Một Đời Bình Yên

Chương 35



- Mẹ không biết giữa hai anh em con xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn thằng Huy không hại con đâu. Để yên đấy mẹ gọi nó về hỏi rõ ràng mọi chuyện cho.

Chú già khẽ lắc đầu:

- Không cần đâu. Con không có thời gian quan tâm đến chuyện đó nữa.

Thái độ của mẹ chồng tôi bây giờ khác một trời một vực so với tối hôm qua lúc đuổi tôi ra khỏi nhà:

- Nói gì thì nói trong chuyện này cái Hà sai hoàn toàn. Mẹ không thể vì một chút lỗi lầm của cái Trâm mà bỏ qua cho nó được. Con người sống phải có đạo đức.

- Mẹ nhất quyết muốn đuổi cô ấy ra khỏi nhà đúng không? Vậy nếu mẹ phát hiện ra chuyện khác quan trọng hơn thì sao?

- Đến mức này rồi có chuyện gì con cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa mẹ đau đầu lắm.

Quay sang mụ thầy bói và mấy người đàn ông kia, chú già từ từ cất lời:

- Mọi người về đi. Ở đây hết chuyện của mọi người rồi.

Trâm tức run người mà không làm gì được, cũng phải thôi cô ta bây giờ đang ở thế bị động mà. Chú già điềm tĩnh gọi từ phòng khách vọng vào trong bếp:

- Chị Loan ơi ra tôi nhờ tí.

Câu trước câu sau chị Loan hớt hải chạy ra, trên người còn mặc nguyên cái tạp dề màu tím:

- Chú gọi tôi ạ?

- Chị còn nhớ sợi dây chuyền mẹ tôi bị mất hơn nửa năm trước không?

Chị Loan đáp ráo hoảnh:

- Tôi vẫn nhớ chứ nhưng ông bảo bỏ qua chuyện đó rồi mà, chú còn nhắc lại làm gì.

- Tôi muốn biết ai là người lấy sợi dây chuyền đó? Và lí do gì chị phải bao che cho người ta.

Tai tôi nghe "đoàng" một phát, như có tiếng nổ thật mạnh bên tai. Theo như lời chú già nói, thì chị Loan biết rõ người đứng sau vụ đó là ai sao?

Nhớ lại tối hôm qua trước khi tôi lái xe rời đi, chị ấy cũng nhắc khéo tôi vài điều.

- Chú nói gì thế? Làm sao tôi biết được ai là người lấy dây chuyền của bà?

- Tôi không nhiều lời với chị nữa đâu, giờ tôi cho chị hai lựa chọn. Một là nhanh chóng khai ra người sai khiến chị hai là chị thu dọn quần áo rời khỏi nhà tôi ngay trong hôm nay. Tính tôi chị cũng biết rồi, tôi nói là tôi làm đó.

Nhắc về chuyện cũ mẹ chồng tôi cũng có hứng thú lắm. Hơn nữa đây còn là sợi dây chuyền kỉ niệm của bà nữa:

- Chị Loan. Tôi khác thằng Duy chị mà không nói rõ ràng là tôi tống cổ chị ra ngoài luôn và ngay đấy. Chứ người làm nhà tôi không có cái thói phép ăn trộm ăn cướp đâu.

- Bà nghe con giải thích đã. Con không ăn trộm dây chuyền của bà thật mà.

- Thế ai đứng sau sai khiến chị?

Bị dồn ép vào đường cùng chị Loan không còn cách nào khác, phải đưa ánh mắt cầu cứu Trâm. Trâm đã không giúp thì thôi, còn giãy nảy lên:

- Chị nhìn sang tôi làm gì?

- Tôi xin lỗi..

Mẹ chồng đập mạnh tay xuống bàn:

- Để im cho nó nói..

Chị Loan lí nhí trong cổ họng nghe mãi mới được câu:

- Là cô Trâm sai tôi lấy dây chuyền của bà cắt đứt thành nhiều mảnh, vứt ra bụi hồng đổ tội cho cô Hà đó ạ. Chưa hết đâu, cô ấy còn gián tiếp gây rắc rối cho cả cô Mai nữa.

- Khốn khiếp. Chị biết mình đang nói gì không?

- Xin lỗi cô nhưng tôi không thể giấu diếm chuyện này mãi được.

Trâm mất hết kiên nhẫn chửi bới chị Loan loạn xạ:

- Chị nên nhớ tiền con chị ăn học gần 1 năm qua là ai bỏ ra? Còn thằng chồng nghiện ngập của chị nữa, không có tiền của tôi chị nghĩ nó sống được đến bây giờ sao?

"CHÁT..CHÁT..."

Chưa nói hết câu mẹ chồng tôi đã dơ tay tát thẳng vào má Trâm hai cái đau điếng, trong sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người:

- Uổng công tôi tin tưởng cô suốt mấy năm qua. Cô mang tôi ra làm trò đùa sung sướng lắm hả?

- Không..không..mẹ ơi..Mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu. Con làm thế cũng chỉ vì tương lai của anh Huy thôi.

- Im đi. Tôi không thể nghe cô nói thêm bất cứ lời nào nữa. Ban đầu tôi cứ tưởng cô thật tâm đối đãi với tôi, nhưng tôi nhầm rồi nhầm to rồi.

- Mẹ đừng nói thế..

- Đừng gọi tôi là mẹ, cút khỏi nhà tôi ngay.

Đúng lúc này thì Vân Anh tự nhiên lại sụt sùi, hai mắt đỏ hoe ôm lấy cánh tay mẹ chồng tôi:

- Bác đừng tức giận quá. Con cũng không ngờ Trâm là loại người như thế đâu. Biết người biết mặt khó biết lòng mà...

Trâm sững sờ hoang mang không tin tai mình:

- Cậu vừa nói cái gì đấy? Nói lại lần nữa tớ xem nào? Ngay cả cậu cũng muốn phản bội tớ à? Cậu đừng quên thỏa thuận giữa hai đứa mình nhé...

Vân Anh dửng dưng tỉnh bơ hỏi ngược lại Trâm:

- Thỏa thuận nào? Sao tớ không biết nhỉ? Cậu làm sai việc đầu tiên là đi xin lỗi, chứ không phải ngụy biện lấp liếm lỗi lầm của mình đi đâu.

Người ngạc nhiên trong căn phòng này ngoài Trâm ra còn có cả tôi nữa. Hai người này mới vài tiếng trước còn là chị em thân thiết của nhau đấy, giờ đã đổi hướng cào cấu cắn xé nhau rồi.

- Đừng ai nói gì nữa. Cái nhà này loạn hết lên thật rồi.

Mẹ chồng tay cứ đấm liên hồi vào ngực trái:

- Giời ơi là giời..Con gây nên tội lỗi gì, mà ông đày đọa con ra nông nỗi này?

Vân Anh ôm mẹ chồng tôi chặt hơn:

- Bác đừng khóc nữa mình phải mạnh mẽ lên mới được. Con còn có chuyện muốn nói với bác đây, nhưng nhìn bác thế này con không dám nói đâu.

- Còn chuyện gì bác không biết nữa à?

- Vâng ạ. Chuyện này liên quan mật thiết

đến nhà họ Giang luôn.

- Con kể đi..Kể cho bác nghe ngay bây giờ.

- Nhưng bác..

Chen ngang lời Vân Anh nói, mẹ chồng tôi sôt sắng gắt nhẹ:

- Không nhưng nhịn gì hết. Bác bảo con kể đi cơ mà.

Vân Anh không kể luôn mà cố tình đợi thêm một lúc nữa, cho câu chuyện thêm phần hấp dẫn:

- Thực ra Trâm không có mang thai đâu bác.

- CÁI GÌ?

Mẹ chồng tôi giật mình chân tay bủn rủn ngồi phịch xuống đất:

- Con không nhầm chứ?

- Dạ không đâu ạ.

Trâm ném cái gạt tàn thuốc lá về phía Vân Anh:

- Mày..Con chó này...

Vân Anh bĩu môi không thèm xỉa xói:

- Tớ suy nghĩ kĩ lắm rồi, tuy cậu và tớ là bạn thân thật đấy nhưng tớ không thể trơ mắt lên nhìn cậu lừa dối bác mãi được. Giờ cậu đừng nói gì hết, mau thành tâm xin lỗi mẹ chồng cậu đi.

- Mày điên rồi..Mày muốn thoát tội một mình chứ gì? Tao nói cho mày nghe nhé tao không để mày đạt được ý nguyện đâu. Cùng lắm cá chết lưới rách, tao mà có mệnh hệ gì tao sẽ lôi mày đi theo.

- Cậu tỉnh táo lại đi, đừng u mê mãi nữa. Bác là người rộng lượng nếu cậu chân thành và biết điều tớ tin bác sẽ bỏ qua cho cậu thôi.

- Câm mồm lại. Mày quên ai là người đưa mày về đây à?

Chú già nắm tay tôi ngồi im thưởng thức bộ phim đặc sắc ngay trước mặt, thỉnh thoảng môi lại cong lên đầy thú vị:

- Tôi đi công tác về sớm hơn dự kiến 3 ngày, mà thu hoạch kết quả còn vượt xa mức tưởng tượng của tôi đấy.

Mẹ chồng tôi giận tím tái cả người, thở hổn hển rồi ngất lịm đi. Chị Loan vội vàng đỡ bà nằm xuống ghế rồi chạy đi lấy lọ dầu gió bôi vào hai bên thái dương và lòng bàn chân. Miệng gọi không ngừng nghỉ:

- Bà ơi..Bà...

Phía bên này Trâm không sợ gì nữa lao vào túm tóc, tát Vân Anh túi bụi:

- Mày láo này..Dám phản bội tao này..

Vân Anh cũng đâu phải dạng vừa cô ta vớ được cái gì là tương luôn vào người Trâm không thương tiếc, điển hình là cái túi xách to uỵch của cô ta:

- Tại mày ngu thôi, giờ trách ai được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện