Chương 11: "Chỉ có Hữu thương mình thôi!"
Vịt bối rối ôm đầu, tôi bối rối, bối rối ngủ qua một đêm bối rối.
________________
"Khụ khụ. Ặc."
"Anh uống thuốc chưa đấy."
"Uống rồi." - Giọng tôi khan khản, cổ họ nghẹn nghẹn khó chịu quá.
Dù sinh ra trong mùa đông nhưng tôi ghét mùa đông vô cùng bởi đây là thời điểm tôi dễ bị lắm loại bệnh nhất, từ viêm họng, sổ mũi, cảm lạnh, trúng gió abc.
Và đây còn là mùa ăn cơm tró siêu to khổng lồ của lũ yêu nhau nữa.
Nhìn ra bên ngoài, hàm trên hàm dưới của tôi đánh vào nhau run cầm cập mà lũ thú kia vẫn mải vật nhau ngoài sân bóng được mới tài.
Cả lũ đang đá hăng say thì ông bảo vệ nhảy ra xua đuổi chạy toán loạn.
Và.
Xong con ong.
Tôi gạt cái tay thằng Thanh đang bám bám tay mình rồi chạy vội ra sân bóng, tới chỗ thằng Toàn vừa ngã gục xuống. Lạy chúa tôi, thế quái nào cục đá to lù lù thế này mà cu cậu vẫn vấp vào hay vậy, mắt cắm dưới đít là có thật à???
Hai thằng Vinh với Nguyên đỡ hai bên nách để dìu thằng Toàn bước đi, tôi thì chạy vào lớp bảo lớp trưởng lát báo lại cho giáo viên không lại bảo bọn tôi trốn tiết.
"Anh Hữu, sao thế?"
"Thằng Toàn bị ngã. Mày về lớp đi."
Quay trở lại phòng y tế thấy chân thằng Toàn vẫn máu me be bét còn hai thằng kia không biết đi đâu rồi.
"Đi tìm bác sĩ. Chắc đang ăn sáng." - Thằng Toàn tỏ ra không hề hấn gì trong khi tay nó nắm siết lại nổi cả gân kia kìa.
"Thế xử lí chỗ rách đã. Lạnh thế này cứ để thế thì hỏng."
Tôi lục lọi trong hòm y tế lấy ra mấy thứ sơ cứu vết thương căn bản rồi đi tới chỗ thằng Toàn đang ngồi. Một lần nữa dùng ánh mắt "Thần có thể mạo phạm chạm vào tinh tinh thể của bệ hạ hay không?" mà nhìn nó.
Một, hai tháng trở lại đây bọn thằng Toàn Nguyên Vinh đột nhiên bình thường hẳn, tụi nó bắt đầu tiếp nhận bộ ứng xử của loài người khiến tôi mừng lắm, cảm giác như vừa thuần hóa được mấy con thú hoang ấy.
Lúc tôi rửa xong vết thương cho thằng Toàn thì bác sĩ cũng trở lại lo liệu nốt, trông nó được chỉnh lại khớp nhìn đã thật sự. Cả bọn chờ nó được chữa xong xuôi thì lại vác về lớp học tiếp, tan học thì hộ tống về.
Tối đến ăn uống tắm rửa xong, tôi theo lời bác sĩ phụ trách thay băng gạc cho nó chứ để hai con cáo với báo kia có khi chữa lợn lành thành lợn què cũng nên.
"Nhanh mẹ mày lên!" - Thằng Toàn mất kiên nhẫn gào lên với tôi.
"Bông có tính tí da non phải đổ tí nước thuốc cho dễ gỡ đó."
"Biết rồi nhưng mà làm thế này mau lành hơn. Không muốn treo giò lâu thì chịu đi."
Nó thôi không hậm hực nữa mà đặt tay lên tóc tôi vò vò cho bõ tức, đợi tôi làm xong thì ngoảnh mặt đi nhai lại cái câu "Tao ghét mày" mãi không chán.
Làm như tao ưa mày ấy.
Bê đít đi ỉa một hồi, tôi quay lại đã thấy bọn thằng Toàn Vinh Nguyên combo thêm con chó trắng tên Thanh đang ngồi quây lại đánh bài phạt quỳ.
Mà đứa đang quỳ lại là cái đứa đang què chân.
Đậu xanh rau má.
Mong ước gì nhân tính từ lũ thú này chứ.
"Lại bong ra rồi."
Tôi bảo thằng Toàn thôi quỳ mất công tôi phải băng lại thì nó cứng đầu không chịu.
Mang thân cha già tàn tạ này, tôi lại phải xả thân mình vào bài bạc để giải thoát cho nó, bằng cách ngoài ý muốn cho mình treo bài mất 3 ván liên tiếp.
Lại còn bắt quỳ trên chiếu trúc, đầu gối tôi rã rời kêu trời kêu đất.
"Ván thứ 4 rồi đấy. Mày thà chết nhục chứ không chịu sống vinh chứ gì?" - Thằng Nguyên thần cô bài thả đôi 4 xuống khiêu khích tôi.
Bài có mỗi con Át to nhất mà không có quân đầu người, giờ tôi vác đôi 5 ra đánh nó thì mất nguyên một dây dài, lỡ tí đứa khác ra dây thì lại toang à??
"Đôi K." - Thằng Vinh đặt hai lá đè lên bài thằng Nguyên.
"Đôi Át." - Thằng Thanh đè lên hai lá của thằng Vinh.
"Heo đè chết chúng mày." - Toàn papa ngầu đét đánh xuống hai con 2. Sau đó lại đánh xuống con 3 tép bé tẹo.
"4." - Thằng Nguyên đặt xuống.
Chỉ chờ có thế tôi xông pha đánh ra con Át, thôi, thua cũng được, còn hơn treo liên tiếp 4 ván.
Thế mà không có con 2 nào chặn tôi lại, tôi vui vẻ đánh nguyên một dây bài dài với con 5 lẻ rồi chạy về nhất!
Vui vẻ đúng 2s quay sang thấy thằng Toàn lại bị bắt quỳ.
Oops, chết mất.
"Ơ vẫn còn hai con 2 mà không đánh ra, thằng chó này có tứ quý 2 này, ảo thế nhờ?" - Thằng Vinh phát hiện giơ chỗ bài thằng Toàn lên.
"Sao nãy không chặn tao?" - Tôi ngơ ngác hỏi thằng Toàn.
Bị cả bọn nhìn chằm chằm, Toàn papa cáu bẳn vô cớ leo lên giường trên không thèm chơi cùng nữa. Cả bọn im ắng mất mấy giây rồi lại bày ra trò khác.
"Chơi sự thật, thử thách không?" - Thằng Vinh nhanh nhảu bảo.
"Không rảnh." - Tôi lắc đầu nhưng bị cưỡng chế bắt lại.
Xoay cái bút bi xem nó dừng ở ai thì bắt đầu game từ người đó trước, bút chỉ vào thằng Vinh ngồi cạnh thằng Nguyên.
"Bé Nguyên thích sự thật hay thử thách nào?"
"Hỏi đi."
"Lần tɦẩʍ ɖυ gần nhất nghĩ về ai?"
"Bẩn thế nhỉ."
"Nào, hay chuyển sang thử thách?"
"Bố thẩm về mày đấy, ok không?"
"Dối trá, cút."
Cả bọn cười ỉa rồi thằng Nguyên ngồi cạnh quay sang cho tôi chọn một cái.
"Hỏi đi."
"Cả ba, à không, bốn bọn tao ngã xuống nước, mày cứu ai trước?" - Thằng Nguyên bổ sung thêm. - "Với điều kiện mày biết bơi."
Giờ trả lời tao chả muốn cứu thằng chó nào thì sao???
"Ờm..."
Hú hồn bố Toàn cũng cúi đầu xuống hóng chuyện làm tôi tí thì suy tim chết.
Cứu thằng Vinh thì thằng Nguyên với Toàn bơi tới bám tôi dìm đến chết, cứu thằng Thanh thì có khi vẫn bị ba thằng còn lại lao vào dìm chết.
Đằng nào mà chẳng chết.
"Thử thách đi."
"Thơm cái." - Thằng Nguyên tự chọc vào má mình rồi nháy mắt một cái đầy đĩ điếm.
Clm gay thế nhỉ.
"Khôn như mày quê tao đánh bả đầy!"
Chỉ thấy thằng Toàn từ trên đáp gối vào mặt thằng Nguyên, thằng Vinh giơ chân đạp cho cái, thằng Thanh nhào tới đòi sống mái.
Nhân lúc hỗn loạn đó, thằng Nguyên vẫn láo nháo nhào tới đánh chụt cái lên má tôi làm tôi ngây ra như phỗng.
"CÚT RA NGOÀI NGỦ!"
Chỉ biết 1, 2h sáng may có tôi thương hại lén mở cửa cho con cáo kia vào ngủ tránh chết rét thôi.
"Chỉ có Hữu thương mình thôi!"
Tôi giả điếc quay vào trong ngủ, trong bóng tối chợt có ai đó đột ngột kéo tôi lại hôn lướt một cái lên vành tai tôi.
Chân tôi chạm phải thứ gì bông bông xương xước nên nhận ra ngay đây là thằng Toàn.
Ủa ủa ủa??????
Vịt bối rối ôm đầu, tôi bối rối, bối rối ngủ qua một đêm bối rối.
_________________________
Sơ: 🤧 Mấy tình iu tối ngủ ngoan nè
Bình luận truyện