Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 247: Bí mật gặp phụ hoàng 4



Mạc Ngự Minh thở dài một cái, nói thấm thía lời: "Hàn nhi, ngôi vị Hoàng đế này, trẫm vẫn là muốn nói cho con, trẫm nợ mẫu hậu con nhiều lắm, đại ca con lại mất, theo quy chế tổ tông lưu lại, là để con kế thừa ngôi vị Hoàng đế! Nếu con có thể ổn định được triều đình, ổn định được thiên hạ, trẫm đương nhiên cao hứng, con muốn cưới ai cũng cho con nguyện ý, nếu không hậu cung đấu đá, chỉ sợ Mạn Mạn của con sớm muộn sẽ ngây ngốc ra."

"Đúng, Mạn Mạn không biết âm mưu quỷ kế, nàng tinh thuần như sen, tâm không bụi tạp, căn bản không thích hợp sinh tồn ở trong lục cung, chờ nhi thần quét dọn hết thảy chướng ngại cho nàng, sẽ nói cho nàng thân phận thật sự của nhi thần, một lần nữa cưới nàng, cùng nàng bái đường thành thân." Mạc Kỳ Hàn hiểu ý cười, cầm Mạc Ngự Minh tay, "Phụ hoàng, cám ơn ngài hiểu nhi thần như vậy, bao dung nhi thần, mấy ngày trước Mạn Mạn còn nói với nhi thần, còn lo lắng nàng tính tình không tốt, không phải nàng dâu tốt, sẽ cãi nhau với cha nương chồng, sợ nhi thần khó xử, không cho nhi thần cưới nàng, tình nguyện lở trong bóng tối cùng nhi thần cả đời, nếu như nàng biết cha mẹ chồng của nàng là phụ hoàng cùng mẫu hậu, khẳng định cũng sẽ cao hứng."

"Ha ha, nha đầu Mạn Mạn thật đúng là láu cá, dám tranh luận cùng trẫm! Bất quá, mẫu hậu con thật thích xem nha đầu kia đá bóng! Nha đầu kia quả thật đặc biệt a! Múa hay, thổi sáo giỏi, mồm mép lưu loát, tâm địa gian giảo nhiều, hoạt bát lớn gan, đặc biệt là đem Tiểu Thất đùa giỡn, đến trẫm nhìn đều xấu hổ!" Mạc Ngự Minh càng nói càng muốn cười, nói xong lời cuối cùng, đến lông mi cũng cong lên

"A, phụ hoàng… Nói đến đây, nhi thần còn có một việc khẩn trương cầu phụ hoàng, trận này không biết phải đánh bao lâu, nhi thần lâu không ở bên cạnh Mạn Mạn, ngài nên giúp nhi thần trông chừng một chút Nhị ca Ngũ đệ bọn họ, còn có Mạc Kỳ Minh, hắn cũng thích Mạn Mạn." Trong lòng Mạc Kỳ Hàn cực không có mùi vị nói.

"Mấy thứ này trẫm cũng biết, một đám vừa nhìn thấy nha đầu kia liền giống như ma mị, thật không có tiền đồ!" Mạc Ngự Minh cũng bất mãn nói.

Nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt dời đến trên mặt Mạc Kỳ Hàn, nghiêm mặt nói: "Hàn nhi, trẫm nhớ con mới vừa nói nên quét dọn hết thảy chướng ngại cho nha đầu kia, như vậy hai trắc phi của con rốt cuộc là chết như thế nào?"

"Phụ hoàng, ngài… thật anh minh! Là nhi thần xử trí, các nàng bị Mạc Kỳ Minh thu mua, bố cáo trên đường chính là các nàng tìm người dán lên." Mạc Kỳ Hàn nhíu mày nói.

Mạc Ngự Minh nghe xong vẫn chưa tức giận, mà là gật đầu, "Nói như vậy, xử trí các nàng là nhất định phải làm, Hàn nhi con làm không tệ, hai đại nhân Cốc, Tôn cũng tìm không ra vấn đề, làm đế vương, chính là có thủ đoạn cùng tàn nhẫn như thế!"

"Đúng rồi, phụ hoàng, nhi thần còn có một đại sự suýt nữa đã quên nói với ngài!" Mạc Kỳ Hàn vỗ trán một cái! Nếu quên, trở về Lâm Mộng Thanh sẽ lải nhải điếc lỗ tai hắn mất!

Mạc Ngự Minh thắc mắc: "Chuyện gì?"

"Khụ khụ, chính là về hôn sự của Nhã Phi, nhi thần một mình tác chủ cho nàng đính hôn với sư đệ của nhi thần là Lâm Mộng Thanh! Nhã Phi đã tới Tứ Vương phủ vài lần, gặp gỡ Mộng Thanh, Mộng Thanh thật thích Nhã Phi, muốn cưới nàng, nhi thần cũng trả lời hắn, không biết phụ hoàng ý như thế nào?" Mạc Kỳ Hàn hỏi rất là cẩn thận.

Mạc Ngự Minh có chút cau mày, "Hả? Con lại đem Nhã Phi hứa gả ra ngoài? Trẫm còn tính toán ở trong triều tìm phò mã cho nó!"

"Phụ hoàng, Mộng Thanh thật tốt, tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, là cao thủ dịch dung, võ công đều không thành vấn đề, lại một lòng giúp nhi thần, đối với Nhã Phi càng là mối tình thắm thiết, Nhã Phi cũng thật thích cùng hắn." Mạc Kỳ Hàn vội vàng nói.

"Ồ? Vậy Lâm Mộng Thanh gia thế như thế nào?"

"Phụ mẫu đều mất, khi năm tuổi được sư phụ mang đến Lê Sơn Quan nuôi nấng lớn lên, tâm tính rộng rãi sáng sủa, hắn bái sư sớm hơn nhi thần, chỉ là bởi vì thân phận nhi thần đặc thù, lại lớn hơn hắn hai tuổi, hắn xưng nhi thần một tiếng sư huynh, nhi thần cùng hắn là huynh đệ sinh tử." Nguồn tại http://truyenbathu.vn

"Nghe con khen hắn như vậy, phụ hoàng cũng muốn gặp vị công tử này."

"Vâng, ba ngày sau phụ hoàng bí mật mang mẫu hậu đến Hương Đàn Cư, sư phụ cùng Mộng Thanh đều ở đó."

"Được, bất quá nếu phụ hoàng hài lòng Mộng Thanh, hôn sự tạm thời chưa thể bàn đến, nhi thần muốn mang Mộng Thanh đi, rất nhiều chuyện nhi thần cần hắn giúp."

"Được, phụ hoàng biết nên làm như thế nào."

Mạc Kỳ Hàn nhìn sắc trời bên ngoài, thở dài một tiếng, "Phụ hoàng, trời sắp sáng, phụ hoàng nhanh ngủ đi, nhi thần cũng phải đi rồi."

"Hàn nhi!"

Mạc Ngự Minh ngồi dậy, giữ chặt tay Mạc Kỳ Hàn, hết thảy không nói được nên lời.

"Phụ hoàng! Ngài bảo trọng! Nay mai, nhi thần còn có rất nhiều việc phải xử lý, không thể lại tiến cung, ba ngày sau nhi thần chờ phụ hoàng cùng mẫu hậu!" Mạc Kỳ Hàn nghẹn ngào, cũng nắm chặt Mạc Ngự Minh.

"Được, Hàn nhi, con càng phải bảo trọng, trẫm sẽ đi cám ơn Thiên cơ lão nhân đã cứu giúp nhi tử ta!"

"Phụ hoàng!"

"Hàn nhi!"

Mạc Kỳ Hàn một lần nữa đội mặt nạ da người, quỳ xuống trước giường, dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện