Minh Thiên Hạ

Chương 1073: 1073: Mong Muốn Và Trách Nhiệm




Phá hỏng kết cấu xã hội của dã nhân là chuyện cực kỳ đơn giản, không cần dựa vào hỏa thương một cách thô bạo như Vân Văn làm.

Ở trong xã hội lấy phân phối thức ăn là quyền tối cao, ai có nhiều thức ăn, ai có thể cung cấp cho tộc nhân sự an toàn, người đó nắm quyền lực.

Đó là hiện trạng xã hội ở Diêu Châu, ở đây bất kỳ vật phẩm nào về nguyên tắc cũng là của chung, của tất cả mọi người, tộc trưởng chỉ có quyền phân phối, ở đây ái tình không tồn tại, gia đình không tồn tại, mọi người sống rất lý trí.

Khổng Tú sau khi nghiên cứu cấu thành xã hội của thổ dân Diêu Châu liền đề xuất cách giải quyết vấn đề thổ dân.

Thổ dân chưa có khái niệm tộc người, bọn họ chỉ có khái về thức ăn và an toàn.

Chỉ cần thỏa mãn được hai loại nhu cầu này của họ, hệ thống thống trị không biết duy trì bao lâu của bộ tộc thổ dân sẽ sụp đổ.

Hắc y nhân có súng, có công cụ tiên tiến, ở cái thế giới khắp nơi là chuột lớn nhảy qua nhảy lại này, một người, một khẩu súng là thỏa mãn được nhu cầu của cả bộ tộc.

Vân Văn giết rất nhiều người, trong mắt thổ dân, đó là cuộc tranh đoạt thủ lĩnh bộ tộc, tranh đoạt quyền phân phối thức ăn.

Cuộc chiến như vậy vài năm xảy ra một lần, thủ lĩnh già không còn cường tráng nữa bị giế t chết, thủ lĩnh mới lên thay, đó là quá trình tự nhiên, không có thù hận gì ở đây.

Tất nhiên là thủ lĩnh mới phải đảm bảo được thức ăn, phải bảo vệ được bộ tộc, nếu không lại có cuộc chiến khác.

Lần này Vân Hiển mang tới toàn là nam nhân.


8000 nam nhân cường tráng.

Trong kế hoạch của Khổng Tú, trước tiên đoạt quyền sinh sản của nam nhân thổ dân, làm việc cực nhọc sẽ không thể sinh tồn quá lâu.

Khổng Tú cũng không cho rằng 8000 binh sĩ Đại Minh có thể chịu đựng quá lâu, dù bọn họ lúc này vẫn cho rằng mình cao quý, không tùy tiện cẩu thả với nữ thổ dân.

Ông ta không cấm quân tốt Đại Minh kết hợp với nữ tử bản địa, đương nhiên cũng không cổ vũ, tôn chỉ làm việc của Nho gia là thay đổi một cách vô tri vô giác.

Đợi khi thế hệ người Diêu Châu mới sinh ra, Khổng Tú cho rằng, thời đại giáo hóa sẽ tới.

Hiện giờ Vân Văn chẳng làm gì cả trông có vẻ ôn hòa hơn nhiều.

Sau khi hiểu Khổng Tú muốn làm gì, chỉ cần nơi Khổng Tú xuất hiện sẽ không có hắn, dựa theo lời của hắn, đứng cùng loại người như Khổng Tú dễ bị trời phạt ngộ sát.

Có điều hắn thừa nhận cách làm của Khổng Tú tốt hơn mình nhiều.

Chẳng những chấp hành ý chỉ không cho giết người bừa bãi của hoàng đế, lại đạt được mục đích giáo hóa, đùng là một mũi tên trúng hai đích.

Kiếm một bình rượu nho, một ly pha lê, dựng cái ô, nằm trên võng, hóng gió biển là chuyện duy nhất Vân Văn có thể làm bây giờ.

Có điều nhờ rảnh rỗi, hắn lại nhìn ra được bố cục lớn của hoàng đế với Diêu Châu từ góc độ khác.


Dù sao cũng tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn, mặc dù là quần thể ngu xuẩn nhất, vẫn không ảnh hưởng hắn dùng thị giác của mình nhìn thế giới.

Thời gian qua hắn xem công văn triều đình, có nhận thức mới về tấn công, rút lui, nhân nhượng và giằng co.

Hoàng đế, hoàng hậu, Vân Văn, Vân Hiển, Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn, Từ Ngũ Tưởng, Dương Dùng, Hồng Thừa Trù, Hàn Tú Phân ! Bọn họ trước kia nhất chí ở đường lối chung, cho nên tới giờ vẫn có thể chung sống hòa bình.

Nhưng ở nhiều việc cụ thể, bọn họ đang có chia rẽ, hơn nữa ngày càng lớn, nói không chừng có quyết định sinh tử trong thời gian tới, lúc này ở cách xa Đại Minh lại là nơi an toàn nhất.

Một mỹ nữ thổ dân béo tốt rót rượu vang đỏ rực vào trong ly, hai tay nâng lên đưa cho Vân Văn, Vân Văn uống một ngụm, tiếp tục ngây người ra trên võng.

Tộc độ học tập của đám nữ nhân thổ dân này rất nhanh, bọn họ không những học được cách sử dụng công cụ, học cách chăn dê, chăn trâu, nuôi lợn gà, còn học được cách hầu hạ người khác.

Một bông hoa hợp hoan bông bông từ trên cây rơi xuống, Vân Văn thò tay bắt lấy, gài lên tóc mỹ nhân thổ dân.

Đó là một mỹ nhân rất ôn nhu, rất xinh đẹp, trừ da đen một chút, chân tay to một chút thì không có khuyết điểm gì.

Đương nhiên mùi hơi nặng.

Có điều đây là Diêu Châu, không phải là phố hoa Trường An, không có tiểu gian nhân eo như liễu, làm người ta ngứa ngày, càng không có mỹ nhân ôm tỳ bà giọng tựa hoàng oanh, tuy trời xanh mây trắng không tệ, Vân Văn vẫn thích nhìn một nơi rộn ràng không khí cuộc sống.


Úp cái mũ lên mặt, gió mát vi vu làm người ta dễ ngủ.

Vân Hiển tới tìm hắn, đẩy hắn sang bên, chiếm nửa cái võng, điều này cần phối hợp giữ cân bằng, đây chỉ là chuyện vặt vãnh, họ vốn là bằng hữu từ nhỏ.

“ Nếu ta là ngươi, ta tự đi tìm thế giới của mình.

”“ Giờ ta chỉ lo phải trả lời cha ta ra sao.

”“ Không cần ta sẽ nói rõ ràng với bá phụ.

”Vân Văn lắc đầu:” Ngươi không biết, tâm tư của ta không giống cha ta, cha ta cho rằng sinh ra ở Vân thị thì phải bán mạng cho Vân thị.

”“ Ngươi có thể có yêu cầu cao hơn, ta nói là sau khi hoàn thành trách nhiệm của ngươi với Vân thị, hãy suy nghĩ cho bản thân một chút.

” Vân Hiển biết lý do Vân Văn chưa bỏ nơi này mà đi, chính là còn giằng co giữa trách nhiệm và ý muốn cá nhân:” Ta hiểu tâm tư của ngươi, dù sao ta có một người cha còn cường đại hơn cha ngươi, người mẹ còn cường đại hơn mẹ ngươi, bọn họ cho ta quá nhiều, quá nhiều.

Khi ta cần, cha ta luôn có mặt, vậy khi cha ta cần ta, ta cũng phải có mặt.

”“ Ta không thích Diêu Châu, nhưng vì cha ta muốn, ta tới đây không chút do dự.

”Ở trước mặt người ngoài , Vân Hiển phải che dấu, còn ở trước mặt Vân Văn không cần thiết.

Phụ hoàng là người túc trí đa mưu, đám hậu bối Vân thị, kể cả các tiền bối, trước mặt phụ hoàng chỉ là dê con thuần khiết vô hại.

Đừng thấy Vân Dương suốt ngày diễu võ giương oai, nhưng người khiến tộc nhân Vân thị sợ hãi nhất định là Vân Chiêu, càng lớn Vân Hiển càng nhận thức được về sự lại hai của phụ hoàng mình.


Cho dù phụ hoàng y chưa từng giết một tộc nhân Vân thị nào, thậm chí có ơn với tất cả mọi người, nhưng sự sợ hãi tựa hồ khắc vào tâm linh đó không cách nào xóa bỏ được.

Với Vân Văn cũng vậy.

Hoàng đế thúc thúc đối xử với Vân Hiển rất tốt, có thể bao dung cho Vân Hiển phạm sai lầm, nhưng hắn không dám tin hoàng đế thúc thúc sẽ cho mình phạm sai lầm, từ nhỏ đã không dám hi vọng rồi.

Phụ nhân thổ dân trong nước biển bơi đuổi theo các loại sinh vật biển rất mê người, nhìn mấy phụ nhân hợp lực nâng con tôm hùm cực lớn lên, Vân Văn quay sang hỏi Vân Hiển:” Hôm nay ăn tôm hùm không?”Vân Hiển cười:” Ta thích hải sâm hơn.

”“ Khổng Tú phái cho mỗi người một thị nữ, chỉ ngươi là không có, ngươi không thấy tịch mịch à?”“ Ta hi vọng ông ấy phái cho ta thị nữ cơ bắp rắn chắc, da bóng mượt, tiếc là ông ấy không có cái gan ấy, sợ cha ta giết.

”“ Ta nghe nói Tiền hoàng hậu vốn chuẩn bị đưa Xuân di, Hoa di sang đây lo liệu chuyện ăn ở của ngươi, sao cha ngươi từ chối nhỉ? “ Vân Văn hỏi:Vân Hiển cười ngặt ngẽo: “ Cha ta bị Xuân di, Hoa di hành hạ cả đời rồi, sao lại để nhi tử bị họ hành hạ nữa chứ, ngươi không ở nhà ta, không hiểu đâu, mẹ ta càng không làm thế, ngươi nghê chuyện vớ vẩn rồi.

”“ Nhà ngươi đúng là kỳ quái.

”Hai người vừa lải nhải vừa đi ra vịnh.

Nước ở đây rất sâu, không có tí sóng nào, Vân Văn lật một con rùa lên bờ đẻ trứng, sau đó cùng Vân Hiển ngồi trên mai rùa ngồi nhìn nữ tử thổ dân bắt hải sản trong vịnh.

Những nữ tử đó xuống biển cởi tr@n truồng, lúc ở trên mặt đất nhìn chẳng thích nổi, nhìn qua mặt nước sao mà xinh đẹp.

Vân Hiển nhớ câu chuyện cổ tích mà cha tẩy não lẩm bẩm:” Mỹ nhân ngư chẳng qua chỉ thế mà thôi.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện