Mèo Con Là Để Yêu Thương
Chương 58
An Thái mặt mày tái mét, bộ dạng cô ta nhìn thê thảm thế kia thôi, nhưng nếu không có cảnh sát ở đây, cô ta đã có thể nhảy tới đánh nhau với Chu Chí Bằng rồi.
Cảnh sát nhanh chóng lấy điện thoại của Chu Chí Bằng, bật ngay đoạn thu âm mà hắn chỉ. Quả nhiên, đó là đoạn hội thoại giữa An Thái và Chu Chí Bằng. Tùy có chút khó nghe và hơi rè, nhưng nghe qua thôi cũng có thể nhận ra ngay đó là giọng của An Thái. Cô ta giao dịch với Chu Chí Bằng một số tiền lớn để hắn giúp cô ta bắt giữ tôi. Điều đáng sợ hơn, đến nỗi nhóm Hàn Nặc Minh cũng phải giật mình, cô ta thậm chí còn bảo hắn ta giết tôi nếu có chuyện gì xảy ra.
"Tôi..." An Thái lắp bắp, mặt xanh như tàu lá chuối.
"Còn là học sinh cấp 3 đã như thế, lớn lên còn làm được gì nữa?" Chi Lộ liếc mắt với An Thái.
"Cô nói gì?" An Thái quay đầu lại, trợn mắt với Chi Lộ, hòng đánh cô.
Lúc này, người đàn ông đứng tuổi đứng ngoài cửa mới bước vào, ông ta lúc nãy trông bộ dạng có chút quê mùa, ai ngờ nhìn gần, cùng với tác phong ấy thì ông ta lại toát lên một vẻ sang trọng đầy uy nghiêm. Ông bước tới chỗ An Thái, giáng một cú tát xuống mặt cô.
"Đủ rồi! Đừng làm loạn nữa! Quả nhiên là ta chiều quá nên con sinh hư!"
An Thái trợn tròn mắt nhìn ông, tay ôm lấy bên má đang đỏ ửng, rát tê người. Miệng lắp bắp mãi mà không nên tiếng. Ông quay sang nhìn cảnh sát, cúi đầu:
"Con gái tôi như vậy là do gia đình tôi dạy bảo không đúng. Tôi thành thật xin lỗi! Tôi sẽ đền bù mọi thiệt hại cho Đàm Y Nhi."
Cảnh sát cũng có chút lưỡng lự. Ông bác ấy lại quay sang nhìn nhóm Hàn Nặc Minh:
"Ngày mai tôi sẽ làm thủ tục cho An Thái chuyển trường, nó sẽ bắt buộc phải sang Mỹ học tập, coi như để rèn dũa lại tính cách của mình!" Ông khẽ thở dài, "Còn về người bạn của cậu, tôi sẽ cho con bé được điều trị một cách tốt nhất."
Hàn Nặc Minh khẽ trầm mặc.
"Vậy còn vết thương trong lòng của cậu ấy thì sao? Cậu ấy đã phải chứng kiến hắn ta hành hạ, giết những đàn em của hắn, phải đứng trước nòng súng mà đối phó. Một học sinh cấp 3 hiền lành, lương thiện khi phải trải qua những việc như 5hế sẽ trở nên như thế nào đây?"
Cả phòng trở nên im lặng lạ thường. Một người kiệm lời như Hàn Nặc Minh cũng có thể nói lên được những câu nói như vậy sao?
Hàn Nặc Minh thở dài, đi ra ngoài. Cậu ta đi ra khỏi đồn cảnh sát, quay đầu lại nhìn huy hiệu cảnh sát sáng chói trên toà nhà sở cảnh sát, cắn môi đến suýt bật máu. Cậu đã có ước mơ làm cảnh sát, mà đến cả tôi, cậu cũng không bảo vệ được.
Ngồi trên taxi đi tới bệnh viện, cậu mệt mỏi mà thiếp đi một tí. Lúc đến nơi phải để tài xế gọi, cậu mới tỉnh.
Lúc này cũng đã chiều muộn, từ căn phòng tôi có thể nhìn thấy một khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Ôn Đại Linh cũng phải về nhà, căn phòng trống trải, khá buồn nhưng không sao. Nhóm Ninh Ngọc vừa gọi cho tôi, họ mệt quá nên chưa tới được, tối nay sẽ tới thăm. Tôi cũng hiểu mà, họ phải trải qua một ngày khá khó khăn. Vậy mà lúc đó tôi lại bảo Hàn Nặc Minh tới đây. Tôi thật tệ.
Tôi vén tay áo lên nhìn những vết thương đã được băng bó, vải trắng cuốn gần hết cả cánh tay. Không đau nữa nhưng nó lại làm tôi ám ảnh vô cùng.
Kít.
Cánh cửa mở ra, tôi cứ ngỡ là y tá vào thay băng cho tôi, ai ngờ, người đứng trước cửa đó lại là Hàn Nặc Minh.
"Hàn Nặc Minh!" Tôi giật mình thốt lên.
Vậy mà cậu ta tới đây thật sao?
"Đàm Y Nhi..." Hàn Nặc Minh mặt mày sa sầm bước tới chỗ tôi.
Đàm Y Nhi? Cậu ta gọi đầy đủ cả họ tên của tôi kìa! Là thật hay mơ? Cậu ta gọi đầy đủ cả tên tôi sao?
Tôi còn chưa hết bàng hoàng, cậu ta bước tới giường bệnh, đột nhiên ôm chặt lấy tôi. Mặt tôi dính chặt vào tấm ngực ấm áp của cậu.
Thịch
Tim tôi lại đập lệch một nhịp. Cái gì đây? Chuyện gì đang xảy ra? Cậu ta ôm tôi? Lại còn ôm rất lâu? Ôi không! Tôi không chịu nổi mất! Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài mất rồi! Ôi, Hàn Nặc Minh! Cậu sao vậy?
"Xin lỗi!" Giọng cậu ta run run cất lên.
Giọng trầm trầm, mà cũng khàn khàn. Tôi giật mình, tay cũng run run mà ôm lấy lưng cậu.
"Cậu...xin lỗi tôi? Vì chuyện gì?"
"Vì tất cả!" Cậu lại ôm tôi chặt hơn.
"Cậu đi với tôi, thế mà tôi lại để cậu bị bắt đi lúc nào không hay! Đã thế lại còn khiến cậu bị thương nặng thế này! Tôi tồi tệ lắm đúng không?" Giọng cậu ta vừa run vừa chậm rãi, như thể muốn tôi có thể nghe được rõ ràng từng chữ một.
"Không có! Cậu không tồi tệ chút nào!" Tôi hoảng sợ cãi lại, tôi không quen cái điệu bộ này của Hàn Nặc Minh, "Cậu đã bất chấp nguy hiểm để cứu tôi, không quản mệt mỏi để tới đây gặp tôi. Như thế tôi đã thấy sung sướng lắm rồi!"
Hàn Nặc Minh khẽ mỉm cười, một nụ cười khá mệt mỏi. Tay của cậu ôm lấy đầu tôi, xoa xoa mái tóc bù xù khiến tôi ngượng chín cả mặt.
"Quả nhiên mèo vẫn là mèo! Thương chủ nhất!" Hàn Nặc Minh cúi đầu xuống, chạm trán vào trán tôi khẽ mỉm cười.
Eo ôi! Cậu ta trở nên nhẹ nhàng thế này, đúng thật sự là không quen.
"Cậu...khác thường ngày quá vậy?" Tôi ái ngại hỏi.
Chẳng lẽ do cậu ta vẫn cảm thấy áy náy vì chuyện của tôi nên mới thế này sao? Hay là...
"Tôi muốn...đối xử với cô một cách đặc biệt nhất!" Hàn Nặc Minh nói, rồi cậu ta đi ra ngoài, xuống căng tin mua thức ăn cho hai đứa chúng tôi.
Tôi sững người mất vài giây. Đối xử với tôi đặc biệt nhất? Cái gì thế?
Tôi vội lấy điện thoại ra gọi cho nhóm Ninh Ngọc, kể hết mọi chuyện cho 2 cô bạn ấy nghe, thế mà hai người lại "đáp" lại bằng một tràng dài:
"Cậu đúng là ngốc quá! Cậu ta nói thế không phải cậu ta cũng để ý cậu sao? Yên tâm đi! Giác quan thứ 6 của phụ nữ cực kì nhạy bén! Tin tụi tớ đi! Cậu ta cũng thích cậu!"
"Nhưng mà...lỡ không phải thì sao?"
"Không sao! Không sao! Hãy tin tụi tớ! Tụi tớ có rất nhiều kinh nghiệm trong việc yêu đương đấy!"
Họ còn chưa nói hết câu, Hàn Nặc Minh đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ, hai tay bưng hai khay thức ăn của căng tin bệnh viện. Tôi giật mình cúp máy. Thế mà tôi nói chuyện với 2 cô bạn ấy ngót nghét 30 phút đồng hồ.
"Sao đấy? Mặt đỏ hết rồi kìa!" Hàn Nặc Minh lo ngại.
Tôi giật mình vuốt vuốt mặt. Quả nhiên hai má nóng ửng luôn.
"Không sao không sao! Chắc tôi nóng quá thôi!"
"Nóng?" Hàn Nặc Minh khẽ nhíu mày, tiết trời này người ta còn phải mặc áo dài tay, tôi lại kêu nóng?
Cảm giác mình bị hớ, tôi vội chuyển đề tài:
"Cũng muộn rồi, ăn cơm ha!"
- ------------------
Tôi cứ ngỡ cơm bệnh viện thì cũng bình thường thôi, ai ngờ lại ngon quá xá. Tôi ăn không biết trời đất gì nữa, còn không quan tâm tới một tên đang nhìn tôi ăn mà lắc đầu cười.
"Ăn từ từ thôi! Tôi có ăn mất phần của cô đâu!"
Tôi bây giờ mới ngẩng mặt lên nhìn cậu ta:
"Ngon lắm ấy! Tôi không thể nào cưỡng lại được sự hấp dẫn của những món ăn này đâu! Nếu có bài đánh giá về căng tin bệnh viện, tôi sẵn sàng đánh giá 5 sao!"
"..." Có thật tôi đang bị thương không vậy?
"Tối nay, có ai ngủ cùng không?"
Tôi vừa ăn vừa trả lời:
"Lát nữa nhóm Chi Lộ sẽ tới đây, 2 cậu ấy sẽ ngủ cùng tôi!"
Mặt cậu ta đen lại:
"Cô nghĩ đây là đâu mà kéo theo nhiều người tới ngủ cùng vậy hả?"
Tôi sững người, không ăn nữa. Cố nuốt cho xong miếng cơm còn nghẹn trong cổ rồi nhìn chằm chằm Hàn Nặc Minh.
"Chứ cậu muốn tôi ngủ một mình hay sao? Ở bệnh viện nhiều truyện ma lắm đấy!"
"Ma?" Hàn Nặc Minh suýt không nhịn được cười, "Lớn đầu rồi còn sợ ma? Cô có đúng là học sinh cấp 3 không đấy? Hay là học sinh lớp 3?"
"Gì chứ? Tôi bị thương mà cậu còn đùa giỡn với tôi được sao?" Tôi uất ức đến sặc cả cơm. Tôi ho sù sụ khiến hắn cũng kinh hồn bạt vía, vội vàng chạy đi tìm nước cho tôi.
Trông cậu ta hớt hải đi tìm nước cho tôi thế kia, trông cũng đáng yêu nhỉ?
"Tối nay...tôi ngủ lại với cô!" Hắn ta đưa nước cho tôi, tôi còn chưa kịp uống xong ngụm nước đầu tiên đã bị hắn làm cho sặc ho tiếp lần nữa.
"Ngủ với tôi? Này! Nam nữ thụ thụ bất thân! Tránh xa tôi ra!" Tôi lùi về phía sau.
"Ai ăn thịt cô đâu?" Hàn Nặc Minh bĩu môi, "Con trai vẫn an toàn hơn con gái,có gì tôi đi đập ma cho!"
"Cậu..."
Cảnh sát nhanh chóng lấy điện thoại của Chu Chí Bằng, bật ngay đoạn thu âm mà hắn chỉ. Quả nhiên, đó là đoạn hội thoại giữa An Thái và Chu Chí Bằng. Tùy có chút khó nghe và hơi rè, nhưng nghe qua thôi cũng có thể nhận ra ngay đó là giọng của An Thái. Cô ta giao dịch với Chu Chí Bằng một số tiền lớn để hắn giúp cô ta bắt giữ tôi. Điều đáng sợ hơn, đến nỗi nhóm Hàn Nặc Minh cũng phải giật mình, cô ta thậm chí còn bảo hắn ta giết tôi nếu có chuyện gì xảy ra.
"Tôi..." An Thái lắp bắp, mặt xanh như tàu lá chuối.
"Còn là học sinh cấp 3 đã như thế, lớn lên còn làm được gì nữa?" Chi Lộ liếc mắt với An Thái.
"Cô nói gì?" An Thái quay đầu lại, trợn mắt với Chi Lộ, hòng đánh cô.
Lúc này, người đàn ông đứng tuổi đứng ngoài cửa mới bước vào, ông ta lúc nãy trông bộ dạng có chút quê mùa, ai ngờ nhìn gần, cùng với tác phong ấy thì ông ta lại toát lên một vẻ sang trọng đầy uy nghiêm. Ông bước tới chỗ An Thái, giáng một cú tát xuống mặt cô.
"Đủ rồi! Đừng làm loạn nữa! Quả nhiên là ta chiều quá nên con sinh hư!"
An Thái trợn tròn mắt nhìn ông, tay ôm lấy bên má đang đỏ ửng, rát tê người. Miệng lắp bắp mãi mà không nên tiếng. Ông quay sang nhìn cảnh sát, cúi đầu:
"Con gái tôi như vậy là do gia đình tôi dạy bảo không đúng. Tôi thành thật xin lỗi! Tôi sẽ đền bù mọi thiệt hại cho Đàm Y Nhi."
Cảnh sát cũng có chút lưỡng lự. Ông bác ấy lại quay sang nhìn nhóm Hàn Nặc Minh:
"Ngày mai tôi sẽ làm thủ tục cho An Thái chuyển trường, nó sẽ bắt buộc phải sang Mỹ học tập, coi như để rèn dũa lại tính cách của mình!" Ông khẽ thở dài, "Còn về người bạn của cậu, tôi sẽ cho con bé được điều trị một cách tốt nhất."
Hàn Nặc Minh khẽ trầm mặc.
"Vậy còn vết thương trong lòng của cậu ấy thì sao? Cậu ấy đã phải chứng kiến hắn ta hành hạ, giết những đàn em của hắn, phải đứng trước nòng súng mà đối phó. Một học sinh cấp 3 hiền lành, lương thiện khi phải trải qua những việc như 5hế sẽ trở nên như thế nào đây?"
Cả phòng trở nên im lặng lạ thường. Một người kiệm lời như Hàn Nặc Minh cũng có thể nói lên được những câu nói như vậy sao?
Hàn Nặc Minh thở dài, đi ra ngoài. Cậu ta đi ra khỏi đồn cảnh sát, quay đầu lại nhìn huy hiệu cảnh sát sáng chói trên toà nhà sở cảnh sát, cắn môi đến suýt bật máu. Cậu đã có ước mơ làm cảnh sát, mà đến cả tôi, cậu cũng không bảo vệ được.
Ngồi trên taxi đi tới bệnh viện, cậu mệt mỏi mà thiếp đi một tí. Lúc đến nơi phải để tài xế gọi, cậu mới tỉnh.
Lúc này cũng đã chiều muộn, từ căn phòng tôi có thể nhìn thấy một khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Ôn Đại Linh cũng phải về nhà, căn phòng trống trải, khá buồn nhưng không sao. Nhóm Ninh Ngọc vừa gọi cho tôi, họ mệt quá nên chưa tới được, tối nay sẽ tới thăm. Tôi cũng hiểu mà, họ phải trải qua một ngày khá khó khăn. Vậy mà lúc đó tôi lại bảo Hàn Nặc Minh tới đây. Tôi thật tệ.
Tôi vén tay áo lên nhìn những vết thương đã được băng bó, vải trắng cuốn gần hết cả cánh tay. Không đau nữa nhưng nó lại làm tôi ám ảnh vô cùng.
Kít.
Cánh cửa mở ra, tôi cứ ngỡ là y tá vào thay băng cho tôi, ai ngờ, người đứng trước cửa đó lại là Hàn Nặc Minh.
"Hàn Nặc Minh!" Tôi giật mình thốt lên.
Vậy mà cậu ta tới đây thật sao?
"Đàm Y Nhi..." Hàn Nặc Minh mặt mày sa sầm bước tới chỗ tôi.
Đàm Y Nhi? Cậu ta gọi đầy đủ cả họ tên của tôi kìa! Là thật hay mơ? Cậu ta gọi đầy đủ cả tên tôi sao?
Tôi còn chưa hết bàng hoàng, cậu ta bước tới giường bệnh, đột nhiên ôm chặt lấy tôi. Mặt tôi dính chặt vào tấm ngực ấm áp của cậu.
Thịch
Tim tôi lại đập lệch một nhịp. Cái gì đây? Chuyện gì đang xảy ra? Cậu ta ôm tôi? Lại còn ôm rất lâu? Ôi không! Tôi không chịu nổi mất! Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài mất rồi! Ôi, Hàn Nặc Minh! Cậu sao vậy?
"Xin lỗi!" Giọng cậu ta run run cất lên.
Giọng trầm trầm, mà cũng khàn khàn. Tôi giật mình, tay cũng run run mà ôm lấy lưng cậu.
"Cậu...xin lỗi tôi? Vì chuyện gì?"
"Vì tất cả!" Cậu lại ôm tôi chặt hơn.
"Cậu đi với tôi, thế mà tôi lại để cậu bị bắt đi lúc nào không hay! Đã thế lại còn khiến cậu bị thương nặng thế này! Tôi tồi tệ lắm đúng không?" Giọng cậu ta vừa run vừa chậm rãi, như thể muốn tôi có thể nghe được rõ ràng từng chữ một.
"Không có! Cậu không tồi tệ chút nào!" Tôi hoảng sợ cãi lại, tôi không quen cái điệu bộ này của Hàn Nặc Minh, "Cậu đã bất chấp nguy hiểm để cứu tôi, không quản mệt mỏi để tới đây gặp tôi. Như thế tôi đã thấy sung sướng lắm rồi!"
Hàn Nặc Minh khẽ mỉm cười, một nụ cười khá mệt mỏi. Tay của cậu ôm lấy đầu tôi, xoa xoa mái tóc bù xù khiến tôi ngượng chín cả mặt.
"Quả nhiên mèo vẫn là mèo! Thương chủ nhất!" Hàn Nặc Minh cúi đầu xuống, chạm trán vào trán tôi khẽ mỉm cười.
Eo ôi! Cậu ta trở nên nhẹ nhàng thế này, đúng thật sự là không quen.
"Cậu...khác thường ngày quá vậy?" Tôi ái ngại hỏi.
Chẳng lẽ do cậu ta vẫn cảm thấy áy náy vì chuyện của tôi nên mới thế này sao? Hay là...
"Tôi muốn...đối xử với cô một cách đặc biệt nhất!" Hàn Nặc Minh nói, rồi cậu ta đi ra ngoài, xuống căng tin mua thức ăn cho hai đứa chúng tôi.
Tôi sững người mất vài giây. Đối xử với tôi đặc biệt nhất? Cái gì thế?
Tôi vội lấy điện thoại ra gọi cho nhóm Ninh Ngọc, kể hết mọi chuyện cho 2 cô bạn ấy nghe, thế mà hai người lại "đáp" lại bằng một tràng dài:
"Cậu đúng là ngốc quá! Cậu ta nói thế không phải cậu ta cũng để ý cậu sao? Yên tâm đi! Giác quan thứ 6 của phụ nữ cực kì nhạy bén! Tin tụi tớ đi! Cậu ta cũng thích cậu!"
"Nhưng mà...lỡ không phải thì sao?"
"Không sao! Không sao! Hãy tin tụi tớ! Tụi tớ có rất nhiều kinh nghiệm trong việc yêu đương đấy!"
Họ còn chưa nói hết câu, Hàn Nặc Minh đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ, hai tay bưng hai khay thức ăn của căng tin bệnh viện. Tôi giật mình cúp máy. Thế mà tôi nói chuyện với 2 cô bạn ấy ngót nghét 30 phút đồng hồ.
"Sao đấy? Mặt đỏ hết rồi kìa!" Hàn Nặc Minh lo ngại.
Tôi giật mình vuốt vuốt mặt. Quả nhiên hai má nóng ửng luôn.
"Không sao không sao! Chắc tôi nóng quá thôi!"
"Nóng?" Hàn Nặc Minh khẽ nhíu mày, tiết trời này người ta còn phải mặc áo dài tay, tôi lại kêu nóng?
Cảm giác mình bị hớ, tôi vội chuyển đề tài:
"Cũng muộn rồi, ăn cơm ha!"
- ------------------
Tôi cứ ngỡ cơm bệnh viện thì cũng bình thường thôi, ai ngờ lại ngon quá xá. Tôi ăn không biết trời đất gì nữa, còn không quan tâm tới một tên đang nhìn tôi ăn mà lắc đầu cười.
"Ăn từ từ thôi! Tôi có ăn mất phần của cô đâu!"
Tôi bây giờ mới ngẩng mặt lên nhìn cậu ta:
"Ngon lắm ấy! Tôi không thể nào cưỡng lại được sự hấp dẫn của những món ăn này đâu! Nếu có bài đánh giá về căng tin bệnh viện, tôi sẵn sàng đánh giá 5 sao!"
"..." Có thật tôi đang bị thương không vậy?
"Tối nay, có ai ngủ cùng không?"
Tôi vừa ăn vừa trả lời:
"Lát nữa nhóm Chi Lộ sẽ tới đây, 2 cậu ấy sẽ ngủ cùng tôi!"
Mặt cậu ta đen lại:
"Cô nghĩ đây là đâu mà kéo theo nhiều người tới ngủ cùng vậy hả?"
Tôi sững người, không ăn nữa. Cố nuốt cho xong miếng cơm còn nghẹn trong cổ rồi nhìn chằm chằm Hàn Nặc Minh.
"Chứ cậu muốn tôi ngủ một mình hay sao? Ở bệnh viện nhiều truyện ma lắm đấy!"
"Ma?" Hàn Nặc Minh suýt không nhịn được cười, "Lớn đầu rồi còn sợ ma? Cô có đúng là học sinh cấp 3 không đấy? Hay là học sinh lớp 3?"
"Gì chứ? Tôi bị thương mà cậu còn đùa giỡn với tôi được sao?" Tôi uất ức đến sặc cả cơm. Tôi ho sù sụ khiến hắn cũng kinh hồn bạt vía, vội vàng chạy đi tìm nước cho tôi.
Trông cậu ta hớt hải đi tìm nước cho tôi thế kia, trông cũng đáng yêu nhỉ?
"Tối nay...tôi ngủ lại với cô!" Hắn ta đưa nước cho tôi, tôi còn chưa kịp uống xong ngụm nước đầu tiên đã bị hắn làm cho sặc ho tiếp lần nữa.
"Ngủ với tôi? Này! Nam nữ thụ thụ bất thân! Tránh xa tôi ra!" Tôi lùi về phía sau.
"Ai ăn thịt cô đâu?" Hàn Nặc Minh bĩu môi, "Con trai vẫn an toàn hơn con gái,có gì tôi đi đập ma cho!"
"Cậu..."
Bình luận truyện