Minh Vương Sủng Phi

Chương 9: Đừng ức hiếp thiếu niên nghèo – I



Ed: Ann Nguyễn

Beta: Acchan

Lúc này không ai biết ý nghĩ trong lòng Cổ Điệp, tất cả mọi người đều đem sự chú ý đặt lên người Nhan Nhiễm Tịch, bọn họ vẫn nghe nói Tam tiểu thư phủ Thừa Tướng của Tây Tần quốc, trời sinh ngu dốt, tính tình hèn yếu, ít học, không tài không đức.

Nhưng nay họ thấy sự khác nhau quá mức, tuy không thể phủ nhận hoàn toàn, nhưng quả thực có chút không khớp, dù sao không có chuyện tin đồn vô căn cứ được, chỉ sợ tin đồn này nửa giả nửa thật.

Từ đầu đến cuối Nhan Nhiễm Tịch không quan tâm những ánh mắt dò xét này, lúc này tiểu nhị bưng vài đĩa thức ăn gõ cửa tiến vào: “Các vị khách quan, đây là lão bản nhà ta chiêu đãi vài đĩa thức ăn, mong các vị ăn uống thoải mái.”

Mấy người nói câu “Cảm ơn” sau đó bắt đầu ăn, nếu có người chú ý, sẽ phát hiện ra Nhan Nhiễm Tịch từ đầu tới cuối chỉ ăn mấy đĩa chiêu đãi kia.

Một bữa ăn đầy đủ, Nhan Nhiễm Tịch thấy rằng ăn không được thoải mái, một căn phòng thật tốt, trà cũng thơm, quang cảnh đẹp, cơm ngon, nhưng lại đến đây cùng với bọn họ, Nhan Nhiễm Tịch nàng có thể nhịn bị người ta chê cười, cũng không nhịn được bữa cơm dò xét này.

Ăn qua loa cho xong, cười nói: “Ta còn có chuyện, xin phép đi trước, mấy vị cứ từ từ dùng bữa.”

Không chờ bọn họ trả lời, Nhan Nhiễm Tịch trước hết đi ra ngoài. Đi theo Nhan Nhiễm Tịch nhiều năm như vậy Cổ Điệp có thể nhìn ra được tâm trạng Nhan Nhiễm Tịch không vui, trừng mắt nhìn mọi người một cái, nhanh chóng đi theo sau.

Để lại mọi người hai mặt nhìn nhau, Nhan Tử Khê cười nói: “Mấy vị công tử thứ lỗi cho, Tam muội từ nhỏ bị giam trong Lãnh viện không ai dạy nàng quy củ, nên mới vô lễ như vậy, khi trở về ta sẽ chỉ bảo nàng thêm.”

“Ta thấy là, tỷ tỷ ta không cần ngươi chỉ bảo.” Nhan Hàm Tuyển lạnh lùng nói, trước kia nàng có thể làm bộ như không nghe được , nhưng là bây giờ tỷ tỷ đã muốn đi ra, cái này không còn cần thiết, ai cũng không được tổn thương tỷ tỷ của nàng, kể cả là lời nói công kích.

Không nghĩ tới Nhan Hàm Tuyển luôn không nói gì lại cảnh cáo mình, dù trong lòng bất bình nhưng nàng không có can đảm nổi giận với Nhan Hàm Tuyển, dù sao địa vị của Nhan Hàm Tuyển ở phủ Thừa Tướng trừ bỏ Nhan Bùi Luân ra thì người khác không thể bằng được.

Nhỏ giọng nói: “Ta cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy Tam muội hôm nay có chút quá đáng.”

Nhan Hàm Tuyển không để ý đến, chẳng qua là yên lặng thưởng thức trà, nàng đã từng không có yêu thích cái loại này, nhưng bây giờ Bích Loa Xuân quả nhiên là trà ngon, bất tri bất giác nàng cũng thích, đây có phải hay không chính là yêu ai yêu cả đường đi?

Lúc này Nhan Nhiễm Tịch đang đi trên đường phố, Cổ Điệp cũng ở phía sau người. “Tiểu thư bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Tuỳ tiện đi dạo một lúc”

“Một phế vật, có tư cách gì ở Mục gia ta ngây ngốc, còn không mau cút đi.” Phía trước truyền đến một giọng nói tức giận.

Nhan Nhiễm Tịch nhìn mọi người vây quanh xem, cũng không tự chủ bước tới. Chỉ thấy nam tử một thân huyền y, gương mặt hơi phúc hậu hướng thiếu niên bị té ngã dưới đất lạnh lùng nói: “Mục Thiên Kỳ, nếu không phải ngươi là Mục gia trưởng tôn phân thượng, ngươi làm sao có thể ở Mục gia nhiều năm như vậy?”

Quần áo thiếu niên có chút xộc xệch, chật vật không chịu nổi, nhưng trong mắt kia ẩn sâu ánh sáng quật cường bất khuất.

Tiếng nói nghị luận rối rít của mọi ngừoi xung quanh vang lên:

“Ôi trời, ngươi xem làm sao Mục gia có thể sinh ra phế vật ngư vậy.”

“Đúng vậy, xem ra Mục Thiên Kỳ là muốn bị Mục gia đuổi khỏi gia môn.”

“Thật đáng thương a.”

“Có cái gì đáng thương đâu, trong đại gia tộc không phải là thịt yếu mạnh ăn như vậy sao, ít nhất hắn đã sống trong giàu sang mười mấy năm.”

“Đúng vậy, có trách thì nên trách hắn vô năng.”

“Chính vậy.”

Nghe tiếng nghị luận bên tai, Nhan Nhiễm Tịch nhìn về phía Cổ Điệp. Cổ Điệp biết ý của Nhan Nhiễm Tịch, liền lên tiếng giải thích: ” Mục gia này là Mục thị tách ra, mà Mục thị lại là võ lâm thế gia (dòng dõi học võ), lấy võ vi tôn (dùng sức mạnh để xếp thứ bậc), đối với người có võ công không giỏi thì sẽ trở thành phế vật, cho dù là trưởng tôn thì ở Mục gia cũng sợ rằng khó đi lại, nam nhân trung niên mặc huyền y kia là Mục gia quản sự, còn cái người nằm trên đất là Mục gia trưởng tôn.”

Nghe Cổ Điệp giải thích xong Nhan Nhiễm Tịch cũng hiểu chuyện.

Lúc này cửa lớn Mục gia được mở, một đoàn người bước ra. Cầm đầu là một lão nhân đầu tóc lấm tấm bạc, bên cạnh là hai nam nhân trung niên khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi, còn có nữ nhân thê thiếp, bộ dạng thích thú vui vẻ, chỉ là thiếu niên nằm trên đất kia đang mưu tính gì đây?

Thấy người vừa mới đi ra quản sự mặt dày đi tới, cười nịnh nọt: “Gia chủ người đến rồi à?”

“Đây là có chuyện gì?” lão nhân không giận mà nghiêm mặt hỏi.

Cổ Điệp ở bên cạnh nói: “Đây là gia chủ nơi này Mục Thanh Vân.”

Quản sự nghe vậy cười ha hả đáp: “Không có gì, chỉ là Mục Thiên Kỳ này quá kiêu ngạo, nên ta thay gia chủ giáo huấn hắn một phen.”

Quản sự vừa dứt lời, Nhan Nhiễm Tịch thấy rõ trong mắt Mục Thanh Vân chợt loé lên sự thương xót rồi biến mất, nhíu mày, che giấu thâm ý.

Mục Thanh Vân lạnh lùng nói: “Hôm nay, Mục gia tước danh phận trưởng tôn của Mục Thiên Kỳ, sau tuyên phạt tuyệt tình lễ.”

Nghe Mục Thanh Vân nói vậy, mọi người cũng không có không đồng tình, nếu có chính là lạnh lùng cùng khinh thường.

“Tuyệt tình lễ là cái gì?” Nhan Nhiễm Tịch hỏi.

Cổ Điệp đáp: “Tuyệt tình lễ là một loại hình phạt của đại gia tộc dành cho đệ tử của mình, lấy biểu tình quyết định, hình phạt của mỗi đại gia tộc lại không giống nhau, mà Mục gia chính là phạt roi, theo như địa vị của Mục Thiên Kỳ thì chắc lãnh một trăm roi.”

“Một trăm roi? Thật đúng là tuyệt tình.” Nhan Nhiễm Tịch giễu cợt nói.

Cổ Điệp không nói gì, càng là đại gia tộc thì càng vô tình.

“Bắt đầu hành hình.” Mục Thanh Vân vô tình nói.

“Quỳ xuống.” Quản sự nổi giận nói.

Mục Thiên Kỳ thờ ơ, đứng thẳng tắp, mặt không chút thay đổi, không hèn yếu cũng không cao ngạo, ánh mắt quật cường kiên trì bất khuất.

Nhan Nhiễm Tịch trong lòng thầm tán thưởng.

“Quỳ xuống.” Nói xong, quản sự đá một cước vào đầu gối của Mục Thiên Kỳ.

Mục Thiên Kỳ hơi nghiêng, nhưng cuối cùng vẫn không quỳ xuống, một cước nũa, hung hăng, đem Mục Thiên Kỳ đá ngã, cười to nói: “Hừ, ngươi không quỳ sao? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy Mục Thiên Kỳ đem thân thể sắp ngã từ từ đứng dậy, chân vẫn còn hơi run, nhưng cũng không có quỳ, không chịu khuất phục. Vẻ mặt kia làm cho mọi người xúc động.

“Ngươi…” Quản sự định đạp một lần nữa, thì nghe thấy Mục Thanh Vân mở miệng: “Tốt lắm, cứ như vậy đi.”

Quản sự đành bỏ qua, hung hăng trừng mắt liếc qua Mục Thiên Kỳ, đối với hạ nhân bên cạnh tức giận nói: “Hành hình.”

Hạ nhân gật gật đầu, ánh mắt mang theo tia tàn nhẫn, giơ roi lên thật cao.

“Chậm đã.” Một thanh âm thanh thuý dễ nghe vang lên chặn lại.

Hạ nhân dừng tay lại, mọi người đều nhìn về phía tiếng nói phát ra, một cô nương phấp phơi một thân bạch y thuần khiết bước tới, đi phía sau là một cô nương tuyệt sắc vận hoàng y.

Mục Thanh Vân nhướn lông mày, Mục Thiên Kỳ mặt không biểu tình nhìn lại. Chỉ thấy cặp mắt của hai cô nương này đen như phủ một tầng sương mù, sâu không lường được, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng, khoé miệng cong lên, một nụ cười quen thuộc mà cũng xa lạ, không phải loại tuyệt mĩ nữ nhân, nhưng là tuỳ ý để lộ ra khí chất bên trong, hoàn toàn tự nhiên, tuỳ ý bình thường hoá thành cao quý, cười nhẹ thôi mà còn mang theo tiêu sái, lại làm cho cả người trở nên huyền bí khiến cho người ta không dò xét được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện