Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 139



Nói xong Mạc Kỳ Hàn buông cổ tay Lăng Tuyết Mạn ra, ném nàng lên giường sau đó liền xoay người đi!

"Tình nhân!"

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ngơ vội khẽ hô lên, bò xuống giường chạy ra ngoài bình phong đuổi theo Mạc Kỳ Hàn, từ phía sau lưng ôm chặt lấy hông của hắn, ngữ khí hoảng loạn vội vàng nói: "Không được đi!"

Thân hình Mạc Kỳ Hàn chấn động, ngừng bước chân, khuôn mặt xanh mét cứng đờ, áp chế một cỗ vui sướng đột nhiên dâng lên trong lòng, nhỏ giọng trách mắng: "Không đi thì ở lại làm cái gì? Không sợ ta không khống chế được tâm tình lại đánh nàng sao? Hoặc là lại ép buộc nàng sao?"

"Không sợ! Chàng nói chàng sẽ không lại thô bạo với với ta, ta tin chàng!" Lăng Tuyết Mạn cúi đầu nói nhỏ, lặng lẽ dán gò má trên áo bào tơ lụa thượng đẳng lạnh như băng của Mạc Kỳ Hàn, thấy hắn không có đẩy ra nàng liền lại gần một chút, cách lớp áo bào dán lên ngực của hắn.

Cảm xúc này chỉ là nhè nhẹ nhưng lại kích khởi một tầng sóng lớn trong đáy lòng, Mạc Kỳ Hàn mở môi, còn chưa phát ra âm thanh liền nghe được nhân nhi phía sau lại nói nhỏ: "Không phải chàng nói không bao giờ bỏ ta lại nữa sao?"

Trong lòng Mạc Kỳ Hàn chấn động, không tự chủ mềm giọng nói: "Nhưng nàng nói không muốn yêu ta, nàng có nhiều bất mãn với ta, ta không bằng bọn họ…"

"Không phải!"

Lăng Tuyết Mạn vội vàng ngắt lời, "Ta không có khinh thường chàng, thật sự một chút cũng không có! Mặc kệ thân phận của chàng là cái gì, ta đều không có không vừa mắt chàng. Chỉ cần chàng không phải một tên trứng thối tội ác tày trời khắp thiên hạ căm hận là được. Tuy rằng ta không rõ ràng lắm từ lúc vừa mới bắt đầu chàng chiếm lấy ta nhằm mục đích gì, nhưng ta tin chàng không có ác ý với ta, bằng không cũng sẽ không thể mấy phen cứu ta thoát hiểm. Bên cạnh chàng có một lão gia gia sư phụ dễ thương như vậy, lão gia gia không phải người xấu, chàng cũng sẽ không thể là người xấu. Lão gia gia tuy là sư phụ chàng nhưng hình như lại rất sợ chàng. Chàng đối với Hoàng Thượng, đối với chuyện hoàng gia rõ như lòng bàn tay, ta đoán chàng có quan hệ gì đó với Hoàng Thượng. Chàng chiếm lấy con dâu của ông ấy, có phải có thù oán gì nên muốn trả thù ông ấy không? Chàng nói thích ta có phải là thật hay không? Ta không muốn làm quân cờ trong tay chàng hoặc bất kỳ ai, bị người ta lấy làm công cụ trả thù. Nếu kết quả thật sự là như vậy, Tình nhân, ta sẽ hận chết chàng!"

Nói một hơi thật dài, Lăng Tuyết Mạn nuốt nước miếng yên lặng chờ Mạc Kỳ Hàn trả lời.

Thật lâu nam nhân kia không nói gì, nàng nhìn không thấy mặt hắn, không biết hắn suy nghĩ cái gì. Muốn đi tới phía trước, nhưng mới vừa buông tay, một bàn tay to liền gắt gao bắt được tay của nàng. Bàn tay ấy hơi lạnh, còn có một chút run run. Tim Lăng Tuyết Mạn nhảy dựng lên, không dám cử động nữa chỉ, lẳng lặng ôm phía sau lưng hắn.

Một hồi lâu sau, chân cẳng đã tê rần nhưng hắn vẫn đứng cứng ngắc tại, đành nhẹ nói: "Tình nhân ta đứng không nổi, chàng cõng ta được không?"

Mạc Kỳ Hàn không nói gì, ngồi xổm xuống, Lăng Tuyết Mạn vui sướng bò lên tấm lưng rộng lớn của hắn, ôm lấy cổ hắn, bàn tay hắn nâng hai chân của nàng đứng lên mới khẽ hỏi: "Đi đâu?"

"Ách, hơn nửa đêm có thể đi đâu?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc.

"Nàng muốn đi ra ngoài không? Cả ngày ở Vương phủ có phải buồn chết không?" Tiếng nói Mạc Kỳ Hàn mát lạnh.

Lăng Tuyết Mạn đương nhiên gật đầu. "Đúng vậy, rất buồn."

"Ta dẫn nàng đi một chỗ."

Mạc Kỳ Hàn nói xong, cõng Lăng Tuyết Mạn đến trước tủ quần áo, buông nàng xuống, mở tủ quần áo ra, nương theo ánh trăng chọn bộ áo váy mùa đông, động tác mềm nhẹ mặc từng món áo váy vào cho Lăng Tuyết Mạn, cuối cùng sợ Lăng Tuyết Mạn lạnh, lại chọn thêm một cái áo choàng nhung khoác lên cho nàng, mới nói: "Được rồi, ta mang nàng đi."

Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc nhìn nam nhân này săn sóc, tỉ mỉ làm những chuyện nhỏ nhặt, cảm thấy ấm áp dễ chịu. Ai nói hắn không có cẩn thận chu đáo của Ngũ Vương gia? Nghĩ, miệng liền nói ra: "Tình nhân, chàng cũng so được với Ngũ Vương gia, a, Dục Dục có thể làm cho ta vui vẻ, chàng cũng làm cho ta vui vẻ a."

Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: "Vậy nhị Vương gia thì sao?"

"Ách…" Lăng Tuyết Mạn thẹn thùng kéo lỗ tai hắn, giọng nói nhỏ đi, "Nếu chàng không hung dữ với ta, chàng liền có thể so được với hắn. Kỳ thực… kỳ thực ta thích bộ dáng xấu xa của chàng."

Mạc Kỳ Hàn cúi đầu sửa sang lại cổ áo cho Lăng Tuyết Mạn, nghe vậy khuôn mặt tuấn tú rút rút, đứng thẳng nhìn Lăng Tuyết Mạn, nói: "Thích ta hư, cái này dễ dàng làm được!"

"Ách…"|

Lăng Tuyết Mạn hỗn độn, mới mở miệng, môi đỏ mọng liền bị chắn lại, hôn khi thì bá đạo kịch liệt khi thì ôn nhu lưu luyến, hôn thẳng đến thân thể nàng mềm nhũn vô lực dựa vào trong lòng hắn, hắn mới lưu luyến rời môi nàng, cúi đầu hỏi: "Là thích ta hư như vậy sao?"

Khuôn mặt Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng đỏ lên, sẳng giọng: "Mới không phải đâu, đây là chàng khi dễ ta."

"Vậy rốt cuộc phải xấu xa như thế nào nàng mới thích?" Mạc Kỳ Hàn lại trầm thấp hỏi, trong tiếng nói mang theo mị hoặc nhè nhẹ.

Lăng Tuyết Mạn nghe vậy càng thêm ngượng ngùng. Dù là hai người bọn họ hôn nhau cũng có vô số lần, nhưng nàng vẫn như cũ không nhịn được vì một câu nói, một cái động tác vô cùng thân thiết của hắn mà mặt đỏ, tim đập, hai tay vân vê ống tay áo, ngước mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn một cái, lại vội cúi đầu, xuống lúng ta lúng túng nói: "Chính là… chính là cái loại bộ dáng lưu manh vô lại này của chàng."

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lại co rút, "Cái này cũng thành ưu điểm của ta sao?"

"Ây da, không nói, không nói. Chàng muốn dẫn ta đi nơi nào?" Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, vội nói sang chuyện khác.

Mạc Kỳ Hàn khẽ nhấp môi dưới nói: "Một nơi rất đẹp."

Nói xong hai ngón tay dời lên huyệt ngủ của Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng điểm một cái, Lăng Tuyết Mạn liền lâm vào mê man. Đỡ thân thể của nàng, hai tay vỗ hai cái.

"Két" một tiếng, cửa mở, Thu Nguyệt nhẹ bước tiến vào, quỳ xuống nhẹ giọng nói: "Chủ tử, có nô tỳ!"

"Ở trong này chú ý cảnh giới. Bổn vương mang Vương phi đi ra ngoài một chút."

"Nô tì tuân mệnh!"

Vách tường mở ra, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn đi vào, nhấn cơ quan.

Bên trong đường hầm còn có ba lối. Một lối đi phòng ngủ của Mạc Kỳ Hàn ở Hương Đàn Cư, một lối đi vào thư phòng của Mạc Kỳ Hàn, còn lại một lối là đi thông ra cổng lớn Hương Đàn Cư.

Mạc Kỳ Hàn xuất hiện ở cổng lớn Cúc Thủy Viên, ám vệ bốn phía liền đuổi theo. Hơn mười bóng người mặc trang phục màu đen đồng loạt hạ xuống từ giữa không trung, không phát ra một tiếng vang, quỳ một chân trên đất chờ đợi mệnh lệnh.

"Chuẩn bị ngựa đi đến núi Lạc Hà." Tiếng nói rét lạnh phát ra. Bạn đang đọc chuyện tại truyenbathu.vn

"Vâng, chủ tử!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện