Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa
Chương 111: Tranh đoạt đế vị (một)
Ma pháp sư và đám thị vệ chấn động. Đế quốc thành lập mấy trăm năm, số lần giới nghiêm có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần giới nghiêm đều có nghĩa là đế quốc sắp sửa nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.
Ciro trấn định hỏi: “Là mệnh lệnh của phụ thân?”
“Không. Là hoàng hậu bệ hạ thông qua nghị viện hạ lệnh.” Lão giả lo lắng, “Điện hạ, ngài phải chạy về Fariel nhanh nhanh một chút. Hoàng hậu bệ hạ cho rằng việc ngài mất tích có liên quan đến Kastalon II, triệu tập nghị viện cưỡng chế tiếp quản quân thủ vệ đế đô. Thế cục hiện giờ của Fariel đang hết sức căng thẳng!”
Ciro lúc này mới lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, “Tiếp quản quân thủ vệ đế đô?”
Lão giả: “Tình huống cụ thể ta không rõ lắm, nhưng nếu chuyện này không thể xử lý thích đáng, rất có khả năng đế quốc…” Cặp mắt màu xám lóe ra lo lắng kín đáo. Là người đã trải qua hai đời hoàng đế, ông ta hy vọng trong lúc còn sống có thể nhìn thấy thanh niên mang huyết thống Telozzo trước mặt đi lên đế vị, dẫn dắt đế quốc vào con đường phồn vinh giàu mạnh. Nhưng tuyệt đối không phải bằng cách hy sinh hiện tại và tương lai của đế quốc.
“Yên tâm.” Ciro trấn an, “Nếu bởi vì ta mất tích mà khiến cho sự tình trở thành như vậy, ta trở về có thể làm cho bọn họ tỉnh táo lại.”
Tuy hắn nói thế, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết không có khả năng. Bởi vì sự kiện này, tấm màn che đậy cuối cùng giữa đế hậu đã bị xé toạc, chỉ còn lại nghi kỵ và cừu hận nhiều năm. Ngọn núi lửa này một khi bùng nổ, không còn cách nào ngăn chặn.
Ciro không dám tiếp tục lãng phí thời gian, mang theo đám người Soso, vội vàng trở lại ma pháp trận, trực tiếp về Fariel.
Fariel đích xác đang bị giới nghiêm, hơn nữa còn là nơi bị giới nghiêm nghiêm trọng nhất đế quốc!
Đám người Ciro vừa từ ma pháp trận đi ra, liền nhìn thấy xung quanh bị bao vây bởi một nhóm người, cư nhiên là dong binh đoàn.
“Ngươi là ai? Từ nơi nào tới? Tại sao tới đây?” Dong binh đoàn cầm vũ khí trong tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn họ chằm chằm.
Giọng Ciro lạnh lùng: “Ta là Ciro Kastalon.”
Dong binh đoàn trừng to mắt không dám tin.
Soso vươn tay, bày ra chiếc nhẫn nằm trên.
Dong binh đoàn đưa mắt nhìn nhau. Trên Mộng đại lúc không có nhiều người từng thật sự nhìn thấy nhẫn đầu ưng, nhưng phần lớn đều biết hình dạng của nó. Bọn họ cùng hành lễ: “Điện hạ.”
Ciro: “Ta muốn biết tại sao các ngươi xuất hiện ở đây?”
Dong binh đoàn: “Hoàng hậu bệ hạ thuê chúng tôi đứng canh ở đây giám sát tất cả nhân vật khả nghi ra vào đế đô.”
Ciro cau mày: “Mẫu hậu đang ở đâu?”
Dong binh đoàn đồng thanh: “Tòa nhà đại hội đế quốc.”
Ciro: “Phụ thân đâu?”
Dong binh đoàn: “Hoàng cung.”
Hoàng hậu trấn giữ tòa nhà đại hội đế quốc, mượn tay nghị viện tìm kiếm tung tích hoàng thái tử. Còn hoàng đế bị hoàng hậu tố cáo là kẻ tình nghi hãm hại hoàng thái tử, tạm thời bị giam cầm tại hoàng cung, chuyện này không còn là bí mật.
Ciro nghe xong, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại giật mình đến lợi hại. Nói cách khác, hoàng đế Kastalon II từ trước đến giờ đều cao cao tại thượng giờ khắc này đã mất quyền lực?!
Hắn sai dong binh đoàn chuẩn bị xe ngựa, nhanh chóng dẫn Soso về học viện ma pháp hoàng gia tìm Olivia. Trước khi đi hắn cảnh cáo dong binh đoàn không được tiết lộ hành tung của mình, cũng lưu ma pháp sư và thị vệ lại giám thị bọn họ. Sở dĩ hắn không lập tức chạy tới tòa nhà đại hội đế quốc, là vì trước mắt hắn chưa xác định vào lúc này mình có nên xuất hiện hay không.
Sự tình quyết liệt đến trình độ này, không phải hắn xuất hiện là có thể giải quyết. Sau khi hắn xuất hiện, giữa Kastalon II và hoàng hậu Samantha tất nhiên sẽ phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm về chuyện này. Hoặc là Kastalon II chịu trách nhiệm về sự mất tích của hắn, hoặc là hoàng hậu Samantha chịu trách nhiệm về sự kích động của nàng. Nói ngắn gọn, cục diện trước mắt đã đẩy đôi nam nữ tôn quý nhất đế quốc vào tình cảnh hoàn toàn không còn đường lui.
Học viện ma pháp hoàng gia im ắng. Màn trời trĩu nặng dày đặc đặt trên cả tòa thành thị, khiến mọi người bên dưới đều không thở nổi. Tiếng vó ngựa phi gấp trên đường lôi kéo đám học sinh đang dạo chơi bên ngoài chạy tới vây xem.
Nhưng Ciro không cho bọn họ cơ hội đó, trực tiếp nhắm thẳng về phía văn phòng Olivia.
Đáng mừng là, văn phòng bà còn sáng đèn.
Khi Ciro và Soso chạy tới, cửa đang khép hở, Olivia đứng cạnh bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn xuống phía trước mình, “Ta biết ông có nghiên cứu về ma pháp không gian. Ta không tin ông tìm không thấy.”
Cốc cốc.
Ciro gõ cửa hai tiếng.
“Ta đã nói chuyện học viện để sau hẵng… Ciro?” Olivia kinh ngạc nhìn họ. Trước đó bà cảm giác có người tới gần, nhưng tưởng là thầy trò trong học viện, không ngờ lại chính là người mình muốn tìm. “Con? Tại sao con trở về được?”
“Con bị đưa đến một pháo đài nằm giữa đám cây cối, Soso giúp chúng con trốn thoát.” Ciro kể lại một lượt chuyện vừa trải qua, trực tiếp nhập vào chủ đề, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cả nước giới nghiêm?”
Olivia khẽ thở phào, vỗ vỗ vai hắn: “Không có gì. Chỉ cần con trở về, hết thảy đều ổn rồi.”
Lúc này Ciro mới phát hiện người ngồi đối diện Olivia hóa ra là Vincent.
Olivia nói: “Ciro trở lại rồi, nhiệm vụ của ông kết thúc. Hẹn gặp lại!”
Vincent: “Như thế này là qua sông đoạn cầu a.”
“Vấn đề là cây cầu nhà ông chỉ là một đoạn gỗ vô dụng, chả có tí tác dụng nào.” Olivia quay đầu nói với Ciro, “Con và ta cùng đến tòa nhà đại hội đế quốc đi. Samantha đang ở đó.”
“Con nghĩ trước mắt con chưa thích hợp xuất hiện.” Ciro nói, “Trước tiên dì bàn bạc với mẫu hậu rồi hãy quyết định thời cơ xuất hiện của con.”
Olivia nghĩ ngợi, cảm thấy rất có lý, liền bỏ hắn lại, một mình vội vàng chạy đến thương lượng với hoàng hậu Samantha về hành động tiếp theo.
Ciro nói với Vincent: “Vất vả rồi.” Dù nghiên cứu của Vincent hàng năm đều tiêu tốn một con số khổng lồ, nhưng không thể không thừa nhận, ông ta đích thật là sự tồn tại an toàn và đáng tin cậy.
Vincent cười cười, hồi lâu sau mới nói: “Ngươi không thấy sự tình hiện giờ rất thú vị sao?”
Ciro lạnh nhạt: “Không thấy.”
Vincent: “Hoàng đế tại vị hai mươi mấy năm, trong vòng một ngày đã bị tước đoạt tất cả quyền lực, chẳng lẽ không thú vị?”
Ciro nheo mắt. Hắn nghe ra trong lời Vincent có ẩn ý. “Ông định nói gì?”
“Không có gì.” Vincent đứng lên, cười đầy sâu xa, “Ta chỉ hâm mộ ngươi có một mẫu thân tùy thời có thể hô mưa gọi gió ở đế quốc.”
Ciro nhíu mày, đang muốn nói gì đó, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Điện hạ.” Gallon bước vào, quỳ một gối xuống, “Tôi bảo vệ không đến nơi đến chốn, xin điện hạ trách phạt.” Olivia rời đi, việc đầu tiên là gọi y đến bảo vệ an toàn cho Ciro.
Ciro phất tay, “Việc này nói sau, ta muốn biết sau khi ta rời đi rốt cục đã xảy ra chuyện gì.”
Gallon đứng lên: “Sau khi Soso điện hạ chạy vào, viện trưởng đại nhân tới nơi, nhưng điện hạ và Soso điện hạ không còn ở trong phòng, trong phòng chỉ có một mình hoàng đế bệ hạ.”
Ciro: “Không còn ai khác?”
“Không có.”
Ciro gật đầu. Người kia xuất hiện rất quỷ dị, đột nhiên biến mất cũng không kỳ quái. “Tiếp tục.”
“Viện trưởng đại nhân báo cho hoàng hậu bệ hạ. Hoàng hậu bệ hạ chạy tới, chỉ trích hoàng đế bệ hạ mưu hại điện hạ, cũng thỉnh nghị viện lúc ấy còn chưa rời đi giơ tay biểu quyết, ủng hộ ngài tạm thời tiếp quản quân thủ vệ đế đô, đến khi tìm được điện hạ mới thôi.”
Ciro nhắm mắt. Hết thảy phát sinh quá nhanh, mỗi bước đều lưu loát giống như đã bị lên kế hoạch trước.
Vincent hỏi: “Tại sao Olivia lại vừa vặn xuất hiện?”
Gallon: “Tôi không rõ lắm chuyện đó.”
Ciro mở to mắt, “Hoàng đế hiện giờ đang có động tĩnh gì?”
Gallon: “Kết quả biểu quyết là toàn bộ người trong ba đại gia tộc ủng hộ hoàng hậu bệ hạ. Hoàng đế bệ hạ nổi giận, thậm chí còn nhục mạ hoàng hậu bệ hạ. Vì vậy hoàng hậu bệ hạ không thể không cưỡng chế ngài ấy quay về hoàng cung.
“Cưỡng chế?” Ciro không dám tin hỏi lại lần nữa.
Gallon gật đầu.
“Keane đâu?” Ciro hỏi. Cho dù mẫu hậu tiếp quản quân thủ vệ đế đô, bên người Kastalon II còn có đội cận vệ hoàng gia, sao có thể tùy tiện bị cưỡng chế?
Gallon sửng sốt, nghĩ ngợi rồi nói: “Không thấy.” Cục diện lúc đó rất hỗn loạn, y hoàn toàn không để ý Keane rời đi khi nào.
Vincent cười: “Quả nhiên rất thú vị.”
Ciro trấn định hỏi: “Là mệnh lệnh của phụ thân?”
“Không. Là hoàng hậu bệ hạ thông qua nghị viện hạ lệnh.” Lão giả lo lắng, “Điện hạ, ngài phải chạy về Fariel nhanh nhanh một chút. Hoàng hậu bệ hạ cho rằng việc ngài mất tích có liên quan đến Kastalon II, triệu tập nghị viện cưỡng chế tiếp quản quân thủ vệ đế đô. Thế cục hiện giờ của Fariel đang hết sức căng thẳng!”
Ciro lúc này mới lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, “Tiếp quản quân thủ vệ đế đô?”
Lão giả: “Tình huống cụ thể ta không rõ lắm, nhưng nếu chuyện này không thể xử lý thích đáng, rất có khả năng đế quốc…” Cặp mắt màu xám lóe ra lo lắng kín đáo. Là người đã trải qua hai đời hoàng đế, ông ta hy vọng trong lúc còn sống có thể nhìn thấy thanh niên mang huyết thống Telozzo trước mặt đi lên đế vị, dẫn dắt đế quốc vào con đường phồn vinh giàu mạnh. Nhưng tuyệt đối không phải bằng cách hy sinh hiện tại và tương lai của đế quốc.
“Yên tâm.” Ciro trấn an, “Nếu bởi vì ta mất tích mà khiến cho sự tình trở thành như vậy, ta trở về có thể làm cho bọn họ tỉnh táo lại.”
Tuy hắn nói thế, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết không có khả năng. Bởi vì sự kiện này, tấm màn che đậy cuối cùng giữa đế hậu đã bị xé toạc, chỉ còn lại nghi kỵ và cừu hận nhiều năm. Ngọn núi lửa này một khi bùng nổ, không còn cách nào ngăn chặn.
Ciro không dám tiếp tục lãng phí thời gian, mang theo đám người Soso, vội vàng trở lại ma pháp trận, trực tiếp về Fariel.
Fariel đích xác đang bị giới nghiêm, hơn nữa còn là nơi bị giới nghiêm nghiêm trọng nhất đế quốc!
Đám người Ciro vừa từ ma pháp trận đi ra, liền nhìn thấy xung quanh bị bao vây bởi một nhóm người, cư nhiên là dong binh đoàn.
“Ngươi là ai? Từ nơi nào tới? Tại sao tới đây?” Dong binh đoàn cầm vũ khí trong tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn họ chằm chằm.
Giọng Ciro lạnh lùng: “Ta là Ciro Kastalon.”
Dong binh đoàn trừng to mắt không dám tin.
Soso vươn tay, bày ra chiếc nhẫn nằm trên.
Dong binh đoàn đưa mắt nhìn nhau. Trên Mộng đại lúc không có nhiều người từng thật sự nhìn thấy nhẫn đầu ưng, nhưng phần lớn đều biết hình dạng của nó. Bọn họ cùng hành lễ: “Điện hạ.”
Ciro: “Ta muốn biết tại sao các ngươi xuất hiện ở đây?”
Dong binh đoàn: “Hoàng hậu bệ hạ thuê chúng tôi đứng canh ở đây giám sát tất cả nhân vật khả nghi ra vào đế đô.”
Ciro cau mày: “Mẫu hậu đang ở đâu?”
Dong binh đoàn đồng thanh: “Tòa nhà đại hội đế quốc.”
Ciro: “Phụ thân đâu?”
Dong binh đoàn: “Hoàng cung.”
Hoàng hậu trấn giữ tòa nhà đại hội đế quốc, mượn tay nghị viện tìm kiếm tung tích hoàng thái tử. Còn hoàng đế bị hoàng hậu tố cáo là kẻ tình nghi hãm hại hoàng thái tử, tạm thời bị giam cầm tại hoàng cung, chuyện này không còn là bí mật.
Ciro nghe xong, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại giật mình đến lợi hại. Nói cách khác, hoàng đế Kastalon II từ trước đến giờ đều cao cao tại thượng giờ khắc này đã mất quyền lực?!
Hắn sai dong binh đoàn chuẩn bị xe ngựa, nhanh chóng dẫn Soso về học viện ma pháp hoàng gia tìm Olivia. Trước khi đi hắn cảnh cáo dong binh đoàn không được tiết lộ hành tung của mình, cũng lưu ma pháp sư và thị vệ lại giám thị bọn họ. Sở dĩ hắn không lập tức chạy tới tòa nhà đại hội đế quốc, là vì trước mắt hắn chưa xác định vào lúc này mình có nên xuất hiện hay không.
Sự tình quyết liệt đến trình độ này, không phải hắn xuất hiện là có thể giải quyết. Sau khi hắn xuất hiện, giữa Kastalon II và hoàng hậu Samantha tất nhiên sẽ phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm về chuyện này. Hoặc là Kastalon II chịu trách nhiệm về sự mất tích của hắn, hoặc là hoàng hậu Samantha chịu trách nhiệm về sự kích động của nàng. Nói ngắn gọn, cục diện trước mắt đã đẩy đôi nam nữ tôn quý nhất đế quốc vào tình cảnh hoàn toàn không còn đường lui.
Học viện ma pháp hoàng gia im ắng. Màn trời trĩu nặng dày đặc đặt trên cả tòa thành thị, khiến mọi người bên dưới đều không thở nổi. Tiếng vó ngựa phi gấp trên đường lôi kéo đám học sinh đang dạo chơi bên ngoài chạy tới vây xem.
Nhưng Ciro không cho bọn họ cơ hội đó, trực tiếp nhắm thẳng về phía văn phòng Olivia.
Đáng mừng là, văn phòng bà còn sáng đèn.
Khi Ciro và Soso chạy tới, cửa đang khép hở, Olivia đứng cạnh bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn xuống phía trước mình, “Ta biết ông có nghiên cứu về ma pháp không gian. Ta không tin ông tìm không thấy.”
Cốc cốc.
Ciro gõ cửa hai tiếng.
“Ta đã nói chuyện học viện để sau hẵng… Ciro?” Olivia kinh ngạc nhìn họ. Trước đó bà cảm giác có người tới gần, nhưng tưởng là thầy trò trong học viện, không ngờ lại chính là người mình muốn tìm. “Con? Tại sao con trở về được?”
“Con bị đưa đến một pháo đài nằm giữa đám cây cối, Soso giúp chúng con trốn thoát.” Ciro kể lại một lượt chuyện vừa trải qua, trực tiếp nhập vào chủ đề, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cả nước giới nghiêm?”
Olivia khẽ thở phào, vỗ vỗ vai hắn: “Không có gì. Chỉ cần con trở về, hết thảy đều ổn rồi.”
Lúc này Ciro mới phát hiện người ngồi đối diện Olivia hóa ra là Vincent.
Olivia nói: “Ciro trở lại rồi, nhiệm vụ của ông kết thúc. Hẹn gặp lại!”
Vincent: “Như thế này là qua sông đoạn cầu a.”
“Vấn đề là cây cầu nhà ông chỉ là một đoạn gỗ vô dụng, chả có tí tác dụng nào.” Olivia quay đầu nói với Ciro, “Con và ta cùng đến tòa nhà đại hội đế quốc đi. Samantha đang ở đó.”
“Con nghĩ trước mắt con chưa thích hợp xuất hiện.” Ciro nói, “Trước tiên dì bàn bạc với mẫu hậu rồi hãy quyết định thời cơ xuất hiện của con.”
Olivia nghĩ ngợi, cảm thấy rất có lý, liền bỏ hắn lại, một mình vội vàng chạy đến thương lượng với hoàng hậu Samantha về hành động tiếp theo.
Ciro nói với Vincent: “Vất vả rồi.” Dù nghiên cứu của Vincent hàng năm đều tiêu tốn một con số khổng lồ, nhưng không thể không thừa nhận, ông ta đích thật là sự tồn tại an toàn và đáng tin cậy.
Vincent cười cười, hồi lâu sau mới nói: “Ngươi không thấy sự tình hiện giờ rất thú vị sao?”
Ciro lạnh nhạt: “Không thấy.”
Vincent: “Hoàng đế tại vị hai mươi mấy năm, trong vòng một ngày đã bị tước đoạt tất cả quyền lực, chẳng lẽ không thú vị?”
Ciro nheo mắt. Hắn nghe ra trong lời Vincent có ẩn ý. “Ông định nói gì?”
“Không có gì.” Vincent đứng lên, cười đầy sâu xa, “Ta chỉ hâm mộ ngươi có một mẫu thân tùy thời có thể hô mưa gọi gió ở đế quốc.”
Ciro nhíu mày, đang muốn nói gì đó, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Điện hạ.” Gallon bước vào, quỳ một gối xuống, “Tôi bảo vệ không đến nơi đến chốn, xin điện hạ trách phạt.” Olivia rời đi, việc đầu tiên là gọi y đến bảo vệ an toàn cho Ciro.
Ciro phất tay, “Việc này nói sau, ta muốn biết sau khi ta rời đi rốt cục đã xảy ra chuyện gì.”
Gallon đứng lên: “Sau khi Soso điện hạ chạy vào, viện trưởng đại nhân tới nơi, nhưng điện hạ và Soso điện hạ không còn ở trong phòng, trong phòng chỉ có một mình hoàng đế bệ hạ.”
Ciro: “Không còn ai khác?”
“Không có.”
Ciro gật đầu. Người kia xuất hiện rất quỷ dị, đột nhiên biến mất cũng không kỳ quái. “Tiếp tục.”
“Viện trưởng đại nhân báo cho hoàng hậu bệ hạ. Hoàng hậu bệ hạ chạy tới, chỉ trích hoàng đế bệ hạ mưu hại điện hạ, cũng thỉnh nghị viện lúc ấy còn chưa rời đi giơ tay biểu quyết, ủng hộ ngài tạm thời tiếp quản quân thủ vệ đế đô, đến khi tìm được điện hạ mới thôi.”
Ciro nhắm mắt. Hết thảy phát sinh quá nhanh, mỗi bước đều lưu loát giống như đã bị lên kế hoạch trước.
Vincent hỏi: “Tại sao Olivia lại vừa vặn xuất hiện?”
Gallon: “Tôi không rõ lắm chuyện đó.”
Ciro mở to mắt, “Hoàng đế hiện giờ đang có động tĩnh gì?”
Gallon: “Kết quả biểu quyết là toàn bộ người trong ba đại gia tộc ủng hộ hoàng hậu bệ hạ. Hoàng đế bệ hạ nổi giận, thậm chí còn nhục mạ hoàng hậu bệ hạ. Vì vậy hoàng hậu bệ hạ không thể không cưỡng chế ngài ấy quay về hoàng cung.
“Cưỡng chế?” Ciro không dám tin hỏi lại lần nữa.
Gallon gật đầu.
“Keane đâu?” Ciro hỏi. Cho dù mẫu hậu tiếp quản quân thủ vệ đế đô, bên người Kastalon II còn có đội cận vệ hoàng gia, sao có thể tùy tiện bị cưỡng chế?
Gallon sửng sốt, nghĩ ngợi rồi nói: “Không thấy.” Cục diện lúc đó rất hỗn loạn, y hoàn toàn không để ý Keane rời đi khi nào.
Vincent cười: “Quả nhiên rất thú vị.”
Bình luận truyện