Minh Thiên Hạ

Chương 1037: 1037: Không Thể Chết Được




Ngài Địch Tạp Nhĩ không ngờ lại có con gái, người con gái đó tuy đã chết rồi, nhưng để lại hai đứa con, còn gửi tới chỗ ngài Địch Tạp Nhĩ, ông cháu họ có một buổi đoàn tụ cảm động.Nhưng nười vui vẻ nhất trong nhà chính là Bối Lạp.Nàng khuân hết cái rương này tới cái rương khác rồi đồ đạc bên trong xe vào nhà, nàng cảm giác mình khỏe vô cùng, có thể so với lực sĩ Tham Tôn trong thần thoại.

(Samson)Ngài Địch Tạp Nhĩ có người kế thừa, tức là nàng có thể ở lại đây, không cần quay về xóm nghèo bẩn thỉu nữa, nếu chẳng may có gì bất trắc xảy ra, cậu chủ và cô chủ còn nhỏ như thế, chắn chắn cần người chăm sóc, còn có thể là ai ngoài nàng nữa.Hai đứa bé đã đi một quãng đường xa, ăn qua loa chút thức ăn rồi chen chúc trên một cái giường ngủ.Địch Tạp Nhĩ ngồi ở đầu giường nhìn hai đứa bé như thiên sứ ngủ say, tinh thần của ông chưa bao giờ tràn trề như thế, mọi chuyện tới quá bất ngờ, ông không có thời gian để suy nghĩ bất kỳ điều gì.Ông vô cùng áy náy, với người phụ nữ sinh cho ông một đứa con gái mà ông thậm chí còn không nhớ nổi tên, bà ấy chắc chắn hận ông lắm vì thế mới không cho con gái tới nhận cha.

Ông hiểu, hồi trẻ ông chỉ say mê với toán học, cũng có vài người phụ nữ khiến ông rung động, nhưng vì ngại phiền phức, ông rời bỏ họ, chỉ coi như thú vui trong giây lát.Chắc bà ấy là người như thế.Hãy tha thứ cho người cha này, ông áy náy với đứa con gái mà bản thân tới hôm nay mới biết sự tồn tại của nó, vậy mà lúc biết tin mừng lớn lao đó cũng là lúc đón nhận cái tin đau lòng, lão già như ông còn chưa chết, mà con gái ông đã đi rồi.Trong bất hạnh vẫn có may mắn, ông còn có hai đứa cháu này, chúng có vẻ được lớn lên trong ngôi nhà giàu sang, có giáo dục, điều đó khiến ông phần nào vơi day dứt.


Chúng không phải chịu khổ vì thiếu vắng người ông tệ bạc này.Còn nghi ngờ ư, nghi ngờ cái gì cơ chứ, mọi chuyện tới quá bất ngờ làm ông khó thích ứng, nhưng nghi ngờ ư, không hề.Chẳng ai lại đi nhận người cha nghèo, rồi đưa cho từng ấy tiền.Nhìn hồi lâu ông quay về bàn, trải một tờ giấy ra, lấy bút lông viết:” Cha cố Đắc Mai Sâm thân mến, hào quang thượng đế rốt cuộc chiếu lên người ta, ta chưa bao giờ muốn cảm tạ ơn Chúa một cách mãnh liệt như thế ....”……..

…………….


……….Sáng sớm, ngài Địch Tạp Nhĩ gian nan từ trên giường bò dậy, ông ta có thể nghe thấy tiếng xương cốt cọ xát vào nhau, lần này ông không gọi Bối Lạp đỡ mình mà từ từ từng chút một đứng dậy.Cũng ngày hôm nay, ngài Địch Tạp Nhĩ không đi xem cây ngô đồng, không nhìn chim chóc trên cây, chóp nhọn ở Ba Lê thánh mẫu viện cũng chẳng liên quan gì tới ông ta, bây giờ ông ta chỉ muốn trước khi bọn trẻ thức dậy đốc thúc Bối Lạp chuẩn bị sữa bỏ, bánh mỳ, mỡ lợn ...!Không, chúng còn nhỏ nên ăn ít bắp cải.Cưỡng ép bản thân đưa chân xuống đất, ngài Địch Tạp Nhĩ nỗ lực đi giày vào, nhưng chân ông ta cứng đờ, thử mấy lần không đi được.Phòng ngủ của ông ta mở ra, một cô bé tóc vàng nhạt dụi mắt đi vào, đầu tiên là đứng ở cửa nhìn ngài Địch Tạp Nhĩ nỗ lực đi giày, sau đó lạch bạch chạy tới giúp đỡ ông:” Ông thật vô dụng, cháu còn tự đi giày được.”Ngài Địch Tạp Nhĩ ấm lòng vô cùng, cúi đầu nhìn Ngả Mễ Lệ xinh đẹp thơm tho:” Mai ông sẽ học được.”Nói xong trượt người xuống giường, miễn cưỡng đứng vững, đưa tay ra với Ngả Mễ Lệ, Ngả Mễ Lệ hết sức tự nhiên nắm tay ông ngoại, tay đứa bé mềm như miếng bơ, một già một trẻ cứ thế chập chững rời phòng ngủ.Tiểu Địch Tạp Nhĩ đã ngồi bên bàn, lưng thẳng tắp, Bốp Lạp không ngừng đưa thức ăn vừa chế biến lên bàn.“ Ngả Mễ Lệ, ngồi vào chỗ của em đi, đừng chạy lung tung, giữ quy củ.” Giọng có chút nghiêm khắc, Tiểu Địch Tạp Nhĩ mắng em gái một câu sau đó đi tới dìu ngài Địch Tạp Nhĩ đi rửa ráy:Ngài Địch Tạp Nhĩ nhìn Ngả Mễ Lệ mếu miệng túi thân, nói với Tiểu Địch Tạp Nhĩ nghiêm túc:” Là anh trai, cháu quá nghiêm khắc rồi.”“ Nếu nó không thể thành một quý cô, sau này dù cháu cho nó bao nhiêu tiền, nó cũng không thể tìm được người chồng như ý.” Tiểu Địch Tạp Nhĩ như ông cụ non:“ Ha ha ha ...” Ngài Địch Tạp Nhĩ phát ra tràng cười kỳ quái, ông thề, đây là lời buồn cười nhất mà ông từng nghe thấy trên đời này, buồn cười ở chỗ, đứa bé nói chuyện cười còn làm vẻ mặt đàng hoàng, có vẻ nghiêm túc lắm:Rửa ráy xong, ngài Địch Tạp Nhĩ ngồi ở cái ghế chính giữa, nhìn thịt lợn muối và hai quả trứng ốp vẫn còn xèo xèo, đẩy cốc sữa bò tới trước mặt Tiểu Địch Tạp Nhĩ không có sữa:” Cháu nên uống nhiều một chút.”“ Cháu lớn rồi, không uống sữa nữa, mẹ cháu nói thế.

“ Tiểu Địch Tạp Nhĩ đẩy cốc sữa bò đun nóng quay về chỗ ông ngoại, dứt khoát nói: “ Ông yếu quá, nên uống sữa.”Ngài Địch Tạp Nhĩ lấy làm lạ nói:” Cháu à, chúng ta rất nhiều tiền, có thể cùng uống sữa bò.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ lắc đầu:” Người lớn không cần.”Nói xong học người lớn phết bơ lên bánh mỳ của mình, cắn một miếng, lại cho lát tịt lớn muối vào mồm, vừa ăn vừa trừng mắt với Ngả Mễ Lệ muốn leo lên bàn.Ngài Địch Tạp Nhĩ lần nữa cười quái dị, ông thấy chỉ một tiếng thôi mà mình cười nhiều hơn cả đời.“ Chúng ta quên cầu nguyện.

“ Bối Lạp nhỏ giọng nhắc:“ Từ khi mẹ qua đời, ta không tin thượng đế nữa.


“ Giọng Tiểu Địch Tạp Nhĩ có phần oán giận:“ Sao thế cháu, thượng đế rất công bằng.

“ Ngài Địch Tạp Nhĩ ôn tồn hỏi:“ Nếu ông ấy công bằng, vì sao khi mẹ cháu sắp chết, cháu vô số lần cầu xin ông ấy giữ mẹ cháu lại, mẹ cháu vẫn đi, bị thượng đế đưa đi.”“ Không phải đâu cháu, con người sinh ra chết đi là một quy luật, không phải thượng đế đưa mẹ cháu đi, mà là thời gian đưa mẹ cháu tới chỗ thượng đế.

Tương lai chốn về của toàn bộ chúng ta là vòng tay của thượng đế.”“ Không cháu không tin thượng đế nữa...” Tiểu Địch Tạp Nhĩ bỏ nửa cái bánh xuống, rời bàn ăn chạy về phòng:Ngài Địch Tạp Nhĩ lo lắng nhìn đứa cháu trai đóng cửa lại, nói với Bối Lạp: “ Đứa bé này đã bị tổn thương lớn.”Bối Lạp gật đầu:” Cậu chủ là đứa trẻ ngoan, buổi sáng còn giúp cháu lấy sữa bò, có cần cháu gọi cậu ấy ra ăn tiếp không ạ?”Ngài Địch Tạp Nhĩ lắc đầu:” Để nó bình tĩnh lại, ta sẽ nói chuyện với nó.”Thấy Ngả Mễ Lệ sắp khóc, ngài Địch Tạp Nhĩ tới bên cạnh, an ủi đứa bé này, rồi nỗ lực ăn sáng ...!Trước kia ông không muốn ăn, hôm nay ông ép mình phải ăn.Ngả Mễ Lệ còn nhỏ quá, Tiểu Địch Tạp Nhĩ lại là đứa bé có vấn đề, điều này làm ngài Địch Tạp Nhĩ không dám tùy tiện chết đi.Ông phải sống vì cháu mình!Gõ cửa phòng Tiểu Địch Tạp Nhĩ, Bối Lạp đưa bữa sáng tới, ngài Địch Tạp Nhĩ đóng cửa vào, Tiểu Địch Tạp Nhĩ lặng lẽ ăn, ông thấy vài trang giấy trên bàn.Cầm một tờ giấy lên xem, nhận ra trong phương trình có chữ cái, cười nói:” Định lý Vi Đạt (Viète), cháu thích số học sao?”Tiểu Địch Tạp Nhĩ ngẩng đầu lên nhìn ông:” Mẹ nói ông là nhà số học vĩ đại nhất thế giới.”“ Ha ha ha, mẹ cháu nói đúng lắm.” Ngài Địch Tạp Nhĩ là một người khiêm tốn, người khác nói với ông câu này, ông sẽ nổi giận, không hiểu sao khi cháu ngoại mình nói ra, ông lại thấy quá chính xác:” Số học của Vi Đạt là vũng nước cạn ở hải dương số học, trọng điểm của ông ấy nằm ở phân tích, ở việc làm sao lợi dụng phương pháp nhất định giải quyết vấn đề.


Nói thật, lý luận của ông ta có nhiều không gian mở rộng, ở điểm này ông cháu đi trước rồi.

Cháu à, chỉ cần cháu tiếp tục học, sẽ có một ngày cháu tới cùng một mạch nghiên cứu với ông, có điều trước đó cháu phải xem cái này.”Ngài Địch Tạp Nhĩ nói rồi rút một cuốn Nhập môn phương pháp phân tích trên giá sách, đặt trước mặt Tiểu Địch Tạp Nhĩ, dùng ngón tay chỉ:” Đây là tác phẩm học thuật trứ danh của Vi Đạt, chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta.”Rồi xoa đầu cháu trai ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện