta đã hẹn anh ta sau này đến Đông Thành học, vậy sao tôi có thể tiếp tục thích anh ta nữa chứ.” Tiết Ni nói: “Dù sao cũng không có gì mà!”

“Cũng được.” Trịnh Vãn an ủi cô ấy: “Nếu anh ta vừa giấu bạn qua thư vừa thân thiết với cậu, vậy anh ta không đáng để cậu thích. Bây giờ nhìn xem, thật ra anh ta rất tốt, cậu không thích nhầm người.”

Tiết Ni cũng nghĩ như vậy. Nếu Tôn Lăng Phong thật sự đáp lại cô ấy, vậy người này quá tồi tệ, cô ấy sẽ càng đau lòng.

Hiện tại tuy rằng cũng có chút khổ sở, nhưng cô ấy cảm thấy ánh mắt của mình vẫn còn tốt!

“Không ổn, xém chút nữa bị cậu lừa.” Tiết Ni tiến tới, cười trộm đụng bả vai của cô, làm cho nước bắn tung tóe lên mặt hai câu: "Nói xem, có cảm giác thế nào?”

Trịnh Vãn không thể tránh, vành tai ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Hơi dọa người.”

Tiết Ni: "Nói ra cho mình nghe một chút!”

Trịnh Vãn sờ môi, những thứ còn lại cô không chịu nói. Có thể nói những thứ này đã tới giới hạn rồi, vẫn nên dời lực chú ý Tiết Ni một cách chật vật. Càng nhiều chi tiết, cô cũng không tiện nói cho người thứ ba nghe.

Hôm trước môi cô sưng húp.

Cô còn phải mang theo một đống đồ ăn vặt siêu cay về nhà mới che giấu được.

Sau đó dù Tiết Ni nhõng nhẽo cứng rắn như thế nào, cô cũng không mở miệng tiết lộ. Trong nhà Tiết Ni có khách, cô ấy cũng chỉ tới bơi một lát rồi lưu luyến chào tạm biệt Trịnh Vãn. Nhưng buông lời lại hai hôm nữa tối cô ấy sẽ đến nhà Trịnh Vãn ngủ, đến lúc đó lại thăng đường!

Trịnh Vãn: "...”

Sau khi Tiết Ni đi rồi, cô lại lao đầu vào trong nước.

Nghiêm Quân Thành tới đây liền nhìn thấy cảnh tượng này, đây là bể bơi trong nhà, toàn bộ nóc nhà đều được quét màu lam, vệt xanh này chiếu lên mặt nước khiến cho người ta sinh ra ảo giác giống như đặt mình ở đại dương. Vốn dĩ làn da của Trịnh Vãn đã trắng nõn nhẵn nhụi, bơi trong nước lâu, càng ôn nhuận sáng bóng như trân châu. Cô bơi về phía anh, nổi lên bờ, ngửa đầu nhìn anh, bọt nước chảy xuống theo trán trơn bóng của cô: "Sao anh lại tới đây?"

Cô vẫn căng thẳng và xấu hổ khi nhìn anh.

Hôm qua lúc hai người gọi điện thoại, anh hẹn cô ra ngoài ăn kem cuộn, cô nói muốn đi bơi.

Dù sao mùa hè này cô mới hoàn thành chương trình học, vẫn muốn bơi thêm vài lần để củng cố.


Ai biết anh lại tới… Cũng không kỳ lạ, cô đã nói cho anh biết thời gian và địa điểm.

“Dẫn em đi ăn kem cuộn.” Anh muốn đưa tay sờ mặt cô, cô ở trong nước linh hoạt lui ra, khuôn mặt nở nụ cười lắc đầu nói: “Ở đây có rất nhiều người.”

"Anh biết bơi không?" Cô hỏi lại.

Cô hơi xấu hổ đứng lên, cố gắng cúi xuống, cổ song song với mặt nước, không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ cô mặc đồ bơi.

“Không biết.” Nghiêm Quân Thành thản nhiên thừa nhận.

Trịnh Vãn có chút hơi vui vẻ, cuối cùng có chuyện cô biết, mà anh không biết.

“Lúc anh năm tuổi ở nhà một ông bác họ, trước nhà ông ấy có một cái ao, anh bị người ta lừa qua chơi, không cẩn thận rơi vào.” Anh nói một cách bình thản: “Người nhà cho rằng anh từng chết đuối tạo thành bóng ma, không cho anh nghịch nước nữa.”

“Vậy anh muốn học không?" Cô hỏi anh.

“Không có ý kiến.” Anh trả lời. Không có ý muốn học, cũng không có ý không muốn học.

Cô giương môi cười: "Được, anh chờ em một chút, em bơi thêm hai vòng nữa sẽ đi tắm.”

Từ tắm rửa này rõ ràng đã làm cho Nghiêm Quân Thành sửng sốt hồi lâu.

Nhìn cô bơi tới bơi lui, anh đột nhiên nghĩ hình như học bơi cũng không phải chuyện xấu, có lẽ có thể suy nghĩ một chút.

Lúc Trịnh Vãn trồi lên lại.

Nghiêm Quân Thành tự nhiên cầm một chiếc khăn tắm lớn bao lấy cô.

Hơi thở của anh bao phủ cô, cô cúi đầu nhìn khăn tắm, hỏi anh: "Của anh à?”

“Ừ.” Nghiêm Quân Thành biết cô thích sạch sẽ, giải thích thêm một câu: “Yên tâm, hôm qua anh đã giặt sạch sẽ, cũng phơi ngoài trời hơn nửa ngày. Không bẩn.”

Trịnh Vãn muốn cười, nhưng tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tới mang tai.

Cô không chê anh bẩn, cô biết anh thích sạch sẽ.

“Em có mang theo khăn tắm.” Cô nhỏ giọng nói.

Nghiêm Quân Thành lại làm như không nghe thấy.

Anh nghĩ, khăn tắm của cô có thể lớn bao nhiêu chứ. Khẳng định không lớn như của anh, có thể bọc cô một cách kín đáo, chỉ lộ ra bắp chân trắng nõn.


Trịnh Vãn quấn khăn tắm của anh chạy chậm về phía phòng thay đồ của nữ.

Ánh mắt Nghiêm Quân Thành đuổi theo cô.

Anh cúi đầu nhìn bàn tay, cảm thấy xúc cảm tinh tế vẫn ở lại trong lòng bàn tay.



Lúc ra khỏi bể bơi, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn xuống núi, nhiệt độ vẫn chưa tan.

Một tay Nghiêm Quân Thành giúp cô xách túi, một tay nắm tay cô, cô muốn tách ra, sợ chạm mặt người quen, anh lại không chịu buông, càng nắm chặt.

Trịnh Vãn vừa mới mượn điện thoại của tiệm bán báo bên ngoài nói với cha mẹ sẽ ăn ở bên ngoài với bạn học. Cha mẹ cũng không nghĩ nhiều, tự cho rằng bạn học kia là Tiết Ni, còn hỏi cô có mang tiền hay không.

Không biết thế nào, nhưng sâu trong nội tâm cô dâng lên một vài cảm xúc mà cô khó có thể nói nên lời, khiến tâm trạng vốn dĩ đang đi lên của cô bỗng nhiên sa sút vài giây một cách khó hiểu.

Cô thật sự thích anh.

Ở bên anh cũng rất vui vẻ, được anh nắm tay cũng vậy.

Đương nhiên Nghiêm Quân Thành cũng nhận ra, lúc qua cầu vượt, anh bước chậm lại.

“Thực ra có rất nhiều chuyện không giấu được bao lâu.” Anh trầm tĩnh nói: “Chắc chắn em cũng nghe qua rất nhiều ví dụ, nhưng anh nghiêm túc. Anh không giống bọn họ.”

Lòng Trịnh Vãn cũng không dao động.

Anh cũng là người đầu tiên cô thích, cũng là mối tình đầu của cô.

Nếu như đây là một bức tranh, cô cũng sợ không cẩn thận nhỏ mực lên, nếu như đây là một khúc nhạc, cô cũng sợ đàn sai một âm điệu.

Có lẽ là không đúng thời điểm, nhưng vậy thì sao?

“Em biết.”

Bơi trong nước thời gian dài, ngón tay ngâm đ ến mức trắng bệch nhăn nhúm. Mà tay của anh, nhiệt độ cơ thể của anh vuốt v e nó từng chút từng chút một.

“Nếu như có một ngày...” Cô dừng lại hồi lâu: “Vậy cũng là do em không thích anh nữa.”

Nghiêm Quân Thành nghe xong lời này lại cảm thấy không vui vẻ lắm.

Tuy rằng đã nhận được lời hứa của cô, dù là phụ huynh hay là giáo viên gây áp lực, cô cũng sẽ không thỏa hiệp, nhưng tại sao phải nói "Nếu như".

Không có nếu như.

Anh cũng không chấp nhận cái gì là nếu như.

“Ừ.” Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, mới gật đầu.



Trịnh Vãn thật vất vả mới thoát thân về đến nhà, chỉ cảm thấy mình giống như cá mắc cạn lên bờ.


Gần như không thể hô hấp, cũng may cha mẹ còn chưa trở về. Cô vội vàng trốn vào toilet, đóng cửa lại… để đảm bảo còn khóa trái cửa, lúc này mới cố lấy can đảm ngẩng đầu nhìn về phía bản thân mình trong gương. Cô bối rối dùng hai tay nâng mặt lên, định khiến vệt đỏ ửng trên mặt toàn bộ tản đi.

Chắc bây giờ nhiệt độ của cô rất cao.

Cô cảm thấy như mình bị sốt.

Nhanh chóng vặn mở vòi nước, rưới nước nhiều lần mới dần dần bình phục nhịp tim gần như hỗn loạn. Trên cổ tay cô còn để lại một dấu vết, thoạt nhìn giống như là vết muỗi đốt, thực ra...

Rõ ràng lúc này không có ai, cô vẫn nhanh chóng giấu tay ra phỉa sau giống như có tật giật mình.

Lần sau không thể như vậy.

Cùng lúc đó.

Nghiêm Quân Thành trở về nhà, trải khăn tắm nửa ướt lên giường.

Nghiêm Minh Thành bưng dưa hấu đã cắt xong đi vào. Lúc đang chuẩn bị đặt mông ngồi ở cạnh giường, thấy khăn tắm trải ở bên trên, định đưa tay cầm lên ném qua một bên.

“Đừng đụng vào.”Nghiêm Quân Thành nhanh mồm mạnh miệng ngăn hắn lại.

Nghiêm Minh Thành biết em trai mình ít nhiều có chút bệnh.

Anh ta lùi lại một bước, không ngồi nữa, dứt khoát dựa vào tường, cầm miếng dưa hấu gặm: "Dưa hấu rất ngọt, em ăn thử đi.”

“Anh...” Vẻ mặt Nghiêm Quân Thành dịu đi: “Không phải anh bị đau bụng sao? Ăn ít đá một chút.”

Nghiêm Minh Thành nhếch miệng cười: "Cái này gọi là lấy độc trị độc.”

“Có việc gì à?”

Nghiêm Minh Thành ấp a ấp úng mở miệng: "Sinh nhật chị dâu em, anh định dẫn chị ấy đi nhà hàng Tây ăn, còn thiếu chút tiền, em cho anh mượn hai trăm được không?"

Tuy rằng lớn hơn em trai bốn tuổi, nhưng ở chỗ em trai, Nghiêm Minh Thành chưa từng có tôn nghiêm người làm anh cả.

Chuyện vay tiền này trước lạ sau quen, Nghiêm Minh Thành vay em trai không ít tiền. Đương nhiên, anh ta vẫn giữ vững điểm mấu chốt làm người… có mượn có trả, mượn lại không khó, mỗi lần mượn xong vẫn sẽ nghĩ cách trả tiền.

Nghiêm Quân Thành nhíu mày: "Chỉ có thể mượn một trăm.”

Anh cũng có bạn gái.

Anh cũng phải yêu đương.

Nghiêm Minh Thành thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đồng ý: "Có thể có thể!”

Trước khi ra khỏi phòng, anh ta lại nhìn lướt qua khăn tắm được em trai trải trên giường.

Anh ta tinh mắt phát hiện, trên khăn tắm hình như có một hai sợi tóc rất dài, vừa nhìn đã biết là tóc của con gái, trong nhà bọn họ không ai để tóc dài như vậy.

Cái này…

Là anh ta hoa mắt phải không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện