Mê Vợ Không Lối Về

Chương 123: Cùng chung chí hướng



Hắn yếu đuối một chút, giữa đêm không một bóng người, ở trước mặt người phụ nữ này.

Có người nói họ không có cách nào đồng cảm nếu chưa từng trải qua.

Cô tin, nếu như cô không trải qua cảm giác bị ba mình vút bỏ, có lẽ giờ phút này cô không thể hiểu được cảm giác của hắn.

Có lẽ là từng trải qua những chuyện giống nhau, khiến cho bọn họ có thể nương tựa vào nhau.

Lâm Tân Ngôn dùng tay vỗ vỗ lưng hắn.

Không có quá nhiều lời nói, im lặng an ủi.

Tông Cảnh Hạo cũng không phải người có quá nhiều cảm xúc, nếu như giờ phút này người bên cạnh không phải là Lâm Tân Ngôn, hắn cũng sẽ không để lộ ra khía cạnh yếu đuối của mình.

“Phải về à?” Thanh âm của hắn buồn buồn từ cổ họng phát ra nói với Lâm Tân Ngôn.

“Tôi nói quay lại lấy quần áo, nếu như không cầm về, sợ là Tiểu Hi sẽ nghĩ nhiều, đứa trẻ này tâm tư rất tinh tế.” Lâm Tân Ngôn nghĩ đến con trai thì giọng nói trịnh trọng vài phần: “Sau này, nhất định không được lấy an toàn của Tiểu Hi ra nói đùa, tôi rất nghiêm túc.”

“Ừ.” Hắn lúc đó thật sự cũng không muốn như vậy, chuyện phát sinh ngoài ý muốn biết phải làm sao.

Lấy lại tâm trạng, Tông Cảnh Hạo lái xe.

Cũng không lâu lắm xe đã dừng lại ở nơi ở của Lâm Tân Ngôn, cô xuống xe, Tông Cảnh Hạo cũng xuống theo.

Lâm Tân Ngôn quay đầu liếc nhìn hắn: “Anh cũng muốn lên?”

“Tôi nhìn chỗ ở của em một chút.” Hắn còn chưa lên bao giờ.

Lâm Tân Ngôn đi phía trước, đến cửa rồi, cô móc ra chìa khóa mở cửa phòng.

Căn phòng không phải quá rộng, thế nhưng bày trí lại hết sức ấm áp, rất có cảm giác của gia đình.

Lâm Tân Ngôn đến phòng của Lâm Hi Thần lấy quần áo cho hắn, sau đó là đến phòng của mình, lấy cho Lâm Nhụy Hi.

Trong lúc cô thu dọn quần áo, Tông Cảnh Hạo đi lại tùy ý ở các gian phòng, nơi này cũng không phải rất lớn, có hai đứa con quét dọn cũng rất ngăn nắp sạch sẽ, đầu giường và hộc tủ bày ảnh chụp, là ảnh chụp chung của Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi.

Hắn đưa tay cầm lên, trong hình có khung cảnh là một bãi cỏ, nhìn qua thì chỉ có hai đứa trẻ hơn hai tuổi, cầm trong tay nước thổi bong bóng, đang thổi bong bóng.

Lâm Tân Ngôn thấy trong tay hắn đang cầm ảnh chụp, vừa cười vừa nói: “Đây là lúc bọn trẻ mới học đi được một thời gian, đừng thấy Tiểu Hi thông minh, một tuổi rưỡi mới có thể bước đi, hơn hai tuổi mới có thể đi vững.”

Nhắc đến con của mình, hai mắt cô sáng rực lên.

Cả người tỏa ra ánh sáng tình thương của mẹ.

Rất ấm áp, rất dịu dàng.

Tông Cảnh Hạo đặt ảnh xuống, nghĩ ở trong lòng, cô cười như vậy chắc chỉ có lúc ở trước mặt con của cô thôi nhỉ?

“Anh ngồi xuống một lúc, tôi đến bên kia một chút.” Trang Tử Khâm ở ngay căn phòng sát vách, cô phải đi thu dọn một chút.

Tông Cảnh Hạo ừ nhẹ một tiếng.

Lâm Tân Ngôn đi rồi, hắn ngồi xuống ở bên giường, có lẽ là bởi vì cô chăm sóc trẻ con, cho nên ga giường toàn hình hoạt hình, rất ngăn nắp sạch sẽ.

Ngăn kéo đầu giường đang hé mở, bên trong có một quyển sổ hồng nhạt, hắn kéo ngăn tủ, nhìn rõ quyển sổ kia hóa ra là album.



Hắn vươn tay lấy ra, mở ra, bên trong là hình trẻ con rất nhỏ, dùng chăn hồng nhạt bao quanh, đội mũ nồi hồng nhạt, hai má phúng phính, đôi môi trề ra, trông vô cùng đáng yêu.

Hắn tiếp tục giở trang sau, trang này là Lâm Hi Thần khi còn bé, hắn dùng chăn màu xanh lam, mũ nồi màu xanh, cũng là má hồng hồng giống với em gái.

Nhìn dáng vẻ có lẽ là lúc mới vừa ra đời không bao lâu, bởi vì trông rất nhỏ.

Lâm Tân Ngôn nói hàng năm đều sẽ chụp ảnh cho bọn trẻ, bọn chúng lúc nào biết đi, lúc nào mọc cái răng đầu tiên, lúc nào biết nói, câu đầu tiên nói là gì.

Cô ấy đều tỉ mỉ ghi chép lại.

Trong tập ảnh rơi ra một tấm hình, rơi trêи mặt đất.

Tông Cảnh Hạo nhặt lên, đây hóa ra là ảnh chụp Lâm Tân Ngôn cùng hai đứa trẻ, cô ngồi ở trêи thảm, hai đứa trẻ đang ngồi trêи mặt đất chỗ tấm thảm chơi xếp gỗ, cô nhìn hai đửa trẻ cười rất dịu dàng.

Hắn cầm trêи tay quan sát một lúc, đang muốn trả về thì xuyên qua ngọn đèn, hắn phát hiện đằng sau bức ảnh có chữ viết. Vì vậy, hắn lật lại thì thấy đằng sau ảnh chụp viết một đoạn bằng bút đen.

(Cục cưng, cục cưng của mẹ, rất xin lỗi vì mẹ không thể cho các con một gia đình hoàn chỉnh, gia đình của các con chỉ có mẹ và bà ngoại, thế nhưng mẹ rất yêu các con, cảm ơn các con đã tới thế giới của mẹ. Khiến cho thế giới đầy tăm tối này có ánh sáng, khiến cho mẹ không còn cô đơn nữa, mẹ không hề sợ.)

Ánh mắt của hắn trở nên sâu xa, trong chốc lát nhìn chữ viết xinh đẹp ấy đến xuất thần, nghe thấy tiếng động, hắn để lại bức ảnh, khép lại album, trả về chỗ cũ.

Lâm Tân Ngôn cầm túi trong tay, thò đầu vào nói: “Xong rồi.”

Tông Cảnh Hạo đứng dậy, thân hình cao lớn lập tức che đi một mảnh tối đen, hắn nhìn về phía người đang đứng ở cửa hỏi: “Thu dọn xong rồi?”

“Ừ.” Lâm Tân Ngôn gật đầu.

“Đi thôi.”

Lâm Tân Ngôn gật đầu, Tông Cảnh Hạo đi tới bên cạnh cô, vươn tay đón lấy chiếc túi trong tay cô: “Tôi cầm cho em.”

“Không cần, cũng không nặng.” Có mấy bộ quần áo và ít đồ dùng hàng ngày.

“Đưa tôi đi.” Hắn cầm lấy.

Lâm Tân Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn, cô chậm rãi rũ mi mắt xuống, không nói gì cả, đi theo bên cạnh hắn, ra khỏi nhà khóa cửa kỹ càng rồi rời khỏi tiểu khu.

Nhà họ Hà.

Người hầu trong nhà đi ra ngoài mua đồ ăn, kết quả lúc về lại bị người ta ném trứng gà.

“Có chuyện gì xảy ra?” Hạ Trân Du trợn to hai mắt nhìn người giúp việc nhếch nhác.

Người giúp việc cúi đầu: “Tôi đi mua thức ăn về, đến cửa thì bị người ta ném, còn nói tôi không làm được việc gì tốt, muốn, muốn vào nhà làm người giúp việc.”

Thực ra nguyên văn lời nói khó nghe hơn nhiều, nói cô không làm gi tốt, không nên giúp việc cho một đám người bắt nạt trẻ con.

“Phu nhân, mấy ngày tới người cũng đừng ra ngoài, để đề phòng gặp được người kϊƈɦ động, lại làm ra chuyện không có lợi với người.”

Hạ Trân Du liên tục lùi về phía sau một bước, người giúp việc chạy nhanh tiến lên đỡ lấy cô, “Ngài không sao chứ?”

Cô lắc đầu, cửa nhà cũng đã bị người ta đập bể, công ty bên kia chẳng phải sẽ càng thảm hại hơn sao?

Chính xác, trong công ty thảm hại hơn, rất nhiều cửa hàng tiêu thụ sản phẩm của họ đều bị tẩy chay, nghe nói đi đầu là xí nghiệp của tập đoàn nhà họ Hà, vào cũng không vào được chứ đừng nói là tiêu thụ.



Từng thành phố trêи cả nước đều có chi nhánh nhà họ Hà, tình hình đang càng ngày càng lan rộng.

Chỉ trong một ngày một đêm tốc độ tiêu thụ đã giảm xuống hai mươi phần trăm, với tốc độ này là quá nhanh.

Hà Thụy Hành đã lái xe đưa Hà Văn Hoài trở về: “Con đi tìm Tông Cảnh Hạo một chuyến, xem hắn có điều kiện gì, không thể tiếp tục để chuyện này lan rộng ra được.”

Hà Văn Hoài cũng lo lắng, việc làm ăn coi trọng nhất là chữ tín, một khi uy tín gặp nguy cơ sẽ không có người chịu bỏ tiền.

“Ừ, nếu như hắn không chịu buông tha, con hãy làm đến dự tính xấu nhất.” Đây cũng là tính toán trong trường hợp xấu nhất của ông ta.

Chuyện này Tông Cảnh Hạo làm rất cứng rắn, hầu như không chừa lại cho ông ta một con đường sống, có thể thấy hắn thật sự tức giận.

Hắn tức giận như vậy, có lẽ là việc làm của Hà Thụy Lâm và Hà Thụy Trạch đã chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn.

Nếu hắn muốn trừng phạt, thì để hắn đem hai người kia đi, cũng chẳng phải phạm tội giết người, cùng lắm thẩm vấn một lần, giam hai ngày.

Để Tông Cảnh Hạo hết giận, việc này cũng coi như qua.

“Ba, ba xem, ngoài cửa có rất nhiều người.” Hà Thụy Hành ngồi ở phía trước lái xe, từ xa đã thấy cửa nhà mình có rất nhiều người vây quanh.

Hùng hùng hổ chửi bới, phần lớn là mắng nhà họ Hà ỷ thế ức hϊế͙p͙ người, bắt nạt trẻ nhỏ, tâm lý vặn vẹo.

Nói chung, càng nói càng khó nghe.

“Đi cửa sau.” Hà Văn Hoài nghiêm mặt, muốn tức giận cũng không được.

“Tông Cảnh Hạo, hắn ta quá ngang ngược rồi!” một chút chào hỏi cũng không có, trực tiếp tới đây, khiến cho hắn một chút chuẩn bị cũng không có.

“Hắn ta làm việc chính là như thế, nổi tiếng trong ngành.” Hà Thụy Hành làm việc trong giới nhiều, cũng đã từng nghe nói qua về cách làm việc của hắn.

Quyết đoán, lại dứt khoát, mạnh mẽ có tiếng!

Xe dừng lại, Hà Văn Hoài bước vào cửa với sự tức giận, Hạ Trân Du đang muốn gọi điện cho bọn họ, nói với họ ở cửa nhà đang có rất nhiều người, lúc nào đi về thì đi cửa sau.

Thấy bọn họ đi vào, Hạ Trân Du đặt điện thoại xuống, tiến lên đón: “Mọi người không sao chứ?”

“Không sao, chúng ta đi từ cửa sau vào.” Hà Thụy Hành thở dài: “Chuyện này ảnh hưởng quá lớn đến chúng ta, buổi tối tôi không ăn ở nhà, tôi đi ra ngoài một lúc.”

“Cậu muốn đi đâu?” Hạ Trân Du hỏi.

“Đi tìm hắn ta nói chuyện.” Giọng nói của Hà Thụy Hành cũng từ từ nhỏ đi, bởi vì trong lòng hắn cũng rất lo lắng.

“Chuyện này giao cho con.” Hà Văn Hoài đã chạy bên ngoài một ngày một đêm, có vẻ đang rất uể oải, Hạ Trân Du đỡ ông ta vào trong phòng.

Thấy Hà Văn Hoài vào phòng, Hà Thụy Lâm từ tầng hai đi xuống: “Anh, em đi cùng anh.”

“Em đi làm gì?”

Hà Thụy Hành lạnh lùng nhìn cô: “Chuyện đến nước này, đều tại cô, cô đi? Chỉ càng làm chuyện này tệ hơn mà thôi.”

Hà Thụy Lâm đã bị phủ nhận thành thói quen, cũng không tức giận, mà lại giậm từng bước một đi xuống, cô nhìn Hà Thụy Hành: “Trong tay em có thứ khiến hắn đồng ý thương lượng với chúng ta, thậm chí là nhượng bộ.”

“Là thứ gì?” Hà Thụy Hành bán tín bán nghi hỏi.

Hà Thụy Lâm đã đoán được trước, cực kỳ tự tin: “Anh dẫn em đi, thì em cho anh xem, thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện