Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 630



Chương 630 : Em gái, chúng ta tâm sự đi

“Ôi! Mẹ ơi, con không muốn sống nữa, đã từng này tuổi rồi, sao con trai con lại thành thé này .”Lục Tư Tư vẻ mặt u ám, muốn khóc to .

Mộ Thanh thở dài một hơi, liếc nhìn Sở Phi Dương, “Có thể làm sao bây giờ?

Chỉ có thể khiến Phi Dương sửa đổi.”

“Bà ngoại, cháu không thay đổi, cháu cảm thấy như vậy rất tốt .”

Sở Phi Dương vẻ mặt từ chối làm bắt cứ chuyện gì ngoài chơi game.

Mộ Thanh hơi cúi đầu hỏi: “Phi Dương, ngoại trừ game, cháu còn có cái gì đặc biệt thích không?”

Sở Phi Dương hơi suy tư “Đặc biệt thích thì. …. . ” Sở Phi Dương suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên mắt to sáng ngời, kích động nói: “Bà ngoại, có, trêu chọc Kỳ Kỳ.”

Mộ Thanh: “…… ” Lục Tư Tư ủ rũ cúi đầu.

Mộ Thanh bắt đắc dĩ lắc đầu, thắm thía nói: “Phi Dương, lát nữa bà ngoại đi chợ, cháu đi cùng bà đi.”

“Không đi, bà ngoại, cha nói, chợ không phải là nơi chúng ta đến, mua đồ ăn đều phải đi siêu thị.”Sở Phi Dương tỏ ra đúng lý hợp tình.

Mộ Thanh nhíu mi, Sở Thần Bái dạy dỗ trẻ con thế nào vậy?

“Phi Dương, đừng nghe cha con nói lung tung, chúng ta sống cuộc sống bình dị, mỗi ngày ra vào chợ là tất yếu , bà ngoại quản lý đồ ăn trong nhà, mỗi ngày đều phải đi chợ một lần đi chợ rất thú vị .

Có thể để cháu biết được rất nhiều rau dưa, cháu không phải thích ăn bánh chẻo sao?

Bà ngoại dẫn con đi xem dùng gì để làm ra được bánh chẻo?”

“Không đi, con phải ở nhà chơi Pubg, hoặc bữa tiệc xúc xích.”

Sở Phi Dương tức giận đi đến sô pha ngồi xuống, cầm lấy di động định bắt đầu chơi game.

Mộ Thanh thở dài một hơi, “Tư Tư, quên đi, đứa nhỏ không thể sửa đổi ngay được, từ từ rồi đến, mẹ đi mua đồ ăn.”

“Vâng!”Lục Tư Tư đờ. đẫn gật gật đầu.

“Đúng rồi, mẹ, Tiểu Tuần cùng Nhiên Nhiên đâu?”

Mộ Thanh nói: “Có việc đi ra ngoài, để con trông trẻ con, đứa nhỏ đi ra ngoài con cũng không biết.”

Mộ Thanh lắc đầu, dù sao con gái bà đúng là tùy tiện .

” Lục Tư Tư suy nghĩ một chút, hình như không thấy hai đứa nhỏ đi ra ngoài.”

“Được rồi, con ở cạnh Phi Dương, mẹ đi mua đồ ăn, thuận đường sẽ đón bọn Tiểu Tuấn, hai anh em chúng đi sắm đồ ở siêu thị gần đó.”

Mộ Thanh nói xong liền đi xuống tầng.

“ð!”Lục Tư Tư gật đầu, ánh mắt lại nhìn con trai, di động đã truyền đến âm thanh trò chơi tiếng súng “Bang bang”

khiến Lục Tư Tư vô cùng. phiền toái.

Cô đi qua đi, đoạt lấy di động trong tay Sở Phi Dương “Huhuhu!”

Sở Phi Dương nháy mắt khóc lớn , điện thoại quý trọng hơn bắt cứ cái gì.

LG Tư Từ… ” Bất lực muốn đâm đầu vào tường.

“Khóc khóc khóc, còn khóc nữa mắt cũng sắp mù rồi.”

Lục Tư Tư rống giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn con nhà mình.

Sở Phi Dương rơm rớm nước mắt nói: “Mẹ, con không chơi game, cũng không có chuyện gì làm, mẹ cả ngày đều bận rộn, cũng không chơi với con, con phải chơi cái gì?”

Sở Phi Dương vừa khóc vừa chất vần mẹ mình.

“Đi, mẹ mang con ra ngoài chơi.”

Sở Phi Dương nhanh chóng ngừng khóc, chớp chớp đôi mắt mắt to, nghẹn ngào. hỏi: “Mẹ, vậy mẹ dẫn con đi khu vui chơi được không?”

“Được!”

Lục Tư Tư gật đầu, nhất định phải sửa thói quen xấu của con trai, nều không, cô kiếm bao nhiêu tiền cũng chỉ là rác.

“Hì hì hi…… Mẹ tốt nhất .”

Cái miệng nhỏ nhắn của Sở Phi Dương lại vô cùng ngọt ngào.

D0 ME hẹp K Hai ngày sau, triển lãm kết thúc.

Công ty Lục Hạo Thành là doanh nghiệp được hợp tác nhiều nhất của năm, dành được vị trí dẫn đầu, vừa mới trở.

thành công ty hàng đầu trong lĩnh vực may mặc của thành phố Giang, tới cuối cùng, cùng hợp tác với 15 doanh nghiệp nước ngoài, quốc nội máy trăm hợp đồng.

Ban tổ chức cũng đã trao nhiều phần thưởng.

Mà điều khiến người ta ngạc nhiên là, Nhạc Thị lại giành vị trí thứ hai.

Công ty C.H của Lý Nghệ Na ở vị trí thứ ba.

Mà năm ngoái, đây là vinh qua của công ty L.P của Bùi Dao Tinh, năm nay đi kéo xuống dưới, điều này khiến Bùi Dao Tinh có chút trở tay không kịp.

Bùi Dao Tinh vì tâm trạng không tốt, tới giữa trưa đã rời đi trước, về tới công ty.

Đời này bà ta tranh đấu với Lý Nghệ Na, vốn nắm chắc cơ: hội chiến thắng, năm nay lại bị đánh bại, đáy lòng sao có thể dễ chịu chứ?

Cả nhóm cũng vui vẻ ra về, hôm sau công ty đối tác sẽ đến tập đoàn Lục Thị khảo sát.

Lam Hân cùng Dương Tĩnh phụ trách tiếp đãi cùng trình bày, Lam Hân đã có kế hoạch để bên đối tác xem show thời trang mùa này.

Bằng cách này, tập đoàn Lục Thị cũng có sức thuyết phục hơn.

Hơn nữa, lần trao đổi thông tin này có tầm ảnh hưởng toàn cầu,, tập đoàn Lục Thị đã có nền tảng nhất định trong việc mở rộng thị trường, lần này đã tối ưu hóa các kênh và nhận đơn đặt hàng để chuyển đổi ý tưởng thời trang thành giá trị thương mại, đây là bước chuyền mình suôn sẻ nhất.

Tất cả các loại tài nguyên và nền tảng đều trải ra, lại chứng minh thái độ của tập đoàn Lục Thị trong giới.

Lam Hân cũng đã tham quan triển lãm quần áo trẻ em để hiểu biết thêm, trong lòng cũng có ý tưởng, một công ty như tập đoàn Lục Thị cần mở rộng nhiều kênh để đa dạng hóa nhu cầu, những năm gần đây thời trang trẻ em ở công ty cũng không tôi, nhưng cố muốn làm hết sức muốn thêm cả trang phục cho thanh thiều niên.

Đây là những gì cô khá quen thuộc. Nhóm người tiêu dùng trẻ luôn có lối sống thời thượng, chỉ cần đáp ứng được cá tính và phong cách tiên phong, họ chính là lực lượng chính dẫn đầu xu hướng hiện nay.

Buổi triển lãm này đã giúp cô mở rộng tầm mắt và học hỏi được rất nhiều điều.

Sau khi Lục Hạo Thành cùng Lam Hân trở về, mới biết được Mộc Tử Hoành xảy ra tai nạn xe cộ.

Nhưng may mắn thay, vấn đề người phát ngôn anh cũng đã lo liệu xong, đã đem vào Chương trình.Lúc này, anh mới có thể yên tâm nằm viện.

Mà Tô Cảnh Minh bán đứng bạn bè, bị anh mắng chửi xối xả, giận dỗi nên Tô Cảnh Minh máy giờ liền cũng không thèm liếc mắt một cái, vẫn ngồi ở phòng bệnh bên ngoài, khi nào Mộc Tử Hoành cần, cậu ta mới đi vào.

Nhưng Tô Cảnh Minh luôn có nghĩa khí, cho dù tức giận cũng không bỏ lại Mộc Tử Hoành một mình ở bệnh viện.

8 giờ tối, Lục Hạo Thành, Lam Hân, Lục Tư Tư, Nhạc Cẩn Nghiên cùng đến bệnh viện thăm Mộc Tử Hoành.

Mấy người tới ngoài cửa phòng, liền thấy được vẻ mặt tức giận của Tô Cảnh Minh đang ngồi phía ngoài.

Lục Hạo Thành đi đến trước mặt anh, nhíu mi nhìn qua: “Nổi giận đùng đùng ngồi ở bên ngoài làm gì?

Tử Hoành không phải bị thương rất nặng sao?”

Tô Cảnh Minh liếc tên bạn một cái, “Bị thương nặng còn có sức mắng chửi tôi sao?”

Hai ngày này, anh tức đến no rồi, ở bệnh viện vốn đã khó khăn, mà anh, cả ngày tức giận đến cơm cũng ăn không vào “Cơn tức lớn như vậy?”Lục Hạo Thành lạnh lẽo hỏi một câu.

Tô Cảnh Minh nhíu mi, bỗng nhiên nhìn lướt qua Nhạc Cần Nghiên, anh đứng dậy, bước nhanh đi đến trước mặt Nhạc Cần Nghiên, quỷ dị cười cười: “em gái, chúng ta tâm sự đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện