Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 19: Vương đô đế quốc [ chín ]



Patrick nhìn cậu nhấm nuốt càng lúc càng chậm, bộ dáng ăn thật sự miễn cưỡng, nhịn không được hỏi: “Khó ăn đến vậy sao?”

Soso ngạc nhiên nói: “Không khó ăn mà.”

“Cậu nên dùng gương mà soi xem vẻ mặt hiện giờ của mình đi.” Patrick hạ giọng,“Kỳ thật cảm thấy khó ăn cũng không sao, dù gì cậu cũng đâu phải là người đầu tiên, mà chắc chắn sẽ không phải là người cuối cùng. Nơi này đổi đầu bếp ba tháng một lần, càng đổi càng kém.”

“Tại sao phải đổi đầu bếp?” Sự chú ý của Soso bị dời đi.

“Học sinh chê bai mùi vị đồ ăn. Gần như học sinh mới nào cũng chê, có điều học lên năm hai năm ba thì ngừng. Bởi vì bọn họ phát hiện càng chê thức ăn càng không ngon.”

“Thật ra tớ thấy cũng không tệ lắm.” Cậu thật lòng nói, chí ít còn ngon hơn lương khô lúc đào vong.

“Nhưng vẻ mặt của cậu không nói thế.”

“Tớ đang nghĩ chuyện khác.”

“Chuyện gì?” Patrick mẫn cảm vểnh tai.

Soso dùng dĩa gạt hạt tiêu trên miếng thịt bò sang hai bên, thấp giọng nói: “Kỳ thật, không có gì.” Cho dù cậu rất muốn xoay người lớn tiếng phản bác bình luận của mấy cô gái kia về Ciro, nhưng hiển nhiên thân phận hiện tại của cậu không có tư cách.Con trai một chủ tiệm tạp hóa sao có thể biết về hoàng thái tử đế quốc.

Patrick còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng ánh mắt đảo qua, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Frank, vội vàng giơ tay vẫy vẫy.

Frank vốn chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh một mình ăn cơm, nhưng đã được mời, đành phải bỏ kế hoạch ban đầu bước tới. Trên thực tế, cậu cũng rất muốn hiểu thêm về thành viên mới gia nhập này, nhất là khiếu hài hước của cậu ấy.

“Hắc, Frank, anh bạn mới của chúng ta tuyệt không thích thức ăn ở đây.” Patrick tự cho rằng phán đoán phía trước của mình là đúng.

Frank nhún vai: “Học viện ma pháp hoàng gia cần nhất là khả năng thích ứng.”

Soso nói: “Kỳ thật tớ cảm thấy thức ăn cũng không tệ lắm.” Nói xong, cảm thấy giống như phản bác Patrick, vội vàng bổ sung,“Ít nhất họ làm thực vất vả, nơi này có nhiều người đến ăn thế mà.”

Frank nở nụ cười,“Nếu cậu gặp ông ta, sẽ biết ông ấy cần nhất chính là vất vả.”

Patrick chú ý thấy cô gái bàn bên rời đi, đột nhiên thấp giọng: “Nghe nói hoàng thái tử chuẩn bị đi học trở lại?”

Frank nhìn hắn đầy thâm ý, “Ai nói ?” Cho dù bọn họ còn là học sinh, nhưng là học sinh học viện ma pháp hoàng gia, tương lai bọn họ nhất định sẽ trở thành trụ cột của đế quốc. Cho nên đừng có xem thường tư tưởng và lựa chọn của bọn họ, ở rất nhiều thời điểm, chúng biểu thị hướng đi tương lai của đế quốc.

Patrick đáp: “Nhóm các cô Dorothy nói .”

Frank nghĩ nghĩ, tránh nặng tìm nhẹ bảo: “Chỉ nghe tin hoàng thái tử đã trở lại vương đô.”

Patrick trừng to mắt, “Còn nguyên soái Hayden thì sao?”

“Anh ấy đương nhiên còn ở Sangtu.” Frank nói, “Trước khi Bassekou đem đại quân Shamanlier rời khỏi Sangtu, anh ấy không thể trở về.”

Patrick thất vọng, “Cho nên dù hoàng thái tử có đi học trở lại, nguyên soái Hayden cũng sẽ không xuất hiện à?”

Frank bật cười: “Nếu cậu muốn gặp, có thể chờ đến lúc anh ấy trở về rồi tới cửa bái phỏng.”

“Tớ sợ ngài không có thời gian.” Hayden • Navister không chỉ có chiến công rực rỡ trên chiến trường, trên tình trường cũng là thanh danh lan xa.

Frank thấy Soso im lặng, nhịn không được hỏi: “Cậu nghe nói đến nguyên soái Hayden chưa?”

Soso gật mạnh đầu.

“Anh ấy là người đàn ông mạnh nhất đế quốc.” Lúc Frank nói thế, trên mặt dường như nở rộ ánh sáng.

Soso đột nhiên hỏi: “Cậu thích anh ta?”

“Phì.” Patrick ra sức che miệng.

Khóe miệng Frank co giật, sau một lúc lâu mới nói: “Không phải kiểu cậu nghĩ. Anh ấy đã cứu tớ, cho nên tớ sùng bái cảm kích anh ấy, nhưng tuyệt đối không phải kiểu cậu nghĩ.” Nói đến câu sau, cậu gần như nghiến răng nghiến lợi, giống như bị chạm trúng chỗ đau.

Soso giật mình.

“Hơn nữa,” Giọng Frank hơi trầm xuống,“Tốt nhất không nên nhắc tới tình yêu đồng tính ở quân đoàn Tulip .”

Soso nghi hoặc hỏi: “Tại sao?” Cậu cảm thấy như Dilin và Hydeine cũng rất hạnh phúc.

Patrick uống hết nước, thật vất vả thuận khí, tiếp tục đề tài: “Bởi vì nguyên soái Hayden ghét nhất loại chuyện này.”

Soso chớp mắt. Tại sao cậu cảm thấy Hayden trong ấn tượng của mình đâu phải như vậy nhỉ? Rõ ràng rất hòa nhã, khi nhắc tới Dilin và Hydeine cũng không lộ ra vẻ mất hứng gì.“Có phải hiểu lầm không?” Cậu nhỏ giọng hỏi.

“Đương nhiên không phải.” Patrick đáp,“Chuyện này ở vương đô không phải bí mật. Phụ thân Hayden vì một người đàn ông mà vứt bỏ mẫu thân ngài. Nếu không phải vì ông nội đã chăm sóc ngài từ nhỏ, có lẽ ngài ấy đã sớm đổi sang họ mẫu thân. Mẫu thân của ngài là bạn thân nhất của hoàng hậu Samantha, xuất thân cao quý hơn Navister nhiều lắm.”

Frank nhíu mày: “Hiện nay Navister là dòng họ chói lọi nhất đế quốc.”

Patrick thè lưỡi, không dám nói nữa.

Soso vốn đã bị quân đoàn Tulip và quân đoàn ma pháp xoay cho hỗn loạn, hiện tại càng thêm rối rắm, trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi.

Frank và Patrick không nói tiếp. Việc này thực mới mẻ với Soso, nhưng đã thành chuyện cũ rích đối với bọn họ.

Dùng xong cơm trưa rồi nghỉ ngơi chút, bọn họ liền nghênh đón khóa học thực tiễn buổi chiều.

Cái gọi là khóa học thực tiễn, chính là vận dụng tri thức lý luận buổi sáng vào thực tế. Dù sao để đánh giá một ma pháp sư, cuối cùng vẫn phải nhìn vào ma pháp của hắn, chứ không phải trình độ lý luận.

Danton đứng trên một khối đất hơi nhô lên, cầm trong tay ma pháp bổng làm từ gỗ anh đào, nhẹ nhàng huơ huơ giống như chỉ huy dàn nhạc: “Đừng có xem thường hỏa cầu thuật, khi chúng xuất hiện sẽ tạo thành thương tổn rất lớn. Có điều hiện giờ ta chưa mong các trò có thể một bước lên trời, chỉ cần đồng thời triệu hồi ra được hai đến ba hỏa cầu là thành công. Chúng ta bắt đầu từng bước từng bước đến. Frank, trò tới trước.”

Ma pháp bổng của Frank làm từ vàng ròng, từ trên xuống dưới được khảm sáu viên ruby lớn nhỏ khác nhau.

Cậu đến trước mặt Danton, nâng ma pháp bổng, nhẹ nhàng vẽ một hình tròn giữa không trung, sau đó thấp giọng niệm chú ngữ.

Lập tức, trong không trung xuất hiện sáu hỏa cầu kích thước tương tự.

Bốp bốp bốp.

Quân đoàn Tulip vỗ tay rào rào.

Danton dùng ma pháp bổng xua tan hỏa nguyên tố trong sáu hỏa cầu, sau đó gật đầu tán dương:“Không tồi. Kế tiếp…”

Nhìn người lên càng lúc càng nhiều, người ở lại càng lúc càng ít, Soso khẩn trương đến mức tay ướt đầm mồ hôi.

Cuối cùng đã đến lượt cậu.

Danton thấy cậu khẩn trương, an ủi nói: “Không sao, từ từ mà tới, trò chỉ cần niệm đúng chú ngữ là được.”

Patrick nhịn không được bảo: “Cậu ấy là thổ hệ !”

Những người khác ồ lên.

Danton cũng sửng sốt,“Thổ hệ? Vậy sao lại ở ban 3?”

Patrick nói: “Có lẽ bị phân nhầm.”

“Không thể nào. Trò ấy được viện trưởng đích thân đưa tới.” Danton ngẫm nghĩ,“Trò lại đây.”

Soso tiến lên.

Danton nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu, lập tức mày càng nhíu chặt, hồi lâu mới nói: “Cảm ứng lực của trò với hỏa nguyên tố thấp nhất trong bốn loại nguyên tố.”

Môi Soso khẽ nhúc nhích, do dự không biết có nên kể ra chuyện mình bị phong ấn hay không .

Danton lại nói: “Có điều viện trưởng làm như vậy nhất định có mục đích của bà. Được rồi, trước tiên trò cứ ngồi nghe, chờ ta xin chỉ thị của bà rồi quyết định sau.”

Soso đành phải gật đầu.

Nhưng từng ngày từng ngày trôi qua, chuyện xin chỉ thị mãi không có câu trả lời. Những ngày kế tiếp, Soso vẫn làm một học sinh không cần thực tập ở ban 3. Quyết định của Danton cho cậu dường như chính là không có quyết định gì hết.

Patrick vài lần muốn đi hỏi, đều bị Soso ngăn cản. Đối với kiểu hồi đáp không đáp án cậu đã quen rồi, dù hỏi nữa hỏi mãi cũng không có kết quả.

Patrick thực sốt ruột,“Nhưng cảm giác với hỏa nguyên tố của cậu yếu nhất, còn tiếp tục sẽ ảnh hưởng đến thành tựu tương lai của cậu.”

Soso nói: “Kỳ thật tớ không thích hợp học tập ma pháp. Có một vị ma pháp sư rất lợi hại, rất lợi hại từng nói, cho dù học ma pháp thổ hệ, tớ cũng không thể đạt được thành tựu lớn.”

Patrick nhìn cậu nói rất nghiêm túc, trong lòng tràn ngập thương cảm, “Vậy sao cậu còn học ma pháp?”

Soso lộ ra tươi cười ngọt ngào,“Bởi vì tớ muốn ở bên người quan trọng nhất của tớ.”

Bệnh tò mò của Patrick lại tái phát, thăm dò hỏi: “Bạn gái à?”

“Không phải bạn gái.” Soso đang suy nghĩ làm thế nào để giới thiệu Dilin, có phải cũng nên an bài cho anh ấy thân phận con trai một chủ tiệm linh tinh nào đó hay không, chợt thấy có người vội vàng chạy tới ngoắc tay với bọn họ, “Nhanh đi nghênh đón. Hoàng thái tử đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện