Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 227



Lăng Tuyết Mạn giờ phút này không thèm trả lời vấn đề của hắn, lòng hốt hoảng, tay nắm cổ áo mình hết sức chặt, không xuống giường được, liền co lại trong góc giường, dựa lên vách tường, không thể lui được nữa, trong hốc mắt đã chứa đầy nước mắt, lớn tiếng chất vấn: "Ngươi rốt cuộc khi dễ ta có hay không?"

Mạc Kỳ Minh híp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ, tà ác cong môi, "Nàng cứ nói đi? Nữ nhân tới tay sao có để không đụng? Huống chi nàng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy!"

Nghe vậy, mặt Lăng Tuyết Mạn thoáng chốc trắng bạch, không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm nam nhân trước giường, nước mắt rơi ra, môi đỏ mọng khẽ nhếch, cũng là không phát ra được một âm.

Mạc Kỳ Minh vẫn ung dung nhìn Lăng Tuyết Mạn, hắn rất biết cách dùng đòn tấn công tâm lý, cho nên, dù không sử dụng trực tiếp thủ đoạn nghiệm thân nàng, không có nghĩa là hắn sẽ không hù dọa nàng, dò hỏi nàng!

Mạc Kỳ Minh dời ánh mắt đến nệm giường, chậm rãi nói: "Nàng nhìn trên giường một chút, có lạc hồng sao? Không nghĩ tới a, còn tưởng rằng……"

Đoạn này, rõ ràng có ý tứ ám hiệu, Lăng Tuyết Mạn máy móc nhìn theo ánh mắt của hắn, nệm giường trắng tinh, đến xốc xếch cũng không có, nhưng lời hắn nói…… Còn có y phục lạ trên người nàng……

Lăng Tuyết Mạn lại hoàn toàn hỏng mất, bí mật của nàng bị phát hiện rồi, thân thể của nàng thật bị người xâm phạm! Giờ khắc này, nàng thật cảm thấy vô dụng, mất đi tất cả rồi!

Nếu người đàn ông này đồn ra, nàng chỉ có một con đường chết!

Cảm giác tuyệt vọng lan tràn toàn thân trong nháy mắt, Lăng Tuyết Mạn ngấn lệ, muốn lớn tiếng hỏi, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành lẩm bẩm, "Ngươi rốt cuộc đụng thân thể ta chưa?"

Mạc Kỳ Minh cười giỡn, trong mắt cũng là rất tà ác, "Lời của ta nói, nàng vẫn chưa rõ sao? Có cần ta lại biểu diễn một lần cho nàng xem hay không? Đúng rồi, mới vừa rồi nàng ngủ mê man, cảm giác gì cũng không có, hiện tại tỉnh……"

"Không cần!"

Lăng Tuyết Mạn rống một tiếng ra, ôm thân thể chặt hơn, nước mắt như mưa không ngừng lăn xuống, vô lực cầu khẩn, "Van cầu ngươi không cần, không nên đụng ta, không cần, van cầu ngươi……"

Không phải đáp án trong dự liệu!

"Nàng không có lạc hồng, đã không phải là tấm thân xử nữ rồi, nàng còn sợ nhiều người đụng nàng sao? Một vương phi xử nữ thủ tiêt cho Tứ Vương Gia cư nhiên không phải xử nữ? Hả?" Mạc Kỳ Minh hung ác, không nhìn sự tuyệt vọng của nàng, tiếp tục gạt nàng, nội tâm lại mơ hồ mong đợi nàng thật sự là xử nữ, mong đợi nàng phủ nhận, mong đợi nàng hiểu được, biết trên giường không có lạc hồng, biết thân mình còn là hoàn bích!

Lăng Tuyết Mạn ổn định hô hấp, vẫn nhìn chằm chằm nam nhân này, nội tâm bất lực dần dần bình tĩnh lại, dù sao nàng cũng không thấy được mùa xuân rồi, chết thì như thế nào?

Lăng Tuyết Mạn chống lại cặp con ngươi khát máu kia, thân thể không tự chủ được run lẩy bẩy,"Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai? Ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi đối với ta như vậy? Ta có là xử nữ hay không thì liên quan gì đến ngươi?"

Tâm Mạc Kỳ Minh chấn động, duỗi tay, kéo Lăng Tuyết Mạn đến trước mặt, nâng cằm của nàng, giọng nói lạnh lùng hận ý mười phần, "Hắn là ai? Là nam nhân nào đoạt thân thanh bạch của nàng? Hắn là nam nhân vẫn ẩn nấp ở bên cạnh nàng đúng không?"

"Buông ta ra! Ngươi bắt ta, cường bạo ta, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, hắn sẽ tìm tới, hắn nhất định sẽ giết ngươi!" Lăng Tuyết Mạn trợn mắt, mặc cho nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, nhìn hắn, cắn răng, tất cả hận ý trong đáy lòng nhảy ra ngoài, nàng muốn hắn chết!

"Hừ! Nói cho ta biết, nam nhân trốn ở bên cạnh nàng gần nửa năm, chiếm thân nàng là người nào? Nàng thất thân cho hắn, là tự nguyện sao? Hiện tại để ý ta đụng nàng như vậy, nàng thích nam nhân kia rồi sao?" Mạc Kỳ Minh hỏi từng tiếng, giọng nói ngày càng lạnh, đáng chết hắn lại để ý như thế, để ý nàng là bị bắt buộc, hay thật là yêu người kia!

"Không liên quan đến ngươi!" Lăng Tuyết Mạn ra sức hô lên, cằm bị hắn kiềm chế đau đớn, nàng cắn chặt hàm răng, hung ác nhìn chằm chằm hắn. Nguồn tại http://truyenbathu.vn

Nam nhân cổ đại đều coi trọng trong sạch của nữ nhân của mình, nàng hiện tại bị nam nhân khác xâm phạm, tình nhân sẽ nghĩ như thế nào, hắn sẽ không cần nàng, hắn sẽ cảm thấy nàng bẩn, hắn sẽ……

"Có tin ta bóp chết nàng hay không!" Bàn tay Mạc Kỳ Minh dời xuống, tới cổ họng của nàng, khẽ dùng sức.

"Ngươi bóp cổ đi! Ta chết, ngươi cũng sẽ không tốt hơn đâu! Ta chết, ta không còn bị ngươi khống chế, hắn cũng không còn gì cố kỵ, hắn sẽ báo thù cho ta, trong triều những Vương gia khác cũng báo thù cho ta, bọn họ cũng sẽ đem ngươi róc xương lóc thịt đấy!"

Mạc Kỳ Minh giận quá thành cười, "Ha ha! Ta liền chờ hắn! Ta muốn để cho hắn chết không có chỗ chôn! Lăng Tuyết Mạn, nàng chờ xem đi!"

Bỗng dưng, nước mắt nàng rơi như mưa rống lên, "Hắn sẽ giết ngươi! Hắn sẽ đem ngươi róc xương lóc thịt đấy!"

"Vậy sao? Vậy Tam vương gia thì sao? Ta chờ hắn, hắn tới, ta lại không cần phí tâm đi bắt hắn rồi!" Mạc Kỳ Minh cười lãnh đạm, lại ném vấn đề trở về lúc mở đầu, mặc dù biết rõ nàng thật không phải xử nữ rồi, nhưng hắn đáng chết vẫn suy nghĩ muốn biết, nàng rốt cuộc nhìn hắn như thế nào!

Thân thể nữ nhân, hắn chưa bao giờ có nhiều hứng thú, hắn chỉ có cảm giác hứng thú với quyền lực! Nàng không phải thân xử nữ, trừ việc để cho hắn xác định người kia thật không có chết, thì tâm của nàng rất quan trọng, hắn thật muốn biết, nàng có để ý hắn hay không!

Nếu như có một ngày, hắn có thể đứng ở chỗ cao nhất đó, nữ nhân hắn muốn lấy được, có lẽ chỉ có nàng!

Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, lại lắc đầu, "Sẽ không, Tam vương gia sẽ không báo thù cho ta, hắn và ta không có giao tình, hắn và ngươi có thù hận gì? Ngươi tại sao muốn bắt hắn? Tính tình hắn chỉ lạnh lùng một chút, không thích nói chuyện không hay cười, không quá để ý người mà thôi, hắn không phải người xấu, hiện tại hắn bệnh rất nặng, có thể sẽ bệnh chết, cho nên ngươi không cần bắt hắn đâu!" (miệng chị độc thiệt)

Con ngươi Mạc Kỳ Minh chìm chìm, bàn tay bóp cổ nàng dần dần nới lỏng, nàng nói mát, lại làm hắn như mắc xương tại cổ họng, nói hắn không để ý người, không thích nói chuyện, hắn biết, nhưng tính tình hắn chính là như thế, chính là như thế, hắn từ đầu đã không sống vì mình, hắn duy nhất nhớ được, chỉ có thù hận, chỉ có thù hận……

Lăng Tuyết Mạn hít thở từng ngụm từng ngụm, trong ánh mắt của hắn, nàng thấy rõ ràng cô đơn! Nàng không hiểu là vì sao, nhưng khi hắn buông nàng ra, nàng liền sinh ra ý niệm thoát khỏi kinh thành, rời tất cả, rời tình nhân, rời Hiên nhi, rời Tứ Vương phủ, đến một chỗ không có bất kỳ người nào biết nàng, dù là… dù là cuối cùng có một ngày sẽ bị hoàng thượng bắt trở lại, chém đứt đầu của nàng……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện