Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)
Chương 109
Thở dài, Mạc Kỳ Hàn quyết định không nghĩ nữa, đi một bước tính một bước, nếu như đến lúc đó nàng không đồng ý, hắn lại không thả nàng đi, không lập hậu cung cũng không sao, chỉ là áp lực hắn phải đối mặt sẽ lớn hơn, cần phải nắm giữ quyền hành mạnh hơn mới được, như vậy-
"Híc… híc…"
Thiên hạ trong lòng còn khóc, suy nghĩ bay xa của Mạc Kỳ Hàn bị kéo trở lại, nghiêng tai nghe, sấm chớp đã không còn, ngoài trời mưa to, có thể nghe được âm thanh tí tách của hạt mưa rơi trên nền đá.
Tiếng khóc nhỏ dần, Lăng Tuyết Mạn lại mơ màng ngủ, chính là vẫn ôm lấy bả vai Mạc Kỳ Hàn không chịu buông tay, tự hồ sợ vừa buông tay, cái loại cảm giác đáng sợ này lại sẽ tới.
Cúi đầu, nhìn đến nước mắt vương trên lông mi, trên gò má, Mạc Kỳ Hàn phủ môi lên, nhẹ nhàng liếm sạch, sau đó mới lại nhắm mắt ngủ.
Lăng Tuyết Mạn ngủ được một chút, vài lần muốn lật người lại nhưng không được, cánh tay vung loạn, đụng đến trên mặt Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn kêu một tiếng, làm Lăng Tuyết Mạn thức tỉnh, mở mắt, không thể tin nhìn gương mặt nam nhân kề bên, ngón tay vừa chạm đến, nhanh như chớp thu trở về, thì thào: "Ngươi… ngươi sao lại ở trên giường? Ngươi không phải đi rồi sao?"
"Nàng sợ sấm như vậy, làm sao ta có thể đi?" Mạc Kỳ Hàn nhẹ giọng nói.
"Không có ngươi xuất hiện, cuộc sống của ta không phải vẫn trôi qua bình thường sao?" Lăng Tuyết Mạn không cam lòng trả lời một cách mỉa mai.
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn, một hồi lâu mới nói nhỏ: "Nếu ta đã xuất hiện, nàng liền là trách nhiệm của ta."
"Trách nhiệm? Ai muốn ngươi phụ trách?" Lăng Tuyết Mạn tức giận đỏ mặt, thì ra đối xử tốt đủ thứ với nàng, đều là bởi vì trách nhiệm!
"Nàng muốn hay không tùy nàng, còn có làm hay không là việc của ta." Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, thản nhiên nói.
Lăng Tuyết Mạn nổi giận thở phì phò, lạnh lùng trừng mắt vài lần, dùng sức quay thân mình, đưa lưng về phía Mạc Kỳ Hàn.
"Chút nữa sợ là còn có sét đánh."
Phía sau truyền đến tiếng nói khàn khàn, Lăng Tuyết Mạn lấy tay bịt kín lỗ tai.
"Nếu sét lại đánh, nàng lại không nghe lời, vậy bản công tử sẽ đưa nàng đi ra ngoài, chính mắt nhìn tia chớp cắt qua bầu trời sáng rọi."
Thân mình Lăng Tuyết Mạn hung hăng run lên, càng là dùng sức bịt hai tai.
"A? Nàng không muốn nhìn thấy bản công tử? Vậy được, ngày mai bản công tử phải rời kinh thành, chuyện nơi đây đã xử lý xong, nàng cũng không muốn làm phu nhân của ta, như vậy chúng ta vĩnh biệt, lúc rời đi, ta sẽ đưa một phong thư đến hoàng cung, tâm sự với Hoàng Thượng chuyện xưa về một dâm tặc cùng đương kim Tứ Vương phi yêu đương vụng trộm."
Tức lên, Lăng Tuyết Mạn không thể nhịn được nữa, xoay người một cái, cắn răng, đạp một cước, " Nam nhân chết tiệt, nam nhân thối, ngoại trừ uy hiếp, ngươi còn có thể làm gì?"
Mạc Kỳ Hàn ăn đau trên đùi, nhíu mày thật sâu, chậm rãi nói: "Ngoại trừ sẽ không nhu tình mật ý dỗ nữ nhân, cái khác bản công tử đều có thể!"
"Đáng chết, ngươi còn nói như vậy? Rõ ràng ngươi là thích ta đúng không? Dâm tặc đáng ghét, đến lão gia gia cũng nói ngươi phải dỗ ta, ngươi lại cứ cứng miệng đến một câu cũng không có!" Lăng Tuyết Mạn giận muốn điên rồi, gầm xong, lại dùng lực quay lưng qua, thân mình dán vào tường, hung ác giật chăn trùm lấy đầu, vô cùng tức giận. Bạn đang xem tại truyenbathu.vn - www.truyenbathu.vn
Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn rút rút, mắt nhiễm một chút lười nhác, rảnh rang ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cười ra vẻ lạnh nhạt, nói: "Đều nói tối độc phụ nhân tâm, hiện tại lời này xem ra một chút cũng không sai, thời tiết đã gần đến đầu mùa đông, nàng lôi hết chăn đi, là muốn đông chết phu quân ta sao? Tốt, nếu ta đông chết trên giường này, sáng mai bọn nha hoàn vào, xem nàng giải thích như thế nào? À, còn có, nữ nhân không phải đều thích nghe nam nhân nói lời tâm tình? Nàng nếu thật sự muốn nghe, ta miễn cưỡng có thể nói cho nàng một câu, nhưng nàng nhất định phải nghe sao? Nàng không có tình với ta, nếu ép ta nói, vậy bản thân nàng thề cho ta, nói trong lòng nàng không bao giờ nghĩ đến Nhị Vương gia nữa, về sau thể xác và tinh thần đều thuộc về một mình ta!"
"Ha ha, hơn nữa, thề thì phải làm được, nếu không, thiên lôi sẽ đánh xuống!"
Bên tai đột nhiên có hơi thở ấm áp phun vào, kèm theo tiếng nói khàn khàn lười nhác, lại âm hiểm, Lăng Tuyết Mạn kìm lòng không được run run một chút, kích động nói: "Không nghe, không nghe."
Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn hiện lên một tia âm trầm, nàng, vẫn không có hoàn toàn giao trái tim cho hắn!
Cảm thấy mất mát, chậm rãi lui trở về, lại tựa vào đầu giường, không nói nữa, chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau, nghe không được bất kỳ động tĩnh gì, Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía bên giường, không khỏi ngẩn ra, "Ngươi… ngươi sao không tức giận?"
"Ta tức giận có ích không? Nàng không muốn nghe, ta nói cũng vô dụng, nữ nhân đối với ta, cho tới bây giờ đều là ôn nhu thuận theo, cố gắng hầu hạ ta, ta có bao giờ nói một câu tâm tình? Nàng muốn ta nói, ta sẽ không nói đâu." Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn cũng không có nhìn qua, vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh nhạt cực kỳ.
"Ách-"
Lăng Tuyết Mạn nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, cắn môi nửa ngày mới nhẹ thở, nói: "Từ khi ngươi ở với ta, còn có cùng nữ nhân khác…. không?"
"Không có." Nhàn nhạt hai chữ, sạch sẽ lưu loát.
"Thật… thật sự?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to mắt, trong lòng không hiểu sao lại thấy ngọt ngào, "Vậy ngươi vì sao không muốn nữ nhân khác?"
"Chẳng quan tâm."
"A?" Miệng Lăng Tuyết Mạn há ra, thất thần, cứng ngắc thì thầm: "Vậy thời điểm nào có thể muốn?"
"Xem tâm tình."
"Ách-" Lăng Tuyết Mạn dùng sức nuốt nước miếng, cúi đầu thấp xuống, "Đó là thời điểm tâm tình tốt hay không?"
"Không tốt."
"Tại sao là thời điểm không tốt?"
"Bởi vì nàng."
"A?" Lăng Tuyết Mạn lại ngẩng đầu lên, chớp lông mi, hồ nghi nói: "Ngươi cùng nữ nhân lên giường, sao lại bởi vì ta?"
Mạc Kỳ Hàn nghiêng mắt, nhàn nhạt nhìn lướt qua Lăng Tuyết Mạn, lại quay lại đến cửa sổ, "Nếu là đạt được thân thể cùng lòng của nàng, ta sao còn có tâm tình và hứng thú đi sủng hạnh những nữ nhân khác?"
"Sủng hạnh? Thôi, ngươi xem ngươi là Hoàng đế à? Ta tự thấy mình không có bản lĩnh cao để nhận sủng hạnh của ngươi."
Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, nói xong, nhín Mạc Kỳ Hàn mặc quần áo đơn bạc tựa vào giường, cảm thấy có chút không phải, liền đem chăn ném qua một ít, nhẹ giọng không được tự nhiên nói: "Phủ lên đi, ngươi đông chết, ta cũng khó sống."
"Nàng đây là bố thí sao?" Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nói, "Nếu là bố thí, thì không cần."
"Híc… híc…"
Thiên hạ trong lòng còn khóc, suy nghĩ bay xa của Mạc Kỳ Hàn bị kéo trở lại, nghiêng tai nghe, sấm chớp đã không còn, ngoài trời mưa to, có thể nghe được âm thanh tí tách của hạt mưa rơi trên nền đá.
Tiếng khóc nhỏ dần, Lăng Tuyết Mạn lại mơ màng ngủ, chính là vẫn ôm lấy bả vai Mạc Kỳ Hàn không chịu buông tay, tự hồ sợ vừa buông tay, cái loại cảm giác đáng sợ này lại sẽ tới.
Cúi đầu, nhìn đến nước mắt vương trên lông mi, trên gò má, Mạc Kỳ Hàn phủ môi lên, nhẹ nhàng liếm sạch, sau đó mới lại nhắm mắt ngủ.
Lăng Tuyết Mạn ngủ được một chút, vài lần muốn lật người lại nhưng không được, cánh tay vung loạn, đụng đến trên mặt Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn kêu một tiếng, làm Lăng Tuyết Mạn thức tỉnh, mở mắt, không thể tin nhìn gương mặt nam nhân kề bên, ngón tay vừa chạm đến, nhanh như chớp thu trở về, thì thào: "Ngươi… ngươi sao lại ở trên giường? Ngươi không phải đi rồi sao?"
"Nàng sợ sấm như vậy, làm sao ta có thể đi?" Mạc Kỳ Hàn nhẹ giọng nói.
"Không có ngươi xuất hiện, cuộc sống của ta không phải vẫn trôi qua bình thường sao?" Lăng Tuyết Mạn không cam lòng trả lời một cách mỉa mai.
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn, một hồi lâu mới nói nhỏ: "Nếu ta đã xuất hiện, nàng liền là trách nhiệm của ta."
"Trách nhiệm? Ai muốn ngươi phụ trách?" Lăng Tuyết Mạn tức giận đỏ mặt, thì ra đối xử tốt đủ thứ với nàng, đều là bởi vì trách nhiệm!
"Nàng muốn hay không tùy nàng, còn có làm hay không là việc của ta." Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, thản nhiên nói.
Lăng Tuyết Mạn nổi giận thở phì phò, lạnh lùng trừng mắt vài lần, dùng sức quay thân mình, đưa lưng về phía Mạc Kỳ Hàn.
"Chút nữa sợ là còn có sét đánh."
Phía sau truyền đến tiếng nói khàn khàn, Lăng Tuyết Mạn lấy tay bịt kín lỗ tai.
"Nếu sét lại đánh, nàng lại không nghe lời, vậy bản công tử sẽ đưa nàng đi ra ngoài, chính mắt nhìn tia chớp cắt qua bầu trời sáng rọi."
Thân mình Lăng Tuyết Mạn hung hăng run lên, càng là dùng sức bịt hai tai.
"A? Nàng không muốn nhìn thấy bản công tử? Vậy được, ngày mai bản công tử phải rời kinh thành, chuyện nơi đây đã xử lý xong, nàng cũng không muốn làm phu nhân của ta, như vậy chúng ta vĩnh biệt, lúc rời đi, ta sẽ đưa một phong thư đến hoàng cung, tâm sự với Hoàng Thượng chuyện xưa về một dâm tặc cùng đương kim Tứ Vương phi yêu đương vụng trộm."
Tức lên, Lăng Tuyết Mạn không thể nhịn được nữa, xoay người một cái, cắn răng, đạp một cước, " Nam nhân chết tiệt, nam nhân thối, ngoại trừ uy hiếp, ngươi còn có thể làm gì?"
Mạc Kỳ Hàn ăn đau trên đùi, nhíu mày thật sâu, chậm rãi nói: "Ngoại trừ sẽ không nhu tình mật ý dỗ nữ nhân, cái khác bản công tử đều có thể!"
"Đáng chết, ngươi còn nói như vậy? Rõ ràng ngươi là thích ta đúng không? Dâm tặc đáng ghét, đến lão gia gia cũng nói ngươi phải dỗ ta, ngươi lại cứ cứng miệng đến một câu cũng không có!" Lăng Tuyết Mạn giận muốn điên rồi, gầm xong, lại dùng lực quay lưng qua, thân mình dán vào tường, hung ác giật chăn trùm lấy đầu, vô cùng tức giận. Bạn đang xem tại truyenbathu.vn - www.truyenbathu.vn
Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn rút rút, mắt nhiễm một chút lười nhác, rảnh rang ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cười ra vẻ lạnh nhạt, nói: "Đều nói tối độc phụ nhân tâm, hiện tại lời này xem ra một chút cũng không sai, thời tiết đã gần đến đầu mùa đông, nàng lôi hết chăn đi, là muốn đông chết phu quân ta sao? Tốt, nếu ta đông chết trên giường này, sáng mai bọn nha hoàn vào, xem nàng giải thích như thế nào? À, còn có, nữ nhân không phải đều thích nghe nam nhân nói lời tâm tình? Nàng nếu thật sự muốn nghe, ta miễn cưỡng có thể nói cho nàng một câu, nhưng nàng nhất định phải nghe sao? Nàng không có tình với ta, nếu ép ta nói, vậy bản thân nàng thề cho ta, nói trong lòng nàng không bao giờ nghĩ đến Nhị Vương gia nữa, về sau thể xác và tinh thần đều thuộc về một mình ta!"
"Ha ha, hơn nữa, thề thì phải làm được, nếu không, thiên lôi sẽ đánh xuống!"
Bên tai đột nhiên có hơi thở ấm áp phun vào, kèm theo tiếng nói khàn khàn lười nhác, lại âm hiểm, Lăng Tuyết Mạn kìm lòng không được run run một chút, kích động nói: "Không nghe, không nghe."
Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn hiện lên một tia âm trầm, nàng, vẫn không có hoàn toàn giao trái tim cho hắn!
Cảm thấy mất mát, chậm rãi lui trở về, lại tựa vào đầu giường, không nói nữa, chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật lâu sau, nghe không được bất kỳ động tĩnh gì, Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía bên giường, không khỏi ngẩn ra, "Ngươi… ngươi sao không tức giận?"
"Ta tức giận có ích không? Nàng không muốn nghe, ta nói cũng vô dụng, nữ nhân đối với ta, cho tới bây giờ đều là ôn nhu thuận theo, cố gắng hầu hạ ta, ta có bao giờ nói một câu tâm tình? Nàng muốn ta nói, ta sẽ không nói đâu." Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn cũng không có nhìn qua, vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh nhạt cực kỳ.
"Ách-"
Lăng Tuyết Mạn nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, cắn môi nửa ngày mới nhẹ thở, nói: "Từ khi ngươi ở với ta, còn có cùng nữ nhân khác…. không?"
"Không có." Nhàn nhạt hai chữ, sạch sẽ lưu loát.
"Thật… thật sự?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to mắt, trong lòng không hiểu sao lại thấy ngọt ngào, "Vậy ngươi vì sao không muốn nữ nhân khác?"
"Chẳng quan tâm."
"A?" Miệng Lăng Tuyết Mạn há ra, thất thần, cứng ngắc thì thầm: "Vậy thời điểm nào có thể muốn?"
"Xem tâm tình."
"Ách-" Lăng Tuyết Mạn dùng sức nuốt nước miếng, cúi đầu thấp xuống, "Đó là thời điểm tâm tình tốt hay không?"
"Không tốt."
"Tại sao là thời điểm không tốt?"
"Bởi vì nàng."
"A?" Lăng Tuyết Mạn lại ngẩng đầu lên, chớp lông mi, hồ nghi nói: "Ngươi cùng nữ nhân lên giường, sao lại bởi vì ta?"
Mạc Kỳ Hàn nghiêng mắt, nhàn nhạt nhìn lướt qua Lăng Tuyết Mạn, lại quay lại đến cửa sổ, "Nếu là đạt được thân thể cùng lòng của nàng, ta sao còn có tâm tình và hứng thú đi sủng hạnh những nữ nhân khác?"
"Sủng hạnh? Thôi, ngươi xem ngươi là Hoàng đế à? Ta tự thấy mình không có bản lĩnh cao để nhận sủng hạnh của ngươi."
Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, nói xong, nhín Mạc Kỳ Hàn mặc quần áo đơn bạc tựa vào giường, cảm thấy có chút không phải, liền đem chăn ném qua một ít, nhẹ giọng không được tự nhiên nói: "Phủ lên đi, ngươi đông chết, ta cũng khó sống."
"Nàng đây là bố thí sao?" Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nói, "Nếu là bố thí, thì không cần."
Bình luận truyện