Minh Hôn - Tiểu Nam Tỷ Tỷ

Chương 5: Nhân quả



Ân Quả chậm chạp đi trong thôn, thần sắc hoảng hốt. Bất tri bất giác, cậu đã đi tới đập chứa nước bị cấm.

Nhìn cỏ dại mọc thành cụm, tới nơi dơ loạn bất kham kia, suy nghĩ cậu phiêu trên mây.

Trần Lạc, Trần Lạc. Cái tên này sao có thể không nhớ rõ? Cái tên ấy chính là tội ác cậu mang theo suốt cuộc đời.

Trần Lạc chết mười năm trước, cũng tại cái đập nước này, là bị cậu hại chết.

Hẳn là vào mùa hè mười năm trước.

Ân Quả là người sinh ra ở thôn Mộc Hành, khi còn bé không thiếu lần theo người trong thôn ra sông bắt cá, lên cây trộm trứng, trộm khoai lang lớn bé đều làm.

Cậu nhớ rõ cái buổi chiều đầu tiên cậu gặp Trần Lạc. Thời điểm ấy không thể dùng ngôn ngữ hoa lệ để hình dung.

Trần Lạc rất đẹp, Ân Quả chỉ biết anh trai lớn hơn mình một chút kia thật xinh đẹp, lớn lên thật giống hoàng tử nhỏ trong đĩa phim cha cậu mang về. Trần Lạc an tĩnh, không biết phải làm sao đứng im một chỗ, nhìn tựa như thiên sứ giáng trần.

Ân Quả tò mò, cậu từ trước tới nay chính là một người thích kết giao.

“Anh lạc đường ạ?” Người này nhìn không giống người trong thôn, cách anh mặc không phù hợp với nơi này.

Đối lập là Ân Quả quần áo lem luốc dính đầy bùn đất, nhìn thấy Trần Lạc ăn mặc thẳng thớm sạch sẽ có chút ngượng ngùng.

“… Tôi cùng mẹ tách ra.” Anh ta nghiêng đầu nhìn Ân Quả, giọng nói mềm nhẹ.

Ân Quả cảm thấy ánh mắt người này thật đẹp. Đôi mắt không phải thuần sắc đen mà là sắc đen pha sắc xanh nơi đáy mắt, giống như viên đá quý thập phần xinh đẹp, thu hút sự chú ý của người khác. Lông mi anh ta cũng thật dài, nhìn giống quạt nhỏ.

“Nhà anh ở nơi nào?” Ân Quả hỏi.

Cậu nhóc có chút hoảng loạn gục đầu xuống, lông mi thật dài đổ bóng: “Không biết, hôm nay vừa dọn tới đây….”

“Em tên Ân Quả, anh tên gì?” Ân Quả cảm thấy nếu như nói tên, hẳn có thể trở thành bạn bè của nhau.

Bé trai có chút ngượng ngùng, lông mi chớp nhẹ: “Anh tên Trần Lạc.”

“Tên anh dễ nghe thật đấy.” Ân Quả khích lệ.

“Cảm ơn, tên của em cũng thật êm tai.” Bé trai dừng một chút, bổ sung: “Cũng thật đáng yêu.”

Ân Quả vui vẻ vì hôm nay cậu có thêm bạn mới, vì thế liền nhiệt tình mời mọc: “Nếu không anh cùng về nhà em nhé? Em hỏi mẹ đưa anh về nhà.”

Thấy anh có chút do dự, Ân Quả vội giải thích: “Anh đừng hiểu lầm nhé, em không phải lũ buôn người, em là một đứa trẻ ngoan.”

Trần Lạc đỏ mặt, giống như quả ngọt đẹp đẽ như nhau: “Không phải, anh sợ mẹ quay lại không tìm thấy anh.”

“Không cần lo lắng, thôn Mộc Hành lớn như vậy, tùy tiện hỏi một câu là tìm được.”

Ân Quả tiến tới nắm tay Trần Lạc: “Hơn nữa em quen đường xá nơi này, anh chỉ cần nói phương hướng sơ sơ, em có thể tìm xem anh ở nơi nào.”

Trần Lạc bình tĩnh nhìn Ân Quả nắm tay mình, có chút sững sờ.

“Đi thôi.”

Đây là lần đầu tiên Trần Lạc tiếp xúc với Ân Quả. Sau đó Ân Quả được mẹ kể cho Trần Lạc hôm nay mới từ thành phố dọn về thôn Mộc Hành, nghe nói nhà rất giàu, so với cha cậu còn có tiền hơn. Phải biết rằng, cha cậu chính là người có tiền nhất thôn này.

Đem Trần Lạc về nơi này, nghe nói cơ thể Trần Lạc không được tốt lắm cho nên về đây điều dưỡng, hơn nữa quê gốc cũng Trần Lạc cũng là thôn Mộc Hành.

Từ đấy về sau, cậu có thêm một người bạn. Lúc ấy vừa đúng kì nghỉ hè, cả thôn Mộc Hành chính là thiên hạ của lũ trẻ con. Ân Quả mới quen được bạn mới, lại còn là người tới từ thành phố, cảm thấy mới lạ liền mỗi ngày tìm Trần Lạc chơi đùa.

Sau đó hai đứa trẻ dần quen thuộc, Ân Quả cảm thán Trần Lạc cùng hoàng tử nhỏ trong phim điện ảnh giống y như nhau, cái gì đều cũng nói không, nhìn Ân Quả leo cây từ bên dưới cũng là vẻ mặt kinh hồn táng đảm.

Cậu bắt đầu dạy Trần Lạc leo cây, dẫn anh đi bắt cá trong sông, ra ruộng bắt cua. Hai người ngày càng thân thiết hơn, mỗi ngày mặt trời lặn đi về nhà đều bẩn hề hề nhìn nhau mà nở nụ cười.

Trần Lạc cũng dần vui vẻ lên, không còn bộ dạng ủ dột ban đầu. Chỉ kì lạ ở chỗ, có lẽ do Ân Quả là người bạn đầu tiên của Trần Lạc tại nơi này, trừ bỏ đối với cậu phá lệ dính người thì đối với bất kì người nào cũng lạnh lùng, dù đối với chính mẹ đẻ mình cũng là bộ mặt lạnh nhạt không cảm xúc.

Ân Quả gặp qua mẹ Trần Lạc, là một người cực kì xinh đẹp, mang khí chất quý phu nhân nhà giàu nhưng lại chưa từng vì cậu là đứa trẻ nhà quê mà coi thường, ngược lại đối xử với cậu rất tốt, rất thích cậu. Chỉ cần Ân Quả tới tìm Trần Lạc bà sẽ vui vẻ ra mặt, nhiệt tình hận không thể giữ cậu ở lại nhà.

Nhưng ngoài ý muốn nhất chính là chuyện phát sinh hôm ấy.

Trong thôn có một cái đập chứa nước, rất lớn. Tất cả trẻ con lớn bé trong thôn đều từng tới đó chơi đùa.

Hôm nay một đứa trẻ quan hệ tốt với Ân Quả ướt như chuột lột tới khoe khoang: “Ân Quả ơi, hôm nay tao tới đập nước bơi lội, cảm giác khác hẳn bơi trong sông nhé.”

“Cho nên?” Ân Quả bất mãn, đi bơi mà không thèm gọi cậu.

“Hiện tại trong thôn trừ bỏ mày, tất cả mọi người đều từng tới bơi lội ở đập nước! Bơi qua đập nước đều là dũng giả, không qua chính là thằng nhát gan.”

“Cho nên mày đang kháy tao nhát gan?” Ân Quả tức giận, cảm giác như lòng tự trọng bị đả kích: “Mày chờ đấy, rồi tao cũng sẽ trở thành dũng giả.”

Ân Quả chạy đến nhà Trần Lạc, thần thần bí bí: “A Lạc A Lạc, hôm nay chúng ta cùng bơi lội được không?”

“Đi đâu?”

“Để em dẫn anh đi.”

Ân Quả dẫn theo Trần Lạc tới bờ đập nước, quả thật rất lớn, nước trong vắt.

“Ở nơi này à?” Trần Lạc mở to đôi mắt nhìn cậu, tựa như nai con cậu bắt từ trong núi trước kia.

Ân Quả nhớ rõ thân thể Trần Lạc không được tốt: “Anh không cần xuống cùng em đâu, ở trên đó nhìn em thôi là được rồi.”

Trần Lạc quýnh lên: “Anh cũng sẽ bơi lội.”

“Em biết anh biết bơi, nhưng cơ thể anh không tốt, bị làm sao thì làm thế nào bây giờ?” Ân Quả không nghĩ mình sẽ đưa Trần Lạc tới bơi cùng, anh chỉ cần là người chứng kiến mình bơi qua đập nước trở thành dũng giả thôi.

Trần Lạc sợ Ân Quả không muốn đưa anh xuống nước cùng, lập tức cởi bỏ áo khoác cùng sơ mi nhỏ lộ thân thể non nớt: “Không thành vấn đề, không phải trước đấy anh cùng em đã từng đi bơi rồi à.”

“Nhưng mà…” Ân Quả chần chừ, Trần Lạc thân thể không tốt, đi bơi về bị cảm thì cậu sẽ bất an.

“Không sao đâu, chúng ta cùng nhau xuống đi.” Trần Lạc ánh mắt trong veo khẩn cầu, như đang nói đừng bỏ anh một mình nơi này.

Ân Quả mềm lòng, nếu Trần Lạc muốn vậy thì cậu cũng không ý kiến thêm nữa.

Hai người xuống nước, vui đùa ầm ỹ.

Bơi một lúc, Ân Quả muốn về. Ban đầu cậu muốn chơi trong đập nước một chút chứng minh mình không nhát gan, không phải chân chính bơi lội, huống chi thân thể Trần Lạc không tốt.

“A Lạc, chúng ta trở về đi.”

“Ừ, cùng nhau về.”

Rõ ràng Trần Lạc lớn hơn cậu ba tuổi, nhưng trước mặt Ân Quả lại giống như một tùy tùng nhỏ, dù làm chuyện gì, chỉ cần cậu chỉ thì đều làm theo, cực kì nghe lời.

Sự việc ngoài ý muốn lúc này phát sinh, Ân Quả chuột rút, chỉ cảm thấy thân thể nặng trịch, cơ thể mất hết sức lực.

Ân Quả sợ hãi, muốn kêu cứu nhưng mở miệng ra là nước chảy từng ngụm vào họng, chảy vào khí quản khiến cậu hít thở không thông. Cậu chỉ có thể giãy giụa trong làn nước, như có một lực kéo vô hình muốn kéo cậu xuống đáy.

Ân Quả không có sức lực, đại khái cảm giác như mình sắp chết, đại não hít thở không thông liền nhìn thấy bóng hình Trần Lạc bơi tới.

Thứ Ân Quả nhìn thấy cuối cùng chính là Trần Lạc sốt ruột sợ hãi, ánh mắt mang theo chút tuyệt vọng.

Chuyện sau đó chính là ác mộng, lúc cậu tỉnh lại đối diện chính là ánh mắt sưng húp của cha mẹ.

Cha cậu nhìn thấy cậu tỉnh lại, không nói hai lời liền cho cậu một cái tát.

Ân Quả bị đánh đến đầu óc hỗn loạn, vẫn là mẹ cậu đứng ra can ngăn.

Sau đấy cậu biết, Trần Lạc vì cứu cậu mà chết.

Ân Quả lúc ấy đuối nước ở giữa đập nước, cũng là vị trí sâu nhất. Trần Lạc kéo cậu tới khu nước cạn, thể lực chống đỡ hết nổi cũng rơi vào hôn mê.

Người trông giữ đập nước phát hiện, đưa hai đứa trẻ đi cấp cứu.

Bởi vì đuối nước một lúc lâu, cả hai cùng lên cơn shock. Tới bệnh viện, Ân Quả được cứu sống còn Trần Lạc vốn đã yếu ớt, hàn khí xâm nhập nên không qua khỏi.

Rõ ràng Trần Lạc có thể rời đi, nhưng vì cứu cậu mà chết đuối.

Sự thật này Ân Quả vẫn khó mà tiếp thu được, đêm nào cũng gặp ác mộng mơ thấy một tiểu quỷ ướt sũng, sắc mặt tái nhợt giống Trần Lạc bi thương nhìn cậu, ai oán sướt mướt: “Quả Quả, anh lạnh quá, thật lạnh…”

Không quá vài ngày, Ân Quả bệnh nặng, bệnh tình nghiêm trọng, đi viện nào cũng không đỡ.

Về sau cậu thế nào khỏi bệnh, nghe mẹ kể cậu được ông lão trong thôn xem thử hẳn là bị âm khí xâm nhập, bị quỷ quấn thân, mời thần linh tới cứu giúp. Cậu uống một cốc nước bùa, sau đó liền khỏi bệnh.

Lúc ấy không biết sự việc giải quyết ra sao, Ân Quả cũng không gặp qua bà Trần. Nhà họ Trần đã dọn đi khỏi thôn Mộc Hành rồi, lập cho Trần Lạc một ngôi mộ chôn quần áo cùng đồ vật cũ, sau đó họ mang di thể con trai đi đâu thì không ai biết.

Ân Quả vẫn luôn tự trách, bởi chính cậu là người giết Trần Lạc. Nếu không phải cậu lôi kéo Trần Lạc tới đập nước, Trần Lạc sẽ không bơi lội, không bơi lội thì cậu không đuối nước, Trần Lạc không vì cứu cậu mà bỏ mạng.

Trần gia rời đi mấy tháng, không lâu sau cha Ân đi ra ngoài lại truyền tới tin ông gặp tai nạn xe cộ bỏ mình. Phát sinh thêm chuyện này, bóng ma tâm lý trong Ân Quả càng lớn.

Mẹ Ân Quả tuy rằng thương tâm, nhưng vì Ân Quả sau đấy vẫn cùng cậu dọn tới thành thị, tựa như những sự việc trước đó chưa từng phát sinh. Ân Quả cũng chưa từng gây ra cơn ác mộng kia, cái tên Trần Lạc được cậu vùi xuống nơi sâu nhất trong lòng.

Hồi ức cũ, Ân Quả thống khổ.

Cậu cười khổ một tiếng, nhân quả, có nhân thì có quả, hiện tại sự tình cũng y như tên cậu một chữ “quả” giống nhau.

Cho nên cái người dây dưa hai lần kia, chính là Trần Lạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện