Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 207



"Được, ta biết rồi, được chưa?" Mạc Kỳ Hàn kéo dài giọng, bắt tay nhỏ bé không an phận, liếc mắt, nếu bản lĩnh hiểu lòng nàng đều không có, làm sao còn có thể cai quản trăm dân thiên hạ?

"Ừm… Vậy chàng cam đoan không xuống tay với Thiếu Bạch đi." Lăng Tuyết Mạn nhân cơ hội nói.

Mạc Kỳ Hàn lại chìm khuôn mặt tuấn tú, "Bản công tử nhất ngôn cửu đỉnh, nàng dám không tin sao?"

Lăng Tuyết Mạn cười mỉa, "Hì hì, tin, tin được, vậy…"

"Vậy cái gì? Nàng muốn nói cái gì, trước hầu hạ bản công tử cao hứng lại nói, bằng không cũng đừng có mà nghĩ." Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, lành lạnh ngắt lời.

"Ách…" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn run rẩy, hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Được rồi, hầu hạ liền hầu hạ, đứng lên, ta hầu hạ chàng cởi áo."

"Ha ha!" Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, nhìn bộ dáng chịu nhục của Lăng Tuyết Mạn, sung sướng cực kỳ.

Đứng dậy, nâng cánh tay, Lăng Tuyết Mạn thô lỗ tháo thắt lưng trên eo hắn, bóc áo ngoài của hắn, sau đó đẩy hắn đến bên giường, thô lỗ gào: "Nhấc chân!"

Mạc Kỳ Hàn quả thực xấu hổ, nhấc chân, lại bị nàng cực không ôn nhu cởi vớ giày của hắn, sau đó dùng sức mạnh xô đẩy hắn đến trên giường, lại sau đó, thô bạo lột quần áo trong của hắn, miệng còn nói, "Phối hợp chút, nâng cánh tay, nâng tay, nhanh chút!"

Mạc Kỳ Hàn mấp máy miệng, rốt cục chịu không nổi ngược đãi, nhịn không được gầm nhẹ: "Nàng bây giờ là đại gia hay là nha hoàn vậy? Nha hoàn của bản công tử mà dám giống nàng như vậy, bản công tử sớm dời đầu bọn họ rồi!"

Vừa rống, Lăng Tuyết Mạn dừng động tác, bồn chồn nói: "Không phải chàng bảo ta hầu hạ chàng sao? Ta hầu hạ người khác cứ như vậy, chàng không thích, vậy ta đi hầu hạ người khác!"

"Nha đầu chết tiệt kia, nàng dám đi thử xem!" Mạc Kỳ Hàn chán nản, kéo chăn ngủ đi vào, cũng nói: "Bản công tử cực kỳ mất hứng, chuyện của nàng không bàn nữa!"

"Tình nhân, vậy chàng cho lời cam đoan rõ ràng thôi, ta… ta không muốn làm cho Thiếu Bạch ngồi tù, càng không muốn hắn chết." Lăng Tuyết Mạn níu chặt ống tay áo Mạc Kỳ Hàn, gương mặt tỏ vẻ đáng thương.

"Hừ! Vận mệnh Liễu Thiếu Bạch nắm ở trong tay bản công tử, bản công tử không cho phép nàng đi gặp Hoàng Thượng, nàng đến Tứ Vương phủ cũng không thể đi ra một bước!" Mạc Kỳ Hàn tức giận trừng mắt, quay thân mình thở phì phò đi ngủ, nha đầu chết tiệt kia, chưa bao giờ hầu hạ hắn một lần, bây giờ đã được một nửa rồi, còn có thái độ này, vẫn là bởi tiểu tử họ Liễu kia!

"Ách…" Lăng Tuyết Mạn trợn tròn mắt, nàng làn tôn đại thần này giận rồi? Vừa rồi trong lòng hơi tức giận một chút thôi, không đến mức không để ý nàng như vậy đi? Âm thầm nuốt nước miếng, cân nhắc nặng nhẹ, ngẫm lại, vẫn không thể làm trễ nãi đại sự, bất cứ giá nào!

Quỳ ngồi ở trên giường, Lăng Tuyết Mạn nghĩ đến biện pháp tốt nhất hữu hiệu nhất chính là – mỹ nhân kế!

Không chút nào ngượng ngùng cởi sạch quần áo của mình thành khỏa thân, cánh tay ngọc của Lăng Tuyết Mạn liền bấu víu bò qua, lại không vòng qua cổ Mạc Kỳ Hàn, mà là nhấc chăn lên, nằm vào, dán lên thân mình to lớn kia từ phía sau lưng, lại đem tay nhỏ bé vói vào áo của hắn, xoa ngực trơn bóng của hắn, sau đó di chuyển xuống dưới…

Mạc Kỳ Hàn thét lớn một tiếng, tức giận nói: "Nàng làm cái gì?"

"Không làm cái gì a." Lăng Tuyết Mạn cố ý dán môi lên sau gáy hắn, khi nói chuyện, hơi thở như lan, nói xong, càng là lại cố ý thổi một hơi, làm Mạc Kỳ Hàn không tự chủ được cứng bụng, tình dục lập tức tập kích toàn thân, lý trí khiến hắn vừa định cắn răng từ chối, tay nhỏ bé lại thừa dịp hắn chưa chuẩn bị trợt vào quần lót của hắn, cầm của hắn…

"Đáng chết!" Mạc Kỳ Hàn thở gấp gáp, bàn tay to chế trụ tay nhỏ bé trơn mềm, giùng giằng nói:"Buông tay, không cho chạm vào bản công tử!"

"Không buông!"

"Không buông, ta liền muốn."

Lăng Tuyết Mạn chu môi, đem vật cứng trong tay nắm chặt hơn, vì thế, Mạc Kỳ Hàn bắt đầu mạnh mẽ kéo tay nàng, nàng chết sống không buông, lôi kéo này, càng thêm kích thích thứ kia bành trướng, khiến cho hắn càng là nhận lấy hành hạ không đáng phải chịu đựng, hắn cắn chặt khớp hàm, hạ xuống thông điệp cuối cùng, "Cảnh cáo nàng lần cuối, buông tay!"

"Không buông! Kiên quyết không buông!" Lăng Tuyết Mạn không khỏi co quắp khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng không phải là muốn sắc dụ sao? Thế nào thành cưỡng bức đây? Text được lấy tại truyenbathu.vn

"Được, nàng không buông, vậy cũng chớ trách bản công tử không khách khí!" Lăng Tuyết Mạn còn đang suy tư hắn sẽ dùng cái biện pháp không khách khí nào, lại bị nam nhân này nhấn một cái, đè ngược ở trên giường, sau đó… Nàng bị người ta hoa hoa lệ lệ cưỡng bức!

Cả đêm ép buộc, thân thể Lăng Tuyết Mạn tan tác rã rời, trong mơ màng, thoáng nhìn Mạc Kỳ Hàn mặc quần áo, liền nhớ tới đại sự của nàng còn chưa có thành, vội giãy giụa đứng lên, sống chết ôm lấy bả vai Mạc Kỳ Hàn, nói: "Không được đi!"

"Sao? Nàng còn muốn?" Mạc Kỳ Hàn ra vẻ nghi hoặc, nghiêng mắt, nhìn bộ dáng Lăng Tuyết Mạn sau cơn kích tình vô cùng quyến rũ, đưa tay lôi kéo, thân thể trần truồng của Lăng Tuyết Mạn liền ngã vào trong lòng hắn, hôn cánh môi sưng nhẹ, cười quỷ dị nói: "Thế nào, vi phu còn chưa thỏa mãn nàng sao?"

"Chàng…" Lăng Tuyết Mạn đỏ bừng mặt, đấm một cái vào ngực Mạc Kỳ Hàn, ngửa đầu dùng sức trợn tròn mắt nhìn mặt hắn, đáng tiếc mùa đông hừng đông trễ, vẫn là thấy không rõ lắm, nhưng trong mắt tỏa sáng của hắn rõ ràng cho thấy cái kiểu cười này thật tà ác, không khỏi gắt giọng: "Chàng thật không biết xấu hổ!"

"Ha ha, nam nhân và nữ nhân ở cùng một chỗ, vậy thì phải da mặt dày chút, nếu không làm sao được việc?" Mạc Kỳ Hàn trầm thấp cười, đem Lăng Tuyết Mạn bỏ vào chăn ấm, kéo phẳng góc chăn, lại nói: "Luyến tiếc ta đi sao? Cũng được. Trời vừa sáng, nha hoàn của nàng cần phải thấy mới được."

"Hả? Không được!" Lăng Tuyết Mạn vội kháng nghị.

Mạc Kỳ Hàn than nhẹ, vuốt trán Lăng Tuyết Mạn, nhẹ giọng nói: "Mạn Mạn, ngủ nhiều một lát, mệt mỏi cả đêm, dưỡng đủ tinh thần lại nói tiếp, đến trước mặt hoàng thượng, không nên manh động, chỉ sợ bản thân Liễu Thiếu Bạch không đồng ý để nàng lên tiếng vì hắn, mục đích của hắn là đổi cho muội muội hắn một cái mạng, Liễu Ngô Đồng tránh tội không được, hắn sẽ không muốn sống."

"Vậy làm sao bây giờ? Ngô Đồng…" Lăng Tuyết Mạn mờ mịt, nàng không biết nên làm gì bây giờ.

"Hết thảy thuận theo tự nhiên!"

Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn phức tạp cười cười, sự tình diễn biến thành như vậy, hắn cũng không ngờ tới, nhưng lại quên còn có Liễu Thiếu Bạch! Phải cứu Liễu Thiếu Bạch ra, chỉ sợ, nàng sẽ tha thứ cho Liễu Ngô Đồng đi!

"Tình nhân, nếu ta làm chuyện gì đó trái với ý muốn của chàng, chàng sẽ không cao hứng sao?" Lăng Tuyết Mạn hỏi dò.

"Chuyện nàng chọc tức ta còn thiếu sao?" Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, lại ôn nhu cười, hôn tiếp lên cái trán của nàng, "Tốt lắm, mau ngủ đi, ta đi rồi."

"Ừm. Chàng cẩn thận chút."

"Ha ha."

Nhắm mắt lại, trên mặt Lăng Tuyết Mạn toàn là nụ cười thỏa mãn, trong lòng ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện