Món Quà Tình Yêu
Chương 9
Tất cả đoàn thủy thủ đều đeo một nhánh tỏi quanh cổ cho đến hết cuối tuần, với nỗ lực tránh khỏi những mối nguy hại đến từ phu nhân Sara.
Cô dành toàn bộ bảy ngày của mình, cố lấy lại niềm tin của họ. Khi phát hiện ra tại sao những người đó lại đeo những chiếc vòng cổ đầy mùi như thế, cô trở nên chán nản với thuộc cấp của mình đến nỗi từ bỏ luôn cả việc giành lấy niềm tin từ họ.
Sara cũng thôi không chạy về ca bin của mình mỗi khi họ dán mắt nhìn cô. Cô chỉ giả vờ rằng mình không để ý và không định để ai trong số các thủy thủ biết hành động của họ khiến cô thất vọng đến nhường nào. Cô giữ sự điềm tĩnh và nước mắt trong tầm kiểm soát.
Chỉ có Nathan và Nora biết cảm giác thật sự của cô. Sara để mặc cho hai người đó biết được cảm giác tổn thương của cô. Nathan làm hết sức có thể để lờ đi hoàn cảnh này. Nora cũng làm hết sức có thể để xoa dịu cháu gái.
Dĩ nhiên, vấn đề là mỗi một tai nạn nhỏ - không cần biết nguyên nhân là gì - đều được đổ lỗi hoàn toàn cho sự hiện diện của Sara. Tất cả những gì họ nghĩ là người phụ nữa này bị nguyền rủa. Giây phút Chester nhận thấy trên tay gã xuất hiện một mụn cóc mới, gã liền đổ lỗi cho Sara. Tay gã đã chạm vào cô, gã nhớ lại, khi họ đi ngang qua nhau trên tàu.
Làm sao cô tìm được lý do để phản đối lại sự ngu ngốc đó chứ? Cô đặt câu hỏi đó với Nathan ít nhất hai lần một ngày. Dù thế thì câu trả lời của anh chẳng bao giờ có chút ý nghĩa. Nathan chỉ càu nhàu giận dữ trước những gì cô nói hoặc nhún vai với những gì cô cho là nỗi thống khổ của mình. Nathan đúng là có lòng cảm thông của một con dê, còn cô luôn hôn anh để phản đối sự quanh co trong câu trả lời của anh.
Trước ngày thứ Hai tiếp theo, Sara không nghĩ cuộc đời mình có thể xuất hiện thêm bất cứ sự ảm đạm nào hơn nữa. Lúc đó, cô đã không tính đến những tên cướp biển. Chúng đã tấn công con tàu vào sáng ngày thứ Ba.
Đó là một ngày yên bình và đẹp trời với ánh mặt trời tỏa sáng, Matthew đang cùng Nora đi dạo trên boong tàu. Cánh tay Nora đặt lên cánh tay Matthew, hai người thì thầm và cười nói như những đứa trẻ. Cặp đôi già đã rất gần gũi với nhau trong những tuần vừa qua. Sara nghĩ Matthew cũng say mê dì Nora như dì Nora đang say mê ông. Ông cười nhiều, còn dì Nora dường như đỏ mặt một cách thường xuyên hơn.
Khi Sara bắt đầu đi dạo, Jimbo liền hộ tống cô. Cô không bao giờ được phép đi một mình. Cô tin rằng điều đó chỉ bởi vì thuộc cấp của cô đã trở nên quá hiếu chiến. Dù vậy khi cô nói điều đó với Jimbo, gã lắc đầu.
“Có thể đó chỉ là một phần nhỏ”, gã nói. “Nhưng sự thật thì thuyền trưởng không muốn bất cứ thứ gì khác bị phá hỏng nữa, Sara. Đó chính là lý do tại sao cô có thêm một vệ sĩ theo sau cả ngày lẫn đêm.”
“Ôi, thật xấu hổ làm sao”, Sara kêu lên.
Jimbo cố nín tiếng cười khúc khích. Sara chắc chắn mình sẽ được đưa vào một vở kịch. Tuy nhiên gã không muốn cô nghĩ là mình đang cười cô. “Nào, nào, điều đó không quá kinh khủng”, gã nói.
“Cô không cần phải thốt lên đầy tuyệt vọng đến thế.”
Sara nhanh chóng lấy lại tinh thần. Mặt nóng lên và cô để cho gã thấy sự bực tức của mình. “Vậy đây sẽ là cách mà mọi chuyện sẽ diễn ra ư?”, cô hỏi. “Với một vài rủi ro nhỏ bé và giờ tôi bị chính thuộc cấp của mình kết tội như một mụ phù thủy, còn chồng tôi thì coi tôi như một thứ nhơ nhớp trong đống tài sản của chàng? Jimbo, tôi có cần phải nhắc anh rằng chẳng có gì khác bất thường xảy ra kể từ vụ cháy, tuy nhiên nó đã trôi qua tận bảy ngày trước. Cuối cùng thì chắc chắn họ sẽ phải hiểu ra mình đang cư xử ngu ngốc đến nhường nào.”
“Không có gì bất thường?”, Jimbo lặp lại. “Cô không thể nghiêm túc thế chứ, Sara. Cô đã quên mất vận xui nho nhỏ của Dutton ư?”
Gã ta sẽ nhắc lại sự việc không may đó. Sara nhìn gã bất mãn. “Ông ta không chết đuối, Jimbo.”
Jimbo đảo mắt lên trời. “Không, ông ta không chết đuối.” Gã đồng ý. “Nhưng cũng gần như thế.”
“Và tôi đã xin lỗi ông ta.”
“Đúng, đúng, cô đã làm vậy”, Jimbo nói. “Nhưng còn Kently và Taylor thì sao?”
“Họ là ai với ai?”, cô hỏi, cố ý lờ đi.
“Những người bị cô hạ đo ván hai ngày trước - vì trượt chân lên đám dầu mỡ của mấy khẩu pháo mà cô đã làm đổ”, gã nhắc lại.
“Anh không thể đổ hoàn toàn lỗi lên người tôi.”
“Tôi không thể ư?”, gã hỏi, háo hức được nghe lý do cô đưa ra để giải thích cho những tai nạn đó. “Cô đã làm tràn dầu ra còn gì?”
“Đúng thế”, cô thừa nhận. “Nhưng tôi đang trên đường đi lấy giẻ để lau dọn đống hỗn độn đó thì họ chạy qua. Dĩ nhiên là nếu họ không vội vội vàng vàng tránh xa khỏi tôi, họ đã dừng lại và tôi có thể cảnh báo về sàn tàu trơn trượt. Vì thế anh thấy đẩy, Jimbo, lỗi thật sự là do cái thói mê tín của họ.”
Tiếng hét cảnh báo một chiếc tàu đang đến gần đã kết thúc cuộc nói chuyện của họ. Trong nháy mắt, boong tàu tràn đầy thủy thủ đang chạy về vị trí của mình.
Sara không hiểu được sự hỗn độn đó là gì. Nathan gầm lên tên cô trước khi Jimbo có thể giải thích rõ ràng.
“Nathan, em không làm gì cả”, cô kêu lên khi thấy anh sải bước về phía mình. “Cái gì đó đã xảy ra, em thề là mình không làm gì cả.”
Những lời sốt sắng của cô khiến Nathan dừng lại. Anh thật sự đã mỉm cười trước khi chộp lấy tay và kéo cô về phía ca bin của họ.
“Ta biết đó không phải trách nhiệm của em”, anh nói, “Nhưng những thủy thủ có thể vẫn sẽ đổ lỗi cho em như thường lệ”.
“Họ sẽ đổ lỗi gì cho em trong lần này nhỉ?”, cô hỏi.
“Chúng ta chuẩn bị có vài vị khách không mời, Sara.”
“Không mời ư?”, cô thì thầm.
Họ đã đến ca bin. Nathan kéo cô vào bên trong nhưng để cửa mở. Rõ ràng là anh không định ở lại lâu. “Cướp biển”, anh giải thích.
Mặt cô lập tức trắng bệch.
“Đừng có ngất”, anh ra lệnh dù đã vươn tay ra để bắt được cô trong trường hợp cô không nghe lời anh.
Cô đẩy tay anh ra. “Em sẽ không ngất”, cô tuyên bố. “Em tức giận, Nathan, chứ không phải sợ hãi. Thật chết tiệt nếu em để cho những thuộc cấp của mình nghĩ rằng em đã mang những tên cướp biển đến. Hãy đuổi chúng đi, Nathan. Em không muốn có một sự lộn xộn nữa.”
Nathan biết họ đang ở trong một trận chiến thật sự, nhưng không muốn nói điều đó cho vợ mình. Thực tế là anh đang lo lắng, vì biết rằng lẽ ra anh nên sử dụng những thiết bị nạp đạn nhanh hơn trong chuyến đi này. Họ sẽ không bao giờ có khả năng chạy nhanh hơn những tên khốn đang tiến đến gần. Chiếc Seahawk quá cồng kềnh và nặng nề để có thể đáp ứng được điều đó.
“Hứa với em rằng chàng sẽ cẩn thận.” Sara nói.
Anh lờ đi yêu cầu đó. “Matthew đã đưa Nora xuống dưới”, anh nói. “Ở lại đây cho đến khi ông ta quay lại đón em.”
Sau khi ra lệnh cho cô, anh quay người và bước ra cửa. Sara chạy theo sau. Nathan buộc phải dừng lại khi cô giơ tay ôm quanh eo anh. Hoặc là đứng như thế, hoặc là kéo cô lên cầu thang cùng mình.
Nathan quay người lại, gỡ tay cô ra và rời đi. “Vì Chúa, đúng là phụ nữ, giờ không phải là lúc yêu cầu một cái hôn tạm biệt”, anh gầm lên.
Sara đang định nói với anh, không, đó chắc chắn không phải lý do cô khiến anh dừng lại, nhưng anh đã cướp mất ý định của cô bằng cách trao cô một nụ hôn chóng vánh.
Khi anh rời người ra, cô cười. “Nathan, giờ không phải là lúc để... lãng mạn”, cô nói. “Chàng có một trận chiến trước mặt. Đi và xem xét nó đi.”
“Vì sao em giữ ta lại?”, anh yêu cầu.
“Em muốn chàng hứa rằng mình sẽ cẩn thận.”
“Em cố tình muốn làm ta phát điên lên sao, Sara? Có phải đó là âm mưu khiến ta mất trí không?”
Cô không trả lời câu hỏi kỳ quặc đó.
“Hứa với em, Nathan. Em sẽ không buông áo chàng ra cho đến khi chàng hứa. Em yêu chàng và em sẽ lo lắng trừ khi chàng cho em một lời hứa.”
“Tốt thôi”, anh phản bác. “Ta sẽ cẩn thận. Em vui rồi chứ?”
“Được rồi, cảm ơn chàng.”
Cô quay lại và bước nhanh vào ca bin để chuẩn bị tinh thần cho trận chiến sắp tới. Cô nhanh nhẹn chạy đến ngăn kéo bàn, định tìm nhiều vũ khí nhất có thể.
Nếu những gã cướp biển xâm phạm tàu thành công, Sara quyết định cô sẽ giúp chồng bằng bất cứ cách nào cô có thể.
Sara tìm thấy hai khẩu súng lục ở dưới cùng trong ngăn kéo và một con dao găm sắc nhọn trong ngăn giữa. Cô nhét con dao vào tay áo chiếc váy và cất súng trong túi xách màu xanh. Cô quấn dây đeo ví quanh cổ tay ngay khi Matthew xông vào ca bin. Một tiếng nổ lớn bùng lên phía xa. “Là một trong số những khẩu pháo của chúng ta hay của bọn chúng?”, Sara hỏi, giọng run rẩy trong sự lo lắng.
Matthew lắc đầu. “Là của bọn chúng”, ông trả lời. “Chúng đã bị hụt mục tiêu. Chúng vẫn chưa gần chúng ta đủ để gây ra bất cứ thiệt hại nào. Đó là lý do những khẩu pháo của chúng ta vẫn chưa được châm lửa, Sara. Đi với tôi nào. Tôi đã giấu Nora an toàn dưới hầm chứa nước. Cô có thể chờ ở đó cùng bà ấy.”
Cô không tranh cãi, biết rõ rằng Nathan là người đứng sau mệnh lệnh này, nhưng cô cảm thấy điều này thật hèn nhát.
Dường như cô chẳng có chút danh dự nào nếu như trốn đi.
Bên trong thân tàu tối đen. Matthew bước xuống những bậc thang ọp ẹp trước. Ông đỡ cô ở những bậc đầu tiên, giải thích cho cô rằng gỗ đã bị mục nát và sẽ được thay thế ngay khi ông có thời gian cho công việc này. Khi họ bước xuống sàn tàu và rẽ vào một khúc quanh, luồng ánh sáng yếu ớt phát ra từ một cây nến dẫn đường cho họ đến nơi Nora đang kiên nhẫn chờ.
Dì của Sara được đặt ngồi trên một chiếc hộp bằng gỗ. Chiếc khăn choàng màu đỏ tươi của bà quấn quanh vai. Người phụ nữ lớn tuổi không tỏ ra sợ sệt chút nào. “Chúng ta chuẩn bị có một cuộc phiêu lưu”, bà thốt lên với cháu gái. “Matthew, anh yêu, hãy cẩn thận.”
Matthew gật đầu. “Có thể sẽ là một cuộc phiêu lưu thú vị nếu như chúng ta không có những món hàng hóa giá trị trên tàu”, ông nói.
“Những hàng hóa giá trị nào?”, Sara hỏi.
“Ta tin ông ấy đang nói đến ta và con, con yêu”, Nora giải thích.
“Đúng thế”, Matthew đồng ý. Ông bắt đầu trở lại cầu thang ọp ẹp. “Giờ thì chúng ta bắt đầu phải bảo vệ thay vì tấn công”, ông nói thêm. “Đây sẽ là lần đầu tiên của đội thủy thủ.”
Sara không biết ông ta đang nói đến điều gì. Nhưng rõ ràng là Nora hiểu. Nụ cười của bà đã nói lên điều đó. “Dì cho rằng ý của Matthew là gì khi nói những lời đó, Nora?”, cô hỏi.
Nora xem xét nhanh vấn đề để nói với Sara nhưng lại lập tức loại bỏ ý niệm đó. Bà quyết định rằng cô cháu gái quá ngây thơ để có thể hiểu được. Sara vẫn nhìn mọi thứ chỉ dưới hai gam màu đen và trắng. Trong tâm trí giàu sức tưởng tưởng của cô bé không hề có bất cứ màu xám nào. Sẽ có lúc cô bé hiểu rằng cuộc sống không hề đơn giản, cũng như chấp nhận sự thật là Nathan đã lèo lái một cuộc sống đầy biến động. Nora hy vọng bà sẽ ở đó khi Sara biết rằng cô bé đã kết hôn với Pagan. Bà mỉm cười khi nghĩ đến phản ứng của cháu gái trước tin tức đó.
“Ta tin những thủy thủ sẽ chiến đấu mạnh mẽ hơn nếu họ không phải bảo vệ chúng ta an toàn”, Nora nói.
“Nó chẳng có ý nghĩa gì cả”, Sara tranh luận.
Nora đồng ý nhưng bà đã thay đổi chủ đề thay vì nói với cháu gái điều đó. “Đây là nơi cất giữ đạn dược ư?”
“Con tin là thế.” Sara trả lời. “Dì có cho là những cái thùng này chứa đầy thuốc súng không?”
“Hẳn rồi”, Nora nói. “Chúng ta phải để mắt đến ánh nến. Nếu lửa lan xuống đây, ồ, ta chẳng cần phải cho con biết điều gì có thể sẽ xảy ra. Đừng để ta quên tắt nến khi Matthew xuống đón chúng ta.”
Con tàu đột nhiên như thể mới ợ một tiếng lớn. Nó lắc từ phía sau đến giữa thân tàu. “Dì có nghĩ rằng bọn chúng đã bắn trúng chúng ta không?”, Sara hỏi.
“Có vẻ như bọn chúng đã làm vậy rồi.” Nora trả lời.
“Nathan nên kết thúc chuyện này một cách nhanh chóng. Thần kinh của con không thể chịu nổi tình trạng hỗn loạn kiểu này. Nora, có phải dì và Matthew đã trở nên hết sức gần gũi?”
“Con thật khéo chọn thời điểm để hỏi”, Nora trả lời trong một tiếng cười nhỏ.
“Con chỉ muốn giải tỏa tâm lý của chúng ta khỏi sự lo lắng lúc này”, cô đáp lại.
“Đúng thế, đây có thể là một ý kiến hay đấy. Và con nói đúng, Matthew và ta đã trở nên khá thân thiết. Ông ấy quả là một người dịu dàng và thấu hiểu. Ta đã quên bẵng mất cảm giác thoải mái khi tâm sự những suy nghĩ và lo lắng của mình với một người quan tâm đến ta.”
“Con cũng quan tâm đến dì, thưa dì.”
“Đúng thế, con yêu, ta biết con cũng quan tâm đến ta, nhưng hai điều này hoàn toàn không giống nhau. Con sẽ hiểu những gì ta nói khi con và Nathan trở nên gần gũi với nhau hơn chút nữa.”
“Con e là sẽ chẳng bao giờ có ngày đó”, cô trả lời. “Matthew có hay tâm sự với dì không?”, cô hỏi.
“Ồ, có chứ, thường xuyên.”
“Ông ấy có nói nhiều về Nathan?”
“Rất nhiều lần”, Nora thú thật. “Dĩ nhiên một vài điều được chia sẻ trong sự tin tưởng, vì thế ta không thể nói đến...”
“Dĩ nhiên là dì có thể”, Sara ngắt lời. “Sau tất cả thì con là cháu gái của dì, và những thứ dì sẽ nói với con, con sẽ không thể để nó lan xa hơn. Dì có tin con không, dì Nora?”
Sara tiếp tục khích lệ trong mười phút hoặc hơn trước khi Nora cuối cùng cũng phải nhượng bộ. “Matthew đã kể cho ta nghe về cha của Nathan. Con đã từng gặp Bá tước Wakersfield chưa?”
Sara lắc đầu. “Người ta nói rằng ông ấy đã mất khi Nathan mới chỉ là một cậu bé, Nora. Con lúc đó cũng không khác gì một đứa trẻ. Dù thế, con cũng nghe người ta nói rằng ông ấy đã được phong tước hiệp sĩ.”
“Đúng thế, ông ấy đã được phong tước hiệp sĩ. Dù vậy, tất cả những thứ đó chỉ là một sự giả tạo. Matthew nói với ta rằng Bá tước đã phản bội đất nước trong khi vẫn còn đang trong thời gian phục vụ tổ quốc. Đúng thế, đó là sự thật, Sara.” Bà nói thêm khi cháu gái thở dốc. “Đó là một câu chuyện kinh khủng, bé con. Cha của Nathan đã móc ngoặc với hai kẻ ngoại đạo khác và ba người họ cho rằng mình có thể lật đổ hoàng gia. Họ tự phong cho mình là Tòa Án, và như Matthew đã xâu chuỗi các sự kiện cho ta, họ đã suýt thực hiện thành công kế hoạch xảo quyệt đó. Dù thế, cha Nathan đã có ý định khác. Lương tâm của ông ta đã khiến ông ta bị sát hại trước khi sự thật được phanh phui.”
Sara sợ hãi trước những gì cô vừa biết. “Nathan tội nghiệp”, cô thì thầm. “Sự hổ thẹn này hẳn là không thể chịu nổi.”
“Không, không hoàn toàn”, Nora trở lại. “Con thấy đấy, không ai biết toàn bộ sự thật. Người ta vẫn tin rằng Bá tước bị giết trong một vụ tai nạn xe ngựa. Không có bất cứ một tin đồn nào quanh đây. Ta cảnh cáo con, nếu gia đình con nghe phong thanh được điều này, họ sẽ sử dụng nó để ép Đức vua hủy bỏ hôn ước của con.”
“Ôi, đã quá muộn cho điều đó rồi”, Sara trả lời.
“Con vẫn còn quá ngây thơ nếu con tin rằng nó quá muộn, Sara. Sự việc này quá bất thường, nhất là đối với một Đức vua có tinh thần không hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Ông ta là một tên ngớ ngẩn”, Sara thì thầm.
“Và lúc đó con mới chỉ có bốn tuổi”, dì cô nói khẽ.
“Tuy nhiên, chúng con đã sống với như vợ chồng. Con không tin Hoàng tử nhiếp chính dám hủy bỏ...”
“Ông ta dám làm bất cứ thứ gì ông ta muốn”, Nora phản đối.
“Lo lắng của dì thật vô nghĩa”, Sara xen vào. “Con sẽ không kể cho bất cứ ai về cha của Nathan, thế nên cha mẹ con cũng sẽ không tìm ra. Thậm chí con cũng sẽ không để Nathan biết rằng con đã biết, được chứ? Chàng sẽ phải an ủi con trước.”
Nora dịu dần. “Con có biết rằng ta cũng đã phát hiện ra việc tại sao lưng của Nathan lại bị thương không?”
“Con tin là ai đó đã dùng roi da đánh lên lưng chàng”, Sara trả lời.
“Không, không phải roi da”, Nora nói. “Những vết sẹo trên lưng cậu ta là do lửa, không phải roi. Con chỉ cần nhìn là có thể nhận ra điều đó, bé con.”
Sara cảm thấy dạ dày của mình cuộn lên. “Ôi, Chúa ơi, một sự cố ý ư? Ai đó đã cố tình thiêu cháy chàng?”
“Ta tin là thế, nhưng ta không chắc chắn. Ta chỉ biết rằng chuyện này có liên quan đến một người phụ nữ. Tên cô ta là Ariah. Nathan đã gặp cô ta khi ghé thăm một cầu cảng nước ngoài ở phương Đong.”
“Nathan đã gặp người phụ nữ này thế nào?”
“Ta không được kể chi tiết”, Nora thú thật. “Ta chỉ biết rằng cô Ariah này là người thiếu đứng đắn. Cô ta đã chơi đùa với Nathan.”
Sara hổn hển. “Ý dì là Nathan đã giao thiệp với cô gái điếm đó ư?”
Nora vươn tay vỗ lên tay Sara. “Nathan chỉ là phóng thích hạt giống của cậu ta trước khi ổn định cuộc sống. Con không cần phải khiến bản thân bị kích thích như thế.”
“Dì có nghĩ rằng Nathan yêu cô ta?”
“Không, dĩ nhiên Nathan không yêu cô ta. Cậu ta đã đính hôn với con, Sara. Trong ấn tượng của ta, Nathan là một người lý trí. Cậu ta sẽ không cho phép bản thân yêu một người phụ nữ. Ta sẽ cược phần thừa kế của ta với con rằng khi Ariah kết thúc với Nathan, cậu ta rất có thể cũng đã chán ghét cô ta. Matthew cho ta biết rằng người phụ nữ đó đã sử dụng Nathan để thao túng một gã tình nhân khác của cô ta. Đúng thế, đó là sự thật”, bà nói vội vã khi Sara trông không có chút tin tưởng. “Theo Matthew, Ariah là bậc thầy trong trò chơi của cô ta. Vì lý do đó ta tin Nathan đã bị tra tấn bởi những mệnh lệnh của cô ta. Cảm ơn Chúa, cậu ta đã có thể trốn thoát. Đó là thời điểm một cuộc cách mạng nhỏ đang diễn ra, con thấy đấy, và một số người có cảm tình với những kẻ vô chính phủ đã hỗ trợ cậu ta khi họ phóng thích những tù nhân khác. Sau đó Jimbo và Matthew đã chăm sóc cho Nathan.”
“Hẳn Nathan đã trải qua rất nhiều khổ sở?”, Sara nói nhỏ, giọng cô run lên. “Chàng phải còn rất trẻ khi bị người phụ nữ hung dữ đó lừa dối. Con cũng tin Nathan đã yêu cô ta, dì Nora.”
“Ta không tin”, Nora phản bác.
Sara buông tiếng thở dài mệt mỏi. “Sẽ thật tốt nếu đó chỉ là một sự chơi đùa”, cô nói. “Và nếu họ đã chia sẻ cùng một chiếc giường, ôi, không hẳn là chàng không chung thủy với con, vì khi đó chúng con vẫn chưa bắt đầu cuộc sống hôn nhân. Dì biết đấy, lúc này mọi chuyện đang bắt đầu có ý nghĩa với con.”
“Cái gì đang bắt đầu có ý nghĩa?”
“Trước đây, con đã không tâm sự điều này với dì, nhưng con nhận ra rằng Nathan dường như rất quan tâm đến việc bảo vệ cảm xúc của chàng. Giờ thì con cho rằng con đã hiểu lý do. Chàng không tin phụ nữ. Con không thể trách Nathan. Nếu những ngón tay của dì bị đốt cháy một lần, liệu dì có đặt nó lại gần ngọn lửa một lần nữa không?”
“Chuyện đã trôi qua lâu rồi”, Nora trả lời. “Nathan giờ là một người đàn ông trưởng thành, Sara, và chắc chắn cậu ta đã loại bỏ tất cả thứ đó ra khỏi tâm trí của mình.”
Sara lắc đầu. “Dì có thể giải thích thái độ của Nathan bằng cách nào khác? Nathan không hề thích khi con nói với chàng rằng con yêu chàng. Nathan đã cứng người bên trên con và trở nên lạnh lùng. Chàng không bao giờ, dù chỉ một lần, nói với con rằng chàng quan tâm đến con. Chàng chỉ có thể là vẫn ghét tất cả phụ nữ - trừ con, dĩ nhiên.”
Nora cười. “Trừ con ư?”
“Con tin là Nathan yêu con, dì Nora. Chàng chỉ là đang gặp khó khăn để nhận ra điều đó.”
“Hãy cho cậu ta thời gian, con yêu. Đàn ông cần nhiều thời gian hơn để hiểu ra mọi thứ. Như con đã thấy đấy, chỉ bởi vì họ là những con quái vật cứng đầu.”
Sara hoàn toàn đồng ý với nhận xét đó. “Nếu con có cơ hội gặp ả Ariah đó, con sẽ...”
“Con sẽ có cơ hội khá tốt để gặp cô ta”, Nora xen vào. “Cô ta đang sống ở Luân Đôn từ năm trước hoặc đại loại thế. Matthew nói cô ta đang tìm kiếm một người bảo bọc khác.”
“Nathan có biết cô ta đang ở Anh?”
“Ta có thể tưởng tượng như thế”, Nora trả lời.
Tiếng ồn ào trở nên quá to khiến hai người phụ nữ không thể tiếp tục cuộc thảo luận. Trong khi Nora phiền lòng về trận chiến, Sara lại phiền lòng về những thông tin mà dì cô vừa chia sẻ.
Hai hay ba mươi phút sau. Sự im lặng bao trùm lên con tàu. “Giá mà ta có thể nhìn thấy điều gì đang diễn ra, ta sẽ không quá lo lắng thế này”, Nora nói thầm.
Sara cho rằng đó là một ý kiến hay.
“Con sẽ lén lên trên ca bin và xem liệu mọi việc có ổn không.”
Nora kịch liệt phản đối ý kiến đó. Cửa sập được mở ra ngay giữa cuộc tranh cãi của họ, và hai người phụ nữ rơi vào im lặng. Họ bắt đầu cầu nguyện rằng Matthew đang xuống đón họ. Nhưng khi không có ai gọi với xuống, họ lại bắt đầu vẽ ra những kết luận kinh khủng rằng kẻ thù đã thật sự chiếm được con tàu. Sara ra hiệu cho Nora ép người vào góc phía sau một chiếc thùng lớn, rồi quay lại thổi tắt nến. Cô đi theo cách của mình đến cạnh cầu thang và chờ cơ hội để đốn ngã những tên vô lại.
Chúa ơi, cô đang sợ. Dù thế, sự sợ hãi không ngăn được cô. Điều cô quan tâm đầu tiên là Nathan. Nếu kẻ thù thật sự đang ở trên tàu, chồng cô liệu còn sống hay đã chết? Cô nghĩ đến cảnh anh nằm trong một vũng máu, rồi buộc mình nén những suy nghĩ khủng khiếp đó lại. Cô sẽ không thể giúp được chồng nếu cô để trí tưởng tượng lấn át mình.
Một tia sáng yếu ớt chiếu xuống khi cửa sập hoàn toàn được mở ra. Nó không dày hơn một cái chốt thẳng, nhưng vẫn đủ để Sara thấy được hai gã đàn ông đội những chiếc khăn màu sắc sặc sỡ đang đi xuống cầu thang.
Tên cướp biển đầu tiên bỏ qua một bậc cầu thang yếu ớt, nhưng tên thứ hai thì không. Hắn buông tiếng chửi bới khi ngã sượt qua cánh cửa mở hẹp, sau đó nằm chỏng chơ giữa các tấm ván. Chân gã treo lơ lửng phía dưới, còn tay thì gắn chặt vào hai bên hông.
Cái quái gì thế? Gã đầu tiên lẩm bẩm khi quay lại. “Tự mày khiến mày mắc bẫy à?”, gã cười thích chí khi thêm vào. Gã đang với tay để kéo những tấm gỗ ra, rồi đột nhiên dừng lại khi một cú đánh đột ngột đập lên mặt.
Tên đột nhập đang tiếp tục đi vòng quanh lần nữa thì Sara đập báng súng vào gáy hắn. Cô lẩm bẩm xin lỗi khi hắn ngã sụp xuống sàn.
Hắn không la lên. Mà là cô. Khi thấy hắn vẫn còn thở, cô lập tức bình tĩnh lại, nhẹ người khi thấy hắn chưa chết.
Cô nâng váy và duyên dáng bước qua người gã đàn ông đã ngã sõng soài trên sàn. Cô bước nhanh lại đối đầu với nạn nhân thứ hai. Gã đàn ông xấu xí đang nheo mắt nhìn cô với vẻ ngạc nhiên nhất trên mặt. Nếu hắn đang không nhìn cô chằm chằm, cô có thể sẽ đánh hắn. Dù thế, cô không nỡ làm chuyện xảo quyệt đến thế, vì tên vô lại đã bị mắc kẹt, và với lòng trắc ẩn của mình, cô đã xé một miếng vải từ váy lót và nhồi những thứ đó vào miệng hắn, giữ cho hắn khỏi la lên xin cứu viện. Sau đó Nora bước đến bên trợ thủ của mình, giúp cô trói chặt tay chân gã đàn ông.
Dì của cô có vẻ nắm tình hình khá tốt. Nora chỉ không hiểu mức độ nghiêm trọng trong hoàn cảnh hiện tại của họ. Nếu những gã đàn ông này đã tiến được vào kho đạn dược, nghĩa là những gã khác cũng đã ở trên tàu.
“Trông này, con yêu, ta tìm thấy vài sợi dây thừng. Ta có thể trói gã kia giùm con chứ?”
Sara gật đầu. “Vâng, đó hẳn là một ý tưởng tuyệt vời. Hắn có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Nhét thêm một miếng giẻ vào miệng hắn nữa. Đây, sử dụng vài miếng từ váy lót của con. Giờ thì chiếc váy thật sự hỏng rồi.”
Cô tạm dừng để xé thêm một mảnh vải dài khác, rồi đưa nó cho dì mình. “Chúng ta sẽ không muốn hắn hét lên xin giúp đỡ đâu phải không, dì Nora?”
“Chắc chắn là không”, dì cô đồng ý.
Sara cố ấn một trong số những khẩu súng lục vào tay bà, nhưng bà từ chối nhận thứ vũ khí đó. “Con có thể cần cả hai khi cứu Matthew và Nathan, con yêu.”
“Dì chắc chắn đang đặt gánh nặng lên vai con”, Sara nói khẽ.
“Ta không chắc mình có thể cứu được bất cứ ai.”
“Đi đi”, Nora ra lệnh. “Sẽ có nhiều điều ngạc nhiên đang chờ đợi con, Sara. Ta sẽ chờ ở đây đến khi con hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Sara định ôm dì chào tạm biệt, nhưng cô sợ một trong số những khẩu súng có thể phát nổ.
Cô cầu nguyện trên suốt quãng đường lên ca bin. Khu vực sinh hoạt tập thể vắng tanh. Sara định ngó vào ca bin của cô thì nghe thấy tiếng những gã đàn ông đang bắt đầu đi xuống. Cô ép người vào góc tam giác sau bức bình phong và chờ đợi.
Jimbo vấp ngã xuống cầu thang đầu tiên. Sara có thể thấy rõ gã khi nhìn lén qua những đường may trên bức mành. Trán gã bị một vết cắt lớn. Máu chảy dài sang hai bên mặt. Gã không thể lau máu vì tay đang bị trói phía sau lưng, và bị bao vây bởi ba tên cướp biển.
Cảnh tượng trước mắt khiến Sara quên đi nỗi sợ hãi. Cô đang cực kỳ tức giận.
Sara thấy Jimbo nhìn về phía cầu thang. Cô nghe thấy những tiếng bước chân khác và Nathan xuất hiện trong tầm mắt. Cũng giống như người bạn tàu của anh, tay Nathan bị trói lại sau lưng. Sara tạ ơn trời vì anh vẫn còn sống, cô bắt đầu run rẩy. vẻ mặt chồng cô cũng khiến cô hơi mỉm cười. Anh trông hết sức buồn chán.
Cô thấy anh đưa cho Jimbo một cái gật đầu. Rất nhanh chóng, rất thoáng qua, cô biết rất có thể mình đã bỏ lỡ nó nếu không phải đang quan sát anh một cách chăm chú. Sau đó Jimbo quay đầu một chút hướng về tấm bình phong.
Cô đoán là Nathan biết cô đang trốn ở đó. Sara nhìn xuống, thấy gấu váy của mình đã bị nhô ra một nửa, cô nhanh chóng kéo nó lại.
“Đưa chúng vào ca bin”, một giọng cáu kỉnh ra lệnh.
Nathan tiếp tục bị đẩy về phía trước. Anh vấp, trông như thể đang nỗ lực để giữ cơ thể khỏi khuyu đầu gối xuống và đẩy mình vào góc của tấm bình phong. Tay anh giống như một cái chân, hoặc đại loại thế.
“Ở đây có xúc xích và rượu grog”, một tên khác la lên. “Chúng ta có thể kiếm chút bánh mỳ trong khi xem bọn chúng bị giết. Perry, mày muốn để thằng thuyền trưởng chết đầu tiên hay cuối cùng?”
Trong lúc câu hỏi đang được đặt ra, Sara đặt một khẩu súng vào tay Nathan. Khi anh không ngay lập tức nhận ra lợi thế cô dành cho mình, cô dùng khuỷu tay thúc nhẹ anh một cái.
Anh không cho cô thấy bất cứ phản ứng nào với sự thúc giục đó. Cô chờ thêm một phút, khi thấy anh vẫn không bắn, cô nhớ ra rằng tay anh đã bị trói.
Cô nhớ đến con dao găm cất trong tay áo, ngay lập tức tiến hành công việc cắt sợi dây trói dày. Cô vô tình cắt vào da anh hai lần. Sau đó, Nathan nắm lấy lưỡi dao và tiếp tục nhiệm vụ thay cô.
Khoảnh khắc đó với cô giống như cả thế kỷ đã trôi qua, nhưng cô biết thời gian thậm chí còn chưa đến một phút.
“Thuyền trưởng đang ở cái chỗ quỷ nào?”, một giọng khác quát lên. “Tao muốn uống một cốc rượu grog.”
Vậy ra bọn chúng đang chờ tên cầm đầu trước khi bắt đầu lễ hội giết người, Sara kết luận.
Tại sao Nathan cũng đang chờ? Tay anh đã được tự do, nhưng anh hành động như thể chúng vẫn chưa. Anh giữ lưỡi dao, để có thể sẵn sàng quẳng nó đi khi thời cơ đến. Khẩu súng ở tay còn lại, chĩa thẳng xuống sàn.
Nathan dường như đã sẵn sàng cho cuộc chiến, nhưng anh vẫn chờ. Anh đang ép cô sát vào tường. Sara ngạc nhiên rằng những bản lề mà anh ép lên bức bình phong vẫn chưa bị trọng lượng của anh làm gãy.
Nathan rõ ràng đang ngầm nói với cô rằng hãy cứ ở yên đấy.
Cứ như thể cô đang có tâm trạng để đi đến chỗ nào khác, cô nghĩ thầm. Chúa ơi, cô lại trở nên lo lắng. Tại sao chồng cô không lợi dụng cơ hội lúc này? Chẳng lẽ anh đang chờ những gã cướp biển tăng lên gấp đôi từ năm đến mười rồi mới hành động sao? Sara quyết định gửi cho anh một thông điệp nhỏ. Cô chạm quanh viền của bức bình phong và nhéo vào lưng anh.
Anh không phản ứng. Cô lại nhéo anh. Cô rụt tay lại khi nghe thấy tiếng một gã khác đi xuống. Rõ ràng đó là tên cướp biển đầu sỏ, vì một trong số những gã đàn ông nói với hắn rằng đã đến lúc chúng có thể thường thức rượu grog trước khi tiếp tục công việc. Một trong số những tên vô lại khác đi qua phòng sinh hoạt tập thể và mờ cửa ca bin của cô. Hắn đi vào trong, sau đó nhanh chóng trở ra trong một hoặc hai giây ngắn ngủi sau đó. Gã con hoang đang giữ một trong số những chiếc váy của cô trong tay. Đó là chiếc váy màu xanh nhạt, chiếc váy cô rất thích, tên bẩn thỉu đó đã đặt bàn tay của gã lên nó.
Cô thề sẽ không bao giờ mặc chiếc váy đó nữa.
“Chúng ta có một con đàn bà trên tàu, thuyền trưởng”, gã đàn ông hôi hám nói.
Tên đầu sỏ đứng quay lưng về phía Sara vì thế cô không thể nhìn thấy mặt hắn. Cô có một chút cảm ơn vì sự hòa hoãn này. Riêng kích thước của gã thôi đã đủ kinh khủng rồi. Gã đứng ngang vai so với Nathan.
Gã thuyền trưởng buông tiếng khúc khích nhỏ, đầy ghê tởm đến nỗi Sara cảm thấy như thể có hàng ngàn con bọ đang bò trên da mình. “Tìm con chó cái đó đi”, hắn ra lệnh. “Tao chơi nó xong sẽ đến phiên chúng mày.”
Sara bịt tay lên miệng để giữ cho mình khỏi nôn khan.
“Thuyền trưởng”, một tên khác nói. “Cô ta sẽ chết trước khi chúng tôi có cơ hội.”
Một tràng khúc khích theo sau câu nói đó. Sara muốn khóc. Cô đã nghe tất cả những gì muốn nghe về những kế hoạch nhơ nhuốc của chúng. Cô lại véo Nathan. Mạnh hơn. Cô cũng huých anh.
Cuối cùng anh cũng đầu hàng yêu cầu của cô. Anh di chuyển nhanh như chớp. Bóng anh trở nên mờ nhạt khi lao nhanh về phía hai gã đứng trước cửa ca bin của họ. Nhưng thậm chí trong lúc đang di chuyển, anh cũng phóng dao. Lưỡi dao tìm thấy mục tiêu của nó chính giữa hai con mắt của một tên đang ngã ra. Phát súng anh bắn hạ gục một tên khác.
Nathan huých vai vào hai tên chặn cửa. Lực huých xô cả hai tên ngã vào bên trong. Nathan theo sau chúng. Anh rút ngắn cuộc chiến bằng việc đập đầu chúng vào với nhau.
Jimbo dùng đầu để xô ngã tên cầm đầu. Tay gã vẫn bị trói sau lưng, cú huých chỉ khiến tên thuyền trưởng mất thăng bằng. Hắn nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Hắn chặt vào cổ và xô gã xuống sàn. Hắn đá vào một bên sườn của Jimbo. Dù thế, đó không phải là một cú đá chính xác khủng khiếp, vì hắn không thật sự chú tâm xem mình đang làm gì. Toàn bộ sự chú ý của hắn đang tập trung vào việc lôi khẩu súng khỏi túi.
Nathan đã bắt đầu bước ra khỏi cửa khi tên cầm đầu nâng cao khẩu súng của hắn. Giọng hắn đầy nọc độc khi rít lên, “Mày sẽ phải chết một cách từ từ và đầy đau đớn”.
Sara quá tức giận đến nỗi quên cả sợ hãi. Cô đi men theo bức bình phong và lặng lẽ di chuyển thẳng đến phía sau lưng tên vô lại. Sau đó cô gí cò súng thẳng vào hộp sọ của hắn. “Còn ông sẽ phải chết nhanh chóng và dễ dàng”, cô thì thầm.
Khi tên cầm đầu cảm thấy cái chạm lãnh lẽo của thép, hắn cứng người như xác chết một ngày. Sara hài lòng trước phản ứng đó. Nathan cũng tương tự, cô để ý. Anh đang thật sự mỉm cười.
Cô mỉm cười lại. Mọi thứ dường như không quá ảm đạm, cô nghĩ. Tuy nhiên, Sara không biết liệu mình có khả năng giết người đàn ông này không. Nó là một cuộc kiểm tra cô không muốn thất bại.
Sau cùng thì mạng sống của chồng cô đang phụ thuộc vào lòng can đảm mà cô có.
“Nathan?”, cô gọi. “Lần này chàng muốn em bắn vào giữa tai hay cổ?”
Trò lừa gạt này thật độc đáo. “Lần này ư?”, nạn nhân của cô siết tay lên cổ.
Dù thế, vẫn chưa đủ tốt. Hắn vẫn đang chĩa khẩu súng về phía Nathan.
“Đúng thế, lần này, đồ ngu ngốc”, cô nói, cố gắng khiến giọng mình nham hiểm nhất có thể và cho rằng mình đã khá thành công.
“Em thích thế nào?”, Nathan hỏi, cố ý dựa lưng vào ngưỡng cửa, cho một tư thế hết sức thoải mái.
“Cổ”, Sara trả lời. “Chàng quên cái đống hỗn độn sẽ phải lau chùi sau cái gã lần trước rồi ư? Những vết bẩn đã không thể biến mất trong một tuần. Tuy nhiên, não của tên con hoang này dường như nhỏ hơn. Ôi, chàng quyết định đi. Em luôn luôn tuân lời.”
Tên cầm đầu buông thõng tay xuống, khẩu súng của hắn rơi trên sàn. Sara nghĩ chiến thắng đã được bảo đảm, nhưng trước khi Nathan có thể bắt được gã đàn ông, hắn đột nhiên quay lại. Cùi chỏ của hắn đánh mạnh vào má trái của cô trong một chuyển động vụng về để đánh khẩu súng bật khỏi tay cô.
Sara nghe thấy tiếng gầm của Nathan. Cô lảo đảo lùi lại, vấp chân lên bàn chân to bè của Jimbo, và kịp thời nổ súng. Một âm thanh đau đớn tru lên theo sau đó, kẻ thù của cô đang ôm lấy khuôn mặt hắn.
Thời gian dường như rất lâu, rất lâu khi cô ngã xuống sàn. Mọi thứ dường như quay chậm, và suy nghĩ cuối cùng trước khi bất tỉnh là một suy nghĩ thật kinh hoàng. Chúa lòng lành, cô đã bắn vào mặt tên xấu xa đó.
Sara tỉnh lại sau vài phút. Cô thấy mình đang nằm trên giường, Matthew và Jimbo đang nghiêng người cúi xuống nhìn cô. Matthew giữ một miếng khăn lạnh trên má cô. Jimbo quạt cho cô bằng một trong số những tấm bản đồ trên bàn của Nathan.
Chồng cô không có ở đây. Ngay khi Sara nhận ra thực tế đó cô ném đống chăn sặc sỡ sang một bên và cố gắng dứng dậy. Jimbo ấn cô quay trở lại. “Ở yên đây, Sara. Cô đã lĩnh trọn một cú đánh. Má cô đã sưng hết lên rồi.”
Cô phớt lờ chỉ dẫn của gã. “Nathan đâu?”, cô hỏi. “Tôi muốn chàng ở đây với tôi.”
Trước khi Jimbo có thể trả lời, gã thấy chính mình đã ngồi lên giường. Sara giật lấy khăn lạnh từ tay Matthew và bắt đầu lau sạch vết cắt trên trán Jimbo.
“Người phụ nữ này nhỏ bé, nhưng cô ta có thể thật sự trở nên mạnh mẽ khi nổi giận, đúng không Matthew?” Jimbo lẩm bẩm, cố tỏ ra cáu kỉnh. “Ngừng làm phiền tôi ngay.” Gã càu nhàu.
Cô không thèm để ý đến mệnh lệnh đó. “Matthew, ông nghĩ rằng anh ta sẽ ổn chứ? Tôi thấy vết cắt có vẻ không sâu, nhưng có thể...”
“Cậu ta ổn”, Matthew trả lời.
Sara gật đầu. Rồi cô quay chủ đề về sự lo lắng khác của mình. “Một người chồng nên chăm sóc vợ khi cô ấy bị ngã”, cô tuyên bố.
“Bất cứ ai có một mẩu lương tâm thôi cũng sẽ biết điều đó. Matthew, đi và gọi Nathan. Trước Chúa, chàng sẽ phải chăm sóc tôi, hoặc là tôi phải biết lý do tại sao.”
“Giờ thì Sara”, Matthew cắt ngang, dùng một giọng mềm mỏng nhất, “Chồng cô là thuyền trưởng của con tàu này, và cậu ta phải có nghĩa vụ xem xét một số... chi tiết quan trọng ngay bây giờ. Ngoài ra, cô sẽ không muốn đoàn tụ với cậu ta đâu. Cậu bé đang trong một cơn giận dữ muốn giết người”.
“Vì những tên cướp biển đã lên con tàu xinh đẹp của chàng ư?”
“Vì thằng con hoang đó đã đánh cô, Sara.” Jimbo lẩm bẩm. “Cô đã ngất đi, Sara, sau cú đánh đó, vì thế cô đã không thấy được vẻ mặt của chồng cô. Nó là cảnh tượng mà tôi sẽ khó có thể quên được. Tôi chưa bao giờ trông thấy cậu ta giận dữ đến như thế.”
“Thật là tốt khi biết điều đó”, Sara thì thầm.
Hai người bạn tàu chia sẻ cho nhau cái nhìn bực tức. Sara bỏ qua hai người bọn họ, cô vừa nhớ đến một tội lỗi chết người mà cô đã từng cam kết. “Ôi, Chúa ơi, tôi đã bắn vào mặt tên thuyền trưởng”, cô la lên. “Tôi đáng bị nguyền rủa chui xuống địa ngục, đúng không?”
“Cô chỉ đang cứu chồng mình vào lúc đó”, Jimbo xen vào. “Cô sẽ không phải xuống địa ngục, Sara.”
“Hắn sẽ trở nên... xấu xí trong những ngày còn lại của cuộc đời”, cô khẽ nói.
“Không, Sara, hắn bình thường đã rất xấu rồi”, Matthew nói với cô.
“Và tôi ước gì cô đã giết tên khốn đó”, Jimbo nói. “Vì cô chỉ bắn vào mũi hắn...”
“Chúa ơi, tôi bắn...”
“Cậu khiến cô ấy trở nên kích động, Jimbo”, Matthew lẩm bẩm.
“Tôi đã bắn mũi của người đàn ông tội nghiệp đó bay ra khỏi khuôn mặt hắn ư?”
“Người đàn ông tội nghiệp?”, Jimbo chế giễu. “Hắn chính là một tên quỷ dữ. Cô có biết chuyện gì có thể xảy ra với cô nếu như...”
“Tên khốn đó vẫn còn mũi”, Matthew xen vào. Ông đưa cho bạn mình một cái cau mày dữ dội. “Dừng ngay việc khiến cô ấy lo lắng đi, Jimbo”, ông ra lệnh trước khi quay lưng về phía Sara. “Cô chỉ vẽ thêm một cái lỗ nhỏ trên mũi hắn, tất cả chỉ có thế.”
“Cô đã cứu mọi người, Sara”, Jimbo nói.
Lời nhận xét đã cổ vũ cô trông thấy.
“Tôi đã cứu mọi người thật ư?”
Cả hai người đàn ông gật đầu.
“Những thuộc cấp có biết tôi...”, cô ngừng câu hỏi khi họ lại gật đầu.
“Ôi, vậy, họ không thể nghĩ tôi bị nguyền rủa nữa chứ?”
Trước khi cả hai người có thể trả lời, cô hỏi một câu khác. “Nathan đang xem xét những điều gì?”
“Trả thù”, Jimbo nói. “Ăn miếng trả miếng, Sara. Chúng đã định giết chúng ta...” Gã không bao giờ kết thúc được câu giải thích giải thích của mình. Sara thở hổn hển đầy giận dữ và chạy ra khỏi ca bin. Cả Jimbo và Matthew đều đuổi theo sau.
Nathan đang đứng trước bánh lái.
Những gã cướp biển cố chiếm tàu của họ đang xếp thành hàng trên boong. Người của Nathan bao vây lấy chúng. Sara vội vã đến bên chồng. Cô chạm vào tay anh để khiến anh chú ý. Anh không nhìn cô mà giữ ánh mắt thẳng về phía tên cầm đầu đứng cách anh vài mét.
Khi nhìn hắn, Sara tiến về phía trước một bước theo bản năng. Tên xấu xa đang giữ một miếng giẻ trên tay và bịt trên mũi. Cô muốn nói với hắn mình lấy làm tiếc vì đã khiến hắn bị thương. Cô cũng muốn nhắc hắn rằng tất cả là lỗi ở hắn, vì nếu hắn không đánh cô, súng cũng sẽ không phát nổ.
Nathan hẳn đã đoán được ý định của cô. Anh nắm lấy cánh tay cô khiến nó nhói lên và giật về phía anh theo đúng nghĩa đen.
“Quay trở xuống dưới ngay”, anh ra lệnh với một giọng mềm mỏng kiểu em-dám-cãi-ta-xem.
“Không cho đến khi chàng cho em biết chàng sẽ làm gì họ”, cô tuyên bố.
Nathan có thể giấu nhẹm sự thật vì quyền lợi của cô vợ yếu đuối của anh nếu như không liếc xuống nhìn cô trước. Ngay khi anh trông thấy hai má đang sưng phồng lên của Sara, sự giận dữ hoàn toàn chiếm giữ anh. “Ta sẽ giết hết bọn chúng.”
Anh quay lưng về phía đoàn thủy thủ trước khi ra lệnh cho cô. “Quay trở về ca bin ngay, Sara. Mọi thứ sẽ được giải quyết xong trong ít phút nữa.”
Sara không đi đâu hết. Cô khoanh tay phía trước và cứng người với tư thế của mình. “Chàng sẽ không giết họ.”
Cô hét ra mệnh lệnh đó nhưng không thu được toàn bộ sự chú ý của chồng, cũng như cơn thịnh nộ của anh. Anh trông như thể muốn giết cô.
“Vì cái quái gì mà ta sẽ không làm thế chứ”, anh gầm lên phản bác.
Sara nghe thấy vài tiếng lầm bầm chấp thuận từ những người thủy thủ của Nathan. Cô định lặp lại sự phản đối, nhưng Nathan đột nhiên đưa tay chạm vào má cô. Anh cúi người một chút và thì thầm, “Hắn đã làm đau em, Sara. Ta phải giết hắn”.
Điều này thật sự có ý nghĩa với Nathan, và anh cho là rất hợp lý khi dành thời gian giải thích cho cô quyết định của mình. Dù thế, cô vẫn không hiểu, vẻ mặt hoài nghi của cô đã cho anh biết điều đó.
“Chàng định nói với em rằng chàng sẽ giết tất cả những ai từng đánh em ư?”, cô hỏi.
Anh không quan tâm đến sự chỉ trích trong giọng cô. “Hoàn toàn đúng”, anh lầm bầm.
“Vậy chàng sẽ giết phân nửa gia đình em sao”, cô buột miệng.
Chúa ơi, cô thật sự không nên nói ra điều đó, cô chợt nhận ra. Anh lại tức điên lên. Nhưng giọng anh nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên khi trả lời cô. “Cho ta biết tên chúng, Sara, ta sẽ trả thù giùm em. Ta hứa. Không một ai được chạm vào những thứ thuộc về ta.”
“Ôi... Ôi, phu nhân của tôi”, Chester gầm lên. “Chúng tôi sẽ giết đến tên cuối cùng trong cái lũ khốn này. Đó là quyền của chúng tôi.” Gã thêm vào.
“Chester, nếu anh còn sử dụng cái giọng báng bổ đó khi có mặt tôi, tôi sẽ rửa miệng anh bằng giấm đấy.” Cô lườm người thủy thủ một cách gay gắt cho đến khi gã ta gật đầu, rồi quay lại đúng lúc để bắt được nụ cười của Nathan. “Nathan, chàng là thuyền trưởng”, cô nói. “Chỉ có chàng mới có thể đưa ra quyết định quan trọng này. Vì em là vợ của chàng, em có thể khiến chàng chịu ảnh hưởng đúng không?”
“Không.”
Ôi, anh là một người cứng đầu, cô nghĩ. “Em sẽ không cho phép”, cô hét lên. Thôi thúc muốn giẫm lên chân anh đang áp đảo cô. “Nếu chàng giết chúng, chàng cũng chẳng tốt đẹp gì hơn chúng cả. Chàng cũng sẽ là kẻ xấu xa và vì em là vợ chàng, em cũng sẽ trở nên xấu xa.”
“Nhưng phu nhân của tôi, chúng ta đúng là những kẻ xấu xa.” Ivan Kinh Khủng đưa ra tuyên bố đó.
“Chúng ta không phải kẻ xấu”, Sara nói. “Chúng ta tuân thủ pháp luật, là những người dân trung thành của vương quốc.”
Sự đau khổ của Sara cuối cùng cũng thấm vào cơn giận dữ của Nathan. Anh ôm vai cô. “Nào, Sara...”
“Chàng còn dám ‘Nào, Sara’ với em”, cô ngắt lời. “Cũng đừng dùng giọng điệu kẻ cả với em. Chàng sẽ không thể xoa dịu em để được phép giết những người này đâu.”
Anh không có tâm trạng để xoa dịu hay tranh luận, nhưng biết mình sẽ phải bắt cô đi xuống dưới trước khi phóng thích toàn bộ cơn giận của bản thân. Nathan nghĩ đến việc yêu cầu Jimbo kéo cô xuống dưới cầu thang, rồi thay đổi ý định và quyết định một kế hoạch hành động thay thế. “Chúng ta sẽ dùng sự dân chủ trong trường hợp này”, anh tuyên bố. “Ta sẽ đặt quyết định vào sự biểu quyết của những thủy thủ, Sara. Điều đó có khiến em thoải mái hơn không?”
Anh đã hoàn toàn chuẩn bị cho một cuộc tranh cãi trước khi cô đầu hàng và hoàn toàn ngạc nhiên khi cô ngay lập tức gật đầu. “Vâng, điều đó chắc chắn sẽ khiến em thoải mái hơn.”
“Tốt”, anh đáp. Anh quay lại đoàn thủy thủ. “Tất cả những người ủng hộ...”
Những cánh tay đã giơ lên khi Sara ngắt lời. “Chỉ một phút thôi, nếu chàng vui lòng.”
“Giờ thì sao nữa?”, Nathan gầm gừ.
“Em có vài điều muốn nói với những thuộc cấp của mình trước khi cuộc biểu quyết được tiến hành.”
“Quỷ tha ma bắt.”
“Nathan, có phải chính em hay ai đó đã cứu vãn tình thế này?”
Câu hỏi đó khiến anh thôi cảnh giác. Sara tận dụng lợi thế. “Jimbo nói em đã cứu mọi người. Giờ em yêu cầu được nghe sự thừa nhận của chàng.”
“Ta đã có một kế hoạch”, Nathan bắt đầu. “Nhưng... quỷ thật, Sara, đúng thế”, anh thêm vào với một tiếng thở dài. “Em đã cứu chúng ta. Em vui rồi chứ?”
Cô gật đầu.
“Vậy hãy đi xuống dưới”, anh lại ra lệnh.
“Vẫn chưa được”, cô đáp. Cô quay lại và mỉm cười với thuộc cấp của mình. Cô không thể không thấy những người đàn ông này đang mất kiên nhẫn đến thế nào. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản được cô. “Tất cả mọi người đều biết rằng tôi là người đã cởi trói cho Nathan”, cô nói rõ ràng. Cô nhận ra rằng lời tuyên bố đó không chỉ nghe như một sự tự hào mà đồng thời còn khiến chồng cô có chút bất lực. “Dù thế, chàng cũng có thể tự cởi trói nếu tôi không làm chuyện đó, các ông thấy đấy, chàng cũng đã có kế hoạch...”
“Sara”, Nathan bắt đầu ra giọng cảnh cáo.
Cô ngừng nói lan man, ưỡn thẳng vai, và nói, “Tôi đã bắn tên cầm đầu, tuy nhiên tôi thừa nhận rằng mình không cố ý làm đau người đó. Giờ thì ông ta đang mang một vết sẹo cho đến cuối cuộc đời và điều đó là một sự trừng phạt quá đủ với bất cứ người nào”.
“Thật là một phát đạn vô giá trị nhất”, một trong số những người đàn ông nói. “Phát súng đã bắn xuyên qua lỗ mũi của hắn.”
“Cô ta nên bắn bay đầu hắn mới đúng”, một tiếng hét khác.
“Đúng thế, ít nhất thì cô ta cũng nên khiến hắn bị mù”, một tiếng khác nói vọng đến.
Lạy Chúa tôi, họ thật sự là những kẻ khát máu, cô nghĩ. Sara hít một hơi thật sâu và thử lại. Cô chỉ tay về phía tên cướp biển đầu sỏ và nói, “Người đàn ông kia đã chịu đựng đủ rồi”.
“Đúng thế, Sara”, Matthew chen vào với một nụ cười. “Hắn sẽ nghĩ về cô mỗi khi hắn muốn hỉ mũi.”
Một tràng cười sôi nổi theo sau câu nhận xét. Sau đó Chester bước một bước đầy đe dọa về phía trước. Tay gã chống lên hai bên hông khi gầm lên, “Nó sẽ không thể nghĩ được về bất cứ điều gì lâu hơn nữa. Không một ai trong số chúng nó. Tất cả bọn chúng sẽ trở thành mồi cho cá nếu cuộc biểu quyết diễn ra theo cái cách mà tôi đang nghĩ.”
Sự dữ dội trong giọng gã khiến Sara mất bình tĩnh. Cô lùi người khỏi gã theo bản năng cho đến khi thực sự tựa vào ngực chồng.
Nathan không thể nhìn rõ mặt cô, nhưng anh biết cô đang hoảng sợ. Không hề suy nghĩ và xem xét tại sao mình lại hành động như vậy, anh vòng tay ôm quanh vai cô. Sara dựa cằm lên cổ tay anh.
Sự đụng chạm của anh khiến nỗi sợ hãi trong cô biến mất. Cô nhìn chằm chằm vào Chester rồi nói. “Anh được sinh ra với tính tình khó ưa như thế sao, Chester?”
Người thủy thủ đã không có sẵn câu trả lời cho câu hỏi này, gã nhún vai trả lời.
“Được rồi, vậy thì”, Sara hét lên. “Thực hiện biểu quyết đi.” Cô đẩy cánh tay của Nathan ra và bước về phía trước. “Chỉ cần nhớ điều này”, cô vội vàng thêm vào khi những cánh tay lại giơ lên không trung một lần nữa. “Tôi sẽ rất thất vọng nếu bất kỳ ai trong số mọi người ủng hộ tử thần. Rất thất vọng”, cô thêm vào với giọng ai oán. “Nói theo cách khác, nếu các anh ủng hộ việc quăng những tên xấu xa này xuống biển và chúng bơi ngược trở lại thuyền của mình, tôi sẽ rất vui. Có ai hiểu được thái độ của tôi không?”
Cô quét qua những thủy thủ cho đến khi mỗi người đàn ông đều đưa cho cô một cái gật đầu. “Chính là điều đó sao?” Nathan hỏi, giọng đầy vẻ hoài nghi. “Đó là tất cả những gì em muốn nói để lung lay những người đàn ông này?”
Anh thật sự cười với cô. Cô cười lại. “Vâng, Nathan. Chàng có thể biểu quyết bây giờ. Dù thế thì em không cho rằng chàng cũng được phép biểu quyết.”
“Tại sao lại không?”, anh hỏi trước khi có thể ngừng lại.
“Vì chàng không suy nghĩ sáng suốt lúc này.”
Vẻ mặt Nathan cho Sara biết rằng anh không hiểu. “Chàng thấy đó, Nathan, chàng vẫn còn rất giận dữ vì... người vợ thân yêu của chàng bị đã bị thương.”
“Người vợ thân yêu của ta?”
Cô trao cho anh một cái nhìn bất mãn.
“Em.”
Chúa ơi, cô đang bực tức. “Ta biết người vợ quái quỷ của ta là ai”, anh càu nhàu.
“Chỉ cần để cho người của chàng quyết định”, cô thúc giục.
Anh đồng ý chỉ để cô rời đi. Sara gượng cười khi nhấc váy và từ từ tiến về phía trước.
“Ở yên trong ca bin, Sara, cho đến khi chuyện này kết thúc”, Matthew yêu cầu.
Sara có thể cảm nhận được cái nhìn của những người đàn ông hướng vào mình. Cô biết họ đang chờ cho đến khi cô đi khuất khỏi mắt họ, trước khi họ lại tiếp tục với những dự định đáng xấu hổ của mình. Cô để ý Jimbo thậm chí còn đóng cửa sập ca bin lại, có thể vì thế những tiếng ồn khủng khiếp đó sẽ không thể chạm đến tai cô.
Sara không hề cảm thấy có chút tội lỗi nào với những gì cô đang định làm. Động cơ của cô trong sáng như tuyết. Cô không thể để cho những thuộc cấp của mình giết hại những tên cướp biển, dù hành vi của chúng có hèn nhát như thế nào, một khi người của cô thoát khỏi cơn giận dữ, họ sẽ cảm ơn vì cô đã can thiệp.
Sara dừng lại khi chân chạm bậc thang cao nhất. Cô không quay lại. Giọng cô hết sức vui vẻ khi gọi to tên chồng. “Nathan? Em sẽ chờ trong ca bin, nhưng hãy gửi ai đó đến để nói cho em biết cuộc biểu quyết diễn ra thế nào. Em muốn biết liệu mình sẽ thất vọng hay không.”
Nathan cau mày với yêu cầu kỳ lạ đó. Anh biết cô đã làm điều gì đó, nhưng anh không thể tưởng tượng ra cô có thể làm gì để lung lay tâm trí của những thủy thủ.
“Cô sẽ chờ ở đâu, phu nhân?”, Jimbo nói to.
Sara quay người lại để có thể nhìn thấy biểu hiện của họ khi trả lời. “Tôi sẽ chờ dưới bếp.”
Đa số mọi người đều không tốn chút thời gian để hiểu ý của Sara. Trông họ thật kinh hoàng. Cô để ý thấy Nathan đang cười toe toét với cô. Cô trừng mắt nhìn lại. Rồi cô nói với những thuộc cấp của mình. “Tôi không muốn phải sử dụng chiến thuật này, thưa các ngài, nhưng các ngài đã không cho tôi lựa chọn nào khác. Cuộc biểu quyết tốt hơn hết là đừng khiến tôi phải thất vọng.”
Một vài trong số các thủy thủ ít tinh ranh vẫn không hiểu sự đe dọa ngầm ấy. Chester nằm trong nhóm đó. “Cô sẽ làm cái gì trong bếp, phu nhân của tôi?”
Cô lập tức trả lời. “Nấu xúp.”
Cô dành toàn bộ bảy ngày của mình, cố lấy lại niềm tin của họ. Khi phát hiện ra tại sao những người đó lại đeo những chiếc vòng cổ đầy mùi như thế, cô trở nên chán nản với thuộc cấp của mình đến nỗi từ bỏ luôn cả việc giành lấy niềm tin từ họ.
Sara cũng thôi không chạy về ca bin của mình mỗi khi họ dán mắt nhìn cô. Cô chỉ giả vờ rằng mình không để ý và không định để ai trong số các thủy thủ biết hành động của họ khiến cô thất vọng đến nhường nào. Cô giữ sự điềm tĩnh và nước mắt trong tầm kiểm soát.
Chỉ có Nathan và Nora biết cảm giác thật sự của cô. Sara để mặc cho hai người đó biết được cảm giác tổn thương của cô. Nathan làm hết sức có thể để lờ đi hoàn cảnh này. Nora cũng làm hết sức có thể để xoa dịu cháu gái.
Dĩ nhiên, vấn đề là mỗi một tai nạn nhỏ - không cần biết nguyên nhân là gì - đều được đổ lỗi hoàn toàn cho sự hiện diện của Sara. Tất cả những gì họ nghĩ là người phụ nữa này bị nguyền rủa. Giây phút Chester nhận thấy trên tay gã xuất hiện một mụn cóc mới, gã liền đổ lỗi cho Sara. Tay gã đã chạm vào cô, gã nhớ lại, khi họ đi ngang qua nhau trên tàu.
Làm sao cô tìm được lý do để phản đối lại sự ngu ngốc đó chứ? Cô đặt câu hỏi đó với Nathan ít nhất hai lần một ngày. Dù thế thì câu trả lời của anh chẳng bao giờ có chút ý nghĩa. Nathan chỉ càu nhàu giận dữ trước những gì cô nói hoặc nhún vai với những gì cô cho là nỗi thống khổ của mình. Nathan đúng là có lòng cảm thông của một con dê, còn cô luôn hôn anh để phản đối sự quanh co trong câu trả lời của anh.
Trước ngày thứ Hai tiếp theo, Sara không nghĩ cuộc đời mình có thể xuất hiện thêm bất cứ sự ảm đạm nào hơn nữa. Lúc đó, cô đã không tính đến những tên cướp biển. Chúng đã tấn công con tàu vào sáng ngày thứ Ba.
Đó là một ngày yên bình và đẹp trời với ánh mặt trời tỏa sáng, Matthew đang cùng Nora đi dạo trên boong tàu. Cánh tay Nora đặt lên cánh tay Matthew, hai người thì thầm và cười nói như những đứa trẻ. Cặp đôi già đã rất gần gũi với nhau trong những tuần vừa qua. Sara nghĩ Matthew cũng say mê dì Nora như dì Nora đang say mê ông. Ông cười nhiều, còn dì Nora dường như đỏ mặt một cách thường xuyên hơn.
Khi Sara bắt đầu đi dạo, Jimbo liền hộ tống cô. Cô không bao giờ được phép đi một mình. Cô tin rằng điều đó chỉ bởi vì thuộc cấp của cô đã trở nên quá hiếu chiến. Dù vậy khi cô nói điều đó với Jimbo, gã lắc đầu.
“Có thể đó chỉ là một phần nhỏ”, gã nói. “Nhưng sự thật thì thuyền trưởng không muốn bất cứ thứ gì khác bị phá hỏng nữa, Sara. Đó chính là lý do tại sao cô có thêm một vệ sĩ theo sau cả ngày lẫn đêm.”
“Ôi, thật xấu hổ làm sao”, Sara kêu lên.
Jimbo cố nín tiếng cười khúc khích. Sara chắc chắn mình sẽ được đưa vào một vở kịch. Tuy nhiên gã không muốn cô nghĩ là mình đang cười cô. “Nào, nào, điều đó không quá kinh khủng”, gã nói.
“Cô không cần phải thốt lên đầy tuyệt vọng đến thế.”
Sara nhanh chóng lấy lại tinh thần. Mặt nóng lên và cô để cho gã thấy sự bực tức của mình. “Vậy đây sẽ là cách mà mọi chuyện sẽ diễn ra ư?”, cô hỏi. “Với một vài rủi ro nhỏ bé và giờ tôi bị chính thuộc cấp của mình kết tội như một mụ phù thủy, còn chồng tôi thì coi tôi như một thứ nhơ nhớp trong đống tài sản của chàng? Jimbo, tôi có cần phải nhắc anh rằng chẳng có gì khác bất thường xảy ra kể từ vụ cháy, tuy nhiên nó đã trôi qua tận bảy ngày trước. Cuối cùng thì chắc chắn họ sẽ phải hiểu ra mình đang cư xử ngu ngốc đến nhường nào.”
“Không có gì bất thường?”, Jimbo lặp lại. “Cô không thể nghiêm túc thế chứ, Sara. Cô đã quên mất vận xui nho nhỏ của Dutton ư?”
Gã ta sẽ nhắc lại sự việc không may đó. Sara nhìn gã bất mãn. “Ông ta không chết đuối, Jimbo.”
Jimbo đảo mắt lên trời. “Không, ông ta không chết đuối.” Gã đồng ý. “Nhưng cũng gần như thế.”
“Và tôi đã xin lỗi ông ta.”
“Đúng, đúng, cô đã làm vậy”, Jimbo nói. “Nhưng còn Kently và Taylor thì sao?”
“Họ là ai với ai?”, cô hỏi, cố ý lờ đi.
“Những người bị cô hạ đo ván hai ngày trước - vì trượt chân lên đám dầu mỡ của mấy khẩu pháo mà cô đã làm đổ”, gã nhắc lại.
“Anh không thể đổ hoàn toàn lỗi lên người tôi.”
“Tôi không thể ư?”, gã hỏi, háo hức được nghe lý do cô đưa ra để giải thích cho những tai nạn đó. “Cô đã làm tràn dầu ra còn gì?”
“Đúng thế”, cô thừa nhận. “Nhưng tôi đang trên đường đi lấy giẻ để lau dọn đống hỗn độn đó thì họ chạy qua. Dĩ nhiên là nếu họ không vội vội vàng vàng tránh xa khỏi tôi, họ đã dừng lại và tôi có thể cảnh báo về sàn tàu trơn trượt. Vì thế anh thấy đẩy, Jimbo, lỗi thật sự là do cái thói mê tín của họ.”
Tiếng hét cảnh báo một chiếc tàu đang đến gần đã kết thúc cuộc nói chuyện của họ. Trong nháy mắt, boong tàu tràn đầy thủy thủ đang chạy về vị trí của mình.
Sara không hiểu được sự hỗn độn đó là gì. Nathan gầm lên tên cô trước khi Jimbo có thể giải thích rõ ràng.
“Nathan, em không làm gì cả”, cô kêu lên khi thấy anh sải bước về phía mình. “Cái gì đó đã xảy ra, em thề là mình không làm gì cả.”
Những lời sốt sắng của cô khiến Nathan dừng lại. Anh thật sự đã mỉm cười trước khi chộp lấy tay và kéo cô về phía ca bin của họ.
“Ta biết đó không phải trách nhiệm của em”, anh nói, “Nhưng những thủy thủ có thể vẫn sẽ đổ lỗi cho em như thường lệ”.
“Họ sẽ đổ lỗi gì cho em trong lần này nhỉ?”, cô hỏi.
“Chúng ta chuẩn bị có vài vị khách không mời, Sara.”
“Không mời ư?”, cô thì thầm.
Họ đã đến ca bin. Nathan kéo cô vào bên trong nhưng để cửa mở. Rõ ràng là anh không định ở lại lâu. “Cướp biển”, anh giải thích.
Mặt cô lập tức trắng bệch.
“Đừng có ngất”, anh ra lệnh dù đã vươn tay ra để bắt được cô trong trường hợp cô không nghe lời anh.
Cô đẩy tay anh ra. “Em sẽ không ngất”, cô tuyên bố. “Em tức giận, Nathan, chứ không phải sợ hãi. Thật chết tiệt nếu em để cho những thuộc cấp của mình nghĩ rằng em đã mang những tên cướp biển đến. Hãy đuổi chúng đi, Nathan. Em không muốn có một sự lộn xộn nữa.”
Nathan biết họ đang ở trong một trận chiến thật sự, nhưng không muốn nói điều đó cho vợ mình. Thực tế là anh đang lo lắng, vì biết rằng lẽ ra anh nên sử dụng những thiết bị nạp đạn nhanh hơn trong chuyến đi này. Họ sẽ không bao giờ có khả năng chạy nhanh hơn những tên khốn đang tiến đến gần. Chiếc Seahawk quá cồng kềnh và nặng nề để có thể đáp ứng được điều đó.
“Hứa với em rằng chàng sẽ cẩn thận.” Sara nói.
Anh lờ đi yêu cầu đó. “Matthew đã đưa Nora xuống dưới”, anh nói. “Ở lại đây cho đến khi ông ta quay lại đón em.”
Sau khi ra lệnh cho cô, anh quay người và bước ra cửa. Sara chạy theo sau. Nathan buộc phải dừng lại khi cô giơ tay ôm quanh eo anh. Hoặc là đứng như thế, hoặc là kéo cô lên cầu thang cùng mình.
Nathan quay người lại, gỡ tay cô ra và rời đi. “Vì Chúa, đúng là phụ nữ, giờ không phải là lúc yêu cầu một cái hôn tạm biệt”, anh gầm lên.
Sara đang định nói với anh, không, đó chắc chắn không phải lý do cô khiến anh dừng lại, nhưng anh đã cướp mất ý định của cô bằng cách trao cô một nụ hôn chóng vánh.
Khi anh rời người ra, cô cười. “Nathan, giờ không phải là lúc để... lãng mạn”, cô nói. “Chàng có một trận chiến trước mặt. Đi và xem xét nó đi.”
“Vì sao em giữ ta lại?”, anh yêu cầu.
“Em muốn chàng hứa rằng mình sẽ cẩn thận.”
“Em cố tình muốn làm ta phát điên lên sao, Sara? Có phải đó là âm mưu khiến ta mất trí không?”
Cô không trả lời câu hỏi kỳ quặc đó.
“Hứa với em, Nathan. Em sẽ không buông áo chàng ra cho đến khi chàng hứa. Em yêu chàng và em sẽ lo lắng trừ khi chàng cho em một lời hứa.”
“Tốt thôi”, anh phản bác. “Ta sẽ cẩn thận. Em vui rồi chứ?”
“Được rồi, cảm ơn chàng.”
Cô quay lại và bước nhanh vào ca bin để chuẩn bị tinh thần cho trận chiến sắp tới. Cô nhanh nhẹn chạy đến ngăn kéo bàn, định tìm nhiều vũ khí nhất có thể.
Nếu những gã cướp biển xâm phạm tàu thành công, Sara quyết định cô sẽ giúp chồng bằng bất cứ cách nào cô có thể.
Sara tìm thấy hai khẩu súng lục ở dưới cùng trong ngăn kéo và một con dao găm sắc nhọn trong ngăn giữa. Cô nhét con dao vào tay áo chiếc váy và cất súng trong túi xách màu xanh. Cô quấn dây đeo ví quanh cổ tay ngay khi Matthew xông vào ca bin. Một tiếng nổ lớn bùng lên phía xa. “Là một trong số những khẩu pháo của chúng ta hay của bọn chúng?”, Sara hỏi, giọng run rẩy trong sự lo lắng.
Matthew lắc đầu. “Là của bọn chúng”, ông trả lời. “Chúng đã bị hụt mục tiêu. Chúng vẫn chưa gần chúng ta đủ để gây ra bất cứ thiệt hại nào. Đó là lý do những khẩu pháo của chúng ta vẫn chưa được châm lửa, Sara. Đi với tôi nào. Tôi đã giấu Nora an toàn dưới hầm chứa nước. Cô có thể chờ ở đó cùng bà ấy.”
Cô không tranh cãi, biết rõ rằng Nathan là người đứng sau mệnh lệnh này, nhưng cô cảm thấy điều này thật hèn nhát.
Dường như cô chẳng có chút danh dự nào nếu như trốn đi.
Bên trong thân tàu tối đen. Matthew bước xuống những bậc thang ọp ẹp trước. Ông đỡ cô ở những bậc đầu tiên, giải thích cho cô rằng gỗ đã bị mục nát và sẽ được thay thế ngay khi ông có thời gian cho công việc này. Khi họ bước xuống sàn tàu và rẽ vào một khúc quanh, luồng ánh sáng yếu ớt phát ra từ một cây nến dẫn đường cho họ đến nơi Nora đang kiên nhẫn chờ.
Dì của Sara được đặt ngồi trên một chiếc hộp bằng gỗ. Chiếc khăn choàng màu đỏ tươi của bà quấn quanh vai. Người phụ nữ lớn tuổi không tỏ ra sợ sệt chút nào. “Chúng ta chuẩn bị có một cuộc phiêu lưu”, bà thốt lên với cháu gái. “Matthew, anh yêu, hãy cẩn thận.”
Matthew gật đầu. “Có thể sẽ là một cuộc phiêu lưu thú vị nếu như chúng ta không có những món hàng hóa giá trị trên tàu”, ông nói.
“Những hàng hóa giá trị nào?”, Sara hỏi.
“Ta tin ông ấy đang nói đến ta và con, con yêu”, Nora giải thích.
“Đúng thế”, Matthew đồng ý. Ông bắt đầu trở lại cầu thang ọp ẹp. “Giờ thì chúng ta bắt đầu phải bảo vệ thay vì tấn công”, ông nói thêm. “Đây sẽ là lần đầu tiên của đội thủy thủ.”
Sara không biết ông ta đang nói đến điều gì. Nhưng rõ ràng là Nora hiểu. Nụ cười của bà đã nói lên điều đó. “Dì cho rằng ý của Matthew là gì khi nói những lời đó, Nora?”, cô hỏi.
Nora xem xét nhanh vấn đề để nói với Sara nhưng lại lập tức loại bỏ ý niệm đó. Bà quyết định rằng cô cháu gái quá ngây thơ để có thể hiểu được. Sara vẫn nhìn mọi thứ chỉ dưới hai gam màu đen và trắng. Trong tâm trí giàu sức tưởng tưởng của cô bé không hề có bất cứ màu xám nào. Sẽ có lúc cô bé hiểu rằng cuộc sống không hề đơn giản, cũng như chấp nhận sự thật là Nathan đã lèo lái một cuộc sống đầy biến động. Nora hy vọng bà sẽ ở đó khi Sara biết rằng cô bé đã kết hôn với Pagan. Bà mỉm cười khi nghĩ đến phản ứng của cháu gái trước tin tức đó.
“Ta tin những thủy thủ sẽ chiến đấu mạnh mẽ hơn nếu họ không phải bảo vệ chúng ta an toàn”, Nora nói.
“Nó chẳng có ý nghĩa gì cả”, Sara tranh luận.
Nora đồng ý nhưng bà đã thay đổi chủ đề thay vì nói với cháu gái điều đó. “Đây là nơi cất giữ đạn dược ư?”
“Con tin là thế.” Sara trả lời. “Dì có cho là những cái thùng này chứa đầy thuốc súng không?”
“Hẳn rồi”, Nora nói. “Chúng ta phải để mắt đến ánh nến. Nếu lửa lan xuống đây, ồ, ta chẳng cần phải cho con biết điều gì có thể sẽ xảy ra. Đừng để ta quên tắt nến khi Matthew xuống đón chúng ta.”
Con tàu đột nhiên như thể mới ợ một tiếng lớn. Nó lắc từ phía sau đến giữa thân tàu. “Dì có nghĩ rằng bọn chúng đã bắn trúng chúng ta không?”, Sara hỏi.
“Có vẻ như bọn chúng đã làm vậy rồi.” Nora trả lời.
“Nathan nên kết thúc chuyện này một cách nhanh chóng. Thần kinh của con không thể chịu nổi tình trạng hỗn loạn kiểu này. Nora, có phải dì và Matthew đã trở nên hết sức gần gũi?”
“Con thật khéo chọn thời điểm để hỏi”, Nora trả lời trong một tiếng cười nhỏ.
“Con chỉ muốn giải tỏa tâm lý của chúng ta khỏi sự lo lắng lúc này”, cô đáp lại.
“Đúng thế, đây có thể là một ý kiến hay đấy. Và con nói đúng, Matthew và ta đã trở nên khá thân thiết. Ông ấy quả là một người dịu dàng và thấu hiểu. Ta đã quên bẵng mất cảm giác thoải mái khi tâm sự những suy nghĩ và lo lắng của mình với một người quan tâm đến ta.”
“Con cũng quan tâm đến dì, thưa dì.”
“Đúng thế, con yêu, ta biết con cũng quan tâm đến ta, nhưng hai điều này hoàn toàn không giống nhau. Con sẽ hiểu những gì ta nói khi con và Nathan trở nên gần gũi với nhau hơn chút nữa.”
“Con e là sẽ chẳng bao giờ có ngày đó”, cô trả lời. “Matthew có hay tâm sự với dì không?”, cô hỏi.
“Ồ, có chứ, thường xuyên.”
“Ông ấy có nói nhiều về Nathan?”
“Rất nhiều lần”, Nora thú thật. “Dĩ nhiên một vài điều được chia sẻ trong sự tin tưởng, vì thế ta không thể nói đến...”
“Dĩ nhiên là dì có thể”, Sara ngắt lời. “Sau tất cả thì con là cháu gái của dì, và những thứ dì sẽ nói với con, con sẽ không thể để nó lan xa hơn. Dì có tin con không, dì Nora?”
Sara tiếp tục khích lệ trong mười phút hoặc hơn trước khi Nora cuối cùng cũng phải nhượng bộ. “Matthew đã kể cho ta nghe về cha của Nathan. Con đã từng gặp Bá tước Wakersfield chưa?”
Sara lắc đầu. “Người ta nói rằng ông ấy đã mất khi Nathan mới chỉ là một cậu bé, Nora. Con lúc đó cũng không khác gì một đứa trẻ. Dù thế, con cũng nghe người ta nói rằng ông ấy đã được phong tước hiệp sĩ.”
“Đúng thế, ông ấy đã được phong tước hiệp sĩ. Dù vậy, tất cả những thứ đó chỉ là một sự giả tạo. Matthew nói với ta rằng Bá tước đã phản bội đất nước trong khi vẫn còn đang trong thời gian phục vụ tổ quốc. Đúng thế, đó là sự thật, Sara.” Bà nói thêm khi cháu gái thở dốc. “Đó là một câu chuyện kinh khủng, bé con. Cha của Nathan đã móc ngoặc với hai kẻ ngoại đạo khác và ba người họ cho rằng mình có thể lật đổ hoàng gia. Họ tự phong cho mình là Tòa Án, và như Matthew đã xâu chuỗi các sự kiện cho ta, họ đã suýt thực hiện thành công kế hoạch xảo quyệt đó. Dù thế, cha Nathan đã có ý định khác. Lương tâm của ông ta đã khiến ông ta bị sát hại trước khi sự thật được phanh phui.”
Sara sợ hãi trước những gì cô vừa biết. “Nathan tội nghiệp”, cô thì thầm. “Sự hổ thẹn này hẳn là không thể chịu nổi.”
“Không, không hoàn toàn”, Nora trở lại. “Con thấy đấy, không ai biết toàn bộ sự thật. Người ta vẫn tin rằng Bá tước bị giết trong một vụ tai nạn xe ngựa. Không có bất cứ một tin đồn nào quanh đây. Ta cảnh cáo con, nếu gia đình con nghe phong thanh được điều này, họ sẽ sử dụng nó để ép Đức vua hủy bỏ hôn ước của con.”
“Ôi, đã quá muộn cho điều đó rồi”, Sara trả lời.
“Con vẫn còn quá ngây thơ nếu con tin rằng nó quá muộn, Sara. Sự việc này quá bất thường, nhất là đối với một Đức vua có tinh thần không hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Ông ta là một tên ngớ ngẩn”, Sara thì thầm.
“Và lúc đó con mới chỉ có bốn tuổi”, dì cô nói khẽ.
“Tuy nhiên, chúng con đã sống với như vợ chồng. Con không tin Hoàng tử nhiếp chính dám hủy bỏ...”
“Ông ta dám làm bất cứ thứ gì ông ta muốn”, Nora phản đối.
“Lo lắng của dì thật vô nghĩa”, Sara xen vào. “Con sẽ không kể cho bất cứ ai về cha của Nathan, thế nên cha mẹ con cũng sẽ không tìm ra. Thậm chí con cũng sẽ không để Nathan biết rằng con đã biết, được chứ? Chàng sẽ phải an ủi con trước.”
Nora dịu dần. “Con có biết rằng ta cũng đã phát hiện ra việc tại sao lưng của Nathan lại bị thương không?”
“Con tin là ai đó đã dùng roi da đánh lên lưng chàng”, Sara trả lời.
“Không, không phải roi da”, Nora nói. “Những vết sẹo trên lưng cậu ta là do lửa, không phải roi. Con chỉ cần nhìn là có thể nhận ra điều đó, bé con.”
Sara cảm thấy dạ dày của mình cuộn lên. “Ôi, Chúa ơi, một sự cố ý ư? Ai đó đã cố tình thiêu cháy chàng?”
“Ta tin là thế, nhưng ta không chắc chắn. Ta chỉ biết rằng chuyện này có liên quan đến một người phụ nữ. Tên cô ta là Ariah. Nathan đã gặp cô ta khi ghé thăm một cầu cảng nước ngoài ở phương Đong.”
“Nathan đã gặp người phụ nữ này thế nào?”
“Ta không được kể chi tiết”, Nora thú thật. “Ta chỉ biết rằng cô Ariah này là người thiếu đứng đắn. Cô ta đã chơi đùa với Nathan.”
Sara hổn hển. “Ý dì là Nathan đã giao thiệp với cô gái điếm đó ư?”
Nora vươn tay vỗ lên tay Sara. “Nathan chỉ là phóng thích hạt giống của cậu ta trước khi ổn định cuộc sống. Con không cần phải khiến bản thân bị kích thích như thế.”
“Dì có nghĩ rằng Nathan yêu cô ta?”
“Không, dĩ nhiên Nathan không yêu cô ta. Cậu ta đã đính hôn với con, Sara. Trong ấn tượng của ta, Nathan là một người lý trí. Cậu ta sẽ không cho phép bản thân yêu một người phụ nữ. Ta sẽ cược phần thừa kế của ta với con rằng khi Ariah kết thúc với Nathan, cậu ta rất có thể cũng đã chán ghét cô ta. Matthew cho ta biết rằng người phụ nữ đó đã sử dụng Nathan để thao túng một gã tình nhân khác của cô ta. Đúng thế, đó là sự thật”, bà nói vội vã khi Sara trông không có chút tin tưởng. “Theo Matthew, Ariah là bậc thầy trong trò chơi của cô ta. Vì lý do đó ta tin Nathan đã bị tra tấn bởi những mệnh lệnh của cô ta. Cảm ơn Chúa, cậu ta đã có thể trốn thoát. Đó là thời điểm một cuộc cách mạng nhỏ đang diễn ra, con thấy đấy, và một số người có cảm tình với những kẻ vô chính phủ đã hỗ trợ cậu ta khi họ phóng thích những tù nhân khác. Sau đó Jimbo và Matthew đã chăm sóc cho Nathan.”
“Hẳn Nathan đã trải qua rất nhiều khổ sở?”, Sara nói nhỏ, giọng cô run lên. “Chàng phải còn rất trẻ khi bị người phụ nữ hung dữ đó lừa dối. Con cũng tin Nathan đã yêu cô ta, dì Nora.”
“Ta không tin”, Nora phản bác.
Sara buông tiếng thở dài mệt mỏi. “Sẽ thật tốt nếu đó chỉ là một sự chơi đùa”, cô nói. “Và nếu họ đã chia sẻ cùng một chiếc giường, ôi, không hẳn là chàng không chung thủy với con, vì khi đó chúng con vẫn chưa bắt đầu cuộc sống hôn nhân. Dì biết đấy, lúc này mọi chuyện đang bắt đầu có ý nghĩa với con.”
“Cái gì đang bắt đầu có ý nghĩa?”
“Trước đây, con đã không tâm sự điều này với dì, nhưng con nhận ra rằng Nathan dường như rất quan tâm đến việc bảo vệ cảm xúc của chàng. Giờ thì con cho rằng con đã hiểu lý do. Chàng không tin phụ nữ. Con không thể trách Nathan. Nếu những ngón tay của dì bị đốt cháy một lần, liệu dì có đặt nó lại gần ngọn lửa một lần nữa không?”
“Chuyện đã trôi qua lâu rồi”, Nora trả lời. “Nathan giờ là một người đàn ông trưởng thành, Sara, và chắc chắn cậu ta đã loại bỏ tất cả thứ đó ra khỏi tâm trí của mình.”
Sara lắc đầu. “Dì có thể giải thích thái độ của Nathan bằng cách nào khác? Nathan không hề thích khi con nói với chàng rằng con yêu chàng. Nathan đã cứng người bên trên con và trở nên lạnh lùng. Chàng không bao giờ, dù chỉ một lần, nói với con rằng chàng quan tâm đến con. Chàng chỉ có thể là vẫn ghét tất cả phụ nữ - trừ con, dĩ nhiên.”
Nora cười. “Trừ con ư?”
“Con tin là Nathan yêu con, dì Nora. Chàng chỉ là đang gặp khó khăn để nhận ra điều đó.”
“Hãy cho cậu ta thời gian, con yêu. Đàn ông cần nhiều thời gian hơn để hiểu ra mọi thứ. Như con đã thấy đấy, chỉ bởi vì họ là những con quái vật cứng đầu.”
Sara hoàn toàn đồng ý với nhận xét đó. “Nếu con có cơ hội gặp ả Ariah đó, con sẽ...”
“Con sẽ có cơ hội khá tốt để gặp cô ta”, Nora xen vào. “Cô ta đang sống ở Luân Đôn từ năm trước hoặc đại loại thế. Matthew nói cô ta đang tìm kiếm một người bảo bọc khác.”
“Nathan có biết cô ta đang ở Anh?”
“Ta có thể tưởng tượng như thế”, Nora trả lời.
Tiếng ồn ào trở nên quá to khiến hai người phụ nữ không thể tiếp tục cuộc thảo luận. Trong khi Nora phiền lòng về trận chiến, Sara lại phiền lòng về những thông tin mà dì cô vừa chia sẻ.
Hai hay ba mươi phút sau. Sự im lặng bao trùm lên con tàu. “Giá mà ta có thể nhìn thấy điều gì đang diễn ra, ta sẽ không quá lo lắng thế này”, Nora nói thầm.
Sara cho rằng đó là một ý kiến hay.
“Con sẽ lén lên trên ca bin và xem liệu mọi việc có ổn không.”
Nora kịch liệt phản đối ý kiến đó. Cửa sập được mở ra ngay giữa cuộc tranh cãi của họ, và hai người phụ nữ rơi vào im lặng. Họ bắt đầu cầu nguyện rằng Matthew đang xuống đón họ. Nhưng khi không có ai gọi với xuống, họ lại bắt đầu vẽ ra những kết luận kinh khủng rằng kẻ thù đã thật sự chiếm được con tàu. Sara ra hiệu cho Nora ép người vào góc phía sau một chiếc thùng lớn, rồi quay lại thổi tắt nến. Cô đi theo cách của mình đến cạnh cầu thang và chờ cơ hội để đốn ngã những tên vô lại.
Chúa ơi, cô đang sợ. Dù thế, sự sợ hãi không ngăn được cô. Điều cô quan tâm đầu tiên là Nathan. Nếu kẻ thù thật sự đang ở trên tàu, chồng cô liệu còn sống hay đã chết? Cô nghĩ đến cảnh anh nằm trong một vũng máu, rồi buộc mình nén những suy nghĩ khủng khiếp đó lại. Cô sẽ không thể giúp được chồng nếu cô để trí tưởng tượng lấn át mình.
Một tia sáng yếu ớt chiếu xuống khi cửa sập hoàn toàn được mở ra. Nó không dày hơn một cái chốt thẳng, nhưng vẫn đủ để Sara thấy được hai gã đàn ông đội những chiếc khăn màu sắc sặc sỡ đang đi xuống cầu thang.
Tên cướp biển đầu tiên bỏ qua một bậc cầu thang yếu ớt, nhưng tên thứ hai thì không. Hắn buông tiếng chửi bới khi ngã sượt qua cánh cửa mở hẹp, sau đó nằm chỏng chơ giữa các tấm ván. Chân gã treo lơ lửng phía dưới, còn tay thì gắn chặt vào hai bên hông.
Cái quái gì thế? Gã đầu tiên lẩm bẩm khi quay lại. “Tự mày khiến mày mắc bẫy à?”, gã cười thích chí khi thêm vào. Gã đang với tay để kéo những tấm gỗ ra, rồi đột nhiên dừng lại khi một cú đánh đột ngột đập lên mặt.
Tên đột nhập đang tiếp tục đi vòng quanh lần nữa thì Sara đập báng súng vào gáy hắn. Cô lẩm bẩm xin lỗi khi hắn ngã sụp xuống sàn.
Hắn không la lên. Mà là cô. Khi thấy hắn vẫn còn thở, cô lập tức bình tĩnh lại, nhẹ người khi thấy hắn chưa chết.
Cô nâng váy và duyên dáng bước qua người gã đàn ông đã ngã sõng soài trên sàn. Cô bước nhanh lại đối đầu với nạn nhân thứ hai. Gã đàn ông xấu xí đang nheo mắt nhìn cô với vẻ ngạc nhiên nhất trên mặt. Nếu hắn đang không nhìn cô chằm chằm, cô có thể sẽ đánh hắn. Dù thế, cô không nỡ làm chuyện xảo quyệt đến thế, vì tên vô lại đã bị mắc kẹt, và với lòng trắc ẩn của mình, cô đã xé một miếng vải từ váy lót và nhồi những thứ đó vào miệng hắn, giữ cho hắn khỏi la lên xin cứu viện. Sau đó Nora bước đến bên trợ thủ của mình, giúp cô trói chặt tay chân gã đàn ông.
Dì của cô có vẻ nắm tình hình khá tốt. Nora chỉ không hiểu mức độ nghiêm trọng trong hoàn cảnh hiện tại của họ. Nếu những gã đàn ông này đã tiến được vào kho đạn dược, nghĩa là những gã khác cũng đã ở trên tàu.
“Trông này, con yêu, ta tìm thấy vài sợi dây thừng. Ta có thể trói gã kia giùm con chứ?”
Sara gật đầu. “Vâng, đó hẳn là một ý tưởng tuyệt vời. Hắn có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Nhét thêm một miếng giẻ vào miệng hắn nữa. Đây, sử dụng vài miếng từ váy lót của con. Giờ thì chiếc váy thật sự hỏng rồi.”
Cô tạm dừng để xé thêm một mảnh vải dài khác, rồi đưa nó cho dì mình. “Chúng ta sẽ không muốn hắn hét lên xin giúp đỡ đâu phải không, dì Nora?”
“Chắc chắn là không”, dì cô đồng ý.
Sara cố ấn một trong số những khẩu súng lục vào tay bà, nhưng bà từ chối nhận thứ vũ khí đó. “Con có thể cần cả hai khi cứu Matthew và Nathan, con yêu.”
“Dì chắc chắn đang đặt gánh nặng lên vai con”, Sara nói khẽ.
“Ta không chắc mình có thể cứu được bất cứ ai.”
“Đi đi”, Nora ra lệnh. “Sẽ có nhiều điều ngạc nhiên đang chờ đợi con, Sara. Ta sẽ chờ ở đây đến khi con hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Sara định ôm dì chào tạm biệt, nhưng cô sợ một trong số những khẩu súng có thể phát nổ.
Cô cầu nguyện trên suốt quãng đường lên ca bin. Khu vực sinh hoạt tập thể vắng tanh. Sara định ngó vào ca bin của cô thì nghe thấy tiếng những gã đàn ông đang bắt đầu đi xuống. Cô ép người vào góc tam giác sau bức bình phong và chờ đợi.
Jimbo vấp ngã xuống cầu thang đầu tiên. Sara có thể thấy rõ gã khi nhìn lén qua những đường may trên bức mành. Trán gã bị một vết cắt lớn. Máu chảy dài sang hai bên mặt. Gã không thể lau máu vì tay đang bị trói phía sau lưng, và bị bao vây bởi ba tên cướp biển.
Cảnh tượng trước mắt khiến Sara quên đi nỗi sợ hãi. Cô đang cực kỳ tức giận.
Sara thấy Jimbo nhìn về phía cầu thang. Cô nghe thấy những tiếng bước chân khác và Nathan xuất hiện trong tầm mắt. Cũng giống như người bạn tàu của anh, tay Nathan bị trói lại sau lưng. Sara tạ ơn trời vì anh vẫn còn sống, cô bắt đầu run rẩy. vẻ mặt chồng cô cũng khiến cô hơi mỉm cười. Anh trông hết sức buồn chán.
Cô thấy anh đưa cho Jimbo một cái gật đầu. Rất nhanh chóng, rất thoáng qua, cô biết rất có thể mình đã bỏ lỡ nó nếu không phải đang quan sát anh một cách chăm chú. Sau đó Jimbo quay đầu một chút hướng về tấm bình phong.
Cô đoán là Nathan biết cô đang trốn ở đó. Sara nhìn xuống, thấy gấu váy của mình đã bị nhô ra một nửa, cô nhanh chóng kéo nó lại.
“Đưa chúng vào ca bin”, một giọng cáu kỉnh ra lệnh.
Nathan tiếp tục bị đẩy về phía trước. Anh vấp, trông như thể đang nỗ lực để giữ cơ thể khỏi khuyu đầu gối xuống và đẩy mình vào góc của tấm bình phong. Tay anh giống như một cái chân, hoặc đại loại thế.
“Ở đây có xúc xích và rượu grog”, một tên khác la lên. “Chúng ta có thể kiếm chút bánh mỳ trong khi xem bọn chúng bị giết. Perry, mày muốn để thằng thuyền trưởng chết đầu tiên hay cuối cùng?”
Trong lúc câu hỏi đang được đặt ra, Sara đặt một khẩu súng vào tay Nathan. Khi anh không ngay lập tức nhận ra lợi thế cô dành cho mình, cô dùng khuỷu tay thúc nhẹ anh một cái.
Anh không cho cô thấy bất cứ phản ứng nào với sự thúc giục đó. Cô chờ thêm một phút, khi thấy anh vẫn không bắn, cô nhớ ra rằng tay anh đã bị trói.
Cô nhớ đến con dao găm cất trong tay áo, ngay lập tức tiến hành công việc cắt sợi dây trói dày. Cô vô tình cắt vào da anh hai lần. Sau đó, Nathan nắm lấy lưỡi dao và tiếp tục nhiệm vụ thay cô.
Khoảnh khắc đó với cô giống như cả thế kỷ đã trôi qua, nhưng cô biết thời gian thậm chí còn chưa đến một phút.
“Thuyền trưởng đang ở cái chỗ quỷ nào?”, một giọng khác quát lên. “Tao muốn uống một cốc rượu grog.”
Vậy ra bọn chúng đang chờ tên cầm đầu trước khi bắt đầu lễ hội giết người, Sara kết luận.
Tại sao Nathan cũng đang chờ? Tay anh đã được tự do, nhưng anh hành động như thể chúng vẫn chưa. Anh giữ lưỡi dao, để có thể sẵn sàng quẳng nó đi khi thời cơ đến. Khẩu súng ở tay còn lại, chĩa thẳng xuống sàn.
Nathan dường như đã sẵn sàng cho cuộc chiến, nhưng anh vẫn chờ. Anh đang ép cô sát vào tường. Sara ngạc nhiên rằng những bản lề mà anh ép lên bức bình phong vẫn chưa bị trọng lượng của anh làm gãy.
Nathan rõ ràng đang ngầm nói với cô rằng hãy cứ ở yên đấy.
Cứ như thể cô đang có tâm trạng để đi đến chỗ nào khác, cô nghĩ thầm. Chúa ơi, cô lại trở nên lo lắng. Tại sao chồng cô không lợi dụng cơ hội lúc này? Chẳng lẽ anh đang chờ những gã cướp biển tăng lên gấp đôi từ năm đến mười rồi mới hành động sao? Sara quyết định gửi cho anh một thông điệp nhỏ. Cô chạm quanh viền của bức bình phong và nhéo vào lưng anh.
Anh không phản ứng. Cô lại nhéo anh. Cô rụt tay lại khi nghe thấy tiếng một gã khác đi xuống. Rõ ràng đó là tên cướp biển đầu sỏ, vì một trong số những gã đàn ông nói với hắn rằng đã đến lúc chúng có thể thường thức rượu grog trước khi tiếp tục công việc. Một trong số những tên vô lại khác đi qua phòng sinh hoạt tập thể và mờ cửa ca bin của cô. Hắn đi vào trong, sau đó nhanh chóng trở ra trong một hoặc hai giây ngắn ngủi sau đó. Gã con hoang đang giữ một trong số những chiếc váy của cô trong tay. Đó là chiếc váy màu xanh nhạt, chiếc váy cô rất thích, tên bẩn thỉu đó đã đặt bàn tay của gã lên nó.
Cô thề sẽ không bao giờ mặc chiếc váy đó nữa.
“Chúng ta có một con đàn bà trên tàu, thuyền trưởng”, gã đàn ông hôi hám nói.
Tên đầu sỏ đứng quay lưng về phía Sara vì thế cô không thể nhìn thấy mặt hắn. Cô có một chút cảm ơn vì sự hòa hoãn này. Riêng kích thước của gã thôi đã đủ kinh khủng rồi. Gã đứng ngang vai so với Nathan.
Gã thuyền trưởng buông tiếng khúc khích nhỏ, đầy ghê tởm đến nỗi Sara cảm thấy như thể có hàng ngàn con bọ đang bò trên da mình. “Tìm con chó cái đó đi”, hắn ra lệnh. “Tao chơi nó xong sẽ đến phiên chúng mày.”
Sara bịt tay lên miệng để giữ cho mình khỏi nôn khan.
“Thuyền trưởng”, một tên khác nói. “Cô ta sẽ chết trước khi chúng tôi có cơ hội.”
Một tràng khúc khích theo sau câu nói đó. Sara muốn khóc. Cô đã nghe tất cả những gì muốn nghe về những kế hoạch nhơ nhuốc của chúng. Cô lại véo Nathan. Mạnh hơn. Cô cũng huých anh.
Cuối cùng anh cũng đầu hàng yêu cầu của cô. Anh di chuyển nhanh như chớp. Bóng anh trở nên mờ nhạt khi lao nhanh về phía hai gã đứng trước cửa ca bin của họ. Nhưng thậm chí trong lúc đang di chuyển, anh cũng phóng dao. Lưỡi dao tìm thấy mục tiêu của nó chính giữa hai con mắt của một tên đang ngã ra. Phát súng anh bắn hạ gục một tên khác.
Nathan huých vai vào hai tên chặn cửa. Lực huých xô cả hai tên ngã vào bên trong. Nathan theo sau chúng. Anh rút ngắn cuộc chiến bằng việc đập đầu chúng vào với nhau.
Jimbo dùng đầu để xô ngã tên cầm đầu. Tay gã vẫn bị trói sau lưng, cú huých chỉ khiến tên thuyền trưởng mất thăng bằng. Hắn nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Hắn chặt vào cổ và xô gã xuống sàn. Hắn đá vào một bên sườn của Jimbo. Dù thế, đó không phải là một cú đá chính xác khủng khiếp, vì hắn không thật sự chú tâm xem mình đang làm gì. Toàn bộ sự chú ý của hắn đang tập trung vào việc lôi khẩu súng khỏi túi.
Nathan đã bắt đầu bước ra khỏi cửa khi tên cầm đầu nâng cao khẩu súng của hắn. Giọng hắn đầy nọc độc khi rít lên, “Mày sẽ phải chết một cách từ từ và đầy đau đớn”.
Sara quá tức giận đến nỗi quên cả sợ hãi. Cô đi men theo bức bình phong và lặng lẽ di chuyển thẳng đến phía sau lưng tên vô lại. Sau đó cô gí cò súng thẳng vào hộp sọ của hắn. “Còn ông sẽ phải chết nhanh chóng và dễ dàng”, cô thì thầm.
Khi tên cầm đầu cảm thấy cái chạm lãnh lẽo của thép, hắn cứng người như xác chết một ngày. Sara hài lòng trước phản ứng đó. Nathan cũng tương tự, cô để ý. Anh đang thật sự mỉm cười.
Cô mỉm cười lại. Mọi thứ dường như không quá ảm đạm, cô nghĩ. Tuy nhiên, Sara không biết liệu mình có khả năng giết người đàn ông này không. Nó là một cuộc kiểm tra cô không muốn thất bại.
Sau cùng thì mạng sống của chồng cô đang phụ thuộc vào lòng can đảm mà cô có.
“Nathan?”, cô gọi. “Lần này chàng muốn em bắn vào giữa tai hay cổ?”
Trò lừa gạt này thật độc đáo. “Lần này ư?”, nạn nhân của cô siết tay lên cổ.
Dù thế, vẫn chưa đủ tốt. Hắn vẫn đang chĩa khẩu súng về phía Nathan.
“Đúng thế, lần này, đồ ngu ngốc”, cô nói, cố gắng khiến giọng mình nham hiểm nhất có thể và cho rằng mình đã khá thành công.
“Em thích thế nào?”, Nathan hỏi, cố ý dựa lưng vào ngưỡng cửa, cho một tư thế hết sức thoải mái.
“Cổ”, Sara trả lời. “Chàng quên cái đống hỗn độn sẽ phải lau chùi sau cái gã lần trước rồi ư? Những vết bẩn đã không thể biến mất trong một tuần. Tuy nhiên, não của tên con hoang này dường như nhỏ hơn. Ôi, chàng quyết định đi. Em luôn luôn tuân lời.”
Tên cầm đầu buông thõng tay xuống, khẩu súng của hắn rơi trên sàn. Sara nghĩ chiến thắng đã được bảo đảm, nhưng trước khi Nathan có thể bắt được gã đàn ông, hắn đột nhiên quay lại. Cùi chỏ của hắn đánh mạnh vào má trái của cô trong một chuyển động vụng về để đánh khẩu súng bật khỏi tay cô.
Sara nghe thấy tiếng gầm của Nathan. Cô lảo đảo lùi lại, vấp chân lên bàn chân to bè của Jimbo, và kịp thời nổ súng. Một âm thanh đau đớn tru lên theo sau đó, kẻ thù của cô đang ôm lấy khuôn mặt hắn.
Thời gian dường như rất lâu, rất lâu khi cô ngã xuống sàn. Mọi thứ dường như quay chậm, và suy nghĩ cuối cùng trước khi bất tỉnh là một suy nghĩ thật kinh hoàng. Chúa lòng lành, cô đã bắn vào mặt tên xấu xa đó.
Sara tỉnh lại sau vài phút. Cô thấy mình đang nằm trên giường, Matthew và Jimbo đang nghiêng người cúi xuống nhìn cô. Matthew giữ một miếng khăn lạnh trên má cô. Jimbo quạt cho cô bằng một trong số những tấm bản đồ trên bàn của Nathan.
Chồng cô không có ở đây. Ngay khi Sara nhận ra thực tế đó cô ném đống chăn sặc sỡ sang một bên và cố gắng dứng dậy. Jimbo ấn cô quay trở lại. “Ở yên đây, Sara. Cô đã lĩnh trọn một cú đánh. Má cô đã sưng hết lên rồi.”
Cô phớt lờ chỉ dẫn của gã. “Nathan đâu?”, cô hỏi. “Tôi muốn chàng ở đây với tôi.”
Trước khi Jimbo có thể trả lời, gã thấy chính mình đã ngồi lên giường. Sara giật lấy khăn lạnh từ tay Matthew và bắt đầu lau sạch vết cắt trên trán Jimbo.
“Người phụ nữ này nhỏ bé, nhưng cô ta có thể thật sự trở nên mạnh mẽ khi nổi giận, đúng không Matthew?” Jimbo lẩm bẩm, cố tỏ ra cáu kỉnh. “Ngừng làm phiền tôi ngay.” Gã càu nhàu.
Cô không thèm để ý đến mệnh lệnh đó. “Matthew, ông nghĩ rằng anh ta sẽ ổn chứ? Tôi thấy vết cắt có vẻ không sâu, nhưng có thể...”
“Cậu ta ổn”, Matthew trả lời.
Sara gật đầu. Rồi cô quay chủ đề về sự lo lắng khác của mình. “Một người chồng nên chăm sóc vợ khi cô ấy bị ngã”, cô tuyên bố.
“Bất cứ ai có một mẩu lương tâm thôi cũng sẽ biết điều đó. Matthew, đi và gọi Nathan. Trước Chúa, chàng sẽ phải chăm sóc tôi, hoặc là tôi phải biết lý do tại sao.”
“Giờ thì Sara”, Matthew cắt ngang, dùng một giọng mềm mỏng nhất, “Chồng cô là thuyền trưởng của con tàu này, và cậu ta phải có nghĩa vụ xem xét một số... chi tiết quan trọng ngay bây giờ. Ngoài ra, cô sẽ không muốn đoàn tụ với cậu ta đâu. Cậu bé đang trong một cơn giận dữ muốn giết người”.
“Vì những tên cướp biển đã lên con tàu xinh đẹp của chàng ư?”
“Vì thằng con hoang đó đã đánh cô, Sara.” Jimbo lẩm bẩm. “Cô đã ngất đi, Sara, sau cú đánh đó, vì thế cô đã không thấy được vẻ mặt của chồng cô. Nó là cảnh tượng mà tôi sẽ khó có thể quên được. Tôi chưa bao giờ trông thấy cậu ta giận dữ đến như thế.”
“Thật là tốt khi biết điều đó”, Sara thì thầm.
Hai người bạn tàu chia sẻ cho nhau cái nhìn bực tức. Sara bỏ qua hai người bọn họ, cô vừa nhớ đến một tội lỗi chết người mà cô đã từng cam kết. “Ôi, Chúa ơi, tôi đã bắn vào mặt tên thuyền trưởng”, cô la lên. “Tôi đáng bị nguyền rủa chui xuống địa ngục, đúng không?”
“Cô chỉ đang cứu chồng mình vào lúc đó”, Jimbo xen vào. “Cô sẽ không phải xuống địa ngục, Sara.”
“Hắn sẽ trở nên... xấu xí trong những ngày còn lại của cuộc đời”, cô khẽ nói.
“Không, Sara, hắn bình thường đã rất xấu rồi”, Matthew nói với cô.
“Và tôi ước gì cô đã giết tên khốn đó”, Jimbo nói. “Vì cô chỉ bắn vào mũi hắn...”
“Chúa ơi, tôi bắn...”
“Cậu khiến cô ấy trở nên kích động, Jimbo”, Matthew lẩm bẩm.
“Tôi đã bắn mũi của người đàn ông tội nghiệp đó bay ra khỏi khuôn mặt hắn ư?”
“Người đàn ông tội nghiệp?”, Jimbo chế giễu. “Hắn chính là một tên quỷ dữ. Cô có biết chuyện gì có thể xảy ra với cô nếu như...”
“Tên khốn đó vẫn còn mũi”, Matthew xen vào. Ông đưa cho bạn mình một cái cau mày dữ dội. “Dừng ngay việc khiến cô ấy lo lắng đi, Jimbo”, ông ra lệnh trước khi quay lưng về phía Sara. “Cô chỉ vẽ thêm một cái lỗ nhỏ trên mũi hắn, tất cả chỉ có thế.”
“Cô đã cứu mọi người, Sara”, Jimbo nói.
Lời nhận xét đã cổ vũ cô trông thấy.
“Tôi đã cứu mọi người thật ư?”
Cả hai người đàn ông gật đầu.
“Những thuộc cấp có biết tôi...”, cô ngừng câu hỏi khi họ lại gật đầu.
“Ôi, vậy, họ không thể nghĩ tôi bị nguyền rủa nữa chứ?”
Trước khi cả hai người có thể trả lời, cô hỏi một câu khác. “Nathan đang xem xét những điều gì?”
“Trả thù”, Jimbo nói. “Ăn miếng trả miếng, Sara. Chúng đã định giết chúng ta...” Gã không bao giờ kết thúc được câu giải thích giải thích của mình. Sara thở hổn hển đầy giận dữ và chạy ra khỏi ca bin. Cả Jimbo và Matthew đều đuổi theo sau.
Nathan đang đứng trước bánh lái.
Những gã cướp biển cố chiếm tàu của họ đang xếp thành hàng trên boong. Người của Nathan bao vây lấy chúng. Sara vội vã đến bên chồng. Cô chạm vào tay anh để khiến anh chú ý. Anh không nhìn cô mà giữ ánh mắt thẳng về phía tên cầm đầu đứng cách anh vài mét.
Khi nhìn hắn, Sara tiến về phía trước một bước theo bản năng. Tên xấu xa đang giữ một miếng giẻ trên tay và bịt trên mũi. Cô muốn nói với hắn mình lấy làm tiếc vì đã khiến hắn bị thương. Cô cũng muốn nhắc hắn rằng tất cả là lỗi ở hắn, vì nếu hắn không đánh cô, súng cũng sẽ không phát nổ.
Nathan hẳn đã đoán được ý định của cô. Anh nắm lấy cánh tay cô khiến nó nhói lên và giật về phía anh theo đúng nghĩa đen.
“Quay trở xuống dưới ngay”, anh ra lệnh với một giọng mềm mỏng kiểu em-dám-cãi-ta-xem.
“Không cho đến khi chàng cho em biết chàng sẽ làm gì họ”, cô tuyên bố.
Nathan có thể giấu nhẹm sự thật vì quyền lợi của cô vợ yếu đuối của anh nếu như không liếc xuống nhìn cô trước. Ngay khi anh trông thấy hai má đang sưng phồng lên của Sara, sự giận dữ hoàn toàn chiếm giữ anh. “Ta sẽ giết hết bọn chúng.”
Anh quay lưng về phía đoàn thủy thủ trước khi ra lệnh cho cô. “Quay trở về ca bin ngay, Sara. Mọi thứ sẽ được giải quyết xong trong ít phút nữa.”
Sara không đi đâu hết. Cô khoanh tay phía trước và cứng người với tư thế của mình. “Chàng sẽ không giết họ.”
Cô hét ra mệnh lệnh đó nhưng không thu được toàn bộ sự chú ý của chồng, cũng như cơn thịnh nộ của anh. Anh trông như thể muốn giết cô.
“Vì cái quái gì mà ta sẽ không làm thế chứ”, anh gầm lên phản bác.
Sara nghe thấy vài tiếng lầm bầm chấp thuận từ những người thủy thủ của Nathan. Cô định lặp lại sự phản đối, nhưng Nathan đột nhiên đưa tay chạm vào má cô. Anh cúi người một chút và thì thầm, “Hắn đã làm đau em, Sara. Ta phải giết hắn”.
Điều này thật sự có ý nghĩa với Nathan, và anh cho là rất hợp lý khi dành thời gian giải thích cho cô quyết định của mình. Dù thế, cô vẫn không hiểu, vẻ mặt hoài nghi của cô đã cho anh biết điều đó.
“Chàng định nói với em rằng chàng sẽ giết tất cả những ai từng đánh em ư?”, cô hỏi.
Anh không quan tâm đến sự chỉ trích trong giọng cô. “Hoàn toàn đúng”, anh lầm bầm.
“Vậy chàng sẽ giết phân nửa gia đình em sao”, cô buột miệng.
Chúa ơi, cô thật sự không nên nói ra điều đó, cô chợt nhận ra. Anh lại tức điên lên. Nhưng giọng anh nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên khi trả lời cô. “Cho ta biết tên chúng, Sara, ta sẽ trả thù giùm em. Ta hứa. Không một ai được chạm vào những thứ thuộc về ta.”
“Ôi... Ôi, phu nhân của tôi”, Chester gầm lên. “Chúng tôi sẽ giết đến tên cuối cùng trong cái lũ khốn này. Đó là quyền của chúng tôi.” Gã thêm vào.
“Chester, nếu anh còn sử dụng cái giọng báng bổ đó khi có mặt tôi, tôi sẽ rửa miệng anh bằng giấm đấy.” Cô lườm người thủy thủ một cách gay gắt cho đến khi gã ta gật đầu, rồi quay lại đúng lúc để bắt được nụ cười của Nathan. “Nathan, chàng là thuyền trưởng”, cô nói. “Chỉ có chàng mới có thể đưa ra quyết định quan trọng này. Vì em là vợ của chàng, em có thể khiến chàng chịu ảnh hưởng đúng không?”
“Không.”
Ôi, anh là một người cứng đầu, cô nghĩ. “Em sẽ không cho phép”, cô hét lên. Thôi thúc muốn giẫm lên chân anh đang áp đảo cô. “Nếu chàng giết chúng, chàng cũng chẳng tốt đẹp gì hơn chúng cả. Chàng cũng sẽ là kẻ xấu xa và vì em là vợ chàng, em cũng sẽ trở nên xấu xa.”
“Nhưng phu nhân của tôi, chúng ta đúng là những kẻ xấu xa.” Ivan Kinh Khủng đưa ra tuyên bố đó.
“Chúng ta không phải kẻ xấu”, Sara nói. “Chúng ta tuân thủ pháp luật, là những người dân trung thành của vương quốc.”
Sự đau khổ của Sara cuối cùng cũng thấm vào cơn giận dữ của Nathan. Anh ôm vai cô. “Nào, Sara...”
“Chàng còn dám ‘Nào, Sara’ với em”, cô ngắt lời. “Cũng đừng dùng giọng điệu kẻ cả với em. Chàng sẽ không thể xoa dịu em để được phép giết những người này đâu.”
Anh không có tâm trạng để xoa dịu hay tranh luận, nhưng biết mình sẽ phải bắt cô đi xuống dưới trước khi phóng thích toàn bộ cơn giận của bản thân. Nathan nghĩ đến việc yêu cầu Jimbo kéo cô xuống dưới cầu thang, rồi thay đổi ý định và quyết định một kế hoạch hành động thay thế. “Chúng ta sẽ dùng sự dân chủ trong trường hợp này”, anh tuyên bố. “Ta sẽ đặt quyết định vào sự biểu quyết của những thủy thủ, Sara. Điều đó có khiến em thoải mái hơn không?”
Anh đã hoàn toàn chuẩn bị cho một cuộc tranh cãi trước khi cô đầu hàng và hoàn toàn ngạc nhiên khi cô ngay lập tức gật đầu. “Vâng, điều đó chắc chắn sẽ khiến em thoải mái hơn.”
“Tốt”, anh đáp. Anh quay lại đoàn thủy thủ. “Tất cả những người ủng hộ...”
Những cánh tay đã giơ lên khi Sara ngắt lời. “Chỉ một phút thôi, nếu chàng vui lòng.”
“Giờ thì sao nữa?”, Nathan gầm gừ.
“Em có vài điều muốn nói với những thuộc cấp của mình trước khi cuộc biểu quyết được tiến hành.”
“Quỷ tha ma bắt.”
“Nathan, có phải chính em hay ai đó đã cứu vãn tình thế này?”
Câu hỏi đó khiến anh thôi cảnh giác. Sara tận dụng lợi thế. “Jimbo nói em đã cứu mọi người. Giờ em yêu cầu được nghe sự thừa nhận của chàng.”
“Ta đã có một kế hoạch”, Nathan bắt đầu. “Nhưng... quỷ thật, Sara, đúng thế”, anh thêm vào với một tiếng thở dài. “Em đã cứu chúng ta. Em vui rồi chứ?”
Cô gật đầu.
“Vậy hãy đi xuống dưới”, anh lại ra lệnh.
“Vẫn chưa được”, cô đáp. Cô quay lại và mỉm cười với thuộc cấp của mình. Cô không thể không thấy những người đàn ông này đang mất kiên nhẫn đến thế nào. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản được cô. “Tất cả mọi người đều biết rằng tôi là người đã cởi trói cho Nathan”, cô nói rõ ràng. Cô nhận ra rằng lời tuyên bố đó không chỉ nghe như một sự tự hào mà đồng thời còn khiến chồng cô có chút bất lực. “Dù thế, chàng cũng có thể tự cởi trói nếu tôi không làm chuyện đó, các ông thấy đấy, chàng cũng đã có kế hoạch...”
“Sara”, Nathan bắt đầu ra giọng cảnh cáo.
Cô ngừng nói lan man, ưỡn thẳng vai, và nói, “Tôi đã bắn tên cầm đầu, tuy nhiên tôi thừa nhận rằng mình không cố ý làm đau người đó. Giờ thì ông ta đang mang một vết sẹo cho đến cuối cuộc đời và điều đó là một sự trừng phạt quá đủ với bất cứ người nào”.
“Thật là một phát đạn vô giá trị nhất”, một trong số những người đàn ông nói. “Phát súng đã bắn xuyên qua lỗ mũi của hắn.”
“Cô ta nên bắn bay đầu hắn mới đúng”, một tiếng hét khác.
“Đúng thế, ít nhất thì cô ta cũng nên khiến hắn bị mù”, một tiếng khác nói vọng đến.
Lạy Chúa tôi, họ thật sự là những kẻ khát máu, cô nghĩ. Sara hít một hơi thật sâu và thử lại. Cô chỉ tay về phía tên cướp biển đầu sỏ và nói, “Người đàn ông kia đã chịu đựng đủ rồi”.
“Đúng thế, Sara”, Matthew chen vào với một nụ cười. “Hắn sẽ nghĩ về cô mỗi khi hắn muốn hỉ mũi.”
Một tràng cười sôi nổi theo sau câu nhận xét. Sau đó Chester bước một bước đầy đe dọa về phía trước. Tay gã chống lên hai bên hông khi gầm lên, “Nó sẽ không thể nghĩ được về bất cứ điều gì lâu hơn nữa. Không một ai trong số chúng nó. Tất cả bọn chúng sẽ trở thành mồi cho cá nếu cuộc biểu quyết diễn ra theo cái cách mà tôi đang nghĩ.”
Sự dữ dội trong giọng gã khiến Sara mất bình tĩnh. Cô lùi người khỏi gã theo bản năng cho đến khi thực sự tựa vào ngực chồng.
Nathan không thể nhìn rõ mặt cô, nhưng anh biết cô đang hoảng sợ. Không hề suy nghĩ và xem xét tại sao mình lại hành động như vậy, anh vòng tay ôm quanh vai cô. Sara dựa cằm lên cổ tay anh.
Sự đụng chạm của anh khiến nỗi sợ hãi trong cô biến mất. Cô nhìn chằm chằm vào Chester rồi nói. “Anh được sinh ra với tính tình khó ưa như thế sao, Chester?”
Người thủy thủ đã không có sẵn câu trả lời cho câu hỏi này, gã nhún vai trả lời.
“Được rồi, vậy thì”, Sara hét lên. “Thực hiện biểu quyết đi.” Cô đẩy cánh tay của Nathan ra và bước về phía trước. “Chỉ cần nhớ điều này”, cô vội vàng thêm vào khi những cánh tay lại giơ lên không trung một lần nữa. “Tôi sẽ rất thất vọng nếu bất kỳ ai trong số mọi người ủng hộ tử thần. Rất thất vọng”, cô thêm vào với giọng ai oán. “Nói theo cách khác, nếu các anh ủng hộ việc quăng những tên xấu xa này xuống biển và chúng bơi ngược trở lại thuyền của mình, tôi sẽ rất vui. Có ai hiểu được thái độ của tôi không?”
Cô quét qua những thủy thủ cho đến khi mỗi người đàn ông đều đưa cho cô một cái gật đầu. “Chính là điều đó sao?” Nathan hỏi, giọng đầy vẻ hoài nghi. “Đó là tất cả những gì em muốn nói để lung lay những người đàn ông này?”
Anh thật sự cười với cô. Cô cười lại. “Vâng, Nathan. Chàng có thể biểu quyết bây giờ. Dù thế thì em không cho rằng chàng cũng được phép biểu quyết.”
“Tại sao lại không?”, anh hỏi trước khi có thể ngừng lại.
“Vì chàng không suy nghĩ sáng suốt lúc này.”
Vẻ mặt Nathan cho Sara biết rằng anh không hiểu. “Chàng thấy đó, Nathan, chàng vẫn còn rất giận dữ vì... người vợ thân yêu của chàng bị đã bị thương.”
“Người vợ thân yêu của ta?”
Cô trao cho anh một cái nhìn bất mãn.
“Em.”
Chúa ơi, cô đang bực tức. “Ta biết người vợ quái quỷ của ta là ai”, anh càu nhàu.
“Chỉ cần để cho người của chàng quyết định”, cô thúc giục.
Anh đồng ý chỉ để cô rời đi. Sara gượng cười khi nhấc váy và từ từ tiến về phía trước.
“Ở yên trong ca bin, Sara, cho đến khi chuyện này kết thúc”, Matthew yêu cầu.
Sara có thể cảm nhận được cái nhìn của những người đàn ông hướng vào mình. Cô biết họ đang chờ cho đến khi cô đi khuất khỏi mắt họ, trước khi họ lại tiếp tục với những dự định đáng xấu hổ của mình. Cô để ý Jimbo thậm chí còn đóng cửa sập ca bin lại, có thể vì thế những tiếng ồn khủng khiếp đó sẽ không thể chạm đến tai cô.
Sara không hề cảm thấy có chút tội lỗi nào với những gì cô đang định làm. Động cơ của cô trong sáng như tuyết. Cô không thể để cho những thuộc cấp của mình giết hại những tên cướp biển, dù hành vi của chúng có hèn nhát như thế nào, một khi người của cô thoát khỏi cơn giận dữ, họ sẽ cảm ơn vì cô đã can thiệp.
Sara dừng lại khi chân chạm bậc thang cao nhất. Cô không quay lại. Giọng cô hết sức vui vẻ khi gọi to tên chồng. “Nathan? Em sẽ chờ trong ca bin, nhưng hãy gửi ai đó đến để nói cho em biết cuộc biểu quyết diễn ra thế nào. Em muốn biết liệu mình sẽ thất vọng hay không.”
Nathan cau mày với yêu cầu kỳ lạ đó. Anh biết cô đã làm điều gì đó, nhưng anh không thể tưởng tượng ra cô có thể làm gì để lung lay tâm trí của những thủy thủ.
“Cô sẽ chờ ở đâu, phu nhân?”, Jimbo nói to.
Sara quay người lại để có thể nhìn thấy biểu hiện của họ khi trả lời. “Tôi sẽ chờ dưới bếp.”
Đa số mọi người đều không tốn chút thời gian để hiểu ý của Sara. Trông họ thật kinh hoàng. Cô để ý thấy Nathan đang cười toe toét với cô. Cô trừng mắt nhìn lại. Rồi cô nói với những thuộc cấp của mình. “Tôi không muốn phải sử dụng chiến thuật này, thưa các ngài, nhưng các ngài đã không cho tôi lựa chọn nào khác. Cuộc biểu quyết tốt hơn hết là đừng khiến tôi phải thất vọng.”
Một vài trong số các thủy thủ ít tinh ranh vẫn không hiểu sự đe dọa ngầm ấy. Chester nằm trong nhóm đó. “Cô sẽ làm cái gì trong bếp, phu nhân của tôi?”
Cô lập tức trả lời. “Nấu xúp.”
Bình luận truyện