Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)
Chương 306
Ai ngờ, Mạc Ngự Minh nghe vậy giận quá, "Con bây giờ giấu nó, người ngoài nhìn nhận quan hệ các con như thế nào? Nó có thể mang thai sao?"
"Phụ hoàng, sẽ không, chuyện của Mạn Mạn nhi thần đều có chủ ý, ngài đừng lo lắng." Mạc Kỳ Hàn vội lắc lắc đầu, nói: "Phụ hoàng yên tâm đi, về lời đồn của Mạn Mạn cùng Nhị ca rất nhanh sẽ bình ổn, hơn nữa, hắn còn phải đi cầu xin nhi thần, lần này nhi thần sẽ khiến hắn chịu không nổi!"
"Ồ? Thật sao?" Mạc Ngự Minh tạm tắt lửa giận, nhíu mày hỏi.
Mạc Kỳ Hàn cười nhạt giải thích một lần chuyện gặp nhau tại công cung, đương nhiên chuyện Lăng Tuyết Mạn bị Mạc Kỳ Minh ô nhục hắn giấu không nói ra, chỉ nói, "Phụ hoàng, hắn thích Mạn Mạn là chuyện thực, theo lời hắn nói nhi thần liền biết, hắn rất lo chuyện nhi thần muốn ban chết cho Mạn Mạn, chỉ là đè nén tâm tình của mình mà thôi, chắc chắn hắn sẽ chủ động cầu kiến nhi thần!"
"Ha ha, vậy thì được, bất quá con phải xử lý quan hệ của con và Nhị ca con cho tốt." Mạc Ngự Minh cười hài lòng, lại dặn dò.
"Nhi thần hiểu." Mạc Kỳ Hàn gật đầu, nhưng lập tức nhăn mày, nhỏ giọng hỏi: "Phụ hoàng, vậy theo ý của ngài, bỏ thêm vào hậu cung mấy quý nhân, còn có con gái hai nhà Hạ Bạch, nhiều nữ nhân như vậy, nhi thần phải làm sao? Nhi thần cũng không muốn… khụ khụ, cũng không muốn sủng hạnh các nàng!"
Mạc Ngự Minh đen mặt, Lý Đức Hậu vừa dâng thêm một chén trà mới lại bị ông giận dữ đập nát, ngực phập phồng kịch liệt, "Sao trẫm lại sinh ra một đứa con cố chấp như ngươi chứ? Dùng nữ nhân để củng cố triều chính là mục đích đế Vương thiết lập hậu cung, trẫm tìm mấy nữ nhân ấm giường cho ngươi, mà cứ như trẫm đẩy ngươi vào hố lửa! Ngươi thật muốn thủ thân như ngọc cho nha đầu chết tiệt kia a? Ngươi đời này thực chỉ cần một nữ nhân là nha đầu chết tiệt kia sao?"
"Khụ khụ khụ! Phụ hoàng, ngài không cần phải nói trắng ra như vậy đi, nhi thần nghe rất thẹn thùng!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn bên xanh bên đỏ, quẫn bách đến ho khan, xấu hổ vô cùng, phụ hoàng luôn nghiêm trang của hắn, thế nhưng vì mắng hắn đến loại từ ái muội như "âm giường" cũng nói hết ra! Âm thầm rên một tiếng, Mạn Mạn, vi phu đang bởi vì nàng mà chịu đủ tra tấn nè!
"Trẫm nói trắng ra sao? Ngươi còn dám chỉ trích trẫm à?" Mạc Ngự Minh tức đến run tay,"Ngươi dám nói với trẫm, ngươi hạ quyết tâm chỉ cưới một mình nha đầu chết tiệt kia? Ngoại trừ nó sẽ không chạm vào những nữ nhân khác?"
"Ách, đúng vậy phụ hoàng, nhi thần nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!" Mạc Kỳ Hàn cười tủm tỉm gật đầu.
"Vậy Liễu Ngô Đồng thì sao? Trẫm thấy vận xui của ngươi sắp tới rồi, hôm qua Liễu Thái Phó cầu xin trẫm, nói nha đầu Ngô Đồng một lòng yêu ngươi, hiện tại biết ngươi không có chết, muốn tới tìm ngươi xin ngươi tha thứ cho nó, nha đầu kia muốn gả cho ngươi, còn nói ngươi cũng không cần cho nó phẩm bậc gì, nó chỉ muốn thoe ở bên cạnh ngươi, trẫm khó mà nói ra chuyện nha đầu Mạn Mạn, đành nói phải do chính ngươi quyết định." Mạc Ngự Minh cau mày nói.
"Cái gì?" Mạc Kỳ Hàn giật mình, nhíu mày nói, "Ngô Đồng còn muốn gả cho nhi thần sao? Như vậy sao được? Mạn Mạn suýt chết trong tay nàng ta, nhi thần sao có thể nào để một người nguy hiểm như vậy ở bên cạnh Mạn Mạn? Huống hồ Ngô Đồng tinh ranh xảo quyệt hơn Mạn Mạn, Mạn Mạn không chút tâm cơ sẽ chịu thua thiệt, cho dù không suy tính việc này, thì ngoại trừ Mạn Mạn, nhi thần thật không có khả năng muốn thêm bất kỳ nữ nhân nào, kêu Liễu Thái Phó tìm hôn phối khác cho Ngô Đồng đi!"
Mạc Ngự Minh trợn trắng, giận dữ nói: "Nha đầu Ngô Đồng cố chấp hết sức, lúc trước nó bóp cổ Mạn Mạn cũng là bởi vì nó đoán ngươi không có chết, Mạn Mạn đả kích nó, nó mới nổi điên bóp cổ Mạn Mạn, sự thật chứng minh nha đầu kia không có nói sai, nếu Liễu Thái Phó có thể khuyên giải được Ngô Đồng để nó khác gả cho người khác, cũng sẽ không thể sau khi ngươi "chết" mà giữ nó hơn nửa năm, tuổi nó cũng không nhỏ! Hiện tại trẫm cũng thật khó khăn, Liễu Thái Phó là trọng thần trong triều, lại là sư phụ của ngươi, trẫm thật sự không cách nào từ chối, ngươi vẫn là tự mình giải quyết đi!"
"Phụ hoàng, vậy nhi thần sẽ tự thân giải thích với Liễu Thái Phó, chính là Ngô Đồng, nhi thần thật sự không nghĩ lại đối với mặt nàng ta, cũng là… Haiz!" Mạc Kỳ Hàn than thở không thôi, cố nhân gặp nhau, huống chi đã từng là tình nhân, nếu gặp, hắn là không thành vấn đề, ngộ nhỡ Ngô Đồng nàng ta… Ngộ nhỡ Mạn Mạn biết…
Ách, chỉ cần ngẫm lại, Mạc Kỳ Hàn liền lại nhức đầu!
Mạc Ngự Minh xoa xoa mi tâm, "Được rồi, dù sao trẫm đã nói với con, dùng thủ đoạn gì không sủng hạnh nữ nhân trong hậu cung là chuyện của con, nhưng nhất định phải làm cho người ngoài, thậm chí là b mình cũng cho là bản thân họ cũng tưởng mình được con sủng hạnh, còn phải ghi lại trong danh sách, nhất là con gái hai nhà Hạ, Bạch, các nàng là mấu chốt để con quét sạch loạn đảng!"
Mạc Kỳ Hàn mở to hai mắt, chậc lưỡi: "Phụ hoàng, cái này quá khó khăn đi? Làm cho người ngoài tin không thành vấn đề, nhưng làm cho bản thân bọn họ tin… Ách…"
"Mọi việc còn lãi trẫm cũng mặc kệ con, con cẩn thận suy nghĩ đi!" Mạc Ngự Minh nói xong, trừng mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn sầu muộn, tức giận: "Nhanh trở về Đông cung ngủ bù cho trẫm đi!"
"Ách, phụ hoàng, nhi thần… chưa buồn ngủ." Mạc Kỳ Hàn lại lúng túng, khuôn mặt tuấn tú đỏ thấu.
Mạc Ngự Minh chán nản sờ trái sờ phải, phát hiện không có bát trà, liền chỉ ngón tay vào Mạc Kỳ Hàn quở trách, "Ngươi không thể nhịn một chút sao? Cho dù là không thể nhẫn nhịn, ngươi cũng… cũng tiết chế một chút cho trẫm, đừng làm hư thân mình!"
"Phụ hoàng!"
Gương mặt Mạc Kỳ Hàn đỏ hoàn toàn giống con tôm luộc, nếu có một cái động, hắn thật muốn chui vào, nhìn Mạc Ngự Minh, lắp bắp nói, "Phụ hoàng ngài, ngài… Nhi thần biết đúng mực, ngài đừng bận tâm nhiều!"
"Trẫm có thể không bận tâm sao? Trẫm chỉ sợ con thật vất vả mới nhặt về một cái mạng, lại sẽ toi trên người nha đầu chết tiệt kia!" Mạc Ngự Minh cũng quẫn, nhưng đây là lời ông nói thật, bởi vì phải nếm mùi vị mất đi, sẽ chịu không được mất đi lần thứ hai!
"Khụ khụ, phụ hoàng, nhi thần sẽ không chết nữa, nhi thần được trời phù hộ, ngài thả tâm đi!" Mạc Kỳ Hàn cố cười nói, trong đầu chợt lóe, nhớ lại cái gì, vội hỏi: "Phụ hoàng ngài nhất định phải đối xử tốt với Mạn Mạn Được, ngài thương nàng, chính là thương nhi thần, tuyệt đối không được oán trách nàng a!" truyện được lấy tại truyenbathu.vn
"Hừ, trẫm xem trong đầu con chỉ chứa nha đầu chết tiệt kia, ném trẫm cùng mẫu hậu con xa tận chân trời đi!" Mạc Ngự Minh hơi ghen tức, cảm thấy bất bình cực độ.
Mạc Kỳ Hàn lại thở dài, tiến lên vài bước, ân bóp vai cho phụ hoàng hắn, cười híp mắt nói: "Phụ hoàng suy nghĩ nhiều rồi, con vĩnh viễn là con a, trong lòng làm sao có thể không chứa phụ hoàng mẫu hậu chứ?"
"Tốt lắm, đừng nịnh nọt trẫm, nhanh đi về ngủ một giấc, trẫm nghỉ ngơi một chút sẽ đi thư phòng đọc tấu sớ, buổi chiều chính sự để con xử lý." Mạc Ngự Minh vỗ vỗ tay Mạc Kỳ Hàn, cười nói trìu mến.
"Vâng, phụ hoàng, nhi thần cáo lui!" Mạc Kỳ Hàn cũng cười, cầm tay Mạc Ngự Minh.
"Phụ hoàng, sẽ không, chuyện của Mạn Mạn nhi thần đều có chủ ý, ngài đừng lo lắng." Mạc Kỳ Hàn vội lắc lắc đầu, nói: "Phụ hoàng yên tâm đi, về lời đồn của Mạn Mạn cùng Nhị ca rất nhanh sẽ bình ổn, hơn nữa, hắn còn phải đi cầu xin nhi thần, lần này nhi thần sẽ khiến hắn chịu không nổi!"
"Ồ? Thật sao?" Mạc Ngự Minh tạm tắt lửa giận, nhíu mày hỏi.
Mạc Kỳ Hàn cười nhạt giải thích một lần chuyện gặp nhau tại công cung, đương nhiên chuyện Lăng Tuyết Mạn bị Mạc Kỳ Minh ô nhục hắn giấu không nói ra, chỉ nói, "Phụ hoàng, hắn thích Mạn Mạn là chuyện thực, theo lời hắn nói nhi thần liền biết, hắn rất lo chuyện nhi thần muốn ban chết cho Mạn Mạn, chỉ là đè nén tâm tình của mình mà thôi, chắc chắn hắn sẽ chủ động cầu kiến nhi thần!"
"Ha ha, vậy thì được, bất quá con phải xử lý quan hệ của con và Nhị ca con cho tốt." Mạc Ngự Minh cười hài lòng, lại dặn dò.
"Nhi thần hiểu." Mạc Kỳ Hàn gật đầu, nhưng lập tức nhăn mày, nhỏ giọng hỏi: "Phụ hoàng, vậy theo ý của ngài, bỏ thêm vào hậu cung mấy quý nhân, còn có con gái hai nhà Hạ Bạch, nhiều nữ nhân như vậy, nhi thần phải làm sao? Nhi thần cũng không muốn… khụ khụ, cũng không muốn sủng hạnh các nàng!"
Mạc Ngự Minh đen mặt, Lý Đức Hậu vừa dâng thêm một chén trà mới lại bị ông giận dữ đập nát, ngực phập phồng kịch liệt, "Sao trẫm lại sinh ra một đứa con cố chấp như ngươi chứ? Dùng nữ nhân để củng cố triều chính là mục đích đế Vương thiết lập hậu cung, trẫm tìm mấy nữ nhân ấm giường cho ngươi, mà cứ như trẫm đẩy ngươi vào hố lửa! Ngươi thật muốn thủ thân như ngọc cho nha đầu chết tiệt kia a? Ngươi đời này thực chỉ cần một nữ nhân là nha đầu chết tiệt kia sao?"
"Khụ khụ khụ! Phụ hoàng, ngài không cần phải nói trắng ra như vậy đi, nhi thần nghe rất thẹn thùng!" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn bên xanh bên đỏ, quẫn bách đến ho khan, xấu hổ vô cùng, phụ hoàng luôn nghiêm trang của hắn, thế nhưng vì mắng hắn đến loại từ ái muội như "âm giường" cũng nói hết ra! Âm thầm rên một tiếng, Mạn Mạn, vi phu đang bởi vì nàng mà chịu đủ tra tấn nè!
"Trẫm nói trắng ra sao? Ngươi còn dám chỉ trích trẫm à?" Mạc Ngự Minh tức đến run tay,"Ngươi dám nói với trẫm, ngươi hạ quyết tâm chỉ cưới một mình nha đầu chết tiệt kia? Ngoại trừ nó sẽ không chạm vào những nữ nhân khác?"
"Ách, đúng vậy phụ hoàng, nhi thần nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!" Mạc Kỳ Hàn cười tủm tỉm gật đầu.
"Vậy Liễu Ngô Đồng thì sao? Trẫm thấy vận xui của ngươi sắp tới rồi, hôm qua Liễu Thái Phó cầu xin trẫm, nói nha đầu Ngô Đồng một lòng yêu ngươi, hiện tại biết ngươi không có chết, muốn tới tìm ngươi xin ngươi tha thứ cho nó, nha đầu kia muốn gả cho ngươi, còn nói ngươi cũng không cần cho nó phẩm bậc gì, nó chỉ muốn thoe ở bên cạnh ngươi, trẫm khó mà nói ra chuyện nha đầu Mạn Mạn, đành nói phải do chính ngươi quyết định." Mạc Ngự Minh cau mày nói.
"Cái gì?" Mạc Kỳ Hàn giật mình, nhíu mày nói, "Ngô Đồng còn muốn gả cho nhi thần sao? Như vậy sao được? Mạn Mạn suýt chết trong tay nàng ta, nhi thần sao có thể nào để một người nguy hiểm như vậy ở bên cạnh Mạn Mạn? Huống hồ Ngô Đồng tinh ranh xảo quyệt hơn Mạn Mạn, Mạn Mạn không chút tâm cơ sẽ chịu thua thiệt, cho dù không suy tính việc này, thì ngoại trừ Mạn Mạn, nhi thần thật không có khả năng muốn thêm bất kỳ nữ nhân nào, kêu Liễu Thái Phó tìm hôn phối khác cho Ngô Đồng đi!"
Mạc Ngự Minh trợn trắng, giận dữ nói: "Nha đầu Ngô Đồng cố chấp hết sức, lúc trước nó bóp cổ Mạn Mạn cũng là bởi vì nó đoán ngươi không có chết, Mạn Mạn đả kích nó, nó mới nổi điên bóp cổ Mạn Mạn, sự thật chứng minh nha đầu kia không có nói sai, nếu Liễu Thái Phó có thể khuyên giải được Ngô Đồng để nó khác gả cho người khác, cũng sẽ không thể sau khi ngươi "chết" mà giữ nó hơn nửa năm, tuổi nó cũng không nhỏ! Hiện tại trẫm cũng thật khó khăn, Liễu Thái Phó là trọng thần trong triều, lại là sư phụ của ngươi, trẫm thật sự không cách nào từ chối, ngươi vẫn là tự mình giải quyết đi!"
"Phụ hoàng, vậy nhi thần sẽ tự thân giải thích với Liễu Thái Phó, chính là Ngô Đồng, nhi thần thật sự không nghĩ lại đối với mặt nàng ta, cũng là… Haiz!" Mạc Kỳ Hàn than thở không thôi, cố nhân gặp nhau, huống chi đã từng là tình nhân, nếu gặp, hắn là không thành vấn đề, ngộ nhỡ Ngô Đồng nàng ta… Ngộ nhỡ Mạn Mạn biết…
Ách, chỉ cần ngẫm lại, Mạc Kỳ Hàn liền lại nhức đầu!
Mạc Ngự Minh xoa xoa mi tâm, "Được rồi, dù sao trẫm đã nói với con, dùng thủ đoạn gì không sủng hạnh nữ nhân trong hậu cung là chuyện của con, nhưng nhất định phải làm cho người ngoài, thậm chí là b mình cũng cho là bản thân họ cũng tưởng mình được con sủng hạnh, còn phải ghi lại trong danh sách, nhất là con gái hai nhà Hạ, Bạch, các nàng là mấu chốt để con quét sạch loạn đảng!"
Mạc Kỳ Hàn mở to hai mắt, chậc lưỡi: "Phụ hoàng, cái này quá khó khăn đi? Làm cho người ngoài tin không thành vấn đề, nhưng làm cho bản thân bọn họ tin… Ách…"
"Mọi việc còn lãi trẫm cũng mặc kệ con, con cẩn thận suy nghĩ đi!" Mạc Ngự Minh nói xong, trừng mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn sầu muộn, tức giận: "Nhanh trở về Đông cung ngủ bù cho trẫm đi!"
"Ách, phụ hoàng, nhi thần… chưa buồn ngủ." Mạc Kỳ Hàn lại lúng túng, khuôn mặt tuấn tú đỏ thấu.
Mạc Ngự Minh chán nản sờ trái sờ phải, phát hiện không có bát trà, liền chỉ ngón tay vào Mạc Kỳ Hàn quở trách, "Ngươi không thể nhịn một chút sao? Cho dù là không thể nhẫn nhịn, ngươi cũng… cũng tiết chế một chút cho trẫm, đừng làm hư thân mình!"
"Phụ hoàng!"
Gương mặt Mạc Kỳ Hàn đỏ hoàn toàn giống con tôm luộc, nếu có một cái động, hắn thật muốn chui vào, nhìn Mạc Ngự Minh, lắp bắp nói, "Phụ hoàng ngài, ngài… Nhi thần biết đúng mực, ngài đừng bận tâm nhiều!"
"Trẫm có thể không bận tâm sao? Trẫm chỉ sợ con thật vất vả mới nhặt về một cái mạng, lại sẽ toi trên người nha đầu chết tiệt kia!" Mạc Ngự Minh cũng quẫn, nhưng đây là lời ông nói thật, bởi vì phải nếm mùi vị mất đi, sẽ chịu không được mất đi lần thứ hai!
"Khụ khụ, phụ hoàng, nhi thần sẽ không chết nữa, nhi thần được trời phù hộ, ngài thả tâm đi!" Mạc Kỳ Hàn cố cười nói, trong đầu chợt lóe, nhớ lại cái gì, vội hỏi: "Phụ hoàng ngài nhất định phải đối xử tốt với Mạn Mạn Được, ngài thương nàng, chính là thương nhi thần, tuyệt đối không được oán trách nàng a!" truyện được lấy tại truyenbathu.vn
"Hừ, trẫm xem trong đầu con chỉ chứa nha đầu chết tiệt kia, ném trẫm cùng mẫu hậu con xa tận chân trời đi!" Mạc Ngự Minh hơi ghen tức, cảm thấy bất bình cực độ.
Mạc Kỳ Hàn lại thở dài, tiến lên vài bước, ân bóp vai cho phụ hoàng hắn, cười híp mắt nói: "Phụ hoàng suy nghĩ nhiều rồi, con vĩnh viễn là con a, trong lòng làm sao có thể không chứa phụ hoàng mẫu hậu chứ?"
"Tốt lắm, đừng nịnh nọt trẫm, nhanh đi về ngủ một giấc, trẫm nghỉ ngơi một chút sẽ đi thư phòng đọc tấu sớ, buổi chiều chính sự để con xử lý." Mạc Ngự Minh vỗ vỗ tay Mạc Kỳ Hàn, cười nói trìu mến.
"Vâng, phụ hoàng, nhi thần cáo lui!" Mạc Kỳ Hàn cũng cười, cầm tay Mạc Ngự Minh.
Bình luận truyện