Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa
Chương 80: Hoàng thái tử phi (mười)
Cuối cùng Pan quyết định phái hai thị vệ bảo đảm an toàn cho Soso.
Kỵ sĩ mặt sẹo cực kỳ bất mãn với việc gã điều đi hai kỵ sĩ tốt nhất trong đoàn mình, bất mãn này trực tiếp biểu hiện tại thái độ căm tức của y với Soso.
Pan ngăn cản y: “Vị này là người rất quan trọng của điện hạ.”
Kỵ sĩ mặt sẹo lạnh lùng: “Không có ai quan trọng hơn điện hạ.”
“Ta tin rằng nếu điện hạ ở đây, ngài cũng sẽ đồng ý với quyết định này.”
“Vậy để điện hạ đích thân ra lệnh!”
Soso đi ra từ phía sau Pan. Cậu nhìn kỵ sĩ mặt sẹo, đôi mắt đen trắng phân minh lóe ra ánh kiên định, “Tôi có thể tự đi.”
Kỵ sĩ mặt sẹo hừ lạnh: “Tốt.”
Pan nóng nảy, “Tôi đi cùng ngài!”
Kỵ sĩ mặt sẹo trừng gã, “Ngươi để an nguy của điện hạ ở đâu?”
“Bảo vệ an nguy của vương tử điện hạ Soso là nhiệm vụ hoàng thái tử điện hạ giao cho ta!”
Mũi kỵ sĩ mặt sẹo phun một hơi khinh thường, “Vậy đã đến lúc đặt cậu ta vào trong nôi sau đó cầm lấy vũ khí đi làm nhiệm vụ mới rồi đấy.” Nói xong, y quay đầu bước đi, như thể đứng ở đây thêm một giây cũng là lãng phí sinh mệnh.
Pan cười cười xin lỗi với Soso, “Thật có lỗi. Hắn ta là đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ đệ nhất gia tộc Telozzo, luôn có loại cá tính… ngang bướng như trâu này.”
“Trâu rất hiền lành.”
“È, ý tôi nói về da hắn ta.”
“Kỵ sĩ chân chính hẳn phải dũng cảm đối mặt với trách nhiệm của mình, tôi cảm thấy anh ta làm đúng.”
Pan sửng sốt, như có điều suy nghĩ mà nhìn Soso.
Soso nghiêng đầu: “Sao vậy?”
Pan hoàn hồn, cười nói: “Không có gì.” Gã nhìn Soso duỗi tay đến trước mặt, “Cái gì?”
“Đường đi.” Soso đáp.
Pan chớp mắt, “Tôi đột nhiên nghĩ ra, nếu tôi không nói cho ngài tuyến đường, chắc ngài không lén đi một mình được đâu nhỉ.”
Soso ngơ ngẩn, mặt chầm chậm sụp xuống.
“Tôi có thể cho ngài biết, nhưng ngài phải đồng ý với tôi, để tôi cùng đi.” Pan nói.
Mây mù che phủ khuôn mặt Soso tan biến, cậu gật mạnh đầu.
Đêm tối.
Một bóng dáng lén lút đi trong hành lang, tới gần ngã rẽ, bóng đen đột nhiên dừng bước, ngồi xuống, rút từ trong túi ra một phong thư, rón ra rón rén nhét vào khe cửa, sau đó mới chậm rãi đứng dậy xuống lầu.
Bóng đen đi rồi, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên mở ra.
Pan nhặt thư trên mặt đất lên, đứng tại chỗ do dự một lát, xoay người đi đến trước cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy Soso toàn thân mặc áo choàng đen bước ra khỏi cửa.
Không ít thị vệ mai phục bốn phía rục rịch.
Pan thình lình huýt một tiếng.
Soso chấn kinh ngẩng đầu.
Pan hướng về phía cậu giơ thư lên.
Soso ngơ ngác nhìn gã một lúc lâu, bỗng lộ ra tươi cười rạng rỡ.
Pan buông thư, khoát tay với cậu.
Soso gật đầu, sau đó xoay người, chạy nhanh về phía ma pháp trận.
Nhìn bóng dáng từ từ biến mất trong màn đêm, Pan thu hồi ánh mắt.
Kỳ thật, khi tả đường đi cho Soso, gã đã đoán được Soso có khả năng sẽ lựa chọn như vậy. Tâm tình của gã rất mâu thuẫn, vừa không muốn Soso mạo hiểm, mặt khác, lại không muốn rời khỏi đoàn kỵ sĩ cứu viện.
Tâm tình mâu thuẫn này cuối cùng gã quyết định giao cho Soso định đoạt.
Chung quy luôn cảm thấy sau khi rời khỏi Dilin, Soso trở nên thật kiên cường tự tin, cũng có chủ kiến, không còn là cậu bé chỉ biết tránh sau lưng Dilin, mà bắt đầu chậm rãi lột xác trở thành nam tử hán chân chính.
Có lẽ, chuyến đi mạo hiểm lần này sẽ là một thử thách có lợi?
Gã kỳ vọng tự đáy lòng.
Tại ma pháp trận trong nghiệp đoàn ma pháp.
Cho dù đang nửa đêm, nghiệp đoàn ma pháp vẫn sáng đèn nhằm tiếp đãi những người có việc gấp.
Soso giải thích rõ mục đích xong, rất nhanh được cho phép.
Cậu đi vào ma pháp trận, cảm thụ được dao động của nguyên tố trong trận pháp. Có lẽ do liên quan đến thời gian buổi đêm, cậu cảm thấy hỏa nguyên tố trong đầu càng thêm rõ ràng.
Thành Jeno.
Cậu thầm niệm trong lòng, một giây sau, đã xuất hiện trong một thành thị hoàn toàn xa lạ.
Vài lần sử dụng ma pháp truyền tống trận, cậu đã quen với việc vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Cậu ra khỏi ma pháp trận, chào hỏi nhân viên tiếp tân đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh.
Căn cứ vào bản đồ tuyến đường Pan cho cậu, trưa mai Ciro sẽ đến rừng cây ngoài thành Jeno nghỉ ngơi.
Soso quyết định tối nay nằm ngủ trong khu rừng đó.
Dùng phong hệ ma pháp lướt qua tường thành cao cao, cậu bụm chặt tim, ra sức bình ổn hô hấp. Đây là lần đầu tiên cậu dùng sức mình đạt được độ cao như vậy. Nhưng đã trải qua một lần, giống như mở ra con đường đi vào cánh cửa phong hệ ma pháp, khiến cậu chầm chậm nắm giữ được cách thi triển phong hệ ma pháp bằng hỏa nguyên tố. Không thể quá vội vàng, phải phân bổ nguyên tố đồng đều…
Đột nhiên, cậu cảm thấy sau lưng tăng vọt một năng lượng thật lớn nâng cậu lên.
Là… lửa giận tinh linh?
Dù nó không ở kế bên mình, nhưng cậu vẫn cảm thấy rõ ràng vị trí của nó trong óc.
Tốc độ đi lúc nhanh lúc chậm, hình như lửa giận tinh linh đang cẩn thận thăm dò điều gì đó.
Soso phóng một tinh thần lực thiện ý qua.
Tốc độ lập tức nhanh hơn.
Bao gồm hưng phấn, kích động và khoan khoái.
Soso nhịn không được cười ra tiếng.
Hình tượng của lửa giận tinh linh trong mắt cậu lập tức từ một ông chú luôn luôn nổi giận biến thành một thanh niên chưa hết tính trẻ con.
Có lửa giận tinh linh giúp đỡ, cậu rất nhanh đã đến rừng cây.
Trời còn chưa sáng.
Soso thu hồi tinh thần lực, tìm một thân cây ngủ gà ngủ gật.
Tuy cậu đã có thể sử dụng lửa giận tinh linh mà không bị thương, nhưng chưa nắm vững lực đạo sử dụng tinh thần lực. Chỉ đi một đoạn ngắn, cậu đã cảm thấy từng trận mỏi mệt từ mọi nơi trên thân thể không ngừng kéo đến, khiến cậu rất nhanh rơi vào mộng đẹp.
Mặt trời đã ngả về tây.
Cậu dùng phong hệ ma pháp qua lại không ngừng trong rừng cây.
– không một bóng người.
Cậu mang bản vẽ tuyến đường lén sao chép ra đối chiếu một lượt, xác nhận chính mình không phạm sai lầm, trán toát một lớp mồ hôi mỏng.
Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
Theo hành trình của Ciro, Soso dùng phong hệ ma pháp bay nhanh trở về!
Bởi vì quá mức vội vã, cậu có thể cảm thấy hỏa nguyên tố hơi nóng lên, giống như bọt nước thiêu đốt bám vào da thịt. Nhưng cậu vẫn hết sức thúc giục hỏa nguyên tố, hy vọng nhanh hơn chút nữa.
Ngay khi da cậu đã nóng đến mức biến thành màu đỏ hồng, hỏa nguyên tố đột nhiên tán đi, lửa giận tinh linh yên lặng nâng cậu lên.
Không biết qua bao lâu, Soso dùng tinh thần lực ngăn lửa giận tinh linh lại.
Không có. Vẫn không có…
Cậu đỡ đầu.
Không có Dilin
Không có Ciro.
Cũng không có Pan.
Lúc này, chỉ có thể tự mình phán đoán.
Cậu hít vào một hơi thật sâu, dứt khoát xoay người, trở về theo đường cũ.
Nếu không phải Ciro đến trễ, có khả năng là đến sớm rồi. Soso nghĩ vậy, nhanh chóng tăng tốc.
Mặt trời hạ xuống phía tây, chỉ lộ ra một nửa cái đầu.
Trên con đường vắng lặng, rốt cục cậu nhìn thấy một đám bóng hình dần dần xuất hiện.
Soso nhanh chóng dùng phong hệ ma pháp đuổi tới phía trước.
Cậu không kịp nghỉ ngơi, liền nhịn không được nói: “Xin hỏi, mọi người có nhìn thấy…” Cậu dừng một lát, lập tức mở to hai mắt, “Ciro?”
Ciro ngồi trên ngựa, nhìn thấy cậu xuất hiện chỉ hơi nhíu mày.
“Tôi tìm được anh rồi.” Bả vai Soso hạ xuống, nhẹ thở phào, “Tốt quá! Tôi còn tưởng không đuổi kịp.”
Ciro thản nhiên: “Có việc?”
Hai tay Soso nhịn không được nắm chặt vạt áo, nhỏ giọng: “Tôi muốn ở bên anh, có thể chứ?”
Ciro mặt không đổi sắc: “Lý do?”
Ngón tay Soso nắm càng chặt, lòng bàn tay toát mồ hôi, “Tôi muốn biết rõ một chuyện. Có lẽ anh có thể giúp tôi.”
Ciro lạnh lùng nhìn chằm chằm trong chốc lát, sau đó thúc vào bụng ngựa, tách khỏi đoàn kỵ mã.
Soso ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to tràn ngập chờ mong và vui sướng.
Tầm mắt Ciro chậm rãi lướt qua người Soso, hướng về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng.
Soso ngơ ngác nhìn Ciro cưỡi ngựa lướt qua mình, sau đó là đoàn kỵ mã, từng người từng người…
– nhắm mắt làm ngơ.
Kỵ sĩ mặt sẹo cực kỳ bất mãn với việc gã điều đi hai kỵ sĩ tốt nhất trong đoàn mình, bất mãn này trực tiếp biểu hiện tại thái độ căm tức của y với Soso.
Pan ngăn cản y: “Vị này là người rất quan trọng của điện hạ.”
Kỵ sĩ mặt sẹo lạnh lùng: “Không có ai quan trọng hơn điện hạ.”
“Ta tin rằng nếu điện hạ ở đây, ngài cũng sẽ đồng ý với quyết định này.”
“Vậy để điện hạ đích thân ra lệnh!”
Soso đi ra từ phía sau Pan. Cậu nhìn kỵ sĩ mặt sẹo, đôi mắt đen trắng phân minh lóe ra ánh kiên định, “Tôi có thể tự đi.”
Kỵ sĩ mặt sẹo hừ lạnh: “Tốt.”
Pan nóng nảy, “Tôi đi cùng ngài!”
Kỵ sĩ mặt sẹo trừng gã, “Ngươi để an nguy của điện hạ ở đâu?”
“Bảo vệ an nguy của vương tử điện hạ Soso là nhiệm vụ hoàng thái tử điện hạ giao cho ta!”
Mũi kỵ sĩ mặt sẹo phun một hơi khinh thường, “Vậy đã đến lúc đặt cậu ta vào trong nôi sau đó cầm lấy vũ khí đi làm nhiệm vụ mới rồi đấy.” Nói xong, y quay đầu bước đi, như thể đứng ở đây thêm một giây cũng là lãng phí sinh mệnh.
Pan cười cười xin lỗi với Soso, “Thật có lỗi. Hắn ta là đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ đệ nhất gia tộc Telozzo, luôn có loại cá tính… ngang bướng như trâu này.”
“Trâu rất hiền lành.”
“È, ý tôi nói về da hắn ta.”
“Kỵ sĩ chân chính hẳn phải dũng cảm đối mặt với trách nhiệm của mình, tôi cảm thấy anh ta làm đúng.”
Pan sửng sốt, như có điều suy nghĩ mà nhìn Soso.
Soso nghiêng đầu: “Sao vậy?”
Pan hoàn hồn, cười nói: “Không có gì.” Gã nhìn Soso duỗi tay đến trước mặt, “Cái gì?”
“Đường đi.” Soso đáp.
Pan chớp mắt, “Tôi đột nhiên nghĩ ra, nếu tôi không nói cho ngài tuyến đường, chắc ngài không lén đi một mình được đâu nhỉ.”
Soso ngơ ngẩn, mặt chầm chậm sụp xuống.
“Tôi có thể cho ngài biết, nhưng ngài phải đồng ý với tôi, để tôi cùng đi.” Pan nói.
Mây mù che phủ khuôn mặt Soso tan biến, cậu gật mạnh đầu.
Đêm tối.
Một bóng dáng lén lút đi trong hành lang, tới gần ngã rẽ, bóng đen đột nhiên dừng bước, ngồi xuống, rút từ trong túi ra một phong thư, rón ra rón rén nhét vào khe cửa, sau đó mới chậm rãi đứng dậy xuống lầu.
Bóng đen đi rồi, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên mở ra.
Pan nhặt thư trên mặt đất lên, đứng tại chỗ do dự một lát, xoay người đi đến trước cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy Soso toàn thân mặc áo choàng đen bước ra khỏi cửa.
Không ít thị vệ mai phục bốn phía rục rịch.
Pan thình lình huýt một tiếng.
Soso chấn kinh ngẩng đầu.
Pan hướng về phía cậu giơ thư lên.
Soso ngơ ngác nhìn gã một lúc lâu, bỗng lộ ra tươi cười rạng rỡ.
Pan buông thư, khoát tay với cậu.
Soso gật đầu, sau đó xoay người, chạy nhanh về phía ma pháp trận.
Nhìn bóng dáng từ từ biến mất trong màn đêm, Pan thu hồi ánh mắt.
Kỳ thật, khi tả đường đi cho Soso, gã đã đoán được Soso có khả năng sẽ lựa chọn như vậy. Tâm tình của gã rất mâu thuẫn, vừa không muốn Soso mạo hiểm, mặt khác, lại không muốn rời khỏi đoàn kỵ sĩ cứu viện.
Tâm tình mâu thuẫn này cuối cùng gã quyết định giao cho Soso định đoạt.
Chung quy luôn cảm thấy sau khi rời khỏi Dilin, Soso trở nên thật kiên cường tự tin, cũng có chủ kiến, không còn là cậu bé chỉ biết tránh sau lưng Dilin, mà bắt đầu chậm rãi lột xác trở thành nam tử hán chân chính.
Có lẽ, chuyến đi mạo hiểm lần này sẽ là một thử thách có lợi?
Gã kỳ vọng tự đáy lòng.
Tại ma pháp trận trong nghiệp đoàn ma pháp.
Cho dù đang nửa đêm, nghiệp đoàn ma pháp vẫn sáng đèn nhằm tiếp đãi những người có việc gấp.
Soso giải thích rõ mục đích xong, rất nhanh được cho phép.
Cậu đi vào ma pháp trận, cảm thụ được dao động của nguyên tố trong trận pháp. Có lẽ do liên quan đến thời gian buổi đêm, cậu cảm thấy hỏa nguyên tố trong đầu càng thêm rõ ràng.
Thành Jeno.
Cậu thầm niệm trong lòng, một giây sau, đã xuất hiện trong một thành thị hoàn toàn xa lạ.
Vài lần sử dụng ma pháp truyền tống trận, cậu đã quen với việc vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Cậu ra khỏi ma pháp trận, chào hỏi nhân viên tiếp tân đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh.
Căn cứ vào bản đồ tuyến đường Pan cho cậu, trưa mai Ciro sẽ đến rừng cây ngoài thành Jeno nghỉ ngơi.
Soso quyết định tối nay nằm ngủ trong khu rừng đó.
Dùng phong hệ ma pháp lướt qua tường thành cao cao, cậu bụm chặt tim, ra sức bình ổn hô hấp. Đây là lần đầu tiên cậu dùng sức mình đạt được độ cao như vậy. Nhưng đã trải qua một lần, giống như mở ra con đường đi vào cánh cửa phong hệ ma pháp, khiến cậu chầm chậm nắm giữ được cách thi triển phong hệ ma pháp bằng hỏa nguyên tố. Không thể quá vội vàng, phải phân bổ nguyên tố đồng đều…
Đột nhiên, cậu cảm thấy sau lưng tăng vọt một năng lượng thật lớn nâng cậu lên.
Là… lửa giận tinh linh?
Dù nó không ở kế bên mình, nhưng cậu vẫn cảm thấy rõ ràng vị trí của nó trong óc.
Tốc độ đi lúc nhanh lúc chậm, hình như lửa giận tinh linh đang cẩn thận thăm dò điều gì đó.
Soso phóng một tinh thần lực thiện ý qua.
Tốc độ lập tức nhanh hơn.
Bao gồm hưng phấn, kích động và khoan khoái.
Soso nhịn không được cười ra tiếng.
Hình tượng của lửa giận tinh linh trong mắt cậu lập tức từ một ông chú luôn luôn nổi giận biến thành một thanh niên chưa hết tính trẻ con.
Có lửa giận tinh linh giúp đỡ, cậu rất nhanh đã đến rừng cây.
Trời còn chưa sáng.
Soso thu hồi tinh thần lực, tìm một thân cây ngủ gà ngủ gật.
Tuy cậu đã có thể sử dụng lửa giận tinh linh mà không bị thương, nhưng chưa nắm vững lực đạo sử dụng tinh thần lực. Chỉ đi một đoạn ngắn, cậu đã cảm thấy từng trận mỏi mệt từ mọi nơi trên thân thể không ngừng kéo đến, khiến cậu rất nhanh rơi vào mộng đẹp.
Ánh mặt trời ấm áp vẩy lên người.
Mặt trời đã ngả về tây.
Cậu dùng phong hệ ma pháp qua lại không ngừng trong rừng cây.
– không một bóng người.
Cậu mang bản vẽ tuyến đường lén sao chép ra đối chiếu một lượt, xác nhận chính mình không phạm sai lầm, trán toát một lớp mồ hôi mỏng.
Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
Theo hành trình của Ciro, Soso dùng phong hệ ma pháp bay nhanh trở về!
Bởi vì quá mức vội vã, cậu có thể cảm thấy hỏa nguyên tố hơi nóng lên, giống như bọt nước thiêu đốt bám vào da thịt. Nhưng cậu vẫn hết sức thúc giục hỏa nguyên tố, hy vọng nhanh hơn chút nữa.
Ngay khi da cậu đã nóng đến mức biến thành màu đỏ hồng, hỏa nguyên tố đột nhiên tán đi, lửa giận tinh linh yên lặng nâng cậu lên.
Không biết qua bao lâu, Soso dùng tinh thần lực ngăn lửa giận tinh linh lại.
Không có. Vẫn không có…
Cậu đỡ đầu.
Không có Dilin
Không có Ciro.
Cũng không có Pan.
Lúc này, chỉ có thể tự mình phán đoán.
Cậu hít vào một hơi thật sâu, dứt khoát xoay người, trở về theo đường cũ.
Nếu không phải Ciro đến trễ, có khả năng là đến sớm rồi. Soso nghĩ vậy, nhanh chóng tăng tốc.
Mặt trời hạ xuống phía tây, chỉ lộ ra một nửa cái đầu.
Trên con đường vắng lặng, rốt cục cậu nhìn thấy một đám bóng hình dần dần xuất hiện.
Soso nhanh chóng dùng phong hệ ma pháp đuổi tới phía trước.
Cậu không kịp nghỉ ngơi, liền nhịn không được nói: “Xin hỏi, mọi người có nhìn thấy…” Cậu dừng một lát, lập tức mở to hai mắt, “Ciro?”
Ciro ngồi trên ngựa, nhìn thấy cậu xuất hiện chỉ hơi nhíu mày.
“Tôi tìm được anh rồi.” Bả vai Soso hạ xuống, nhẹ thở phào, “Tốt quá! Tôi còn tưởng không đuổi kịp.”
Ciro thản nhiên: “Có việc?”
Hai tay Soso nhịn không được nắm chặt vạt áo, nhỏ giọng: “Tôi muốn ở bên anh, có thể chứ?”
Ciro mặt không đổi sắc: “Lý do?”
Ngón tay Soso nắm càng chặt, lòng bàn tay toát mồ hôi, “Tôi muốn biết rõ một chuyện. Có lẽ anh có thể giúp tôi.”
Ciro lạnh lùng nhìn chằm chằm trong chốc lát, sau đó thúc vào bụng ngựa, tách khỏi đoàn kỵ mã.
Soso ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to tràn ngập chờ mong và vui sướng.
Tầm mắt Ciro chậm rãi lướt qua người Soso, hướng về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng.
Soso ngơ ngác nhìn Ciro cưỡi ngựa lướt qua mình, sau đó là đoàn kỵ mã, từng người từng người…
– nhắm mắt làm ngơ.
Bình luận truyện