Mèo Hoang

Chương 49: Màu đen



Phía sau tầng mây trăng trắng bông bông trên bầu trời, mơ hồ có ánh sáng lấp lánh xuyên qua. Đó không phải là ánh mặt trời, ánh sáng này vừa êm dịu lại vừa chớp nháy, từng tia từng tia chiếu qua bầu trời u ám, tạo thành một dải lụa màu vàng kim trơn bóng.

Tô Di biết, đó chính là đội quân loài người đang cùng đội quân Trùng tộc triển khai quyết chiến. Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ không kích mặt đất, cô đã đoán được ra, loài người chắc chắn sẽ đưa một lực lượng hùng hậu tới đánh úp lãnh thổ của Trùng tộc.

Mạnh Hi Tông ở trên quỹ đạo bên ngoài hành tinh, ngang nhiên dẫn đầu đại quân, phát động công kích mạnh nhất. Nhận thức này khiến cô tràn ngập ý chí muốn sống.

Khi rơi vào tay bọn Trùng tộc, cô mới ý thức được anh đã ảnh hưởng tới cuộc sống của mình như thế nào. Anh là người có không có gì không làm được, kiên cường và dũng mãnh. Cô chưa bao giờ muốn sống phụ thuộc vào đàn ông, thế nhưng người đàn ông ngang ngược, bá đạo và cố chấp này lại khiến cô dần quen với cuộc sống dựa dẫm vào anh. Cô đã từng không cam tâm, vậy mà bây giờ mới phát hiện ra, sự trói buộc này thực ra cũng rất đỗi ngọt ngào. Kỳ thực, anh chưa bao giờ hạn chế cô mà ngược lại, anh cho cô sự tự do nhiều nhất có thể.

Giờ phút này, cô bị bảy con côn trùng tay lăm lăm vũ khí bao vây trên lãnh thổ Trùng tộc, trong tay chỉ có duy nhất một khẩu súng lục. Cô có thể nhanh tay giết chết được một, hai con nhưng kết cục nhất định sẽ bị những con còn lại giết chết một cách thảm thương hơn. Đám côn trùng trầm mặc, nhích từng chút một tới gần cô. Con dẫn đầu cao lớn, uy phong nhất, nhiều chân của nó đã bị thoái hóa, chỉ có hai chi dưới là vẫn cường tráng như những con mãnh thú, trên đó còn có những chiếc xúc tua màu đen sắc nhọn.

Tô Di hít sâu một hơi, sau giây phút đấu tranh nội tâm ngắn ngủi, cô chậm rãi giơ hai tay lên, khẩu súng lập tức rơi xuống đất. Bọn chúng sẽ làm gì cô đây? Giết cô? Ăn thịt cô? Hay bắt cô làm tù binh? Cô lúc này chỉ có thể ôm hy vọng bị bắt làm tù binh mà thôi. Nhưng nhìn cô mặc quân phục thế này, ai cũng có thể đoán ra cô thuộc đội không kích mặt đất. Bọn chúng sẽ bỏ qua cho cô sao?

Tựa hồ có chút kinh ngạc với sự phối hợp của cô, tên côn trùng dẫn đầu nói một câu gì đó bằng ngôn ngữ riêng của Trùng tộc, ngay lập tức, phía sau Tô Di có một con côn trùng bò tới, nhặt khẩu súng của cô lên rồi lùi về.

“Phập!” Tiếng một thứ gì đó cắm ngập vào da thịt, Tô Di hét lên một tiếng, đùi phải dấy lên cơn đau nhức rồi gần như bị tê liệt. Hai tay cô nắm chặt vết thương ở bắp đùi đang không ngừng phun máu, quỳ một gối xuống rồi ngã khuỵu. Một chiếc xúc tua màu đen cứng, sắc trườn qua bắp đùi rồi cư thế đâm thẳng vào chân cô. Cô nhìn máu thịt mình dính trên xúc tua của con côn trùng, chỉ cảm thấy đau đớn muốn ngất đi. Nhưng cảm giác đau đớn hơn vẫn chờ cô ở phía sau.

Một dị vật được đưa vào cơ thể cô, một chút rồi lại nhả ra, lần thứ hai cọ xát đã cắt đứt da thịt. Tô Di cảm nhận cơn đau thấu xương dần dần lan tỏa khắp cơ thể, trong nháy mắt, cô đổ ập xuống đất, cả người tê liệt, nằm bất động, còn cái chân bị thương kia đã khiến cô hiểu cảm giác thế nào là “lăng trì[1]”.

[1] Hay còn gọi là “tùng xẻo", là một trong những hình phạt tìm tàn khốc và dã man được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bị bãi bỏ vào năm 1905 Với hình thức này, nạn nhân sẽ chết dần chết mòn trong nỗi đau đớn vì bị cắt từng miếng thịt. Trong tiếng Hán, “lăng trì” có nghĩa tiến hành một cách chậm chạp.

Toàn bộ quá trình diễn ra trong vòng chưa đầy ba phút. Mặt Tô Di dán chặt xuống mặt đất lạnh lẽo, bẩn thỉu, nước mắt không ngừng tuôn trào. Cô không dám nhìn xem vết thương trên chân mình như thế nào, hai tay chỉ biết nắm chặt lấy bắp đùi, cứ như thể, chiếc chân này chẳng còn thuộc về mình nữa. Trong cảm giác đau đớn đến tê liệt, cô mơ hồ ngẫm nghĩ, mình có nên chết đi không? Có nên dùng con dao giấu trong túi áo để tự sát ngay không? Kết thúc nỗi đau khổ giằng xé này?

Nhưng đúng thời khắc nguy nan đó, Tô Di lại nhớ tới Mạnh Hi Tông. Nhớ ánh mắt trầm mặc của anh, nhớ tới sự đụng chạm kiên định ấy. Nhớ lại lúc anh say rượu, cố chấp giống như một đứa trẻ, ngủ vùi trong lòng cô, vừa nồng nàn vừa ấm áp. Một Mạnh Hi Tông như vậy, cư nhiên đã khiến trái tim cô không thể kìm nén nổi cảm giác rung động. Nếu có thể chứng kiến tất cả những gì cô phải trải qua ngày hôm nay, liệu anh có nổi giận, có đau lòng đến mức không thốt nên lời? Chỉ có đôi mắt đen, sâu thăm thẳm vẫn lẳng lặng nhìn cô, tựa như có thể nhìn thấu cuộc sống lang bạt, khốn khổ của cô từ khi đến với thế giới này?

Anh nói: “Mèo Con, phải sống sót!”, đó là yêu cầu, cũng là lời hứa hẹn của anh.

Bây giờ, anh đang ở ngoài hành tinh này, cho dù là giữa hàng vạn binh lính Trùng tộc, anh cũng nhất định sẽ lái Báo Săn cứu cô trở về.

Cô không thể chết được.

Tô Di chậm rãi ngẩng lên, thấy một con côn trùng đang đứng ngay trên đỉnh đầu mình, đôi mắt kép màu tím của nó đang lặng lẽ nhìn cô. Đúng rồi, đây chính là ý muốn trả thù và hành hạ của bọn chúng. Bọn chúng chỉ là đang xả cơn giận dữ khi bị loài người phá hủy toàn bộ công trình quân sự trên mặt đất. Cô nhìn khuôn mặt xấu xí của con côn trùng, chậm rãi nở nụ cười, trong đôi mắt sáng trong không hề vướng chút cảm giác đau đớn mà ngược lại, còn bình thản và sáng rực hơn.

Còn gì nữa không?

Cô hỏi nó trong câm lặng, chúng mày còn có thể dùng thủ đoạn gì để hành hạ tao nữa?

Mặc dù bất đồng ngôn ngữ nhưng lũ côn trùng tựa hồ hiểu được hàm ý trong ánh mắt của cô. Con đầu đàn nghi hoặc nhìn cô vài giây, sau đó khẽ cất tiếng gọi những con còn lại. Những con đó nhanh chóng lùi ra xa, lùi đến chỗ ngọn đồi thì liền không di chuyển nữa. Tô Di còn nghe thây tiếng vo ve vọng tới, tựa hồ chúng đang nói với nhau chuyện gì đó. Dưới ngọn đồi chỉ còn lại Tô Di và con côn trùng này.

Nó muốn làm gì cô?

Con côn trùng tiến đến trước mặt Tô Di, cúi người xuống thật thấp, bỗng “xoẹt” một tiếng, bộ đồ du hành vũ trụ của cô bị xé rách, lộ ra mắt cá chân trắng mịn trong chiếc quần dài. Luồng không khí lạnh như băng nhanh chóng ùa tới, khiến cô có cảm giác mình như vừa rơi xuống kẽ nứt của một tảng băng. Đỉnh đầu tròn nhẵn của con côn trùng cúi thấp xuống, tới gần da thịt cô. Trên đùi cô vẫn còn vương mùi máu tanh nồng đượm, máu tươi vẫn nhỏ xuống dọc theo chân. Con côn trùng cúi đầu ngửi ngửi, hít hà một hồi rồi vươn cái lưỡi vừa to vừa dài vừa cứng, nhẹ nhàng liếm sạch vết máu trên mắt cá chân cô.

Tô Di nhìn chằm chằm từng động tác của con côn trùng, lo sợ nó sẽ cắn đứt chân mình mất. Bàn tay cô chống đỡ cơ thể, lần mò con dao nhỏ trong túi áo, tìm cơ hội hành động. Cô không biết con côn trùng này sẽ biến cô thành thức ăn hay thành vật cưng đây? Bởi nó chỉ nhẹ nhàng liếm láp, đôi mắt kép màu tím vẫn lẳng lặng nhìn cô không chớp, thậm chí còn vươn một chiếc xúc tu cứng như thép đặt lên đùi cô, nhẹ nhàng lướt qua lướt lại. Tô Di lúc này mới hiểu, nó là đang ve vuốt.

Quá trình này ước chừng diễn ra trong vòng năm phút, con côn trùng tựa hồ vẫn chưa đủ thỏa mãn, lại ngẩng đầu nhìn Tô Di bằng đôi mắt to lớn, thâm trầm. Nó nhếch khóe miệng, dịch chuyển thân mình, dùng những chiếc xúc tu dang hai chân cô ra. Tô Di chậm rãi vươn cánh tay, trong ánh mắt đề phòng của nó, nhẹ nhàng bắt được một chiếc xúc tu đang đặt trên chân mình. Cô đưa tay kéo mở khóa bộ đồ du hành vũ trụ cùng chiếc quần dài xuống, bộ ngực tròn trịa, trắng mịnh bỗng lộ ra giữa bầu không khí lạnh lẽo.

Cô nắm chặt chiếc xúc tu của con côn trùng, kéo tới gần ngực mình một chút. Trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại, mọi tiếng động và cảnh vật xung quanh dường như tan biến. Tô Di vẫn nhìn vào đôi mắt kép của nó, ánh mắt thậm chí có phần dịu dàng, nũng nịu khác hẳn lúc trước. Sau đó, con côn trùng tựa hồ cảm nhận được vẻ ngoan ngoãn, cam chịu của cô, ánh mắt nó nhìn xuống theo chiếc xúc tu, dán chặt vào nơi trắng tròn, mềm mại của loài người mà nó chưa bao giờ được tiếp xúc qua...

“Xoẹt!” Một tiếng động khe khẽ vang lên. Chiếc xúc tu của con côn trùng đột nhiên giãy giụa điên cuồng, bàn tay đang nắm chặt chiếc xúc tu đó của Tô Di cũng nhuốm đầy máu tươi. Cô không hề “hừ” lấy một tiếng, tay phải cầm dao mạnh mẽ rạch một đường, cắt vào bụng nó như cắt đậu phụ, khiến cơ thể con côn trùng chia làm hai nửa. Thân thể đã đứt lìa của nó chưa chết hẳn, vẫn giãy đành đạch trên mặt đất, đôi mắt kép màu tím đậm trợn tròn như thể vẫn chưa tin cô lại đột nhiên phản kích. Tô Di sợ nó chưa chết hẳn, liền gắng sức chống tay đỡ lấy cơ thể, chật vật ngồi dậy, đâm nó thêm vài nhát.

Làm xong tất cả mọi chuyện, trán Tô Di vã đầy mồ hôi. Chân mất máu càng lúc càng nhiều, toàn thân cũng càng lúc càng lạnh. Cô bắt đầu cảm thấy mắt mình hoa lên, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Nhưng cô biết lúc này mình không thể ngất đi được, bởi vì sau ngọn đồi kia vẫn còn sáu con côn trùng khác.

Cô không đè nén âm thanh của mình nữa, vết thương nơi chân khiến cô đau đớn, khẽ rên lên một tiếng, khiến kẻ địch phía sau ngọn đồi kia yên tâm. Từ trên người con côn trùng đã chết, cô lấy được một khẩu súng tự động và một khẩu súng lục, cúi rạp người xuống mặt đất, từ từ bò lên ngọn đồi kia.

“Pằng! Pằng! Pằng!” Một loạt tiếng súng chát chúa vang lên, cho đến khi hai mắt cô nhòa đi, cho đến khi toàn bộ đám côn trùng ngã lăn ra đất, không thể nhúc nhích, máu tươi màu tím sẫm thấm đầy nửa ngọn đồi, cô mới thu súng lại. Cô đã đau đớn và giá lạnh đến nỗi không thể lết đi được nữa. Cô gắng gượng mặc bộ đồ du hành vũ trụ vào người, bò đến bên cạnh con côn trùng, cắt lấy hai chiếc xúc tu cứng rắn của nó, làm thành hai cây nạng để chống đi.

Sắc trời mỗi lúc một tối, dọc theo hướng có ánh sáng, cô bước từng bước về phía trước. Cô không biết sẽ có thứ gì đang chờ đợi mình bên ngoài cánh rừng này, nhưng cô không bao giờ muốn ở lại nơi lạnh lẽo mà đầy rẫy nguy cơ rình rập thế này nữa. Vết thương ở chân vẫn không ngừng rỉ máu, nếu không được xử lý kịp thời, cái chân này của cô không biết có phải sẽ bị cưa đi không?

Kỳ thực, dù mới đi chưa được nửa giờ đồng hồ nhưng đối với cô mà nói, đây lại là những giờ phút dài nhất và đau đớn nhất trong cuộc đời. Bầu trời hoàn toàn chìm vào bóng đêm, chỉ có anh sáng ở phía trước tựa như một ngọn đèn rực rỡ, soi đường chỉ lối cho cô hướng tới.

Đó sẽ là thứ gì chứ? Cô nghĩ, là trại tập trung của Trùng tộc sao? Hay là phi thuyền chiến đấu của chúng? Nhưng cô chẳng còn con đường nào khác để đi. Trên đỉnh đầu tựa hồ còn có hàng loạt luồng sáng kỳ dị, không biết đó là lửa đạn của cuộc ác chiến bên ngoài không gian hay là đèn pha của Trùng tộc. Lúc này, cô chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu, đó là tiến về phía trước, tiếp tục tiến về phía trước. Nếu như đó nhất định là chỗ chết thì cô cũng sẽ chẳng e sợ mà không tự bắn cho mình một phát súng kết liễu, còn hơn để bọn chúng hành hạ thêm nữa.

Cuối cùng, cô cũng dừng chân tại một sườn đồi thấp bé. Đó là một chiếc xe việt dã đang lẳng lặng đỗ trên con đường cái sát cạnh rừng cây. Trong bóng đêm quỷ dị, hai ngọn đèn pha của chiếc xe đó lặng lẽ chiếu vào không gian giá lạnh. Trên xe không có người, cũng chẳng có bóng con côn trùng nào. Không khó để đoán ra, đây chính là chiếc xe mà lũ côn trùng vừa bị bắn chết kia lái đến đây. Trong lòng Tô Di chưa bao giờ cảm thấy vui mừng đến thế, tâm trạng lập tức thả lỏng. Chân cô mềm nhũn, nặng nề ngã nhào xuống đất. Nhưng điều đó cũng không ngăn nổi ý chí phải sống của cô. Cô dùng hai chiếc nạng bằng xúc tu của con côn trùng kia chống đỡ cơ thể từng chút, từng chút leo xuống sườn núi, bò qua đường cái, leo lên chiếc xe việt dã.

Trên động cơ vẫn còn hơi ấm, chìa khóa vẫn cắm trong ổ. Chắc hẳn những con côn trùng đó không nghĩ mình sẽ bỏ mạng ở nơi này. Tô Di gắng gượng vươn người ra phía sau lục lọi một hồi, quả nhiên tìm được một hộp cứu thương bên dưới chiếc ghế. Cô cắn răng, ngay lập tức khử trùng và băng bó vết thương trên chân. Cô nhìn lại cái chân máu thịt bầy nhầy của mình, cứ cảm thấy nó giống như đã chết.

Sau khi xử lý xong vết thương, cô mới tĩnh tâm trở lại. Sau đó, cô nhìn lướt qua những thiết bị trong xe, khóa cửa kĩ càng, mở hệ thống sưởi rồi lại tìm được một ít thức ăn và nước uống ở hàng ghế phía sau. Cũng không quan tâm bên trong là thứ gì, cô cứ ăn như hổ đói. Sau đó, cô lợi dụng bóng đêm, lái chiếc xe dọc theo con đường cái, cứ như vậy không có đích đến.

Trời dần sáng rõ, lần nữa hiện ra một mảng trắng nhạt nhòa ảm đạm, những tia sáng đứt đoạn lóe trên bầu trời kia cũng tạm ngừng. Tô Di không biết chiến tranh đã kết thúc hay mới chỉ tạm đình chiến. Cô lái xe cả đêm, chỉ dừng lại chỗ rừng cây hai, ba tiếng rồi lại lập tức đi tiếp về phía trước. Cô muốn tìm một chiếc máy bay, mặc dù biết là rất khó, nhưng bây giờ cô đã có xe, lại có vũ khí, lợi dụng lúc đêm tối chắc sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Nhưng trời không chiều lòng người. Cô đã lái xe suốt đêm, thậm chí đến cả một vùng đồng bằng trống trải, nhưng ngoại trừ gặp thêm mấy chiếc xe việt dã của Trùng tộc nữa thì không tìm thấy bóng dáng của bất kỳ chiếc máy bay nào. Cô che hai chiếc xúc tu trên cánh cửa xe rồi lại khoác lên người bộ quân phục của Trùng tộc tìm được ở hàng ghế sau, cúi người thật thấp, cả đường đi không gây bất kỳ sự chú ý nào.

Đường cái dần rộng thêm ra, dọc theo mặt đường cứng rắn và đóng băng, Tô Di thấy cách nơi này khoảng chừng vài cây số có một tòa kiến trúc, thậm chí còn có những cột khói dày đặc đang cuồn cuộn bốc lên. Thoạt nhìn trông giống một nhà xưởng. Sau đó, cô bỗng nhiên nhìn thấy có vài chiếc máy bay hạ cánh xuống nơi đó. Cô dừng xe, cúi đầu, lẳng lặng suy nghĩ đối sách. Làm sao để cướp được một chiếc máy bay đây? Sau đó, làm sao đánh lạc hướng đám truy binh dưới mặt đất để bay lên bầu trời?

Đúng lúc này, phía sau bỗng truyền đến tiếng động. Tô Di rụt lại tại chỗ, cầm chắc khẩu súng tự động. Nhìn qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy hai con côn trùng đang bò tới từ con đường cái phía sau.

Có nên giết bọn chúng không?

Đang mải suy nghĩ, Tô Di bỗng thấy phía sau bọn chúng loáng thoáng xuất hiện hơn mười bóng người. Là con người ư?

Những người đó đa số đều là những thanh niên trai tráng, người nào người nấy đầu tóc rối bù, sắc mặt tái mét, đôi môi lạnh đến độ tím tái, hai tay ôm đầu, xếp thành một đội đi theo sau lũ côn trùng, lẳng lặng đi qua xe của Tô Di. Cấp bậc của chúng hình như hơi thấp, vì thế lúc đi qua cô, chúng còn dừng lại chào một tiếng. Tô Di không chút do dự, đợi toàn bộ đội ngũ của chúng đã đi lên trước mũi xe, cô rút khẩu súng lục nhắm trúng hai con côn trùng đi sau cùng.

Sau mấy tiếng “Pằng! Pằng! Pằng!”, cô hét lên: “Nằm xuống!” Sau đó vác súng tự động lên, chĩa vào hai con côn trùng đi phía trước, bắn tới tấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện