Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 28: Chương 28




Edit: KienHuyetPhongHau????
“Đồ đệ ngươi?” Hàn Ngọc hỏi, “Có phải Liễu Lăng Ca đang theo đuổi ngươi?”
Lê Vân nói: “Không phải.”
Hàn Ngọc liếc nhìn hắn: “Những đồ đệ đó của ngươi, ngươi cũng không có quản quá đi, vậy mà còn có thể nhận ra người?
Hàn Ngọc hỏi như thế, tất nhiên là bởi vì Lê Vân một cái tật xấu ——
Hay quên người.
Không phải trí nhớ của Lê Vân không tốt, mà người này chính là không để tâm.

Lúc đầu hai người mới nhận thức một hồi, hắn đang trên đường chạy trốn thì gặp được Lê Vân, cùng trải qua một trận chiến sinh tử mất hồn mất vía, lần sau gặp lại Lê Vân, người này lại quên hắn là ai!
Lúc ấy Lê Vân còn giải thích cho hắn, người tập kiếm, tâm phải thuần túy.
…… Thuần túy cái con khỉ.
Tên này chính là lười nhớ kỹ người khác, còn hắn thì quái gở muốn chết cho nên mới không có vướng bận.
Còn nếu bị Lê Vân nhớ kỹ, bị hắn để trong lòng thì chính là nhân vật tàn bạo nào đó.
Hàn Ngọc nhìn xuống dưới lầu, ba thiếu nữ đeo mặt nạ cùng với chín tên đại hán đeo bội kiếm đi bên cạnh.
Ánh mắt của Lê Vân hiển nhiên là dừng ở trên người thiếu nữ cầm đầu một hồi lâu.
Thiếu nữ kia thoạt nhìn không có khí chất, hòa tan trong đám người cũng thập phần bình thường, chỉ là bộ dáng thường thường mà thôi.
Cái gì tiên khí, yêu khí, quý khí, thanh nhã tuyệt trần, vũ mị động lòng người, phong tình vạn chủng……
Toàn bộ đều không liên quan đến nàng.
Hàn Ngọc nhìn lại vài lần, xác định đó chỉ là một tiểu đệ tử phổ phổ thông thông, cũng chẳng có bất luận chỗ nào đặc thù.
Hàn Ngọc cảm giác như mình đã phát hiện một cái bí mật lớn của Lê Vân.
Hắn sắc mặt cổ quái nói: “Cho nên mấy năm nay, dù là Thánh Nữ dáng người quyến rũ của Hợp Hoan Tông, hay là đồ đệ băng thanh ngọc khiết băng thanh* của ngươi kia, ngươi đều chướng mắt…… Là bởi vì ngươi thích như vậy?”
*Băng thanh ngọc khiết: thanh cao như tuyết, trong sach như ngọc.
Lê Vân rũ mắt uống ngụm trà.
Hắn nói: “Ta với tình yêu cũng không có hứng thú.

Nhìn nàng, là có chút nguyên do khác.”
Hàn Ngọc nửa là nghi ngờ, nửa lại tin Lê Vân.
Hắn lại nhìn xuống lầu xem một cái.......

“Tiểu đồ đệ này của ngươi, thật đủ khí phái.” Hàn Ngọc xem náo nhiệt không chê đại sự, “Cho nên nàng không phải sẽ muốn mang theo nhóm người này, đánh lên đến trên đây tại đây chợ đêm đi?”
……
Đoàn người Nam Nhứ muốn đánh lên tới đã chạy đến trước mặt vị hôn phu của Dư Duyệt, bao quanh lấy bọn họ, thanh thế to lớn, đằng đằng sát khí.
Nam nhân đạo bào màu đỏ tía thấy nhiều người chạy lại đây như vậy, không vui mà nhăn mi, tiến về phía trước một bước, đem nữ tử một bên bảo hộ ở đằng sau.
Nam nhân dựng thẳng sống lưng, nhìn nam nhân vóc dáng cao dẫn đầu ở phía trước ——
Hắn nhìn ra đây là vị tu sĩ Kim Đan kỳ, mà kiếm tu phía sau hắn đều là Kim Đan kỳ, chỉ có ba cô nương mang mặt nạ đứng trước mặt bất quá cũng chỉ là tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ yếu kém.
Hắn tất nhiên sẽ đem vị nam nhân vóc dáng cao lớn kia trở thành người dẫn đầu đoàn người.
Hắn vừa mới bước vào Kim Đan kỳ, cũng được coi là địa vị ngang nhau cùng những người này.

Ánh mắt hắn cảnh giác, ngữ khí khiêm tốn: “Chư vị đạo hữu, không biết có thể nhường một chút để ta cùng vị hôn thê của ta rời khỏi đây.”
Du Duyệt tức giận đến phát run cả người.
Hắn không nhận ra nàng.
Còn nói, nữ tử bên cạnh hắn, là vị hôn thê.
Từ trước đến nay nàng giỏi ăn nói, am hiểu niềm vui của người khác, vậy mà lúc này đây lại không nói lên lời, gắt gao cắn môi, hốc mắt đỏ lên lại khô khốc đến không rơi nước mắt.
Không gian mờ mịt chết lặng, Nam Nhứ cùng Chu Thắng Nam đứng song song một chỗ, chắn ở phía trước nàng.
“Á? Phải đi?” Nam Nhứ túm hai mà kéo dài ngữ điệu, “Ta lại càng không cho.”
Đáy mắt nam nhân đã ẩn ẩn có chút tức giận, nhưng vẫn không để tâm đến nàng, mà giao thiệp Cao Minh: “Vị đạo hữu này, thỉnh cầu các ngươi nhường một chút.”
Hắn nhận định Cao Minh là người dẫn đầu, lại thấy Cao Minh vừa tôn trọng vừa cúi người về hướng tu sĩ Luyện Khí kỳ kia: “Nghe theo mệnh lệnh của ngài, không cho bọn họ rời đi nửa bước!”
Cao Minh vùng đầu, tám kiếm tu còn lại động tác nhất trí mà chắp tay thi lễ: “Nghe theo mệnh lệnh của ngài, không cho bọn họ rời đi nửa bước!”
Nam Nhứ:…… Thật mẹ nó cảm thấy thẹn.
Nhưng mà thật sảng khoái a!!!
Hoành tráng như này đúng thật là sảng khoái! Quyết định rồi, sau khi trở về lại luyện một lò đan đưa cho bọn họ!
Nhìn thấy tình cảnh này, nam nhân nhất thời sửng sốt.
Đây là nữ tử ăn chơi trác táng nhà ai? Ra bên ngoài, khí thế lại kiêu ngạo như thế?
Hắn từ trước đến nay đều cẩn thận, chưa biết rõ lai lịch của những người phía trước này sẽ không dễ dàng bắt đầu gây nên xung đột, nhưng nữ tử bên cạnh hắn lại nhịn không được.
Nữ tử khẽ kêu một tiếng: “Ta là con gái của Nguyên Anh chân quân Lục Vân Y của Tử Tiêu Cung, các ngươi tới tìm sư huynh Đường Kế Nhiên cùng ta có gì chuyện quan trọng? Không có việc gì thì mau tránh ra cho ta, chó ngoan không cản đường!”
Lục Vân Y báo lên danh hào, vốn tưởng rằng có thể kinh sợ bọn họ.
Kết quả, một đám kiếm tu đầu gỗ hoang toàn không vì cái danh hào này mà dao động.
Nguyên Anh chân quân ——

Được gọi là cấp bâcn chân quân, trên cơ bản đều là tu sĩ Nguyên Anh.
Nhưng như vậy thì sao?
Đừng nói là nữ nhi của người này, cho dù bản thân Nguyên Anh chân quân đến trước mặt bọn họ, đôi mắt của bọn họ nháy cũng chẳng nháy một chút.
Bất quá chỉ đứng chắn ở nơi nơi này nói mà thôi, không đánh không mắng, bọn họ đã làm sai cái gì?
Kiếm tu, người nghèo nhưng chí không nghèo, kiếm xương cứng như mũi nhọn!
Một đám kiếm tu khí thế tức khắc lại càng dâng lên.
Lục Vân Y không kiên nhẫn mà kéo kéo tay áo nam nhân: “Đường sư huynh!”
Đường Kế Nhiên đè nặng lửa giận, không thể không nhìn về phía nữ tử mang mặt nạ dẫn đầu kia: “Đạo hữu, có phải ta với ngươi có thù oán gì hay không?”
“Thù oán?”
Nam Nhứ lắc đầu, “Ta với ngươi không có thù oán.

Ta sao…… Chỉ là đơn thuần nhìn ngươi không vừa mắt mà thôi.”
Công phu nhẫn nhịn của Đường Kế Nhiên nhẫn cũng không tồi, nghe câu đấy mà không có tấn công.

Hắn nhìn chằm chằm tiểu tu sĩ kia, âm thầm uy hiếp nàng: “Đạo hữu cũng biết, tại chợ đêm trên Tiên Hội Bồng Lai, có Nguyên Anh chân quân cùng với không ít tu sĩ Kim Đan tọa trấn, nếu xảy ra chuyện đánh nhau, lập tức bị Chấp Pháp đội mang đi, nhốt vào trong địa lao.”
“Ồ?”
Nam Nhứ từ từ nói: “Đúng không.

Vậy phải làm sao bây giờ a……”
Chu Thắng Nam cùng nàng kẻ xướng người hoạ: “Có thể đi lên lôi đài đánh.”
Nam Nhứ giả bộ bộ dáng đau đầu: “Không được a, người ta sợ chúng ta nhiều người khi dễ hắn như vậy, nếu hắn đánh không lại, chẳng phải là ném mặt mũi ở trước mặt vị hôn thê sao?”
“Ngươi nói bậy!”
Nữ tử gọi là Lục Vân Y kia quả nhiên kích động, một kích liền mắc mưu: “Đường sư huynh của ta mới không phải là loại người vô dụng!”
Nam Nhứ cười như không cười: “Hữu dụng hay vô dụng, phải đánh mới biết được.”
Nàng đem đầu chuyển hướng phun tào với Chu Thắng Nam, cố ý nói lớn tiếng thêm chút: “Ta nghe nói có ít nam nhân thoạt nhìn miệng cọp gan thỏ, kỳ thật bên trong cũng chỉ là khăn gấm thêu hoa! Tới cửa đá quán cũng không dám tiếp, hèn nhát.”
“Ngươi!”
Trên trán Đường Kế Nhiên nổi một đường gân xanh.
Hắn bị tiểu su sĩ này đặt nướng trên lửa, lại còn thiết lập cho hắn một cái bẫy to, hắn cũng không thể chạy.

Hắn nói: “Đánh thi đánh! Chư vị chín người, mà ta chỉ có một mình, nếu ta cùng chín người đều đánh, không khỏi có chút không công bằng.

Như vậy đi, các ngươi cử ra một người mạnh nhất, ta cùng hắn đánh một hồi trên lôi đài!”
Đường Kế Nhiên rất là kiêu ngạo mà thả ra lời nói hùng hồn.
Hắn một đường tu hành tới nay, xuôi gió xuôi nước.

Chưa phải chưa có trải qua thời điểm khiêu chiến, nhưng mỗi lần hắn đều có thể ngược gió mà vượt qua.
Lúc này đây, hắn cũng không tin là hắn sẽ thua!
“Được!” Nam Nhứ rốt cuộc cũng cười, “Đạo hữu nói rồi, vậy hiện tại chúng ta đây liền đi đến lôi đài.”
Lôi đài Cửu Long Đoạt Châu phân ra hai loại, một loại là tùy theo đối thủ, một loại là chủ động khiêu chiến.
Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu Tiên Hội Bồng Lai, sân ở Cửu Long Đoạt Châu đã chen đầy tu sĩ hiếu chiến.

Lúc bọn họ tới vừa vặn có hai vừa mới tỷ thí xong, lôi đài trống không, Nam Nhứ để Cao Minh lên trên cùng Đường Kế Nhiên, tự minh vung tay bao những người khác vé vào cửa.
Trận đầu, hai người chính diện ác chiến, khó xá khó phân ——
“Ầm vang” một tiếng, lôi đài sụp.
Chiêu cuối cùng là Đường Kế Nhiên ra.
Đường Kế Nhiên đánh đến tự mình nổi lên hỏa khí, hô to một tiếng: “Tiếp tục!”
Hai người thay đổi lôi đài, lại đánh đến triền triền miên miên ——
“Ầm vang” một tiếng, lôi đài lại sụp.
Vẫn là Đường Kế Nhiên sau khi thả pháp thuật, lôi đài liền sụp.
Đường Kế Nhiên sắc mặt tái nhợt, trên người cũng rất là chật vật, mà kiếm tu đối diện lại không bị thương.

Hắn có chút không cam lòng, nói: “Tiếp tục!”
Hai người lại thay đổi lôi đài lần nữa, đánh đến bất phân thắng bại ——
Sau khi Đường Kế Nhiên thả ra chiêu thức lôi quang, “Ầm ầm ầm ——”
Một tiếng vang lớn, lôi đài lại sụp, lần thứ ba!
Cao Minh nhíu mày oán giận: “Lôi đài đồ bỏ đi này, chất lượng sự quá kém!”
Đường Kế Nhiên mặt mũi bầm dập, bị kiếm của người này làm cho chỗ nào cũng bị thương, nhìn ánh mắt thất vọng của Lục Vân Y dưới lôi đài, khí thế đấu thêm một trận nữa: “Lại đến! Hôm nay, ta tuyệt đối phải cùng ngươi phân ra thắng bại!”
Cao Minh nhìn thoáng qua Nam Nhứ.
Nam Nhứ nhìn hắn hơi hơi gật đầu.
Rồi sau đó, tu sĩ Bách Thảo Cốc bất mãn mà thay cho hai người một cái lôi đài mới, Cao Minh dùng toàn bộ thực lực, kiếm quang bay lượn, đánh cho Đường Kế Nhiên đến mức không có sức phản kháng!
Bất quá chỉ một nén nhang, trận tỷ thí liền kết thúc.
Đường Kế Nhiên da tróc thịt bong mà ghé vào trên lôi đài, trông hết sức chật vật.

Hắn nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân đi đến trước mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu, vội vàng nói: “Vân Y……”
Người tới lại phát ra làm hắn quen thuộc lại xa lạ.
“Nhiên biểu ca.”
Thanh âm nàng rất bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh mang theo vài phần run rẩy: “Vì sao huynh lại …… Lại có một vị hôn thê khác?”
“Duyệt Nhi……” Đường Kế Nhiên không thể tin được mà nhìn người trước mắt đang tháo mặt nạ xuống, nữ tử vẫn luôn ẩn ở phía sau người khác, “Muội làm sao lại ở chỗ này? Đệ tử Luyện Khí kỳ…… Không phải không thể xuống núi sao?”
Hắn ngẩn ngơ mà nhìn gương mặt đối phương.
Ban đầu thân hình Du Duyệt còn hơi béo, còn mang theo sự ngây thơ được dưỡng từ trong nhà ra ngoài.
Hồi lâu không thấy, thân hình nàng vậy mà như được lọc ra thành bộ dáng thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, chỉ có hai má trẻ con phì ra là quen thuộc.
Du Duyệt chấp nhất hỏi hắn: “Vì sao huynh lại có một vị hôn thê khác?”
Đường Kế Nhiên từ trên mặt đất bò dậy, che lại bả vai bị thương đang chảy máu.
Trong ánh mắt hắn mang theo phẫn hận: “Là ngươi…… Cố ý để cho bọn họ trêu cợt ta, làm ta xấu mặt?!”
Hắn hai mắt đỏ lên: “Tốt, tốt, tốt! Du Duyệt, vậy ta đây liền nói cho ngươi, chúng ta lớn lên cùng nhau như thế nào, lấy gia thế của ngươi, ở trên con đường tu tiên đại đạo căn bản không thể cho ta bất luận sự trợ giúp gì cả! Huống chi, ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ yếu kém, căn bản không xứng với ta…… Ta đã kết thành Kim Đan!”
“Ta không xứng với ngươi?”
Du Duyệt nâng tay lên, đem mặt nạ mỏng làm bằng sắt trong tay mà hung hăng nện trên hắn trên mặt: “Ta khinh! Ngươi nói cho rõ ràng, ngươi mới không xứng với ta, kỹ năng không bằng ai nên mới bị đánh một hồi, ngươi xứng đáng lắm!”
“Ta sẽ đem mọi chuyện hôm nay xảy ra đều nói rõ ràng với phụ thân, từ nay về sau, chúng ta giải trừ hôn ước, nhất đao lưỡng đoạn*!”
*Đoạn tuyệt, cắt đứt về sau không còn quan hệ.
Du Duyệt cầm mặt nạ tiêu sái mà quay người rời đi.
Thẳng cho đến khi nàng quay lại chỗ Nam Nhứ cùng Chu Thắng Nam, cuối cùng không nhịn được nữa mà hai hàng nước mắt chảy dài xuống, nàng dựa vào lồng ngực hai tiểu tỷ muội.
Nhìn Du Duyệt đi rồi, Đường Kế Nhiên cũng xoay người đi tìm Lục Vân Y.
Thiếu nữ đeo mặt nạ đi đầu khiêu khích hắn, lại chắn ở trước mặt hắn.
“Đường công tử, đừng đi a.” Nam Nhứ cười tủm tỉm nói, “Dựa theo quy tắc của lôi đài Cửu Long Đoạt Châu, ai là người cuối cùng dùng chiêu đánh hỏng lôi đài, liền do người đấy bồi thường.

Ngươi đánh hỏng ba cái lôi đài……”
“Phải bồi thường 1500 linh thạch thượng phẩm nha!”
Đường Kế Nhiên cổ họng nghẹn một ngụm.
Một tháng hắn từ Ký Sự Đường lãnh linh thạch cũng chỉ có 50 khối linh thạch thượng phẩm.....Đánh một trận này, vậy mà phải bồi thường một ngàn năm! Thì ra mục đích chân chính mà nhóm người này tính kế hắn chính là cái này!
Nam Nhứ thêm mắm thêm muối: “Ai nha, không thể nào không thể nào, Đường công tử của chúng ta có tới tận hai vị hôn thê, sẽ không phải 1500 linh thạch cũng không có chứ? Người không bồi thường linh thạch, chẳng phải sẽ bị nhốt vào trong địa lao của Bách Thảo Cốc sao!”
Nam Nhứ đem câu uy hiếp còn nguyên của Đường Kế Nhiên trả lại cho hắn, vô cùng đắc ý đến phảng phất như cái đuôi phía sau đều nhếch lên.
Xa xa lôi đài, nam nhân vẫn luôn ở bên này nhìn, thấy thần thái này của nàng, ánh mắt hắn hơi ngưng một chút, cúi đầu nhìn mèo nhỏ đang ngủ say trong lồng ngực.
Trong lòng hân có chút vi diệu nhưng lại không bắt giữ được đến nơi phát ra kia.
Vì sao trong nháy mắt kia......Hắn lại có cảm giác, Nam Nhứ cùng Sơ Thất, có vài phần giống nhau?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện